Chap 2: Ước mơ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, mẹ Zata vừa thức dậy đã phải hoảng hốt khi không thấy cậu trong phòng ngủ. Cô chạy khắp phòng tìm kiếm, lục lọi tủ quần áo để xem con trai mình có trong đó hay không. Nhưng cô vẫn chẳng thấy cậu đâu. Điều này khiên sự lo lắng của cô càng dâng cao hơn. Cô chạy xuống phòng khách để kiểm tra rồi trở nên nhẹ nhõm khi thấy Zata đang nằm ngủ dưới ghế sofa của nhà. Cô chạy đến lay dẹ người cậu hỏi:

- Sao lại ngủ ở phòng khách thế này vậy Zata? - Cô nói trong khi vẫn đang lay cậu dậy.

- Cái gì ạ mẹ? - Cậu ngáp ngắn ngáp dài trả lời lại, trên đôi mắt hiện rõ sự mệt mỏi.

- Con có ổn không vậy? Dạo này mẹ thấy con bắt đầu trở nên thiếu sức sống đi đấy. Giáo viên của con cũng đã báo cáo với mẹ về chuyện con thường xuyên ngủ gật trong lớp học. - Cô hỏi, giọng nói chứa đầy sự lo lắng dành cho cậu.

- Con chỉ mệt tí thôi mà. - Cậu cố gắng giải thích với mẹ nhưng nhìn khôn mặt của mẹ cậu cũng đủ hiểu những lời nói của cậu trở nên vô nghĩa đối với cô như thế nào.

- Mẹ nghĩ con nên tạm thời nghỉ để có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn. - Cô nói để xem liệu cậu có đồng ý kiến với quyết định của mình không?

- Con không sao thật mà! Con hứa hôm này sẽ trở nên năng động hơn để không bị cô giáo báo cáo nữa. - Zata nói khi cậu đã tỉnh táo hơn chút nhưng có vẻ cơn buồn ngủ đó vẫn còn đeo bám cậu.

- Vậy thì con đi đánh răng rửa mặt đi để còn đi học nữa. Con bé Helen chắc cũng chuẩn bị sang đây rồi. Mẹ sẽ đi làm bữa sáng cho con. - Đến nước này rồi thì cô cũng phải đồng ý trước sự kiên quyết của Zata.

- Dạ vâng! - Cậu đứng dậy, giọng nói đã có phần vui vẻ hơn.

Thấy đứa con của mình dạo này bị như vậy, cô tự hỏi liệu Laville là ai mà có thể khiến Zata thương nhớ đến mức đấy. Trước giờ trong khu cậu cũng chỉ thân với mỗi Helen ít hơn cậu 1 tuổi chứ làm gì có quen ai tên Laville đâu. Cô cứ giữ cái suy nghĩ đó trong đầu cho đến khi đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cả 3 người. Lúc Zata vừa đi ra khỏi nhà tắm, trên tay cậu đang cầm li nước lọc để uống thì bị cô hỏi mẹ câu:

- Zata này! Cho mẹ hỏi cái này được không? - Cô vẫy vẫy tay để Zata lại gần chỗ mình.

- Hỏi gì vậy mẹ? - Cậu đến gần ngơ ngác hỏi, tay thì vẫn còn đang cầm nước để uống.

- Laville là ai vậy hả con?

- Phụt!!!! - Nghe câu hỏi đó, Zata bỗng nhiễn bị sặc nước và ho liên tục.

- Zata! Con có sao không? - Cô đến chỗ cậu để xem tình hình.

- Dạ không sao đâu ạ. Con đi thay đồng phục cái - Cậu vừa nói vừa ho, chân thì chạy nhanh lên tầng rồi khóa cửa để lại người mẹ với một đống câu hỏi trong đầu.

- Chắc để khi khác vậy. - Cô nói với chính mình rồi đi tìm cây lau nhà để dọn đống đống nước mà Zata vừa ho ra.

Về phần Zata, cậu đang rất hoang mang vì không tin sẽ có ngày mẹ của cậu lại hỏi câu như thế. Cậu không muốn tiết lộ vì nó làm câu gợi nhớ đến nhưng quá khứ mà cậu đã cực kì muốn quên đi. Nhưng nó đã là một phần trong tâm trí cậu, cậu chẳng thể quên và cũng chẳng thể trốn tránh khỏi nó. Cậu chỉ thở dài, trấn an bản thân mình:

- Sẽ ổn thôi mà Zata, mày đã trải qua biết bao nhiêu trận chiến sinh tử. Nhưng câu hỏi này sao lại làm khó được mày.- Nói xong, cậu đi đến tủ quần sao để tìm đồng phục của mình.

Khoáng 2 phút sau, cậu xuống nhà với bộ đồng phục chỉnh chu cùng chiếc cặp nhỏ khoắc trên vai mình. Cậu đi đến bàn nhận phần bữa sáng từ mẹ rồi đi ra cửa nhà, cậu cũng không quên nói:

- Chúc mẹ một ngày tốt lành! - Zata gửi lời chúc đến mẹ mình, rồi từ từ mở cửa.

Sau cánh cửa, hình ảnh của một cô bé dần hiện ra, đó là Helen, người em kết nghĩa của cậu.

- Sao hôm nay anh ra muộn vậy? Có chuyện gì à? - Cô hỏi

- Chỉ là hơi mệt thôi mà. - Cậu trả lời qua loa.

- Vậy à? - Cô hỏi lại lần nữa.

- Ừ!

- Vậy ta đi học thôi! - Cô cũng không hỏi nữa vì biết anh cũng sẽ chẳng trả lời thanh thật đâu.

- Hai đứa đi học vui vẻ nha! - Tiếng mẹ Zata từ trong nhà vọng ra.

- Dạ vâng ạ! Bọn con chào cô! - Helen đáp lại.

- Ừm! Cẩn thận nha. - Cô vui vẻ đáp lại.

- Mình đi thôi anh Zata. -Helen nắm lấy tay Zata kéo cậu đi.

Zata không nói gì, cậu chỉ gật đầu rồi đi cùng cô bé tới trường. Trên đường đi, Helen hỏi cậu:

- Vậy anh đã tìm ra được giấc mơ cho riêng mình chưa?

- Giấc mơ của riêng anh ư?

- Đúng rồi ạ!

- Anh cũng chưa biết nữa. Anh cũng không biết liệu anh có thể giấc mơ mà anh mong muốn không? - Zata ngẩn ngơ đáp.

- Hả?!?! Anh đang đùa em đấy à Zata? - Helen hỏi lại, cô chỉ biết ngao ngán khi nghe nhưng câu nói ngu ngơ từ thằng anh kết nghĩa của mình.

- Mà sao em lại hỏi vậy?

- À! Chỉ là mỗi người đều có mơ giấc mơ riêng, em cũng muôn biết được giấc mơ của anh Zata là gì! - Cô đáp.

- Vậy ư?

- Dạ vâng!

- Anh nghĩ anh muôn làm một nghề mà có thể khiến " người đó " biết đến anh. - Anh nói một câu đầy ẩn ý khiến Helen phải đờ người ra đấy.

- " Người đó"? - Helen ngơ ngác hỏi lại.

- Phải! - Anh dõng dạc trả lời.

- Vậy em nghĩ anh có thể làm tiểu thuyết gia đó. - Helen suy nghĩ một hồi lâu rồi đáp.

- Tiểu thuyết gia? - Zata hỏi lại cho chắc, tiểu thuyết gia vốn chẳng phải là một nghề đơn giản nhưng biết đâu nêu thành công, anh có thể được mọi người chú ý đến và trong đó có khi có cả Laville đó.

- Vâng! Biết đâu nếu anh thành công, người mà anh nói có thể biết được đến anh thì sao? - Helen nói.

- Vậy anh cũng sẽ thử vậy.

- Ể? Ngay tại độ tuổi này luôn á!

Zata nghe thể liền cốc vào đầu vào đầu Helen rồi hỏi:

- Đồ ngốc! Anh bây giờ làm gì có đủ khả năng mà làm được một cuốn tiểu thuyết?!?!

- Ui da! Em chỉ đùa tí thôi mà anh lại đánh em. - Helen phồng má giận dỗi nói.

- Thôi cũng sắp tới trường rồi! Để lát về chúng ta nói về nó sau. - Zata nhẹ nhàng đáp lại.

- Dạ vâng ạ! - Helen liền hào hứng trở lại vì cô muốn biết liệu Zata có hoàn toàn đồng ý với ý kiến của mình không?

- Ừm! Vào trường của em đi. - Zata vừa nói vừa chỉ tay vào hương ngôi trường của Helen chỉ còn cách họ vài bước nữa.

- Vâng! Em vào trường đây! - Helen vẫy tay chào rồi chạy nhanh đến trường mình.

- Cũng sắp đến trường mình rồi. - Zata nói nhỏ.

Chỉ còn một mình anh trên con đường tới trường của mình. Anh mong hôm nay sẽ diễn ra thật suôn sẻ để không bị nghỉ học ở nhà vì điều đó quả là rất nhàm chán với anh. Bỗng trên đường đi, anh nghe thấy tiếng nói của ai đó:

- Mình xin lỗi mà!!!!!!

Đã viết xong chap 2 rồi nha, chúc các bạn đọc vui vẻ:D


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro