32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếu Tấn một mình ngồi ở trên ghế sofa, nhìn hình ảnh dừng trên đó, trong mắt kinh ngạc lại mang chút dịu dàng mỏng manh. Cặp mắt phượng kia đẹp tựa như một bức tranh tinh xảo, đôi mắt rõ ràng bình tĩnh lại mang chút dao động ấm áp.

Giờ phút này trong đầu hắn lại có ý niệm muốn gặp Di Mộc Thần ngay, muốn ôm chặt lấy y, nhiệt tình hôn hít, dây dưa... tựa như những người yêu nhau, sưởi ấm cho nhau, yêu thương nhau...

Hắn biết đó là một ý niệm hoang đường, nhưng vẫn vì một câu nói kia của Di Mộc Thần, cùng khuôn mặt đỏ bừng của y mà trở nên không cưỡng lại được, nhớ nhung điên cuồng!

Tiếu Tấn bưng hồng trà lên, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào trà đã nguội rồi.

Hắn đối với tình cảm không chịu khống chế như vậy cảm thấy sợ hãi chưa từng có.

Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, hắn biết mình sẽ dần dần mất phương hướng, dần dần yếu đuối mà thỏa hiệp... từ bỏ kế hoạch phá hủy Di thức, sẽ không đành lòng hủy diệt Di Mộc Thần.

Nghĩ vậy, đôi mắt bối rối kia của Tiếu Tấn đột nhiên trở nên thanh minh, sự bình tĩnh và tự giữ quen thuộc nháy mắt chiếm lĩnh suy nghĩ bị nhiễu loạn vừa rồi.

Buồn cười...

Tiếu Tấn phiền muộn buông tách trà xuống, chán ghét tắt TV đi.

Khuôn mặt tươi cười của Di Mộc Thần biến mất trên màn ảnh, trên mặt Tiếu Tấn dần dần khôi phục lại như xưa.

...

Tiếu Tấn hắn là ai? !

Sao lại.. sao có thể vì một tên họ Di chủ động bày tỏ mà lại quên đi kế hoạch nhiều năm gian khổ? !

Thật sự là châm chọc!

Hắn tự thề với bản thân, nhất định phải nhổ tận gốc Di thức, nhà tan cửa nát.

Tiếu Tấn tựa vào ghế sofa, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ biếng nhác và mỏi mệt, chậm rãi nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Đúng vậy a, làm sao có thể nửa đường từ bỏ..."

Nhưng lập tức lại là một tiếng thở thật dài, thật mệt mỏi.

Sân bay.

"Ca, vì có một số tài liệu cần trao đổi, nên em sẽ trở về trước giờ cơm tối." đầu kia điện thoại truyền ra giọng điệu hưng phấn của Bàng Nghị Vĩ.

Nghe có vẻ tâm tình của Bàng Nghị Vĩ hôm nay hình như không tồi.

Di Mộc Thần tháo kính xuống, thuận tay khép sách lại, đáy mắt cũng nhuộm ý cười, hiển nhiên tâm tình tốt của Bàng Nghị Vĩ cũng khiến cho Di Mộc Thần hiếm khi thấy thoải mái: "Ừ, tôi biết rồi. Cậu muốn ăn gì, tôi sẽ bảo má Ngô làm cho cậu."

"Ha ha... Ca, anh biết là em không khó ăn mà."

"..."

Di Mộc Thần rất ít khi hàn huyên trong điện thoại.

Tuy Bàng Nghị Vĩ mới quay về Di phủ, mới được nhận tổ quy tông không bao lâu, nhưng Di Mộc Thần lại đối với Bàng Nghị Vĩ rất tốt, vì từ nhỏ y lớn lên cùng ông nội, lại rất ít sống chung với người nhà. Một người thờ ơ lạnh lùng như Di Mộc Thần hiếm khi biết cái gì gọi là tình thân, nên y rất tin tưởng và cũng không chút nào keo kiệt chăm sóc, luyến tiếc đứa em trai bất ngờ xuất hiện này. Mặc dù Di Mộc Thần có hơi chút không yên lòng, nhưng cũng may là người một nhà nên dù không ưa nhau cũng sẽ không lấy sự nghiệp gia tộc của mình ra đùa giỡn, huống chi gần đây y thật sự là bất lực ... Cho nên hiện tại nghiệp vụ của Di thức ở hải ngoại trên cơ bản đều đã được Bàng Nghị Vĩ xử lý tám chín phần.

Lần này từ công ty chi nhánh bên Canada trở về, nhìn số liệu gửi đến cho thấy, biểu hiện của hắn cũng không tệ lắm.

"Ca, em rất nhớ anh..." trước khi cúp điện thoại, Bàng Nghị Vĩ đột nhiên mở miệng nói, trong giọng nói hiếm có thật lòng.

Điều này làm cho Di Mộc Thần trở tay không kịp, cho là Bàng Nghị Vĩ hiếm khi làm nũng, nên Di Mộc Thần chỉ cười lắc đầu, cưng chiều đáp lại: "Nga... Tôi cũng nhớ cậu."

Nhưng mà.

Nếu người khác nghe được, nhất định sẽ nhận ra, rõ ràng lời thì giống vậy, nhưng cảm giác lại... khác xa nhau.

"..."

Cứ như vậy, đầu kia điện thoại đột nhiên trở nên im lặng.

Giống như là có ai đó vô tình phá vỡ không khí ấm áp này vậy.

Hồi lâu, Bàng Nghị Vĩ mới lên tiếng: "... Ca, lát nữa em sẽ gọi lại cho anh."

Cúp điện thoại, Di Mộc Thần bất đắc dĩ cười cười, để điện thoại xuống, mở ra trang sách vừa rồi, tiếp tục đọc.

"Gọi điện thoại xong rồi sao?" Trong xe truyền ra một tiếng nũng nịu. Cô gái kia là một người lai, bộ dạng rất đẹp, một đầu tóc quăn thật dài có vẻ sặc sỡ bắt mắt.

Bàng Nghị Vĩ nhìn điện thoại trên tay, có chút buồn bực tiện tay ném điện thoại sang một bên.

Cô cẩn thận nhìn sắc mặt có chút khác thường của Bàng Nghị Vĩ, cầm lên điện thoại ở một bên nhìn nhìn: "Nói điện thoại với ai mà sao sắc mặt thay đổi nhanh vậy?"

"Không liên quan tới cô." tâm tình Bàng Nghị Vĩ hiển nhiên không tốt bao nhiêu.

Vừa rồi khi hắn nói 'nhớ' Di Mộc Thần, đó là lời nói thật.

Biết rõ hắn có nhiệm vụ trong người, cũng biết Di Mộc Thần là đối tượng hắn muốn xuống tay... Nhưng khi Di Mộc Thần thản nhiên nói ra câu trả lời gần như có lệ kia, hắn lại cảm thấy ấm ức.

Trong lòng khó chịu.

Cô gái kia thật thông minh, nhận thấy Bàng Nghị Vĩ sắc mặt khó coi, cũng không nói thêm gì nữa. Cô tựa vào trên người Bàng Nghị Vĩ, bộ ngực to lớn như có như không trêu ghẹo cọ xát lên người Bàng Nghị Vĩ: "Honey à, đừng giận, không bằng chúng ta bàn một chút lát nữa sẽ đi đâu đi?"

Bàng Nghị Vĩ nghiêng đầu nhìn cô, bất đắc dĩ mỉm cười.

Một tay ôm chầm cô, hung hăng hôn lên.

Không bao lâu, trên xe chỉ còn lại tiếng thở hổn hển.

Thực tế, vì vấn đề kế thừa di chúc vẫn chưa được giải quyết nên cổ phần có liên quan tới sản nghiệp của Di thức trở thành cái cớ tốt nhất để ban giám đốc Di thức làm khó dễ Di Mộc Thần. Ban giám đốc đánh giá thằng nhóc Bàng Nghị Vĩ này tuổi trẻ khí thịnh, hơn nữa cái gì cũng không hiểu, cho rằng có thể mượn cơ hội này đào được nhiều món béo bở, nên mới nhất trí thông qua, tạm thời cho phép Bàng Nghị Vĩ đại diện Di Mộc Thần tiếp quản hầu hết các công việc trên tay.

Nhìn bề ngoài, Bàng Nghị Vĩ dường như cái gì cũng không hiểu, cần phải học rất nhiều. Nhưng không một ai biết, Bàng Nghị Vĩ thật ra chính là kỳ tài của giới tài chính, nếu hắn nguyện ý, thì hắn có thể cho một người phất lên chỉ trong một đêm, cũng có thể khiến cho một người dễ dàng khuynh gia bại sản. Ở Wall Street có rất nhiều truyền thuyết về hắn, nhưng rất ít người gặp qua người thật của hắn. Bàng Nghị Vĩ sớm đã trở nên nổi tiếng khi vẫn còn trẻ, giá trị con người hơn 100 triệu $, vì sống quá thoải mái, nên ngược lại ngày qua ngày hắn cảm thấy mọi chuyện không còn có tính khiêu chiến, buồn tẻ vô vị.

Đang lúc hắn mờ mịt không mục tiêu.

Bỗng nhiên...

Một ngày kia, có một người tới tìm hắn.

Bảo hắn hỗ trợ thôn tính một công ty đã niêm yết hơn trăm năm tuổi...

Mới đầu hắn không có hứng thú gì nhiều, nhưng qua điều tra bối cảnh và dữ liệu công ty này sau, hắn lại sinh ra hứng thú. Huống chi, người kia tựa hồ rất hiểu hắn, còn cố ý cho hắn một thân phận giả tạo xa lạ, yêu cầu hắn nuốt từ từ, không cần vội vàng, có vẻ người kia rất hưởng thụ cảm giác ăn mòn từng chút một, này so với lập tức thành hai bàn tay trắng thì chỉ có hơn... Những nhân tố này đều làm cho Bàng Nghị Vĩ cảm thấy phi vụ này có thêm vài phần kích thích, khiến hắn thêm vài phần hưng thú.

Vì vậy, hắn đi từng bước một.

Cho nên, nhiều ngày nay, hắn làm bộ như đã dần quen tất cả các nghiệp vụ có liên quan Di thức.

Thành thật thôn tính từng chút một.

Này đối với hắn mà nói là quá mức đơn giản.

Bất quá, dần dần hắn tựa hồ phát hiện một thứ thú vị hơn, không đúng, phải nói là một người.

Di Mộc Thần!

Khiến cho hắn chân chính bắt đầu chú ý tới cái người kêu Di Mộc Thần kia lại là vì Tự Môn, lúc hắn ở Mỹ, hắn cũng từng tiếp xúc với mấy lãnh đạo cấp cao của Tự Môn, biết đây là một tổ chức ngầm cực kỳ nghiêm mật. Cho nên hắn thực sự muốn biết rốt cuộc là người nào có thể dẫn dụ người của Tự Môn tự thân xuất mã.

Sự tình so với hắn mong muốn còn chơi vui hơn nhiều, nhưng có một điều hắn lại cảm thấy rất khó chịu —— chính là thái độ ôn hoà của Di Mộc Thần, khiến hắn cảm thấy rất ấm ức.

Bàng Nghị Vĩ hắn có khi nào bị người bỏ rơi như vậy, ai thấy hắn mà không nịnh bợ lấy lòng...

Nhưng Di Mộc Thần làm không được, cũng không thể làm vậy.

Điều này làm cho Bàng Nghị Vĩ quen được mọi người chú ý có chút tức giận. (ca cũng ít chướng lắm =..=)

Còn có...

Mỗi khi nhìn khuôn mặt tuấn tú cấm dục kia của Di Mộc Thần, đều làm hắn sinh ra dục vọng muốn chinh phục... Gần đây, hình như càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.

HẾT CHƯƠNG 32

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nothing