Kế Hoạch Cưa Cẩm Sếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Zhihu] Kế hoạch cầm cưa sếp (Full).
__________

Hôm đầu tiên đi làm, đồng nghiệp tới tìm tôi tám chuyện.

"Lương Khê, lần đầu gặp sếp Châu cô có cảm giác gì?"

Tôi ăn ngay nói thật: "Cũng hơi rung động."

"Không được rung động đâu." Cô ấy vui vẻ khoác vai tôi rồi nói: "Sếp có vợ rồi đấy!"

Ờm, tôi biết, bởi vì tôi là vợ sếp.

Tôi đến để quyến rũ anh.

...
__________
Nguồn bài: Mô tả album.
Dịch: Cố Bắc Như Sơ.

(*) Vui lòng không chấm, không gọi bạn là sốp hay một từ đại loại thế, xin cảm ơn.

Hôm đầu tiên đi làm, đồng nghiệp tới tìm tôi tám chuyện.

"Lương Khê, lần đầu gặp sếp Châu cô có cảm giác gì?"

Tôi ăn ngay nói thật: "Cũng hơi rung động."

"Không được rung động đâu." Cô ấy vui vẻ khoác vai tôi rồi nói: "Sếp có vợ rồi đấy!"

Ờm, tôi biết, bởi vì tôi là vợ sếp.

Tôi đến để quyến rũ anh.

1
Tôi và Châu Tự kết hôn vì lợi ích của hai bên gia đình.

Nhà anh giàu sang, nhà tôi cũng chẳng kém cạnh, vì muốn hai bên gia đình đều trở nên giàu có hơn chúng tôi đã thành một đôi.

Từ hồi hai đứa lấy nhau đến giờ cũng đã ba tháng trôi qua, nhưng trong lòng tôi lại có một phiền não nho nhỏ.

Hình như tôi đã phải lòng Châu Tự.

Đây là một chuyện hết sức bình thường, dù gì gương mặt đẳng cấp s á t thủ đó của anh cũng được mệnh danh là "nhìn một cái cũng khiến người ta giơ tay đầu hàng".

Sau ba tháng tôi mới giơ tay đầu hàng, cũng coi như có cốt khí rồi.

Đây cũng là một chuyện đáng được chúc mừng, vì dù gì anh cũng là chồng tôi, cuộc hôn nhân có tình yêu cũng luôn bền chặt hơn không có mà.

Nhưng...

Tôi và anh lại có một bản hợp đồng trước hôn nhân.

Thật ra chúng tôi có rất nhiều bản hợp đồng, dù sao thì hai gia đình hai bên cũng chẳng ai vừa, văn bản phân chia tài sản nhiều không đếm xuể, ký tên thôi cũng phải ký đến nỗi tê tay mới xong.

Bản hợp đồng trước hôn nhân khiến tôi bận lòng là bản hợp đồng của riêng chúng tôi.

Lời hứa hẹn về cuộc sống sau này.

Yêu cầu của Châu Tự rất đơn giản, tôi chỉ cần làm một người vợ đạt chuẩn.

Yêu cầu của tôi cũng chỉ có ba cái.

Một là, cuộc sống riêng đơn giản.

Hai là, duy trì lối sống lành mạnh.

Ba là, chỉ có tiền, không có yêu đương.

Lúc ký hợp đồng, tôi đã thề với lòng mình, dù có kết hôn tôi cũng có thể sống một cuộc sống độc thân tươi đẹp.

Ngờ đâu tôi lại là đứa làm trái với hợp đồng, đúng là một cái vả mặt đau điếng.

Mê trai h ại người thật đấy!

Sau khi nhận ra tình cảm của mình dành cho Châu Tự, lúc hai đứa chung sống với nhau tôi lại thấy khá lúng túng.

Tôi sẽ không kìm lòng được, dõi mắt theo anh

Trước đây ở nhà, việc ai người đấy làm, chung sống hoà thuận. Anh xử lý việc công ty, tôi thì học cách trang điểm.

Nhưng bây giờ tôi lại không thể tịnh tâm được.

Biết anh đang ở trong phòng làm việc, tôi sẽ không cầm lòng nổi mang hoa quả hoặc một cốc cà phê vào cho anh.

Châu Tự tháo chiếc kính vàng của mình xuống, day day huyệt thái dương, sau đó ngước mắt lên nhìn tôi: "Có chuyện gì muốn nhờ vả anh sao?"

"Không có." Tôi lập tức phủ nhận, nhưng chẳng mấy chốc lại nghĩ đến chuyện gì đó, hơi sợ nói: "Có..."

"Em nói đi." Anh tựa lưng vào thành ghế, giơ tay bưng cốc cà phê tôi mang đến anh lên, nhấp một ngụm sau đó chau mày.

"Không ngon sao?" Tôi hỏi.

"Ngọt quá." Anh nói.

Tôi bối rối, rõ ràng tôi không bỏ quá nhiều đường mà.

Dưới cái nhìn giục giã của anh, tôi nói thẳng vào vấn đề chính: "Em muốn làm việc trong công ty anh, anh tìm vị trí nào cho em cũng được."

Đây là sáng kiến của nhỏ bạn thân tôi.

Cả ngày tôi chỉ đi shopping, uống trà, mãn nguyện với cuộc sống của một bà chủ thì sẽ không thể nào c ưa đổ được, ông chồng c uồng công việc, Châu Tự. Nếu muốn Châu Tự yêu tôi, tôi phải suốt ngày lảng vảng trước mặt anh.

Không chỉ lảng vảng mỗi buổi tối, mà buổi sáng cũng phải như thế.

Tôi hiểu rất rõ điều này, bèn chủ động đề nghị: "Làm thư ký của anh được không?"

Không biết Châu Tự đang nghĩ tới chuyện gì, sặc cà phê ho khù khụ sau đó nói thẳng: "Không được."

Tôi bất giác bĩu môi.

"Làm mấy việc vặt vãnh đi." Anh nhượng bộ: "Em tới phòng thư ký làm việc"

"..." Làm mấy việc vặt thì làm mấy việc vặt, dù gì cũng coi như là làm trong phòng thư ký của anh rồi.

2
Không lâu sau, tôi đã trở thành một nhân viên trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Húc Nhật.

Tôi sờ thẻ tên trong tay mình, nhìn mấy chữ văn phòng tổng giám đốc dưới tên, bất giác mỉm cười.

Nơi này chỉ cách văn phòng của Châu Tự một bức tường, rất thuận lợi cho việc tôi lảng vảng trước mặt anh.

Chưa vui được mấy hồi, tôi lại nhận ra vấn đề đang tồn đọng.

Không phận sự cấm vào văn phòng của tổng giám đốc, còn Châu Tự, về cơ bản anh cũng sẽ không hạ mình đến văn phòng của chúng tôi. Anh muốn gặp ai, chỉ cần một cú điện thoại nội bộ là được.

Suốt cả một ngày, đến cả cái bóng của Châu Tự tôi cũng không nhìn thấy.

Cứ tiếp tục thế này, không biết đến năm tháng nào tôi mới cua được ông chồng cuồng công việc của mình nữa.

Tôi ủ rũ, phàn nàn với cô bạn thân, cô ấy khuyên tôi hãy nghĩ thoáng lên: "Người khác nghe máy vì có chuyện quan trọng, còn cậu cả ngày còn chẳng sờ tay vào được một góc tài liệu, cậu chỉ cần gọi điện c ưa cẩm Châu Tự thôi?"

Hai chữ "c ưa cẩm" khiến tôi hơi xấu hổ.

Tôi tức giận, nói: "Anh ấy dám gọi, tớ dám tán."

Ngờ đâu vừa mới bỏ điện thoại xuống, Châu Tự đã gọi tôi.

Điện thoại nội bộ kêu reng reng, giọng nói lạnh như băng của anh từ đầu dây bên kia vọng tới: "Mang cà phê vào đây."

Bộp một tiếng, cúp máy.

Vốn chẳng có thời gian tán tỉnh.

Tôi vừa nghiến răng nghiến lợi mắng tên đàn ông kh ốn này dám đối xử với mình như thế, vừa đứng dậy đi tới phòng trà pha cà phê cho anh.

Gõ của phòng anh, tôi kính cẩn nói: "Tổng giám đốc, em mang cà phê tới rồi ạ."

"Bỏ xuống đó đi." Anh hất cằm.

Tôi chậm rãi bước về phía trước, bất giác dán mắt lên người Châu Tự.

Anh ngồi sau chiếc bàn làm việc to đùng, sau lưng là một giá sách sát tường. Aơi cúi đầu, cầm chiếc bút máy viền vàng trong tay đang viết gì đó trên giấy.

u phục thẳng thớm, chiếc cà vạt xanh navy có sọc kia là chiếc cà vạt sáng sớm nay tôi thắt cho anh trước khi đi làm.

Tôi đặt cốc cà phê cạnh tay anh, anh vừa đầy ghế, vừa nhìn tôi: "Đã quen với công việc chưa?"

"Hơi chán ạ." Tôi thật thà trả lời.

"Anh tưởng em thích mấy việc nhàn nhã."

Tôi ngước mắt lên nhìn anh: "Bận vẫn tốt hơn ạ."

Tôi nghĩ bụng, tốt nhất là kiểu bận có thể thường xuyên lảng vảng trước mặt anh ấy.

"Anh hiểu rồi." Anh gật đầu.

Khối lượng công việc của tôi tăng lên rõ rệt. Bây giờ dù là đưa tài liệu, bưng bê cà phê đều đến tay tôi hết, đúng chất là làm chân sai vặt.

Tất nhiên cũng rất tiện trong việc tôi lảng vảng trước mặt Châu Tự, tôi đã thỏa mãn lắm rồi.

Trong lúc đó, tôi cũng thành công nắm bắt được tâm hồn thiếu nữ của các đồng nghiệp nhờ vào các món quà nhỏ và trà chiều.

Cuối cùng, lúc họ tám chuyện với nhau cũng sẽ cho tôi nói cùng.

Trong giờ nghỉ trưa.

Tôi đang khuấy hồng trà trong cốc thì nghe thấy có người trêu mình: "Lương Khê, phỏng vấn một chút, lần đầu tiên gặp sếp Châu, cô có cảm giác gì?"

Tôi cười nói: "Cũng hơi rung động."

Đây là lời thật lòng.

Tôi gặp Châu Tự lần đầu tiên trong bữa tiệc sinh nhật bố.

Anh đến muộn, vắt áo khoác trên tay, mặc sơ mi phối cùng áo gile, sợi dây bạc trước vạt áo hơi đung đưa, mái tóc anh hơi rối.

Đột nhiên có một cơn gió thổi qua, thổi bay những sợi tóc trước trán anh để lộ ra đôi lông mày đẹp đẽ, anh ngước mắt lên, dường như vẻ mặt của anh có thể khiến mọi người có mặt ở đây thay đổi sắc mặt.

Gương mặt đó là v ũ kh í trấn giữ cả hiện trường, ai cũng quên béng chuyện anh đến muộn, cao quý nhưng vẫn không mất đi phong độ nói chuyện với mọi người.

"Không được rung động đâu." Một đồng nghiệp rất tự nhiên khoác vai tôi, nói: "Sếp có vợ rồi!"

"Hả." Tôi giả bộ hoài nghi.

Tuy tôi và Châu Tự không công khai đã kết hôn nhưng mọi người trong công ty chỉ biết Châu Tự lấy cô chiêu của tập đoàn Thế Giai, cũng không biết cô chiêu đó là tôi.

Cũng là sự bảo vệ của bố mẹ dành cho tôi, họ muốn tôi có được một cuộc sống yên bình, vui vẻ.

"Trong suốt ba tháng bọn họ kết hôn, sếp Châu chưa từng tăng ca ngày nào. Trước đây anh ấy được mệnh danh là kẻ cuồng công việc, ước gì một ngày có bốn mươi tám tiếng để làm việc đấy."

Tôi chớp mắt, muốn phản biện, tuy Châu Tự không tăng ca ở công ty nhưng anh lại đổi sang tăng ca ở nhà.

"Chẳng phải là kiểu người muốn người đẹp chứ không muốn giang sơn điển hình sao." Một đồng nghiệp khác phụ hoạ.

Một đồng nghiệp khác lại nhướng mày nói với tôi: "Bọn tôi đều nghĩ chắc sếp Châu rất yêu vợ của mình, nếu không một người cuồng công việc như anh ấy sao có thể ngày nào cũng tan làm đúng giờ được, chắc hẳn là về nhà với vợ đây mà."

"..." Bọn họ nghĩ nhiều quá rồi.

Rõ ràng tình hình thực tế lại là ngày nào vợ anh cũng đi làm đúng giờ, chấm công tới công ty cua chồng.

3
Vì muốn đẩy nhanh tiến độ cua đổ Châu Tự, tôi đã tốn biết bao tâm tư trong khoản ăn mặc.

Tủ quần áo của tôi dần được các bộ đồ công sở của các hãng khác nhau lấp đầy, mỗi ngày tôi mặc một bộ, thay đổi như tắc kè hoa xuất hiện trước mặt anh.

Nhưng không biết người đàn ông đó bị làm sao, lại chẳng có một chút dấu hiệu rung động nào.

Vẫn là vẻ mặt đó, vẫn là dáng vẻ cuồng công việc đó.

Chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái.

Đúng là sầu t h ố i r u ộ t, tôi rủ bạn thân ra ngoài uống r ư ợ u.

Cô ấy nhìn cách ăn mặc của tôi, tặc lưỡi nói: "Tớ bảo này, khả năng chịu đựng của Châu Tự đỉnh thật đấy, một người đẹp như cậu suốt ngày lảng vảng trước mặt anh ấy mà anh ấy vẫn không rung động sao? Không rung động một chút nào sao?"

Cô ấy lại nói: "Liệu có phải là do anh ấy không được không nhỉ, nếu là tớ tớ đã nhào tới từ lâu rồi."

Tôi bị cô ấy chọc cười, nhìn cô ấy, nói một câu "đáng ghét", sau đó nghiêm túc nói: "Cậu nói xem, liệu anh ấy có thích đàn ông không?"

"Chưa nghe bao giờ." Nhan Khả phân tích: "Nếu anh ấy thích đàn ông thật, chẳng lẽ trong giới thượng lưu lại không có chút phong thanh gì sao?"

Tôi thấy cũng đúng, chán nản bĩu môi.

Cô bạn thân khoác vai tôi, an ủi: "Hay bọn mình đổi sang kế khác đi, nếu cậu thích anh ấy thật thì cứ theo đuổi thôi, để ý ai theo đuổi ai làm gì, cuối cùng thu được chính quả là được."

"Không được." Tôi nghiêm túc, gạt phăng ý kiến đó qua một bên.

"Có câu thế này, mình không thể tự cởi quần áo trên giường. Thế thì người đàn ông của tớ, tớ cũng không thể theo đuổi trước được."

Nhan Khả bật cười: "Lý lẽ gì vậy trời."

Tôi cũng cười theo: "Thì người ta cũng cần mặt mũi mà."

Trước khi kết hôn, giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng không yêu đương, chỉ có tiền bạc. Bây giờ mới có ba tháng trôi qua, tôi mà theo đuổi người ta như thế, sau này sao tôi còn mặt mũi xuất hiện trước mặt Châu Tự nữa?

Thế nên bắt buộc phải là Châu Tự theo đuổi tôi trước!

Nhan Khả lắc lắc ly r ư ợ u trong tay, đưa ra gợi ý: "Hay bọn mình giả vờ say thử xem?"

Tôi hiểu ngay lập tức, gật đầu đồng ý: "Được."

Tôi chống cằm, nhìn Nhan Khả đang gọi điện thoại cho Châu Tự, đại ý là nói tôi say rồi, đang làm xằng làm bậy, bảo Châu Tự mau chóng đến quán b a r đón tôi về.

Đầu dây bên kia chỉ nói đúng một chữ: "Được."

Trong lúc đợi Châu Tự, tôi lại thấy hơi lo lắng: "Anh ấy sẽ không bảo tài xế tới đón tớ chứ?"

Nhan Khả nói: "Thế thì không cần người đàn ông đó cũng được."

Tôi ngẫm nghĩ, thấy cũng có lý, bèn gật đầu lia lịa.

Trong khi đợi Châu Tự đến, tôi dặm lại phấn cho mặt mày hồng hào, ánh mắt ướt át, trông không khác gì một kẻ say r ư ợ u.

Khi điện thoại của Nhan Khả vang lên, tôi lập tức gục đầu xuống bàn, nhìn thấy Châu Tự đang đứng trước cửa quán b a r.

Chắc anh vừa mới tắm xong, tóc còn hơi ướt, anh không mặc âu phục thẳng thớm nữa mà chuyển sang một bộ đồ mặc ở nhà đơn giản, cầm điện thoại sải bước về phía chúng tôi, vẫn đang đi dép.

Tôi mơ mơ màng màng, giả vờ say r ư ợ u, Châu Tự kéo tôi lại, ôm vào trong lòng, sau đó hỏi Nhan Tự: "Sao cô ấy lại say thế này?"

"Chắc có tâm sự." Tôi nghe thấy Nhan Khả đáp.

Giọng điệu nghiêm túc, thương xót của cô ấy khiến tôi suýt phải bật cười, tôi cố dằn xuống, đưa tay lên ôm cổ Châu Tự, thở dốc.

Bàn tay đang ôm eo tôi của Châu Tự cứng đờ, dường như những nơi bị tôi phả hơi thở vào đang nổi da gà.

Tôi nghe thấy tiếng anh hắng giọng, hỏi Nhan Khả: "Cô vẫn ổn chứ? Có cần tôi đưa cô về trước không?"

Nhan Khả lắc đầu: "Không cần, lát nữa bạn trai sẽ tới đón tôi."

"Đợi anh ấy đến chúng tôi sẽ đi." Châu Tự nói.

Chẳng mấy chốc bạn trai của Nhan Khả đã tới, Châu Tự hỏi mượn quán b a r chiếc chăn, quấn quanh eo tôi, sau đó cúi người bế thốc tôi lên rời khỏi quán b a r.

Tôi vùi đầu vào mặt anh, nhớ tới kế giả vờ say, bắt đầu lẩm bẩm làm nũng với anh.

"Bỏ em xuống, em còn muốn uống r ư ợ u."

Anh khựng người, hình như cơ thể cũng cứng đờ, nghiêm mặt nói hai chữ: "Không được."

Giọng nói lạnh như băng.

Tôi hơi tức giận, anh làm gì vậy, tôi đã làm nũng với anh rồi mà anh vẫn còn giữ thái độ đó, anh vốn chẳng thích tôi.

Tôi ầm ĩ đòi xuống nhưng anh không cho, rảo bước bế tôi rời đi, ầm ĩ một lúc, lúc đi đến cửa đã là nửa kéo nửa bế rồi.

Có lẽ anh giận thật rồi, đè tôi lên tường, ôm chặt eo tôi, thở hồng hộc, đôi mắt sáng như sao nhìn tôi chằm chằm.

Tôi không muốn nhìn anh, ngoảnh mặt sang chỗ khác.

Anh nắm cằm tôi để tôi nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó nghiêm giọng nói gằn từng chữ: "Sau. Này. Không. Được. Phép. Ra. Ngoài. Uống. R ư ợ u. Nữa!"

Tôi chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn anh.

Ánh mắt lướt qua gương mặt bảnh bao, sống mũi cao thẳng, còn cả đôi môi tôi rất muốn hôn của anh nữa.

Sao lại đỏ như thế..

Đột nhiên, yết hầu của anh hơi chuyển động, ánh mắt cũng dần trở nên n g u y h i ể m.

Tôi chợt nhận ra được một điều.

Người đàn ông này vẫn rất ok.

(*) Vui lòng không chấm, không gọi bạn là sốp hay một từ đại loại thế, xin cảm ơn.

4
Sau cái đêm hôm đó ở quán b a r, quan hệ giữa tôi và Châu Tự vẫn giậm chân tại chỗ.

Nhưng tôi vẫn tràn trề tự tin.

Dù sao thì bây giờ trên trán người đàn ông đã viết rõ mấy chữ "có thể cầm cưa" rồi.

Có điều tôi còn chưa kịp cưa cẩm Châu Tự thì đã được đồng nghiệp trong văn phòng tổng giám đốc thả thính rồi.

Châu Tự có hai trợ lý nam, là lựa chọn hàng đầu của anh mỗi khi đi công tác. Một người đã lập gia đình, người còn lại chưa lập gia đình không biết sao lại thích tôi.

Tôi chắc chắn mình không làm gì cả, thậm chí còn chẳng nói với anh ấy được mấy câu, nhưng dạo gần đây anh ấy luôn tới bắt chuyện với tôi, còn tặng tôi một vài món quà nho nhỏ xinh đẹp, cứ hễ nhìn vào mắt tôi anh ấy lại đỏ mặt.

Đúng là có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lên xanh!

Tôi thật sự không muốn gây thêm rắc rối không cần thiết, hôm sau đã dứt khoát đeo nhẫn cưới đi làm, hòng cho mọi người biết sự thật tôi là hoa đã có chủ.

Tôi đang đắm chìm trong guồng quay công việc bộn bề, sắp tới lại là tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội Châu Tự.

Buổi tiệc được tổ chức trong sảnh chính của nhà họ Châu.

Tôi và Châu Tự đến đó từ rất sớm, khoác tay nhau sắm vai một cặp vợ chồng mặn nồng, tiếp chuyện với mỗi vị khách tới tham gia buổi tiệc.

Sau khi uống vài ly r ư ợ u, Châu Tự lẳng lặng sáp lại gần tôi rồi thủ thỉ bên tai: "Em vẫn ổn chứ."

Thật ra vẫn ổn nhưng tôi muốn làm nũng anh, bèn lẩm bẩm: "Em thấy hơi mệt."

"Em đi nghỉ trước đi."

Anh cầm cái cốc trông có vẻ là r ư ợ u nhưng thực chất lại là nước trong tay tôi, nói: "Cũng ổn rồi, mình anh giải quyết được."

Tôi nhìn anh: "Lúc này một người vợ đạt chuẩn không thể vắng mặt được."

Anh phì cười: "Hôm nay em đã tuyệt lắm rồi."

Coi như anh thức thời, tôi hài lòng rời đi, trốn trong phòng nghỉ, ngồi trên chiếc sô pha xoa bóp đôi chân tê rần.

Đôi giày cao gót cao mười hai phân thật sự không phải là thứ tôi nên đi.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, dặm lại lớp trang điểm, tôi bước trên đôi giày cao gót rời khỏi phòng nghỉ, vừa khéo đụng trúng thằng bạn chơi từ thuở nhỏ, Từ Thiếu Vũ.

Tôi vờ như không thấy, đi lướt qua người cậu ấy.

Cậu ấy sải bước đuổi theo tôi, mỉm cười lấy lòng nói: "Sao vậy, mới mấy năm không gặp cậu đã không nhận ra tôi rồi à? Giả bộ không nhìn thấy đúng không?"

Tôi khoanh tay nhìn cậu ta: "Chúng ta thân lắm sao?"

Cậu ta cười nói: "Chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cậu nói xem có thân không?"

"Sao lúc tôi kết hôn cậu không tới? Bạn bè kiểu gì đấy?"

Cậu ta giải tích: "Chẳng phải khi đó tôi đang ở nước ngoài sao, khi ấy thật sự có việc. Bà cô à, cậu cho tôi nhận lỗi được không? Cậu nói đi, tôi phải làm gì cậu mới nguôi giận?"

"Hừ." Tôi hậm hực nhìn cậu ta.

Tôi thật sự rất giận nhưng cũng không đến nỗi không thể tha thứ, nhưng nếu Từ Thiếu Vũ đã có lòng thành như thế, tất nhiên tôi phải phối hợp giận thêm một chút rồi.

Trò chuyện với nhau vài câu, khoảng cách giữa chúng tôi đã được phá bỏ.

Tôi và cậu ta sóng bước đi vào trong sảnh bữa tiệc, vừa đi cậu ấy vừa nói: "Châu Tự lấy được cậu rồi, đắc ý lắm phải không?"

"Cậu nói thế là sao?"

"Lấy được người mình thích, anh ấy còn không đắc ý sao?"

"Hả?"

Cậu ấy khựng người mất mấy giây: "Cậu không biết chuyện này à?"

Mặt cậu ấy lúc đó kiểu "c h ế t rồi, nói những chuyện không nên nói rồi"

Tôi hiểu ngay tức khắc: "Ý của cậu là, Châu Tự vẫn luôn thích tôi sao?"

"Tôi không nói gì đâu nhé." Cậu ấy lập tức che miệng.

"Hửm?" Tôi nhìn cậu ấy chằm chằm, cố tình tỏ vẻ hung dữ.

Sau vài giây giằng co, cậu ta nói: "Thì là thế đó, nhưng cậu không được nói với Châu Tự là tôi nói đâu đấy."

Qua lời kể của cậu ta, tôi biết được một câu chuyện hoàn toàn mới.

Thì ra Châu Tự vẫn luôn thầm thương t r ộ m nhớ tôi, thậm chí cuộc hôn nhân thương mại giữa hai gia đình cũng do một tay anh thúc đẩy.

Cái tên này!

Tôi đã bảo mà, sao lúc nào tắm xong anh cũng không chịu ăn mặc đàng hoàng, để lộ cơ bụng là muốn cho ai ngắm, thì ra là muốn cho tôi ngắm.

Anh vẫn luôn quyến rũ tôi.

Còn tôi lại ngốc nghếch mắc bẫy của anh, không chỉ thích anh mà còn có ý định tán tỉnh anh nữa!

Đúng là một sai lầm.

Hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng kích động của mình, sau khi tỉnh táo lại tôi lại đi vào bên trong sảnh lớn bữa tiệc.

Bên trong tiệc tùng linh đình.

Châu Tự đang ngồi bên cạnh nhân vật chính của buổi tiệc ngày hôm nay, ông cụ Châu, quay lưng lại với tôi, cầm một ly r ư ợ u nói chuyện với khách khứa tới chúc thọ ông cụ.

Bóng lưng cao thẳng của anh, đẹp vô cùng.

Tôi làm nũng, gọi anh một tiếng: "Chồng ơi!"

Anh hơi run lên, ngay cả r ư ợ u trong ly cũng sóng sánh đổ ra ngoài ít nhiều.

Tôi nhịn cười bước tới, nghĩ bụng, chẳng phải anh muốn quyến rũ em sao?

Sắp tới để xem ai quyến rũ ai!

5
Trong suốt mấy tháng kết hôn, tôi chưa từng gọi Châu Tự là chồng, hầu như toàn gọi tên, những lúc khác thì bỏ qua xưng hô luôn.

Hình như tiếng chồng đầu tiên này là một cú sốc đối với Châu Tự.

Một lúc lâu sau anh mới từ từ hoàn hồn.

Anh vẫn đang tiếp khách, gương mặt cứng đờ, gật đầu, mỉm cười đều dựa cả vào bản năng, cụng ly cũng rất máy móc, thỉnh thoảng anh lại quay qua nhìn tôi.

Tôi lén giấu đi nụ cười ma mãnh, nghiêng đầu nháy mắt với anh.

Anh bối rối quay mặt đi chỗ khác, ánh mắt hoảng hốt như sắp phát đ iên.

Thú vị ghê, tôi nghĩ.

Sau khi tiếp khách xong, anh kéo tôi đến một nơi vắng người, nhỏ giọng hỏi tôi: "Vừa nãy, em làm gì vậy?"

"Tình cảm mà." Tôi vô tội nói.

"Ông nội thấy vợ chồng son chúng ta tình cảm như thế chẳng phải sẽ rất vui sao?" Tôi ngước mắt lên nhìn anh: "Hay nói một cách khác, anh không thích sao?"

Anh hắng giọng: "Chỉ là anh chưa chuẩn bị xong thôi."

"Quen là được." Tôi tự nhiên khoác tay anh, nhìn vẻ mặt của anh, thử gọi thêm lần nữa: "Chồng ơi?"

"Ừ." Anh đáp.

Tôi hậm hực nhún vai, cái tên này, đừng tưởng tôi không nhìn thấy nhé, rõ ràng anh đang mừng thầm trong bụng.

Sau khi biết chuyện Châu Tự vẫn luôn thương thầm mình, tôi mới vô thức nhận ra gương mặt lạnh lùng đó của anh chỉ là vỏ bọc thôi.

Dưới lớp mặt nạ lạnh lùng đó là tình yêu anh cất giấu.

Tôi mang cà phê vào trong văn phòng cho anh giống như thường lệ, nhìn dáng vẻ giả bộ lạnh lùng của anh tôi lại cầm lòng chẳng đặng muốn trêu anh.

"Chồng ơi, cà phê của anh."

Anh trượt tay, gạch một đường rõ dài trên trang giấy.

Anh chịu đựng, nhìn tôi ní: "Đang ở công ty, đừng gọi anh như thế."

"Ồ." Tôi ngoan ngoãn đồng ý, giục anh: "Anh mau thưởng thức cà phê em pha đi."

Anh bưng cốc cà phê lên bắt đầu nhâm nhi, tôi cũng không vội bỏ đi mà tựa vào chiếc bàn lớn chống cằm chăm chú nhìn anh.

Một giây, hai giây... năm giây, anh không chịu nổi nữa: "Sao... sao vậy?"

Tôi thấy rất buồn cười, mới có năm giây thôi mà.

Tôi chậm rãi lắc đầu, hỏi một câu bâng quơ: "Kính của anh đâu? Sao hôm nay em không thấy anh đeo kính?"

"Hơi cộm." Anh nói: "Vả lại bây giờ mắt anh cũng không mỏi."

Tôi đổi sang tông giọng mê trai: "Nhưng anh đeo kính trông rất bảnh."

"Ồ." Anh khẽ đáp, hình như cũng không quá để tâm, lại nhâm nhi một ngụm cà phê nữa.

Một lúc sau, tôi lại vào phòng anh đưa tài liệu, trên sống mũi cao thẳng của anh đã có thêm một chiếc kính gọng vàng, anh đang cúi đầu ký tài liệu, dáng vẻ nghiêm túc nhã nhặn đó lại có chút cầm thú, cấm dục.

C h ế t tiệt, rõ ràng biết anh đang quyến rũ mình nhưng tôi vẫn bị mắc câu.

Tôi tự nhủ thanh tâm quả dục, đặt tài liệu cạnh tay anh, nói: "Tối nay Từ Thiếu Vũ đãi khách, em không về nhà ăn cơm đâu."

Anh quay qua nhìn tôi, nhìn một lượt từ đầu đến chân rồi hỏi: "Em có muốn về nhà thay quần áo hãy đi không?"

Sơ mi trắng, chân váy màu xám, giày cao gót màu kem, hình như không thích hợp đi tụ tập bạn bè lắm. Tôi gật đầu, anh lại nói: "Đi chung đi, hôm nay nhà Tiểu Trương có việc bận, anh cho cậu ta tan làm sớm rồi."

Tiểu Trương là tài xế của anh.

Tôi do dự: "Nhưng anh lên xe của em ở công ty, sẽ gây chú ý lắm đấy."

Anh rất dễ nói chuyện: "Anh có thể lên xe ở ngã ba gần công ty."

Tôi vẫn do dự.

Anh dừng lại hai giây, sau đó đột nhiên chớp mắt với tôi, dịu giọng nói: "Vợ ơi, cho anh đi với nhé~"

"..." Má nó! Anh đang dùng mỹ nam kế!

Tôi cũng không có tiền đồ, lập tức đồng ý.

Sự việc sau đó lại biến thành anh đưa tôi về nhà, chở tôi tới buổi tụ tập rồi bị đám người Từ Thiếu Vũ nhiệt tình giữ lại, sau khi từ chối không thành, chỉ đành ở lại dùng bữa chung.

Sau khi nhìn thấy toàn bộ quá trình, tôi nghĩ bụng: "Hừ, đàn ông."

Tên của anh phải là "nam diễn viên xuất sắc nhất".

6
Địa điểm tụ họp là khách sạn của gia đình Từ Thiếu Vũ.

Mọi người ngồi quanh chiếc bàn tròn, ăn cơm trước, Châu Tự ngồi bên phải tôi.

Tới khi không biết anh đã nhìn vào eo tôi đến lần thứ bao nhiêu, tôi cũng không nuốt nổi nữa.

Chủ yếu là tôi rất muốn cười.

Bạn bè gặp nhau nên tôi ăn mặc rất thoải mái, hôm nay ăn mặc cũng rất đơn giản, áo phông trắng phối cùng chiếc quần ống rộng.

Thật ra áo không quá ngắn, chẳng qua lúc gắp thức ăn, tay liền vai áo sẽ bị kéo lên trên một chút.

Lên lên xuống xuống, luôn bị hở eo.

Tôi thấy anh nhìn hăng say như thế, dứt khoát cầm vạt áo túm thành hình bông hoa phía bên trái, để lộ ra chiếc eo gầy, một công đôi việc.

Không lâu sau, Châu Tự ghé vào tai tôi: "Em không thấy lạnh sao?"

Tôi cố nhịn cười: "Không lạnh."

Tôi nghĩ bụng, ai bảo anh cố tình để lộ múi bụng trước mặt em, không cho em tuỳ hứng để lộ eo được sao?

Cái này gọi là g ậy ông đ ập lưng ông.

Anh vẫn nói: "Anh có mang theo áo khoác, để trên xe, nếu em lạnh anh đi lấy cho em."

Tôi nhịn cười nhìn anh, còn chưa kịp lên tiếng, mọi người đã lên tiếng chòng ghẹo: "Vợ chồng son đang thủ thỉ với nhau gì đấy, dựa sát như thế, nói cho mọi người nghe với, được không?"

Tôi nhìn sang.

Người nói là Lâm Thành, một cậu ấm đào hoa, trước kia từng theo đuổi tôi nhưng tôi không thích, là kiểu người thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo.

Tôi đáp trả: "Vợ chồng người ta nói chuyện với nhau mà cậu cũng muốn nghe à, có biết xấu hổ không vậy?"

"Không xấu hổ, ở đây có ai không muốn nghe đâu."

Cậu ta bật cười, tỏ vẻ buồn bã nói: "Một người đẹp như cậu sao lại bị Châu Tự cua được vậy? Sếp Châu, anh chia sẻ chút kinh nghiệm đi."

Tôi không chịu nổi giọng điệu ngả ngớn đó của cậu ta, đang định nổi đóa thì lại bị Từ Thiếu Vũ giành lời.

"Này, Lâm Thành, cái thằng này, cậu mà so được với Châu Tự sao? Giải quyết xong đống nợ cậu trong tay cậu trước đi."

Chắc Từ Thiếu Vũ đã ngà ngà say, bình thường cậu ấy nói chuyện rất có chừng mực, sẽ không cay nghiệt, thẳng thắn giống như lúc này, hôm nay lại chẳng thèm nể nang ai.

"Tôi không sánh bằng, ở đây có ai sánh bằng à?" Lâm Thành nói.

Từ Thiếu Vũ đáp: "Ở đây ai cũng thua Châu Tự hết."

Có lẽ do vui quá, cậu ấy lớn tiếng nói: "Người ta thích Tiểu Khê suốt ngần ấy năm, là thật lòng thật dạ, cái đám thay người yêu như thay áo các cậu, nói ra không sợ người ta cười vào mặt cho à."

Cậu ấy dông dài, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ.

Lộ hết rồi!

...

(*) Vui lòng không chấm, không gọi bạn là sốp hay một từ đại loại thế, xin cảm ơn.

6
Tôi lẳng lặng nhìn Châu Tự, phát hiện ra anh cũng đang nhìn mình, bối rối có thêm một chút căng thẳng.

Tôi nuốt nước bọt, còn chưa nghĩ xong sẽ nói gì, Từ Thiếu Vũ đã chuyển hướng sang tôi, hỏi: "Tiểu Khê, cậu nói xem đúng không?"

"Hả?" Tôi không nghe thấy gì hết.

Nhưng mọi người đang đổ dồn ánh mắt về phía tôi, tôi chỉ đành gật bừa.

"Thấy chưa, tôi đã nói gì nào!" Từ Thiếu Vũ kiêu ngạo nói.

Bỗng dưng Châu Tự nắm cổ tay tôi, rất nóng, anh nắm rất chặt, cũng chẳng nói một lời, kéo thẳng tôi ra ngoài.

Tôi nhíu mày đi theo anh.

Vẫn còn đang ngơ ngác, Từ Thiếu Vũ không nói chuyện gì không nên nói chứ?

Giữa các phòng riêng còn có một phòng nghỉ. Châu Tự mở cửa ra, ôm tôi đi vào trong, khoá cửa lại, sau đó giam tôi giữa hai cánh tay anh.

Anh cụp mắt nhìn tôi, ánh mắt đen như mực.

Bầu không khí này khiến tôi không khỏi sợ hãi, rụt người lại.

Anh khàn giọng hỏi tôi: "Em vẫn luôn biết anh thích em phải không?"

Tôi ngơ ngơ ngác ngác nói: "Em biết hôm sinh nhật ông."

Anh nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt càng lúc càng trầm mặc.

Đang lúc tôi do dự có nên nói gì đó để xoa dịu bầu không khí này không thì bỗng dưng anh giơ tay phải nâng cằm tôi lên, sau đó cúi người hôn lên môi tôi.

Tôi trợn tròn mắt.

Mấy giây sau mới mắng thầm trong bụng: Cái tên này, mạnh bạo quá!

7
Sau khi hôn xong, tôi cũng không dám quay trở lại phòng riêng nữa.

Đôi môi thắm hồng, hai chân mềm nhũn, ngay cả quần áo cũng hơi xộc xệch.

Châu Tự về lại phòng riêng lấy túi xách cho tôi. Cũng không biết anh giải thích với mọi người thế nào, nắm chặt tay tôi, khóe miệng cong cong nói: "Cua được em rồi."

Tôi cứ thơ thơ thẩn thẩn theo anh về nhà.

Cô giúp việc trong nhà đã nấu xong chè nấm tuyết đu đủ, hỏi tôi có muốn ăn một bát không, tôi bèn gật đầu.

Bà ấy đặt bát chè nấm tuyết đu đủ đã được múc xong lên trên bàn, tôi ngồi xuống, đang định ăn thì Châu Tự bưng cái bát lên, nắm tay tôi lên thẳng tầng hai, quẹo trái đi vào phòng tôi.

Bỏ bát chè qua một bên, anh đẩy tôi ngồi trên chiếc sô pha đơn, cúi đầu lại định hôn tôi.

Tôi thật sự không chịu nổi nữa, vội vàng đẩy anh ra: "Đợi đã, đợi đã, có những chuyện cần phải nói rõ ràng trước sẽ tốt hơn."

Anh ngừng lại một chút, gật đầu, kéo cái ghế qua ngồi bên cạnh tôi.

Tôi vừa ăn chè vừa hỏi anh: "Cuộc hôn nhân của chúng ta do một tay anh thúc đẩy phải không?"

Anh chậm rãi gật đầu.

Tôi cười nói: "Anh thích em từ bao giờ?"

Anh trả lời: "Từ hồi cấp ba."

Tôi không hiểu: "Chúng ta không quen nhau mà."

Anh nói: "Chỉ có em không biết anh thôi."

"..." Tự dưng tôi lại nghe ra chút oán giận.

Tôi tò mò hỏi: "Tại sao khi đó anh không theo đuổi em."

Châu Tự rất thẳng thắn: "Khi ấy được coi là với cao."

Tôi chợt nhận ra, vài năm gần đây tập đoàn Húc Nhật mới trở nên lớn mạnh, họ vẫn luôn lên dốc còn nhà chúng tôi lại tụt dốc, cuộc hôn nhân này là để thúc đẩy hai gia đình hợp tác, nhà chúng tôi cũng được xem như là mượn ánh hào quang của gia đình anh.

Tôi lẩm bẩm: "Sau khi kết hôn anh có thể nói mà."

"Hợp đồng trước hôn nhân."

Anh cười nói: "Lỡ như anh tỏ tình với em, em lại muốn ly hôn với anh, anh đi đâu nói lý đây."

"..." Tôi cũng đâu đến mức dã man như thế.

Vừa hay tôi cũng ngứa mắt bản hợp đồng hôn nhân đó lâu rồi, tuỳ ý nói một câu: "Chúng ta làm lại một bản khác đi."

Anh gật đầu: "Được."

Hình như anh đã chuẩn bị sẵn từ trước, lấy giấy bút ra, lúc viết anh có dừng lại vài lần, quay đầu qua nhìn tôi.

Tôi đặt bát chè xuống, nói: "Anh nhìn em làm gì, viết yêu cầu của anh đi."

Anh nói: "Anh không có yêu cầu, là em là được."

Cũng biết ăn nói phết nhỉ, người đàn ông này thông suốt nhanh như thế sao?

Tôi nhìn anh, cầm lấy chiếc bút, nhanh chóng viết lên tờ giấy: "Không được l ừ a em, không được quát em, có chuyện gì cũng không được giấu em...."

Viết liền một mạch tám yêu cầu, tôi nhìn tờ giấy toàn chữ của mình, nói.

"Cứ gọi là quy tắc của vợ đi."

Châu Tự gật đầu: "Cũng không phải không được."

Anh cầm bản hợp đồng kia, hỏi tôi: "Ký tên chỗ này hả?"

Thái độ thản nhiên và nghe theo của anh khiến tôi ngẩn người, xòe tay để trên tờ giấy, hỏi anh: "Anh có cần nghĩ kỹ lại không?"

Anh dứt khoát ký tên, sau đó nhìn tôi: "Em không biết anh đã đợi ngày này bao lâu rồi đâu."

Cái tên này thật sự rất biết nói chuyện, tôi cười, hôn lên mặt anh.

Đã ăn chè, đổi hợp đồng xong, nhớ đến thái độ lạnh lùng thời gian trước của anh, rảnh rỗi không có chuyện gì tôi bắt đầu t ính s ổ.

Điều thứ nhất.

"Tại sao anh chê cà phê em pha? Rõ ràng em không bỏ nhiều đường mà! Em cũng lén uống thử rồi, có ngọt lắm đâu?"

Anh đáp: "Cà phê em pha đều rất ngọt."

"..." Ok, coi như anh qua ải.

Điều thứ hai.

"Tại sao em chỉ được làm mấy việc lặt vặt trong phòng thư ký? Em không thể làm thư ký của anh sao? Rõ ràng là anh khinh thường em."

"Oan quá." Anh nói: "Nếu như để em làm thư ký của anh, anh đừng hòng nghĩ đến việc làm việc tử tế nữa."

"Trong tâm trí của anh toàn là hình bóng em, đó là lỗi của anh."

"..." Ok, cũng coi như anh qua ải.

Tôi vạch ngón tay còn muốn đếm tội anh, ví như tăng ca, ví như cuồng công việc. Ngờ đâu anh lại nhào tới, đè lên người tôi, khàn giọng nói: "Tối nay cho anh ở lại đây được không?"

Tôi hừ hừ, đẩy anh ra: "Không được, anh về phòng mình tăng ca đi!"

8
Ngày đầu tiên đi làm sau khi cưới trước yêu sau.

Châu Tự nhất quyết muốn đến công ty với tôi nhưng đã bị tôi kiên quyết từ chối.

Đùa à, tôi không muốn làm lộ mối quan hệ với anh đâu, lỡ như bị đồng nghiệp biết, sau này mọi người tám chuyện với nhau chắc chắn sẽ không cho tôi nghe nữa.

Đang làm việc, điện thoại nội bộ vang lên.

Tôi nghe máy, hỏi anh: "Sếp Châu muốn uống cà phê ạ."

Anh đáp: "Anh nhớ em."

"..." Bị Nhan Khả đoán đúng rồi, anh thật sự gọi điện thoại nội bộ tán tỉnh tôi.

Trước ánh mắt của biết bao nhiêu người, tôi thật sự rất xấu hổ, tiếp tục giả vờ nghiêm túc hỏi anh: "Là tập tài liệu nào ạ, em mang vào phòng cho sếp."

Anh nói: "Anh nhớ em quá, ban nãy ký tài liệu còn viết thành tên em."

"..."

Tôi che miệng, nhỏ giọng nói: "Châu Tự!"

Anh bật cười, giọng nói trầm ấm rất dễ nghe, lâng lâng giống như đang uống r ư ợ u ngon.

Tự dưng tôi lại thấy rất ngọt ngào, khóe miệng bất giác cong cong.

"Anh nói: "Mười giờ có một cuộc họp, em đến ghi chép đi."

"Vâng ạ." Tôi đáp.

Anh lại nói thêm một câu: "Thật ra là vì anh muốn gặp em đấy, họp hành rất nhàm chán, nhìn em mới thấy đỡ hơn đôi chút."

Cái tên này...

Tôi thật sự rất muốn mắng anh nhưng lại sợ làm mọi người trong phòng giật mình, cố dằn lòng, tiện tay cầm một tập văn kiện trên bàn lên, gõ cửa đi vào trong văn phòng của Châu Tự.

Hình như anh vẫn đang đợi tôi, giang tay chờ tôi nhào vào lòng anh.

Tôi để tập tài liệu lên trên bàn, cố tình tỏ ra hung dữ nói: "Đang trong giờ làm, anh nghiêm túc một chút đi."

Anh kéo tôi lại để tôi ngồi lên đùi mình, thủ thỉ: "Anh không muốn đứng đắn từ lâu rồi"

Lúc này, thời gian và địa điểm đều không thích hợp, tôi vội vàng nói lảng sang chuyện khác: "Trợ lý Lý đâu rồi? Sao dạo này em không thấy anh ấy đâu vậy?"

"Đi công tác rồi." Anh nói.

Tôi hoài nghi: "Hình như dạo này anh ấy cứ đi công tác suốt nhỉ."

Trước đây luôn là trợ lý Lý và trợ lý Triệu thay nhau đi công tác.

Đột nhiên tôi hiểu ra vấn đề: "Chẳng lẽ, anh biết rồi?"

Anh thẳng thắn đáp: "Ai bảo cậu ta có ý với em."

Tôi đấm vào ngực anh: "Em đã giải quyết xong rồi!"

"Anh không yên tâm." Anh nói: "Đúng lúc ở tỉnh khác có một dự án đang được tiến hành, đến lúc đó anh sẽ điều cậu ta qua đó làm người phụ trách."

Cũng coi như được thăng chức, tôi cũng không đào sâu nữa.

Đột nhiên Châu Tự nổi cơn ghen tuông: "Em lại dám nhắc tới người đàn ông khác, anh muốn phạt em."

Anh ôm eo tôi, thủ thỉ bên tai tôi, muốn hổ.

"..." Phạt gì chứ, rõ ràng là anh muốn hôn tôi.

Thân mật một hồi lâu.

Lúc rời khỏi văn phòng của anh, tôi hơi xấu hổ, cúi gằm mặt xuống, lấy tài liệu che mặt, giống như có tật giật mình nhanh nhanh chóng chóng quay về chỗ làm của mình.

Có thể là do buổi họp hôm đó tôi ghi chép rất tốt thế nên các buổi họp sau Châu Tự sẽ luôn gọi tôi đến.

Buổi họp sáng thứ hai.

Sau khi dành trọn ngày cuối tuần với Châu Tự, sáng thứ hai tôi thật sự không dậy nổi, vừa buồn ngủ vừa mệt, còn đau nhức nữa.

Mười giờ sáng, tôi ngáp ngắn ngáp dài đi vào trong phòng họp cùng với mọi người.

Các giám đốc phòng ban thay nhau phát biểu, bàn về tiến độ dự án.

Tôi cầm bút ghi chép, dù đã cố kiềm chế nhưng tôi cũng không sao chống lại được cơn buồn ngủ đang liên tục ập đến.

Giám đốc phòng dự án nói chuyện rất buồn ngủ, giọng từa tựa giáo viên lịch sử cấp ba của tôi, cứ tới tiết của thầy là tôi lại thích ngủ, hôm nay thời gian quay vòng, tôi càng thấy buồn ngủ không mở nổi mắt hơn.

Gục mạnh đầu xuống, tôi tỉnh táo lại.

Bên tai là tiếng cười khe khẽ.

Tôi ngoảnh đầu lại, là Châu Tự, anh đang thản nhiên nhìn tôi chằm chằm.

Tôi lườm anh, nhìn gì mà nhìn, nếu không phải anh tôi có cần chịu tội thế này không.

Anh cầm bút viết gì đó lên trên giấy, sau đó đẩy tới trước mặt tôi.

Tôi ngước mắt lên nhìn, trên đó viết hai chữ "nước miếng".

Không phải chứ?

Tôi vội vàng đưa tay lên lau miệng, làm gì có nước miếng, rõ ràng rất sạch sẽ.

Trêu tôi sao!

Tôi tiếp tục nhìn anh.

Anh lại cười, cười xán lạn như thế, tức quá.

Đúng lúc giám đốc phòng dự án phát biểu xong, cũng đến lượt anh lên tiếng, Châu Tự chỉnh lại mic, hắng giọng nói: "Ờm, nước miếng này..."

Đột nhiên, xung quanh yên lặng như tờ.

Nhớ tới lúc nãy anh còn trêu tôi, chẳng nể nang gì, phụt một tiếng, tôi phì cười.

Hừ hừ, cuối cùng cũng đến lượt anh mất mặt rồi!

Châu Tự nghiêm mặt nhìn tôi, thích thú nói: "Lương Khê, lặp lại câu vừa rồi mười lần."

"..."

(*) Vui lòng không chấm, không gọi bạn là sốp hay một từ đại loại thế, xin cảm ơn.

9
Không ai muốn biết cảm giác khi nhắc lại mười lần từ "nước miếng" là gì, tôi cũng không muốn nhớ lại, tôi chỉ thấy mất mặt muốn c h ế t .

Hôm đó trên diễn đàn và group của công ty đều lan truyền truyền thuyết nước miếng của tôi.

"Sao tự dưng sếp Châu lại nhắc đến nước miếng vậy?"

"Nước miếng là cái tôi đang nghĩ đến sao?"

"Có thể nói cho tôi biết cảm giác khi đứng trước mặt các sếp lặp lại mười lần từ nước miếng là gì không?"

"Trời đất ơi, tôi xấu hổ c h ế t đi được ý!"

Bài đăng liên tục thay đổi, chủ đề cũng thay đổi nhưng nội dung đều có liên quan tới nước miếng, tôi cũng bắt đầu trở nên nổi tiếng trong công ty.

Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng mất mặt đến thế, tôi thầm hạ quyết tâm không để ý đến Châu Tự nữa, mặc cho anh dỗ thế nào tôi cũng không muốn nói chuyện với anh!

Đơn phương tuyên bố c h i ế n tranh lạnh một ngày.

Tối hôm đó, Châu Tự chạy đến phòng tôi.

Tôi ngoảnh mặt đi, tập trung lau mặt, cũng không thèm nhìn anh lấy một cái.

Ai ngờ anh lại quỳ xuống bên chân tôi, nói: "Vợ ơi, anh sai rồi."

Tôi giật mình nhưng vẫn không có ý định nhìn anh.

Anh đưa giấy cho tôi, chính là bản hợp đồng trước hôn nhân, anh nói: "Anh đã viết thêm một điều khoản nữa, vợ đọc xem có hài lòng không?"

Tôi cầm lấy nhìn.

"Không được làm vợ yêu khó xử trước mặt người khác."

Ờm, tạm chấp nhận được, nhưng tôi vẫn không định tha thứ cho anh.

Đột nhiên nhìn thấy bốn chữ "Quy tắc của vợ" ở trên bản hợp đồng.

Tôi ăn miếng trả miếng, oán hận nói: "Châu Tự viết "Quy tắc của vợ" mười lần!"

Anh ngẩng đầu lên: "Anh viết xong em sẽ không giận anh nữa sao?"

Tôi không nói gì nhưng thật ra đã nguôi giận rồi.

Anh nói: "Hay là anh quay một đoạn video, quay lại cảnh anh chép phạt rồi đăng lên mạng nội bộ của công ty nhé, như thế chúng ta sẽ cùng nhau mất mặt."

Tôi không mắc bẫy của anh đâu nhé: "Thật ra anh muốn công khai phải không?"

Anh nói như một lẽ đương nhiên: "Chúng ta cũng đã đăng ký kết hôn rồi, tại sao lại không thể công khai?"

Thật ra vấn đề này nằm ở tôi.

Tôi không muốn công khai lắm.

Nếu công khai mối quan hệ với Châu Tự, tôi đâu còn tự do như hiện tại ở công ty nữa.

Tình thế thay đổi, anh đang dỗ tôi lại chuyển thành tôi dỗ ngược lại anh, nhưng Châu Tự rất dễ dỗ, chỉ cần hôn anh là có thể giải quyết được vấn đề.

Lại là một đêm dài dằng dẵng.

Chớp mắt tôi đã làm việc ở tập đoàn Húc Nhật được hơn hai tháng, không chỉ quen được đồng nghiệp thông minh đáng yêu mà tình cảm của tôi với Châu Tự cũng có một bước tiến nhảy vọt.

Tối hôm đó, lúc tôi và Châu Tự đang nằm trên giường tranh cãi xem khi đó xem ai quyến rũ ai, điện thoại bất chợt đổ chuông.

Tôi nói: "Lát nữa em lại tới tìm anh tính sổ!"

Là một cô bạn đồng nghiệp tôi chơi rất thân ở công ty nhắn tin tới, kèm theo một đoạn cap tin nhắn.

Đổng San San: "Khê Khê, những chuyện này đều là thật sao?"

Đổng San San: "Tớ nghĩ cậu không phải loại người đó nhưng đã có người chụp được ảnh rồi."

Đổng San San: "Hay là cậu vào nhóm của công ty giải thích đi."

Tôi mở lịch sử trò chuyện, có vài tấm ảnh.

Lần lượt là ảnh chụp Châu Tự lên xe của tôi ở ngã ba, tôi lên xe của anh, anh hôn tôi, tôi hôn anh, rất thân mật.

Tôi đá Châu Tự: "Tại anh đấy, bị lộ rồi."

Anh sáp lại gần, khoác vai tôi, cùng xem với tôi.

Những lời kế tiếp hơi khó nghe.

Nói tôi ngày nào cũng cố tình ăn mặc g ợ i cảm như thế để quyến rũ anh, còn nói loại phụ nữ bên ngoài giả vờ thuần khiết, khiến người ta rung động như tôi thực chất lại là một kẻ thích làm tình nhân của người giàu có.

Anh tỏ vẻ nghiêm túc, cầm điện thoại của mình: "Anh sẽ cho người điều tra, cứ để anh giải quyết."

"Bỏ đi, chúng mình công khai nhé." Tôi nói.

Cách tốt nhất giải quyết chuyện này chính là để mọi người biết tôi và anh vốn dĩ đã là một đôi, không có chuyện quan hệ n am nữ b ất chính.

Anh nhìn tôi, sau đó lấy giấy đăng ký kết hôn để dưới gối ra, nói: "Anh công khai đây."

Tôi nghi ngờ, thật sự anh đã mong ngóng rất lâu, nếu không tại sao anh lại giấu nó dưới gối chứ.

Anh chụp một bức ảnh, tôi cứ tưởng anh muốn đăng lên trang cá nhân nên cũng không quan tâm nữa, trả lời tin nhắn của Đổng San San.

Lương Khê: "Thật ra tớ là bà chủ của các cậu đấy."

Đổng San San: "?"

Đổng San San: "Cậu có muốn nói thêm gì đó không, hiện giờ tớ hơi hoang mang."

Tôi cười, cầm giấy đăng ký kết hôn của Châu Tự, cũng chụp một bức ảnh rồi gửi cho cô ấy.

Lương Khê: "Giờ thì cậu tin rồi chứ?"

Đổng San San: "Mẹ ơi!"

Đổng San San: "Bà chủ lại ở ngay bên cạnh tớ!"

Chúng tôi lại nói chuyện với nhau thêm một lúc nữa, đột nhiên cô ấy hỏi: "Có cần tớ gửi ảnh này vào nhóm thanh minh cho cậu không?"

Tôi trả lời: "Được."

Cô ấy lập tức trả lời lại: "Không cần nữa, sếp Châu đã thanh minh rồi."

Kèm theo một ảnh chụp màn hình.

Tôi mở ra, ngây người.

Không ngờ anh lại gửi ảnh giấy đăng ký kết hôn lên mạng nội bộ của công ty

Giữa một đống phương án, tài liệu, thông báo nghiêm túc tự dưng lại xuất hiện một tờ giấy đăng ký kết hôn.

"..." Mẹ ơi! Mất mặt quá, chuyện gì thế này!

10
Lần đầu tiên trong đời tôi không muốn đi làm đến thế.

Nhưng nhớ tới những đồng nghiệp đáng yêu ở trong công ty, tôi vẫn lề mề rời giường.

Chắc cũng là ngày cuối cùng đi làm rồi, đến công ty chào tạm biệt mọi người vậy.

Suốt cả chặng đường, Châu Tự vẫn luôn ôm tôi, an ủi, nói chẳng có gì ghê gớm cả, vợ chồng hợp pháp mặn nồng thì có sao...

Đúng là vợ chồng hợp pháp tình cảm không phải chuyện gì to tát nhưng nào có ai khoe khoang lên mạng công ty như anh, tổng giám đốc thì ghê gớm lắm sao.

Chiếc xe của Châu Tự đi thẳng vào gara của công ty.

Tôi và anh đi vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, đi thẳng tới văn phòng.

Tôi cứ tưởng như thế sẽ tránh được sự cười nhạo của đồng nghiệp, nhưng vừa mới bước ra khỏi thang máy tôi đã nhìn thấy một tấm băng rôn đỏ treo trước cửa phòng giám đốc.

"Nhiệt liệt chào mừng bà chủ đến thị s á t!"

"..." Quê quá, quê c h ế t đi được, lại còn rất buồn cười nữa.

Châu Tự đứng bên cạnh tôi cũng phải phì cười.

Anh vỗ vào bả vai tôi, cố nhịn cười nói: "Bà chủ, đi thôi, đi thị s á t."

"..."

Tôi cố giấu đi sự ngượng ngùng, nhấc chân đi vào trong phòng tổng giám đốc, đổi lại là tiếng hoan hô và vỗ tay nồng nhiệt của đồng nghiệp.

Rất lúng túng nhưng cũng không lúng túng như tôi nghĩ.

Tôi sờ nơi mình từng làm việc rồi từ từ ngồi xuống.

Cả một buổi sáng, mọi người cũng rất thân thiện, sẽ không né các chủ đề có liên quan đến bà chủ nhưng cũng không nói năng quá đáng, tóm lại cảnh tượng không đáng sợ như trong suy nghĩ của tôi.

Thật ra rất tốt.

Ngoại trừ Châu Tự.

Không ngờ anh lại mặt dày đến thế, còn gọi điện thoại nội bộ cho đồng nghiệp khác, nói mấy câu kiểu "bảo bà chủ của cậu vào đưa tài liệu vào đây".

Đây là câu người nói sao?

Tôi tức đỏ mặt, đi tìm anh tính sổ, bày tỏ trưa nay đừng hòng tôi đi ăn với anh.

Buổi trưa tôi đến căn tin trong công ty ăn cơm với đồng nghiệp.

Trái tim vốn đã phẳng lặng như mặt nước hồ của tôi lại bắt đầu gợn sóng vì một món quà nho nhỏ.

Bác ở căn tin lấy thức ăn cho tôi xong, bèn cầm túi giấy bên cạnh lên đưa cho tôi, cười nói: "Bà chủ tặng đó, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn bà chủ."

Tôi ngơ ngác, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn bà chủ."

Đổng San San và mấy đồng nghiệp thân thiết đứng cạnh tôi, không hề nể mặt, cười phá lên.

Tôi nhìn bọn họ, cố dằn cảm giác lúng túng lại, cầm túi giấy, đi theo bọn họ lại bàn ăn cơm.

Nhân viên, ai cũng có quà.

Bên trong túi quà có đồ điện tử mới nhất, đồ skincare của nhãn hàng nổi tiếng, kẹo cưới và một vài món đồ nho nhỏ nữa, nam nữ đều dùng được.

Tôi không hề hay biết, xem ra là ý của Châu Tự.

Trong lúc ăn cơm, có không ít đồng nghiệp nhận ra tôi, tươi cười chạy lại chào hỏi, ai cũng nói một câu: "Cảm ơn bà chủ."

"..." Thật sự là một trải nghiệm đi làm mới lạ và đặc biệt.

Buổi chiều tôi đến phòng nhân sự từ chức, chắc tôi được ưu ái, vài phút đã xử lý xong.

Tôi không còn làm việc ở đây nữa, bước trên đôi giày cao gót đến thẳng văn phòng của Châu Tự.

Mở cửa, đi vào trong.

Châu Tự đang ngồi sau chiếc bàn làm việc rộng lớn, vừa nhìn thấy tôi anh đã cười nói: "Thư ký có chuyện gì vậy? Vào cũng không gõ cửa."

Tôi đắc ý nói: "Bây giờ em là bà chủ."

"Ồ?" Anh nói: "Bà chủ muốn làm gì."

Tôi mỉm cười, bước lại gần anh: "Xem xem anh có giấu cô không?"

Anh ôm tôi, để tôi ngồi lên đùi mình: "Chẳng phải là em sao?"

Không nghiêm túc gì cả, tôi đ ánh anh một cái.

Nhìn tài liệu đầy bàn, tôi bĩu môi nói: "Anh nhiều việc thế này, đến bao giờ mới có thể tan làm đây?"

Anh đáp: "Bà chủ có sắp xếp gì sao?"

Tôi cầm ví tiền: "Mới nhận được tiền lương nên muốn mời anh đi ăn."

Anh nhanh nhảu đáp: "Anh phải mau chóng làm việc cho xong thôi, không thể phụ tấm lòng của bà chủ được."

Tôi ở lại đợi Châu Tự làm việc đến sáu giờ tối.

Cuối cùng anh cũng làm việc xong, tôi và anh tay trong tay đi đến gara của công ty.

Chiếc xe rời khỏi tập đoàn Húc Nhật.

Nhìn ráng hồng phía chân trời, tôi lại nhớ tới khoảng thời gian mình đi làm không quá dài này.

Cua được ông chồng hoàn hảo, nghĩ sao tôi cũng thấy mình được hời nhất.

Hi hi.

(Hết)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro