Ngủ một lần thì sợ gì chứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NuNew liếc màn hình điện thoại, "ồ" một tiếng, sau đó lén lút cười:

"Tìm cậu kìa~"

Dứt lời, cậu lại dựa vào lưng ghế, tỏ vẻ mọi chuyện chẳng hề liên quan đến mình, sự bình tĩnh hiện rõ trong đôi mắt màu hổ phách.

Type trả lời điện thoại bằng giọng điệu cực kỳ biếng nhác: "Hội trưởng đẹp zai ? Có việc gì không?"

Zee hỏi: "Mày đang ở đâu?"

Type : "Trên đường về nhà. Muốn hẹn tao à?"

Zee : "Đúng, đi boxing không?"

"Không." Type ngáp : "Hôm nay không muốn chơi với mày."

"Thế mày muốn chơi với ai?"

Type liếc NuNew, đặt bàn tay nhàn rỗi lên gáy đối phương, để lòng bàn tay áp vào động mạch chủ và ngón cái đè lên yết hầu cậu.

NuNew không có phản ứng gì, vẫn ngồi yên như cũ, lạnh nhạt như thể người đang bị bóp cổ uy hiếp không phải mình.

"Tao chơi với ai thì liên quan gì đến mày?" Type bật cười, ánh mắt tối đi, ngón cái khẽ vuốt ve yết hầu của NuNew nói : "Sao, điều tra tao à?"

"NuNew." Zee đột nhiên gọi vào điện thoại.

Type không mở loa ngoài, nhưng không gian trong xe quá nhỏ, thế nên hơi thở nặng nề của Zee được truyền ra khá rõ ràng.

Bị nhìn bằng ánh mắt đỏ ngầu như rắn độc rình mồi, NuNew vẫn ngồi nghiêm chỉnh, bình tĩnh giữ im lặng, vờ như mình không có mặt ở đây.

"Mày gọi ai thế ? Ồ~ Bạn trai của bạn học Vi Vi à..." Type cười ha ha nói : "Cậu ta đang ở cạnh mày hả?"

"Chẳng lẽ là ở cạnh mày?" Zee hỏi ngược lại.

"Tao không có hứng thú với bạn trai của người khác."

Zee cúp điện thoại.

Type chậm rãi cất di động đi, nghiêng người hỏi NuNew bằng giọng điệu đầy bỡn cợt:

"Kêu đi chứ, sao cậu không kêu? Cơ hội tốt như vậy mà."

Vẻ mặt hắn chứa đầy tiếc nuối.

"Sao tôi phải kêu?" NuNew kỳ quái nhìn hắn:

"Tôi làm gia sư cho cậu, một giờ tận 400 đồng."

Type nghe vậy cứng người: "Lần trước 300 cơ mà?"

"Gọi bất ngờ nên tăng 100." NuNew mỉm cười, vui vẻ với khoản tiền mình sắp kiếm được.

Type tỏ vẻ nghiền ngẫm, dịch bàn tay ra sau gáy cậu, nhẹ nhàng nhéo một cái rồi mới thoả mãn thu tay về.

NuNew lặng lẽ hít thở mấy hơi gấp gáp. Thực ra mọi chuyện cũng không quá đáng sợ, chẳng qua hôm nay cậu vốn bị đau đầu, cảm giác áp bức của Type mang tới càng khiến cậu căng thẳng hơn, mạch máu sau gáy giật liên hồi, hô hấp cũng hơi khó khăn.

Ngoài những vấn đề đó ra, mọi chuyện đều tốt cả.

Type có vài ý định với NuNew, vừa lên xe đã tắt điện thoại của cậu, tuyên bố muốn có những phút giây tâm sự hai người.

Cậu phải hợp tác với yêu cầu của hắn, nên đương nhiên sẽ không ngốc tới mức kêu Zee Pruk cứu mạng khi đang bị Type bóp cổ. Zee Pruk ở đâu cậu còn chưa biết, nhưng tên này đã ngồi ngay bên cạnh cậu rồi, giờ mà kêu cứu, chỉ e cổ cũng chẳng còn.

Mặt khác, nếu Zee Pruk biết chuyện, ngoài lo lắng suông thì cũng chẳng làm được gì. Hiện giờ tinh thần của hắn không ổn định, cậu không nên khiến hắn gặp phải quá nhiều rắc rối. Thế nên, Type lừa gạt hắn lại là chuyện tốt.

Còn về bản thân cậu, Type có thể làm gì? Cùng lắm là đánh cậu một trận thôi. Nếu chuyện bị vạch trần mà cậu không thể tự mình giải quyết, vậy đâu đáng mặt đàn ông.

Lùi một vạn bước, dù sợ đau cần người đến cứu, cậu cũng tuyệt đối không chọn Zee. Tên này đang đoán già đoán non về hai người bọn họ, làm vậy chẳng khác nào cho đối phương đáp án khẳng định. Cậu đương nhiên sẽ không nhảy vào cái hố chình ình trước mặt.

Cậu bình tĩnh dựa người vào lưng ghế, thấy sắc trời dần tối đi bèn chìa tay sang phía Type nói : "Tôi mượn điện thoại tí nào."

Type : "?"

"Cậu tự nhiên đòi học thêm nên tôi phải sắp xếp một chút." NuNew nói rất hợp lý, không hề tỏ vẻ mình là đối tượng bị bắt đi:

"Dạy cậu xong tôi còn phải dạy một ca nữa, cậu làm mất thời gian của tôi cũng không sao, nhưng đừng ảnh hưởng tới việc học của "sư huynh đệ"."

Type bị mấy câu nói bừa của người này chọc cười, trả điện thoại di động cho cậu, sau đó thản nhiên khoanh tay thò đầu sang nhìn. Hắn muốn xem đối phương cầu cứu ai và sẽ cầu cứu như thế nào.

NuNew khởi động máy, không để ý tới cả đống tin nhắn vừa nhận được, mở danh bạ tìm tên anh trai mình, gửi một tin nhắn thoại:

"Anh, em đi dạy ở hai nơi cách nhau khá xa, đúng bảy giờ anh tới đón em đi ca hai nhé."

Sau đó, cậu gửi địa chỉ nhà Type cho anh mình.

Xong xuôi, cậu chủ động tắt máy, nộp điện thoại cho Type. Đối phương quan sát từ đầu đến chân cậu bằng ánh mắt đầy hứng thú, nói:

"Từ giờ đến bảy giờ còn một tiếng ba mươi phút thôi."

NuNew bình tĩnh "ờ" một tiếng:

"Nếu cậu phối hợp, thời gian đó đủ cho chúng ta học hết một quyển sách rồi."

----------

Ở bên này, sau khi gác máy và suy nghĩ giây lát, Zee bấm gọi cho một số điện thoại.

"Xin chào, tôi là Zee Pruk... Bạn Type không sao, nhưng thầy giáo bảo tôi tối nay tới nhà kèm môn tiếng Anh cho cậu ấy. Cậu ấy chạy rồi, ngài có thể cho tôi địa chỉ được không?"

Rất nhanh, ba Type đã gửi địa chỉ căn biệt thự ở ngoại ô tới.

Zee quay lại văn phòng Hội học sinh lấy vài thứ, cho vào cặp sách, không giải thích gì đã bỏ lại mọi người, vội vàng bắt taxi rời đi.

--------

Hơn nửa tiếng sau, Type đóng cửa phòng, NuNew biến thành một chú dê trong miệng hổ hệt như lần trước.

"Ngồi đây đi." Type kéo chiếc ghế dựa đặt trước bàn ra khoảng trống giữa phòng, trông như chuẩn bị tiến hành thẩm vấn.

Cậu ngồi xuống, để cặp sách lên đùi, tự động lấy sách ra: "Cậu muốn học môn gì?"

"Người hôm đó là cậu đúng không?" Type cúi người, chống tay lên thành ghế, vây NuNew vào trong ngực mình, để mái tóc đen dài rủ xuống cánh tay cậu, lộ ra ánh mắt tà ác và cực kỳ kiêu ngạo.

"Không phải."

Type nắm cằm NuNew hỏi lại :

"Cậu nhắc lại lần nữa xem?"

NuNew há miệng thở dốc, dưới ánh đèn mờ nhạt, đôi con ngươi màu hổ phách của cậu trong veo không chút giả dối:

"... Không phải."

Type liếm môi, ngón tay càng dùng sức:

"Nếu cậu ngoan ngoãn thừa nhận, tôi có thể nhẹ tay một chút, hiểu không?"

NuNew chớp mắt nói :

"Tôi bị oan mà!"

Không thể cạy miệng người kia, Type hơi thả lỏng ngón tay, bình tĩnh nhìn vết đỏ hằn trên xương hàm cậu:

"Cậu như thế là rất kém cỏi, tôi sẽ khinh thường cậu, biết không?"


NuNew thầm nghĩ, khinh thường thì cứ khinh thường đi! Tôi có mất miếng thịt nào đâu.

Nhưng ngoài mặt, cậu lại giơ tay vỗ ngực:

"Cậu thấy tôi giống loại người dám làm mà không dám nhận hả?!"

Type bỗng bật cười, một nụ cười ngọt ngào và đầy mê hoặc:

"Cậu cứ nói đi, tôi cũng chẳng làm gì cậu đâu."

Tôi không nói, cậu càng chẳng làm gì được tôi, không phải à...

"Sao cậu lại ép tôi nhận một việc tôi chẳng hề liên quan? Vì sao lại là tôi hả?"

"Hôm trước tôi bị đánh lén, hôm sau quan hệ của cậu và tên kia lập tức tốt hơn, không phải là quá trùng hợp rồi sao?" Type vẫn nắm cằm cậu, khiến cậu không thể ngậm chặt miệng. Lúc này, khóe miệng cậu đã hơi ướt át, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại chẳng rời ngón tay đi.

"Tôi rất hiểu tên ôn con kia , cậu ta lạnh lùng tàn nhẫn từ trong xương, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ đối xử tốt với bất kỳ ai."

"Tôi quen cậu ấy mấy năm rồi! Chúng tôi học cùng trường cấp 2, lên cấp 3 lại ngồi gần nhau đến một năm rưỡi. Khi tôi qua lại với cậu ấy, cậu còn chưa xuất hiện ở trường đâu."

"Bịa à, tiếp tục bịa đi." Type vỗ vào miệng cậu một cái không nhẹ cũng chẳng nặng:

"Cậu thật sự nghĩ tôi không dám làm gì cậu à?"

Hắn không dùng nhiều lực, nhưng hàm ý nhục nhã người khác lại vô cùng mãnh liệt.

Càng đáng sợ là sau khi ra tay, ánh mắt Type liền thay đổi. Hắn không thể kiềm chế, vỗ mặt đối phương lần thứ hai, có vẻ như rất thích cảm giác bạo lực này. Lực tay vẫn không nặng không nhẹ như trước, nhưng hơi thở của hắn gấp gáp dần, khát khao xâm chiếm ngấm sâu trong xương tủy lập tức tràn ra.

NuNew khựng lại một lát rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên, nét mặt ôn hòa đột nhiên thay đổi dưới ánh đèn mờ.

Tựa như phong ấn bị phá bỏ, để một luồng sức mạnh vô hạn tuôn trào.

Cậu như chưa từng bị ăn hai cái vỗ mặt kia, cười khẩy, liên tục ép hỏi:

"Cậu có vẻ để ý đến chuyện này quá nhỉ? Cậu đã từng đánh nhau với rất nhiều người, thậm chí số lần va chạm với Zee Pruk cũng không hề ít, sao cứ nhất quyết không chịu nhả vụ này ra? Cậu không hề có chứng cứ, nhưng tại sao cứ cắn chặt lấy tôi, hả?"

NuNew dựng thẳng sống lưng, nhìn thẳng vào Type bằng ánh mắt trắng trợn và không hề sợ chết: "Cậu còn tiếp tục cắn càn như vậy, tôi sẽ nghĩ cậu có hứng thú với tôi đấy..."

Cậu nhích người về phía trước, Type lập tức lùi về phía sau. Hắn nhíu mày, rũ hàng mi dài che đi một phần đôi mắt hoa đào xinh đẹp.

Một lúc sau, hắn mới nói: "Nếu đã vậy, cậu đừng theo tên kia nữa, theo tôi đi."

"Tôi không phải là người của cậu ấy." NuNew nói ngay.


Type chuyển từ nắm gáy sang kéo tóc cậu, hơi dùng sức, nói:

"Thế không phải càng dễ à?"

"Tôi là học trò ngoan, không biết đánh nhau, không giúp được gì cho cậu đâu, anh giai ạ." NuNew chậm rãi lấy giấy bút ra, tay trái đặt vở nháp lên đầu gối, tay phải bấm bút bi rồi xoay vòng tròn.

Đây là một lời nói dối.

Cậu biết đánh nhau, thậm chí còn biết sớm hơn so với người bình thường rất nhiều, chỉ số Alpha của những người cậu đã ra tay cũng không thấp hơn Type và Zee.

Chẳng qua đã nhiều năm cậu không động tay động chân rồi.

NuNew nhìn phần cổ của Type, tính toán trong chốc lát. Ở khoảng cách gần như vậy, một người gần thành niên như cậu có thể dùng đầu nhọn của bút bi đâm thủng lớp da, sượt qua màng gân, xé rách phần cơ, chọc xuyên tuyến giáp, cuối cùng cắm thẳng vào khí quản...

Type tùy tiện vứt bút bi của cậu ra sau đầu, đè đầu gối lên bắp đùi cậu:

"Đừng giả ngốc."

Cái bút bi lăn tròn trên mặt sàn, Type nhìn đồng hồ treo tường, rũ mắt nói :

"Một tiếng mười lăm phút, tôi có thể hoàn toàn đánh dấu cậu."

NuNew "quào" một tiếng đầy ngẫu hứng nói :

"Tôi là Beta!"

Type mỉm cười nói : "Beta thì không thể à?"

"Có thể chứ." NuNew tủm tỉm:

"Đều là đàn ông, tôi cũng không thiệt."

Type sửng sốt, khóe miệng cong lên thành một nụ cười tà ác:

"Chưa uống say đã nói chuyện viển vông không thực tế, muốn tôi phục vụ cậu à, mơ đẹp thế."

"Tôi phục vụ cậu cũng được. Cậu đẹp thế, tôi cũng chẳng thiệt thòi." NuNew nhướng mày với hắn.

Type kéo tóc cậu mạnh hơn, buộc cậu ngửa đầu lên, để lộ phần cổ trắng nõn mượt mà xinh đẹp, hệt như muốn tóm lấy một linh hồn khác đang ẩn náu trong cơ thể này.

Bình thường người này vừa rén vừa nhát, đến khi gặp chuyện lại hoàn toàn khác, bình tĩnh, ngông cuồng đến chói mắt:

"Cậu thật sự không sợ sao?"

"Đàn ông con trai với nhau mà." NuNew cười nói : "Ngủ một lần thì sợ gì chứ."

"Không ngờ trước mặt cậu có vẻ nghiêm trang chững chạc, sau lưng lại lẳng lơ đến thế... Cậu từng ngủ với Zee Pruk rồi à?"

"Cậu đâu cần hai, ba câu lại lôi cậu ấy vào như thế chứ, hay là cậu thích cậu ấy?" Đôi mắt màu hổ phách tinh ranh liếc nhìn Type.

"Tôi thích cậu!" Type luồn tay vào tóc NuNew nói : "Cậu không sợ tôi, miệng lại còn ngọt, nào, gọi mấy tiếng anh cho tôi nghe đi."

"Anh ơi, em sợ chết mất thôi." NuNew vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, ánh mắt nghiêm nghị:

"Nhưng em đâu thể làm gì khác... Đến đây đi, cậumuốn làm gì thì nhanh nhanh một chút. 7 giờ tôi còn phải đi dạy ca tiếp theo."

Type nghịch đuôi tóc cậu, không nói gì.

NuNew cũng không dám đụng vào hắn.

Cậu đoán chắc Type có liên quan tới sự khôngthoải mái kỳ lạ của mình. Sau Zee Pruk, có lẽ tên này cũng đã bị pheromone củacậu ảnh hưởng, nói không chừng, bây giờ hắn đã nhận ra điều gì đó.

Tuy Type rất hung dữ, nhưng đánh dấu cậu vẫnlà chuyện cả đời, hắn còn là một Alpha có tên tuổi, nếu thật sự xảy ra chuyệnthì cũng chẳng có gì hay ho.

Cậu tận mắt nhìn thấy Type không dám cắnTanPi, trong khi cậu ta nhỏ nhắn xinh đẹp biết chừng nào. Giờ hắn dựa vào cáigì mà lại quyết định cắn cổ cậu đây?

NuNew ung dung ôm đống pheromone của mình ngồiđợi đánh dấu.

Type chưa từng gặp ai như vậy, hắn khẽ nghiếnrăng, cúi đầu, hung hắng há miệng về phía sau cổ NuNew... Hắn không tin cậu khôngsợ chút nào.

Động tác của Type vô cùng chậm rãi, hắn đangchờ nhìn thấy cậu khóc lóc, chờ nhìn thấy cậu van xin mình.

Nhưng NuNew không khóc, càng chẳng cầu xinđược buông tha.

Cùng lúc đó, cậu đưa mắt quan sát chiếc đèntrên bàn trà, âm thầm xòe năm ngón tay.

Một xử nam có tiềm năng vươn tới hai chữ "thâmniên" như NuNew không hề quan tâm đếnchuyện mình ngủ với ai. Chỉ có điều, dù là kẻ nào, trước khi ngủ được với cậucũng phải thấy máu trước... Trừ những em gái ngực bự.

Chẳng biết có tác dụng gì hay không nhưng cậunhất định phải chiến đấu bằng cả tính mạng. Chỉ khi đánh không lại, cậu mớichịu nằm yên cho người ta đè, đây là chút danh dự cuối cùng của trai thẳng.

Thật không may, lúc này cậu đang trong giaiđoạn phát tình, cảm nhận được Alpha lạ tới gần, cả người cậu lập tức nổi gaiốc.

Type buồn cười.

Khi răng hắn khó khăn lắm mới chạm tới sau cổNuNew, còn tay cậu đã sờ đến chiếc đèn bàn, dì giúp việc bất ngờ mở cửa phòng.

"Mời vào, là phòng này..."

Bà thoáng nhìn vào bên trong, cổ họng nghẹncứng, ngại ngùng mất tự nhiên, sao Thiếu gia lại lại lại làm chuyện đồi bại thếnày!

Trong lúc đó, thầy giáo tiếng Anh mới tới chỉbình tĩnh "cảm ơn" một tiếng rồi lễ phép đóng cửa lại, chia tách bên trong vàbên ngoài căn phòng.

Zee đeo túi sách trên vai, đứng trong bóngtối.

Ngay sau đó, pheromone màu lục lam mạnh mẽtràn ra, bao trùm khắp căn phòng.

"Đang làm gì thế?" Anh hỏi rất ôn hòa, nhưngthực chất lại không hề như vậy.

Sóng to gió lớn nổi dậy, xâm chiếm đôi mắt sâuthẳm dưới bóng mờ của hàng lông mi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro