Đại Lão Thiên Kim Phản Kích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ ĐẠI LÃO THIÊN KIM PHẢN KÍCH ] - Phần 1/3
Tác giả : 魔王小团团
Đề cử : Bạn Sing cung Sư Tử
Editor : Língg
___________________________
Tiệc mừng thọ cha ruột, tôi bị ngăn ngoài cửa, không được vào trong.

Ông chê tôi nhà quê, sợ tôi làm ông mất mặt, bảo tôi gọi ông là chú.

Tôi bật cười.

Ông không biết, trong cái bao tải tôi đang vác trên vai, có 100 vạn tiền mặt.

Ông càng không biết, quý nhân trong miệng ông, chính là tôi.
___________________________

1.
Cha ruột tôi là tổng giám đốc xí nghiệp, lái xe sang, ở biệt thự lớn.

Tôi là một đứa nhỏ ở nông thôn, ra ngoài bằng hai cẳng, ở nhà ngói.

Ông nói bát tự tôi không tốt, khắc chế.t mẹ tôi.

Sợ tôi tiếp tục khắc ông, nên ném tôi ở nông thôn, tặng tôi cho người khác.

Hiện tại là đại thọ 60 tuổi của ông, tôi nhận được thư mời.

Thiệp mời dát vàng, cầm có hơi phỏng tay.

Cha nuôi tôi, cũng là người cha hiện tại của tôi, dặn tôi làm người phải biết lễ nghi.

Nên tôi cõng một bao tải to, đi tới cửa biệt thự cha ruột.

Còn chưa vào cửa, đã bị cản lại,

Vài ánh mắt dần dập liếc về phía tôi.

"Ai thế, ăn mặc quê quá."

"Bộ dạng nghèo túng này, chắc đi nhầm đó hả ?"

"Không phải là định tới ăn chùa chứ ?"

Một người dùng sức tàn nhẫn túm tôi vào một góc.

Tôi ngước mắt, liền nhìn thấy cha ruột tôi trầm mặc, ngữ khí lạnh lẽo: "Sao mày lại tới đây ?"

Tôi nhìn ông một chút, thả bao tải trên vai xuống, đang muốn lấy thư mời ra ---

"Sao lại ăn mặc như tên ăn mày thế, thực sự làm tao quá mất mặt !"

"Hôm nay có rất nhiều khách mời, còn có cả đại nhân vật tới. Lát nữa tuyệt đối không được nói tao là cha mày nhé."

Tôi cầm thư mời, tay hơi dừng lại chút, cười cười, chậm rãi buông lỏng tay ra.

Cúi đầu liếc cách mình ăn mặc.

Áo mơ mi trắng phối với quần bò, sạch sẽ.

Trước khi đi, cha còn lôi kéo tôi, bảo tôi đổi đôi dép lê thành giày thể thao.

Cách ăn mặc này ở nông thôn chúng tôi, đã là đỉnh của chóp rồi.

Nhưng ở trong mắt cha ruột, lại thành ăn mày.

Từ khi sinh ra cho tới nay, ông chưa bao giờ cho tôi dù chỉ một đồng một cắc, bây giờ lại ghét bỏ tôi nhà quê.

Khách mời ngoài cửa dồn dập quay đầu lại nhìn.

"Tổng giám đốc Dư, đây là ai vậy ?"

Cha ruột mạnh mẽ trừng tôi một chút, đè giọng nhắc nhở tôi lần hai: "Nhớ kỹ, đừng nói tao là cha mày."

Ông ngẩng đầu, khuôn mặt lập tức tươi cười: "Con gái bạn tôi, bạn tôi qua đời mấy năm trước, tôi vẫn luôn giúp đỡ con bé. Đứa nhỏ này hiểu chuyện, hôm nay nhất định cứ muốn tới chúc thọ tôi..."

"Tổng giám đốc Dư đúng là nhân từ."

"Đúng thế đúng thế, chẳng trách tổng giám đốc Dư có thành tựu như ngày hôm nay."

Cha ruột hưởng thụ sự khen ngợi của mọi người, liên tục xua tay: "Mọi người quá khen, đây đều là việc tôi phải làm."

Hóa ra tôi lại là con gái của bạn ông.

Buồn cười hơn chính là, ông giúp tôi lúc nào đâu ?

Tôi cười khanh khách, ngẩng đầu nhìn ông: "Chú Dư, thực sự rất cảm ơn chú."

Cha ruột thành chú, chắc đây là chuyện cười buồn cười nhất tôi từng nghe được.

Tôi cười cực kỳ xán lạn.

2.
Ánh mắt cha ruột hơi ngưng lại, phức tạp nhìn tôi một chút.

Tôi thoải mái đối đầu tầm mắt ông, ý cười dạt dào.

Ông nhíu nhíu mày, lại vướng phải ánh mắt của mọi người xung quanh, chầm chậm nói: "Nếu đã tới rồi, thì ở lại ăn một bữa rồi hẵng đi."

Nói xong, ông vẫy vẫy tay, rất nhanh một người phụ nữ trung niên đã chạy tới.

"Dì Vương, dẫn nó vào trong."

Dì Vương gật đầu, vẻ mặt ghét bỏ nhìn tôi một chút: "Đi theo tôi."

Tôi nhấc bao tải dưới đất lên, khiêng trên vai, không nhìn ánh mắt người xung quanh, đi theo vào trong.

Mà cha ruột " chú Dư" của tôi, đã sớm đi bắt chuyện khách quý rồi.

Sau khi dì Vương mang tôi vào bếp, ánh mắt bà dừng lại ở bao tải trên vai tôi, ghét bỏ nói: "Cái vật bẩn thỉu này của mày,đừng có làm dơ lung tung, để tạm đó đi."

Tôi nhíu nhíu mày.

Chỉ chốc lát sau, bà ta đem tới một chậu gì đó đen thùi lùi, lạnh lùng đưa tôi: "Ăn đi."

Tôi cúi đầu liếc mắt nhìn, sau đó nở nụ cười.

Một chậu cơm thừa lẫn đồ ăn thừa, nhìn qua như đồ ăn cho chó ăn.

Dì Vương không vui nhét chậu cơm vào tay tôi, giọng điệu cay nghiệt: "Sao ? Ăn mày còn đòi xôi gấc à ? Kể cả là cơm thừa này, ở nông thôn mày cũng không được ăn đâu."

Tôi nhìn bà ta, cười cười: "Bà biết tôi là ai chứ ?"

Dì Vương ngưng một chút, kiên cường ngẩng đầu nói: "Cái gì ? Mày không phải là học sinh nghèo được ông chủ giúp đỡ à ?"

"Thật sao ?" Tôi nhìn bà ta, cười gằn.

"Năm đó mẹ tôi đúng là bị mù, mới cứu loại sói mắt trắng như bà."

Năm đó chồng dì Vương chơi cờ bạc, nợ một đống, mẹ tôi thấy bà ta đáng thương, chứa chấp bà ta, còn giúp bà ta trả hết nợ.

Nhưng bà ta không cảm kích, ngược lại còn nhân lúc mẹ tôi khó khăn mà bỏ đá xuống giếng.

Dì Vương nghẹn lời, ánh mắt có chút né tránh.

Tôi cụp mắt, liếc nhìn đồ ăn thừa trong tay, cười lạnh, giơ tay đổ lên đầu bà ta.

"Nếu đây là đồ ở nông thôn cũng không có mà ăn, thì tôi cũng không có phúc mà hưởng, trả lại cho bà đó."

Nước ấm đen thùi lùi, tí tách tí tách chảy trên tóc bà ta, vô cùng chật vật.

"A----"

Dì Vương khiếp sợ phản ứng lại, tức giận tới mức không nó lên lời: "Mày mày mày ----"

Tôi nhìn bà ta, cong khóe môi: "Đúng là rất xứng."

So với những chuyện bà ta từng làm, tôi làm như vậy đã là khách khí lắm rồi.

Tôi cõng bao tải, không hề nhìn bà ta, quay đầu đi về phía phòng tiệc.

Trong phòng tiệc, khách mời tụ tập, cực kỳ náo nhiệt.

Lúc tôi xuất hiện, mọi người đều nhìn lại.

Nụ cười trên mặt cha ruột nháy mắt cứng đờ, vội vã đi tới cạnh tôi, cắn răng nói: "Không phải tao bảo dì Vương đưa mày xuống rồi à."

Tôi ngước mắt, nở một nụ cười hồn nhiên: "Cháu tới chúc thọ chú Dư mà."

3.
Sắc mặt cha nuôi đen thui, nhưng bị vướng khách mời, không dám phát cáu.

Ông chỉ về vị trí trong góc, không nhịn được nói: "Được rồi, mày vào kia ngồi, đừng có chạy lung tung."

Tôi nhíu mày, cõng lấy bao tải to, chậm rãi bước tới bên kia.

Người xung quanh chỉ chỉ chỏ chỏ, nhưng tôi không để ý chút nào.

"Tổng giám đốc Dư, sao lại không thấy tiểu thư Dư nhỉ ?"

"Đúng thế, Dư tiểu thư xuất sắc thật, từ nhỏ đã ưu tú, nghe nói hồi trước còn đạt được học bổng du học nước ngoài nổi tiếng hả ?"

Trên mắt ông lộ ra vẻ hài lòng, nở nụ cười: "Là do tiểu Nhu không chịu thua kém, con bé đi đón bạn trai, lập tức sẽ tới thôi."

"Ôi, Dư tiểu thư có bạn trai ? Không biết là cậu ấm nhà ai thế ?"

Trong mắt cha ruột không giấu được sự kiêu ngạo: "Cậu ta họ Cố."

"Họ Cố ? Chẳng nhẽ là cậu ấm họ Cố nhà tổng giám đốc Cố tập đoàn Thịnh Thiên ?"

Cha ruột mỉm cười gật đầu.

"Ái chà, thực sự là chúc mừng tổng giám đốc Dư."

Cha ruột tôi thỏa mãn hưởng thụ những lời khen ngợi này, nhìn bọn họ chút, thần bí cười: "Bạn trai tiểu Nhu còn giúp tôi mời được tổng giám đốc Tống của tập đoàn Hằng Dật tới."

"Cái gì ? Vị tổng giám đốc họ Tống thần bí kia cũng tới ?"

Người xung quanh vừa nghe tới vị tổng giám đốc họ Tống này, liền dồn dập tụ lại.

"Nghe đồn vị tổng giám đốc họ Tống này chưa bao giờ tham gia tiệc rượu, không nghĩ tới tiệc sinh nhật lần này của tổng giám đốc Dư lại có thể mời cậu ta tới."

"Đúng đó đúng đó, nếu có thể may mắn được vị tổng giám đốc Tống này ưu ái, cậu ta vừa ra tay, là đầu tư hơn trăm triệu."

"Tổng giám đốc Dư đúng là có phúc lớn nha/"

Tôi ngồi trong góc, miễn cưỡng khua hai chân, lúc nghe thấy bọn họ nhắc tới vị tổng giám đốc Tống, hơi nhíu mày.

Phía cửa đột nhiên náo nhiệt, ba người chậm rãi đi tới.

Dư Thiên Nhu, em kế tôi, mặc một chiếc váy trắng cao cấp được thiết kế riêng, tư thái cao nhã.

Bên trái cô ta là mẹ ruột cô ta, mẹ kế tôi - Vương Tuyết, được bảo dưỡng rất tốt, còn mặc trang phục tinh xảo.

Phía bên phải cô ta, là một chàng trai trẻ tuổi, hai người khoác tay, thái độ thân mật.

Cha tôi làm người đầu tiên tới nghênh đón, vây chàng trai vào giữa, nói chuyện nhiệt tình.

Tôi liếc mắt nhìn chàng trai kia, sau đó cười thành tiếng.

Đây chính là Cố Thần, con trai tổng giám đốc Cố của tập đoàn Thịnh Thiên ?

Nhưng cậu ta rõ ràng là con trai của tài xế riêng nhà tổng giám đốc Cố.

Buồn cười quá đi thôi.

4.
Cha ruột tôi cung kính mời Cố Thần giả tới bàn chính.

Cố Thần giả lôi ra một hộp quà, đưa tới: "Chú Dư, sinh nhật vui vẻ."

Dư Thiên Nhu thân mật kéo tay Cố Thần giả: "Cha, đây là quà anh Thần đặc biệt cho người tìm Kiều đại sư vẽ đó."

Người bên cạnh vừa nghe thấy "Kiều đại sư" liền dồn dập vây tới, muốn chứng kiến bức tranh Kiều đại sư vẽ.

"Tranh Kiều lão vẽ, tiền lớn cũng khó cầu nha."

Nụ cười trên mặt cha ruột càng sâu, không chờ được mở hộp quà, lấy bức tranh bên trong ra.

Những người khác thấy liền dồn dập than thở khen.

"Cây đào mừng thọ này vẽ đẹp thật."

"Kiều lão không hổ là đại sư, vẽ cây đào mừng thọ giống thật quá."

Tôi nghe được tên Kiều lão, ngẩn người.

Thầy tôi đồng ý vẽ cây đào mừng thọ cho người khác lúc nào thế ?"

Phải biết, thầy tôi trước giờ chỉ vẽ tranh sơn thủy.

Thậm chí thầy còn nói, vẽ loại cây đào mừng thọ này quá tục.

Tôi chậm rãi đứng dậy,  đi tới sau đoàn người, liếc nhìn bức tranh, không nhịn được cười thành tiếng.

Đây không phải tranh thầy vẽ.

Đây là tranh thầy dùng làm ví dụ tiêu cực trên lớp.

Bây giờ bị mấy người này coi là tranh thầy vẽ, không biết sau khi thầy biết, có thể tức thổ huyết không nữa.

Sỉ nhục tôi thì thôi, nhưng sỉ nhục thầy tôi, tôi không nhịn được nữa rồi.

"Ai nói đây là tranh Kiều đại sư vẽ ?"

Tôi nói không đúng lúc, ngay lập tức đưa tới sự chú ý.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía tôi.

Sắc mặt cha ruột đột nhiên trầm xuống, mạnh mẽ trừng tôi một chút.

Ánh mắt kia, cứ như hận không thể giế.t chế.t tôi.

Dư Thiên Nhu đứng dậy nhìn tôi, ánh mắt xem thường: "Cô thì biết cái gì ? Dựa vào cái gì mà nói đây không phải tranh Kiều đại sư vẽ ?"

Tôi nhìn về Cố Thần giả đang né tránh ánh mắt bên cạnh cô ta, cười cười: "Kiều đại sư chưa bao giờ vẽ loại cây đào mừng thọ này."

"Ha, một người từ nông thôn tới như cô, thèm nổi tiếng đến phát điên rồi à ?"

"Cười chế.t tôi, ra vẻ hiểu biết."

Mẹ kế Vương Tuyết vạn phần đắc ý, nghe những người này trào phúng tôi.

Hồi lâu sau, bà ta mới chậm rãi khua tay một cái: "Mọi người đừng để ý, một đứa bé lớn lên từ nông thôn như cô ta, chưa thấy những thứ này, làm gì biết cái gì là vẽ chứ."

Từng chữ từng chữ, đều tàn nhẫn đạp tôi dưới chân.

Đúng lúc này, trong đám người vang lên một giọng nói: "Đây đúng là không phải Kiều đại sư vẽ."

Người nói chuyện là một chàng trai trẻ tuổi. Cậu ta tiến lên nhìn kỹ bức tranh, gật gật đầu: "Trước đây tôi từng may mắn được tham dự tiết học của Kiều đại sư. Bức tranh này là bức tranh thầy lấy ra làm tư liệu giảng dạy về mặt tiêu cực."

Lời cậu ta vừa nói xong, bốn phía lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau.

Sắc mặt cha ruột tôi đen xì.

5.
Vẻ mặt Vương Tuyết cũng không khá hơn chút nào, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tôi.

Dư Thiên Nhu quay đầu, kéo tay Cố Thần giả, nũng nịu yếu ớt nói: "Anh Thần nhất định là bị lừa, đúng không ?"

Cố Thần giả lúng túng cười, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán: "Đúng vậy, tại anh không chú ý."

Cha ruột gắng gượng mỉm cười, khua tay một cái: "Không sao không sao, tấm lòng là chính ấy mà."

Tấm lòng là chính hả ?

Tôi mỉm cười, ,thả bao tải to xuống, oạch một cái rơi xuống đất.

Tôi ngước mắt, nở nụ cười tươi: "Chú Dư, cháu cũng đem quà tới cho chú."

Nụ cười cha ruột tôi vất vả duy trì lập tức tắt ngúm.

Ông tức giận trừng mắt nhìn tôi: "Không cần."

Hai chữ, cứ như nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Vương Tuyết ghét bỏ nhìn bao tải: "Được rồi, mau mau cầm đi đi, đừng ở đây làm mất mặt người khác."

"Chờ chút ---"

Dư Thiên Nhu có ý định giẫm tôi, mỉm cười nói: "Mẹ, chị đi từ nông thôn ở xa tới, cũng không dễ dàng gì, vẫn là xem chị tặng gì thì tốt hơn."

Một tiếng "chị" của cô ta, khiến mọi người trong sảnh đều sửng sốt.

"Sao lại gọi chị rồi ?"

"Đúng thế, không phải con gái của bạn à ?"

Tôi long lanh cười: "Mẹ tôi sau khi sinh tôi ra thì qua đời, tôi không có em gái."

Sắc mặt Dư Thiên Nhu cứng đờ, lập tức thay đổi bộ mặt oan ức: "Chị, chị đây là đang trách chúng em từ nhỏ đã để chị ở nông thôn à ?"

Nhìn xem, cái bộ dạng mềm mải này, người đàn ông nào nhìn mà không đau lòng chứ.

Nhưng cô ta không biết, cha ruột tôi, căn bản sẽ không thừa nhận tôi trước mặt mọi người.

Ông, bảo tôi gọi ông là " chú Dư".

Hiện tại, con gái yêu quý của ông tự mình vả mặt ông.

Người xung quanh nghị luận sôi nổi:

"Tôi nghe nói tổng giám đốc Dư có vợ trước, cũng có một đứa con gái, không phải là người này đó chứ ?"

"Thế mà hắn còn nói là con gái của bạn ..."

Sắc mặt cha ruột tôi tái xanh, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn tôi: "Làm loạn đủ chưa ?"

Tôi nhẹ nhàng cười: "Cháu tới chúc thọ chú Dư mà."

Tôi dùng sức nhấn mạnh hai chữ "chú Dư."

Sắc mặt cha ruột tôi đen tới mức đáng sợ, tức giận nặng nề chỉ vào cửa: "Cầm đồ vật của cô, lập tức cút đi ngay."

Tôi ngước mắt nhìn ông.

"Chú chắc chứ ?"

Tôi cười cười, mở bao tải, lộ ra đồ vật bên trong.

"shhhh ----"

Tất cả mọi người hít sâu một hơi.

Bên trong bao, là 100 vạn tiền mặt.

Cha ruột tôi bảo tôi cầm rồi cút đi.

Tôi thở dài, vác về cũng nặng phết đó.

Phía sau, sắc mặt cha ruột và mẹ kế đều tái rồi.

Tôi khoác bao tải lên vai, quay đầu nhìn bọn họ một chút, mỉm cười thật tươi: "À, đúng rồi, vị tổng giám đốc Tống kia, mọi người cũng không cần đợi nữa đâu."

Bởi vì vị đó, chính là tôi.

[ ĐẠI LÃO THIÊN KIM PHẢN KÍCH ] - Phần 2/3
Tác giả : 魔王小团团
Đề cử : Bạn Sing cung Sư Tử
Editor : Língg
___________________________
6.
Cha ruột tôi nằm mơ cũng không ngờ tới, người nhận nuôi tôi, là đại lão giới đầu tư - Tống Thành.

Ông càng không ngờ tới, cha tôi tiện tay ném tập đoàn Hằng Dật cho tôi.

Người ông khổ sở muốn leo lên, là tôi.

Nhưng chính ông, tự tay đuổi tôi khỏi tiệc mừng thọ.

Tôi nhún vai cười, đem tiền trong bao quyên góp cho một cô nhi viện.

100 vạn này, tôi căn bản không định đưa ông.

Cha tôi nói làm người thì phải biết lễ nghi.

Đúng thế.

Tôi làm được.

Cho cha ruột một phần "kinh hỉ" lớn

Về phần ông có thích phần quà này không, tôi không chắc.

Trở về nông thôn, vừa vào cửa, liền thấy cha tôi cả người đầy bùn đứng trong sân.

Nhìn thấy tôi, ông hiền lành cười: "Về rồi ?"

"Dạ."

Tôi đi tới, cầm ống nước bên cạnh, rửa chân cho ông: "Cha dẫm vào vũng bùn à ?"

"Cha giúp lão Vương đuổi con heo nhà lão, không cẩn thận ngã xuống ruộng. Đừng nói nữa, con heo này chạy nhanh lắm, chẳng qua là chạy không nhanh bằng cha mà thôi."

Cha tôi rửa bùn trên tay, vui vẻ nói.

Tôi cười cười.

Ừ, đây chính là cha tôi, đại lão giới đầu tư - Tống Thành.

Ông chê trong thành phố tẻ nhạt, nên chạy tới nông thôn trồng trọt.

Không cẩn thận giúp cả thôn dần giàu lên, còn ăn vạ ở nông thôn không chịu đi.

"Đang vui à ? Tiệc mừng thọ nghịch cũng kha khá rồi ?"

Cha tôi nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt.

Tôi gật đầu, chậm rãi nói: "Dạ, con nghe lời cha, trong tiệc mừng thọ cực kỳ hiểu lễ nghi luôn đó."

Cha tôi ngừng chút, sau đó cười cười dang tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa đầu tôi.

"Tiểu Xuân Xuân, chào mừng con về nhà."

Tôi hơi dừng lại chút run rẩy mấy giây, viền mắt ửng đỏ: "Dạ, về nhà."

"Chào mừng về nhà, chào mừng về nhà."

Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng máy móc.

Tôi dừng lại, quay đầu liền thấy một con cún máy, ở bên cạnh vui sướng vẫy đuôi.

"Đây là ?" Tôi nghi hoặc nhìn về phía cha tôi.

Cha tôi vui vẻ cười: "Cái này hả, cái này là tiểu Cố ở nhà bên đưa tới, nói là cậu ta nghiên cứu ra sản phẩm mới, để chúng ta nghịch chút,"

Tôi nhìn về phía nhà bên cạnh, rũ mắt đứng dậy :"Cha, con ra ngoài một chút."

Cha tôi chuyên tâm nghịch con cún máy, tùy ý khua tay một cái: "Đi đi."

Tôi đi tới sân nhà bên cạnh.

Trong sân lớn, rải đầy phế phẩm.

Một chàng trai khuôn mặt tuấn tú, mặc một bộ quần áo đầy bụi, đang ngồi xổm lựa cái gì đó trong đống phế phẩm.

Tôi miễn cưỡng tựa vào cổng sân, nhìn về phía anh: "Hei, anh có biết có người ở bên ngoài giả mạo anh không ?"

7.
Ừ, không sai.

Người đàn ông trước mặt tôi, mới thực sự là Cố Thần, cậu ấm của tập đoàn Thịnh Thiên.

Cái tên trong tiệc mừng thọ kia, chỉ là con của tài xế nhà anh.

Tuy tôi không biết tại sao anh lại trốn tới nông thôn, nhưng làm hàng xóm, tôi cảm thấy tôi có nghĩa vụ phải báo anh một tiếng.

Cố Thần không ngẩng đầu, tiếp tục tìm đồ trong đống phế phẩm, thuận miệng "ừ một tiếng.

Tôi nhíu mày: "Không sợ cậu ta gây chuyện à ?"

Anh dừng tay, ngước mắt nhìn tôi: "Ăn cơm không ?"

Tôi ngưng lại, gật gật đầu.

Trong tiệc mừng thọ tôi chưa ăn gì cả, hiện tại đúng là có hơi đói bụng.

Quan trọng là, tay nghề của Cố Thần, có thể so với bếp trưởng của khách sạn 5 sao, tôi ăn chực không ít lần.

Cố Thần bưng ra vài món ăn, rất nhanh đã bị tôi chén sạch.

Ăn uống no đủ, tôi đứng dậy, liếc nhìn anh, miễn cưỡng khua tay một cái: "Em đi đây."

Cố Thần nhìn tôi, tùy ý gật gật đầu.

Tôi cười cười, quay đầu về nhà.

Tôi biết Cố Thần không phải kẻ ngu si gì, có vài việc, nhắc qua là được.

Về quê ngày thứ 3, tôi còn đang ngồi trong sân nhà Cố Thần lật tìm phế phẩm, đột nhiên có vài vị khách không mời mà tới.

"Ơ, trên tiệc mừng thọ rạng rỡ thế cơ mà, bây giờ không phải cũng ngồi đây thu mua phế liệu à."

Một giọng cay nghiệt vang lên trong sân.

Tôi nhíu mày, ngước mắt nhìn thấy Vương Tuyết đang bịt mũi, trào phúng nhìn tôi.

Bên cạnh bà ta, còn có cha ruột tôi và Dư Thiên Nhu.

Dư Thiên Nhu dùng ánh mắt bắt nạt nhìn tôi, làm nũng dậm chân: "Ái chà cha, con nói nó chỉ lừa người khác mà thôi, cha xem cả người nó mặc đồ rách nát, sao có khả năng có liên quan gì tới tổng giám đốc Tống của tập đoàn Hằng Dật chứ."

"Đúng vậy, 100 vạn hôm trước, ai biết nó lấy đâu ra, nói không chừng là tiền bẩn."

Vương Tuyết quái gở nói.

Cha ruột tôi trầm mặt, tức giận trừng mắt nhìn tôi: "100 vạn này ở đâu ra ?"

Tôi tùy ý ném phế phẩm xuống đất, lạnh lùng nhìn ba người trước mặt.

Đúng là được mở mang tầm mắt, tại sao trên đời lại có những người vô liêm sỉ thế nhỉ ?

Hóa ra ba người họ tới đây kẻ xướng người họa, ác ý dẫm đạp tôi, chính là vì 100 vạn này ?

Tôi đúng là sắp bị chọc tức phát cười rồi.

8.
"Tiền của tôi, liên quan quái gì tới mấy người ?"

Tôi cười lạnh nhìn ba người họ.

Cha ruột tôi lạnh mặt, âm trầm nói: "Mày là con gái tao, sao tao có thể không quản ?"

Ha, buồn cười vãi chưởng.

Hiện tại đã nhận tôi là con gái ông rồi à ?

Tôi cười sắp chảy cả nước mắt: "Chú Dư người thân không nhận bừa được đâu."

Cha ruột tôi như ăn phải quả đắng, sắc mặt tái xanh, nặng nề nhìn tôi: "Được, tao mặc kệ mày lấy tiền đâu ra, nhưng tiền đâu rồi ?"

Tôi nhìn ông ta một chút, nhún vai một cái: "Cúng rồi."

"Tôi nghe lời chú Dư đó, chú nói chú không muốn, bảo tôi vác tiền cút đi, thế nên tôi quyên hết tiền cho cô nhi viện rồi."

"Chú Dư coi tiền như giấy, là tôi nông cạn, không nên đem tiền tới làm quà, chú nói đúng không, chú Dư ?"

Tôi cười thật tươi.

Cười chế.t tôi, kể cả tôi ném tiền đi, cũng sẽ không cho ông ta.

Sắc mặt cha ruột tôi trầm xuống nhanh chóng.

Ông ta nhẫn nhịn cơn giận, trừng mắt nhìn tôi: "Tao hỏi mày, mày và tổng giám đốc Tống của tập đoàn Hằng Dật có quan hệ gì ?"

Tôi nhíu mày, hóa ra đây mới là trọng điểm.

Tôi biết công ty ông ta gần đây có vấn đề, nếu không kiếm được đầu tư, sợ là không lâu nữa sẽ phải đóng cửa.

Ông ta chi một khoản lớn mở tiệc mừng thọ, cũng là vì muốn tìm người đầu tư.

Buồn cười, hỗn loạn như vậy, tôi sẽ nhận sao ?

"Sân nhà tôi, là nơi ai cũng có thể vào à ?"

Tôi còn chưa mở miệng, liền nghe thấy một giọng nói phía sau lạnh lùng vang lên.

Cố Thần đi ra từ giữa nhà, lạnh lùng nhìn ba người trước mắt.

Mà khi chú ý tới quần áo bẩn thịu trên người anh, ánh mắt họ toát ra sự ghét bỏ.

"Chị, mắt chị tốt thật đấy, ngàn chọn vạn tuyển lại chọn tên thu mua phế liệu. 100 vạn này không phải do hắn buôn đồng nát nhận được đó chứ ?"

Tôi nhìn vẻ mặt trào phúng của Dư Thiên Nhu không nhịn được đồng tình.

Chà chà, ánh mắt Dư Thiên Nhu đúng là không tốt lắm.

Coi cậu ấm tập đoàn Thịnh Thiên thành tên buôn đồng nát, nhưng coi con trai tài xế nhà người ta như bảo bối.

Tôi đột nhiên có hơi chờ mong, nếu cô ta biết chân tướng sự việc sẽ thế nào nhỉ ?

9.
Tôi thở dài: "Tôi đương nhiên không có ánh mắt tốt như cô Dư đây rồi, có thể tìm cậu ấm tập đoàn Thịnh Thiên làm bạn trai."

Cố Thần đứng cạnh tôi hơi đơ người một chút, ánh mắt phức tạp nhìn tôi.

Tôi nháy mắt với anh vài cái.

Dư Thiên Nhu nghe tôi nhắc tới Cố Thần, vẻ mặt kiêu ngạo: "Đấy là đương nhiên, anh Thần tốt hơn tên bạn trai buôn đồng nát này của mày gấp trăm gấp ngàn lần."

Sau đó tôi thấy sắc mặt Cố Thần đen xì, vành tai còn có chút hồng hồng.

Anh chán ghét nhìn Dư Thiên Nhu, quay đầu nhìn tôi: "Em quen bọn họ ?"

Tôi vô tội lắc đầu: "Không quen, không quen chút nào."

Cố Thần nhàn nhạt gật đầu: "Biết rồi."

Nói xong, anh quay đầu vào phòng, huýt sáo một cái.

Rất nhanh, một con chó vàng lớn cao bằng nửa người, từ trong nhà chạy ra.

Vừa ra đã lao về phía Dư Thiên Nhu.

Dư Thiên Nhu bị dọa tới hoa dung thất sắc, chân mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.

"Cha, mẹ, cứu con..."

Đại Hoàng theo ánh mắt cô ta nhìn về phía cha ruột tôi, sủa ing ỏi vài tiếng.

Ánh mắt cha ruột tôi hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt, trốn sang bên cạnh.

Vương Tuyết thấy ông ta bất động, không thể làm gì khác, đành liều mình tiến lên, muốn kéo Dư Thiên Nhu dậy.

Còn chưa tới gần Dư Thiên Nhu, đã bị Đại Hoàng đẩy ngã xuống đất.

"A------"

Trong sân vang lên tiếng thét chói tai của họ.

Tôi cười cười nhìn ----

Chỉ thấy Dư Thiên Nhu chật vật nằm trên đất, mất một chiếc giày cao gót, lớp trang điểm trên mặt cũng bị nhòe.

Vương Tuyết bên cạnh cô ta cũng không tốt hơn là bao, kiểu tóc tinh xảo ban đầu bây giờ ngổn ngang cực kỳ, toàn thân dính đầy tro bụi.

Tôi cười sắp trẹo hông rồi.

Hiện tại, hai người này đâu còn chút dáng vẻ tiểu thư đài các và bà chủ giàu có nào.

" AAAA, Dư Xuân Nghiên, tao muốn giế.t mày."

Dư Thiên Nhu nổi giận trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt kia như thật sự muôn lăng trì tôi.

Tôi mỉm cười, lạnh lùng nhìn cô ta: "Xin lỗi, tôi họ Tống."

Cha ruột tôi đứng một bên, sắc mặt đen xì, tức giận trừng mắt nhìn tôi: "Mau lôi con chó này đi mau."

À, tức thì tức đấy, nhưng không dám tiến lên trước chút nào.

Tôi trào phúng liếc nhìn ông ta, trong mắt đều là sự xem thường.

Gặp phải nguy hiểm, không quản vợ quản con, chỉ lo chạy trốn, bây giờ còn có mặt mũi quát tôi ?

Tôi nhìn Đại Hoàng, nháy mắt ra hiệu cho nó.

Nó hiểu ý, nhào về phía cha ruột tôi.

10.
Cha ruột tôi bị dọa tới mức lao thẳng ra ngoài sân.

Đại Hoàng lập tức đuổi theo không rời.

Trong sân lập tức yên tĩnh lại.

Vương Tuyết và Dư Thiên Nhu run rẩy đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi.

Dư Thiên Nhu thở phì phò tiến tới, giơ tay định tát tôi một cái.

Cố Thần bên cạnh híp mắt, nhanh chân cản cô ta lại.

Động tác tôi nhanh hơn anh, trực tiếp nắm cánh tay Dư Thiên Nhu, ánh mắt lạnh lẽo: "Định đánh tôi ?"

Dư Thiên Nhu nhìn thẳng mắt tôi, khẽ run lên, gắng gượng quát: "Dư Xuân Nghiên, tao sẽ không tha cho mày đâu."

Tôi rũ mắt cười cười, thở dài: "Trí nhớ cô không tốt lắm thì phải, tôi nói rồi, tôi họ Tống."

"Cái họ Dư này, để trước tên tôi, tôi còn cảm thấy xấu hổ."

Tôi lạnh lùng vung tay cô ta ra.

Bẩn.

Dư Thiên Nhu thẹn quá hóa giận: "Tao không quan tâm mày họ gì, nói chung là, tao sẽ không để mày yên đâu ! Cha tao, còn có anh Thần, nhất định sẽ trút giận cho tao."

"Cha cô ?"

Tôi cười cười, liếc mắt ra ngoài: "Chờ ông ta có mạng quay lại thì tính tiếp."

Dư Thiên Nhu đờ người, ánh mắt không tự chủ được liếc ra ngoài cổng, dậm chân, cáu giận nói: "Anh Thần nhất định sẽ giúp tao."

Tôi nhíu mày, nhìn về phía Cố Thần bên cạnh.

Cố Thần trầm mặc, lạnh lùng nói một chữ: "Cút."

Dư Thiên Nhu bị dọa tới mức cả người run rẩy.

Vương Tuyết tiến lên đỡ cô ta, tức giận trừng tôi một chút: "Tiểu Nhu, quay lại trị cô ta sau."

Quay lại ?

Tôi cười cười, nhìn bóng lưng họ, chậm rãi nói: "Được, tôi chờ."

Ngược lại tôi cũng rất mong chờ lần quay lại tiếp theo đây.

Rốt cục là trừng trị tôi, hay bị tôi trừng trị.

"Vui lắm hử ?"

Bên cạnh truyền tới giọng điệu u oán.

Tôi ngừng cười, chậm rãi ngước mắt, liền thấy Cố Thần bất đắc dĩ nhìn tôi.

"À, cái kia, em đã nói với anh từ lâu rồi, có người ở ngoài giả mạo anh. Ờm, còn tìm cái cô Dư Thiên Nhu kia làm bạn gái cơ."

"Thế nhưng ánh mắt tên hàng giả này kém quá, anh nói xem, sao cậu ta lại coi trọng Dư Thiên Nhu cơ chứ ?"

Cố Thần không chớp mắt nhìn chằm chằm tôi, khẽ mỉm cười: "Ừ, đúng là mắt cậu ta không tốt thật."

Con ngươi tôi run run, nhìn về phía anh.

Cố Thần cười, xoa xoa đầu tôi: "Anh dọn sân một chút, tí nữa xong cơm thì gọi em sau."

Tôi ngước mắt nhìn anh một cái.

À, sau đó không có tiền đồ, chạy luôn .....

[ ĐẠI LÃO THIÊN KIM PHẢN KÍCH ] - Phần 3/3 ( còn phiên ngoại )
Tác giả : 魔王小团团
Đề cử : Bạn Sing cung Sư Tử
Editor : Língg
___________________________
11.
Bảy ngày sau, Dư Thiên Nhu và Vương Tuyết khí thế hùng hổ tới nhà tôi lần 2.

Lần này còn mang bạn trai cô ta tới - Cố Thần giả.

Tôi nở nụ cười.

Dư Thiên Nhu can đảm thật đấy.

Tôi thực sự không chờ được, muốn xem bộ dạng khi biết chân tướng của cô ta.

"Anh Thần, chính là cô ta, anh giúp em dạy dỗ cô ta đi."

Dư Thiên Nhu kéo tay Cố Thần giả, làm nũng nói.

"Đúng đó tiểu Thần, con bé này quá vô pháp vô thiên, cháu cẩn thận dạy dỗ cô ta, xem cô ta còn hung hăng thế nào."

Vương Tuyết đắc ý vuốt ve kiểu tóc mới, trêu tức nhìn tôi.

Cố Thần giả nhìn thấy Cố Thần đứng cạnh tôi, con ngươi khẽ run run, đứng yên không nói gì.

Tôi đung đưa hai chân, miễn cưỡng ngước mắt lên lườm bọn họ: "Các người có thời gian làm vậy, chẳng bằng quan tâm công ty nhà mình chút đi."

Đúng là quá buồn cười.

Sản nghiệp nhà họ Dư bị đứt đoạn, toàn bộ công xưởng đều đình công. Nhà họ Dư sắp phải phá sản, lẽ nào hai người họ không biết à ?

Dư Thiên Nhu khinh thường nhìn tôi: "Công ty nhà tôi vẫn khỏe, tôi nói cô biết tài sản nhà họ Dư đều là của tôi, một đồng một cắc cô cũng đừng mơ lấy được."

Tôi tức tới mức bật cười.

Một công ty sắp phá sản, tôi lấy làm gì ?

"Cái gì tôi cũng không cần, tất cả đều cho cô, tới lúc đó cô đừng hối hận là được."

"Hừ, không ăn được nho thì nói nho xanh. Dư Xuân Nghiên, hôm nay tôi sẽ để anh Thần dạy dỗ cô thật tốt."

Dư Thiên Nhu đắc ý nói.

Tôi lắc đầu thở dài.

Trí nhớ cô ta kém thật đấy, nói mãi rồi, tôi họ Tống.

Chẳng trách được, thể nào cái suất đi du học nước ngoài của cô ta cũng là mua mới có.

Cười chế.t mất thôi, cái gì mà đại học danh tiếng cơ chứ, chỉ là một trường học hạng 3 ở nước ngoài mà thôi, lại còn là dùng tiền mua được.

Đúng lúc này, điện thoại Vương Tuyết đổ chuông.

Sau khi bà ta nghe điện thoại, sắc mặt trắng bệch, lảo đảo mấy bước.

Dư Thiên Nhu vội vã tiến lên đỡ bà ta: "Mẹ, mẹ sao thế ?"

Vương Tuyết run rẩy nắm tay bà ta, sắc mặt tái nhợt: "Tiểu Nhu, nhà chúng ta ... phá sản rồi."

"Cái gì cơ ?"

Dư Thiên Nhu trợn to hai mắt, không dám tin tưởng: "Mẹ, mẹ đùa gì thế, nhà chúng ta làm sao có thể phá sản được."

Vương Tuyết lắc lắc đầu, vẻ mặt như đưa đám: "Là thật, Mẹ vừa nhận được thông báo, đang trong giai đoạn làm đơn xin phá sản rồi."

"Không, không thể. . . . . ."

Dư Thiên Nhu liều mạng lắc đầu.

"Tiểu Nghiên, cầu xin con cứu nhà họ Dư."

Ngoài cửa,một bóng người lảo đảo chạy vào, bịch một tiếng, quỳ trên mặt đất.

Tôi rũ mắt nhìn sang.

Cha ruột của tôi - Dư Ánh, vẻ mặt tang thương, cứ như đã già đi chục tuổi, quỳ trên đất, cầu xin tôi cứu ông ta.

12.
"Cha, sao cha phải cầu xin nó chứ."

Dư Thiên Nhu liều mạng muốn kéo cha cô ta đứng lên.

"Cha, nhà chúng ta còn có anh Thần mà. Anh Thần là cậu ấm của tập đoàn Thịnh Thiên, nhất định có thể cứu chúng ta."

Nói xong, cô ta hy vọng nhìn Cố Thần giả bên cạnh: "Anh Thần, anh tìm cha anh mượn ít tiền, được không ?"

Cha ruột tôi tức giận khua tay một cái, nổi giận đùng đùng chỉ vào Cố Thần giả: "Cậu ta .... chính là đồ giả ! Căn bản không phải cậu ấm của tập đoàn Thịnh Thiên, cậu ta là con trai lái xe nhà tổng giám đốc Cố."

"Cái gì ?"

Dư Thiên Nhu và Vương Tuyết trợn mắt, không tin được.

Cố Thần giả liếc nhìn Dư Thiên Nhu, nhún vai một cái: "Tôi chưa từng nói tôi là cậu ấm của tập đoàn Thịnh Thiên, trước giờ đều là các người tự coi tôi thành Cố Thần."

Cậu ta vừa dứt lời, Dư Thiên Nhu đã lùi về sau một bước: "Anh là đồ giả mạo ?"

"Anh thế mà là đồ giả mạo. Anh gạt tôi, anh gạt tôi !"

Dư Thiên Nhu như con mụ điên tiến tới đánh Cố Thần giả.

Cố Thần giả đột nhiên đẩy cô ta ra, Dư Thiên Nhu bị cậu ta đẩy ngã xuống đất, cực kỳ chật vật,

Cố Thần giả từ trên cao nhìn xuống, trào phúng nhìn cô ta một cái: "Là cô thấy tôi lái xe sang, lại biết tôi họ Cố, coi tôi thành Cố Thần, tự bám lấy tôi. Đi cùng cô, tôi còn thấy buồn nôn đây này."

Nói xong, cậu ta nhìn về phía Cố Thần, nhún vai một cái: "Anh em, tôi cố lắm cũng chỉ giúp được tới đây, nhớ đó, cậu nợ tôi một ân huệ nhé."

Cố Thần nhìn cậu ta, gật đầu.

Tôi ngớ người, có chút ngoài ý muốn.

Thế nên, Cố Thần giả là do Cố Thần sắp xếp ?

Cố Thần nhìn tôi cười cười, xoa xoa đầu tôi: "Có gì anh giải thích với em sau nhé."

Tôi yên lặng gật đầu.

"Tiểu Nghiên, cầu xin con, con giúp nhà họ Dư một chút đi. Coi như là cha cầu xin con được không ?"

Cha ruột tôi rưng rưng nhìn tôi.

Tôi mỉm cười thật tươi: "Chú Dư, tôi chỉ có một người cha, tên là Tống Thành."

Tống Thành ?

Dư Thiên Nhu và Vương Tuyết vừa nghe thấy cái tên, cơ thể đột nhiên cứng đơ.

"Không, không thể, Tống Thành sao có thể là cha cô được chứ ?"

"Sao lại không thể ?"

Phía cửa truyền tới một âm thanh vang dội.

Cha tôi - Tống Thành, mặc một bộ âu phục màu đen được làm riêng, chậm rãi bước vào.

Cha lạnh lùng nhìn Dư Ánh đang quỳ dưới đất, giọng điệu lạnh lùng: "Ngài Dư, tôi còn muốn cảm ơn anh, đã đưa tôi một đứa con gái tốt như vậy."

13.
"Tống Thành.... Ông ta đúng là vua của giới đầu tư - Tống Thành ..."

Vương Tuyết cứ như bị điên rồi, lẩm bẩm linh tinh.

Cha ruột tôi run rẩy, lảo đảo tiến tới ôm đùi cha tôi: "Ngài Tống, coi như tôi tặng con gái tôi cho ngài, ngài cứu nhà họ Dư được không ?"

Tôi thực sự là tức tới bật cười.

Ông ta đúng là cái gì cũng nói được nhỉ.

Cha tôi cũng tức tới bật cười, đạp ông ta một cước, đi tới cạnh tôi, lạnh lùng nhìn ông ta: "Buồn cười kinh khủng!Các người tự hỏi lòng mình xem, các người đã từng tiêu một đồng một cắc nào cho tiểu Xuân chưa ?"

"Lúc trước ông vứt con bé ở nông thôn, lúc con bé không đủ ăn đủ mặc, ông ở đâu ?"

Nghe lời cha nói, tôi mỉm cười, viền mắt đỏ ửng.

Lúc mẹ tôi sinh tôi, cha ruột tôi còn đang nằm trong lòng Vương Tuyết.

Lúc mẹ cửu tử nhất sinh sinh tôi ra, lại bị cái con sói mắt trắng dì Vương độc ác báo tin, trong Bụng Vương Tuyết đã có Dư Thiên Nhu.

Mẹ tức giận, ngã xuống tại chỗ.

Mẹ tôi không bị khó sinh mà chế.t, mẹ rõ ràng b ị mấy người này chọc tức ch.ế.t.

Buồn cười nhất là cha ruột tôi, lại đổ hết cái ch.ế.t của mẹ lên đầu tôi.

Ông ta nói tôi khắc mẹ cha, ném tôi ở nông thôn cho bà con xa, từ đó mặc kệ không quản.

Mà bà con xa kia của ông ta, không kiếm được tiền từ tôi, liền ném tôi ở cửa cô nhi viện rồi chạy.

Nếu không phải số tôi may mắn, gặp được cha tôi, tôi đã sớm chế.t rồi.

Hiện tại ông ta đúng là rất  buồn cười, lại chạy tới tìm cha nuôi tôi nói muốn lấy tiền nhận nuôi

Ông ta lấy tư cách gì nhận phần tiền này chứ ?

Tôi lạnh lùng nhìn ông ta, nói từng câu từng chữ :"Tôi chỉ có một người cha. Đối với tôi mà nói, ông chẳng là cái thá gì cả."

Sắc mặt Dư Ánh trắng bệch, quỳ bò tới trước tôi, cầu xin nói: "Tiểu Nghiên, là do cha sai rồi. Cha biêt cha có lỗi với con, nhưng nhà họ Dư cũng có tâm huyết của mẹ con mà, chẳng nhẽ con có thể nhẫn tâm nhìn tâm huyết của mẹ bị hủy hoại sao ?"

Tôi lại bị chọc tức phát cười.

Hóa ra trên đời thực sự có người vô liêm sỉ tới vậy.

Tôi ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt ông ta, lạnh lùng nói: "Mẹ tôi trên trời linh thiêng, sẽ tình nguyện nhìn nhà họ Dư phá sản, cũng không muốn để nhà họ Dư bị mấy người chà đạp."

"Không phải ông nói tôi khắc ông à ? Thế giờ tôi nói cho ông biết, tôi muốn khắc ông không còn gì cả."

Người ác, rồi sẽ phải trả một cái giá rất lớn.

14.
Cha ruột tôi chán nản cúi đầu, môi run rẩy, còn muốn mở miệng.

Tôi chậm rãi đứng dậy, hơi lườm bọn họ: "Các người đi đi, tôi cùng nhà họ Dư trước đây không liên quan, sau này cũng không liên quan."

"Nếu còn không đi, tôi sẽ để Đại Hoàng tiễn các người."

Nghe được Đại Hoàng, Dư Thiên Nhu cùng Vương Tuyết  thân thể run lên bần bật, vội vàng nâng dậy Dư Ánh muốn chạy.

"Chờ chút --"

Cha tôi đột nhiên mở miệng, cha nhìn chằm chằm bóng lưng Dư Ánh, ánh mắt tối tối.

"Ông biết không? Đứa con gái ông khinh thường, 14 tuổi đã vào lớp thiếu niên của Thanh Hoa, Kiều đại sư còn vội vàng nhận con bé làm đồ đệ. Xí nghiệp con bé đầu tư có doanh thu vài tỷ. Tôi thực sự muốn cảm ơn ông, đã tặng tôi một đứa con gái ưu tú tới vậy."

Bóng lưng cha ruột tôi run rẩy, Vương Tuyết nâng ông ta, lọm khọm đi về phía trước.

Cha tôi quay đầu, vỗ vỗ bờ vai tôi, hiền lành cười: "Tiểu Xuân nhà ta lớn rồi."

Tôi quay đầu nhìn cha, khẽ mỉm cười: "Mấy ngày tới, con sẽ cho người thu mua công ty nhà họ Dư."

Cha tôi nhíu mày: "Không phải con nói không đáng dù chỉ một xu à ?"

Tôi nhếch mày vài cái: "Đương nhiên là con lừa họ rồi. Thu mua giá rẻ, là cha dạy con còn gì."

Công ty nhà họ Dư, cũng không phải không cứu được.

Chỉ là cha ruột tôi không biết kinh doanh, nên mới nợ nhiều tới vậy.

Bây giờ ông ta phá sản, bán tháo giá rẻ, tôi đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội này.

Có một câu ông ta nói không sai.

Nhà họ Dư còn có cả tâm huyết của mẹ tôi.

Tôi đương nhiên sẽ không để tâm huyết của mẹ uổng phí.

Cha tôi cười vài tiếng.

"Tống tiểu thư, có thời gian tâm sự chút không ?"

Phía sau chậm rãi vang lên một âm thanh.

Tôi ngớ người, quay đầu nhìn về phía Cố Thần.

Cha tôi sâu xa nhìn hai chúng tôi một chút, cười cười khua tay một cái: "Hai đứa nói chuyện, hai đứa nói chuyện đi."

Đi được hai bước, cha quay đầu trừng Cố Thần giả đang đứng giữa sân: "Còn không đi mau ?"

Cố Thần giả còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị cha tôi xách cổ kéo đi rồi.

Cố Thần chậm rãi bước lại gần tôi, ánh mắt sáng quắc nhìn tôi.

"Tống tiểu thư, việc nhà đã giải quyết xong, có phải là có thời gian rảnh để giải quyết vấn đề tình cảm rồi không nhỉ ?"

Mí mắt tôi run run: "Vấn đề tình cảm gì cơ ..."

Đôi mắt đẹp của Cố Thần hơi cong cong, khóe môi giương lên: "Tống tiểu thư, xin hỏi, em có bằng lòng làm bạn gái anh không ?"

"Bạn gái bạn gái !"

Dưới chân, con cún máy vui sướng vây quanh tôi.

Tôi ngước mắt nhìn Cố Thần, khẽ mỉm cười: "Rất vinh hạnh, ngài Cố của tôi."

[ ĐẠI LÃO THIÊN KIM PHẢN KÍCH ] - Phiên ngoại của Cố Thần (1/1)
Tác giả : 魔王小团团
Đề cử : Bạn Sing cung Sư Tử
Editor : Língg
___________________________

Mùng một, tôi được chọn vào lớp thiếu niên của Thanh Hoa.

Người cùng được chọn, còn có một bạn nữ trông có vẻ lạnh lùng.

Cô ấy rất thông minh, học gì cũng nhanh.

Tuy cô ấy ít giao lưu với người khác, nhưng tôi vừa nhìn đã nhớ kỹ cô ấy.

Tôi cảm thấy trong mắt cô ấy có rất nhiều tâm sự.

Lần nào tôi cũng không nhịn được, muốn tới gần cô ấy.

Chỉ tiếc lúc ấy không nói với cô ấy được bao nhiêu. Vì sau đó chúng tôi lựa chọn hai ngành khác nhau, cơ hội gặp mặt cũng ít dần.

Một lần họp gia đình, tôi lại thấy cô ấy.

Không nghĩ tới, cô ấy lại là con gái của chú Tống.

Thế nhưng chú Tống chưa từng kết hôn.

Sau đó tôi mới biết, cô ấy được chú Tống nhận nuôi.

Biết được thân thế của cô ấy.

Hóa ra, thân thế cô ấy lại bi thảm tới vậy.

Tôi rất xót cô ấy, rất xót rất xót.

Thậm chí tôi còn thất vọng, sao tôi gặp cô ấy muộn thế.

Một khắc đó, tôi biết, tôi thích cô ấy rồi

Tôi tới nông thôn, ở cạnh nhà cô ấy.

Nụ cười của cô ấy ngày càng nhiều hơn, cô ấy nói với tôi dần dần nhiều hơn.

Tôi tự học trí tuệ nhân tạo, muốn dùng cách của mình chọc cô ấy cười.

Vì tôi phát hiện, mỗi lần tôi nghiên cứu được một con vật nhỏ thú vị, cũng có thể chọc cô ấy cười.

Tôi còn vì cô ấy mà học nấu ăn.

Cô ấy nói, tài nấu nướng của tôi không kém gì đầu bếp năm sao, ngày nào cũng tới ăn chực.

Tôi cúi đầu nhìn vết bỏng trên tay, vui vẻ cười.

Cô ấy hỏi tôi, sao lại không về nhà họ Cố đi.

Tôi nhìn cô ấy, không nói gì. Người tôi yêu đang ở đây, tôi còn có thể đi đâu chứ.

Tôi biết cô ấy muốn báo thù nhà họ Dư.

Thế nên, tôi muốn giúp cô ấy.

Tôi cũng biết rõ, cô ấy có năng lực này.

Nên tôi đành hỗ trợ một chút vậy.

Tôi nhờ bạn tôi dùng thân phận tôi tiếp cận đứa con gái kia của nhà họ Dư.

Cô ấy liếc mắt đã nhìn ra được thân phận bạn tôi, tới đây nhắc nhở tôi.

Tôi chỉ nhìn cô ấy rồi cười cười.

Một khắc đó, tôi phát hiện, tôi hiểu cô ấy, cô ấy cũng hiểu tôi.

Tống tiểu thư của tôi, cuối cùng tôi cũng theo đuổi được em rồi.

Từ giờ trở đi, tôi sẽ sủng em, yêu chiều em, một đời một kiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro