Tao cũng tới dạy mày học bù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Alpha là sinh vật có trực giác vô cùng sắc bén, chưa kể Type đã đấu đá với Zee nhiều năm như vậy.

Type vẫn luôn cảm thấy Zee chẳng hơn gì mình, bề ngoài nho nhã lịch sự, nhưng có quỷ mới biết hắn đang nghĩ gì trong đầu.

Tất cả mọi người đều nói Type xấu xa, điều này bản thân Type cũng thừa nhận, nhưng sự mục nát của tên kia còn hơn xa hắn.

... Bởi vì Alpha có tố chất cơ thể mạnh mẽ bao nhiêu, khả năng mất khống chế càng lớn bấy nhiêu!

Ngẫu nhiên đối mặt vài lần, Type có dịp quan sát kỹ ánh nhìn của Zee. Ánh mắt kẻ kia không giống như đang nhìn một con người mà như đang đối diện với một con sâu hoặc một loài động vật nào đó,một loại ánh nhìn chứa đầy sự khinh thường.

Đây là lý do khiến Type càng thêm chán ghét Zee. Trong đôi mắt đen thẫm của đối phương không hề có cảm xúc của một người bình thường.

Trắc nghiệm hàm số Highgram được sử dụng để kiểm tra trạng thái tinh thần của Alpha. Trắc nghiệm cho ra kết quả bằng số, chính là chỉ số Alpha trong truyền thuyết.

Ngoài ra, chỉ số SAN dành cho người bình thường cũng được dùng để đo lường sức khỏe tinh thần và trí óc của Alpha.

(SAN là một loại thuật ngữ dùng để miêu tả và đánh giá khả năng kiềm chế của Alpha)

Tóm lại, chỉ số Alpha càng cao, chỉ số SAN sẽ càng thấp, Alpha càng dễ mất khống chế.

Type không biết chỉ số Alpha của Zee rốt cuộc là bao nhiêu. Chỉ số của bản thân Type đã vượt qua 90, xấp xỉ 100, chỉ số SAN dao động quanh 60, đây đã là mức cận kề nguy hiểm, bắt đầu xuất hiện khuynh hướng rối loạn nhân cách. Hàng tháng, Type đều phải tới phòng khám tâm lý đúng hẹn. Theo trực giác, Type cho rằng chỉ số Alpha của tên này còn cao hơn cậu nhiều. Không phải tự nhiên mà cậu không đánh lại Zee. Cũng vì lẽ đó, nhiều đại ca ngoài trường đều thầm gọi Zee là "King".


Tuy nhiên Type lại chưa từng thấy Zee mất khống chế.

Tên này sở hữu thành tích học tập xuất sắc, từng hành động và cử chỉ đều không thể soi mói, là đứa con được trời cao ưu ái, nhiều lần đạt hạng nhất toàn khối, giành được nhiều phiếu nhất trong cuộc tuyển chọn Chủ tịch Hội học sinh. Tất cả mọi người đều yêu quý Zee Pruk, mà cậu ta cũng chưa từng để lộ dấu hiệu mất kiểm soát.

Cho dù Type thường xuyên kiếm cớ gây sự, tranh đoạt danh tiếng, Zee vẫn giữ thái độ đúng mực, đánh trả cậu trong phạm vi cho phép.

Nghĩ vậy, Type liền thả lỏng, tự nhủ mình nghĩ nhiều rồi.

... Nhưng giờ phút này, bằng trực giác của mình, Type thật sự cảm nhận được nguy hiểm khi chứng kiến Zee Pruk đang đứng thẳng, nhìn về phía hai người.

Luồng pheromone xanh nhạt mờ ảo như biến thành bóng ma vô hình, vừa âm u vừa nặng nề tựa vực sâu. Từng luồng pheromone tỏa ra từ người Zee, thẩm thấu vào vách tường, tràn đến bàn học, ập thẳng tới chỗ hai người bọn họ như thủy triều. Type lùi lại hai bước theo bản năng. Luồng khí xanh như sóng tiếp tục lướt qua mặt cậu. Vô số tia nhỏ màu xanh như sợi chỉ quấn lấy người trên ghế, che kín mắt, bịt kín mũi, lấp kín bờ môi rồi quấn chặt cổ như đang cố gắng vuốt ve và tẩy sạch Pheromone của cậu. Trong chớp mắt, chúng loại bỏ hoàn toàn luồng khí đỏ thẫm như lửa cháy phía sau gáy NuNew.

Type tránh dưới chiếc đèn duy nhất, nửa gian phòng còn lại rơi vào sự khống chế của bóng ma kia, giống như Zee đã giang rộng đôi cánh bao trùm cả nơi này.

Không thể diễn tả được sự khổng lồ của đôi cánh kia, chỉ thấy từng sợi dây mỏng hoa lệ quấn lấy người trên ghế, hoàn toàn chiếm giữ đối phương.

Zee sải chân, bước từng bước về phía NuNew.

Mắt Type như bị một bóng mờ che kín, tối sầm lại. Trái tim hắn đập điên cuồng như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, mạnh tới nỗi Type không thể chịu đựng nổi, gương mặt tuấn tú trắng bệch. Hắn phải chống vào bàn học để không ngã khuỵu xuống, trán thấm đẫm mồ hôi.

Type vẫn luôn cho rằng mình và Zee Pruk chỉ một chín một mười, không ngờ...

Cho dù hắn đã cố gắng hết sức phóng pheromone ra, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng chống cự được một lát. Pheromone không phải là thứ Alpha như hắn muốn phóng là phóng, muốn tỏa là tỏa ra được.

Hắn chưa đến kỳ động dục, có lòng mà chẳng có sức.

Pheromone màu lục lam tràn ra vô cùng vô tận, chiếm lĩnh từng khe, góc trong căn phòng, hệt như màn sao lấp lánh dệt trên tấm phông nền đen tuyền không ngừng xoay chuyển.

Một chiếc kén thật lớn được kết tại trung tâm màn sao. Nó vây kín người ngồi trên ghế, kiên nhẫn và tỉ mỉ, không để sót một khe hở nào.

Theo từng bước chân của Zee, sự liên kết giữa hai người càng chặt chẽ hơn. Pheromone màu lục lam trên người hắn phát tán rộng rãi, kéo thành những sợi tơ mảnh trôi nổi giữa không trung. Hàng ngàn hàng vạn sợi tơ này nối thẳng tới đầu kia của chiếc kén, hệt như thủy triều ồ ạt dâng trào rồi vội vàng tụ lại.

Hắn bước tới, dung nhập, tựa như hai phần bị xé ra, khi gắn liền lại càng chặt chẽ khăng khít.

Mật độ pheromone của Alpha trong phòng đã đến ngưỡng Type không chịu nổi, hắn gắng hết sức bật công tắc.

Tách!

Đèn trong phòng sáng bừng lên.

Bóng mờ u tối di chuyển trong không gian biến mất.

Bọn họ không thật sự thấy được pheromone, chỉ nhạy bén cảm nhận được nó ở một mức độ nào đó. Khi não bộ được liên kết với thị giác, cảm giác này sẽ biến mất.

Type ngẩng đầu lên.

Zee đã đi tới bên cạnh NuNew. Vóc dáng hắn cao gầy, cánh tay tự nhiên khoác lên người cậu, như muốn bảo vệ lại như đang khống chế và chiếm hữu.

"Đang làm gì vậy?" Zee hỏi lại một lần nữa.



Khi bị Type quấy rối, NuNew cũng cảm thấy khó chịu.

Hương thơm như thuốc phiện cô đặc cứ lượn lờ quanh mũi cậu, nhưng không khiến cậu tê mỏi hay sung sướng, trái lại còn xuất hiện phản ứng bài xích rất mạnh. Cậu cảm thấy khó thở, ngực đau nhói.

NuNew vẫn có thể chịu đựng, cậu cũng đã quen đối phó với chuyện này rồi. Vẻ mặt không có gì khác thường, nhưng thật ra sau gáy và tim cậu đều đang đau đến không thở nổi, các giác quan dần trở nên mơ hồ.

Khi Zee bước vào, toàn bộ sự chú ý của cậu đều tập trung vào cái đèn bàn, không hề nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.

Mãi đến khi Type lùi lại, NuNew mới cảm nhận được hương bạc hà đang lan tới.

Như một cánh rừng đen dưới biển sâu, vừa tươi mát khoan khoái, vừa thâm trầm âm u, vừa dồi dào sức sống lại vừa yên tĩnh.

NuNew tham lam hít một hơi, sự đau đớn trên cơ thể dịu bớt, cảm giác nôn nóng bất an cũng dần biến mất.

Cậu ngồi tại chỗ, yên tâm nhắm hai mắt lại, hít thở sâu theo phản xạ có điều kiện để bản thân bình tĩnh lại. Cánh rừng bao quanh cậu dường như vô tận, mãi chẳng có điểm dừng.

Đèn phòng vụt sáng, một bóng người phủ lên đỉnh đầu cậu.

NuNew ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm như vực nước xoáy.

Ngoài trời đổ mưa, thời tiết mùa thu lạnh lẽo, Alpha cao lớn lạnh lùng mặc một chiếc áo hoodie có mũ và quần bò, trên người vẫn mang theo hơi nước và khí lạnh. Hình như anh ta đang nói gì đó, nhưng giữa cơn mê man, cậu chỉ thấy bờ môi anh đang mấp máy, cậu không thể hiểu Zee đang nói gì.

Thấy thế, Zee nghiêng người, dùng sức xoa nhẹ lên vành tai cậu:

"Tỉnh nào."

Rừng rậm, biển khơi, mùa thu,mùi bạc hà....

NuNew lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt trở nên có hồn.

"Nói xem." Zee không định đứng dậy, chỉ giữ nguyên tư thế nhìn cậu, vừa lạnh lùng vừa ôn nhu hỏi:

"Sao cậu lại ở đây?"



"Cậu ấy tìm tôi để học bù." NuNew khàn giọng trả lời người đang kề sát bên cạnh.

Những chuyện khác chẳng có gì hay ho để kể.

... Giằng co một trận, nhưng cả hai cũng chỉ dùng khí thế của mình để uy hiếp đối phương, sau đó Zee Pruk tới, hai bên còn chưa kịp đánh nhau.

"Ừ." Zee lạnh nhạt gật đầu, chấp nhận cái cớ của cậu.

Khi trả lời xong, pheromone trong phòng lập tức biến mất.

Type lấy lại tinh thần, mệt mỏi khiêu khích :

"Thế sao mày lại ở đây?"

Phóng pheromone trong phòng Alpha khác là một hành động có tính xâm lược, đm, đây là phòng của hắn đấy.

"Tao cũng tới giúp mày học bù." Zee ngồi xếp bằng bên cạnh bàn trà theo phong cách Bắc Âu, từ từ tháo túi sách.

Type : "..."



Type : "Tao có gia sư rồi."

"Tao là gia sư môn Xã hội."

Dứt lời, Zee lấy sách Ngữ văn và tiếng Anh ra, ngẩng đầu nói với NuNew rồi nói :

"tôi dạy trước nhé."

Tuy mở miệng thương lượng, nhưng thật ra anh đã tự quyết định rồi.

NuNew gật đầu, không hề dị nghị. Giờ cậu đang rất kiệt sức, không muốn động đậy dù chỉ là đầu ngón tay, nếu tên này có thể dạy thay thì tốt quá rồi.

Cậu đứng dậy khỏi cái ghế tra khảo, đi tới bên cạnh Zee. Phòng của Type chia thành hai gian, gian ngoài có bàn ăn và bàn học bệt, nên cậu quyết định ngồi song song trước bàn học với Zee.

Zee lấy sách vở ra khỏi cặp nói :

"Nào, tụng "Thục đạo nan" đi."

( Bài thơ Thục  đạo nan (Đường Thục khó) của nhà thơ Lý Bạch.)

Type : "Tụng con mẹ mày..."

Zee nâng mắt.

Type im miệng, chửi thề một tiếng rồi tức giận đi tìm sách giáo khoa môn Ngữ văn. Một lúc lâu sau, hắn chẳng những không tìm thấy sách mà còn làm phòng mình rối tung lên. NuNew nhàn rỗi ngồi hóng chuyện, bỗng một giọng nói mát lạnh truyền tới từ bên cạnh:

"Cậu đọc được không?"

NuNew : .....

Giả vờ lục cặp tìm sách, vài giây sau, cậu trả lời: "Lớp trưởng à, tôi không mang sách."

Zee đưa sách Ngữ văn của mình cho cậu.

NuNew nhận lấy, được rồi, tối nay tụng "Thục đạo nan" với Type vậy.

Type vốn muốn chạy đến bàn học ngồi cùng bọn họ, nhưng khi thấy NuNew cầm sách đọc bô bô liền tự động chuyển hướng sang bàn ăn.

Từ trước tới nay, NuNew chỉ chú trọng các môn tự nhiên, không hề yêu thích các môn thuộc lòng, nên mới đọc được một lát đã bắt đầu mất tập trung. Chẳng những đầu óc không nghe cậu sai khiến mà cơ thể cũng mềm nhũn ra, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi mịn.

Trước đó, khi ở một mình với Type, đầu cậu đau không chịu nổi. Giờ Zee ngồi bên cạnh,cậu lại cảm thấy cực kỳ nóng bức, nên bèn vươn tay kéo khóa áo đồng phục xuống.

"Kéo lên." Alpha bên cạnh ra lệnh.

Bé Nu có nỗi khổ trong lòng nhưng lại không dám cãi lời Zee, đành phải ngoan ngoãn làm theo.

Đúng lúc này, một luồng không khí mang theomùi bạc hà nhẹ nhàng tràn vào mũi cậu, là mùi hương rừng rậm dưới biển sâu khi nãy. Cậu tham lam hít vào, cảm giác khô nóng trong lòng và trên thân thể lập tức dịu đi không ít. Nhờ thế, cậu mới có thể yên lặng cúi đầu, vùi mặt vào sách ngữ văn.

Mùi hương phát ra từ đâu?

NuNew dựng thẳng sách giáo khoa, trộm liếc Zee ở  bên cạnh. Cậu cảm thấy đây rất có khả năng là mùi pheromone của người này.

Hiện giờ Zee đang làm bài nên nhìn có vẻ đàng hoàng nhã nhặn hơn bình thường một chút. Có lẽ vì trong phòng hơi nóng nên anh xắn tay áo lên cao, để lộ cánh tay trắng nõn. Tuy cơ bắp không mấy rõ ràng nhưng mỗi lần lướt bút, cánh tay ấy đều toát lên sức mạnh, cho thấy chủ nhân của nó đang rất tập trung.

So sánh giữa hai người, có vẻ như cậu mới là biến thái.

"Nhưng mình đâu còn cách nào khác..." NuNew tỉnh bơ buông sách, nằm gục xuống mặt bàn. Cậu vờ như đang đọc thầm, nhưng thật ra là đang hít hà mùi hương thoang thoảng từ trang sách.

Mùi hương bám trên sách phai nhạt rất nhanh.Mà cảm giác nóng bức, choáng váng của cậu lại ngày càng rõ rệt. Thính giác trở nên nhạy bén đến mức tối đa, cậu nghe thấy tiếng thở của Zee, tiếng tay áo anh cọ lên mặt bàn, cả tiếng chiếc bút trong tay anh đang lướt trên trang giấy. Dù không nhìn thấy, cậu cũng biết những con chữ kia ngay ngắn đến mức nào, như cánh tay của anh, mạnh mẽ cứng rắn biết bao nhiêu.

Nếu mùi hương kia là của Zee Pruk, vậy có phải người anh ta sẽ càng thơm hơn không...

Zee đột nhiên dừng bút.

Chẳng biết NuNew đã nằm úp sấp bên tay anh từ lúc nào. Cánh mũi cậu hơi động đậy, tham lam hít ngửi mùi hương tỏa ra từ cánh tay đối phương.

Zee hơi híp mắt. Thiếu niên bên cạnh như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của anh, nhẹ nhàng nâng mắt theo bản năng.

Khóe mắt cậu đỏ hoe, ngay cả huyệt thái dương cũng như ráng chiều kiều diễm. Vệt ửng hồng này cứ thế tràn qua tóc mai, lan đến tận tai.

Hai người bốn mắt nhìn nhau. Thiếu niên dườngnhư hơi hoang mang, không biết phải làm sao. Cậu đơ ra một lát, phát hiện người bên cạnh không có phản ứng gì, liền đánh bạo, nhẹ nhàng gác cằm lên tay anh,như một con mèo nhỏ đáng thương đang cầu xin sự âu yếm của chủ nhân.

Mùi hương tinh khiết đến trong veo dâng lên từ vị trí bọn họ tiếp xúc, trên bàn trà như đổ một trời tuyết trắng.

Thấy Zee không phản ứng, thiếu niên mạnh bạo hơn. Cậu ngồi thẳng dậy, ngả đầu vào vai anh, mon men đến gần cổ anh.

Đường nhìn của Zee hạ xuống thấp hơn, cuối cùng, anh cúi hẳn đầu, nhìn chằm chằm bàn tay của NuNew. Bàn tay kia đang đặt trên bắp đùi anh khẽ xoa nắn, mu bàn tay đã ửng sắc hồng, nhưng lại rất lạnh và đang run lên nhè nhẹ.

"Thuộc kha khá rồi đấy nhỉ?" Zee đột nhiên mở miệng.

Chủ nhân của bàn tay bị giật mình, nhanh chóng kiềm chế hơi thở đang dần trở nên gấp gáp của mình, vội vàng rụt người về chỗ cũ.

"Khá con m..." Type ở phía đối diện đã kịp dừng trước bờ vực.

"Tiếp tục tụng đi. Muốn ăn gì không, tao xuống nhà lấy cho."

"Đm, mày thật sự không coi mình là khách đấy à..."

Zee vừa nói chuyện với Type, vừa viết ngoáy mấy chữ lên quyển vở, sau đó đưa cho người bên cạnh.

NuNew mới tỉnh táo lại sau khi vô thức dán sát vào người đối phương, giờ chỉ thấy bốn chữ rồng bay phượng múa trên trang giấy...

"Vào phòng vệ sinh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro