67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không khí trở nên ngày càng vặn vẹo...

Màn đêm đen đặc như bị nguyền rủa, thiếu sự yên tĩnh nên có, lại thêm vài phần nguy hiểm khó lường, trời tối đen như mực, chỉ có thể dựa vào ánh trăng yếu ớt chiếu sáng một vùng cỏ hoang.

Xung quanh yên tĩnh tới mức Di Mộc Thần cảm thấy mình nghe được tiếng máu chảy trong người...

Đột nhiên, cách Di Mộc Thần chưa tới một thước có chùm ánh sáng chiếu đến, ánh sáng đột ngột khiến mắt y mở không ra. Theo bản năng lấy tay che lại, híp mắt nhìn về phía phát ra ánh sáng...

Chỉ thấy, sau chùm sáng lờ mờ xuất hiện một bóng đen, đến khi mắt dần dần thích ứng ánh sáng, thân ảnh người trước mắt cũng trở nên rõ ràng.

Di Mộc Thần cau chặt mày: "Sao lại là anh..."

"Xem ra cậu thật sự còn nhớ lão tình nhân tôi đây." Nam nhân mỉm cười hai tay vòng ngực: "Lần này chúng ta chơi lớn một chút, cậu có chịu không?"

Di Mộc Thần sắc mặt khó coi.

Hai ngày sau.

Sau vườn hoa Di phủ, ba người hiếm khi tâm bình khí hòa ngồi cùng một chỗ. Nếu không phải sắc mặt quá mức đáng sợ thì phỏng chừng cảnh tượng như vậy sẽ là cảnh đẹp ý vui.

Di Phong tháo kính xuống, trong mắt mang chút tơ máu, có thể thấy mấy ngày gần đây đều không có nghỉ ngơi tốt: "Nếu đều đã đến đây, tôi cũng nói luôn, hôm qua đã tìm được thi thể lái xe tiểu Lưu rồi, cảnh sát bước đầu phán đoán là trúng độc, nói cách khác..."

Tiếu Tấn buông cái ly trên tay xuống, có thể nhìn ra sắc mặt cũng không đẹp, thần sắc có chút phức tạp.

Đinh Đinh lại có vẻ thản nhiên hơn rất nhiều, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như trước, tiếp lời: "Nói cách khác anh hai tốt của chúng ta, nói không chừng lại không cẩn thận biến mất một năm rưỡi nữa." Nói xong, hơi cười nhạo nhìn Tiếu Tấn ở một bên.

"Mày có ý gì?" Tiếu Tấn cau mày, trong đôi mắt lạnh lùng không giấu được sát khí.

Đinh Đinh lại chỉ cong mắt liếc: "Có ý gì? Tôi nghĩ anh rõ ràng hơn tôi, Anh ba đối với kinh nghiệm giấu người cũng không phải chuyện một sớm một chiều."

"Mày cho rằng là tao đem giấu người sao?"

Đinh Đinh nhún vai, tỏ vẻ hoàn toàn hợp lý: "Tôi cũng chưa có nói gì nha."

Tiếu Tấn nheo mắt, cặp mắt đen ánh tím thâm thúy làm cho người ta không rõ.

"Có tin hay không tao lập tức giết mày...?" giọng điệu Tiếu Tấn cực kỳ bình tĩnh.

Chậm rãi.

Từng chữ một...

Giọng điệu bình tĩnh, không nóng không lạnh, khiến người ta không thể không tin, cứ như chỉ cần Đinh Đinh nói thêm một câu nữa, lập tức sẽ phun máu ngay tại chỗ.

"..." Đinh Đinh dĩ nhiên cũng không phải thiện nam tín nữ, ánh mắt cong cong dịu đi chớp chớp mắt, nụ cười bên môi rõ ràng thu lại : "Năng lực môn chủ của Tự Môn, một tiểu dân như tôi làm sao dám nhiều lời."

Sắc mặt Tiếu Tấn quay về bình tĩnh, đôi mắt xếch hơi nhếch lên bỗng trở nên cực kỳ trầm ổn, nhưng khí tràng quanh thân lại càng khiến cho người ta sợ hãi, giống như một dã thú thu liễm lại hơi thở trước khi cắn xé con mồi.

Một giây yên lặng ...

Đột nhiên khống chế người ! (chả hỉu T.T)

Thân thể vẫn đang thả lỏng của Đinh Đinh bắt đầu căng thẳng, tay đặt ở hai bên cũng bắt đầu thoáng nắm chặt lại.

...

Lúc này, Di Phong cúi đầu không nói lời nào, chỉ rút chiếc khăn tay tuyết trấng từ trong túi của mình ra, tùy tiện lau lau rồi vứt bỏ, đáng tiếc trên đôi găng tay màu trắng bất hạnh dính một vệt bẩn nhỏ, vết bẩn nhỏ này khiến cho tâm tình cái người vốn có bệnh sạch sẽ như hắn càng trở nên ác liệt. Không chút nghĩ ngợi ném luôn đôi găng tay đi, lộ ra bàn tay xinh đẹp cùng các ngón tay thon dài trắng nõn.

Tức giận khiến cho các dây thần kinh cứng còng, cứ như chỉ cần ai đó không chú ý, sẽ kích động ba người đã sớm tức giận kiếm rời khỏi vỏ này, trở nên không thể cứu vãn.

"Thiếu gia, thiếu gia..." Xa xa đã thấy má Ngô hoang rối loạn vội vã chạy tới.

"Chuyện gì?"

"Không, không xong rồi, đại, đại thiếu gia tới... Điện thoại, điện thoại..." má Ngô thở hổn hển hầu như không nói được hết câu.

Nghe vậy.

Ba người gần như đồng thời chạy sang phòng khách.

"Alo!" Tiếu Tấn cầm lấy điện thoại, trên khuôn mặt vốn lãnh khốc lần đầu tiên hiện lên một vết rách rất nhỏ: "... Di Mộc Thần?"

"Ha hả..." trong ống nghe đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng cười quái dị, nghe ra giọng nói đã qua xử lý.

"Mày là ai?"

"Không cần biết tao là ai, hai ngày, tao chỉ cho chúng mày thời gian hai ngày, tao muốn Di thị, kho thuốc Tự Môn, 80 triệu Dollar, nếu không, hai ngày sau chuẩn bị tốt quan tài đi."

Đinh Đinh ghé tai ở một bên nhịn không được trả lời: "Làm sao có thể? dù có muốn thì thời gian hai ngày cũng quá gấp."

"Như vậy a..."

Người kia cười ha hả, giọng nói kia tựa như từ địa ngục truyền tới, khiến người ta thấy lạnh đến thấu xương.

"Xem ra thật sự phải tặng cho chúng mày một món quà gặp mặt mới được, phỏng chừng thứ đó bây giờ cũng sắp tới rồi." Nói xong, người kia trực tiếp cúp điện thoại.

Tiếu Tấn giương mắt nhìn Tuyết Ưng ngồi ở một bên : "Thế nào, lần theo dấu vết điện thoại được chưa?"

"... Không được, người nọ quá cẩn thận, lúc theo dõi vẫn bị quấy nhiễu, căn bản là không kịp dò ra."

"Thiếu gia, vừa rồi có người đưa tới thứ này."

Chỉ thấy, người hầu đật một cái hộp gấm tinh xảo xuống ở trước bàn.

Hộp không lớn nhưng lại làm cho ba người đều hoàn toàn yên tĩnh lại, trong mắt không thể tránh khỏi khẩn trương cùng khủng hoảng.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng vẫn mở hộp ra.

"Cạch!" Một tiếng vang thật lớn.

Nhất thời một làn khói mù bốc ra, một mùi hăng hắc khiến người ta không mở mắt ra được, nước mắt không ngừng chảy ra..

Là bom cay...

Hồi lâu.

Cái mùi cay mắt trong phòng mới xem như tiêu tan được chút.

Đôi mắt mới xem như miễn cưỡng mở ra.

Ba người đều không nói gì, tuy ngoài miệng không nói nhưng mỗi một người đều rõ, nếu giờ mở hộp ra không phải bom cay mà là khí độc, thì sợ là hiện tại trong phòng không ai có thể sống sót. Bình thường chỉ cần gửi đến quý phủ thứ gì, thì đều phải tiến hành kiểm tra an ninh nghiêm khắc, nhưng lần này lại dễ dàng tránh được. Huống chi, vô luận là Tiếu Tấn, hay là Đinh Đinh, thậm chí là Di Phong đều sắp xếp trợ thủ đắc lực của mình ở trong này.

Thế nhưng...

Tất cả những thứ này trông có vẻ yếu ớt và vô dụng trước người này.

Có thể thấy được, kế hoạch của người này tuyệt đối không phải chỉ mới lập ngày một ngày hai, đây không phải là vụ bắt cóc chỉ mới được quyết định, mà là một âm mưu đã được lên kế hoạch từ lâu.

Điều này dẫn đến một kết quả...

Người này có kẻ tiếp ứng ở Di phủ!

Nếu không, căn bản là không thể đưa hộp này đến đây.

Chờ sương khói tan hết, Di Phong lại phát hiện một túi vải nhỏ ở dưới đáy hộp.

Nháy mắt mở túi vải ra, ảnh chụp bên trong là của Di Mộc Thần, toàn thân bị trói gô...

Tư thế kia...

Cũng rất dâm đãng!

Chỉ thấy, hai tay Di Mộc Thần bị còng vào ống bê tông nham nhở. Trên người tuy mặc quần áo, nhưng cúc áo sơ mi lại mở rộng ra, quần cũng bị lỏng lẻo, khóa kéo đã sớm mở rộng... cái kiểu giấu đầu hở đuôi này ngược lại trông thật dâm uế không chịu nổi, dây thừng thô ráp buộc chặt thân thể y như muốn vặn vẹo.

Vùng da lộ ra ngoài còn hằn lên những vết đỏ, lún vào trong thịt, có vẻ thật căng... đầu Di Mộc Thần nghiêng sang một bên, hai mắt nhắm chặt.

Hình ảnh thật xấu hổ.

Khiến người ta hoảng hốt có ảo giác như lông mi y đều đang run lên nhè nhẹ...

Mềm yếu..

Bất lực..

Bức ảnh như một cây châm đâm sâu vào lòng ba người.

Nụ cười quen thuộc trên mặt Đinh Đinh hoàn toàn biến mất sạch sẽ. Trong đôi mắt ấy ẩn chứa rất nhiều thứ gì đó, kích động, xen lẫn.. đau lòng không dễ phát hiện.

Ánh mắt như vậy, chỉ sợ nếu bản thân Đinh Đinh phát giác ra cũng cảm thấy sống lưng phát lạnh.

Hắn còn cho rằng...

Ít nhất, đời này không một ai có thể quấy nhiễu trái tim sớm đã bị bỏ quên không còn một mảnh kia của hắn.

Thế nhưng...

Giờ đây, tại sao.. hắn lại cảm thấy trái tim có chút bất an, mơ hồ hỗn loạn...

Tay bất giác nắm chặt trước ngực.

Đinh Đinh cảm giác như chìm vào sương mù.

Vẻ mặt của Tiếu Tấn ổn định không hề dao động chút nào, chẩng qua, sắc mặt có vẻ hơi trắng, đôi mắt lạnh như băng cùng sắc mặt hơi trắng của hắn hình thành đối lập mãnh liệt, hắc bạch phân minh rốt cuộc không giấu được sát khí khiếp người lẳng lặng tỏa ra từ trên người hắn. Dáng vẻ khắc chế bình tĩnh đến mức không thể bình tĩnh hơn lại khiến Tuyết Ưng cảm thấy trái tim run rẩy kinh hoàng.

Cho tới nay cô cũng không biết, môn chủ của bọn họ nếu thật sự tức giận sẽ là dáng vẻ gì nữa, nhưng hiện tại cô đã biết, hơn nữa cô thề không muốn nhìn thấy lần thứ hai.

Ánh mắt kia, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Thì ra, môn chủ bọn họ... cũng là người.

Hai ngày..

Là một thời gian quá ngắn.

Tại trong thời gian ngắn ngủi nếu muốn mua lại tất cả cổ phần công ty Di thị, sau đó toàn bộ ủy quyền cho người kia, căn bản là một chuyện không có khả năng.

Chưa kể, cổ phần công ty Di thị không phải một sớm một chiều có thể lấy được, hơn nữa mấy lão già trong ban giám đốc có khi còn không chịu bán đi cổ phần trên tay.

Huống chi, không chỉ có thế, mà còn muốn kho thuốc của Tự Môn. Tự Môn là tổ chức sát thủ, yêu cầu đối với nhà bào chế thuốc rất lớn mà tính chính xác phải cao. Cho nên, có thể nói thuốc của Tự Môn tuyệt đối là lĩnh vực cốt lõi không thể động vào. Cũng không ngoa khi nói, tầm quan trọng của kho thuốc không phải là thứ có thể đánh đồng với đám sát thủ tinh anh.

Và còn tiền của Di Phong, nửa năm này Di Phong ở tam giác vàng buôn lậu vận hàng quả thật kiếm được không ít tiền... Nhưng nếu ngay lập tức đều đem tất cả số tiền này ra, cũng đủ tổn thương nguyên khí của hắn.

Tất cả những thứ người này muốn đều chính là thứ mà bọn họ đang nắm chăt trong tay, cũng không thể mất đi.

Hắn từ một nơi bí mật nào đó, nắm rõ tình huống của bọn họ như lòng bàn tay, còn tính kế rất tinh vi. Tựa như một con chuột sống dưới cống ngầm, làm cho người ta chán ghét ghê tởm, lại tìm không ra cách diệt trừ.

Chạng vạng, ba người đều giải tán.

Ngoài ý muốn chính là, ba người không có đi, chỉ là ôm tâm tư của riêng mình trở về phòng ngủ trong Di phủ.

Cũng đã tới lúc...

Bọn họ cần phải nghĩ kỹ lại... Đến tột cùng, cái nào quan trọng hơn... Rốt cuộc, người anh hai này có phải thật sự đáng giá như vậy hay không!

Hoặc là.

Hy vọng có thể lưỡng toàn cả hai...

Cùng lúc đó..

Ngoài sân bay.

Bàng Nghị Vĩ kéo hành lý ngồi lên xe, đeo cặp kính đen thật to, trên mặt tràn đầy ý cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu, ý cười trong veo vỗ vỗ vai lái xe, rất hưng phấn nói với lái xe: "Bác tài, mau, đi Di phủ."

HẾT CHƯƠNG 67

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nothing