Chờ Đến Ngày Cậu Thích Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Zhihu] Chờ đến ngày cậu thích tôi ...
(Tên truyện do editor đặt)
Tác giả: 黄小玖
Đề cử: Nothing in 'my brain'
Dịch và beta: Dưa Hấu 🍉
Link raw: https://www.zhihu.com/question/319905850/answer/2320893493?utm_id=0&fbclid=IwAR1VkvxrBbN4YFKqjSq93cOyzpoZAzj9DSAUTO5IJQBfefmP3ZKJIQ-2wDI

~ GIỚI THIỆU ~

Kiên trì học tập một năm, cuối cùng tôi cũng trúng tuyển vào ngôi trường mà nam thần của mình đang theo học.
​​
Đúng vào lúc tôi định tỏ tình.

Nam thần và cô bạn thân của tôi chính thức công khai tình cảm.

Ngay lúc tôi đang bối rối, kẻ thù truyền kiếp của tôi từ thời thơ ấu lên tiếng:

"Tố Tố, không ngờ cậu phiền phức như vậy, đuổi theo tôi tới tận đây?"
—--------------------
Mng bấm vào từng ảnh để đọc nhaaa 🐼

[Zhihu] Chờ ngày cậu thích tôi ... (P01 - 02 - 03 - 04 - 05 - 06/P12)

01.

Hiện trường cảnh chếc xã hội (*).
(*) ý chỉ một việc làm vô cùng xấu hổ, đến mức bản thân không dám đối diện với xã hội.

Tôi đã học lại một năm và thành công được nhận vào trường mà nam thần đang làm nghiên cứu sinh.

Ngay khi tôi chuẩn bị tỏ tình, Hứa Tử Ngôn, người mà tôi thầm mến, và Trình Dao, trúc mã của anh ấy, đã công khai hẹn hò.

"Tố Tố, mau ăn cơm đi, ngẩn ngơ gì thế? " Trình Dao nhiệt tình chào đón tôi.

Mặc dù tên tôi là Tố Tố, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi thích ăn chay (*).
(*) hai từ này phát âm có điểm giống nhau

Một bàn ăn chỉ toàn rau xanh mơn mởn, xác định là cho tôi ăn chứ không phải dê gặm chứ?

Hứa Tử Ngôn đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, quan tâm, ân cần nói: "Không hợp khẩu vị sao? Anh tưởng con gái bọn em thích ăn đồ nhạt , nếu không có thể gọi món khác."

Không phải tất cả đều thích ăn thanh đạm, chỉ có Trình Dao thôi.

"Tố Tố, em còn nhớ khi chúng ta học đại học, thường hay đến con phố phía sau trường ăn mì chua cay chứ?"

Nụ cười của Hứa Tử Ngôn rất đẹp, giống như những vì sao và ánh trăng sáng trong lòng anh.

"À , tháng trước em vừa ghé qua."

Khi đó, tôi phải về trường lấy vài tài liệu nên tranh thủ đi ăn.

Còn một năm vừa rồi, cũng có đi được vài lần, nhưng đều là một mình.

Khi tôi đến, bà chủ luôn tươi cười hỏi tôi sao không đi cùng bạn trai?

Tôi chỉ mỉm cười, sống mũi cay cay.

Để được nhận vào cùng trường nghiên cứu với Hứa Tử Ngôn, tôi đã phải dùng đủ mánh khoé, từ khóc lóc, gây rối đến đòi treo cổ tu tu để gia đình đồng ý cho tôi học lại một năm nữa.

Kỳ thi tuyển sinh lần hai quả thật không dễ như tôi nghĩ, sự cô độc cùng với áp lực quá lớn khiến tôi thường xuyên không thở nổi.

Lúc đó, tôi thường sẽ mơ tưởng đến những ngày tháng được ở bên Hứa Tử Ngôn sau này, đó chính là nguồn an ủi duy nhất của tôi .

Anh ấy rất ưu tú, dáng dấp cao ráo và đẹp trai.

Anh ấy thường xuyên nhờ tôi giải quyết thư tình và quà cáp từ các nữ sinh, khiến tôi trở thành kẻ thù truyền kiếp của các bạn nữ trong lớp, sau lại nâng cấp lên toàn trường.

Tôi thường mang xúc xích do mẹ tôi làm cho anh ấy, sau đó anh ấy sẽ tặng lại tôi những chiếc băng đô hoạt hình rất dễ thương.

Thi thoảng chúng tôi lại ra con phố phía sau trường ăn mì chua cay, quen thuộc đến mức bà chủ còn nhớ rõ việc ghét rau mùi của chúng tôi.

Tôi luôn nghĩ rằng anh ấy biết, tình cảm tôi dành cho anh ấy đơn thuần là thích.

Chỉ là không dám nói ra mà thôi.

Tôi đã cố gắng hết sức để được học cùng trường với anh.

Nhưng mọi thứ không như mong muốn, tôi đã trượt.

Hứa Tử Ngôn tiếc nuối nhìn tôi, rồi đột nhiên mỉm cười, xoa xoa đầu tôi, nói rằng không bằng học lại đi

Câu nói này như tiếp thêm dũng khí cho tôi.

Sau đó, tôi đi học lại.

Anh ấy luôn cổ vũ và nói rằng sẽ đợi tôi .

Điều này đã trở thành động lực giúp tôi sống sót qua một năm học lại này.

Chỉ là cái gì không phải là của mình, mãi mãi không thuộc về mình.

02.

"Lát nữa chúng ta đi đâu chơi đây? Tử Ngôn nói có mật thất đào thoát chơi rất vui, hay là chúng ta cùng đi đi."

Trình Dao hào hứng đề nghị, vòng tay qua cánh tay của Hứa Tử Ngôn một cách vô thức .

"Tố Tố, em biết không, lần trước chúng tôi đi chơi, cô ấy sợ tới mức xém nữa xé rách ống tay áo của anh."

So với cái mật thất gì đó, hai người họ mới là điều khiến tôi khó chịu.

Tôi thờ ơ quay đầu, phớt lờ bọn họ.

Màn ân ái này khiến người ta muốn ói.

Trình Dao là bạn thân nhất của tôi thời đại học, cô ấy rất ít nói và luôn âm thầm đi theo tôi .

Tôi thường kể với cô ấy tất cả mọi thứ, kể cả về Hứa Tử Ngôn.

Cô ấy luôn mở đôi mắt to ngây thơ và lắng nghe tôi rất nghiêm túc .

Khi đó, còn có người tốt bụng mà nhắc nhở tôi cẩn thận với cô ấy, còn nói choá biết cắn người không sủa.

Tôi tức giận ngay lập tức, và vỗ ngực nói với người đó rằng Trình Dao là bạn thân nhất của tôi, không ai được nói cô ấy như vậy.

Giờ nghĩ lại, thấy mình đúng là khờ đến đáng thương mà.

Nếu Trình Dao thực sự tốt như tôi nghĩ, cô ấy sẽ không đột nhiên trở thành bạn gái của Hứa Tử Ngôn.

Bọn họ học cùng trường với nhau, nên cũng có thể là 'nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng'.

Nhưng tại sao lại là Trình Dao? Cô ấy là người tôi tin tưởng nhất, đáng ra phải biết Hứa Tử Ngôn đối với tôi có bao nhiêu tâm tư chứ.

Còn có một khả năng khác.

Hứa Tử Ngôn hoàn toàn không có ý gì với tôi, nhưng tại sao anh ấy lại không nói cho tôi biết.

Không nói ra cũng không phủ nhận, nhưng luôn có những hành động khiến tôi hiểu lầm.

Hai người bọn họ cứ thế im lặng, qua mặt tôi mà ở bên nhau.

Còn tôi thì chẳng khác gì kẻ ngốc, tự mình tự biên tự diễn tất cả mà không ai quan tâm.

Lúc đến đây háo hức mong chờ bao nhiêu thì bây giờ hụt hẫng bấy nhiều.

Từ đầu đến cuối, chúa hề chỉ có tôi.

Nếu tôi có thể làm phép, hô biến một cái liền rời khỏi đây, về sau có gặp lại thì cũng sẽ là người lạ.

Đột nhiên có người va vào tôi và té ngay bên cạnh tôi, rồi ngồi đó giống như một ngọn đồi, khiến tôi phải ngước lên để xem anh ta là ai .

Với chút ánh sáng le lói, trước khi tôi có thể nhìn rõ, người kia đã đứng dậy và vòng tay qua vai tôi.

"Tố Tố, mịe nó cậu thật phiền phức, thế mà lại truy đuổi lão tử tới tận đây. "

03.

Chỉ cần nghe giọng nói, tôi liền biết đó là Cao Dương.

Chúng tôi quen nhau từ nhỏ nên có thể coi là thanh mai trúc mã.

Anh ấy học cùng tôi từ khi còn mẫu giáo, lên tiểu học, trung học, cao học, đại học đến cả nghiên cứu sinh.

Không sai.

Giống tôi, anh ấy cũng học lại một năm và thi cùng tôi.

Người lớn hai nhà cùng làm việc trong một đơn vị, nên chúng tôi thường bị xách đến văn phòng làm bài tập vào kỳ nghỉ đông và hè. Từ đó, chúng tôi trở thành những người bạn thân thiết của nhau.

Với đôi mắt sắc lẹm, anh ấy nói rằng Trình Dao là một con chóa cắn người .

Cũng vì việc đó mà suốt một thời gian dài sau đó, hễ gặp mặt là chúng tôi lại cào cấu nhau .

Giờ phút này, tôi và Cao Dương đứng đối mắt với nhau, ai không biết còn tưởng chúng tôi tê chân nên không đi được.

Hồi lâu tôi mới kịp phản ứng, hình như anh ấy ở đây là đề cứu tôi nhỉ? Nói cách khác, anh ấy đã biết việc Hứa Tử Ngôn và Trình Dao quen nhau.

Biết chuyện không báo, tội thêm một bậc.

Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh chóng tách khỏi bọn họ, may mắn là Cao Dướng đã đến kịp thời, xem ra anh ấy vẫn còn có chút nhãn lực.

Tôi nghiến răng nói: "Ừ, tôi không được phép thích cậu sao? "

Cao Dương mỉm cười, đắc ý ôm lấy tôi, khiêu khích nói: "Đương nhiên là được, cái tình cảm thầm kín kia của cậu, tôi đã nhìn thấu từ lâu rồi. Chỉ là khi đó phải lo việc học. Hiện tại đã rãnh, đành cho cậu một cơ hội vậy."

Chân tay lạnh buốt, mọi thứ trước mặt như biến thành tượng điêu khắc, tôi đóng băng tại chỗ.

Hả??

Cao Dương lại nháy mắt một cái, ám chỉ cho tôi.

Vì không để tôi xấu hổ mà hy sinh mình, tôi sẽ vote cho cậu 10 điểm haha!!

Dĩ nhiên không thể để anh ấy đơn độc diễn rồi, tôi nhanh chóng phụ hoạ, thành vở kịch hai người.

Trình Dao nghiêng đầu nhìn tôi, nhíu nhíu mày, âm dương quái khí nói: "Tôi còn tưởng cậu vì Hứa Tử Ngôn mà học lại chứ"

" ... "

Hốc mắt nóng lên, tôi nắm chặt tay lại thành nắm đấm.

Trình Dao đúng là nồi méo úp vung méo mà.

Cô ta dường như vừa ý thức được mình vừa nói gì, che miệng mà lo lắng nhìn Hứa Tử Ngôn.

Lúc này tôi mới kịp phản ứng, Trình Dao đúng là trà xanh thượng hạng nha!

Cao Dương cười khẩy, hai tay ôm mặt tôi, nâng mí mắt tôi lên để kiểm tra, rồi tán thành nói: "Thích tôi, coi như mắt nhìn của cậu vẫn dùng được!"

Sau đó quay đầu nhìn Trình Dao, giọng điệu không chút khách khí: "Trình Dao, mắt cô bị mù à, Hứa Tử Ngôn có thể so với tôi sao?"

Tôi không nhịn được cười, tính cách nói chuyện không nể nang gì của Cao Dương vẫn luôn đỉnh như vậy!

Bất quá, nhìn Trình Dao đỏ mặt, cứng họng, trong lòng tôi vô cùng vui sướng.

Trước đây, trong mắt tôi chỉ toàn là Hứa Tử Ngôn, căn bản không để người khác vào mắt.

Cứ nghĩ rằng anh ta là người đàn ông tốt nhất mà tôi từng gặp.
Đối với trúc mã Cao Dương này, cũng ngó lơ anh ấy.

Trên thực tế, Cao Dương tốt hơn Hứa Tử Ngôn rất nhiều, anh ấy xuất thân từ một gia đình thượng lưu, học giỏi, cao ráo đẹp trai nên vô cùng nổi tiếng trong trường.

Còn có bao nhiêu giải thưởng như Olympic, Vật Lý, Hoá học, ...

Tôi từng đến nhà Cao Dương, trong thư phòng anh ấy dày đặc cúp thưởng và giấy khen.

Lúc đó tôi vô cùng sửng sốt, không ngờ tới bên cạnh mình thế mà lại có một con rồng đang ẩn nấp.

Cao Dương đã nhận được học bổng từ Đại học Stanford, nhưng không đi vì nhiều lý do.

Sau khi tính toán cẩn thận, có thể thấy anh ấy thực sự rất ưu tú.

"Đúng vậy ạ, Cao Dương nhà tôi từ nhỏ đã rất xuất sắc, vừa vào trường liền đã làm chủ tịch hội sinh viên, thật là hãnh diện quá đi mất!"

Tôi nhéo nhéo má anh ấy, như để trả thù cho việc đã dám kiểm tra mắt tôi.

Vừa rồi, Trình Dao khoe khoang trước mặt tôi rằng Hứa Tử Ngôn là một trong ba ứng cử viên cho chức chủ tịch hội sinh viên, nhưng đã từ chối vì bận học.

Bây giờ thì cô ta bị vả mặt rồi.

04.

Có một số việc, tôi biết nhưng không nói ra .

Muốn cho Hứa Tử Ngôn một chút thể diện, nhưng Trình Dao không làm theo cách thông thường mà khịa tôi, tôi có thể không tức giận sao?

Vẻ mặt của Trình Dao thay đổi, cô ta nắm lấy tay Hứa Tử Ngôn.

Tai anh ta lại đỏ rồi, đó là dấu hiệu của việc xấu hổ.

Có vẻ như việc từ bỏ cạnh tranh chức chủ tịch hội sinh viên vì việc học chỉ là cái cớ.

Cao Dương cười nói: "Tôi không chậm trễ hai người nữa, bọn tôi cũng cần đi hẹn hò."

Hẹn hò!

Cao Dương không biết xấu hổ hả?

Với khuôn mặt nóng bừng, tôi im lặng để anh ấy dẫn đi.

Tôi không quay đầu lại nhìn Hứa Tử Ngôn, mặc dù có chút không muốn, nhưng anh ta đã không còn thuộc về tôi nữa .

Không, anh ta chưa bao giờ là của tôi.
...

Nửa giờ sau.

Ngồi trong quán thịt nướng với bốn phía tràn đầy mùi thịt, nhìn miếng thịt ba chỉ đang xèo xèo trên vỉ nướng, tôi thèm đến mức chảy nước miếng.

Vẫn là Cao Dương hiểu tôi nhất, không có chuyện buồn nào mà thịt nướng không giải quyết được, một bữa không được thì hai bữa.

Người ăn chay là cô ta, Trình Dao, không phải tôi!

"Làm sao vậy, không quen sao?"

"Lo lắng? Không muốn nói cảm ơn tôi?"

Tôi sững người.

Cao Dương nhướng mày, đúng là vẻ đẹp thiếu đòn mà: "Mới vừa rồi là ai cứu cậu thoát khỏi biển lửa? "

" ... "

Quả nhiên không thể chỉ vì một hành động mà cảm thấy cảm kích Cao Dương được, vì anh ấy sẽ xoá tan sự cảm kích đó chỉ bằng một lời nói.

"Vâng vâng vâng, là cậu cứu tôi! Nói mau đi, muốn tôi báo đáp cậu như thế nào! "

"Tính ra cậu còn lương tâm, yêu cầu không cao, lấy thân báo đáp."

"Hả!"

Trong lòng run rẩy, miếng thịt nướng bốc khói rơi xuống mu bàn tay nóng đến mức khiến tôi nhe răng trợn mắt.

Cao Dương vội vàng đứng dậy kiểm tra, nhìn thấy mu bàn tay đỏ bừng của tôi, vừa tức vừa cười: "Kích động như vậy?"

"Ai bảo do cậu nói nhảm!"

"Được rồi, là lỗi của tôi!"

Vừa nói, anh vừa cầm tay tôi đưa lên miệng thổi, giọng điệu bất giác trở nên dịu dàng hơn.

"Còn đau không?"

Tôi lắc đầu và rụt tay lại một cách ngượng ngùng.

Tự hỏi tại sao cảm thấy càng ngày càng nóng lên.

Cao Dương khôi phục vẻ nghiêm túc:" Vừa vặn tôi đang thiếu một người bạn gái, mấy người trong trường nhìn tôi chẳng khác nào hổ đói, vì vậy tôi cần một người giả làm bạn gái mình."

Ra là vậy, không thể nói sớm hơn được sao?

Nể tình anh em nhiều năm, tôi thực sự không thể từ chối được.

"Được thôi "

Cao Dương đặt miếng thịt đã nướng chín vào đĩa của tôi, sau đó khéo léo nướng những miếng thịt khác trên vỉ

"Sao cậu cũng học ở đây mà không nói với tôi? "

Nghe tôi nói, Cao Dương nhìn tôi đầy ẩn ý, có chút tức giận nói:

"Ồ, trong mắt cậu còn có thể chứa người khác? Ở đây chính là nơi đào tạo ngành hóa học và vật lý hàng đầu của nước, cậu cho rằng ai cũng như cậu, tới đây vì thằng đàn ông!"

Hừ, đúng là không khịa tôi một hai câu là không chịu được mà.

"Mịe nó, cậu ... !"

Nghĩ tới Hứa Tử Ngôn, trong lòng lại chua xót.

Sau khi thi xong được một ngày, tôi đã vô cùng khó chịu, không nhịn được mà mong chờ được gặp anh ta.

Ai có thể nghĩ rằng anh ta vậy mà lại ở cùng bạn tốt của tôi!

Không, Trình Dao và tôi không còn là bạn nữa.

Nhìn miếng thịt nướng hấp dẫn, tim tôi đập loạn nhịp, vội vàng nhét vào miệng.

Thịt rất ngon, nếu tôi từ chối nó, chắc chắn là não tôi có vấn đề!

05.

Khi tôi trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng đem tôi đặt lên ghế và tra hỏi sao tôi cùng giáo thảo của trường quen nhau mà không nói với họ.

Sau một lúc bối rối, tôi mới nhận ra giáo thảo mà họ nói chính là Cao Dương.

"Làm sao mọi người biết?"

"Không phải đều ở đây sao?"

Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh, hóa ra đã có người đăng bức ảnh Cao Dương ôm tôi lên confession trường. Dưới phần bình luận, đa số đều khen là trai tài gái sắc, có người còn khuyên tôi và Cao Dương mau kết hôn là vừa.

Đương nhiên, cũng có người nói tôi không xứng với anh ấy, hoặc anh ấy không xứng với tôi .... với hơn hàng ngàn bình luận.

Tôi cạn lời, đúng là một mớ hỗn độn.

Tuy góc chụp được nhắm thẳng vào chúng tôi, nhưng trong ảnh còn có một bóng lưng.

Mặt trời lặn làm kéo dài hình bóng chúng tôi trên mặt đất, xe cộ tấp nập qua lại, dáng người bên cạnh vô cùng thâm tình mà nhìn tôi.

Rất có nét đẹp nghệ thuật, tôi thầm ngưỡng mộ trong lòng .

Là một giáo thảo, Cao Dương sẽ gây ra hiệu ứng bươm bướm ở bất cứ nơi nào anh ấy đến, ngay cả tôi cũng không được tha.
Hừ.

Chính là có nhảy ở sông Hoàng Hà cũng không thể gột sạch.
......

Sáng hôm sau, Cao Dương đứng dưới ký túc xá của tôi, trên tay anh là chiếc bánh bao và sữa đậu nành mà tôi yêu thích.

Sự xuất hiện của anh đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của các cô gái.

Tôi đội mũ, lon ton chạy đến bên cạnh, thuận tiện chỉnh lại cúc áo cho Cao Dương rồi lôi đi.

"Đều là con người, tại sao cậu đi đâu cũng thu hút ong bướm vậy?!"

"Được rồi, tôi sai rồi, về sau sẽ khiêm tốn hơn."

" ... "

Cao Dương ôm eo tôi cực kỳ tự nhiên, vừa đi vừa nói.

Tôi vội vàng kiểm tra thời gian, không màng hình tượng mà cắn một miếng bánh bao lớn.

"Cũng không vội, cậu làm gì phải ăn nhanh như vậy, uống miếng sữa đậu nành Thuận Thuận này đi."

Anh ấy nhanh chóng đưa sữa đến bên miệng tôi, rất tự nhiên vén mớ tóc mai của tôi ra sau tai.

Đến cửa lớp, tôi không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng một mạch.

Ngồi vào chiếc ghế mà bạn cùng phòng đã giữ cho tôi, vẻ mặt cô ấy cực kỳ hâm mộ.

"Chậc chậc chậc, cứ thế mà ân ân ái ái, thật khiến người khác phải ghen tị mà!"

Khóe miệng tôi giật giật, nói trong vô thức, "Có sao?"

"Tại sao không!" Cô ấy giơ từng ngón tay ra đếm "Sáng nào cũng đến đưa bữa sáng. Ngoại trừ khi anh ấy có tiết, lúc nào hai người cũng dính lấy nhau. Để tao nói cho mày biết, cứ vậy mà ân ái công khai, có ngày chếc sớm đó! Hừ! Mày không biết có bao nhiêu người đang chờ hai người chia tay để thừa cơ nhảy vào đâu,"

"Nghe ... khá thú vị! "

"Bây giờ mày chính là kẻ thù của toàn bộ nữ sinh trong trường rồi đó haha ... "

Mị lực của Cao Dương lớn như vậy sao?

Tôi không tin!
...

Sự thật là ....

Giữa trưa được nghỉ, anh ấy liền kéo tôi đi kiếm đồ ăn, bao nhiêu cô gái ăn mặc thời thượng đều nhìn anh liếc mắt đưa tình.

Thấy người anh ấy nắm tay là tôi, trong mắt không khỏi lộ rõ vẻ khinh thường.

" ... "

Bạn cùng phòng của tôi quả thật nói đúng, Cao Dương chính là dạng có mị lực rất lớn, khiến bao người say mê, duy chỉ có tôi ngại.

Kém một chữ, cách biệt một trời.

Tôi muốn sống ẩn mình một chút, nhưng Cao Dương là kiểu thu hút sự chú ý một cách tự nhiên, bất cứ nơi nào có anh ấy đều có ánh hào quang.

Ngay cả dì bán cơm nhìn thôi cũng đã vui, hào hứng mà cho anh ấy thêm những hai miếng thịt.

Cao Dương bỏ miếng sườn xào chua ngọt vào bát tôi, cười nói:

"Ăn nhiều vào, trông em gầy quá!"

"Nửa tháng nay tôi tăng đến ba cân, anh đây là cho heo ăn à?"

Nhưng mà, miếng sườn xào chua ngọt trong bát có chút mê người, chỉ cần ngửi thôi là nước miếng đã không tự chủ mà chảy ra.

Béo và đẹp, tôi chọn béo đây.

06.

Thấy tôi ăn ngon lành, Cao Dương phá lệ mà cười rất tươi.

Mày kiếm mắt sáng, con người đen nhánh mang theo sự cưng chiều, tôi đành phải thừa nhận rằng Cao Dương đẹp trai hơn Hứa Tử Ngôn vạn vạn lần nha!!

Kể từ lần chia tay trước, tôi đã không gặp lại bọn họ, tần suất nghĩ về anh ta cũng ít hơn.

Không nghĩ tới da mặt Hứa Tử Ngôn rất dày, làm bộ chưa có chuyện gì mà nhắn tin cho tôi.

"Tố Tố, chúng ta hẹn ăn bữa cơm đi, anh có chuyện muốn nói với em. Địa điểm là ở quán mì chua cay cũ có được không?"

Phản ứng đầu tiên của tôi không phải là vui mừng mà là nghĩ đến Cao Dương.

Trên danh nghĩa, bây giờ tôi là bạn gái anh ấy, ra ngoài gặp crush cũ, không hợp lý lắm nhỉ?

"Có gì muốn nói thì cứ gọi. Tôi thấy không cần thiết phải gặp mặt."

Ngay khi tin nhắn được gửi đi, Hứa Tử Ngôn đã lập tức gọi đến.
Không thể nói rõ cảm giác của tôi với anh ta bây giờ là gì, duy chỉ có một điều, cách xa anh ta càng xa càng tốt.

"Xin chào, Tố Tố."

Thanh âm của anh ta trầm thấp, chính tôi cũng đã từng phát điên vì giọng nói đó, còn điên cuồng ghi âm giọng anh ấy đọc bài để đặt làm chuông báo thức.

Là giọng nói đã theo tôi suốt một năm học lại, ngày đêm tiếp động lực học tập để cuối cùng tôi cũng đã đạt được nguyện vọng đậu vào trường.

Nhưng thời gian thật diệu kỳ, chỉ mới hai tháng thôi nhưng những ký ức một năm qua đã trở nên rất xa vời với tôi, và thanh âm kia chẳng còn khiến tôi rung động nữa.

Lòng tôi bình lặng như mặt hồ không chút gợn sóng.

"Có chuyện gì sao?"

Lời vừa nói ra, Hứa Tử Ngôn lập tức sững sờ, tôi cũng vậy, chưa bao giờ giọng điệu của tôi lại lãnh đạm như vậy.

"Tố Tố, anh ... anh muốn gặp em một lần, cùng nhau đi ăn mì chua cay đó."

"Trình Dao đâu?"

"Không, chỉ có hai chúng ta thôi."

"Không thích hợp, cô nam quả nữ, rất dễ gây ra hiểu lầm."

"Em sợ Cao Dương hiểu lầm sao? Không ngờ, em lại để ý tới anh ta như vậy"

Hừ, vớ vẩn, xét về quan hệ hiện tại, đột nhiên gặp mặt mà không gây hiểu lầm mới là lạ.

Tôi không hiểu tại sao Hứa Tử Ngôn lại thành như vậy, đột nhiên nói những lời vô cùng khó hiểu.

Lúc này, đầu bên kia có tiếng mở cửa, giọng Trình Dao vang lên:

"Tử Ngôn, anh gọi ai vậy?"

"Bạn học cũ."

Tôi lẩm bẩm trong lòng, thế mà anh ta còn nói dối Trình Dao.

Không biết bên kia xảy ra chuyện gì, nhưng tôi nghe thấy giọng nói có chút khó tin của Trình Dao: "Tử Ngôn, anh cùng Tố Tố nói chuyện mà cũng phải giấu em sao?"

Tôi không muốn nghe nữa, trực tiếp tắt máy.

Có cảm giác như mình bị sỉ nhục, tôi rất tức giận.

Tôi của trước kia rất thích Hứa Tử Ngôn, chỉ cần một câu nói vu vơ hay một hành động lơ đãng của anh ta cũng có thể khiến tim tôi đập rộn lên.

Cứ nghĩ vì thích tôi, nên anh ta mới đối tốt với tôi.

Sau một năm, tôi mới nhận ra, mập mờ không đồng nghĩa là thích.

Nếu thực sự thích, sẽ không mập mờ như vậy.

Quả nhiên, Hứa Tử Ngôn thực sự kém cỏi.

[Zhihu] Chờ ngày cậu thích tôi ... (P07 - 08 - 09 - 10 - 11 - 12/P12)

07.

Tôi kể với Cao Dương về chuyện này, không nghĩ tới anh ấy lại ôm tôi mà cắn một cái.

"Ừ, tôi điên rồi!"

"Phần thưởng của cậu!"

Khi tôi và Cao Dương đang hú hí mèo chuột với nhau, tôi đột nhiên thấy Trình Dao đang đứng bên cạnh chúng tôi, nghiến răng nghiến lợi.

"Tôi qua nói với cô ta vài câu. "

Trên mặt Trình Dao không còn là nụ cười giả tạo nữa, đôi mắt sắc bén, cô ta hỏi tôi: "Cô cùng Tử Ngôn nói chuyện gì? "

"Anh ta rủ tôi đi ăn mì chua cay, nhưng tôi từ chối, hết rồi."

"Tố Tố, nếu chỉ có vậy, tại sao Tử Ngôn không nói với tôi? Cô ... đối với anh ấy như thế nào, tôi đều biết, làm sao chỉ có thể nói những lời này?"

"Trình Dao, tôi còn tưởng cô đã quên mất là tôi cũng từng thích Hứa Tử Ngôn, nếu không thì sao hai người lại ở bên nhau được?"

Với vẻ mặt xấu hổ, cô ta quay mặt đi, im lặng hồi lâu.

"Cô hận tôi vì tôi cùng anh ấy quen nhau thì tôi xin chịu. Nhưng bây giờ cô đã có Cao Dương, sao còn qua lại với anh ấy, muốn trả thù tôi?"

Tôi bốp chát lại: "Não cô bị úng à, có một người bạn trai tốt như Cao Dương không muốn mà đi qua lại với bạn trai cô? Trông tôi rảnh lắm hả?"

Đôi mắt Trình Dao đỏ hoe, trông rất đáng thương

"Tôi là muốn giúp cô giữ thể diện nên không làm lớn chuyện, phiền cô quản tốt người của mình, đừng để anh ta lại đến quấy rầy tôi!"

Cao Dương bước tới, quàng tay qua vai tôi, nhẹ nhàng nói: "Đến lúc kết thúc rồi, để anh đưa em về ký túc xá."

Dừng một chút, Cao Dương liếc nhìn Trình Dao, vô cùng ý tứ nói:

"Ngày mai là cuối tuần, anh dẫn em đi ăn thịt nướng nhé."

Quả nhiên, sau khi nói xong, sắc mặt Trình Dao lập tức tái nhợt.

Tôi giả bộ u sầu nhìn anh: "Anh định nuôi em thành heo thiệt à?"

Anh ấy mím môi cười nói: "Được ăn thịt mà không vui?"

Vui, vui, rất vui.

Làm sao có thể không vui chứ ~~

Trình Dao thích ăn chay, nhưng tôi là động vật ăn thịt
...........

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua nửa học kỳ. Đại hội thể thao của trường đang diễn ra vô cùng sôi nổi, ai nấy cũng đều rất hăng hái.

Trước trận thi đấu bóng rổ giữa nghiên cứu sinh năm nhất và năm hai, tôi tranh thủ kéo bạn cùng phòng đi mua đồ ăn nhẹ, sau đó đến khán đài cổ vũ cho Cao Dương.

Cách đó không xa, Trình Dao cũng không chịu thua kém, cô ta hét đến khàn cả giọng.

Tôi sững người, lia mắt về phía các cầu thủ, liền thấy Hứa Tử Ngôn cũng ở đó.

Không biết dũng khí từ đâu, tôi đứng dậy cổ vũ cho Cao Dương, còn hướng về phía anh ấy mà gửi tặng một nụ hôn gió. Trong nháy mắt, các đồng đội của anh trên sân và khán đài lập tức bùng nổ.

"Người anh em à, cố gắng lên, nếu chúng ta thắng, tôi liền đem bạn cùng phòng của chị dâu giới thiệu cho mấy người!"

"Được! Chúng ta nhất định phải thắng!"

" ... "

Tôi đã nghĩ bạn cùng phòng của anh sẽ từ chối, nào ngờ bọn họ còn điên cuồng hơn tôi tưởng. Haiz, đúng là người "một nhà" mà, có thể không giống nhau sao?

Giữa một khu vực chỉ toàn trai đẹp, dáng ngon, vẫn là Cao Dương nổi bật nhất.

Với dáng người cường tráng, Cao Dương tuỳ ý di chuyển trên sân đấu, vô cùng chính xác mà bắt được bóng từ đồng đội, thậm chí còn chặn được bóng do Hứa Tử Ngôn chuyền.

Bầu không khí trong phút chốc trở nên căng thẳng, Hứa Tử Ngôn lườm Cao Dương.

Bị thủng lưới hết bàn này đến bàn khác khiến anh ta rất tức giận:

"Chơi bóng là chơi bóng, sao lại đem việc tư vào việc công."

"Chơi không được liền đổ lỗi cho người khác? Hứa Tử Ngôn, anh rất có tiền đồ!"

08.

Trọng tài thấy hai người họ cứ quấn lấy nhau, liền thổi còi nhắc nhở .

Tôi không nhìn rõ bọn họ nói gì, nhưng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hứa Tử Ngôn, tôi đoán chắc anh ta đã bị Cao Dương chọc tức.

Kỳ lạ thay, lòng tôi chẳng có chút gợn sóng nào, mắt dán chặt vào Cao Dương, không quan tâm đến những người khác.

Cao Dương ghi thêm một bàn nữa, đội anh ấy đang dẫn trước 7 điểm và chỉ còn 2 phút nữa là trận đấu kết thúc.

Hết trận, Hứa Tử Ngôn kiệt sức mà ngã xuống, Trình Dao lo lắng chạy đến và va vào tôi trên đường đi.

Xoa xoa vai, tôi nhanh chóng đem nước đến cho Cao Dương.

Anh mặc áo thi đấu, mồ hôi đầm đìa. Thấy tôi đi tới, tuỳ ý nhận lấy khăn đồng đội đưa rồi quàng lên cổ.

"Mau uống nước đi!" Nói xong, tôi đưa nước cho anh ấy.

Cao Dương phấn khích mà ôm tôi, nhấc bổng tôi lên và xoay tròn trước mặt rất nhiều người.

Tôi mặt đỏ tới mang tai, sợ hãi ôm lấy anh, qua khóe mắt, liền thấy Hứa Tử Ngôn đang được Trình Dao đỡ dậy, nhìn về phía chúng tôi với vẻ mặt không vui.

Giờ phút này, tôi với anh ta chẳng còn chút cảm giác, nên cũng không để trong lòng nhiều.

Tuy nhiên, Cao Dương lại có vẻ như nhập tâm quá sâu, thậm chí còn kéo tôi cùng đi ăn tiệc chúc mừng.

Mà bọn họ cứ mở miệng ra là chị dâu, làm tôi vô cùng xấu hổ.

"Anh Dương hôm nay đánh rất hay nha, nào, mau uống một chén đi!"

"Hôm nay tuy rất vui, nhưng đừng quên công việc, uống ít một chút đi."

Bạn cùng phòng của tôi cũng to to nhỏ nhỏ nói cho tôi biết người được cô ấy nhìn trúng.

Cao Dương và tôi nghiễm nhiên trở thành bà mối, và chúng tôi thực sự đã mai mối được hẳn 2 cặp vào đêm đó.

He he, cảm giác được giúp bạn của mình thoát kiếp độc thân thật sự rất tuyệt.
...

Có Cao Dương bầu bạn, thời gian trôi qua thật nhanh, kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, một trận tuyết lớn cũng vừa ngừng rơi,

Cao Dương đang đợi ở tầng dưới ký túc xá với chiếc vali của mình, tôi đã hẹn anh ấy cùng nhau đi tàu về nhà.

Anh ấy rất chu đáo mà mang mũ, đeo găng tay cho tôi, thậm chí còn xách hết túi to túi nhỏ của tôi.

Trường học vắng hơn phân nửa, tôi nhìn quanh và hỏi: "Mọi người về quê gần hết rồi, không cần diễn nữa chứ?"

"Đã diễn là phải diễn cho trót, cậu không biết à"

Vừa nói, anh vừa đưa tay ra hiệu cho tôi khoác vào

Tôi dở khóc dở cười, đành ôm cánh tay anh ấy, nở nụ cười vô cùng mãn nguyện.

Được rồi, đợi đến lúc về quên thì không cần diễn nữa.

Không ngờ, cha mẹ chúng tôi đã chờ sẵn ở ga.

Thấy bọn tôi tay trong tay âu yếm nhau, bọn họ đồng loạt há hốc mồm kinh ngạc.

Tôi vô cùng xấu hổ, chỉ muốn tìm cái lỗ ngay tại đó mà chui xuống, hung hăng véo tay anh ấy một cái.

"Chào chú thím, cháu là bạn trai của Tố Tố. "

"Ba mẹ, đây là Tố Tố, bạn gái con."

" ... "

Để tôi chếc đi!

Không phải như vậy đâu, mau nghe tôi tôi giải thích ...

Bởi vì Cao Dương quá nổi bật nên ba mẹ tôi vô cùng thích anh ấy.
Lại vì cái miệng quạ đen này của anh, giờ tôi có nhảy xuống sống Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội lỗi này.

Ba mẹ hai bên vui vẻ hàn huyên vài câu, lại vô cùng ăn ý, liền đem hôm nay thành ngày gặp mặt thông gia.

Mẹ của Cao Dương nhét cho tôi một phong bì dày màu đỏ, thừa dịp đi vệ sinh, tôi đã len lén nhìn và ước tính cũng phải hơn vài nghìn tệ.

Đột nhiên, tôi cảm thấy chiếc phong bì này vô cùng nóng, đến bỏng cả tay.

Run rẩy lấy điện thoại ra và gửi cho Cao Dương một tin nhắn WeChat.

"Hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi. Dù gì tôi cũng không phải là bạn gái thực sự của cậu, chiếc phong bì này vẫn là nên trả lại."

"Có tiền còn chê?"

Nghiêm túc mà nói, tôi nghiến răng trả lời lại: "Không!"

Khoan, sao tôi có cảm giác như mình bị lừa vậy?

09.

Trong suốt kỳ nghỉ đông, tôi bị ba mẹ bắt đi hẹn hò với Cao Dương.

Mẹ tôi, bà Vương, là người sở hữu hoả nhãn kim tinh, vậy mà với Cao Dương lại không có lấy một điểm bị chê, thậm chí còn khen ngợi không tiếc lời.

"Mặc dù con học lại một năm, nhưng có thể cùng Cao Dương yêu đương, mẹ cảm thấy rất tốt!"

"Mẹ, trước kia mẹ đâu có như vậy. Chẳng phải toàn mắng con học hành không chăm chỉ, đầu óc chỉ toàn là sữa đậu nành sao ..."

"Nào nào, việc quan trọng bây giờ là cùng Cao Dương vun đắp tình cảm, đừng để ý mấy tiểu tiết đó nữa. Nhớ không được cãi nhau với thằng bé đó, mẹ mà biết là mẹ đập mày liền!"

Ba tôi, một ông bố tốt bụng, không thể nhìn con gái mình bị ức hiếp nên lên tiếng giúp tôi: "Mẹ nó à, nói ít đi một chút thì tốt hơn đó."

Xúc động chưa được hai giây đã bị câu nói tiếp theo của ông ấy đánh đến khờ:

"Không phải mọi tật xấu của đứa con này đều là di truyền từ bà sao?"

"..."

Tuy rằng lời nói của ba tôi không hay ho lắm, nhưng ông đã thành công trong việc thay đổi vị trí phạm tội của mẹ tôi là từ tôi sang ông.

Tôi cầm lấy túi và chuồn đi xem phim với Cao Dương.

Anh ấy vậy mà còn híp mắt, cau mày mà đùa giỡn với tôi.

Tôi tức đến nghiến răng, vặn tai anh hỏi: "Cậu cố ý?"

"Bé con à, đau quá"

"Nếu không phải do cậu khoe khoang trước mặt mẹ tôi thì tôi đã chẳng thế này, ngay cả địa vị trong nhà cũng không bằng cậu! Hại nhà tôi không hoà thuận, đúng là chỉ có cậu thôi!"

"Vâng, vâng, là lỗi của tôi. Lát nữa tôi sẽ đi gặp chú thím, nói hộ cậu vài câu. "

Chúng tôi cứ thế đứng ở cửa rạp phim mà nô đùa ầm ĩ, trông rất giống một đôi tình nhân thực thụ.

Lại tình cờ gặp bạn học cũ, tránh không được liền bị trêu chọc một chút.

Gần đến Tết, Cao Dương và tôi cùng tụ tập với các bạn học, lấy quan hệ yêu đương tham gia, khiến nhiều người bị sốc.

Kỳ quái là Hứa Tử Ngôn và Trình Dao không tham gia.

Có người hỏi tôi: "Tố Tố, không phải cậu rất chơi thân với Trình Dao sao? Còn học chung trường nữa, biết nguyên nhân sao cô ấy không đến không?"

Tôi cười lắc đầu: "Cậu cũng biết mà, nghiên cứu sinh học rất nhiều, tôi cả ngày cũng chỉ lo học, rất ít liên lạc với Trình Dao"

Không biết là ai cắt ngang: "Hai người đó không dám tới, là tránh né nhau sao?"

Ánh mắt của mọi người nhanh chóng đổ dồn vào tôi và Cao Dương, nhìn chúng tôi với vẻ mặt thăm dò.

Sắc mặt Cao Dương vẫn rất bình tĩnh, không có lấy một tia khó chịu, làm tôi cảm thấy vô cùng yên tâm.

Đúng là tôi từng mù quáng thích Hứa Tử Ngôn, nhưng đó là chuyện của trước đây.

Bụng dạ Cao Dương cũng không đến mức nhỏ nhen như vậy.
...

Về sau, bạn cùng phòng nói cho tôi rằng Hứa Tử Ngôn và Trình Dao đã chia tay.

Tôi thản nhiên đáp: "Tuổi trẻ mà, chia chia hợp hợp là chuyện bình thường."

"Tố Tố, cậu biết vì sao hai bọn họ chia tay không?"

"Không có hứng thú."

"Bởi vì cậu."

" ... "

Tôi thầm nguyền rủa trong lòng, lo chuyện của mình trước đi!

"Nghe nói Trình Dao đa nghi nên kiểm tra di động và lịch sử trò chuyện của Hứa Tử Ngôn liên tục. Điều đó khiến Hứa Tử Ngôn cảm thấy bị kiểm soát quá mức nên đã chia tay hôm qua. Sau đó Trình Dao khóc như mưa, còn chạy tới nhà Hứa Tử Ngôn làm ầm ĩ ..."

"Thực xin lỗi, nhưng bọn tôi đã sớm không còn liên lạc với nhau. Đều đã là người xa lạ rồi."

"Tôi biết, nhưng cảm thấy vẫn là nên nói rõ cho hai cậu biết, miễn liên luỵ cho cậu."

Tôi có chút xấu hổ: "Không sao, Cao Dương nhà tôi không phải loại người hẹp hòi như vậy!"

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn đem chuyện này nói với anh ấy

Cao Dương im lặng một lúc, sau đó nói ba chữ: "Tôi tin cậu."

Một khắc này, tôi vui đến tận chín tầng trời mây, thưởng cho anh ấy một cái ôm.

10.

Phải mất nửa ngày, tôi mới nhận ra được mình và Cao Dương không thực sự là người yêu của nhau, nhưng làm sao để giải thích những việc vừa qua?

Có thể là do một vài sự cố vô tình xảy ra trong kỳ nghỉ, khiến tôi quên mất điều này.
...

Đêm giao thừa, trong khi ba mẹ tôi tất bật lo cơm cúng giao thừa, thì tôi, một đứa làm biếng, được sai đi mua xì dầu.

Vừa xuống lầu, không nghĩ tới liền gặp phải Hứa Tử Ngôn, đã lâu không gặp, trông anh ta gầy và đen hơn, khuôn mặt đầy sự suy tư, trên tay vẫn cầm điếu thuốc.

Thấy tôi đi ra, anh ta lập tức dập điếu thuốc, chạy tới, giọng ngạc nhiên: "Tố Tố"

Giật mình trước sự nhiệt tình đột ngột của anh ta, tôi vô thức lùi lại hai bước và nhìn anh ta một cách cảnh giác.

"Hứa Tử Ngôn, anh tới đây làm gì?"

"Tố Tố, anh hối hận rồi"

Tôi không hiểu ý của anh ta, hỏi lại: "Cái gì?"

Hứa Tử Ngôn giống như bị điên, đột nhiên nắm lấy tay tôi, lớn tiếng nói: "Tố Tố, anh hối hận vì đã không đợi em. Hối hận vì đã quen Trình Dao. Tố Tố, em biết không? Kể từ khi em ở bên Cao Dương, mới phát hiện ra bản thân thích em nhiều thế nào, anh đố kỵ với hắn ta đến phát điên ... "

Tôi đã từng rất thích Hứa Tử Ngôn, nghĩ rằng anh ta là tia sáng lấp lánh trong đời tôi, là động lực giúp tôi vượt qua một năm học lại đơn độc đó ...

Nói thẳng ra, tôi từng là chó liếm của Hứa Tử Ngôn, miễn anh ta nói cái gì, tôi đều cảm thấy rất đúng, chỉ hận không thể biến nó thành thánh chỉ.

Hiện tại không liếm chó nữa chó liền tự tìm tới, nói rằng anh ta thấy hối hận và thích tôi.

Tôi khẽ cười một tiếng, hất tay anh ta ra, cười hỏi: "Bị tôi ngó lơ nên không quen sao?"

Hứa Tử Ngôn sửng sốt một lúc, sau đó vội vàng lắc đầu: "Không phải, Tố Tố, anh thực sự thích em."

Ha, lời này là gạt ai vậy?!

"Hứa Tử Ngôn, anh thực sự thích tôi sao?"

Hắn vội vàng gật đầu: "Tố Tố, nếu em không tin, anh có thể thề."

Thề hay không thì cũng chỉ là một câu nói, có ích gì sao?

Tình cảm chứ không phải cỏ rác!

"Hứa Tử Ngôn, anh không nghĩ bây giờ nói những lời này thật nực cười sao? Luôn miệng nói thích tôi, nhưng lại mập mờ với tôi. Đây là cách anh thích người khác hả? Sau đó lại cùng bạn tôi quen nhau, dùng những cách khác nhau làm tôi tổn thương rồi kêu thích tôi? Hiện tại lại cùng Trình Dao không rõ ràng, mà chạy đến tỏ tình tôi?"

Hứa Tử Ngôn bối rối: "Tố Tố, anh đã nói với Trình Dao là chia tay đi. Nhưng cô ta cứ đến quấy rầy anh. Bây giờ, bây giờ anh ngay lập tức chia tay, ngay trước mặt em, được không?"

Tôi cảm thấy hành vi của Hứa Tử Ngôn chẳng có một chút gì gọi là thích tôi, mà là trơ trẽn.

"Hứa Tử Ngôn, đủ rồi! Nếu hôm nay anh không đến gặp tôi và đổ lỗi cho Trình Dao, có lẽ anh đối với tôi sẽ còn chút mặt mũi. Một cây làm chẳng nên non, nếu không phải do anh góp phần thì một mình Trình Dao có thể làm ra chuyện như vậy sao? Đến cùng, không phải người sai vẫn là anh sao?"

Chàng trai từng rất ưu tú, giờ đây đã hoàn toàn thay đổi.

Hôm nay đem hết trách nhiệm đổ cho Trình Dao thì ngày mai cũng có thể đem hết nước bẩn hắt lên người tôi.

Xin lỗi, nhưng anh ta làm tôi thấy rất buồn nôn.

"Tố Tố, anh ... anh xin lỗi ... "

Nước mắt làm nhòa đi tầm nhìn của tôi, đột nhiên cảm thấy rất uỷ khuất, trong đầu liền nghĩ tới Cao Dương. Tôi vô thức nhìn lên, vậy mà lại thấy Cao Dương đang thực sự đi về phía tôi.

Tôi không nhịn được nữa, chạy nhanh về phía anh ấy mà ôm lấy ôm để.

Cao Dương nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho tôi, nhẹ giọng an ủi: "Đồ ngốc, để em chịu thiệt rồi?"

11.

Không nói thì không sao, nhưng khi anh ấy nói xong, tôi càng khóc to hơn.

"Em nhớ anh" nói xong, cứ thế nước mắt nước mũi tèm lem mà cọ cọ lên người anh ấy.

Chúng tôi không để ý xung quanh mà đứng đó thân mật, khiến Hứa Tử Ngôn xanh mặt.

"Tố Tố"

Sắc mặt Cao Dương đột nhiên trở nên lạnh lùng, thanh âm trầm thấp: "Hứa Tử Ngôn, tới tìm bạn gái tôi tỏ tình, tôi có đồng ý sao?"

"Cao Dương, anh căn bản không yêu Tố Tố, nên đừng hành hạ cô ấy nữa, đem cô ấy giao cho tôi đi"

Cao Dương cười lạnh: "Tố Tố không phải là đồ vật, làm sao có thể tuỳ ý nói chuyển là chuyển, nói giao là giao. Hứa Tử Ngôn, cô ấy cũng là con người, bằng xương bằng thịt, cô ấy cũng sẽ biết buồn, biết khóc, còn có chút yếu đuối, mỏng manh, nên không thể phục vụ loại thiếu gia như anh."

Tôi nhất thời không biết nên khóc hay nên cười, không cho thì thôi, còn nói tôi mong manh dễ vỡ làm gì?

"Đừng ảo tưởng rằng mình hiểu rõ về cô ấy. Khi anh quen Trình Dao, anh đã từng quan tâm đến thể diện của cô ấy chưa? Da mặt cô ấy có chút mỏng, lại vì tình nghĩa bạn học nhiều năm nên mới không nói rõ, Hôm nay, tôi đành thay cô ấy đóng vai ác một lần vậy. Hứa Tử Ngôn, tôi nói cho anh biết, Tố Tố là bạn gái của tôi là thật, tôi yêu cô ấy là thật, không bao giờ buông tay cô ấy cũng là thật."

Để khiến Hứa Tử Ngôn hoàn toàn bỏ cuộc, tôi nắm lấy tay Cao Dương: "Hứa Tử Ngôn, người tôi thích là Cao Dương."

Cuối cùng, thấy không còn hy vọng cứu vãn, anh ta đành tức giận bỏ đi.

Tôi nhìn Cao Dương một cách nghiêm túc, hỏi anh ấy những điều khiến tôi suy nghĩ trong vài ngày qua.

"Cao Dương, cậu nói dối tôi là bạn gái cậu, không đơn giản chỉ là để giúp tôi chứ?"

"Chẳng lẽ biểu hiện của tôi còn chưa rõ?"

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi, nhưng quá nhanh để tôi bắt kịp nó.

"Tố Tố, tôi thích cậu, thích từ rất lâu rồi ... Nếu không, cậu xem xét một chút, làm bạn gái thật của tôi đi!"

Nói không vui chính là nói dối, khoảng thời gian yêu thầm Hứa Tử Ngôn quá đau khổ, ai lại không muốn được nếm mật ngọt kia chứ.

Hơn nữa, Cao Dương là một người bạn trai rất tốt, từ việc giúp tôi làm bài tập đến việc nhớ rõ kỳ kinh nguyệt của tôi, anh ấy quan tâm tôi hơn cả bản thân mình.

Tôi sụt sịt, cười nói: "Hiện tại không phải sao?"

Anh ấy hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, bế tôi lên và xoay vài vòng tại chỗ.

Có mấy người đi ngang qua làm tôi vô cùng ngượng ngùng, vùi đầu vào vai anh: "Mau buông em xuống, người ta cười thúi mặt mất!"

"Ai cười kệ họ, được ôm bạn gái mình thực sự rất vui đó, thích không bảo bối?"

"Đừng nháo, mẹ em còn đang đợi em mua xì dầu về nữa!"

Nghe vậy, anh ấy liền dẫn tôi đi mua, tôi vừa đi vừa hỏi: "Sắp đến giờ cơm tất niên rồi, sao anh còn đến đây?"

"Anh nhớ em!"

Tôi rủ Cao Dương về nhà mình ăn cơm, tuy rằng thích nhưng lại làm bộ từ chối: "Cái này ... cơm tất niên nhà em mà, cứ thế đến ăn có chút không tốt nhỉ? Đợi chút, để anh lấy quà đã."

Ha!

Khá lắm!

Tình cảm sẵn có, quà xịn cũng có, lại đến nhà tôi chúc Tết ngay đêm giao thừa.

Cao Dương khiến mẹ tôi sướng đến phát điên, đem anh cung phụng như khách quý.
...

12.

Sau Tết Nguyên Đán.

Cuối năm ngoái, bạn học cũ đều đã thảo luận xong, cùng nhau sắp xếp thời gian đến thăm chủ nhiệm lớp.

Mồng sáu tết, Cao Dương đến đón tôi từ rất sớm, mẹ tôi tươi cười nhìn chúng tôi rời đi, ánh mắt bà chính là vô cùng vui sướng khi bán được con lợn là tôi ....

Khi chúng tôi đến, trong phòng bao đã khá đông, bọn họ nồng nhiệt chào hỏi chúng tôi.

Cô Tôn nhìn tôi và Cao Dương với ánh mắt vui mừng, gật đầu liên tục: "Tiểu tử này, cô còn đang thắc mắc sao con lại từ bỏ học bổng đại học danh giá mà đi học lại, hoá ra là để theo đuổi vợ!"

Tôi hơi bối rối, không biết lời này có ý gì.

Cao Dương cười nói: "Gừng càng già càng cay mà, một chút mánh khoé liền bị cô liếc mắt một cái đã hiểu thấu."

"Tố Tố là một cô gái tốt, nhớ đối xử tốt với con bé nhé!"

Càng nói, tôi càng có chút khó hiểu.

Lúc sau tôi mới biết, khi đó Cao Dương được nhận vào trường top đầu của nước, nhưng vì để vào cùng trường với tôi mà quyết định học lại.

Không cảm động chính là nói dối, nếu không có bạn học ở đây, tôi thực sự chỉ muốn nhào đến ôm lấy anh.

Các bạn học lần lượt chúc phúc chúng tôi, làm tôi có chút xấu hổ.
Đột nhiên có người hét lên: "Hứa Tử Ngôn, cậu tới trễ rồi."

"Thực xin lỗi, trên đường có chút kẹt xe, tôi tự phạt mình ba cốc."

Đằng sau anh ta là Trình Dao đang nở một nụ cười miễn cưỡng, khi nhìn thấy tôi, cô ta sững lại, chút cảm xúc thù hận thoáng qua khuôn mặt cô ta, sau đó cô ta bước tới nắm lấy tay tôi.

"Tố Tố, năm mới vui vẻ."

"Chúc mừng năm mới."

Tôi rút tay ra, nắm lấy cánh tay Cao Dương, mỉm cười với bọn họ.

Suốt bữa tiệc, Hứa Tử Ngôn im lặng uống rượu, Trình Dao ở một bên cũng không ngăn được. Đột nhiên anh ta đứng dậy, cầm một ly rượu đi đến chỗ chúng tôi, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào đây.

Cao Dương cũng đứng dậy, trên tay là một ly rượu trắng.

"Cao Dương, nhớ đối tốt với Tố Tố" lúc nói lời này, ánh mắt Hứa Tử Ngôn vẫn một mực nhìn tôi.

"Không nhọc anh hao tâm tổn trí, vị hôn thê của mình, tôi không lo được thì ai lo?"

Cao Dương tiến lên một bước, bảo vệ tôi ở phía sau.

Sắc mặt Trình Dao rất xấu, sau khi Hứa Tử Ngôn và Cao Dương uống rượu xong, cô ta liền tới kéo anh ta rời đi.

Từ đầu đến cuối, tôi vẫn luôn bình tĩnh mà ôm cánh tay Cao Dương, trong lòng vô cùng cảm động.
...

Hết Tết, tôi trở lại trường học với Cao Dương. Bố mẹ tôi cứ nắm tay anh ấy, dặn dò anh ấy phải để mắt đến tôi và cứ gọi điện cho họ nếu tôi không nghe lời.

"Mẹ, rốt cuộc con có phải con đẻ của mẹ không vậy? "

"Tố Tố, đây là mẹ đang nhờ thằng bé chăm sóc cho con đấy."

Mẹ tôi cười rạng rỡ, nắm lấy tay Cao Dương vỗ nhẹ, có phần ghét bỏ tôi nói: "Vẫn là tiểu Dương tốt nhất, về sau phiền con chăm sóc con bé nhé!"

Vừa nắm tay anh ấy vừa đi, vừa hồi tưởng lại những điều đã xảy ra trong quá khứ. Từ thanh mai trúc mã cho đến bạn học từ tiểu học đến đại học, chúng tôi vẫn luôn xuất hiện trong thanh xuân của nhau.

Mặc dù lúc xưa tôi một mực thích Hứa Tử Ngôn, nhưng may mắn thay, Cao Dương vẫn kiên trì mà ở bên cạnh tôi.

Nếu không có lời nói kia của chủ nhiệm cũ, tôi sẽ không biết được Cao Dương lại vì tôi mà học lại một năm, càng không biết tôi ở trong lòng anh ấy lại quan trọng như vậy.

Về sau, tôi vẫn thỉnh thoảng nghe được vài tin tức về Trình Dao và Hứa Tử Ngôn, bọn họ vẫn là đường ai nấy đi. Còn Hứa Tử Ngôn như biến thành người khác, chuyên đi tán tỉnh các cô gái ...

Nhưng việc này thì liên quan gì đến tôi?

Mối quan hệ giữa tôi và Cao Dương ngày càng khăng khít, tuy không ồn ào nhưng lại khiến tôi có cảm giác vô cùng an toàn.

Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi liền đính hôn.

Vào đêm trước ngày cưới, anh vòng tay ôm lấy tôi: "Tố Tố, anh muốn nói với em, kỳ thi lại năm đó em không hề cô đơn, từ đầu đến cuối vẫn luôn có anh theo em, phần đời về sau cũng vậy, em ở đâu, anh ở đó."

Huhuhu ...

Cảm động quá đi mất!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro