Chi Chi Liên Lý Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đọc tiểu thuyết cho đến ba giờ sáng.

Tôi chém gió ở dưới bình luận : "Tôi nguyện dùng 70 năm tuổi thọ của bạn trai cũ để ngay hôm nay tác giả hoàn thành nó ."

Bình luận đang hot rồi.

Bởi vì tác giả trả lời: "Anh chính là bạn trai cũ của em."

_____________

1.

Đó là kỳ nghỉ hè ở cấp ba vào năm thứ hai, tôi nằm liệt ở nhà đọc tiểu thuyết, tình cờ phát hiện ra một tác giả đáng trân trọng chỉ mở một cuốn tiểu thuyết trinh thám hình sự, logic tỉ mỉ, suy luận vi diệu.

Nhược điểm duy nhất là cập nhật quá chậm.

Tôi nghe nói rằng tác giả đang học cấp ba và chỉ có thể được cập nhật vào các ngày lễ. Thấy rằng chỉ còn vài ngày nữa là kỳ nghỉ hè kết thúc,bình luận thậm chí còn điên rồ hơn.

Tôi thức đến ba giờ sáng để xem chương mới nhất, đúng lúc lại kẹt trong bộ phim truyền hình chính .

Tôi cũng chạy theo trào lưu và đăng một vài bình luận, "Tôi nguyện dùng 70 năm tuổi thọ của bạn trai cũ để ngay hôm nay tác giả hoàn thành nó ."

2.

Thật bất ngờ, khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, khung chat tin nhắn riêng tư của tôi đã bùng nổ.

"Chị ơi, dậy đi, đọc bình luận đi, chị bị bạn trai cũ chọc giận đấy."

"Tôi cầu xin em gái quay lại với bạn trai cũ , thúc giục anh ấy nối lại tình cảm".

" Chị em ơi, tôi muốn chi rất nhiều tiền để có được tất cả thông tin về bạn trai cũ của bạn. "

Tôi bàng hoàng mở phần bình luận.

Tôi thấy rằng bình luận của tôi đã được đẩy lên đầu.

Bình luận dễ thấy nhất bên dưới là ID tác giả "Chi Chi Liên Lí Sinh ": Anh là bạn trai cũ của em.

Tôi hoàn toàn chết lặng.

Bởi vì đây thực sự là ID của bạn trai cũ của tôi và anh ấy vẫn chưa thay đổi nó.

3.

Khi tôi và Hứa Mộc còn bên nhau.
Tôi bắt anh ấy đổi tất cả ID của mình thành "* Chi Chi Liên Lí Sinh."
*Gốc là 枝枝连理生 ( huhu t cũng không hiêủ cho lắm , ai bíc thì chỉ t với ạ )

Và tôi sửa thành "Nguyện Làm Cây Trong Núi Sâu".

Hợp chúng lại thì chính là tên của chúng tôi, Hứa Mộc , Tống Chi Chi.

4.

Điện thoại bất ngờ reo.

Tôi nhìn xuống.

Hứa Mộc gọi tới.

Nhìn lại, có vẻ như đây là lần đầu tiên anh ấy chủ động tìm cho tôi.

Trước đây , toàn là tôi chủ động dán vào anh ấy , ai bảo tôi từ nhỏ đến lớn đều thích anh ấy đến vậy chứ.

Khi tôi học cấp hai, chỉ vì anh ấy nói chỉ cần tôi được nhận vào trường cấp ba trọng điểm, anh ấy sẽ ở bên tôi, tôi đã học chăm chỉ trong ba năm đến nỗi tôi gần như bị hói trước khi nhận được giấy báo nhập học.

Nhưng sau khi ở bên nhau, tôi nhận ra rằng trong mắt người này,  chỉ có học tập và vẫn là học tập, còn bạn gái tôi đây chỉ là vật trang trí.

Lúc đầu, tôi cố gắng hết sức để chứng minh rằng anh ấy thích tôi.

Nhưng anh ấy luôn lạnh lùng nhìn tôi và bảo tôi đừng gây rắc rối.

Không thích chính là không thích.

Tôi không ép anh phải thích tôi.

Nhưng anh ấy đối xử với tôi một cách tùy tiện dựa trên sở thích của tôi,  thật sự tôi một chút nóng nảy cũng không còn nữa.

Vậy nên sau này khi chia tay là chính tôi đề nghị.

Không sai , chính tôi đã đá anh .

Tôi nghĩ thông rồi.

*Thiên hạ nam nhân nhiều vô kể , tại sao tôi phải treo cổ tự tử trên cây này.

5.
Vừa nhấc máy .
Giọng nói của Hứa Mộc lạnh lùng phát ra : "Giải thích đi."

Lại là giọng điệu này.

Chắc không phải là lại nghĩ tôi cố tình gây sự chú ý với anh chứ.

Tôi hết hứng thú rồi.
Dỗ dành nhiều năm như thế rồi , còn dỗ nữa tôi là choá.

Tôi trả lời thẳng: "Giải thích cái gì, sớm biết là do anh viết thì tôi cũng không thèm đọc".

Điện thoại im ắng.

Tôi đoán Hứa Mộc còn chưa kịp quen , dù sao đây là lần đầu tiên tôi dùng ngữ điệu này nói chuyện với anh.

Nếu là trước đây, chắc tôi đã phải hốt hoảng giải thích và xin lỗi anh .

Nhưng bây giờ, tôi chính là có cái tính khí này.
Không thích giữ lại để nghe.

Đột nhiên, từ trong điện thoại Hứa Mộc nói ra : "Mở cửa, anh đang ở trước cửa nhà em ."

TÔI:???

Sau cú sốc tôi đứng dậy, lặng lẽ đi tới cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn ra ngoài.

Đậu má.

Anh ấy đến thật .

Hai gia đình chúng tôi chính là kiểu sống ở tầng trên, tầng dưới.

Trước kia tôi thường đến nhà anh ấy, nhưng anh ấy hiếm khi tìm tôi lắm.

Nhất là sau khi chia tay, anh ấy lại không bao giờ đến nữa.

Sớm biết như này thì tôi đã kích thích anh ấy chủ động tới tìm tôi rồi ,  lẽ ra khi ở bên nhau tôi không nên theo anh ấy như vậy.

Đúng là quản được anh ấy rồi.

Cốc ! Cốc ! Cốc
Tiếng gõ cửa không nhanh , không chậm truyền đến.

Tôi tức giận trả lời anh : "Em không có ở nhà, đừng gõ nữa".

6.

" Không có ở nhà, còn có thể nghe anh gõ cửa sao?"

Hứa Mộc tựa hồ thấp giọng cười một tiếng.

Tôi ngay lập tức cảm thấy bị xúc phạm rồi.

Anh ấy chắc chắn đang cười nhạo tôi ngu ngốc.

Tôi càng tức giận hơn, " Cần anh lo à,  em nói em không ở nhà thì chính là không , có *bản lĩnh thì tự mình vào đây đi ."

Vừa mới trút giận, hình như tôi nghe thấy tiếng khóa cửa.

Lắng nghe một cách cẩn thận.

Két.

Âm thanh mở cửa !

Vào giờ này , bố mẹ tôi đáng lẽ đang đi làm rồi.
Lẽ nào là về sớm về sớm ?

»

Kinh khủng.

Tôi đang trên mắt mèo để xem tình hình.

Khoảnh khắc tiếp theo, cánh cửa mở ra.

Tôi không ổn định ngã mình vào Hứa Mộc.

7.

Ngăn cách bởi hai lớp quần áo mỏng.

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trên cơ thể anh ấy.

Nóng đến mức tôi rùng mình đứng dậy, mặt tôi cũng nóng bừng, duỗi thẳng cổ ra đòn trước.

"Làm sao anh có chìa khóa nhà em?"

"Em cho đấy , quên rồi?" Giọng nói Hứa Mộc có chút khàn khàn.

TÔI:!!!

Có vẻ là thật.

Vì gia đình anh ấy bận rộn quanh năm, tôi lo lắng rằng anh ấy ở một mình. Tôi đã đưa cho anh ấy chìa khóa nhà tôi để anh ấy có thể đến nhà tôi bất cứ lúc nào .

Bỏ đi.
Yêu đương hại não người.
Đột nhiên một bóng đen phủ xuống đầu tôi, Hứa Mộc cụp mắt đi tới gần tôi, khẽ cười nói: "Cho nên, em không phải cố ý cho anh vào sao?"

Ups!

Thực sự vẫn nghĩ  Tống Chi Chi tôi luôn bám lấy anh ấy.

Tôi lùi lại một bước để tạo khoảng cách với anh.

" Đánh rắm à, đem chìa khóa trả lại cho em."

Tôi với lấy nó.

Hứa Mộc né tránh, " Cho anh rồi thì chính là đồ của anh ,anh không muốn trả ."

Hei ,cái người này.

Từ lúc nào mà anh trở nên táo tợn như vậy .

Tôi đi thẳng đến lấy nó.

Tại sao tôi không thể lấy lại chìa khóa nhà của mình.

Anh ấy ỷ mình cao ,có đôi chân dài nên chỉ giơ tay lên, nhưng tôi đã nhảy mấy lần không với tới.

Chơi lưu manh phải không.

Vậy thì đừng trách tôi vô lễ.

8.

Tôi nhìn thấy cơ hội và nhào tới, ném anh lên chiếc ghế sofa ở nhà tôi.

Dựa vào vũ lực để giữ anh ta xuống, thành công lấy được chìa khóa.

"Trò vặt , còn muốn đấu với em ."

Ngay khi tôi đắc thắng.

Chợt nghe tiếng ho khan.

Đầu óc tôi quay cuồng.

Tôi cứng người quay lại.

Chợt thấy mẹ đứng ở cửa.

Sau khi đứng dậy, tôi vội vàng giải thích: "Không phải như mẹ thấy đâu...."

"Mẹ cũng là người từng trải ,  mẹ hiểu." Mẹ tôi ho khan một tiếng để giảm bớt khó xử, "Mẹ cũng coi như nhìn Tiểu Hứa lớn lên, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học của con, mẹ không phản đối việc con hẹn hò ."

TÔI:???

Không phải nên đánh gãy chân tôi khi dám yêu sớm sao.

Quả nhiên , tiêu chuẩn kép ở khắp mọi nơi.

Nhưng bây giờ hai chúng tôi đã chia tay rồi, tôi không thể để mẹ hiểu lầm, tiếp tục giải thích: "Thật sự không phải..."

"Dì yên tâm đi, sẽ không ảnh hưởng đến việc học của Chi Chi đâu ạ ."
Hứa Mộc chậm rãi nói.

TÔI:!!!

Anh đang đùa em à?

Tôi lườm anh một cái, "Câm miệng."

»

"Dì."

Giọng nói Hứa Mộc tràn đầy bất bình.

Mẹ kiếp.

Giọng điệu giống như * trà trong trà , thực sự là Hứa Mộc à ?
*Trà xanh : ám chỉ những cô gái tỏ vẻ trong sáng, ngây thơ nhưng thật ra rất thủ đoạn và toan tính, thích đùa giỡn tình cảm và luôn hứng thú với người đã có chủ.( Mượn nghĩa )
Con ngươi của tôi bàng hoàng.

"Mày là đứa nhỏ sắp ở trong ổ, cùng với Tiểu Hứa  sao vậy." Mẹ trừng mắt nhìn tôi.

Tôi không biết nói gì, vô tình thoáng thấy nụ cười trên khóe môi Hứa Mộc.

Xài hết vốn liếng để gài tôi.

Tôi nghiến răng nghiến lợi , để tôi đợi xem.
9.

Tối hôm đó, tôi lại bấm vào cuốn tiểu thuyết của Hứa Mộc.

Nhưng lần này, tôi đang nghiên cứu tìm lỗi.

Cho dù là học tập hay là những thứ khác, anh vẫn luôn không bao dung chính mình phạm phải sai lầm không nên phạm, anh cũng rất nghiêm khắc.

Dám lừa tôi như vậy.

Thực sự nghĩ rằng tôi sẽ chịu đựng nó à.

Tôi chỉ muốn chặn anh , tốt nhất là chặn anh .

Dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình về đọc tiểu thuyết điều tra hình sự , tôi đã tìm được một vài cuốn trong số đó, rồi viết một bài phê bình và phê bình dài hàng nghìn từ.

Rất nhiều độc giả đã cùng nhau theo dõi.

Hứa Mộc có lẽ sẽ lên cơn đau tim.

Thoải mái quá đi .

Hài lòng, tôi đặt điện thoại xuống và ngủ một giấc ngon lành cho đến sáng.

Tôi vừa thức dậy, mẹ đã bảo tôi mau thu dọn , nói Hứa Mộc tới tìm tôi.

Tôi hạnh phúc.

Xem ra anh đã quá tức giận nên đã trực tiếp hỏi tội rồi.

Ngân nga một bài hát và thu dọn xong, tôi chậm rãi bước ra phòng khách.

Hứa Mộc đang ngồi trên sô pha chờ tôi, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, khó có thể phân biệt được vẻ mặt.

Dù sao, nó chắc chắn không phải là một khuôn mặt tốt.

Tâm trạng tôi càng tốt hơn.

Ăn *tất rồi phải không .
*chuyện xấu
Không dễ chịu đúng không.

Để xem sau này anh còn dám nói bậy nữa không.

Tôi bước tới và ngồi đối diện với anh ấy, và tôi tự hào hỏi anh ấy tại sao anh ấy lại đến gặp tôi.

Hứa Mộc ngước mắt nhìn tôi,  đáy mắt lại có chút ý cười, " Đến cám ơn em nửa đêm giúp anh tìm *sâu bọ ."
*Lỗi , bug.

Âm dương quái thế .

Không giống nha .

Có vẻ như tâm trạng thực sự không tồi.

Tôi nhận lấy chiếc điện thoại anh đưa với vẻ mặt bàng hoàng.

10.

Bình luận của tôi đã được đẩy lên đầu.

Nhưng câu trả lời dưới đây hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng.

"Tôi nghiện, tôi nghiện, thực sự đã giúp tác giả tìm lỗi vào nửa đêm , chờ đợi một cuộc hội ngộ trên mạng."

"Nếu hai người không quay lại với nhau, cả đời này tôi sẽ không tin vào tình yêu."

"Tác giả đại nhân , ta khuyên ngươi lập tức cùng tỷ tỷ mau tái hợp, nếu không ta đem nàng mang đi."
................
TÔI:???

Thật không hiểu nổi mạch não của cư dân mạng .

Không nhìn thấy là tôi đang nói nặng lời sao?

Lẽ nào không nên cùng tôi tấn công sao ?

Tại sao lại có thể thiết lập tôi thành một nhân vật bạn gái cũ thâm tình vậy ?

Điều này có hợp lý không?

Hợp lý không !

Tôi đau tim.

Phần lớn thời gian tôi thức trắng đêm vậy mà...

Hứa Mộc thực sự không tức giận chút nào.

Mấu chốt là vừa rồi thái độ của anh, chẳng lẽ anh cũng cho rằng tôi làm vậy vì anh sao?

Chậc chậc.

Ngay khi tôi run rẩy, tôi phải làm cho anh nhận ra rõ ràng.

Tôi, Tống Chi Chi, đã thực sự lột xác và không còn là một đứa *liếm cẩu nữa.
*Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.

Tôi lập tức bác bỏ và thanh minh.

"Vậy thì không cần, lại không phải vì anh , chỉ là em không chịu nổi loại logic rác rưởi này."

"Còn có mấy cái reply lộn xộn bên dưới, nhanh chóng xoá đi , ảnh hưởng em tâm trạng lắm. "

" Thật sao?" Hứa Mộc nhìn tôi rồi cười nhạt ,con ngươi phản chiếu ánh sáng vô cùng mềm mại.

Cứ thế mất cảnh giác, nó dường như toả sáng trong tim của tôi.

11.

Trái tim tôi hẫng một nhịp mà không có lý do.

Có một điều phải nói, người này lớn lên đúng rất ưa nhìn , ra đường là kiểu gì cũng có thể bị bắt, chẳng trách tôi thích anh nhiều năm như vậy.

Nhưng bây giờ, tôi, người đã chịu nhiều đau khổ, vô cùng tỉnh táo.
Sẽ không lại lần nữa vì nhan sắc mà quay đầu.

Tôi quay đầu lại, kiên định nói, giống như vô số lần trước đây hắn lạnh nhạt với tôi, "Không thì sao, nếu không có việc gì khác thì xin hãy quay về cho , đại học thần . "

"Thật sự có."

Hứa Mộc dường như không nghe thấy giọng điệu lạnh lùng, khinh miệt của tôi, chậm rãi nói: "Mấy ngày nữa sẽ có một cuộc thi xếp lớp sau khi nhập học. Anh vừa mới đồng ý với dì sẽ dạy kèm cho em , từ hôm nay sẽ bắt đầu."

Chậc chậc.

Một con mắt tròn xoe .

" Không cần thiết ."

Tôi thẳng thừng từ chối.

Trước đây tôi đều năn nỉ anh dạy kèm , anh ấy học giỏi, đầu óc nhanh nhạy.

Đôi khi tôi đọc đi đọc lại một câu hỏi cũng không hiểu, anh chỉ nhíu mày nhìn tôi , tôi vừa cố  ,vừa sợ ,đành phải đau lòng cầu xin anh ấy giải thích cho đến khi tôi hiểu ra.

Lúc đó vì thích nên tôi không thấy có lỗi.

Nhưng bây giờ, tôi không quan tâm nữa, ân oán này ai người nấy chịu.

"Thật sự không cần? "

Hứa Mộc hỏi tôi.

"Không cần." Tôi rất kiên định.

Trong kỳ thi xếp lớp, tôi sẽ cố gắng hết sức để được vào lớp thực nghiệm, mới không phụ uất ức của anh ấy .

"Được, anh đi nói với dì."

Hứa Mộc với nụ cười trên môi , chuẩn bị đứng dậy.

TÔI:!!!

Tay nhanh hơn não , bàn tay tôi đã nắm lấy cánh tay anh .

Chuyện này đâu cần phải nói với mẹ.
Đây chính là đi đốt lửa thì có.

Mẹ tôi từng ước rằng Hứa Mộc có thể sống trong nhà tôi 24 giờ một ngày và để kèm tôi làm bài tập về nhà.

Nếu bà ấy biết tôi không đồng ý cho anh ấy dạy kèm, chắc chắn sẽ cắt tôi ra.

Người này 80% là cố ý.

Tôi nghiến răng kéo anh ta ra ngoài, " Em có thể tự mình nói với mẹ em , anh mau đi đi."

"Nói gì với mẹ?"

Thật trùng hợp, mẹ tôi từ bếp bước ra với đĩa trái cây.

12.

Tôi rùng mình, dùng sức đẩy Hứa Mộc ra cửa, dùng mắt dọa anh không được nói nhảm.

Nhưng rõ ràng là nó vô dụng.

Hứa Mộc tựa hồ cố ý kéo dài giọng điệu, "Chi Chi nói không cần..."

" Không cần thời gian thích ứng, hôm nay có thể học phụ đạo."

Gần như ngay lập tức, tôi bịt miệng anh lại, nghiến răng và mở miệng.

Có chuyện gì với người đàn ông này vậy?

Trước đây anh ấy không vui khi tôi quấy rầy anh ấy, nhưng bây giờ tôi không quấy rầy anh ấy nữa, anh ấy càng phấn khích hơn.

Tôi nợ anh à.

Đúng là tức ch.e.t tôi rồi.

Mẹ tôi kinh ngạc nhìn Hứa Mộc, "Vẫn là Tiểu Hứa có năng lực, ta đã nói rồi, đứa nhỏ này cả ngày chỉ nằm ở trên giường không chịu đọc sách. "

" Hoa quả dì để ở đây nhé , vậy dì sẽ không làm phiền hai đứa học nữa. "

TÔI:.......

Tôi muốn học tập đều không liên quan gì đến anh ấy , được chứ !

Thấy mẹ bước vào phòng , tôi mới yên tâm hẳn.

Đột nhiên trong lòng bàn tay tôi có một cảm giác dịu dàng không thể giải thích được, tôi nghi ngờ quay lại.

Đột nhiên,  thấy chính mình vẫn đang bịt miệng Hứa Mộc.

Đối mặt với ánh mắt trầm tĩnh có chút mỉm cười của anh, đầu tôi ong ong, lập tức phản ứng lại, nhưng vẫn cưỡng được nhịp tim hỗn loạn.

"Vậy thì bây giờ bắt đầu ? "

Hứa Mộc nhếch khóe môi, cúi người nhìn tôi.

Quá gần rồi.

Nhịp tim tăng tốc từng chút một.

Tôi vô thức lùi lại, "Bắt đầu cái gì?"

"Học phí." Ý cười khoé môi Hứa Mộc tựa hồ càng sâu, hắn nhích lại gần, "Nếu không, em cảm thấy thế nào?"

Lên cơn điên.

Tôi đang nghĩ loạn cái gì thế .

Tôi đã nghĩ anh ấy sẽ hôn tôi.

Thà rằng tôi được nhận vào Thanh Bắc còn hơn là mong anh ấy thích tôi.

Trong nháy mắt tôi bừng tỉnh, tại chỗ tự nhủ tám trăm lần, không được quay đầu lại, nhất là cái này cỏ thối như Hứa Mộc.

Tôi đẩy anh ra, đóng cửa lại, " Nghĩ cái rắm, hôm nay em không có tâm trạng, quay về chờ thông báo sau đi."

Hôm nay thì khác.

Bây giờ anh ấy đang gấp rút dạy kèm cho tôi, anh ấy sẽ hối hận vì những bất bình mà trước đây tôi phải gánh chịu .

13.
Cũng chỉ là qua thời gian một đêm.
Tôi lại đi tìm Hứa Mộc rồi.
Bởi vì tiểu thuyết của người này lại trì hoãn.

Tất nhiên, đây không phải là điều quan trọng nhất.

Điều quan trọng là anh ấy đã trả lời những độc giả thúc giục chúng tôi quay lại với nhau, nói rằng tôi đã bảo anh ấy quay về chờ thông báo, anh ấy không có tâm trạng viết thêm.

Anh đổ hết lỗi cho tôi một cách hoành tráng vì những chuyện ngoài tầm với.

Tôi tức giận đến mức suýt lên cơn đau tim.

Tệ hơn nữa là những độc giả không biết sự thật đã kéo đến để thuyết phục tôi cho anh ấy một cơ hội.

Bạn có dám tưởng tượng buổi sáng vừa cầm điện thoại lên định vui vẻ đọc một cuốn tiểu thuyết thì đầu tôi ong ong khi bị hàng loạt tin nhắn riêng tư tấn công.

Tôi lên lầu và đập phá cửa nhà Hứa Mộc.

Với một tiếng " ầm " , cánh cửa mở ra.

"Sớm như vậy à?"  Hứa Mộc cong môi.

Giả vờ.

Tiếp tục giả vờ.

Anh ấy trông thế này, rõ ràng đã sớm biết rằng tôi sẽ đến.

Anh cao quá, tôi muốn nắm lấy cổ áo anh , nhưng không với tới, chỉ có thể túm lấy áo trên ngực anh .

Có chút mờ nhạt.

"Thấp xuống ." Tôi hung hăng mắng anh.

Hứa Mộc thực sự ngoan ngoãn cúi xuống.

Tôi thành công nắm lấy cổ áo anh và yêu cầu anh giải thích cho tôi.

"Không phải nói, không thích đọc tiểu thuyết của anh sao?" Hứa Mộc cười nhạt nói.

Tôi ngăn tôi lại, và nắm lấy cổ áo anh thậm chí còn độc đoán hơn, " Đừng cố gắng đổi chủ đề, không nói cho rõ ràng thì anh không xong với em đâu ."

Cái cốc rơi xuống đầu tôi.

Tôi bá đạo một tí thì làm sao .

Thì làm sao !

"Thật ra..." Hứa Mộc nhìn thẳng vào tôi, có chút kiềm chế không rõ.

Lòng tôi bâng khuâng, căng thẳng lên.

Nhưng anh chỉ nhàn nhạt nói: "Chỉ là tìm lý do trì hoãn, anh vừa vặn có thời gian dạy kèm cho em ."

Chỉ có , như thế ?

Không hiểu sao có chút mất mát.

Tôi đang mong đợi điều gì?

Tôi hy vọng rằng anh ấy thực sự giống như câu trả lời, chờ thông báo quay lại của tôi.

Làm sao có thể chứ ?

Tự cười nhạo bản thân, tôi nắm chặt cổ áo anh kéo: "Lần sau, em sẽ không dễ dàng buông tha cho anh như vậy đâu!"

"Chắc là không được."

Vẻ mặt Hứa Mộc vô tội.

Đm.
Ngày càng lớn gan.

14.

"Chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể không để ý đến việc anh trì hoãn." Hứa Mộc dừng một chút, cố ý hoặc vô ý bổ sung nói: "Bởi vì bọn họ phải chuyên tâm thúc giục chúng ta tái hợp. "

"KHÔNG."

Tôi thẳng thừng từ chối.

Dùng tôi làm lá chắn.

Nghĩ cũng đừng hòng.

Ai bảo trước đây anh không tốt với tôi một chút.

Hiện tại đi cầu xin tôi rồi đấy.

Điều này được gọi là thời thế thay đổi.

"Bây giờ là năm thứ ba trung học rồi. Em có muốn anh dạy kèm cho em và dành thời gian để cập nhật bài luận không?" Hứa Mộc mờ nhạt nhìn tôi, như thể anh ấy đang đau khổ.

"Kiên nhẫn đi."

Mặt tôi không chế.t lặng.

Đó không phải việc của tôi.

Thực ra ít nhiều cũng có một phần nhỏ, và tôi cũng đang chờ cập nhật tiểu thuyết của anh .

Năm ba cấp ba áp lực lớn như vậy, lại còn tìm đến tiểu thuyết này để thư giãn.

Đối với những gì anh ấy nói, đó là cái rắm thuần túy.

Từ nhỏ đến lớn, người quanh năm đứng đầu lớp, trực tiếp ký hợp đồng viết cuốn tiểu thuyết đầu tay, bán đứng tôi thê thảm ở đây, tưởng tôi còn tin ?

" Anh còn có bản thảo, đều có thể cho em xem." Hứa Mộc chậm rãi nói.

" Không......"

Từ " hiếm " đã bị tôi nuốt chửng.

Tôi thực sự rất hiếm.

Anh ấy cập nhật, tôi chỉ có thể xem lén.

Nêú nó thật sự không còn nữa, chỉ có thể lo lắng khó chịu.

Nhưng tôi không quan tâm thì bản thảo cũng bị loại bỏ từ lâu rồi.

Tôi thực sự muốn tát mình.

Tôi bị mắc kẹt.

Đấu tranh, đấu tranh...

Ngay khi tôi sắp đánh mất lí trí.

Hứa Mộc tựa hồ càng sợ tôi không đồng ý, cho nên đúng lúc đưa bước tới, nói tôi có thể đưa anh một yêu cầu khác, chỉ cần tôi đồng ý.

Tôi thuận thế hạ mình xuống, giả vờ rằng sẽ không có lần sau.

Trên thực tế, đừng đề cập đến việc đời đẹp như thế nào.

Tôi không chỉ được đọc tiểu thuyết mà còn có thêm một lời hứa với anh ấy. Quan trọng hơn, tôi đã có thể thấy anh ấy phục tùng tôi một cách nhẹ nhàng.

Một từ thôi , đã .

15.

Sau khi Hứa Mộc dạy kèm cho tôi ngày hôm đó, anh ấy đưa cho tôi hai chương của bản thảo, nói rằng anh ấy sợ tôi đọc xong sẽ hối hận.

Tôi không thể không nhìn anh chằm chằm.

Tôi có phải là người như vậy không?

Nếu không phải tại tôi dự định lưu lại xem từ từ, tôi quyết định cùng anh hẳn hoi tán gẫu một phen.

Kết thúc một ngày của kỳ nghỉ hè, Hứa Mộc đã trì hoãn hai chương.

Nhưng không độc giả nào thúc giục anh .

Bởi vì anh ấy nói rằng anh ấy sẽ dạy kèm cho tôi, và anh ấy không thể dành nhiều thời gian.

Độc giả có lẽ đã quên rằng họ ở đây để đọc cuốn sách, một , hai người còn đang hỏi đã quay lại với nhau chưa hoặc họ cho anh lời khuyên về cách theo đuổi tôi.

Tôi rất khó chịu khi xem nó, vì vậy tôi chỉ đơn giản là ngừng xem nó.

Tập trung cho kỳ thi xếp lớp vào năm thứ ba .

Kết quả được đưa ra vào buổi chiều ngày học thứ ba.

Hứa Mộc, như mọi khi, đứng đầu lớp và vào lớp thực nghiệm 1 .

Nhờ anh mà tôi cũng được vào lớp thực nghiệm 1 với lợi thế đuôi sếu.

Khi bạn thân tôi phát hiện ra, cô ấy còn vui hơn cả khi chính cô ấy bước vào lớp thực nghiệm đầu 1, và hỏi tôi có quay lại với Hứa Mộc không.

Cô ấy đã chứng kiến gần như tất cả những gì tôi và Hứa Mộc ở bên nhau, và cô ấy cũng biết tôi đã mất bao lâu để vượt qua sau khi chia tay.

Tôi kể ngắn gọn với cô ấy những gì đã xảy ra trong kỳ nghỉ hè.

"Gọi là quay lại rồi ?"

Bạn thân hỏi tôi.

" Không, anh không thích tớ, bây giờ tớ nhìn rõ rồi , như vậy cũng tốt."

Tôi giả vờ thoải mái trả lời: " Năm cuối cấp áp lực quá, tớ nên quan tâm đến việc mình có đỗ vào trường đại học mình chọn hay không , hơn là vướng vào chuyện tình cảm. "

Tôi muốn thi vào Thanh Bắc.

Nếu không thể ở bên người mình thích, hãy cố gắng hết sức để thi vào trường tốt nhất.

Ít nhất, anh ấy cũng sẽ ở đó.

Cô bạn thân nhìn tôi ngập ngừng không nói nên lời.

Chắc chắn, tôi không thể che giấu cảm xúc của mình với cô ấy.

Nhưng cô ấy không vạch trần tôi, cô ấy khoác vai tôi và nói sau đó cùng nhau đến Bắc Kinh.

Bắc Kinh.

16.

Trong kỳ thi hàng tháng đầu tiên của năm lớp 12, tôi lần đầu tiên đã lọt vào top 30 , tương đương với top 30 của lớp.

Tình cờ gặp bạn đang ngồi cùng bàn với anh , Lý Hiểu, một cô gái xinh đẹp học lực xếp thứ hai của lớp, đang hỏi anh .

Nó khác với trạng thái khi tôi đang nói về chủ đề này.

Hứa Mộc vừa mới nói sơ qua ý tưởng giải quyết vấn đề, Lý Hiểu đã hiểu.

Bầu không khí ngầm giữa hai người rất hài hòa.

Trái tim tôi như bị chặn ngay lập tức.

Trên thực tế, tôi luôn biết khoảng cách giữa tôi và Hứa Mộc.

Tôi đã từng chuyên tâm nghĩ xem đâu mới là vấn đề lớn, và tôi có thể làm việc chăm chỉ.

Nhưng nó chỉ chứng minh rằng sự chăm chỉ dường như vô dụng trước tài năng.

Tôi hít một hơi thật sâu để kìm nén cảm xúc.

Lúc tôi xoay người rời đi, liền nghe thấy Hứa Mộc gọi ngăn lại, bảo tôi cho anh xem bài thi.

" Này " Tôi dừng một chút, đưa tờ giấy ra, ngữ khí rất nhanh trở lại vẻ vui vẻ, " Chỉ là hỏi anh xem em lợi hại hay không thôi."

"Hừm, cũng lợi hại đấy ."

Hứa Mộc lật tờ bài kiểm tra của tôi, chậm rãi nói: "Dù sao thì anh cũng là người dạy kèm cho em."

Chậc chậc.

Tôi nhìn anh trống rỗng , đang định nói.

"Cậu cũng có thể dạy kèm cho tôi sao?" Giọng nói của Lý Hiểu đột nhiên vang lên, tự tin và nhanh nhẹn, "Còn nữa, nếu cậu không thể thì tôi có thể dạy cho Chi Chi, cậu không cần lãng phí nhiều thời gian như vậy."

TÔI:???

Cô đang nói tôi lãng phí thời gian của Hứa Mộc?

Tôi liếc nhìn Lý Hiểu.

Cô ấy vẫn nhìn chằm chằm Hứa Mộc mà không rời đi.

Cho nên, chẳng lẽ cô ấy thích Hứa Mộc, cho nên mới cố ý nói như vậy đắc tội người khác sao?

Tôi đối với cô ấy một chút đã không có ấn tượng tốt rồi, cố ý nói nhờ Hứa Mộc dạy kèm cho tôi là lãng phí thời gian sao?

"Ai nói?" Hứa Mộc khẽ nhướng mắt.

Tôi cố tình nhìn Lý Hiểu.

"Chi Chi, cậu hiểu lầm rồi." Lý Hiểu không có mảy may bối rối, tựa hồ rất thành thật giải thích, "Tôi chỉ là cảm thấy, dù sao cũng là lớp 12 , cuối cấp rồi , Hứa Mộc cậu ấy . . . "

"Tôi không nghĩ đó là sự lãng phí thời gian."

Hứa Mộc nhẹ giọng ngắt lời Lý Hiểu, ngữ khí tựa hồ lại trở về trước kia - lạnh lùng , xa cách :"Hơn nữa, cậu không cần phụ đạo."

Nhìn thấy Lý Hiểu sững người vì xấu hổ.

Tôi cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều rồi.

Xem ra anh có lẽ không thích Lý Hiểu.

Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy tờ giấy Hứa Mộc đưa tới, những chỗ có đánh dấu là anh ấy nói với tôi .

"Điền lại những câu hỏi sai này trước đi, tìm những dạng câu hỏi tương tự mà làm, tan học anh sẽ kiểm tra."

Chậc chậc.

Vẫn nghiêm khắc như vậy.

"Dù sao em cũng có tiến bộ, vậy không có thưởng sao?" Tôi bất mãn hỏi hắn.

" Em muốn phần thưởng gì?" Hứa Mộc cười nhạt nhìn tôi.

Tôi đã nghĩ về nó một lúc lâu, và gần như buột miệng, " Lưu thêm hai chương nữa. "

Mỗi tuần chỉ có hai chương , tôi xem không đủ.

Nếu tôi biết sớm hơn, tôi đã không đồng ý cho anh ấy đăng hai chương một lúc.

Thà để tất cả lại xem một lần cho đã .

"Đây , là ?"

Hứa Mộc dừng lại.

Không thể giải thích được, tại sao tôi cảm thấy giọng điệu anh ấy hơi lạc lõng .

Anh có nghĩ rằng tôi muốn quá ít?

"Vậy thì thêm năm chương nữa." Tôi vội vàng nói.

Ánh mắt Hứa Mộc dần dần trở nên oán hận.

Anh ấy từ từ tiến lại gần tôi và cúi thấp người xuống, như thể muốn nhấn mạnh rằng có thể nhận được bất kỳ phần thưởng nào , muốn phần thưởng gì cũng đều có thể .

17.

Gần quá rồi.

Tôi gần như có thể cảm thấy hơi thở lạnh của anh phả vào mặt mình.

Trái tim không tránh khỏi lỗi một nhịp.

Tôi mở to mắt nhìn anh.

Với một tiếng cười trầm , anh ấy gõ vào đầu tôi và nói năm chương sẽ là năm chương.

Cảm giác có chút gì đó không đúng.

Tôi trong nháy mắt bừng tỉnh, từ xa nhìn chằm chằm anh , "Hai chương cộng năm chương, tổng cộng bảy chương, anh đừng lừa em . "

Một lần nữa tôi gần như bị quyến rũ .

Tôi âm thầm kìm nén trái tim đang loạn nhịp của mình.

Anh ấy nói vài câu với một tiếng cười trầm, không hiểu sao nghe có chút hư hỏng.

Chế.t mất.

Lại bị sắc đẹp dụ dỗi rồi !

Tôi lắc đầu, buộc mình phải gạt bỏ ý tưởng viển vông này.

Ngay sau khi cuối tuần đến, tôi đã nhận được thành công bảy chương của bản thảo và tôi rất thích đọc chúng một lượt.

Đặc biệt, anh ấy đã thêm một nhân vật nữ mới trong tiểu thuyết của mình, xinh đẹp và ngổ ngáo, và đó là một cặp trời sinh với nam chính, tôi không thể không mong đợi mối quan hệ giữa hai người.

Quả nhiên nam nữ chính ngang nhau là tốt nhất.

Tôi có thể thấy nó.

Không hiểu sao tôi lại nhớ đến ngày đó , Hứa Mộc cùng Lý Hiểu.

Thứ một, thứ hai......

Nó thực sự khá tốt .

May mắn thay, Hứa Mộc không thích cô ấy.

Tôi âm thầm tự an ủi mình, sau đó học hành chăm chỉ hơn, tự bào chữa cho mình rất nhiều, nói muốn đọc tiểu thuyết nhiều hơn, muốn thi Thanh Bắc...

Nhưng trong lòng tôi rất rõ ràng, tôi chỉ muốn được gần anh hơn.

Trong kỳ thi tháng thứ hai của lớp 12 , Hứa Mộc và Lý Hiểu lại chiếm vị trí thứ nhất và thứ hai trong lớp, thứ hạng của tôi được cải thiện một chút, và chỗ ngồi của tôi đã được điều chỉnh về phía trước ,  ở sau Hứa Mộc.

Thầy chủ nhiệm đứng trên bục giảng với nụ cười trên môi mà mắt thường có thể nhìn thấy, và yêu cầu hai người chia sẻ kinh nghiệm học tập trên bục giảng.

Ngày lập tức có tiếng la ó trong lớp.

Tôi chỉ có thể cô đơn nằm trên bàn, nhìn anh và những người khác tỏa sáng trên sân khấu.

Trong tiểu thuyết của anh , tình yêu giữa nam nữ chính dần nóng lên.

Trên thực tế, anh và Lý Hiểu......

Tôi không khỏi nghĩ, khi anh ấy cho vai nữ chính vào, chẳng lẽ anh ấy cũng nghĩ đó là thay cho Lý Hiểu?

Càng nghĩ càng phiền , tôi dự tính hỏi trực tiếp hỏi Hứa Mộc.

Kết quả tồi tệ nhất là anh thừa nhận nó.

Vậy thì,   mẹ nó cảm xúc chết tiệt.

Bà đây biến hoàn toàn đau buồn và tức giận thành sức mạnh, và được nhận vào Thanh Bắc ngay lập tức, để cho anh ấy kinh ngạc mở mắt ra ,đồ đàn ông mù.

Sau khi quyết định.

Tôi vừa định đi tìm Hứa Mộc sau giờ học, nhưng anh ấy đã bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi cùng với Lý Hiểu.

Tôi phải ở trong lớp và trong khi đợi tôi  phải làm bài tập về nhà.

Ánh tà dương của mặt trời lặn dần lấp đầy cả lớp học.

Bài tập về nhà đã được viết xong.

Tôi vận động mấy cái rồi nằm xuống bàn và tiếp tục chờ đợi.

Điện thoại trong túi chợt rung lên.

Bạn thân tôi gọi đến.

Cô ấy do dự và nói rằng cô ấy nhìn thấy Hứa Mộc với một cô gái.

18.

Tôi hoảng sợ.

Nếu chỉ nhìn thấy hai người với nhau, bạn thân của tôi sẽ không nói như thế này.

Nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra.

Tôi vô thức nắm chặt điện thoại của mình và hỏi cô ấy đã thấy gì.

Cô ấy dừng lại, tàn nhẫn nói: "Quên đi, tớ không giấu cậu nữa, cô gái đó chính là Lý Hiểu lớp cậu."

"Lúc này hai người bọn họ vẫn còn đang ở trường học, xem ra Hứa Mộc đã nhận đưa cô ta về nhà . "

Tôi hơi choáng váng.

Không phải bị giáo viên gọi đi sao?

Hứa Mộc không biết tôi đang đợi anh sao?

Rõ ràng là khoảng thời gian đi học này chúng tôi cùng đi , cùng về..

Giữ một tia hy vọng, tôi nói bạn thân rằng tôi cũng đang ở trường , và hỏi họ đang ở đâu?

" Ngay tại chỗ đậu xe đạp, cậu có thể tận mắt nhìn thấy cũng tốt ." cô ấy thở dài một hơi, muốn mở miệng nói nhưng thôi.

Tôi vừa xuống dưới lầu , đúng lúc bắt gặp Hứa Mộc đạp xe quay lưng lại với tôi.

Người ngồi ở ghế sau là Lý Hiểu.

Rõ ràng cô ấy đang mặc bộ đồng phục học sinh rộng rãi của Hứa Mộc, và cô ấy vẫy tay với tôi một cách khiêu khích.

19.
Giây phút đó ,  mây cuộn tròn thong dong, mát lạnh như muốn cắt cổ họng. Tôi cười tự giễu, xem ra không cần hỏi nữa.

Bạn thân tôi tức giận nắm lấy cánh tay tôi và cố gắng đuổi kịp.

Tôi hít một hơi thật sâu và nghĩ rằng điều đó là không cần thiết.

Nhưng lòng tôi càng lúc càng khó chịu.

Quyết định sẽ hỏi rõ ràng.

Tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần để chịu kết cục xấu nhất.

Giờ có gì hèn nữa đâu.

Hỏi thì hỏi !

Hoàn toàn chết tâm cũng tốt .

Thấy xe đạp càng lúc càng xa.

Tôi nghiến răng gọi tên Hứa Mộc.

Hứa Mộc tựa hồ quay đầu lại dừng xe .

Khi tôi đến nơi còn chưa kịp nói chuyện, Hứa Mộc đã giải thích với tôi rằng Lý Hiểu đột nhiên cảm thấy không khỏe, chủ nhiệm bảo anh đưa cô ấy về.

"Muộn như vậy rồi, Chi Chi, cậu về sớm đi." Lý Hiểu ho khan hai tiếng, nhìn tôi như rất phối hợp, trong mắt lộ ra một tia đắc ý. Tôi phớt lờ cô ấy và nhìn Hứa Mộc.

"Còn quần áo, tại sao cô ấy lại mặc áo của anh? "

" Áo ?"

Trước đây tôi cũng muốn mặc đồng phục học sinh của Hứa Mộc, nhưng anh ấy không cho tôi mặc, nhưng bây giờ lại có thể tùy tiện mặc cho một cô gái khác.

Vẫn là cô gái anh thích hơn.

"Là tại tôi quên mặc áo khoác, cho nên Hứa Mộc mới..."  ánh mắt Lý Hiểu càng thêm đắc ý.

Nhưng chưa nói xong thì Hứa Mộc đã ngắt lời.

"Cô ấy nói cô ấy bị lạnh và cảm thấy không khỏe, và chủ nhiệm yêu cầu anh đưa nó."

Hứa Mộc nhìn tôi cười nhạt, ánh chiều tà khiến khuôn mặt anh đẹp lạ thường, anh nói vốn định để lát nữa đưa Lý Hiểu về rồi trở lại đón tôi, nhưng suýt chút nữa bị tôi hiểu lầm.

"Ai hiểu lầm chứ ? "

Tôi nhìn chằm chằm.

"Không ghen?"
Hứa Mộc cau mày.

Tôi khẳng định tôi ghen tuông à ,  tôi kéo bạn thân đi .

Nhưng vừa nghĩ đến Hứa Mộc sẽ đưa Lý Hiểu về nhà, trong lòng tôi như nghẽn lại , tôi quay lại, đi đến chỗ Hứa Mộc, nói rằng sẽ cùng anh ấy chăm sóc các bạn cùng lớp và cùng nhau đưa Lý Hiểu về nhà.

Hứa Mộc thấp thoáng ý cười nhìn tôi.

Tôi quay mặt đi và phớt lờ anh .

Cuối cùng, bạn thân tôi tình nguyện đưa Lý Hiểu về nhà, và Hứa Mộc lái xe đưa tôi về nhà.

20.

Sau giờ học vào ngày hôm sau , Lý Hiểu đến gặp tôi và nói rằng tôi hoàn toàn không xứng với Hứa Mộc, vì vậy tốt hơn là tôi không nên kéo anh ấy xuống.

Ngay lập tức , nắm đấm của tôi cứng lại, xứng hay không còn cần cô nói à.

"Có xứng đáng hay không không cần cậu nói."

Đột nhiên giọng nói Hứa Mộc truyền đến.
Lý Hiểu sửng sốt một chút.

Có vẻ như không ngờ Hứa Mộc lại nghe thấy.

Nhưng cô ấy không hề bối rối như tôi tưởng tượng, cô ấy nhìn Hứa Mộc bằng ánh mắt trìu mến và kiên trì, "Hồi cấp hai tôi tỏ tình với cậu, nhưng cậu lại cự tuyệt tôi ."

"Bây giờ tôi cảm thấy mình có tư cách đứng ở bên cạnh cậu, vì sao cậu không cho tôi một cơ hội?"

Trường trung học cơ sở, tỏ tình?

Nhìn khuôn mặt dần dần quen thuộc của Lý Hiểu . Tôi hình như nhớ ra rồi.

Ở cái tuổi mà tình yêu mới chớm nở, con gái dù có tỏ tình thì nhiều nhất cũng sẽ bí mật nhét vào một lá thư tình.

Lý Hiểu là một trong số ít, vì vậy cô ấy đã trực tiếp bày tỏ với Hứa Mộc.

Khi tôi biết có một cô gái như vậy, cảm giác khủng hoảng của tôi bùng nổ, tôi gửi thư cho Hứa Mộc mỗi ngày khi tôi đến lớp của anh ấy, và tôi cố ý đợi ở cửa lớp anh ấy sau giờ học.

Chỉ thiếu điều nói hết cho mọi người biết , Hứa Mộc là của tôi.

May mắn thay, một thời gian sau Lý Hiểu đã chuyển trường, tôi mới thoát khỏi cảm giác khủng hoảng.

Không ngờ rằng sau một thời gian dài như vậy, cô ấy vẫn thích Hứa Mộc, thích đến nỗi theo đuổi lên   gần trình độ của anh ấy.

Thành thật mà nói, tôi hơi ngưỡng mộ cô ấy.

Cũng có chút , xấu hổ.

" Không được chấp nhận, nó không liên quan gì đến thành tích của cậu . " giọng nói Hứa Mộc thẳng thắn vang lên.
Tôi sững người một lúc, và lén nhìn lên.

Trong sự le lói của ánh sáng và bóng tối biểu cảm của anh ấy như được giấu đi, nhưng tôi dường như có thể nhìn thấy từng cái cau mày của anh, sự xa cách của anh......

"Tống Chi Chi thì sao?" Lý Hiểu dừng một chút, trực tiếp nhắc tới tôi, "Không phải ngay từ đầu cậu đã đồng ý ở bên câụ ta vì cậu ta đã nỗ lực thi vào trường trung học trọng điểm này sao? Tại sao tôi lại không thể?"

Trái tim tôi lỡ một nhịp, và tôi vô thức nhìn Hứa Mộc.

Sự dịu dàng xuất hiện trong mắt anh là thứ tôi chưa từng thấy trước đây, "Không, cô ấy khác với cậu ."

21.

Đầu óc tôi đơ ra một lúc.

Ý của Hứa Mộc là tôi vẫn luôn khác biệt trong lòng anh ấy sao?

Điều đó có nghĩa là anh ấy thực sự thích tôi.

Nhịp tim mất kiểm soát mà đập rộn lên.

Vừa ngẩng đầu lên, mất cảnh giác ngẩng lên nhìn thẳng mặt Hứa Mộc , mặt anh đỏ bừng.

Anh tránh Lý Hiểu, rất tự nhiên nhặt cặp sách của tôi và nói về nhà.

Ngồi trên yên sau của chiếc xe đạp .

Tôi lén lút vòng tay qua eo anh, khóe miệng suýt nữa chạm đến tai.

Anh ấy thích tôi.

Tôi có thêm quyết tâm thi vào Thanh Bắc.

Sau kỳ thi giữa kỳ, điểm của tôi đã có thể xếp vào top 15 của lớp, nhưng để đến Thanh Bắc vẫn còn một chặng đường dài phía trước.

Tin tức huấn luyện vào kỳ nghỉ đông lan truyền rất nhanh, đây là trại huấn luyện được nhà trường chuẩn bị cho giai đoạn nước rút của năm thứ ba trung học phổ thông, không bắt buộc phải đăng ký, chỉ cần nộp một khoản phí nhất định và sẽ được Phòng Giáo dục phê duyệt.

Đây chính là sự đặc sắc của trường chúng tôi , cũng là một phần nguyên nhân khiến nhiều người tranh nhau vào.

Tất nhiên , đối với học sinh cuối cấp ba , không có thời gian nghỉ ngơi, và thời gian là điểm số. Tôi đã đăng ký.

Hứa Mộc cũng đã đăng ký.

Trên thực tế, anh ấy không phải tham dự gì cả.

Tôi chỉ tự ái nghĩ rằng anh ấy ở đây để đồng hành cùng tôi .

Hầu hết các lớp đã đăng ký, bao gồm cả Lý Hiểu .

22.

Áp lực của trại huấn luyện lớn hơn tôi tưởng tượng, hầu như ngày nào tôi cũng lặp lại một việc, làm đề và làm đề.

Các kỳ thi hàng tuần dựa trên tiêu chuẩn của kỳ thi tuyển sinh đại học, áp lực quá lớn khiến một số người suy sụp và bỏ cuộc sớm mọi lúc.

Tôi có thể bất cứ lúc nào không trụ được nữa.

Một tuần nữa trôi qua , tôi gần như gục xuống bàn không dậy được nữa.

Khi Hứa Mộc đi về phía tôi, toàn thân tôi tê dại.

Bởi vì anh ấy ở đây để kiểm tra những đề sai của tôi, có loại mắc đến mười lỗi.

"Mệt quá, hôm nay nghỉ ngơi đi." Tôi kéo kéo tay anh và cầu xin anh một cách đáng thương. Hứa Mộc không nói chuyện, chỉ là nhìn chằm chằm tôi. Tôi lần nào cũng chịu không nổi, chỉ có thể ngoan ngoãn giao bài kiểm tra cho anh , chờ bị thần học đánh.

"Toán học là một, lý thuyết và tổng hợp là hai. Anh đã nói với em rồi , sao nó lại sai?"

Hứa Mộc dường như đã trở lại với cỗ máy học tập tàn nhẫn như trước đây.

Nhưng lần này, tôi sẵn sàng cho anh siết chặt tay.

"Lúc đó em không phát hiện ra đó là cùng một dạng câu hỏi, sau khi em xem các bước mà mình thấy , em đã nghĩ ra rồi. Trước khi cô giáo sửa bài em đã làm ra nó." Tôi vội vàng chỉ vào phần bài viết mực màu xanh ở trên cùng.

"Có ích không?" Hứa Mộc nhìn tôi .

"Vô dụng." Tôi thành thật đáp.

Đây là kỳ thi tuyển sinh đại học, nếu sai chính là sai, sau khi thi mới biết được đáp án đúng thật sự là vô dụng.

Tôi không bao giờ tranh luận với anh ấy về những điều này bởi vì chỉ có một kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi không muốn bào chữa cho bản thân mình, tôi chỉ muốn cố gắng hết sức để làm tốt nhất có thể.

Tôi thành thật hỏi Hứa Mộc, và hỏi những dạng đề tương tự, làm hết các kiểu rồi, đảm bảo gặp kiểu này sẽ không bị mất điểm đâu.

23.

Tuần cuối cùng của trại huấn luyện , cũng mở ra bài kiểm tra hàng tuần cuối cùng, tôi nghe nói rằng độ khó của bài kiểm tra này gần giống với kỳ thi tuyển sinh đại học nhất, cũng là trường học muốn xem xem . Học sinh chúng tôi chịu áp lực lớn như thế nào và có thể vượt qua bài kiểm tra trong tình trạng tốt ở trình độ nào.

Khi tôi thức dậy, những người trong ký túc xá đã rời đi gần hết, tôi đoán họ đều muốn tận dụng một chút thời gian buổi sáng để củng cố.

Nhưng Hứa Mộc nói với tôi, trước kỳ thi trạng thái tốt nhất chính là nghỉ ngơi thật tốt, trước trận chiến không cần mài súng. Tôi cũng nghĩ thế.

Tôi chìm vào giấc ngủ ngay lập tức, tinh thần quả thực không tồi.

Tắm rửa xong định khóa cửa rời đi , đột nhiên nghe thấy một tiếng ho khan trầm thấp.

Trong ký túc xá còn có người ?

Tôi sững người một lúc và hỏi vài lần xem có ai ở đó không?

Bởi vì chỗ huấn luyện không ở trong trường học, ký túc xá là một loại phòng lớn, có mười người ở, nhìn không ra còn có người ở. " *khụ ...khụ..."
*Này t cũng không bíc tả sao nữa , chắc ho vậy =))

Cơn ho yếu ớt lại truyền đến.

Chắc chắn có ai đó.

Tôi đi vào và tìm kiếm từng chút một , quả nhiên tôi thấy có đôi giày vẫn còn đặt trước giường.

Hình như là giường của Lý Hiểu.

Có một tiếng ho trầm khác, tôi cũng không thể không quan tâm, " Cô làm sao thế , có phải là sinh bệnh rồi không?"

Thanh âm của Lệ Tiêu có lỗ mũi đặc quánh, tựa hồ có chút khó nói.
" Sao ....."

Tôi đưa tay sờ trán cô ấy, nóng khủng khiếp, hình như là  bị sốt nặng.

" Cô chờ đó, tôi đi tìm dì quản lý ."

Tôi vội vàng đi tìm dì phụ trách ký túc xá.

Tôi vô tình nhìn thấy chiếc đồng hồ treo trên tường, đã gần chín giờ rồi, chắc tôi đến phòng thi muộn rồi.

Hơn nữa kỳ thi này tuyệt đối tuân theo hệ thống thi tuyển sinh đại học, đến muộn quá 15 phút sẽ không được vào.

Tôi thở dài, cùng dì phụ trách trở về ký túc xá.

Cơn sốt của Lý Hiểu hơi nghiêm trọng.

Tôi cùng với dì quản lý đưa cô ấy đi bệnh viện, điều này khiến giờ kiểm tra Ngữ văn vào buổi sáng bị hoãn hoàn toàn.

Quan trọng là một số người không đánh giá cao nó.
"Tôi không bảo cậu quan tâm đến tôi, việc trì hoãn kỳ thi là việc của riêng cậu ."

"Yên tâm đi, nếu như đây thật sự là kỳ thi tuyển sinh đại học, cho dù cô có bệnh chết, tôi cũng sẽ không để ý tới cô ."

Tôi nhịn không được đáp lại một câu .

Lý Hiểu không nói nữa.

Tôi đứng dậy và rời đi.

Nếu bây giờ tôi về nhanh, tôi vẫn có thể bắt kịp bài kiểm tra vào buổi chiều.

Vừa tới cửa, Lý Hiểu ở phía sau thấp giọng nói: "Cám ơn."

Vẫn biết cảm ơn nên không đến nỗi khó chịu.

Tôi vẫy vẫy tay, vội vàng trở về, chỉ thấy Hứa Mộc đứng ở cửa lớp, tựa hồ đang chờ tôi.

Tôi đang định giải thích thì anh ấy đã nói: "Anh biết rồi, cô giáo để một bộ bài Ngữ văn trắng cho em, chiều em thi xong sẽ làm một bộ."

Sau này tôi mới biết rằng trước khi kỳ thi bắt đầu vào ngày hôm đó, Hứa Mộc đã tìm tôi và suýt trượt kỳ thi.

25.

Vào ngày cuối cùng của trại huấn luyện, kết quả kiểm tra được đưa ra vì tôi trượt một môn học nên thành tích của tôi tụt xuống giữa lớp.

Hứa Mộc đổi bài kiểm tra Ngữ văn cho tôi, nếu tôi học thêm môn học này, tôi có thể lọt vào top 10 của lớp.

Nó vẫn còn kém Thanh Bắc rất nhiều .

Tôi nằm bơ phờ trên bàn.

Hứa Mộc đi tới trước mặt tôi, ánh sáng và bóng tối do anh tạo ra bao phủ toàn thân tôi.

Tôi chỉ nói rằng tôi hơi mệt và muốn nghỉ ngơi một lúc.

Tôi không muốn gây rắc rối không cần thiết cho anh ấy vì chuyện riêng của tôi.

"Đây là héo rồi sao?"

Hứa Mộc gõ bàn của tôi và nói rằng anh ấy sẽ huấn luyện tôi nhiều hơn sau khi trở về nhà.

Tôi gật đầu, trường đặc biệt kết thúc trại huấn luyện trước một tuần, chỉ để chúng tôi được nghỉ ngơi thoải mái.

Khi đến thì một đám đông khổng lồ, nhưng khi rời đi gần một phần ba trong số họ đã biến mất .

Hầu hết những người sống sót đều có sự hài lòng trên khuôn mặt.

Bởi vì lần này, hầu như điểm số của bọn họ đều tiến bộ rất nhiều.

Đây là năm thứ ba của trường trung học.

Trong kỳ thi tuyển sinh đại học nửa năm sau, rất nhiều người sẽ bị loại bởi vì chênh lệch mười mấy điểm, vài điểm, thậm chí chênh lệch một hai điểm.
26.
Năm học mới bắt đầu được hơn một tháng, trải qua các kỳ thi lớn nhỏ, cộng với làm mẫu một lần, điểm số của tôi đã có thể ổn định trong top mười của lớp.

Thời gian đếm ngược trên bảng đen càng lúc càng nhanh, tôi cảm giác như chỉ mở mắt ra rồi nhắm mắt lại, một ngày trôi qua, thời gian nhanh đến mức khiến người ta sợ hãi.

Hôm nay tan học, tôi theo thói quen chờ Hứa Mộc cùng đi về nhà.

Thật bất ngờ, Lý Hiểu đã tìm đến tôi và yêu cầu tôi ra ngoài một lúc, nói rằng cô ấy muốn nói với tôi về Hứa Mộc.

Trông rất nghiêm túc, không giống như đang cố gắng thể hiện với tôi.

Tôi đi theo cô ấy để tránh Hứa Mộc và rời đi bằng cửa sau để ra khỏi lớp học.

" Cậu có biết lối đi xuống không?" Lý Hiểu hỏi tôi.

Tôi lắc đầu, nhưng đếm từng ngày, những nơi được giới thiệu trong những năm trước dường như đã giảm vào khoảng thời gian này.

Vừa nghĩ tới Hứa Mộc bị đưa tới trường học trước, còn có thể thật lâu không thể gặp anh mỗi ngày, trong lòng vẫn có chút không thoải mái.

Nhưng hạnh phúc hơn là vì anh ấy xứng đáng với điều đó, và anh ấy luôn xứng đáng với điều đó.

" Quả nhiên là Hứa Mộc lừa câụ . " Lý Hiểu nghiêm túc nhìn tôi.

Cô ta tiếp tục, "Thực ra, chỉ tiêu đã giảm xuống. Khi tôi được gọi vào văn phòng giáo viên để nói về vấn đề này, tôi mới biết rằng Hứa Mộc đã từ bỏ đề nghị nhập học vào Đại học Thanh Hoa."

" Cậu nên biết,nguyên nhân cậu ấy cự tuyệt chỉ có một, chính là cậu , hiện tại người duy nhất có thể thuyết phục cậu ấy, cũng chính là cậu."

"Là chuyện của Hứa Mộc tương lai, tôi hi vọng các cậu không nên xúc động, thử thuyết phục cậu ấy ."

Những gì Lý Hiểu nói rất chân thành.

Tôi sửng sốt hồi lâu, Hứa Mộc từ đầu đến cuối chưa từng nói với tôi chuyện này, phỏng chừng người nhà anh cũng không có ai biết chuyện này.

Nếu không, dì Hứa chắc chắn sẽ không cho phép anh từ bỏ.

27.

Trên đường về, tôi đề nghị đi dạo.

Hứa Mộc đẩy xe đạp của anh ấy và đi bên cạnh tôi.

Làn gió đầu xuân se lạnh phả vào mặt tôi, ánh mắt tôi lướt qua khuôn mặt của người con trai bên cạnh tôi từng chút một, "Anh không có lời gì muốn nói với em sao?"

Hứa Mộc nghiêng đầu nhìn tôi, tựa hồ không biết tôi hỏi cái gì.

" Điều được đề nghị ,  em nghe qua rồi, nhưng anh đã bỏ cuộc." Tôi tránh ánh mắt của anh và nói bằng một giọng nghèn nghẹn. Tôi không muốn mình trở thành gánh nặng của anh ấy, càng không muốn anh ấy vì tôi mà hy sinh bất cứ thứ gì, như vậy chỉ khiến tôi cảm thấy mình vô dụng. "Ừm."

Hứa Mộc nhàn nhạt đáp.

Phản ứng của anh ấy càng phẳng lặng, tôi càng thấy khó chịu.

"Vậy nên , tại sao?" Tôi dừng lại và nhìn anh , rốt cuộc không thể hỏi ra câu : đó là vì em sao  .

Tôi sợ anh ấy sẽ trả lời là đúng.

Tôi thậm chí còn sợ rằng tôi sẽ không thể thuyết phục anh ấy.

"Bởi vì chuyên ngành được đề nghị không phải là điều anh muốn ."
Hứa Mộc cũng dừng lại, nghiêm túc nhìn tôi.

Tôi sững người một lúc.

Anh tiếp tục nói, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc mà tôi không thể giải thích rõ ràng: "Lúc đầu anh không định nói cho em biết chuyện này, bởi vì nó không cần thiết, nhưng bây giờ, em muốn hỏi cái gì , có thể hỏi trực tiếp anh . "

Tôi mơ hồ thở phào nhẹ nhõm, hỏi một câu: "Vậy không phải là do em đúng không?"

" Một phần ."

Hứa Mộc mím môi nhìn tôi.

Tôi hoàn toàn nhẹ nhõm.

Nếu anh ấy trực tiếp nói không, tôi sẽ không tin điều đó.

Trên đường đi tôi đã hỏi rất nhiều câu hỏi và anh ấy đã trả lời từng câu hỏi cho tôi, kết quả cuối cùng là tôi không phải suy nghĩ nhiều và tập trung vào kỳ thi tuyển sinh đại học.

Về đến nhà chợt nhớ ra hỏi một câu.

"Dì Hứa biết không?"

28.

Hứa Mộc trầm mặc hồi lâu không nói.

Vậy chính là không biết.

Lúc đó tôi không biết làm thế nào mở miệng .

Khi họ còn học tiểu học, dì Hứa và chú Hứa xa nhau, dì Hứa bận rộn với công việc nên không có thời gian chăm sóc Hứa Mộc, bà thường xuyên tranh cãi với chú Hứa về vấn đề này.

Tôi không nhớ nổi bao nhiêu lần, khi tôi cùng Hứa Mộc đi học về, luôn có một căn nhà lạnh lẽo chờ đợi anh, vì vậy tôi năn nỉ anh ấy ở lại nhà tôi trước, cho đến khi dì Hứa quay lại.

Dì Hứa dường như lúc nào cũng rất bận rộn, thỉnh thoảng rảnh rỗi, dì luôn mua thứ gì đó đến nhà tôi để cảm ơn mẹ tôi đã quan tâm đến Hứa Mộc, nhắc đến Hứa Mộc, điều đầu tiên dì nhắc đến là điểm số. ..

Bà ấy rất nghiêm khắc với bản thân, và thậm chí còn nghiêm khắc hơn với Hứa Mộc, vì vậy điểm số của Hứa Mộc luôn được xếp hạng nhất, nhưng đồng thời điều đó cũng dẫn đến tính cách thu mình của anh ấy.

" Anh sẽ nói cho bà ấy ."  Hứa Mộc tựa hồ có chút thất thần.

" Hay là em đi cùng anh ?" Tôi có chút lo lắng.

"Không cần." Hứa Mộc cự tuyệt tôi.

Tôi đã bồn chồn kể từ khi tôi về nhà và nỗi băn khoăn này đã sớm được kiểm chứng.

Dì Hứa tìm đến nhà tôi, bảo tôi với dì quay về để thuyết phục Hứa Mộc, nói rằng Hứa Mộc tự nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài.

Mẹ tôi ở dưới nhà an ủi dì Hứa, tôi lên lầu gõ cửa phòng Hứa Mộc.

" Hứa Mộc, là em , anh mở cửa được không?

29.

Thật lâu sau, cửa được mở ra.

Trong phòng không có ánh sáng, Hứa Mộc ở trong bóng tối, lộ ra vẻ cô độc cùng *tịch mịch, một bộ dạng tôi chưa từng thấy qua.
*Lặng lẽ , không tiếng động.

Lòng tôi đau nhói, tôi nhẹ nhàng bước đến bên anh và ôm lấy anh.

Anh đứng yên để tôi ôm.

Thật lâu sau, anh đẩy tôi ra, chậm rãi nói: "Anh không sao, em về trước đi."

Hàng mi thanh mảnh đổ bóng đen dưới mắt anh , tôi không thể nhìn rõ cảm xúc trong mắt anh ấy. Ngay cả khi anh ấy không nói gì, tôi chỉ muốn ở bên anh ấy lúc này.

Tôi lắc đầu và không di chuyển.

Hứa Mộc tựa hồ có mở miệng, nhưng cũng không nói gì cả.

Âm thanh duy nhất còn lại trong căn phòng im lặng là tiếng thở của hai chúng tôi.

Nhìn chàng trai trẻ trước mặt, tôi càng thêm quyết tâm sẽ ở bên anh ấy trong tương lai.

Không lâu sau, có tiếng mở cửa nhà .

Hứa Mộc đi tới, tựa hồ đóng cửa lại phòng lại .

"Em ra ngoài xem một chút." Tôi kéo anh lại, nhẹ nhàng nói.

Anh lặng lẽ nhìn tôi một lúc, đôi môi mỏng mím thành một vòng cung lạnh lùng và cứng rắn, rồi gật đầu.

Khi tôi bước ra ngoài, tôi đóng cửa lại.

Bên ngoài dì Hứa và mẹ tôi vừa trở về .

Sắc mặt của dì Hứa vẫn còn hơi xấu, nhưng rõ ràng đã dịu đi rất nhiều, chắc dì đã nghe lời mẹ tôi thuyết phục.

Mẹ tôi luôn ủng hộ việc tự quản lý và dành cho tôi sự tôn trọng và lựa chọn lớn nhất, điều tôi phải làm là chịu trách nhiệm với lựa chọn của chính mình.

Vì vậy tôi luôn biết ơn vì có một người mẹ như vậy.

" Mộc Mộc đâu, vẫn không muốn ra đây à ?" Mẹ tôi thấp giọng hỏi tôi.

Tôi gật đầu và nói với mẹ tôi về tình hình.

" Mẹ đã khuyên dì Hứa không ít rồi , bảo Mộc Mộc đi ra ngoài trước, để hai người ngồi xuống nói chuyện cho tốt." Mẹ tôi dừng một chút rồi nói.

" Để tôi thử." dì Hứa nói.

Tôi gõ cửa phòng Hứa Mộc rồi đi vào.

Anh gần như giữ nguyên tư thế , cô đơn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi bước tới nói với anh ấy những gì mẹ tôi nói, và khuyên anh ấy nên nói chuyện tử tế với dì Hứa..

Một lúc sau, Hứa Mộc theo tôi ra khỏi phòng.

30.

Kết quả cuối cùng là dì Hứa hứa sẽ tôn trọng sự lựa chọn của Hứa Mộc và không can thiệp vào việc đăng ký dự thi trong tương lai của Hứa Mộc , nhưng anh ấy phải vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học ở Thanh Bắc.

Đối với Hứa Mộc, đây là một nhiệm vụ dễ dàng.

Vấn đề có thể được coi là một giải quyết rồi .

Bước tiếp theo là bước vào sự chuẩn bị căng thẳng cho kỳ thi tuyển sinh đại học.

Lý Hiểu đã được đề nghị vào Đại học Thanh Hoa, trước khi đi, cô ấy để lại tất cả tài liệu học tập cho tôi, nói rằng cô ấy sẽ đợi tôi và Hứa Mộc ở Bắc Kinh.

"Tống Chi Chi, cố lên, nếu không cậu sẽ trơ mắt nhìn tôi cùng Hứa Mộc học cùng trường đấy ." giọng điệu Lý Hiểu nghe có vẻ tức giận, nhưng trong mắt lại không có khinh thường cùng địch ý.

"Cho dù hai người học cùng trường, Hứa Mộc cũng chỉ có thể là của tôi ." Tôi cô ý vênh mặt lên.

Rồi cả hai cùng cười.

Cô ấy thực sự không khó chịu, mà lại rất dễ thương.

Sau kì thi thử thứ hai , thứ ba, điểm số của tôi ngày càng được cải thiện và tôi đã có thể lọt vào top 5 của lớp, được coi là đã chạm ngưỡng của Thanh Bắc.

Thực ra tôi chưa bao giờ được coi là một đứa trẻ thông minh, chính nhờ Hứa Mộc mà tôi mới có được như ngày hôm nay.

Đây là người mà tôi sẽ dốc hết sức lực để theo đuổi.

"Đang nghĩ cái gì vậy? làm sai câu hỏi rồi ." Hứa Mộc gõ đầu tôi một cái, đem vừa mới sửa xong tổng hợp cách khoa học bài kiểm tra đặt ở trước mặt tôi.

Bây giờ tôi đã trở thành bạn cùng bàn của anh ấy, anh ấy đã đề xuất với giáo viên chủ nhiệm, và chủ nhiệm đã đồng ý, bởi vì bây giờ tôi không còn là Tống Chi Chi, người sẽ bị cho là kéo anh ấy xuống nữa.

Lại một năm nữa nắng trưa hè chiếu lớp học .Ở giữa bảng đen đếm ngược còn hai ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.

31.

Một ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, toàn trường được nghỉ lễ, nhằm để mọi người điều chỉnh tâm lý, bổ sung năng lượng, để có thể đạt được trạng thái tốt nhất cho kỳ thi tuyển sinh đại học.

Lúc này, tôi đang ngồi ở phòng Hứa Mộc, hoàn thành tập cuối cùng của các bài toán.

Tổng điểm là 150, tôi thi được 137.

Sau khi giải thích những câu hỏi sai, Hứa Mộc xoa đầu tôi và nói với giọng nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, "Ngày mai hãy làm bài kiểm tra thật tốt nhé."

"Anh cũng vậy, lấy cái chức thủ khoa tỉnh, không, hẳn là thủ khoa toàn quốc rồi trở về ."Tôi giả vờ thoải mái chế nhạo anh .

Hứa Mỗc gật đầu.

Sau này tôi mới biết lúc đó anh ấy không nói một lời nào.

Đó là để tôi làm bài kiểm tra cho tốt, có lẽ anh ấy có thể để Thanh Bắc hạ điểm và nhận tôi là quán quân cấp tỉnh.

Có thể là do sợ mình nói ra điều này sẽ khiến tôi bị áp lực.

Trước khi tôi biết điều đó, anh đã lên kế hoạch trong tương lai của anh ấy là có tôi . Tất cả những gì tôi có thể làm là cố gắng hết sức để được sánh bước sát cánh bên anh.

32.

Vào ngày thi đại học, bố mẹ tôi và bố mẹ Hứa Mộc cùng đưa chúng tôi ra ngoài phòng thi.

Kỳ thi kéo dài hai ngày trôi qua nhanh chóng và kết thúc khi tiếng chuông nộp bài cho một môn học cuối vang lên, nó cho tôi một cảm giác không thực tế.

Tuổi trẻ của tôi đã kết thúc như thế này.

Nó không sôi nổi như tưởng tượng, nó kết thúc vào một ngày không bình thường, một kỳ thi không bình thường.

Tiếp sau chính là việc mà học sinh tốt nghiệp nào  cũng đều làm qua.

Hội xé sách, đủ kiểu chụp ảnh kỉ niệm......

Dường như lúc này tạm thời quên đi kết quả thi đại học, chỉ muốn tận hưởng cảm giác thư thái hoàn toàn sau bao áp bức.

Sau khi thu dọn đồ đạc, tôi gọi Hứa Mộc cùng tôi đi dạo quanh trường.

Trong ba năm này, tôi đã đi qua hầu hết mọi ngóc ngách trong khuôn viên trường, nhưng chưa bao giờ tôi xem xét nó kỹ lưỡng như bây giờ.

Đoán chừng khi chúng tôi quay lại, bảo vệ sẽ không để chúng ta đi qua dễ dàng như vậy, và chúng tôi sẽ có một cái tên khác, được gọi là những sinh viên tốt nghiệp trước đó.

" Anh còn nhớ không, anh từng đứng đây phát biểu đại diện cho học sinh xuất sắc, rất rạng rỡ và thu hút." Tôi chỉ vào lá cờ quốc gia, cười nhìn Hứa Mộc.

Lúc đó chỉ biết đứng dưới nhìn anh tỏa sáng trên sân khấu, nghe những lời khen ngợi xen lẫn ghen tị của những người xung quanh, tôi không những hạnh phúc mà còn không tránh khỏi sự tự ti.

Vì người tôi thích quá ưu tú.

Tôi đã từng giấu kỹ sự tự ti này, đến tận bây giờ tôi mới dám đối mặt với nó một cách trọn vẹn và bình thản.

Bởi vì tôi cũng được xem là đã trở thành một người xuất sắc đi.
Haizz...
Cho dù còn thua xa anh.

"Ừm, anh cũng nhìn thấy em trên sân khấu." Hứa Mộc cười nhạt nhìn tôi.

"Không thể nào, làm sao anh có thể nhìn thấy trong  nhiều người như vậy." Tôi coi đó là anh ấy để an ủi tôi.

" Mỗi lần đều thấy ."

Ánh nắng xuyên qua bóng cây chiếu vào khuôn mặt anh, nét mặt vừa nghiêm túc vừa dịu dàng.

Tôi nhất thời đỏ mặt không dám nhìn anh, đành chuyển đề tài haha.

Kết quả thi đại học vẫn chưa có, tôi ít nhiều vẫn có chút không có chút tự tin.

33.

Ngày hôm sau, lớp trưởng tổ chức họp lớp, hầu như tất cả mọi người trong lớp đều đến, thậm chí còn có một số người được đón trước đó, bao gồm cả Lý Hiểu.

Dù sao thì sau lần này, có những người có thể cả đời sẽ chẳng có cơ hội gặp mặt nữa.

Mà lớp người này, trong cuộc đời này, sẽ bị phân tán như vậy, và sẽ không bao giờ có thể tập hợp lại với nhau.

Ngay khi Lý Hiểu bước vào, cô ấy đã kéo tôi ngồi cùng và hỏi tôi kết quả kỳ thi thế nào và liệu có thể đến Thanh Bắc được không.

"Thành thật mà nói, tôi không biết. "Tôi thành thật trả lời.

Sau khi soát các câu trả lời, điểm ước tính của tôi là khoảng 670, chỉ vừa đủ để đạt được mức điểm của Thanh Bắc.

"Không sao, cho dù không đi được, học Phúc Đán cũng oke , chỉ là cách Hứa Mộc hơi xa chút. "Lý Hiểu an ủi tôi.

Tôi vô thức nhìn Hứa Mộc.

Anh ấy đang được bao quanh bởi một nhóm con trai , ăn mừng trước thời hạn rằng anh ấy đã giành được chức vô địch cấp tỉnh.

"Yên tâm đi, tôi sẽ không cùng cậu tranh nữa, dù sao tôi cũng không tranh được." Lý Hiểu cười vỗ vai tôi, "Nếu như cậu ấy đi Thanh Hoa đại học, tôi giúp cậu giám sát cậu ấy ."

"Được." tôi mỉm cười trả lời.

Trên thực tế, tôi sẽ rất hài lòng nếu tôi thực sự đạt được số điểm mà mình mong đợi trong kỳ thi, dù sao thì kỳ thi tuyển sinh đại học là không bình thường, có thể làm bài bình thường cũng là một loại may mắn.

Bữa tiệc kéo dài từ chiều đến tối, có người đề nghị đi KTV cả đêm.

Tôi có chút không muốn đi.

Hứa Mộc cũng không đi.

Anh bị chuốc uống một chút rượu, mặt anh đỏ bừng vì say.

"Chi Chi , vậy cậu đưa Hứa Mộc về nhà , được không ?" lớp trưởng cười trêu chọc hỏi tôi.

Những người còn lại cũng phát ra một tràng tiếng la ó.

"Được, tớ đưa anh ấy về, mọi người đi chơi đi. "

Tôi cắt ngang tiếng la ó của họ, và giúp Hứa Mộc lên chiếc taxi đang dừng.

Chỉ là tôi không ngờ rằng một người bình thường trông có vẻ lạnh lùng như vậy lại say khướt trông có vẻ ăn chơi trác táng như vậy.
34.

Khi taxi về đến nhà.

Hứa Mộc tựa hồ có chút bất tỉnh, vẫn ở trong xe, lẩm bẩm cần được ôm mới có thể xuống xe.

Tôi đơ người một lúc mới nhận ra nên lấy điện thoại ra ghi lại, nhìn phản ứng say xỉn của anh ấy khi tỉnh dậy chắc vui lắm đây.

Tài xế cười nói: "Cô gái nhỏ, mau dẫn bạn trai của cô xuống đi, hai người quan hệ tốt thật haha."

"Còn chưa có bạn trai, sớm."

Tôi tâm trạng vui vẻ đáp lại tài xế, cuối cùng kéo Hứa Mộc ra khỏi xe.

Gần như toàn bộ cơ thể anh ấy dựa vào tôi,  anh ấy phải rất vất vả mới có thể đi lại được.

Qua lớp áo mỏng, tôi có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể nóng bỏng của anh khiến tim tôi đập loạn xạ.

Ánh sáng từ đèn đường chiếu vào khuôn mặt của anh , khiến anh càng thêm hấp dẫn.

Anh không biết uống rượu mà vẫn uống , nếu hôm nay tôi không ở đây, tôi đoán dáng vẻ của anh đã bị những cô gái nhỏ thèm muốn kia quét sạch rồi.

Tôi vừa than thở vừa kéo anh vào khu nhà.

" Không muốn về nhà.... "

Hứa Mộc lẩm bẩm và dụi dụi vào người tôi.

Có một sự tương phản khó giải thích giữa hành động quyến rũ của người đàn ông cao 1,8 mét.

Tôi không thể không nhéo mặt anh ấy, cảm thấy rất tốt.

Đột nhiên, Hứa Mộc nắm lấy tay tôi, giống như bàng hoàng mở mắt, nhìn thẳng vào tôi bằng đôi mắt mờ sương say sưa và mơ hồ.

Mặt tôi nóng ran, hỏi anh có phải còn tỉnh không.

Từng chút một, anh cụp mắt lại gần tôi hơn, như muốn nhìn rõ tôi là ai.

Hơi thở ấm áp giòn tan phả vào mặt khiến tôi tê tái.

Tôi chưa bao giờ ở gần anh ấy như vậy, gần đến mức dường như tôi có thể dính vào môi anh ấy chỉ với một cử động nhẹ.

" Hứa Mộc ."

Tôi rụt cổ lại cố tránh xa anh.

Nhưng nó căn bản không có tác dụng , anh ấy đã hôn lên rồi.

Tôi hoàn toàn chết lặng.

Sau đó,...
Hứa Mộc dựa đầu vào vai tôi và ngủ thiếp đi.

35.

Sau khi đưa Hứa Mộc về nhà, tôi vẫn còn ngửi thấy mùi cơ thể của anh ấy, thật thơm.

Tôi ôm chăn ngủ ngon lành cả đêm, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng.

Cảm ơn mẹ đã không đánh thức tôi dậy để tôi có thể ngủ một cách thoải mái.

Sau khi ăn sáng xong, tôi nóng lòng muốn tìm Hứa Mộc, muốn hỏi xem anh ấy có còn nhớ chuyện tối qua hay không.

"Không nhớ được nữa ."

Hứa Mộc bình thản mở miệng nói .

Nhắc thế nào cũng không nhớ ra.

Quên đi, nếu anh ấy đã không thể nhớ nó thì.. . Tuy nhiên là tôi có bằng chứng khác.

Tôi lấy video trên điện thoại của mình ra và cho anh ấy xem đoạn video anh ấy hành động như một đứa trẻ trên taxi tối qua.

"Cái này thì sao, cũng không nhớ sao?"

Vành tai của Hứa Mộc chuyển sang màu đỏ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khi anh đứng dậy, anh muốn giật điện thoại của tôi.

"Không, vui biết bao , em phải giữ." Tôi lập tức rút tay về, cầm chắc điện thoại trong tay, cười nhìn anh.

Ai biết được anh sẽ tới cướp.

Tôi chạy trốn, không cẩn thận ngã xuống.

Cũng may Hứa Mộc kịp thời kéo tôi , chúng tôi lần lượt ngã xuống giường.

Tôi dưới anh trên.

Bầu không khí dần nóng lên.

" Anh, đứng dậy, đè lên em rồi." Tôi lắp bắp mở miệng.

"Ngày hôm qua cũng phát sinh chuyện này sao?" Hứa Mộc chậm rãi nói, vành tai ửng đỏ dần dần lan tràn đến cả mặt, làm cho anh hồng nhuận mê người .

Tôi âm thầm nuốt nước miếng, "Không biết, không nhớ được nữa. "

" Thử chút biết đâu có thể nhớ lại. "

Hứa Mộc cong khóe môi , ghé sát mặt tôi.

Cứu mạng .

Từ khi nào anh ấy biết tán tỉnh người khác vậy.

Tôi hơi choáng ngợp.

Tôi vô thức nhắm mắt lại, tim đập đập không ngừng, chờ đợi nụ hôn tới.

"  Đùa em thôi ."

Hứa Mộc khẽ cười một tiếng, xoa xoa đầu của tôi.

Chà, tôi hơi mất mát.

36.

Ngày công bố kết quả 24/6.

Cả gia đình chúng tôi ngồi trước máy tính từ sớm và chờ đợi thời gian.

"Đừng lo lắng, con yêu, mặc kệ kết quả có ra sao , bố mẹ sẽ tôn trọng con." Mẹ tôi trấn an tôi trong khi dán mắt vào máy tính. Có vẻ còn lo lắng hơn cả tôi.

Khi thời gian đến, tôi hít một hơi thật sâu, nhập số ID, nhấp vào OK và trang nhanh chóng chuyển đến trang kết quả.

"Sáu trăm bảy tám, cục cưng, con được sáu trăm bảy mươi tám."

Mẹ tôi ngay lập tức ôm chầm lấy tôi đầy phấn khích.

Tôi thẫn thờ nhìn vào điểm số, nó cao hơn so với tôi mong đợi một chút .

Tôi đã nhận được 678  điểm trong kỳ thi.

Nước mắt không tự chủ được chua xót rơi xuống, bao nhiêu năm vất vả cuối cùng cũng được đền đáp, tôi vẫn không kìm lòng được nữa.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi lập tức gọi cho Hứa Mộc và nói rằng tôi đã vượt qua kỳ thi với 678 điểm .

Hứa Mộc thở phào nhẹ nhõm, bảo tôi đợi anh.

Không lâu sau, có tiếng gõ cửa. Hứa Mộc cầm điện thoại trong tay đứng ở ngoài cửa.

Vừa nhìn thấy anh , tôi chợt nhớ ra điểm xét tuyển của Thanh Bắc những năm trước dao động từ 660 đến 690.

Tôi có thể vẫn không thể đến trường với anh ấy

"Còn anh thì sao?" Tôi giả vờ thoải mái.

"Điểm không ra." Hứa Mộc nhìn tôi. Tôi sửng sốt một chút mới nhớ tới có điểm khóa, chính là thi top 50 kết quả bình thường đều tìm không thấy, chờ Thanh Bắc gọi tới cướp người là đủ rồi. "Vậy anh muốn vào Đại học Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh?"

"Còn em thì sao?"  Hứa Mộc không trả lời mà hỏi tôi.

" Em không biết, em cũng không chắc nữa." Tôi lắc đầu. " Không thì anh giúp em chọn một chút?"

"Không, ý anh là, Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Đại , em muốn đi đâu?"

Hứa Mộc nghiêm túc hỏi tôi.

Tôi hơi sững sờ, với điểm số của mình chưa chắc đã vào được Thanh Bắc, sao ý anh ấy là tôi vẫn có thể chọn?

37.

"Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh đã gọi cho anh ngày hôm qua, nên anh là thủ khoa cấp tỉnh lần này." Hứa Mộc nhướng mày, "Nói cách khác, lấy điểm của em bây giờ, nếu như anh hỏi, bọn họ hẳn là đồng ý hạ thấp điểm nhận em ."

Tôi sững người một lúc, chợt nhớ ra chuyện này hình như đã từng xảy ra rồi.

Một học sinh đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh đại học ở một tỉnh nào đó, vì bạn gái của anh ta do dự đến Đại học Thanh Hoa, Thanh Hoa đã trực tiếp nói rằng chỉ cần anh ta đi, anh ta và bạn gái của anh ta sẽ được nhận cùng nhau. Cuối cùng, cả hai đã thực sự đến Đại học Thanh Hoa cùng nhau.

Vào thời điểm đó, tôi thực sự tưởng tượng rằng sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi sẽ thuyết phục Hứa Mộc đưa tôi vào Đại học Thanh Hoa.

Không ngờ bây giờ nó thành sự thật.

Tôi không phải đang nằm mơ chứ.

Tôi véo mình một cái , cười toe toét trong đau đớn.

Hứa Mộc cười nói: "Không phải mơ đâu."

( * Hôhô đến đoạn này tự nhiên t cũng vui quá trời luôn. >< )

Điện thoại di động của anh đột nhiên reo lên, có lẽ là một cuộc gọi khác từ Văn phòng Tuyển sinh Thanh Bắc.

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Mộc nhìn tôi , "Người của văn phòng tuyển sinh đại học Thanh Hoa tới nói muốn gặp mặt trực tiếp nói chuyện với anh , em muốn suy nghĩ kỹ xong rồi thì mình có thể đi cùng nhau."

Không cần suy nghĩ nhiều,tôi đương nhiên là cùng đi với anh rồi .
Tôi còn chưa tận mắt chứng kiến cảnh cướp người của Thanh - Bắc nữa.

38.

Đến nhà anh chưa được bao lâu thì có tiếng chuông cửa.

Có hai người bước vào, xem ra không ưa nhau.

"Xin chào, bạn học Hứa, đây là Văn phòng Tuyển sinh Đại học Thanh Hoa , tôi đã liên lạc với bạn trước khi đến đây. "
Những người từ Văn phòng Tuyển sinh Đại học Thanh Hoa chen lấn trước để bắt tay Hứa Mộc.

"Tôi đến từ Đại học Bắc Kinh, Văn phòng Tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh, hôm qua tôi đã liên hệ với bạn."
Một người khác tự xưng là Văn phòng Tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh cũng xông vào.

Hai người nhìn Hứa Mộc, trên mặt lộ ra nụ cười. Khi nhìn nhau là ăn miếng trả miếng.

"Bạn học Hứa, tôi tin rằng bạn đã nghe nói về sức mạnh của Đại học Thanh Hoa, nếu bạn đến đây, bạn có thể tùy ý chọn chuyên ngành của mình, và sẽ có tiền thưởng ..."

"Ở đây Đại học Bắc Kinh cũng như vậy. Bạn có thể chọn chuyên ngành của mình, và tiền thưởng không thành vấn đề. Cho dù bạn có vào Quảng Hoa, điều đó cũng tùy thuộc vào bạn..."

"Tôi còn chưa nói hết câu, anh có biết lễ phép không ?"

"Lễ phép gì, đến trước phục vụ trước không biết sao? Tôi liên lạc với bạn học Hứa trước."
.....

Sau khi hai người cãi nhau một lúc, họ bắt đầu tranh luận sôi nổi về lịch sử và chuyên ngành của trường tương ứng, có thể so sánh với một cuộc thi tranh luận.

Tôi như chế.t lặng.

Mặt khác, nhìn Hứa Mộc thần sắc lãnh đạm, đại khái chắc ở trong điện thoại đã nghe được chuyện này.

" Tôi chỉ có một điều kiện." Hứa Mộc liếc tôi một cái nói.

Hai người kia nhìn Hứa Mộc một lát, đồng thanh nói: "Mặc kệ một cái điều kiện, tôi trăm phần trăm đồng ý."

"Tôi muốn đưa cô ấy đi cùng, cô ấy cũng là thí sinh năm nay. "
Hứa Mộc chỉ vào tôi bên cạnh.

"Tôi có thể hỏi..." người từ Văn phòng Tuyển sinh Đại học Bắc Kinh ngập ngừng.

Văn phòng tuyển sinh Thanh Hoa đã đồng ý, "Tôi có thể tiếp nhận, tôi là người quyết định, bạn học Hứa đã đồng ý chọn chúng tôi."

Sắc mặt của Văn phòng Tuyển sinh Đại học Bắc Kinh thay đổi, và họ nhanh chóng đồng ý.

Hứa Mộc hỏi tôi muốn đi đâu?

Tôi giật mình, chần chờ một chút, hỏi: " Anh không sợ tôi thi không tốt sao?"

"Chúng tôi ở Thanh Hoa tin rằng bạn học Hứa là một người sáng suốt. Vì bạn Hứa đã đưa ra yêu cầu này, điều đó có nghĩa là điểm của bạn sẽ không tệ. Chúng tôi rất vinh dự được chiêu mộ một học sinh xuất sắc khác. Cảm ơn bạn và bạn Hứa đã chọn chúng tôi. . "

Văn phòng tuyển sinh của Đại học Thanh Hoa rất chân thành.

Tôi thầm vỗ tay tán thưởng, ai mà chịu được sự hùng biện và nịnh hót như vậy.

Đại học Bắc Kinh cũng có quan điểm tương tự.

Đương nhiên, tôi sẽ không thật sự quyết định chọn cái nào, tôi trả lại quyền lựa chọn cho Hứa Mộc và thành thật nói ra điểm của mình.

"Quả nhiên bạn học Hứa có mắt nhìn tốt, bạn học này điểm mặc dù thấp hơn một chút, nhưng Thanh Hoa chúng tôi sẽ giữ lời, cung cấp cho các bạn chuyên ngành thích hợp."

"Đây là hai hợp đồng, bạn học Hứa nếu không có vấn đề gì có thể ký."

Văn phòng Tuyển sinh Đại học Thanh Hoa đã đưa ra một hợp đồng.
Tôi kéo Hứa Mộc bảo anh ấy đừng suy nghĩ cho tôi nữa , nếu tôi đến Đại học Thanh Hoa và không theo kịp, tôi sẽ bị đuổi học.

"Có anh ở chỗ này, em sẽ không bị đuổi học." Hứa Mộc nhíu mày.

"Mà lúc ý định lúc đầu của anh một phần của đại học Thanh Hoa, em cũng không cần gánh vác." Ký xong, tôi còn chút ngơ ngác, một chút choáng váng.

Tôi đã vào Thanh Hoa rồi ?

Tôi tự véo mình một lần nữa, đó là sự thật, đau quá.

Cuối cùng tôi cũng có thể đến trường với Hứa Mộc.

Sau đó, khi điểm số được công bố, tôi mới biết rằng Hứa Mộc thực sự đạt được 739 điểm trong kỳ thi, là thủ khoa đứng đầu tỉnh, hơn người đứng thứ hai mười ba điểm.

Đúng là người đàn ông tôi đang tìm kiếm, thật trâu bò.

39.
" Vẫn chưa tỏ tình với cậu . Cậu ấy thực sự không vội chút nào  ?"
Bạn thân trực tiếp gọi video call cho tôi.

"Sao tớ biết được."

Tôi cũng có chút chán nản.

Tốt nghiệp bao lâu rồi , sao vẫn chưa tỏ tình với tôi ?

Chắc không phải là không thích tôi đấy chứ.
Không đâu.

Anh ấy đã tự nguyện đưa tôi cùng đến Thanh Hoa , sao lại có thể không thích được ?

Aaaaaa
Phiền quá.

Hứa Mộc thật sự là chán chết!

Trước khi khai giảng đại học, những người có quan hệ tốt với chúng tôi lại tụ tập lại với nhau, trong khoảng thời gian này, có người đề xuất một cuộc phiêu lưu lớn, được mọi người nhất trí đồng ý.

Không biết có phải do mình ảo giác hay không, luôn cảm thấy bọn họ hình như cố ý hay vô ý nhìn tôi cười.

Vòng đầu tiên bắt đầu, tôi là người rút thăm đầu tiên.

Người được rút thăm là nhìn mặt đối mặt với một thành viên khác giới có mặt trong mười giây.

"Ồ."

Trong nháy mắt, có người kêu lên. Thậm chí có người gọi thẳng tên Hứa Mộc .

Hứa Mộc đứng dậy đi tới trước mặt tôi, tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã kề mũi tôi.

Khó thở quá , nhịp tim mất kiểm soát đang đập rầm rộ.

Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng hàng mi mảnh mai và lỗ chân lông mịn màng của anh ấy, cũng như hơi thở nóng như thiêu đốt phả vào mặt tôi khiến tôi đỏ mặt.

Cảm giác như rất lâu, rất lâu rồi tôi mới nghe thấy âm thanh đếm ngược kết thúc.

Tôi vội vàng tránh xa anh ra, thở hổn hển nói: " Em còn chưa nói là chọn anh mà . "

Hứa Mộc cong khóe môi, "Ngoại trừ anh, ai cũng đừng hòng. "

Đúng *bá đạo.
*có tính khí ngang ngược...

Khóe miệng tôi giật giật.

Vòng thứ hai rất nhanh đã bắt đầu.

Hứa Mộc rút một tấm thẻ, chọn một công chúa khác giới có mặt để ôm mười giây.

Hầu như tất cả mọi người nhìn nó với sự chế giễu trên khuôn mặt của họ.

Tôi băn khoăn một lúc.

Có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?

Lại là chúng tôi.

Hứa Mộc đã đứng dậy.

Tôi phải để anh ấy ôm tôi.

Không ngờ dáng người nhìn gầy nhưng ngực lại săn chắc lạ thường, chắc là do tập thể dục thường xuyên nên có lẽ vẫn có cơ bụng.

Tôi lặng lẽ đưa tay phải ra, bồn chồn trước mặt anh .

Đã sờ thấy bụng.

Thực sự có.

Thích quá đi , hehee

"Về nhà rồi sờ tiếp ."
Hứa Mộc cúi thấp người, ở bên tai tôi cười nói.

Chọc ghẹo tôi .

Không thể chịu nổi.

Tôi ngồi vào chỗ mà tim đập như sấm.

Vòng thứ ba rất nhanh lại bắt đầu.

Bạn thân rút một tấm thiệp và tùy ý chỉ định một cặp khác giới có mặt để hôn nhau trong mười giây.

Gần như không do dự, cô ấy chỉ vào tôi và Hứa Mộc.

Những người khác không thể nói không ngạc nhiên, giống như đã trong dự tính.

Tôi xem như hiểu rõ rồi.

Trò chơi này e rằng chỉ có Hứa Mộc và tôi.

Vì vậy, tôi đã hỏi Hứa Mộc biết sự tình hay không.

Hứa Mộc gật đầu.

Bạn thân cũng biết.

Được đấy , tôi là người duy nhất chả biết mẹ gì.

Tôi muốn tức giận rồi.

40.

"Chi Chi, em có muốn làm bạn gái anh không?

Hứa Mộc đột nhiên quay mặt nhìn tôi , trong đôi mắt đen nhàn nhạt có chứa chờ mong.

" Đồng ý đi , đồng ý đi..."

Những người còn lại bắt đầu la ó.

" Anh biết, trước đây anh không biết chủ động , khiến cho em rất nhiều bất bình."

"Cho nên hôm nay, anh muốn cho tất cả mọi người biết, anh theo đuổi em, về sau sẽ không để cho em chịu *ủy khuất nữa."
*Điều giấu kín trong lòng , không bày tỏ ra được.

"Chi Chi, đồng ý anh được không em ?"

Hứa Mộc nghiêm túc nhìn tôi , trong đôi mắt trong veo chỉ còn lại tình cảm.

Có một sự im lặng ngay lập tức trong phòng riêng.

Tôi nhìn người con trai mặc áo trắng , tôi gật đầu, cười nói: "Được, em đồng ý ."

Hứa Mộc tựa hồ sửng sốt một chút, sau đó tiến lên ôm lấy tôi.

Tôi cũng duỗi tay vòng quanh eo anh ấy.

"Hôn một cái, hôn một cái......"

Bạn thân dẫn đầu trong tiếng la ó.

Tôi hơi xấu hổ và bảo cô ấy đừng nói nhảm.

Loại chuyện này làm trước mặt người khác thật xấu hổ biết bao, đợi về nhà rồi hôn.

"Mạo hiểm lớn vừa rồi còn chưa kết thúc." Hứa Mộc cười nói nhỏ vào tai tôi.

48.

Ngày báo danh Thanh Hoa .

Anh ấy giúp tôi hoàn thành tất cả các thủ tục trước, sau đó bắt đầu quá trình ghi danh của bản thân.

Mặt trời giữa mùa hè chiếu vào khuôn mặt chàng trai một cách rực rỡ và rực rỡ.

Nhiều cô gái nhỏ đã xô đẩy và xô đẩy anh , như thể họ muốn liên lạc với anh .

Tôi có chút đau đầu.

Bạn trai nổi tiếng như vậy thì phải làm sao đây, đương nhiên là tuyên bố chủ quyền rồi.

Tôi vừa đi tới, Hứa Mộc đã thu lại sự xa cách nơi khóe môi, nắm tay tôi cười yêu chiều.

"Tôi thật sự có bạn gái, chia tay là không thể."

Tiểu thuyết của anh ấy cũng đã được cập nhật, và các bình luận bên dưới nóng chưa từng thấy, nhưng câu hỏi được đặt ra nhiều nhất là mối quan hệ chúng tôi thế nào rồi .

Hứa Mộc chỉ đáp một câu, ngọt ngào cưng chiều nói: "Đã tái hợp, cô ấy vĩnh viễn là độc giả đầu tiên của tôi ."

[ Kết thúc ]

___________
*Hai ông bà nì nhiều lúc soft vãi 🫶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro