Đã suy nghĩ kĩ chưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong phút chốc, tim NuNew như muốn nhảy lên cổ họng.

Tự nhiên có cảm giác yêu đương vụng trộm là sao?

Nhưng chút lý trí còn sót lại đã nói cho cậu biết, Zee Pruk sẽ không yêu đương vụng trộm với mình...

Thế rốt cuộc đối phương có ý gì?

Cậu đang định hỏi, anh đã đứng lên, mở cửa ra khỏi phòng. Bên ngoài vang lên tiếng bước chân đi xuống cầu thang. Ồ, chắc xuống lầu lấy hoa quả rồi.

Nhìn theo bóng lưng Zee , NuNew cảm thấy tim mình dần ổn định lại. Cậu đè nén cảm xúc "tiếc nuối" đang dâng lên trong lòng, dùng bộ não đã trì trệ của mình để suy nghĩ, đồng thời dõi mắt về phía phòng vệ sinh gần trong gang tấc. Phòng vệ sinh, trong nhà Type chỉ có một cái này thôi.

Do dự trong chốc lát, cậu quyết định làm theo lời Zee, tỉnh bơ đi vào nhà vệ sinh.

Quãng đường vài bước ngắn ngủi, nhưng NuNew bước đi vô cùng vất vả. Cậu đổ rất nhiều mồ hôi, sống lưng khó mà dựng thẳng, bước chân cũng lảo đảo ngả nghiêng. Giờ phút này, cậu chẳng có tâm trạng lo lắng đến chuyện Type có nhận ra sự khác thường của mình không. Vừa vào phòng vệ sinh, cậu đã uể oải dựa vào tường.

NuNew hoài nghi mình đang bước vào kỳ phát tình đầu tiên.

Đa số động vật có xương sống đều có kỳ động dục, nhưng con người không có. Che giấu trạng thái động dục là một điểm tiến hóa của con người. Mà vừa khéo, Omega lại thoái hóa ở điểm này.

Mỗi tháng, bọn họ đều trải qua trạng thái phát tình. Trong lúc đó, họ sẽ tỏa ra pheromone, làm tất cả các Alpha nảy sinh khát khao đánh dấu.

"Chết tiệt..." NuNew nghiến răng.

Cậu không có khao khát trên phương diện này, cũng không để tâm đến sóng tình đang cuồn cuộn ở một nơi sâu thẳm trong cơ thể. Nhưng không thể phủ nhận, mùi hương của Zee Pruk có sức hấp dẫn trí mạng với cậu.

Vậy là sao?

NuNew nhớ đến dòng chữ Zee Pruk viết cho mình, không khỏi giơ tay ôm mặt.

Có lẽ lớp trưởng đã nhận ra, có một bạn học nam đang vuốt ve bắp đùi mình, cầu hoan một cách đáng khinh? Thế nên anh ta lịch sự bảo đối phương vào phòng vệ sinh tự xử...

Zee phong độ bao nhiêu, NuNew càng xấu hổ bấy nhiêu.

Cậu mở vòi nước, rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó lặng lẽ nhìn ảnh ngược của mình trong gương.

Gương mặt vốn hết sức bình thường của cậu giờ bị bao phủ bởi một sắc hồng kỳ dị như bệnh nhân đang sốt cao, nhưng ánh mắt lại sáng như sao trời.

Cậu thấy phiền muộn, không nỡ nhìn thêm nữa. Cậu thực sự không muốn biến thành dáng vẻ quỷ quái, khiến người ta cảm thấy cậu là biến thái như thế này.

Đúng vào lúc này, cậu chợt ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng bay trong không khí. Mùi hương này ướt át và tinh tế hơn khi nãy nhiều.

NuNew nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Dường như mùi hương tràn vào từ đó.

Cuối phòng vệ sinh có một ô cửa sổ cách mặt đất chừng hơn một mét. Bên kia cánh cửa là màn mưa thật lớn đang dệt nên bóng tối triền miên.

Cậu bước tới trong trạng thái hoàn toàn mất đi lý trí.

Càng đến gần ô cửa, mùi hương càng rõ rệt hơn.

Thật là dễ ngửi...

NuNew nuốt nước miếng trong vô thức, cơ thể nóng như muốn bốc cháy.

Dép lê vải bông giẫm lên sàn gạch, cậu lảo đảo bước đến trước ô cửa sổ.

Luồng pheromone mùi bạc hà mang theo hơi thở của rừng rậm và biển sâu tràn vào mỗi lúc một nhiều, ngưng tụ thành sương mù dày đặc men theo vách tường quấn lấy mắt cá chân của NuNew. Ngay khi cậu bổ nhào tới, cánh cửa kia đột nhiên bị mở ra!

... Zee đang quỳ một chân lên khung cửa sổ, một tay giữ cửa, một tay chống tường.

Anh vẫn mặc chiếc áo hoodies ban nãy, tóc đen rũ xuống sau vành mũ, vài lọn còn rơi ngay trước đôi mắt đen kịt tựa màn đêm.

Sau lưng Zee là màn mưa mù mịt, là gió rít thét gào.



Sống mũi NuNew cay xè, vừa nhào qua, cậu đã dùng sức ôm lấy thắt lưng của người kia.

Zee dang tay đỡ cậu, vội vàng ghì cậu vào trong ngực.

Sức lực của Zee rất lớn, khiến NuNew hít thở khó khăn, nhưng cậu lại cảm thấy cực kỳ mỹ mãn.

Sau lưng NuNew có một tấm gương. Zee nâng mắt, nhìn hình ảnh hai người ôm chặt lấy nhau được phản chiếu trong đó.

Anh đối diện với ánh mắt của mình trong chốc lát, dứt khoát dán phần má mang theo hơi lạnh của mình lên tóc cậu bé trong lòng đang hệt như một con mèo nhỏ dụi vào lồng ngực anh và ấm ức đến phát khóc.

Từ nhỏ tới lớn, số lần NuNew rơi nước mắt chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh trai không lớn hơn cậu bao nhiêu, nên cả hai đều cố gắng che giấu mặt yếu đuối nhất của mình.

Được Zee và pheromone của anh ôm trọn, cậu không thể ngăn nước mắt mình tuôn rơi.

Cơ thể cậu vô cùng khó chịu.

Không hề đau, cũng không phải cảm giác yếu mềm vì tuyệt vọng đến cùng cực như ban nãy, cậu chỉ cảm thấy trống rỗng, muốn nhiều hơn nữa.

"Hừ?" Zee cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu, hừ một tiếng, sau đó từ từ kéo giãn khoảng cách.

Nhưng vào lúc này, chỉ cách xa một chút cũng là điều quá sức chịu đựng với NuNew. Cậu lập tức ghé sát lại.

Bất ngờ không kịp đề phòng rồi ngửa mặt ngậm lấy đôi môi của Zee.Vụng về mút mát,Zee kiên nhẫn đáp lại cậu như xoa dịu mọi nỗi bất an.Hai thân thể ghì chặt lấy nhau,tựa như hai đóa hoa đang dành tặng nụ hôn say đắm nhất cho đối phương.

Nhận thấy sự đáp lại,an ủi của Zee.Bả vai cứng ngắc của NuNew khẽ thả lỏng, cậu nhắm hai mắt lại theo bản năng, cả người mềm nhũn trong lồng ngực anh. Dường như tất cả những đau đớn, lo âu và cả cơn sốt khi nãy đều được biển rộng và rừng sâu an ủi.

Hai bóng người chồng lên nhau trên tường,say sưa mà triền miên.

Lúc này không chỉ NuNew,mọi cảm giác trong Zee cũng như vỡ òa,bao nhiêu khao khát cùng dục vọng mà lâu nay anh chỉ có thể thấy trong mỗi giấc mơ như sống dậy...Để ngăn không cho người trong lòng ngã xuống anh buông cánh tay đang ghì chặt sau gáy cậu,miết nhẹ qua tuyến hương sau gáy làm cậu không thể kiềm chế được mà khẽ rên rỉ...sau đó dùng cả hai tay ôm lấy bế bổng cậu đặt trên bệ rửa tay một cách thật nhẹ nhàng.

Động tác của Zee vừa dịu dàng, vừa thể hiện ham muốn chiếm hữu tột cùng, tất cả hòa trộn với nhau.

Giữa lúc im lặng triền miên, trên tay Zee bỗng xuất hiện một cây kim tiêm.

Anh kéo áo, để cổ Omega lộ ra, vừa cẩn thận an ủi cậu, vừa quan sát động mạch chủ trên cổ NuNew. Nhân lúc cậu không chú ý, anh nhanh tay đâm kim tiêm vào.



Type ngửi thấy một mùi hương phảng phất, như có như không.

Giống của Zee Pruk, mà lại như không phải.

Hắn nhìn về cánh cửa đang mở, lại đưa mắt về phía phòng vệ sinh. Giờ hắn mới nhận ra, thằng nhóc NuNew đi vệ sinh lâu đến lạ thường.

Hắn đặt sách giáo khoa Ngữ văn xuống, hùng hổ đi tới.

Đến trước cửa nhà vệ sinh, bước chân như ma đuổi của Type đột nhiên dừng lại, trực giác mách bảo hắn tốt nhất không nên bước vào.

Nhưng trực giác cái trym, chẳng phải Zee Pruk đang ở dưới nhà sao!

Một ngày không đâm đầu vào chỗ chết, Type liền cảm thấy khó chịu. Hắn giẫm chân thật mạnh, sau đó lại "uỳnh uỳnh" thêm hai cái nữa.

Đợi vài giây, thấy không có gì xảy ra, Type mới thong thả bước qua cánh cửa.

Phòng vệ sinh vẫn như bình thường.

Chỉ có một mình NuNew đang đứng rửa mặt.

Beta cao 1m7, gầy yếu mảnh mai, không có gì đặc biệt. Ống tay áo sơ mi được xắn cao lên, để lộ cánh tay trắng nõn, bàn tay mảnh khảnh đúng chuẩn học sinh chăm học.

Mặt NuNew hơi hồng, cậu mơ hồ nhìn hắn qua gương.

"Cậu nhìn cái gì?" Type lên tiếng hỏi.

NuNew không khiêu khích hắn, cũng không nhây nhây bắt chuyện, ngoan ngoãn thu lại ánh mắt.

Type đang định trách móc vài câu, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng:

"Mày đang nhìn cái gì?"

Type : "..."

Zee đã quay lại, đang đứng cạnh cửa.

Hướng gió thay đổi quá nhanh khiến Type cảm thấy bàng hoàng :

"Mày đi đường nào thế, sao chẳng có tiếng động gì cả?"

Zee đóng cửa, quay lại ngồi xếp bằng trước bàn, không để ý tới hắn.

Type đi tới trước mặt Zee, đạp một cước nói :

"Mày bảo đi lấy hoa quả cơ mà?"

Zee lấy bài thi ra rồi nói : "Ăn rồi."

Nước mưa còn đọng trên tóc Zee nhỏ xuống mặt giấy, pheromone đọng lại như giọt mực. Type nhìn đôi môi hơi xước của Zee, cảm thấy có gì đó không đúng lắm lại hỏi :

"Mày vừa ra ngoài à?"

"Hút điếu thuốc."

Hút thuốc sao có thể đến mức này, Type nhận thấy có điều bất thường, nhưng nhất thời không thể suy xét cẩn thận, chỉ nhìn Zee đầy trầm tư.

Zee thấy NuNew còn đang sửa sang lại trong phòng vệ sinh,nhìn qua Type nói :

"Mày lấy bài thi tiếng Anh ra đây."

Type nhướng mày đáp :

"Mày điên rồi à, tao cmn sao mà có được thứ đấy chứ?"

"Trong cặp tao có."

Type định nói "Mày nghĩ tao sẽ làm bài thi à", nhưng nhìn thấy ánh mắt của Zee, hắn đành loạng choạng đi lấy cặp sách của người kia, mở ra một cách thô lỗ.

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp trừng lớn.

Trong cặp sách không có bài thi tiếng Anh.

Chỉ có một con dao.

Một con dao bấm.

Dài khoảng 70 cm, lưỡi dao mở bung, được bọc một cách qua loa, bởi vì gói không kỹ nên để lộ một tia sáng sắc lạnh.

Mồ hôi lạnh lập tức toát ra dọc sống lưng Type, đcm hôm nay Zee Pruk còn mang cả dao tới!

Hắn quay đầu, nhìn về phía kẻ thù trước giờ vẫn luôn giữ bản mặt lạnh lùng kia.

Zee cũng đang ung dung nhìn hắn, tay cầm bút máy, đứng đắn nhã nhặn, vẻ mặt không thay đổi.

"Ngài còn mang theo cả hàng cấm sao?" Khi tâm trạng đang tốt, Type sẽ dùng kính ngữ với Zee. Nhưng bây giờ, dù tâm trạng không tốt, hắn cũng phải dùng đến kính ngữ.

Zee từ chối trả lời.

"Ngài dám giết người phóng hỏa thật sao?"

Lần này Zee trả lời rất rõ ràng: "Ừ."

"Gan ngài còn lớn hơn tôi nữa." Type cười lạnh: "Tuy hay gây chuyện, nhưng tôi cũng không dám vứt bỏ tương lai của mình, ngồi trong song sắt suốt nửa đời còn lại."

"Thông minh đấy." Zee lạnh nhạt bình luận: "Nhưng tao sẽ không ngồi xổm trong tù đâu... Tao sẽ không để lại chứng cứ."

Tim Type đập mạnh.

Đôi mắt sâu thẳm của Zee lộ rõ vẻ mỉa mai, như muốn nói với Type...

Camera, nhà, mày, hỏng, rồi.

Cùng lúc đó, cái đèn chùm hoa lệ trên đầu Type như bị một bóng mờ che phủ, rung nhè nhẹ.

Bóng mờ như có hình dạng, chuyển động, chiếm lấy nửa căn phòng.

Type cứng đơ từ đầu đến chân. Một lúc sau, hắn mới cong môi cười:

"Xem ra về sau tao không thể trêu chọc mày nữa rồi."

Zee khẽ gật nhẹ. Dừng một chút, đôi mắt càng thêm tăm tối, sau đó anh nhẹ nhàng mở miệng:

"Cho mày một cơ hội nữa, không thể trêu chọc ai? Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời. Nghĩ cho cẩn thận vào."



Tối đó, Type cư xử rất khôn ngoan. Chờ khi tiễn hai ôn thần ra khỏi cửa, hắn mới hoàn toàn bình tĩnh lại, quay người bước vào phòng vệ sinh một lần nữa.

Chẳng hiểu vì sao hắn lại có suy nghĩ hai người bọn họ đã vần nhau ở trong này.

Suy nghĩ ấy vừa lóe lên, Type đã nghiến răng nghiến lợi. Đậu má, Zee Pruk chẳng những cho nổ pheromone trên địa bàn của hắn, còn làm tình với người khác trong phòng ngủ của hắn nữa. Cái thứ khốn nạn gì vậy, thật đáng mần thịt mà!

Nhưng sau khi lượn quanh phòng vệ sinh một vòng, Type vẫn không phát hiện dấu vết gì cả. Mặt sàn vô cùng sạch sẽ, ngay cả mùi pheromone của Zee Pruk cũng chẳng hề vương lại.

Chắc không có chuyện bọn họ kịp lau sàn giúp hắn trong vẻn vẹn năm phút đồng hồ đâu nhỉ, thế cũng quá nhanh rồi, tên đó cũng đâu có bị liệt dương?

Điều ấy cũng chứng minh Zee Pruk không mây mưa với tên nhóc kia ở đây.

Type nhẹ nhàng thở ra: Cũng may hai người bọn mi chưa mất hết lương tâm đấy.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy suy nghĩ của mình hết sức vô lý. Khi đó Zee Pruk đang đứng hút thuốc ở dưới nhà, tên này sẽ không trèo tường bò lên đâu nhỉ...

Type dừng bước, đảo đôi mắt hoa đào xinh đẹp về phía cửa sổ.

"Đcm..." Hắn xắn tay áo, chạy tới vén rèm cửa sổ lên.

Ngay sau đó, một luồng pheromone thuộc về Zee ồ ạt tràn vào, khiến hắn mất đi khả năng cử động trong nháy mắt.

Chờ khi luồng khí đầy sức mạnh đó tan đi, trên cửa sổ hiện ra bốn chữ.

Dòng chữ màu lam là kết tinh của pheromone, được lưu lại bằng một sức mạnh tinh thần đáng sợ. Chúng mang theo hơi thở của Zee, cũng ẩn chứa sự hỗn loạn điên cuồng, sự ghen tị khủng khiếp, luồng áp lực vô hạn và khát khao giết chóc không thể diễn tả bằng lời. Type cảm thấy đầu mình sắp nổ tung. Hắn có thể cảm nhận được chủ nhân của những con chữ này đã viết chúng trong trạng thái cảm xúc tồi tệ như thế nào...

"Đã nghĩ kỹ chưa?"



Đêm hôm ấy, đám Alpha thân thiết ở khu vực thành phố đồng loạt nhận được một tin nhắn.

Type : Chỉ số Alpha của Zee Pruk nổ rồi.

Type : Nó đã phát điên.

Type : Tránh xa thằng NuNew ra ! Tránh xa thằng NuNew ra ! Tránh xa thằng nhóc NuNew ra !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro