24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Dược vương" không phải là danh xưng của một người, mà đó là tên gọi chung của một nhóm các dược sư cao cấp của Tự Môn.

Tổng cộng mười hai người, bọn họ phân biệt chịu trách nhiệm những bộ phận khác nhau. Thủ hạ và phân nhánh của mười hai người này gồm một tổ bốn mươi người. Thay vì nói dược vương là một nơi điều chế thuốc, không bằng nói dược vương là một tổ chức điều chế thuốc ngầm khổng lồ thì đúng hơn.

Trong đó, có người chuyên nghiên cứu chế tạo thuốc độc, cũng có người chuyên chịu trách nhiệm nghiên cứu chế tạo thuốc giải. Chẳng qua, người điều chế thuốc độc và thuốc giải là hai người khác nhau. Như vậy, không chỉ để phòng ngừa nhóm điều chế thuốc trong Tự Môn thông đồng với nhau, mà còn để phòng ngừa những loại thuốc quý này vô tình truyền ra ngoài, thứ hai chính là để khống chế tốt quyền chủ động về thuốc, khiến cho quyền nắm giữ sống chết vĩnh viễn đều ở trên tay môn chủ của Tự Môn. Đương nhiên, trong dược vương thậm chí có một nhóm người đang nghiên cứu vũ khí sinh hóa, có điều chỉ một phần được đơn phương tham gia để thực hiện nhiệm vụ. Nhóm bào chế thuốc này kỳ thật cũng giống như tất cả các chủ quản cao cấp khác của Tự Môn, đều phân biệt tách rời nhau, và tất cả đều nằm dưới sự quản lý của Môn chủ Tự Môn.

Tất cả những loại thuốc quý và độc trên đời này đều ở trong phạm vi nghiên cứu của "Dược vương", đương nhiên cũng không thể tránh khỏi có nghiên cứu, chế tạo và phát triển các loại thuốc như xuân dược.

Trong đó, còn có rất nhiều loại thuốc còn đang trong giai đoạn thí nghiệm.

"Môn chủ." Nam nhân nhỏ giọng lên tiếng, quy củ đứng cách Tiếu Tấn một khoảng hơi xa. Nhưng bất luận như thế nào cũng khó che giấu hưng phấn trên mặt. Không biết có phải do hình dáng quá nhỏ gầy, hơn nữa thân thể uốn khúc nên cả người trông có vẻ hơi khiếp nhược.

"Thuốc này, thật sự... sẽ không có tác dụng phụ khác sao?" Tiếu Tấn mở miệng nhẹ giọng nói.

"Không, không..." Người kia vội vàng lo lắng trả lời, xua xua tay.

Tiếu Tấn vẫn như trước dựa ở trên băng ghế, một tay nâng cằm, khuôn mặt nghiêng xinh đẹp được ánh chiều tà chiếu rọi, càng trở nên xinh đẹp không giống người thật, tựa như được phủ lên một tầng ánh sáng đỏ mong manh. Chẳng qua, lông mi trên khuôn mặt tuấn mỹ hơi nhăn lại.

Tiếu Tấn chậm rãi chớp mắt, lộ ra lười biếng từ trong xương cốt.

Nếu người đàn ông này nói đều là sự thật, như vậy nhiều ngày qua..., hiện tượng Di Mộc Thần như có như không đáp lại... nên giải thích như thế nào mới thích hợp đây? còn có... Mấy ngày nay cảm xúc của mình dần dần bắt đầu thay đổi khác thường và xao động... cái này phải giải thích như thế nào? !

Nhất thời, tất cả đáp án giống như đang được miêu tả sinh động, nhưng hắn lại không dám nghĩ tiếp, cũng không muốn suy nghĩ sâu xa.

Vẻ mặt Tiếu Tấn càng trở nên khó coi hơn.

Người bào chế thuốc vẫn đứng ở một bên, thấy thế còn tưởng rằng mình nói bậy gì đó, không cẩn thận làm cho Tiếu Tấn không vui. Nghĩ vậy, hắn vội vàng khẩn trương giải thích: "Môn chủ, môn chủ... thuốc kia chỉ có thành phần dục tính, thật sự không có những thứ khác. Mấy thứ này ngay từ đầu ngài đã biết rồi mà... Người mới bị hạ độc, ban đầu sẽ không nhận ra được tác dụng của dược hiệu. Nhưng chỉ cần đúng hạn dùng thuốc, một khi thời gian tiềm ẩn của thuốc đã qua, thuốc... thuốc sẽ bắt đầu phát huy tác dụng."

Người đàn ông gầy yếu thử nhìn nhìn Tiếu Tấn, tựa hồ không có ý muốn ngăn hắn lại, hoàn toàn là đang cẩn thận lắng nghe, lông mày tuy nhăn, không có giãn ra nhưng cũng không có chặt hơn.

Cho nên, hắn cố lấy thêm can đảm, vội vàng nói tiếp: "... Người bị hạ độc cho dù ý chí và định lực có mạnh mẽ như thế nào cũng không ngăn dược hiệu lực của thuốc. Hơn nữa theo sắc trời tối dần, cơ thể sẽ trở nên càng không chịu khống chế, cũng sẽ càng dâm... đãng..." giọng của người kia rõ ràng nhỏ đi rất nhiều, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn Tiếu Tấn, trên khuôn mặt cục xúc bất an đều viết rõ sự khát vọng và một tia phấn khích khó có thể che giấu.

Khi người kia thở hắt ra, sắc mặt lại xuất hiện một màu đỏ khác thường.

Bất quá, Tiếu Tấn vẫn chìm vào suy nghĩ sâu xa nên không phát hiện ra sự khác thường này của người kia.

Hiện tại, giờ này khắc này.

Đầy đầu Tiếu Tấn đều là suy nghĩ làm sao mới có thể đem những cảm xúc hỗn loạn này, toàn bộ quét sạch ra khỏi đầu óc mình. Hắn không thích loại cảm giác tùy tiện bị người khác khống chế này, thậm chí có thể nói là cực kỳ căm ghét.

Nhưng hắn lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Bởi vì, ngay cả chính hắn cũng không biết, có lẽ là hiện tại, hoặc thậm chí là sớm hơn, tầm mắt của hắn đã sớm bị cái người tên Di Mộc Thần kia lấp đầy. Vô luận là oán hận trước kia hay là cảm xúc không rõ của hiện tại... nó vẫn luôn là như vậy.

Trước giờ đều là vậy, từ nhỏ cũng đã là như vậy.

"... Ông nói, có khi nào xảy ra trường hợp.. người không uống thuốc sẽ bị ảnh hưởng bởi người uống nó không?" Tiếu Tấn quay đầu thản nhiên nhìn người đứng ở một bên, khóe miệng hơi giương lên.

Trong nụ cười nhợt nhạt hàm ý tự giễu. Hỏi ra những lời này, ngay cả bản thân Tiếu Tấn cũng cảm thấy hoang đường đến vô lý, nhưng hắn vẫn không chịu khống chế nói ra miệng.

"Sẽ không, tuyệt đối sẽ không." Người kia gần như chắc chắc nói.

"..." khóe miệng Tiếu Tấn hơi chút cứng lại.

"Thuốc này tuy rằng lợi hại, nhưng lại không truyền nhiễm, hơn nữa chỉ cần là thuốc, thì có thời hạn sử dụng. Ngay cả khi được dùng liên tục, tác dụng của nó chỉ có thể tồn tại trong khoảng một năm. Một năm sau, sẽ tự động khôi phục bình thường." câu trả lời quá mức khẳng định của người đàn ông kia dường như muốn quét sạch đường sống cuối cùng của Tiếu Tấn.

Một năm...

Tiếu Tấn yên lặng lập lại, cảm giác mất mác khó hiểu.

Bất tri bất giác sắc trời đã dần trở nên tối.

Tiếu Tấn vẫn một người ngồi ở trên ghế dài, đọc tài liệu liên quan tới nhiệm vụ gần đây mà các lĩnh chủ Tự Môn trình lên. Thỉnh thoảng, ngón trỏ lại chậm rãi gõ gõ lên cái bàn dài bằng gỗ tử đàn, trong phòng làm việc to lớn phát ra tiếng va chạm rất nhỏ.

Chợt làm cho người ta cảm giác thời gian như ngừng lại.

Lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.

"Vào đi." Tiếu Tấn nhẹ giọng đáp.

"Môn chủ, đã đến giờ đi Di phủ rồi." Người được phái đến nhắc nhở gọi hắn.

"..." thân hình Tiếu Tấn bị kiềm hãm.

Lần này hắn lại không có vội đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn sắc trời dần dần ảm đạm ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm thúy như hồ băng sâu không thấy đáy, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị chìm đắm ở trong đó.

Người gọi cho rằng Tiếu Tấn không có nghe thấy, lại vội vàng cẩn thận lập lại lần nữa: "Môn chủ, thời gian đã đến."

Tiếu Tấn lúc này mới dần dần thu hồi tầm mắt, nhìn người trước mắt.

Người nọ cũng sửng sốt, rõ ràng vẫn là vẻ mặt giống như thường ngày, nhưng hắn lại cảm thấy môn chủ hiện tại mang theo chút xơ xác tiêu điều.

Không đợi cho người nọ kịp phản ứng, Tiếu Tấn đã lạnh lùng nói: "Không cần, hôm nay tôi không muốn đi."

Hiển nhiên người nọ không có dự liệu đến Tiếu Tấn sẽ nói như vậy, bởi vì nếu là trước đây, môn chủ của bọn họ đã sớm chuẩn bị xong để ra ngoài, nhưng hôm nay lại ngoài ý muốn khác thường, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, giống như đang dỗi ai vậy.

Tuy trong lòng tò mò muốn biết rốt cuộc là ai dám chọc môn chủ cao cao tại thượng của bọn hắn, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ lặng yên rời khỏi phòng.

Theo cánh cửa dần đóng lại.

Tay Tiếu Tấn không được tự nhiên nắm chặt, lông mày nhăn càng sâu. Trên khuôn mặt tuấn dật cũng bất tri bất giác phủ một tầng tức giận không chỗ phát tiết. Trước khi sự việc được làm rõ, điều duy nhất hắn có thể làm chính là khống chế xúc động muốn đi Di phủ tìm người kia của mình. Nếu không...

Nếu không, hắn thật sự không biết tiếp theo hắn còn có thể làm ra hành động gì khiến cho chính hắn đều không thể hiểu được.

Hắn căm hận như vậy.

Thời gian lại không phải do người quyết định, bất tri bất giác, đêm đã sâu.

Đêm, chưa bao giờ quan trọng như hôm nay, giống như một thử thách, dù thắng hay thua, trong đêm nay sẽ có kết quả.

Di Mộc Thần cuộn tròn ở trên ghế sofa, nhìn bóng đêm từng chút một buông xuống, xao động trong thân thể cũng bắt đầu ngày càng rõ ràng. Y bản năng cắn chặt môi, vì dùng lực quá mạnh, ngược lại khiến cho môi có chút trắng bệch. Tuy ở trong lòng cật lực kháng cự, nhưng... y biết rõ, vô luận kháng cự như thế nào... cũng không có bất kỳ tác dụng gì.

Cái loại cảm giác quen thuộc này... hại y chỉ có thể chịu đựng, muốn giải phóng... lại không biết như thế nào hóa giải.

Chỉ cảm thấy trong cơ thể y giống như bị người cài vào một hệ số, mỗi khi gần đến tối, thân thể dần ấm lên, cả người tựa như mất kiểm soát trở nên càng ngày càng mềm yếu, nóng rực... hơi thở cũng ngày càng dồn dập, rên rỉ, khát vọng...

Giờ này khắc này, Di Mộc Thần chưa từng cảm thấy bản thân không chịu nổi như hôm nay vậy!

Một mặt, nội tâm y căm hận cái người tên Tiếu Tấn kia, hận không thể nghiền xương hắn thành tro, một mặt thân thể lại không chịu khống chế nhớ nhung điên cuồng.

Bị hai cái tra tấn, khiến cho ý chí Di Mộc Thần càng ngày càng mơ hồ, cũng càng ngày càng bất an...

Từ khi Di Mộc Thần biết mình bị hạ độc, thân thể trở nên dị thường sau, y cũng rất ít để cho người hầu theo y, bởi vì chuyện đáng xấu hổ này đối với y mà nói chính là một sỉ nhục, y không muốn bị người thứ 3 biết.

Cho nên, mỗi khi vừa đến chạng vạng, Di phủ cũng rất ít người hầu trở lại sân trước.

Nói cách khác, mỗi khi đến tối, trong căn biệt thự to như vậy chỉ còn một mình Di Mộc Thần.

Trong căn phòng mờ tối, Di Mộc Thần cuộn tròn người nằm ở trên ghế sofa, cảm giác mềm mại như muốn vây lấy cả người y, làn da nóng bỏng dần dần ấm lên, Thân thể Di Mộc Thần không tự chủ khẽ cọ xát trên ghế sofa xốp mềm, cứ như chỉ có như vậy mới có thể miễn cưỡng làm dịu nhiệt độ trên người này.

...

Đinh Đinh cúp điện thoại, đây đã là lần thứ sáu.

Điện thoại Di Mộc Thần lại không làm sao gọi được.

Đinh Đinh phiền muộn xoa xoa mái tóc nâu vàng của hắn, thở dài một cái. Trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra một tia mất mác. Cầm văn kiện trên tay nhìn nhìn, khi ánh mắt cong cong nhìn đến ba chữ Di Mộc Thần, lại không cầm lòng hiện lên một ý cười ôn nhu. Lúc cúi đầu, mái tóc nâu vàng mềm mại rũ xuống thái dương, hoa tai kim cương trắng khúc xạ ánh sáng dưới ánh nắng mờ ảo của hoàng hôn. Một thân thường phục giản dị, giày vải trắng, cùng chiếc quần jeans phá cách trông hắn như một cậu sinh viên thay vì nói là một luật sư.

Kỳ thật, phần tài liệu đánh giá tất cả tài sản và hoạt động buôn bán mậu dịch đáng giá ở nước ngoài của Di thức này, đối với Di Mộc Thần mà nói cũng không phải cần gấp như vậy.

Bất quá, Đinh Đinh cũng đã mất trắng mấy đêm mới làm xong. Ngay cả chính hắn cũng không rõ vì sao một khi đụng phải chuyện gì liên quan đến nam nhân kia, thì lý trí không thể đứng về phía hắn.

Còn nhớ lần đó, hắn nhìn thấy Di Mộc Thần ở buổi tiệc tối từ thiện sau, tuy tâm lý biết rõ không thể cứ luôn nhớ tới nam nhân Di Mộc Thần kia, nhưng hắn vẫn không khống chế được, hắn nhịn không được... hắn càng khắc chế ngược lại càng nhớ nhung điên cuồng.

Người kia giống như có ma lực, luôn có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của hắn, khiến hắn khó quên.

Mặc dù biết suy nghĩ của mình đối với nam nhân kia thực sự không bình thường, nhưng hắn vẫn không quản được suy nghĩ của bản thân. Hắn biết ngày kia mình sẽ đính hôn, nhưng càng tới gần ngày đính hôn, thì khát vọng của hắn đối với nam nhân kia lại dần dần trở nên càng ăn sâu bén rễ.

Cho nên, hắn mới có thể thức suốt đêm gấp gáp lập văn kiện này, ước nguyện ban đầu của hắn chỉ là muốn nhanh chóng chặt đứt cơ hội tiếp xúc với Di Mộc Thần.

Hắn sợ vạn nhất...

Vì thế, trải qua mấy đêm mới hoàn thành.

Ai ngờ hắn giống như là một đứa trẻ nóng lòng muốn lấy lòng người khác, chỉ một lòng muốn gặp y, mà quên mất ước nguyện ban đầu. Lòng chỉ khát vọng lấy lòng người kia, chỉ cần một phản ứng đáp lại, thì hắn tựa như chiếm được lời khen tuyệt nhất trên đời này.

Hắn cố gắng kiềm chế suy nghĩ miên man của mình, cố gắng khiến cho mình tận lực nghĩ bản thân là một chú rể sắp đính hôn... Nhưng hắn vẫn không dối được lòng mình.

... Vẫn quên không được từng cử chỉ tao nhã của nam nhân kia, còn có cặp mắt trong suốt như pha lê làm người ta mê muội kia. Rõ ràng vẻ ngoài cũng không phải tuấn mỹ khiến người ta nghẹt thở, nhưng lại luôn có năng lực khiến cho người ta đã gặp qua là không thể quên, cái cảm giác tươi mát lãnh đạm này tuy không dày đặc nhưng một khi lưu ở trong lòng, lại trở thành ấn tượng không thể phai nhòa.

Liếc mắt một cái...

Khát khao dâng trào trong trái tim, gần như muốn nuốt chửng cả người hắn.

Hắn bất quá chỉ là muốn nhìn nhiều thêm một chút mà thôi.

Sắc trời gần như tối đen, Đinh Đinh thắt dây an toàn, cẩn thận đặt tập văn kiện thật dày ở chỗ phó lái, liền lái xe hướng tới Di phủ.

Hầu hết người hầu ở biệt thự của Di Mộc Thần coi như quen biết Đinh luật sư, cho nên khi nhìn thấy Đinh Đinh cũng không cảm thấy kỳ quái.

Đinh Đinh vì muốn gặp Di Mộc Thần ngược lại có vẻ rất khẩn trương, cầm chặt văn kiện đi đến trước cửa Di phủ, lúc vào cửa còn không quên nhìn lại quần áo của mình, trên mặt mang hưng phấn khó nhịn. (sắp đc ăn xịt nên hưng phấn gê =)))))

HẾT CHƯƠNG 24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nothing