Chap 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bright! Anh Bright!"

Một cô bé có mái tóc màu bạch kim, line mấy sợi vàng gọi cậu.

Bright nằm như chết ở sofa. Đây là phòng làm việc của cậu ở tháp quang minh. Vì Bright có hai vai trò quan trọng là hacker kiêm gián điệp của tháp nên nơi làm việc của cậu cũng được bảo mật kĩ càng. Ngoài Bright và Ishar - cô bé ban nãy - thì còn một đứa em nữa tên là Eland'orr. Cả ba là đồng nghiệp của nhau nên có thể ra vào thoải mái văn phòng này.

"Á!"

Tí nị từ đâu ra nhảy thẳng vào bụng Bright, còn kêu la gì đó như trách móc anh chàng. Ishar hốt hoảng chạy tới, đỡ Bright ngồi dậy, giọng điệu lo lắng:

"Em xin lỗi, anh không sao chứ" Dứt câu, cô bé quay sang chú thỏ to đùng bên cạnh "Tí Nị à, em làm sao thế?"

Tí nị nheo nhéo nheo nhéo một thứ ngôn ngữ động vật, Ishar liền hiểu ý ngay, nhẹ nhàng xoa đầu Tí Nị.

"Là do anh ấy mệt thôi, em đừng bênh chị như thế"

"..."

"À đúng rồi" Ishar quay ngoắt ra phía Bright "Anh có ổn không, hôm nay em thấy anh lạ lắm, hay để em xin nghỉ làm cho nhé?"

"Anh không sao, chỉ hơi mệt tí thôi"

Lời nói một đằng sắc mặt một nẻo. Da dẻ Bright xanh xao, thiếu sức sống, mắt thâm sì, cơ thể cũng gầy hơn trước, đúng chuẩn mấy thằng nghiện game hay thức thâu đêm. Nhưng chắc chắn Bright không thuộc kiểu đó đâu. ( =)) )

"Là ổn chỗ nào vậy? Kệ anh, em sẽ đi xin nghỉ, để người khác vào làm thay một bữa"

Không bận tâm câu trả lời của cậu ra sao, Ishar đi một mạch ra ngoài. Tí Nị xinh xắn cũng chạy theo.

Bright lại nằm ườn ra ghế. Quả thực là mấy ngày nay Bright không thể ngủ được. Đầu cứ đau đáu suy nghĩ về mối quan hệ giữa Zata và Laville, rồi đến mối quan hệ đang trên vách đá giữa anh và cậu. Bright không khóc, không ngủ, cũng không có tâm trạng ăn uống nên thường xuyên bỏ bữa, ngứa mồm thì làm cái bánh, cốc cà phê cho hết ngày.

Bright thẫn thờ nhìn lên trần nhà.

/cạch/

Cánh cửa phòng mở ra, Ishar quay lại với một thanh kẹo chocolate trên tay. Cô bé lại gần, dúi thanh kẹo vào tay cậu.

"Cái này cho anh, dù không biết anh có chuyện gì nhưng chắc là anh đang rất buồn hay áp lực gì đó..." Ishar cười an ủi "Ăn đồ ngọt sẽ giúp tâm trang anh tốt hơn đấy"

"Cảm ơn em"

"À, lát nữa sẽ có anh Eland'orr đến làm thay anh đấy"

"Hả? Ai thế?"

"Ơ? Anh không nhớ hả, anh đó cũng từ học viện Carano gửi vào tháp mà?"

"À..."

Bright suýt nữa thì quên mất người đồng nghiệp thứ hai của mình - Eland'orr. Cậu ta đến từ rừng nguyên sinh - nơi ẩn chứa sức mạnh chữa lành kì bí. Tại các bệnh viện, có nhiều y tá, bác sĩ cũng có xuất thân từ khu rừng.

Ishar đã về vì cô bé vốn đã làm xong việc của mình từ nãy.

Bright nhìn vào thanh kẹo, kí ức bỗng ùa về.

"Bright giận tớ à?"

Hôm ấy là buổi trực nhật của hai bạn trẻ. Trời đã xế chiều, học sinh trong lớp đã về sạch, dưới sân trường chỉ còn lác đác vài người.

Bright ôm cây chổi ngồi lì tại chỗ của mình, không đáp lại bất cứ lời nào của Zata.

Zata nhìn Bright một lúc rồi rời đi. Cậu ngẩn ngơ nhìn theo bước chân anh mà càng thêm bực dọc. Gì đây? Không chịu dỗ mình nữa sao?

Bright cau có đứng dậy chuẩn bị đi về thì phát hiện ra cặp của anh vẫn còn ở trong lớp.

"Cậu ấy tức quá nên quên luôn à?"

Nghĩ ngợi một lúc, cậu quyết định ngồi xuống, đợi anh. Chắc Zata không bỏ về thật đâu nhỉ?

"Hứ! Cậu mà về thật thì chết với tôi"

Vài phút sau, Zata chạy vào lớp, thở dốc nhìn Bright. Bright tiến lại gần, nhảy dựng lên:

"Cậu đi đâu m-"

"..."

Một viên kẹo chocolate chui vào miệng cậu.

"Ngon không?"

Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu. Đây là loại chocolate mà Bright thích, không quá ngọt, ngậy ngậy và pha chút đắng.

Tâm trạng Bright phút chốc liền trở nên tốt hơn. Không biết là do vị ngọt của kẹo hay là sự ngọt ngào của Zata?

"Làm gì có ai lại dỗ người yêu kiểu này chứ"

"Sao thế? Lời nói của tớ đâu có tác dụng, người ta nói ăn đồ ngọt thì sẽ vui hơn nên tớ mới chạy đi mua đó"

"Nhưng cái kẹo này có cả vị đắng nữa mà, cậu thử đi rồi biết"

Nghe vậy, Zata liền cúi đầu xuống, môi áp môi với Bright. Cậu chưa kịp chuẩn bị tinh thần, tròn mắt nhìn anh. Zata tách môi cậu ra, luồn lưỡi vào, điêu luyện thưởng thức chút dư vị còn sót lại trong khoang miệng nhỏ.

Anh rời khỏi môi cậu, còn luyến tiếc liếm thêm một cái, nói:

"Tớ thấy cũng đâu đắng lắm đâu nhỉ?" Zata cong khóe môi cười "Cậu cũng thấy ngọt mà, đúng chứ?"

Bright đỏ mặt. Nếu không yêu anh, cậu đã không thể tưởng tượng ra nổi cục đá biết đi này khi yêu sẽ như thế nào. Ai ngờ là anh sẽ bạo như này đâu chứ.

Quay trở lại hiện tại, thanh kẹo trong tay cậu chính là loại kẹo ngày hôm đó. Cậu bỏ một viên vào miệng.

Nhớ Zata quá...
______________________

• Tự viết tự ngại =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro