31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên có được vài ngày bình tĩnh, khiến Di Mộc Thần trở tay không kịp. Bởi vì chỉ khi đối thủ bị vây trong tối, mới là thời điểm khó phòng bị nhất.

Ngoại trừ yên lặng theo dõi kỳ biến ra, y thật sự không biết còn có thể làm gì...

Nhưng này cố tình là một cơ hội tốt.

Di Mộc Thần nhìn điện thoại trên tay, trên màn hình điện thoại hiện lên dãy số của Di Phong, ngón tay thon dài bồi hồi ở số điện thoại, nhưng vẫn chậm chạp không có ấn phím.

Đôi mắt rũ xuống hơi rung động.

Y nhớ mấy hôm trước khi Tiếu Tấn đi đã cho y thuốc giải kia, lúc ấy khi y uống vào, đã cố ý thừa cơ Tiếu Tấn không chú ý móc một ít trong móng tay và rải một ít xuống ra giường. Sau khi gom lại cẩn thận, tuy chỉ được một lượng cực nhỏ nhưng đối với Di Phong mà nói, chỉ cần biết thành phần bên trong là quá đủ.

Nếu thuốc này có tác dụng khắc chế ban đêm phát tác, như vậy có phải là có thể loại trừ độc trong người y không? ! Hơn nữa, hiện tại ngay cả những người giám sát y trong Di phủ cũng theo Tiếu Tấn cùng nhau biến mất, nên đây là một cơ hội không thể tốt hơn...

Nhưng mà...

Quá an tĩnh!

Đúng vậy.

Nó quá an tĩnh, tất cả rút đi quá nhanh, thậm chí khiến cho người ta không kịp suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... như vậy sẽ thực sự dễ dàng làm cho người ta hiện nguyên hình trong trạng thái không hiểu rõ.

Di Mộc Thần cũng vậy.

Y cầm điện thoại, ngón tay mò mẫm ấn phím, tuy cũng loáng thoáng cảm thấy lần này rất có thể là Tiếu Tấn gài bẫy y. Cố ý cho y một khoảng trống để tự y tháo đi ngụy trang mà mấy ngày nay y đã khổ tâm dựng lên. Nhưng mà, còn có một mặt khác hấp dẫn hơn.

Không người nào toàn vẹn, có lẽ lần này Tiếu Tấn thật sự không kịp bố trí.

Di Mộc Thần mím môi, mày khóa chặt thành chữ "Xuyên", y ở thế bị động, giờ này y muốn cá cược...

Theo quán tính mân chặt môi, cuối cùng vẫn bấm gọi.

Lập tức từ di động truyền ra tiếng 'đô đô'.

Ở một nơi khác.

Trong biệt thự xa hoa ở thành bắc.

Tiếu Tấn mặc một thân trường sam nhung tơ màu đỏ sậm, mái tóc đen như mực hơi rũ xuống, trên ngón tay mang một chiếc nhẫn màu xanh lục bảo. Một tay chống cằm nằm nghiêng ở trên ghế sofa cổ điển phong cách châu Âu đang híp mắt ngủ, hồng trà trên cái bàn bên cạnh còn đang lượn lờ sương khói.

Bầu không khí yên tĩnh tùy ý lưu động, với ánh sáng ban mai chan hòa dịu mát hiếm có.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Nghe tiếng, Tiếu Tấn chậm rãi mở mắt ra: "Vào đi."

Người kia có vẻ rất vội vàng, vẻ mặt gấp gáp: "Môn chủ, vừa rồi nhận được tin Di Mộc Thần năm phút trước gọi cho một người tên là Di Phong, đây là dữ liệu video từ phòng giám sát."

Vừa dứt lời, trên khuôn mặt vừa rồi còn lộ vẻ biếng nhác của Tiếu Tấn đột nhiên trở nên ngưng trọng, tỏa ra hàn khí khiếp người: "Bật lên."

"Dạ."

Trên cái TV to phút chốc đã hiện ra hình ảnh Di Mộc Thần cầm điện thoại, hình ảnh được quay rất rõ, thậm chí ngay cả thần thái bồn chồn trên mặt Di Mộc Thần cũng có thể nhìn rõ rành mạch.

Theo tiếng đô đô của điện thoại, trong căn phòng to lớn nhất thời tràn ngập bầu không khí bất an.

Tiếu Tấn nhìn chằm chằm màn hình TV, sắc mặt xấu xí, đôi mắt nheo lại so với trước nay càng khiến người ta cảm thấy khó có thể tới gần, ngay cả sống lưng cũng lạnh lẽo, cả người đều bao phủ trong sự tức giận.

"Alo..." Điện thoại thông.

Trên màn ảnh, Di Mộc Thần theo quán tính mím môi.

Động tác này Tiếu Tấn rất quen thuộc, có thể ngay cả chính Di Mộc Thần cũng không biết, mỗi khi Di Mộc Thần khẩn trương và bất an sẽ bất giác làm ra hành động này.

Khẩn trương? Bất an? !

Trong lòng Tiếu Tấn nổi lên một trận cười lạnh, hắn đã sớm biết, mấy ngày tới nay, Di Mộc Thần làm sao có thể trở thành một nam nhân chịu khuất phục ở dưới thân hắn, mới chưa quá năm ngày đã muốn lộ đuôi ra rồi.

Biết rõ như thế, vì sao trong lòng lại không thể bình tĩnh như xưa, ngược lại cảm thấy có chút... mất mác.

"... Tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu." Trên màn ảnh, tiếng của Di Mộc Thần cắt ngang suy nghĩ của Tiếu Tấn.

"Cái gì?"

"Tôi..." Di Mộc Thần lại tạm dừng một lát.

Tiếu Tấn tận lực bình tĩnh nhìn, lần đầu tiên có một loại cảm giác sắp bị phán quyết, hắn kiên nhẫn chờ cái người phản bội kia cầu cứu... và sự trừng phạt mà y nên nhận.

Hiển nhiên, Di Mộc Thần lưỡng lự cũng khiến cho Di Phong ở đầu kia điện thoại có chút khó hiểu, truy vấn nói: "Sao hôm nay anh kỳ quái vậy? rốt cuộc làm sao vậy?"

Do dự một lát, Di Mộc Thần mới chậm rãi lên tiếng: "Tôi muốn cậu giúp tôi mua một biệt thự nhỏ ở gần ngoại ô."

"Biệt thự?" Trong điện thoại truyền ra tiếng nghi hoặc của Di Phong, hắn không hiểu, Di Mộc Thần rõ ràng có bất động sản ở khắp mọi nơi, tại sao còn muốn mua biệt thự? Huống chi còn là ở ngoại ô, đây không phải là gần Di phủ sao? không phải là việc làm dư thừa hay sao? Hắn có chút mơ hồ.

"Ừ" Di Mộc Thần chậm rãi nói: "Thuận tiện đem quyền tài sản quy về danh nghĩa của Bàng Nghị Vĩ."

Tiếu Tấn cũng nghi hoặc nhíu mày.

"Anh mua cho Bàng Nghị Vĩ?"

"Qua mấy ngày nữa nó sẽ từ nước ngoài trở về, tôi muốn tặng cho nó làm quà gặp mặt."

"Quà này có phải cũng quá nặng rồi hay không?" Di Phong nói thẳng thừng, điều này khiến hắn cảm thấy Di Mộc Thần hôm nay... rất kỳ quái: "Rốt cuộc anh làm sao vậy? Di phủ lớn như vậy, chẳng lẽ còn không đủ cho thằng nhóc Bàng Nghị Vĩ kia ở? Tôi quen biết anh nhiều năm như vậy, chưa bao giờ cảm thấy anh là người thích làm điều thừa! Có phải anh xảy ra chuyện gì rồi hay không?" Di Phong truy vấn, còn mang theo một chút lo lắng.

Sắc mặt Di Mộc Thần có chút khó coi, khóe môi mấp máy, tựa như muốn nói, nhưng lại chỉ là há miệng, không có phát ra tiếng nào.

Tiếu Tấn thản nhiên liếc mắt, phát ra một tiếng cười lạnh châm chọc đến cực điểm, làm đủ thứ nhạc đệm như vậy không phải là kết quả này sao.

Thật là thấp hèn!

... Một khoảng im lặng thật dài.

"Tôi muốn tránh cho xấu hổ!"

Đang lúc Tiếu Tấn đứng dậy định tắt màn hình đi, thì trên màn hình bỗng truyền ra tiếng Di Mộc Thần.

"Gần đây, tôi có ở chung với một người... Sợ đến lúc đó sẽ xấu hổ." Di Mộc Thần tận lực nói dịu đi.

Trên màn hình lớn vẫn để lộ khuôn mặt hơi ửng hồng của y.

Lập tức động tác của Tiếu Tấn cũng đình trệ.

"Người ở chung? !" giọng nói trong điện thoại hơi trầm xuống.

"Ừm, tuy rằng người kia còn chưa có ý xác định, nhưng mà... Tôi cảm thấy mình đối với cậu ta... hình như sinh ra cảm giác không giống như vậy..."

Đang lúc Di Mộc Thần muốn giải thích thêm, thì đầu kia điện thoại đột nhiên ngắt ngang.

Lập tức, điện thoại truyền đến tiếng tích tích tích tích.

Di Mộc Thần vẫn đứng như trước, xấu hổ cầm điện thoại, sắc mặt có chút khó xử.

Hồi lâu, mới khẽ thở dài một cái buông điện thoại xuống.

Nhưng Tiếu Tấn vẫn sửng sờ tại chỗ, nhìn trên màn hình.

Y nói... cảm giác không giống như vậy...

Một câu ngoài ý muốn vang lên ở trong căn phòng yên tĩnh, lần đầu tiên Tiếu Tấn có thể nghe được tiếng tim đập của mình.

Di Mộc Thần để điện thoại xuống, trở về thư phòng, cả ngày đều cầm quyển sách y thích nhất cần thận đọc, trên mặt... có một tia vui vẻ không thể phát hiện.

Thực sự an phận, cũng rất thành thật.

Khôn ngoan đến cực điểm.

Vừa rồi ngay lúc y định nói ra lý do với Di Phong, thì từ góc độ y đứng, lại vô tình liếc thấy một camera giám sát mini cách đó không xa.

...

May quá, may mà lần này y đứng ở bên này.

Y thật sự không thể lơ là, không thể xem nhẹ Tiếu Tấn chút nào... Nếu không, y chỉ có thể tan xương nát thịt.

Đến bây giờ chỉ cần tưởng tượng lại tình huống vừa rồi, y liền cảm thấy sợ hãi, bất quá may mắn... Y thề, sẽ không bao giờ... có lần sau nữa.

HẾT CHƯƠNG 31

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nothing