Bức Thư Tình Của Bác Sĩ Cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Zhihu] Bức Thư tình của bác sĩ Cố
(1-5/16)

Tác giả:白小夜
Edit: caamuoosi
---

Ba tháng sau khi chia tay bạn trai, tôi có thai.

Đến bệnh viện khám thai, nào ngờ bác sĩ lại là em gái của bạn trai cũ.

"Chị dâu, anh em biết chị có thai không?" Em chồng 'cũ' hưng phấn hỏi.

Khóe miệng tôi giật giật: "Chị với anh em vừa chia tay rồi."

Em chồng: "?"

Cô ấy chỉ tay về phía sau.

"Hay là, nói chuyện chút."

1.

Chuyện này ảo thật.

Gương mặt bạn trai cũ Cố Minh Ngữ đột ngột in vào mắt tôi, bất ngờ như vậy,
muốn trốn cũng không kịp, đành, tôi kéo khóe miệng cười cứng ngắc:

"Chào, lâu rồi không gặp."

Dành cho những người biết, Cố Minh Ngữ là một bác sĩ sản khoa.

Cố tình tránh đến bệnh viện anh làm việc, vì sợ sẽ bị điều tra ra manh mối, nhưng cuối cùng, ông trời đã giúp anh một tay, cho tôi một bài học đắt giá, nói cho đúng hơn là, cái gì là "người tính không bằng trời tính"

Càng không nói nên lời, tại sao Cố Minh Ngữ cũng sẽ xuất hiện ở khoa sản của bệnh viện này.

Có ch ết tôi cũng không tin anh ấy đến gặp em gái.

"uhm, lâu rồi không gặp."

Cố Minh Ngữ rất trịnh trọng trả lời tôi, ánh mắt anh rơi vào bụng dưới của tôi, biểu cảm trên khuôn mặt đẹp trai khá phức tạp: "Cố Minh Châu, kiểm tra kỹ chưa?"

"Ba tháng."

Cố Minh Châu nhanh nhảu, sau đó không chớp mắt nhìn anh mình: "Chia tay bao lâu?"

"Vừa khéo, cũng ba tháng."

Cố Minh Ngữ cong môi, ánh mắt phức tạp trong nháy mắt hóa thành ý cười, nhưng nhanh đến mức khó phân biệt được.

Tôi khẽ hừ một tiếng: "Thì sao? Liên quan gì đến anh."

"Cái miệng của em......"

Ánh mắt anh khẽ động, ra hiệu cho tôi ra ngoài với anh: "Nói chuyện?"

"Không cần."

Tôi là một con vịt cứng đầu không có bản lĩnh, nhưng được cái rất bướng bỉnh.

Anh nhìn tôi, trong đôi mắt đẹp có chút tức giận, nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ đi theo bước chân của tôi, tôi đi đâu anh đi theo đó.

Cuối cùng thành công khiến tôi khó chịu: "Anh muốn gì?"

"Giải thích cho anh."

Cố Minh Ngữ cau mày, nhìn tôi chăm chú, ngũ quan thâm thúy, đồng tử hẹp dài mạnh mẽ, khi nhìn chằm chằm vào một người, có thể khiến cho người đó có ảo giác bị nhìn thấu từ trong ra ngoài.
Nhưng không thể phủ nhận, anh ấy là một người có nét đẹp không thể bàn cãi.

Tôi nuốt nước miếng, nghẹn ngào nhìn anh: "Cố Minh Ngữ, chúng ta đã chia tay rồi, em phải giải thích gì với anh đây?"

"Đứa bé."

Anh ấy nói ngắn gọn, tôi chế nhạo: "Anh không phải là người đàn ông duy nhất trên thế giới."

Còn chưa nói xong, trong mắt anh ấy đã hiện lên sự tức giận.

Tôi làm ngơ rồi dửng dưng: "Chia tay vui quá, đi bar chơi hơi lớn, rồi có em bé".

Tôi không ngần ngại hủy hoại thanh danh của mình, anh ấy còn muốn gì nữa?

Thấy anh vẫn cau mày nhìn chằm chằm, tôi cũng vui vẻ: "Cố Minh Ngữ, anh có sở thích làm bố sao?"

Chà, nếu ánh mắt có thể gi ết người thì tôi nhất định sẽ xịt máu tung tóe ngay tại chỗ.

Cố Minh Ngữ bước nhanh rời khỏi bệnh viện với vẻ mặt giận dữ.

Tôi đứng trong gió, nhìn bóng lưng cao lớn của anh đi xa dần,
|*sương nước cuối cùng cũng làm mắt tôi mông lung-水雾终是忍不住蒙胧了眼睛。|

Không phải anh ấy không yêu tôi, cũng không phải tôi không yêu anh.

Nhưng hai con người vốn nhạy cảm, hiếu thắng còn nóng nảy ở cùng nhau, thật sự là chấn động trời đất, cãi nhau đến mức có thể dỡ luôn cả mái nhà.

Yêu nhau ba năm, yêu đến chết đi sống lại, lúc cãi nhau cũng không kém, trời cũng muốn lật.

Cãi lâu rồi, người cũng sẽ chán, cho nên tôi đề cập chia tay.
Chắc anh cũng mệt nên không từ chối.

Vì cả anh ấy và tôi đều không thể học cách yêu nhau nhiều hơn, chia tay cũng là một cách để yêu đối phương, chỉ là không nghĩ đến điều bất ngờ lại xảy ra.

2.

Đứng đờ đẫn một lúc, tôi rời khỏi bệnh viện.

Buổi sáng ốm nghén nặng, hầu như không ăn được gì, lại đụng phải Cố Minh Ngữ, lúc này đầu óc vẫn còn choáng váng.

Tôi đang nghĩ đến việc tìm một chiếc taxi, trước tiên sẽ giải quyết vấn đề về |*dân sinh đại sự-民生大事|,

Nhưng ngay khi tôi vẫy tay, một chiếc G lớn màu đen lướt qua trước mặt tôi, cửa sổ của ghế lái phụ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt khiến người ta vừa yêu vừa hận của Cố Minh Ngữ,

"Lên xe."

Đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên, lời nói không có gì tức giận lắm.

Tôi hừ lạnh một tiếng: "Không thèm."

Lời chưa dứt, đã thấy gân xanh trên trán Cố Minh Ngữ giật giật.

Tôi khịt mũi, nhìn đi chỗ khác và tìm một chiếc taxi, nếu không phải buổi sáng đã dành hết sức để nôn thì tôi đã lái xe đến đây.

Nhưng trước khi tôi kịp vẫy tay, đã nghe thấy tiếng cửa xe đóng sầm lại, thân xe rung chuyển ba lần.

Ơ, cái tính nóng nảy này.

Ngay khi tôi đang than thở làm sao mình có thể sống sót qua ba năm ở bên anh ấy, tôi thấy Cố Minh Ngữ bước xuống xe.

Với sắc mặt âm trầm, anh ấy chạy nhanh về phía tôi.

"Con mie nó*他喵的"

Ba năm kinh nghiệm chiến đấu ùa về trong đầu tôi ngay lập tức, thần kinh đại não còn chưa kịp ra lệnh, đôi chân của tôi đã nhanh chóng di chuyển.

"Tống Miêu Miêu!"

Anh ấy gầm lên từ phía sau, và tôi điên cuồng bỏ chạy trong gió.

Với tâm trạng hiện tại của anh, tôi ngu sao mà để anh ta bắt được, nhất định sẽ có một trận chiến thế kỷ nữa xảy ra.

Chỉ biết chạy và chạy, không nghe thấy phía sau không có động tĩnh gì.

Tôi nghi ngờ dừng lại, vừa quay đầu lại đã thấy con xe đen thong dong theo sau, trườn chậm chạp như một con rùa.

Tôi: "......"

Đồ khốn mưu mô!

Cửa sổ xe mở ra, anh cầm tay lái, nhếch môi cười: "Tống Miêu Miêu, chạy tiếp không?"

Nếu còn chạy, tôi chính là một cái đầu heo.

Tôi thở hổn hển kéo cửa xe, anh ấy lập tức phanh xe lại, khi mông chưa kịp chạm ghế đã khóa cửa xe, như sợ tôi chạy mất.

Sau đó chính là một màn giáo huấn đổ ập xuống đầu,

|*"Chân chạy chưa đủ?"- 春是不足|

"Có bầu em còn chạy như vậy, không cần mạng à!"

"Em kéo cửa xe trước khi anh kịp dừng lại, chê điện Diêm Vương chưa đủ sinh động nên muốn mua một tặng một?"

"Làm gì cũng phải chú ý chứ?"
*干事就不能上点心!"

Đôi môi mỏng duyên dáng khép mở, nhưng tất cả những gì anh nói đều là những lời làm tổn thương tôi.

Tôi tức đến mức giậm chân vào cửa xe: "Thả em xuống!"

Gân xanh trên trán anh lại bắt đầu nổi lên, ánh mắt hừng hực lửa giận, vẻ mặt hằn học ước gì có thể bóp cổ tôi chết ngay bây giờ.

Sau đó, anh ấy thực sự cúi xuống.

Tôi không có cốt khí và lòng can đảm.

Nhưng nghĩ lại, tôi muốn bóp cổ anh, chưa kịp nói gì thì anh đã chồm qua người tôi, giật lấy dây an toàn.

Có một tiếng lách cách nhẹ và dây an toàn khóa lại, nhưng anh không lùi ra.

Tôi lườm anh: "đừng hòng mua chuộc em."

*"Tống Miêu Miêu, đến chết em vẫn cứng miệng như vậy."
「宋苗苗,你以后要是死了,这张嘴都还是硬的。」

Rõ ràng là tức giận, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ bất lực: "Nói chuyện đàng hoàng với anh thì có ảnh hưởng đến cuộc sống của em không?"

Tôi cười lạnh: "Cái người vừa lên xe đã mắng em là ai? Cố Minh Ngữ, đừng bỏ độc vào miệng, có ảnh hưởng đến việc ăn uống không?"

Ba năm qua, số lần tôi đấu với anh không phải một nghìn lần thì cũng là tám trăm lần.
Bạn bè đã thuyết phục cả hai chúng tôi.

Tôi cũng ngưỡng mộ sự kiên trì tôi và của anh ấy, rõ ràng là không hợp nhau, ba năm rồi vẫn luyến tiếc không nỡ buông tay?

Nhưng rõ ràng đã kiên trì ba năm rồi, tại sao ngày đó lại không thể tiếp tục?

Có lẽ do anh là bác sĩ, có nhiệm vụ của mình và luôn đặt công việc lên hàng đầu.
Cho nên xem nhẹ tình cảm của hai đứa.

Tôi nói bình tĩnh lại, sau đó nhanh chóng rời đi, anh ấy cũng không nói gì.

Từ bỏ cũng tốt.

Khỏi phải tiếp tục chán ghét nhau.

3.

Trên đường về, không ai trong chúng tôi nói chuyện.

Không khí như đông cứng lại.

Dù sao thì cả hai đều đang tức giận, không ai muốn mở lời trước.

Đến cửa nhà, tôi bước xuống xe với khuôn mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đang đếm ngược, cho anh ấy một phút cuối cùng, nếu anh không biết nắm bắt thì cả đời này cho đến ch ết cũng đừng mong gặp lại!

"Tống Miêu Miêu !"

Tôi đắc thắng nhướng mày, trong lòng tạo thành chữ [V] tượng trưng cho chiến thắng.
Sau đó quay người lại với gương mặt vô cảm: "Có chuyện gì."

"Em ăn gì chưa?"

"Chưa, anh..." muốn làm đồ ăn cho em sao?

Tôi còn chưa nói xong, Cố Minh Ngữ đã gật đầu, lên xe rời đi.

Tôi đứng chết lặng.

Là sao?

Cố Minh Ngữ, anh chơi tôi đủ chưa!

Về đến nhà, tôi trực tiếp nằm trên ghế sô pha, sững sờ nhìn trần nhà, nhẹ nhàng chạm vào vùng bụng vẫn phẳng lì, nơi một sinh linh bé nhỏ đang được hình thành.

Đây là một loại......

Cảm giác rất tinh tế.

Ọt...ọt...

Có tiếng trống trong bụng, em bé nhắc tôi đã đến giờ ăn.

Tôi nhấp vào phần mềm giao đồ ăn, xem đủ loại cửa hàng, đủ loại đồ ngon trong ảnh, nhưng không có món nào ưng ý, cảm thấy rất khó chịu.

Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy thứ mình muốn ăn, *nhưng lại  không thể sử dụng phiếu giảm giá, hoặc không giảm được bao nhiêu.
还用不了券,没有满减!

Tôi thực sự phục rồi!

Ăn cơm thôi mà sao khó thế!

Tôi chưa bao giờ gặp rắc rối như thế này trước đây, dù sao khi đi làm về, sẽ luôn có những bữa ăn nóng hổi bốc khói chờ tôi, Cố Minh Ngữ sẽ chỉ nấu những món tôi thích.

Tưởng chừng như tôi đã không ở bên cạnh anh trong một thời gian dài, anh ấy chính là như vậy.

Làm cho cái miệng tôi trở nên kén chọn, thành công chiếm được dạ dày cũng như trái tim của tôi.

Mới chia tay được hơn ba tháng, tôi trực tiếp giảm ngay mười cân (5kg)
Không có anh ấy sẽ không làm được gì!

Khóc không ra nước mắt.

"Tít Tít!" - Tiếng mở cửa vang lên.

Tôi ngồi dậy và kinh ngạc nhìn Cố Minh Ngữ đang xách túi lớn túi nhỏ vào cửa.

Vẻ mặt bình tĩnh đóng cửa: "Tại sao mật khẩu cửa vẫn là sinh nhật anh?"

Tôi im lặng hai giây trước khi vặn lại: "Em quen rồi, lười đổi."

"Nhưng em quyết định đổi ngay bây giờ!"

Cố Minh Ngữ liếc nhìn tôi và đi thẳng vào bếp: "Đừng đổi, vào giúp anh."

T"Bây giờ không có em anh làm cũng được."

Sau hơn ba tháng xa cách, anh ấy chưa từng chủ động tìm tôi!

Nếu hôm nay không gặp nhau trong bệnh viện, tôi nghi ngờ tên khốn này đã quên mất tôi luôn rồi!

Cố Minh Ngữ nghiêng đầu, hai tay anh ta đút vào túi quần, nhìn tôi chằm chằm thật sâu: "Tống Miêu Miêu, từ trước đến nay anh chưa bao giờ có thể làm được gì mà không có em, được chưa?"

[...]

4.

Tôi cố gắng hết sức để căng cơ mặt, khống chế khóe miệng đang điên cuồng muốn nhếch lên của mình, miễn cưỡng xắn tay áo bước vào bếp.

"Vậy anh cần em làm gì?"

"Em ngồi đây trước đi."

Cố Minh Ngữ lấy cho tôi một chiếc ghế để tôi ngồi, sau đó từ trong túi đồ mua sắm của siêu thị tìm cho tôi một hộp bánh hoa đào: "dằn bụng trước đi".

Là bánh hoa đào yêu thích của tôi!

Tôi vui vẻ nhận lấy: "Cái này rất khó mua đúng không?"

"Đừng quan tâm những việc ngớ ngẩn, đây là để ăn chứ không phải để ngắm." Cố Minh Ngữ vừa phàn nàn vừa chuẩn bị nguyên liệu cần thiết, sau đó cho các món còn lại vào tủ lạnh.

Chiếc tủ lạnh hai cửa được anh lấp đầy ngay lập tức.

Trái cây là nhiều nhất.

"Em có biết cách ăn không?"
Tôi đương nhiên trả lời: "Ăn bằng miệng."

Khóe miệng của Cố Minh Ngữ giật giật dữ dội: "Rất tốt, anh sẽ canh thời điểm để báo những món ăn thích hợp, trước tiên bỏ anh ra khỏi danh sách đen đi."

[EX...]

Tôi chợt nhớ ra, vào ngày chia tay với Cố Minh Ngữ, tôi đã tức giận đến mức suýt đập nát điện thoại di động của mình và đưa tất cả những thông tin liên lạc của anh ấy vào danh sách đen. Đến bây giờ vẫn vậy.

Tiếp theo, Cố Minh Ngữ bắt đầu nấu ăn một cách nghiêm túc.

Tôi chống một tay lên cằm, ánh mắt lặng lẽ dừng lại trên người anh.
Ánh sáng ấm áp chiếu lên khuôn mặt của anh, tạo ra một vầng hào quang mờ nhạt trên đường nét của anh ấy và làm dịu đi bầu không khí xung quanh.

Đây là lần đầu tiên tôi ngồi xem Cố Minh Ngữ nấu ăn một cách nghiêm túc như vậy.

Người ta chỉ biết trân trọng khi mất đi.

......

Từ này khiến tôi đột nhiên cảm thấy rằng Cố Minh Ngữ, người trong tầm tay, đã cách tôi một dải ngân hà, và chúng tôi không còn là duy nhất của nhau nữa.

Mấy ngày trước, tôi cố tình đi ngang qua bệnh viện, tình cờ nhìn thấy anh đang nói cười với những người phụ nữ khác.

Nếu không phải vì tôi mang thai, có lẽ tôi và Cố Minh Ngữ sẽ không có bất kỳ tương tác nào.

Bây giờ anh ấy đang ở đây vì trách nhiệm phải không?

Tôi cảm thấy ngột ngạt và hoảng sợ, oan ức, khó chịu, đau lòng, đủ loại cảm xúc đang ập đến trong mắt tôi.

Khi Cố Minh Ngữ nhìn sang, tôi hoảng sợ cúi đầu xuống.

Giọt nước mắt rơi trên bánh hoa đào.

[...]

"Em không sao."

Tôi sợ anh phát hiện mình đang khóc nên vội đứng dậy chạy đi.

Một giờ sau, Cố Minh Ngữ nấu một bàn đầy món ăn.

Chỉ nghe mùi thơm thôi cũng thấy thèm rồi.

Cố Minh Ngữ đưa đũa cho tôi: "Mau ăn đi."

"Cảm ơn, em sẽ rửa bát sau."

Anh chỉ "ừ" một tiếng, nhưng sau đó, không những rửa bát, còn dọn dẹp nhà cửa, sau đó chăm sóc hoa ngoài ban công.

Thấy anh lề mà lề mề, đang định hỏi khi nào rời đi,

"Tạch tạch tạch!"

Những hạt mưa to bằng hạt đậu đập vào kính cửa sổ sát đất.

5.

Cố Minh Ngữ dường như thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đóng cửa sổ.

"Dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có mưa to, hình như là thật. Tối nay anh không thể đi được."

Anh ấy đang nói chuyện, giống như trước đây, ngồi trên ghế sô pha và xem tin tức.

Tôi không nói nên lời, liếc nhìn anh: "Bác sĩ Cố, nếu em nhớ không lầm thì anh đến đây bằng ô tô."

"Đêm nay mưa to, đường đi rất khó nhìn, dễ xảy ra tai nạn xe cộ, em nỡ lòng nào để đứa con trong bụng mất cha?" Cố Minh Ngữ nhìn tôi có chút oán hận.

Tôi quay đầu đi: "Không phải con anh."

Cố Minh Ngữ đứng dậy, bước đến ngồi đối diện và nhìn thẳng vào mắt tôi: "Phụ nữ mang thai khi được năm tuần thì có thể thực hiện xét nghiệm quan hệ cha con không xâm lấn, kết quả đảm bảo chính xác 99.9999%, em có muốn thử không?"

Vậy thì tôi chắc chắn sẽ thua.

Tôi lập tức phớt lờ anh, ngáp dài và đi vào phòng ngủ.

"Được rồi, anh có thể ở trong phòng khách, coi như trả tiền cho bữa ăn vừa nãy."

Cố Minh Ngữ không trả lời, nhưng âm thanh của TV phía sau anh nhỏ dần.

Rõ ràng là chúng tôi đã chia tay hơn ba tháng, nhưng mọi thứ dường như không thay đổi.

Tôi nằm trên giường, nhắm mắt lại và ép mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng trằn trọc mãi không ngủ được.

Có thể là vừa rồi ăn quá nhiều nên bây giờ bụng rất khó chịu, hơn nữa lúc trước Cố Minh Ngữ còn chẩn đoán tôi còn có vấn đề về dạ dày, hệ tiêu hóa không tốt.

Tôi nhớ đến loại thuốc dạ dày lần trước anh ấy đưa, hình như nó ở trên tủ đầu giường.

Tôi ngồi dậy trong bóng tối, nhưng bắp chân của tôi vô tình va vào tủ.

Cơn đau khiến tôi thở hổn hển.

"Bang!"

Chiếc cốc rơi xuống đất.

"Tống Miêu Miêu!"

Trong nháy mắt, Cố Minh Ngữ đẩy cửa đi vào, vươn tay bật công tắc đèn.

Ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến tôi khẽ nheo mắt lại, chỉ thấy một bóng người cao gầy đi về phía tôi, ôm lấy tôi rồi nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường.

"Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, nửa đêm thức dậy nhất định phải bật đèn ngủ."

"Em muốn làm gì?"

Tôi quay mặt đi, kéo chăn che đi bàn tay đang ấn vào bụng mình, nhẹ nhàng nói : "Em không sao, anh cứ ngủ đi."

Cố Minh Ngữ tối sầm mặt, thu dọn mảnh thủy tinh vỡ trên đất và đi ra ngoài.

Nhưng không bao lâu sau, anh gõ cửa phòng tôi:
"Tống Miêu Miêu, mới mười phút thôi, chắc em còn chưa ngủ phải không?Anh vào."

Anh bước vào với một bát canh nóng.
"Canh làm ấm dạ dày, uống trước khi đi ngủ."

Tôi ngạc nhiên là Cố Minh Ngữ có thể biết tôi bị đau bụng.

Cơn đau âm ỉ dưới bụng bảo tôi không được từ chối bát canh này, tôi cầm lấy: "Cảm ơn".

Thấy tôi hai tay bưng bát canh húp từng ngụm nhỏ, lông mày và ánh mắt của Cố Minh Ngữ dịu lại, nâng bàn tay lên đặt vào bụng tôi, xoa nhẹ:

"Ngoan ngoãn uống canh sẽ đỡ đau hơn. Đừng lúc nào cũng uống thuốc, đặc biệt bây giờ đang trong thời kỳ mang thai."

---
Nguồn: Mô tả album

Truyện dịch với mục đích phi thương mại và chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup.

> Để bản dịch được ngon miệng hơn, xin hãy góp ý giúp sốp, chincammon <

[Zhihu] Bức Thư tình của bác sĩ Cố
(6-10/16)

Tác giả:白小夜
Edit: caamuoosi
---

6.

Giọng nói của Cố Minh Ngữ mềm mại và chậm rãi, nhưng khi anh nhìn tôi, ánh mắt như muốn khắc sâu hình ảnh của tôi vào trong đáy mắt, hình bóng của tôi hiện rõ trong con ngươi của anh, không một chút che giấu.

"Đã hiểu chưa? Tiểu Miêu Miêu."

Chất giọng trầm và từ tính như mang theo một làn gió nhẹ nhàng, đẹp như tiếng đàn Cello, lại có sự thân mật của một người tình.

Mỗi khi gọi tôi là "mèo nhỏ", anh ấy sẽ hôn tôi.

Nghĩ đến đây, tôi thẫn thờ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, đường nét góc cạnh và đôi môi mỏng hơi mím lại......

Bụp! Bụp!

Tôi cảm thấy nhịp tim của mình đã tăng lên đến hai trăm ngay lập tức, hai má nóng bừng.

Ngay khi Cố Minh Ngữ chuẩn bị hôn xuống——

Chút lý trí duy nhất còn sót lại đã giúp tôi đưa tay đẩy anh ra ngoài!

"Phù!"

Đóng sầm cửa.

Tôi ôm chặt lồng ngực để xoa dịu trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của mình.

C h ế t tiệt, tại sao tôi vẫn có tình cảm với Cố Minh Ngữ vậy!

Không được, không được!

Con đường bây giờ là 'con ở-cha đi'

Cố Minh Ngữ và tôi đã chia tay rồi!

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ấm áp xuyên qua khe hở trên rèm cửa chiếu vào. Tôi vươn vai.

Nhớ đến Cố Minh Ngữ vẫn còn ở ngoài, tôi lập tức tỉnh dậy.

Trước khi bước ra khỏi phòng, tôi đã tắm rửa sạch sẽ vì không muốn tỏ ra luộm thuộm trước mặt anh, mặc dù cũng không phải chưa từng thấy qua.

Nhưng bây giờ đã chia tay, mối quan hệ đã khác!
Tôi phải để Cố Minh Ngữ thấy rằng sau khi chia tay với anh, tôi đã trở lại là cô gái mỏng manh như trước, để anh phải hối hận!

Thậm chí tôi còn cố tình mở TV, chọn kênh tiếng Anh!

Nhìn cánh cửa phòng khách vẫn đang đóng kín, tôi nhàn nhã nhấp một ngụm sữa, chiếc đuôi kiêu hãnh đang hướng lên trời, Cố Minh Ngữ, anh nên nhìn thấy!

Level của tôi bây giờ cao rồi!
Không có anh, tôi ngày càng trở nên xuất sắc hơn.

Kết quả, tôi chờ ở cửa rất lâu nhưng vẫn không thấy anh đâu.

Đẩy cửa—nhìn——

Hay lắm, người, đã biến mất!

Giả vờ cái gì chứ.

Tôi có ấm ức, nhưng thất vọng nhiều hơn.

Cố Minh Ngữ bỏ đi không nói một lời!

Trước đây cho dù tôi còn ngủ, anh ấy vẫn sẽ nói với tôi.

Không đúng...

Bây giờ chúng tôi chia tay rồi, đã chia tay !

Ding dong!

Chuông cửa đột nhiên vang lên, tôi không có tâm trạng bước ra mở cửa.

Cố Minh Châu đứng ở cửa, lắc lắc bữa sáng trong tay, chào hỏi:

"Chị dâu, chào buổi sáng, anh trai kêu em mang bữa sáng cho chị, nói chị cần bồi bổ thêm."

Tôi sửng sốt, Cố Minh Ngữ sáng sớm đã chạy đi, nhưng lại nhờ em gái giao bữa sáng?

Cái hành động gì vậy?

Cố Minh Châu bước vào: "Bộ phận của anh ấy gần đây hơi bận, nhưng anh em nói buổi tối sẽ về với chị."

Tôi đầy dấu chấm hỏi.

Tại sao Cố Minh ngữ lại để Minh Châu gọi tôi là chị dâu?!

7.

Tôi rất xấu hổ khi Cố Minh Châu mở miệng ra một câu 'chị dâu', hai câu cũng 'chị dâu', nghĩ một chút, tôi nghiêm túc giải thích với cô ấy:" Chị và anh em thật sự chia tay rồi."

Cố Minh Châu sững sờ nhìn tôi: "Hai người cãi nhau à?"

"Hay là có hiểu lầm gì không? Anh em rất thích chị, trong phòng có ảnh của hai người, màn hình điện thoại cũng là ảnh của chị."

"Dù sao em ở nhà, ngày nào cũng có thể gặp chị."

Nhìn ánh mắt chân thành của Cố Minh Châu, tôi không biết nên vui hay nên buồn, cười khổ thở dài: "Không có hiểu lầm, anh ấy quá bận. Quan trọng nhất là tính cách không hợp nhau. "

"Cả hai đều bướng bỉnh, cãi nhau thì không ai chịu nhường ai".

"Thay vì tiếp tục ở bên nhau làm tổn thương cả hai, thà rằng tách ra, biết đâu lại tốt hơn."

"Bọn chị đã chia tay ba tháng rồi, anh ấy cũng không chủ động đến tìm."

Đó chính là đồng ý ngầm cho việc chia tay của chúng tôi.

Cố Minh Châu lắc đầu liên tục, cô ấy rất lo lắng, giống như không biết giải thích như thế nào với tôi.

Sau đó thở dài: "Chị dâu, chị đừng hiểu lầm anh trai em, ba tháng trước anh ấy đã trải qua mấy lần phẫu thuật liên tiếp rồi đổ bệnh, hai ngày nay mới khỏi. Vào ngày chị đến khám, anh ấy đang đợi em ở bệnh viện, em định đưa anh ấy đi tái khám......"

Nghe cô ấy nói, tôi hơi sửng sốt.

Cố Minh Ngữ đi kiểm tra sức khỏe?

Là tôi hiểu lầm?

Anh không trả lời không phải do bận mà là không được khỏe?

"Mấy ngày nay anh trai em rất mệt, hai người đừng cãi nhau nữa."

Thấy tôi không muốn nói tiếp nữa, cô ấy đành phải gửi cho tôi một đường link Weibo: "Chị dâu, em nghĩ cái này có thể cho chị câu trả lời."

Điện thoại Cố Minh Châu reo lên đúng lúc, bệnh viện gọi đến báo có việc cần cô ấy xử lý.

"Chị dâu, em từng xem qua một bộ phim, trong đó có một câu nói, vợ chồng không phải chỉ cần tình yêu, mà còn phải có sự bao dung và nhường nhịn lẫn nhau."

"Đôi khi nhường một bước không phải là hèn nhát, mà là minh chứng của tình yêu."

"À đúng rồi, anh trai em là người không giỏi diễn đạt, chị dâu, em giao anh trai lại cho chị, em đến bệnh viện trước!"

Tôi đã rơi vào trầm tư khi nghe Cố Minh Châu nói những lời đó.
Khi nhấp vào liên kết mà cô ấy gửi, tôi rất ngạc nhiên với những thông tin trong đó.

Cố Minh Ngữ và Tiểu Miêu Miêu: tôi đã chuẩn bị nến để tỏ tình với người mình thích, nhưng tất cả đều bị tịch thu, xấu hổ ch ế t được. Nhưng thật may mắn là cô ấy vẫn đồng ý.

Cố Minh Ngữ và Tiểu Miêu Miêu: Hôm nay đi xem phim với Miêu Miêu, bạn cùng phòng nói lần đầu đi xem phim chung nhất định phải chọn phim khoa học viễn tưởng, như vậy mới ngầu, các bạn nữ mới thích. Nhưng tôi không thích xem phim lắm, chỉ xem Miêu Miêu thôi.

Cố Minh Ngữ và Tiểu Miêu Miêu: Tôi muốn kết hôn với Miêu Miêu!

Nhìn mỗi bài viết của Cố Minh Ngữ, nằm trên ghế sô pha tôi dở khóc dở cười, đồ ngốc này sao lại đáng yêu như vậy!

Thực ra, tôi và Cố Minh Ngữ quen nhau từ thời đại học.

Anh học đại học Y đối diện, còn tôi học kế toán.

Bởi vì tôi gặp Cố Minh Ngữ đang làm việc bên ngoài trường học nên sau khi hỏi thăm xung quanh tôi mới biết anh ấy là sinh viên y khoa.

Gia đình điều kiện bình thường, nhưng rất chăm chỉ, quan trọng nhất là đẹp trai.

Tôi lẻn vào trường của họ để tham dự các lớp học và bị giáo sư bắt gặp.

Khi đang xấu hổ, Cố Minh Ngữ đã nói tôi là bạn gái của anh ấy.

.......

Diễn đàn trường học của bọn họ bùng nổ.

Ngay cả giáo sư cũng ngạc nhiên.

Suy cho cùng, một người lạnh lùng xa cách như Cố Minh Ngữ lại chính thức tuyên bố tôi là bạn gái của anh ấy. Ngay sau đó, tôi tận dụng cơ hội để tỏ tình.

Anh cũng đồng ý.

Chúng tôi đến với nhau một cách tự nhiên.

Sau này khi tôi hỏi anh ấy: "Cố Minh Ngữ, anh thích em từ lâu rồi phải không?"

Anh ấy nói: "Nếu không thì sao? Ngày nào anh cũng đến mua trà sữa, anh có thể không nhớ sao?"

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó thật ngọt ngào.

Mọi thứ đã thay đổi sau khi anh ấy trở thành thực tập sinh......

Khi tôi đang đọc những thứ mà Cố Minh Ngữ viết mà bản thân không nhìn thấy được, anh ấy đã quay lại.

8.

Tôi nhanh chóng quay lưng lại với Cố Minh Ngữ, bây giờ tôi chỉ muốn đọc những thứ bài đăng này để có thể hiểu rõ hơn.

Cố Minh Ngữ mua thêm một túi rau lớn.

"Buổi tối anh nấu cơm cho em."

Cố Minh Ngữ khá tự nhiên.

Kèm theo một chút kiêu ngạo.

"Em không phải là muốn từ chối anh đúng không? Đàn ông nấu ăn ngon trên thế giới này không còn nhiều đâu."

Này.

Anh ấy thể hiện rất khác với những thứ đã đăng trên Weibo.

Tôi ngồi dậy, cố gắng nhịn cười, nghiêm mặt nói với anh: "Phòng bếp là của anh, đi đi."

Cố Minh Ngữ cau mày, nhưng cũng không nói gì đi vào bếp.

Tôi thò đầu vào muốn hỏi.

Như thể cảm nhận được tôi, Cố Minh Ngữ nhìn lên.

Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của anh ấy, tôi vội cúi đầu xuống, không biết phải nói gì!

Trong bữa ăn, tôi đã nhìn trộm Cố Minh Ngữ vài lần.

"Tống Miêu Miêu, em có chuyện gì cứ nói đi."

Có vẻ như Cố Minh Ngữ cuối cùng không nhịn được nên đặt đũa xuống một tiếng 'bốp', nhưng thấy như đang dọa tôi, vội vàng cầm lên, lại đặt xuống lại.

Anh nói một cách lúng túng: "Vừa rồi chỉ hơi sơ ý."

Tôi hắng giọng: "Tài khoản của Cố Minh Ngữ và Tiểu Miêu Miêu là của anh phải không?"

Đồng tử của Cố Minh Ngữ đột nhiên co rút lại, khuôn mặt đẹp đẽ của anh đỏ bừng lên nhanh đến mức mắt thường có thể nhìn thấy, như một con tôm luộc!

"Em, em..."

"Tất cả là do anh viết à?"

Tôi lấy điện thoại di động của mình cho Cố Minh Ngữ: "Cố Minh Ngữ, em không ngờ rằng anh ở trước mặt em và trên mạng hoàn toàn khác nhau? Còn những chuyện gì mà em chưa biết nữa?"

Dường như bị xúc động bởi lời nói của tôi, Cố Minh Ngữ nhìn tôi, đôi mày dài khẽ run, ánh mắt dịu dàng.

"Từ khi trở thành trưởng khoa, công việc bận rộn, anh luôn đi sớm về muộn, thường không để ý đến em."

"Lúc trước anh thấy em hình như không để ý gì mấy, cũng không coi trọng"

Tôi mím môi nghiêm túc hỏi: "Là vì em có thai, nên anh ......"

"Không."

Cố Minh Ngữ dứt khoát phủ nhận, ánh mắt nghiêm túc chưa từng thấy

"Có con hay không cũng không quan trọng."

Trong ánh mắt chân thành của anh ấy không có chút giả dối nào khiến tim tôi loạn nhịp.

Trong một khoảnh khắc, tôi thực sự muốn gật đầu.

Nhưng tôi sợ lặp lại những sai lầm tương tự.

Suy cho cùng, công việc của anh vẫn rất bận.

Tôi biết anh rất chăm chỉ, nhưng tính cách của chúng tôi cũng không dễ gì thay đổi được.

Tôi do dự hết lần này đến lần khác: "Xem thể hiện của anh, hôm nay cũng không được ở đây."

Cố Minh Ngữ không do dự: " Được!"

9.

Buổi sáng hôm nay vừa mở mắt đã nghe thấy tiếng động bên ngoài. Tôi nhìn qua mắt mèo, hóa ra ở đối diện có hàng xóm mới chuyển đến, chợt thấy có một chiếc đèn bàn pha lê rất quen thuộc, giống hệt chiếc mà tôi đã tặng cho Cố Minh Ngữ, nhưng tôi không nghĩ nhiều, quay vào bếp.

"Ding Dong."

Sớm như vậy? Là ai chứ?

Không phải Cố Minh Ngữ thì là ai!

Anh đưa bữa sáng qua: "Từ nay về sau, mỗi ngày anh sẽ mang bữa sáng cho em."

"Anh ở phía Bắc, đi tới đi lui, không cần đến bệnh viện làm à?"

Tôi nhớ là Cố Minh Châu nói anh đã có nhiều cuộc phẫu thuật trước đây và đang nghỉ ngơi chăm sóc lại cơ thể.

"Cho nên anh đã chuyển đến đối diện em." Cố Minh Ngữ nghiêng người sang một bên.

Tôi ngước lên, cửa đối diện đang mở, liếc qua là có thể thấy những bức ảnh nghệ thuật của mình treo trên tường, chúng làm tôi rất ngạc nhiên.

Lại là thao tác gì đây?

Cố Minh Ngữ ho nhẹ một tiếng che đậy: "Như vậy ra vào đều có thể thấy được em."

Dừng lại một chút, sau đó tiếp tục: "Vừa không mặt dày đeo bám, một mũi tên trúng hai đích."

Thật lòng mà nói tôi đang rung động.

Nhưng vẫn không thể khiến anh quá tự hào được: "Vậy em có cần phải khen anh thông minh không?"

"Mau vào ăn sáng đi, anh đến bệnh viện." Cố Minh Ngữ liếc nhìn đồng hồ, sau đó vội vàng trở về nhà, thu dọn đồ đạc rời đi.

Nhưng anh ấy không quên chào tạm biệt với tôi.

Tôi cũng vẫy tay và nhìn anh bước vào thang máy.

Tôi muốn hỏi anh ấy tại sao không liên lạc với tôi trong ba tháng qua, liệu có phải vì quá bận với các ca phẫu thuật hay không.

Bây giờ nghĩ lại, vẫn là chờ thêm.

Sau khi nói với bố mẹ về việc tôi mang thai và xin họ cho phép tôi tự giải quyết mối quan hệ với Cố Minh Ngữ, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Mặt trời rực rỡ và tươi sáng chiếu và sưởi ấm tôi, khiến tôi tràn đầy hy vọng về tương lai, mong chờ màn trình diễn tiếp theo của Cố Minh Ngữ.

Những ngày sau đó, ngoài lúc đi làm, Cố Minh Ngữ chỉ ở bên cạnh chăm sóc tôi.
Nhất là những ngày ốm nghén, ăn gì cũng nôn, không ngon miệng.

Để đảm bảo dinh dưỡng cho tôi, Cố Minh Ngữ đã mua vài cuốn sách dạy nấu ăn và nghiên cứu sâu hơn, đồng thời chế biến những món ngon cho tôi theo nhiều cách khác nhau.

Vì vậy, cân nặng của tôi đột nhiên tăng thêm 20 cân!

Tôi nhìn chiếc cân với vẻ hoài nghi.

"Cố, Minh, Ngữ!"

"Sao vậy? Ăn không ngon?"

Cố Minh Ngữ vội vàng đi ra, trên tay vẫn cầm chiếc thìa: "Vậy thì nhổ ra nhanh đi, anh làm món khác cho em."

Tôi cắn một miếng đùi gà và khóc: "Em tăng mười ký rồi, phải làm sao đây!!"

"Miêu Miêu ngốc của anh, đây không phải là cân nặng của một mình em, là cân nặng của con của mình nữa, đó là số kí của em bé." Cố Minh Ngữ nghiêm túc nói.

"...Em bé trong bụng nặng 20 cân?"

"Àaa... hay anh làm gà nướng muối cho em nha"

"Em muốn ăn ngay bây giờ!"

Anh ấy biết rõ tôi thích ăn món gì.

"Được thôi!"

Nhìn bóng dáng cao lớn của Cố Minh Ngữ bận rộn trong bếp, tôi nằm trên sô pha nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng bầu đang căng phồng của mình: "Bé cưng à, sắp tới ngày kỷ niệm của mè và bố con rồi. "

"Những năm trước bố con rất tùy tiện! Con có nghĩ lần này bố sẽ thay đổi không?"

10.

Vào ngày kỷ niệm, tôi về sớm đợi ở nhà, kiểm tra điện thoại vô số lần, nhưng không nhận được tin nhắn từ Cố Minh Ngữ.

Chuyện này làm tôi rất thất vọng, dù bận đến đâu anh ấy cũng nên nói với tôi.

Nhưng trong trường hợp Cố Minh Ngữ nói anh ấy thực sự quá bận, không thể sắp xếp được, tôi có thể không tính toán nhiều như vậy?

"Buzz."

Là Cố Minh Châu đã gửi tin nhắn.
Cô ấy nhắn tôi đi qua để nhận fax cho Cố Minh Ngữ.

Tôi thực sự cảm ơn, Cố Minh Ngữ có thể gọi cho Cố Minh Châu, tại sao anh ấy không gọi trực tiếp cho tôi?! Nhớ được cần nhận fax, không nhớ nổi hôm nay là ngày gì sao!

Tôi tức giận đi đến, dùng sức bấm mạnh vào từng dãy số: "Cố Minh Ngữ, em không phải trợ lý của anh, việc của anh thì phải tự làm!"

Khi tôi mở cửa——

Một ngọn nến hình trái tim được đặt ở giữa, cánh hoa hồng rải khắp sàn nhà, bóng bay thì bay khắp phòng, một màu đỏ rực.

Bên cạnh là bữa tối dưới ánh nến lãng mạn!

Tiếng dương cầm nhẹ nhàng êm ái.

Tôi lần theo âm thanh và ngạc nhiên trước Cố Minh Ngữ, người đang ngồi trước đàn piano, mặc một bộ vest bảnh bao, anh quay đầu lại nhìn tôi, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào ngọn tóc trên đầu, làm cho khuôn mặt anh chói mắt lạ thường.

Anh ấy chơi bài "Kỷ niệm tình yêu".

Trái tim tôi như bị bài hát này chiếm lấy, mắt tôi nóng bừng, hóa ra anh vẫn còn nhớ, anh ấy biết tôi thích bài hát này, mấy lần trước tôi muốn anh ấy đàn cho tôi nghe, nhưng anh ấy không có thời gian.

Hôm nay đã chuẩn bị cho tôi một bất ngờ lớn như vậy!

Sau khi bài hát kết thúc, Cố Minh Ngữ yêu cầu tôi nhắm mắt lại trước.

"Nhắm mắt lại và đếm ngược từ ba."

Tôi mong đợi nhắm mắt lại, và khi tôi đang đếm ngược trong lòng, tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân của Cố Minh Ngữ đang đi về phía tôi.

Dừng lại trước mặt.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, một bó hoa baby xuất hiện trước mặt tôi.
Là hoa baby.

Tôi đã nói với Cố Minh Ngữ từ rất lâu trước đây là tôi không thích hoa hồng, tôi thích hoa baby.

Có vẻ như anh ấy luôn nhớ những gì tôi nói.

Tôi hài lòng nhận lấy: "Rất thơm."

"Thơm lắm sao? Anh chỉ nghe một mùi nhàn nhạt?" Cố Minh Ngữ khó hiểu.

"Anh tự ngửi đi."

Ngay khi Cố Minh Ngữ đến gần, tôi nhón chân hôn lên má anh ấy, đó là phần thưởng cho sự cố gắng của anh tối nay, cũng là anh đã không để tôi thua cuộc.

Đôi mắt của Cố Minh Ngữ hơi mở to, như thể anh không ngờ rằng tôi sẽ chủ động.

"Vậy, anh có đạt tiêu chuẩn không?"

"Anh nói thử xem, lần này là ngày kỷ niệm thứ mấy?"

"Kỷ niệm lần thứ tư!"

"Hợp lệ!"

---
Nguồn: Mô tả album

Truyện dịch với mục đích phi thương mại và chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup.

> Để bản dịch được ngon miệng hơn, xin hãy góp ý giúp sốp, chincammon <

[Zhihu] Bức Thư tình của bác sĩ Cố
(Hoàn)

Tác giả:白小夜
Edit: caamuoosi
---

11.

Tôi rất hạnh phúc trong ngày hôm nay, suy cho cùng thì một ngày đặc biệt sẽ trở nên ý nghĩa hơn khi cả hai cùng quan tâm đến nó.

Tôi đã từng mong chờ thế giới hai người với anh ấy.

Chưa bao giờ tôi nghĩ Cố Minh Ngữ sẽ dành thời gian để chuẩn bị những điều bất ngờ thế này trong ngày hôm nay, chỉ cần trong tim anh ấy có tôi.

Nhưng khi trở thành thực tập sinh, anh luôn nói rất bận.

Sau đó, từng bước thăng tiến, ngày càng bận rộn.

Tay Cố Minh Ngữ run lên vì cái nhìn của tôi.

"Phì!" Nhìn thấy đôi mắt nhỏ sợ hãi của anh, tôi bật cười thành tiếng,

"Anh làm gì vậy? Bị dọa sao?"

Cố Minh Ngữ gấp rút: "Anh có quên gì không?"

"Không có, như mọi ngày thôi, anh về ngủ sớm đi, không phải ngày mai còn hai ca phẫu thuật sao? Cần để dành sức, đi nhanh đi."

"Sao em biết? Em theo dõi anh à?" Anh nhướng mày.

"Sai, là Minh Châu nói với em."

"Em ấy còn nói, trong ba tháng chia tay anh đã có nhiều ca phẫu thuật, lần xuất hiện ở bệnh viện đó là do em ấy nhất quyết kéo anh đến để kiểm tra, có phải không? Xảy ra chuyện gì vậy?"

Tôi vẫn nhớ những gì đã nghe về anh.

"Sao con bé lại kể hết cho em vậy chứ?"

Cố Minh Ngữ cau mày, hít một hơi thật sâu:

"Thời gian đó ngày nào anh cũng có ca phẫu thuật, nhiều lúc không cách nào để về nhà được, ăn hay ở đều là bệnh viện, vừa nhắm mắt được một chút, mở mắt ra là lại tiếp tục làm phẫu thuật, cho dù là giữa đêm thì cũng có thể bị gọi dậy."

Kể từ khi Cố Minh Ngữ trở thành trưởng khoa, công việc thực sự ngày càng trở nên bận hơn.

"Mấy hôm trước kiệt sức, đơn vị buộc anh phải nghỉ một thời gian, mấy ngày nay bị gọi về vì thiếu người."

Anh thành thật thú nhận.

Không còn dáng vẻ của Cố Minh Ngữ độc địa và kiêu ngạo lúc trước.

Tôi đẩy Cố Minh Ngữ ra: "Hiểu rồi, mai anh không cần dậy sớm nấu bữa sáng cho em, Minh Châu sẽ mang bữa sáng đến cho chúng ta, ngày mai em ấy được nghỉ, bọn em sẽ đi mua sắm."

Nhìn bóng lưng anh tôi thấy hơi đau lòng.
Có phải là tôi đã quá đáng rồi không?
Nghĩ lại lúc trước không hiểu chuyện, giận dỗi với anh.

...

Sau đó, Cố Minh Châu bất ngờ hẹn tôi, cô ấy nói rằng muốn trò chuyện thêm với tôi.

Bây giờ tôi đang mang thai sáu tháng, để sinh nở thuận lợi cần phải tập thể dục nhiều hơn nên tôi đã đồng ý lời mời của Cố Minh Châu.

Mua sắm là bài tập tốt nhất!

"Chị dâu, theo chị thì tặng quà cho người khác thì nên dựa theo sở thích của đối phương hay là chọn theo ý muốn của bản thân?" Cố Minh Châu hỏi tôi.

Tôi một tay nắm lấy tay Cố Minh Châu, tay còn lại đỡ lấy eo.

"Tùy trường hợp, nếu biết sở thích của người nhận, có thể dựa theo sở thích mà mua, nếu không biết thì có thể mua theo ý mình. Quan trọng là ở tấm lòng."

Cô ấy gật đầu suy tư.

Trong lúc tôi chọn đồ cho em bé, đã lén gửi tin nhắn cho ai đó, hành động rất bí ẩn.

"Chị dâu, chúng ta đi xem... túi?"

Cố Minh Châu liếc nhìn điện thoại trước, sau đó mới quyết định địa điểm tiếp theo.

Tôi đồng ý ngay, tôi rất thích túi xách, bởi vì túi có thể chữa được mọi loại bệnh!
Sau khi xem một hồi, cả hai chúng tôi đều không ai mua.

Vì quá đắt, tôi phải dành dụm một thời gian mới mua được, hiện tại chỉ có thể chỉ biết ngậm ngùi chịu đựng.

Tôi thấy Cố Minh Châu chụp ảnh chiếc túi mà tôi thích: "Chị không ngờ sở thích của chúng ta lại giống nhau như vậy, hay là chị em mình sẽ cùng nhau để dành, sau đó đi mua chung?"

Cố Minh Châu cười cười một cách thần bí: "Chị dâu, em nghĩ chị sẽ có chiếc túi này nhanh thôi."

12.

Chớp mắt đã trôi qua hai tháng.

Ngày mai là sinh nhật tôi, tôi lén liếc nhìn Cố Minh Ngữ đang gọt táo bên cạnh: "Bây giờ bụng em càng ngày càng to, đi lại rất bất tiện, chỉ muốn nằm bẹp một chỗ."

Cố Minh Ngữ đau lòng nhìn tôi: "Anh xin lỗi, chúng ta chỉ sinh một lần này thôi."

Tôi xua tay: "Anh đỡ em về phòng đi, tối nay em muốn ngủ sớm."

"Chưa đến mười giờ, em có chắc là muốn ngủ bây giờ không?"

Cố Minh Ngữ rõ ràng là rất ngạc nhiên, nhưng anh ấy vẫn đỡ tôi trở lại phòng và đắp chăn cho tôi: "Ngủ đi, anh đọc truyện cho em bé"

Khoảng thời gian có thai hơn bốn tháng, Cố Minh Ngữ đã mua một đống sách cổ tích, tôi không biết anh ấy đang dỗ tôi hay là đứa bé ngủ nữa.

Vì vậy, tôi đã quen với việc có anh ấy bên cạnh trước khi đi ngủ.

"Xin hỏi hôm nay bác sĩ Cố sẽ kể chuyện gì?"

"Tối nay không có"

Tôi nhắm mắt lại, rồi lập tức mở ra lại nhìn anh, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy, tim lỡ nhịp một cách khó hiểu, vội quay đi.

"Tại sao không có?"

"Có một bộ phim nước ngoài em luôn muốn xem, nhưng do không tìm thấy nguồn mà chưa coi được." Cố Minh Ngữ vừa nói, vừa đứng dậy chuẩn bị máy chiếu.

Tôi đột nhiên trở nên hăng hái hơn, mắt dõi theo Cố Minh Ngữ : "Anh tìm thấy ở đâu!"

Cố Minh Ngữ gật đầu: "Nhờ một vài người bạn."

Sau này mới biết, thực ra là Cố Minh Ngữ lên mạng, tìm diễn đàn, đăng bài, lại hỏi thăm vài chuyên gia, cuối cùng cũng tìm được nguồn phim.

Khi bộ phim bắt đầu, Cố Minh Ngữ vốn là ngồi ở trên giường, từ từ đi đến bên cạnh tôi.

"Cho em một tấm đệm thịt."

"Vậy thì cảm ơn bác sĩ Cố!"

"Anh không muốn cảm ơn bằng lời."

Tôi liếc mắt nhìn anh, hóa ra muốn được nước làm tới à?

Cố Minh Ngữ tỏ vẻ vô tội: "Anh chỉ muốn chạm vào em bé."

Sờ đi sờ đi.

Sự chú ý của tôi dần dần bị bộ phim hấp dẫn, tôi nắm lấy bàn tay to của anh, đặt lên bụng bầu của mình: "Chậm thôi, đừng quấy rầy em xem phim."

Qua một lớp quần áo mỏng, tôi gần như có thể cảm nhận được hơi ấm từ anh, hơi nóng như thiêu đốt từ lòng bàn tay.

Làm tôi không tập trung được.

Anh rất giống một đứa trẻ tò mò, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào bụng, sau đó úp mặt vào: "Bé cưng à, con đang ở trong bụng mẹ, con có ngoan không?"

"Phải ngoan ngoãn, không được nổi nóng."

"Chờ con chào đời, bố sẽ đưa con đi đá bóng."

13.

"Xem phim xong thì ngủ đi."

Tôi tiếp tục xem phim, trong đầu nghĩ xem hết sẽ đi ngủ, nhưng thực ra chỉ cần anh ở bên cạnh tôi thế này là đủ.

Không ngờ, đồng hồ báo thức lúc mười hai giờ bỗng reo lên.

Tôi nghi ngờ quay sang nhìn Cố Minh Ngữ, chỉ thấy anh đang đứng bên giường, ôm một chiếc hộp vuông lớn.

Anh ấy nói: "Miêu Miêu, sinh nhật vui vẻ."

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc hộp anh ấy đang cầm, đó là trò chơi ghép hình yêu thích của tôi!

Hốc mắt tôi ươn ướt: "Thì ra anh vẫn nhớ."

Trước đây trò ghép hình cùng nhau của các cặp đôi rất phổ biến, được cho là tượng trưng cho tương lai của hai người sẽ dần được ghép lại với nhau, vì vậy tôi đã nói chuyện này với Cố Minh Ngữ.

Lúc đó anh đang đọc sách nên chỉ nhẹ nhàng trả lời một tiếng "uhm".

"Thích không?"

"Thích, thích lắm..."

Tôi nghẹn ngào lau nước mắt.

Cố Minh Ngữ vội đặt món quà xuống, lau nước mắt cho tôi: "Đồ ngốc, đừng khóc nữa, nếu không em bé sẽ nghĩ rằng bố đang bắt nạt mẹ."

Nhìn vào khuôn mặt điển trai trước mặt, không nhịn được, tôi cười trong nước mắt.

Anh ấy thật sự đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.
"Bây giờ chúng ta đi ghép hình."

"Không được, cho em thức đến mười hai giờ đã là giới hạn của anh."

Cố Minh Ngữ lắc đầu, đỡ tôi nằm xuống: "hôm nay là sinh nhật của em nên được ngoại lệ. Ngày mai anh về, chúng ta cùng nhau chơi. "

Tôi bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.

Lúc anh chuẩn bị rời đi, tôi không nhịn được vươn tay nắm lấy góc áo, có chút ngượng ngùng nói: "Trong tủ vẫn còn bộ đồ ngủ của anh."

Cố Minh Ngữ hơi ngạc nhiên: "Được, anh đi lấy ngay."

Người này, là thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu vậy?

Cố Minh Ngữ đột nhiên bừng tỉnh, cầm bộ đồ ngủ đi đến, không tin nhìn tôi chằm chằm: "Miêu Miêu, ý của em là anh có thể ở lại? Phải không"

Tôi cố tình làm bộ nghiêm mặt: "Nếu anh không muốn thì... tạm biệt!"

"Ở, anh chọn ở lại!"

Cố Minh Ngữ thực sự đang ở trước mặt tôi thay đồ ngủ!

Dáng người của anh ấy thực sự không đùa được, thuộc loại 'mặc thì gầy, cởi có da thịt!'

Bị tôi nhìn chằm chằm như thế này, Cố Minh Ngữ xấu hổ đỏ mặt.

"Em có chắc là muốn tiếp tục nhìn anh như vậy..."

"Ngủ đi."

Tôi trực tiếp nhắm mắt lại.

Giây tiếp theo, tôi cảm thấy môi mình nóng ran.

Cố Minh Ngữ nhân cơ hội "tấn công" tôi!

Tôi vội vàng mở mắt ra——

Kết quả!

Khá lắm, còn có một bất ngờ khác đang chờ tôi!

14.

Hóa ra là Cố Minh Ngữ đã chuẩn bị cho tôi món quà thứ hai!

Trong đầu tôi chợt lóe lên một tia sáng, tâm trạng trở nên hưng phấn: "Có phải chiếc túi phiên bản giới hạn mà em rất thích không?"

Cố Minh Ngữ hơi không vui mở hộp.

Anh véo vào mặt tôi: "Em đoán được rồi, chắc chắn là bị Cố Minh Châu nhanh miệng đúng không?"

Tôi vô cùng bất ngờ ôm lấy chiếc túi yêu thích của mình.

"Cố Minh Ngữ, chiếc túi này thực sự rất đẹp, có thể phối hợp với nhiều loại trang phục của em, thật đó! Em thực sự thích nó, cảm ơn anh!"

Sau đó Cố Minh Ngữ nằm xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.

Tôi không thể nhìn thấy ánh sáng nhảy múa trong mắt anh, nhưng tôi có thể nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng thổi vào tai, có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh.

"Sinh nhật bất ngờ kết thúc tại đây."

"Đến giờ đi ngủ rồi."

Bây giờ giọng điệu của Cố Minh Ngữ rất, rất giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Tôi nghĩ anh ấy đang bắt đầu chuyển sang chế độ làm cha.

"Minh Ngữ, cảm ơn anh."

Tôi tựa vào người anh ấy và chân thành cảm ơn: "Cảm ơn anh rất nhiều vì đã làm cho sinh nhật của em rất ý nghĩa và hạnh phúc.."

Sau khi được tôi khen ngợi, giọng nói của Cố Minh Ngữ rõ ràng trở nên đắc ý.

"Sinh nhật lần sau sẽ có bất ngờ nhân đôi."

"Thật sao?"

"Tất nhiên rồi!"

"Nếu vậy, sinh nhật năm sau của anh, em sẽ cần suy nghĩ nhiều hơn, phải thể hiện nhiều hơn anh."

"Anh sẽ hơn."

"Vậy thì chúng ta cùng nhau so!"

"Được, mỗi năm chúng ta cùng nhau thi!"

Cuộc trò chuyện của chúng tôi giống như cuộc cãi vã của học sinh tiểu học, tuy hơi trẻ con nhưng chúng tôi đều chân thành mong đối phương hạnh phúc.

Lại là một ngày cuối tuần nữa.

Hôm nay là ngày tôi đi khám thai lần cuối.

Sau thời gian này là lúc chuẩn bị lâm bồn.

Khi ra ngoài, Cố Minh Ngữ đã chờ tôi ở cửa từ sớm, cầm lấy đồ trên tay tôi, rất thân mật đỡ tôi: "Đi thôi, anh đi với em."

Trước đây Cố Minh Ngữ hoặc là rất bận, hoặc là không thể đi lâu, cho nên anh ấy luôn nhờ Cố Minh Châu đi khám thai với tôi.

Tôi nhướng mày: "Anh chắc chứ? Nửa đường đừng chạy về gặp bác sĩ khoa"

"Tuyệt đối không, hôm nay anh nghỉ thật."

"Vậy thì đợi lúc bác sĩ hỏi anh là ai, anh trả lời như thế nào? Lần nào anh cũng không đến." Tôi vẫn cảm thấy hơi bực bội về chuyện đó.

"Anh là chồng em."

Thật bất ngờ, Cố Minh Ngữ vừa trả lời vừa nắm lấy tay tôi. Những ngón tay siết chặt.

15.

Tôi buồn cười trước câu trả lời của Cố Minh Ngữ, muốn thoát khỏi tay anh, lại bị nắm chặt hơn: "Anh là chồng em khi nào?"

"Nhanh thôi."

Cố Minh Ngữ nói rất nghiêm túc, không hề đùa giỡn.

Tuy nhiên, tôi không hỏi thêm bất cứ câu hỏi nào mà chỉ chờ và quan sát xem bác sĩ Cố của tôi sẽ làm gì?

Cố Minh Ngữ đã đi cùng tôi trong suốt quá trình khám thai và hỏi nhiều câu hỏi nghiệp vụ.

Mặc dù tôi không hiểu, nhưng thấy nữ bác sĩ thường xuyên gật đầu với anh ấy, cô ấy lại nhìn tôi cười nói: "Thì ra là bà Cố, bác sĩ Cố ở bệnh viện của chúng ta tuổi trẻ tài cao, không ngờ lại kết hôn sớm như vậy."

Anh chàng này đã khẳng định vị trí nhanh như vậy.

"Đúng vậy, gặp được người mình thích, không chờ nổi." Cố Minh Ngữ trả lời một cách tự nhiên và đỡ tôi dậy.

Anh ấy khẽ thì thầm với tôi: "Đi thôi, anh đã đặt bàn ở nhà hàng yêu thích của em."

Mắt tôi sáng lên liền.

Kể từ khi bị Cố Minh Ngữ làm cho kén cá chọn canh, rất ít nhà hàng có thể làm tôi hài lòng.

"Cần phải đặt trước vài tháng!"

"Cho nên anh đã đặt từ rất sớm."

Cố Minh Ngữ lịch sự kéo ghế ra, để tôi ngồi xuống trước: "Em xem thực đơn trước đi, anh đi nhà vệ sinh."

Tôi gật đầu và nhìn xung quanh, trang trí trong cửa hàng rất sang trọng và lãng mạn.

Tuy nhiên, xung quanh chỉ có một vòng bóng bay màu hồng, thậm chí có cả những bó hoa baby xung quanh làm nền, điều này khiến tôi nghi ngờ.
......

Lúc này, trong quán vang lên bài hát "Nothing's Gonna Change My Love For You" rất lãng mạn và sôi động, đây cũng là một trong những bài hát mà tôi yêu thích.

Cố Minh Ngữ trở về, ghé vào tai tôi nói nhỏ: "Có người cầu hôn."
Cái nết nhiều chuyện của tôi lập tức nổi lên, ngẩng đầu: "Đâu?"

"Đây."

Cố Minh Ngữ đột nhiên quỳ một gối xuống, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương, chăm chú nhìn tôi: "Miêu Miêu, em sẽ lấy anh chứ?"

"Anh muốn trở thành chồng hợp pháp của em."

Mắt tôi cay cay, mới đầu tôi cảm động muốn rơi nước mắt, nhưng lại thấy buồn cười: "Người nào lúc nãy anh đã danh chính ngôn thuận tự thừa nhận vậy?"

Cố Minh Ngữ một cầm tay tôi, tay kia cầm chiếc nhẫn.

"Tống Miêu Miêu, lấy anh nhé?!"

m lượng tăng lên một vài độ.

Mọi người xung quanh đang cổ vũ cho chúng tôi: "Kết hôn, kết hôn!"

Tôi nhìn anh thật sâu, nghẹn ngào gật đầu: "Được, Cố Minh Ngữ, em đồng ý!"

16.

Sau khi cầu hôn thành công, Cố Minh Ngữ chỉ đơn giản sống chung lại với tôi, anh ấy xách túi dọn đến một cách công khai: "cảm giác về nhà thật tuyệt."

C h ế t cười với anh ấy.

Tại sao trước đây lại không phát hiện ra năng khiếu chọc cười này của anh?

Xem ra, thay đổi ngày càng lớn.

Tôi thật sự rất thích sự thay đổi này: "Qua đây nhanh, em không biết cần chuẩn bị những đồ gì cho lúc đi sinh"

"Yên tâm, mọi thứ anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho em hết rồi."

Như có phép màu, Cố Minh Ngữ đặt chiếc vali mà anh ấy kéo đến trước mặt tôi: "Trong đây có tất cả những thứ mà em và em bé cần."

Nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, tôi đột nhiên cảm thấy anh trở nên rất đáng tin cậy và mang lại cho tôi cảm giác an toàn tuyệt đối.

"Minh Ngữ, lại đây ngồi đi."

"Sao vậy? Em không thoải mái sao?"

Cố Minh Ngữ vội vàng ngồi xuống: "Anh đã gọi điện chào hỏi trước với bảo vệ rồi, tầng dưới trong tuần này sẽ không có xe đậu, xe cấp cứu có thể đến nhanh nhất khi em vỡ ối."

"Không phải đâu, vẫn còn một tuần nữa mới chuyển dạ."

Tôi nhìn anh ấy cẩn thận: "Em chỉ cảm thấy anh đột nhiên trở nên rất chu đáo."

Cố Minh Ngữ nắm lấy tay tôi, đôi mắt trong veo xinh đẹp cong lên, chân thành và nóng bỏng: "Có lẽ là sau khi mất đi mới biết trân trọng."

"Miêu Miêu, cảm ơn em đã cho anh một cơ hội để thay đổi."

"Anh thề, anh sẽ không để mất em một lần nữa."

Có thứ gì đang tan chảy trong tim tôi, ngay cả hốc mắt cũng hơi xót: "Được, em tin anh."

Một tuần sau, đứa trẻ của chúng tôi đã bình an vô sự chào đời.

Trong thời gian ở cữ Cố Minh Ngữ luôn chăm sóc tôi, cũng không để bố mẹ tôi phải đi xa, anh có thể chăm sóc tôi thật tốt.

Nhưng tôi hơi lo lắng: "Minh Ngữ, bên anh đã đủ bận rồi, để mẹ em qua đi."

"Anh đã nộp đơn xin chuyển bộ phận từ lâu rồi, sẽ không bận như trước nữa." Cố Minh Ngữ ngồi bên cạnh tôi, dùng khăn nóng lau mặt và tay cho tôi,

"Trong mắt anh bây giờ không có gì quan trọng hơn em và con."

Tôi vừa định nói, nhưng bé con bắt đầu khóc.

"Mới bú xong, lại đói rồi sao?"

"À không, em bé cần thay tã."

Cố Minh Ngữ bế đứa bé lên, khéo léo thay tã: "Nào, để anh dạy em cách phân biệt tiếng khóc của em bé... Không, em nên nghỉ ngơi thật tốt."

"Từ giờ chỉ cần có anh bên cạnh mẹ con em là đủ rồi."

Tôi mỉm cười và gật đầu: "Một lời đã định!"

Sau khi ra khỏi trung tâm ở cữ, bố mẹ tôi và bố mẹ Cố Minh Ngữ đã đợi ở cửa đón người.

Tôi chưa có thời gian để gặp cha mẹ của anh trước đây.

Bà Cố vội vàng chạy đến nắm lấy tay tôi: "Miêu Miêu phải không, con trai mẹ nói là hôm nay chúng ta gặp nhau sẽ tốt hơn. Miêu Miêu thật đáng yêu."

"Miêu Miêu, con có biết lúc trước thằng bé đến làm việc trong quán trà sữa vì biết con thích trà sữa không!"

"Mẹ!" Cố Minh Ngữ há hốc miệng.

"Làm sao? Dám làm không dám nhận à"

Mẹ anh cầm trên tay một phong bì to màu đỏ: "Cái này cho cháu trai."

Rồi lấy ra vòng tay: "Đây là chiếc vòng tay gia đình chúng ta truyền cho con dâu từ đời này sang đời khác!"

"Miêu Miêu, con vất vả rồi, sau này mẹ sẽ cố gắng."

Mẹ anh ấy quá nhiệt tình, tôi cũng không nỡ từ chối.

Trước đây, tôi luôn nghĩ rằng điều kiện gia đình của Cố Minh Ngữ không tốt lắm nên anh đã đi làm thêm.

Bây giờ nghĩ lại, hình như lúc đó anh chỉ muốn gặp tôi!

Tối nay về nhất định phải 'trò chuyện thật tốt' với anh ấy mới được!

Thật tuyệt khi có Cố Minh Ngữ bên cạnh.

(Hoàn toàn văn)

---
Nguồn: Mô tả album

Truyện dịch với mục đích phi thương mại và chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup.

> Để bản dịch được ngon miệng hơn, xin hãy góp ý giúp sốp, chincammon <

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro