Xuyên Sách Thay Đổi Vận Mệnh Tiểu Bạch Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Zhihu] - Xuyên sách thay đổi vận mệnh tiểu bạch hoa
Tác giả: 二十四度的星
Nguồn: https://zhuanlan.zhihu.com/p/625467454?utm_id=0
Đề cử: Meo Meo
Edit: Lynn
Ảnh: Printerest

*Bản dịch thuộc về Lynn, đã được chính chủ cho phép re-up trên page này.

——————
Giới thiệu:

Tại hôn lễ, nam chính ôm ánh trăng sáng vừa về nước không lâu của hắn, lạnh lùng nói với tôi:

"Cô ấy đã trở lại, cô có thể đi."

Nghe vậy, tôi cởi phăng chiếc váy cưới trên người ra, để lộ bộ trang phục công sở bên trong rồi cầm micro, hăng hái hồ hởi hào hứng nói một hơi:

"Tôi là MC vàng của ngày hôm nay, chúng ta hãy chúc mừng cho đôi cô dâu chú rể này nào!"

Nam chính: ?

Ánh trăng sáng: ?

Khách khứa ăn dưa: ?

Cười ẻ, thế thân chỉ là công việc phổ biến nhất trong 99 việc làm parttime của tôi thôi!

1.
Gió đêm lành lạnh, tôi cưỡi con xe điện nhỏ chạy bon bon trên đường.

Đến quán bar, tôi xách theo một túi đồ ăn đi đến quầy lễ tân.

Tôi cực kỳ yêu chỗ này, có rất nhiều khách đặt đồ ăn giao đến đây.

Vừa nghĩ, tôi vừa đi lên lầu trên, cởi bỏ bộ quần áo màu vàng ban nãy mặc đi giao hàng, để lộ chiếc váy hai dây màu trắng bên trong, bày ra bộ dạng đáng yêu.

Đẩy cánh cửa một cách thuần thục, tôi nhìn người đàn ông đang ngồi ở góc xa nhất và rụt rè nói: "Quân Trác, em tới đưa thuốc giải rượu cho anh."

Tiếng ồn ào trong phòng im bặt, tất cả những người có mặt đều dồn ánh mắt không mấy thiện cảm về phía tôi.

Một người đàn ông lên tiếng đùa cợt: "Quân Trác, không ngờ dạo này tửu lượng của cậu lại kém thế đấy, uống nhiều lại phải dùng đến thuốc giải rượu nữa luôn.""

Mọi người cười ầm lên.

Thẩm Quân Trác mặt đen như đít nồi, bực bội nhìn tôi, nói bằng giọng chán ghét: "Bạch Thi Kiều, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi? Cô chỉ là thế thân mà thôi, nên có chút bổn phận của kẻ thế thân đi, đừng có lúc nào cũng lảng vảng trước mặt tôi."

Nghe vậy, tôi che mặt, lén lấy trong túi ra một lọ thuốc nhỏ mắt, nhanh chóng nhỏ vài giọt vào khóe mắt ở một góc mà người khác không nhìn thấy.

Lại ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng: "Quân Trác, bác sĩ nói anh nên uống ít một chút..."

Ủa, hình như nhỏ hơi nhiều, sao cay mắt thế?

Thẩm Quân Trác mở chiếc túi bên cạnh, lấy ra một xấp tiền lớn ném về phía tôi, cười nửa miệng: "Nói nhiều như vậy không phải chỉ muốn tiền thôi à?"

Tôi che miệng, giấu đi nụ cười biến thái, cố ra vẻ khóc lóc: "Không, em không muốn..."

Anh ta bắt chéo đôi chân dài, lấy từ trong túi ra một tấm thẻ đen khác, ném vào mặt tôi, xua tay: "Một tấm thẻ đen đủ chưa? Bạch Thi Kiều, cút ra ngoài!"

Tôi nhìn theo vị trí mà tấm thẻ đen rơi xuống, nhanh nhẹn nghiêng đầu, tấm thẻ đen nhìn như rơi xuống đất, nhưng thực ra lại cắm chặt vào đuôi tóc của tôi.

"Nếu vậy... em sẽ đi."

Trước ánh mắt lạnh lùng của mọi người, tôi mãn nguyện ra về.

Vừa ra khỏi căn phòng, tôi nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh, khi bước ra ngoài lần nữa, trên người tôi đã mặc một bộ đồ của người dọn dẹp.

Đùa, ban nãy có không biết bao nhiêu tờ tiền rơi trên đất, thịt muỗi dù nhỏ đến đâu cũng là thịt, sao tôi có thể bỏ được?

Tôi tháo tóc đuôi ngựa, đội mũ và đeo khẩu trang, lấy chổi và xẻng quét rác, rồi lại vênh váo bước vào phòng.

Đám người bên trong không chú ý đến tôi. Tôi quét vài cái lấy lệ, sau đó di chuyển sang chỗ rải đầy tiền trên sàn.

Ngay khi tôi đang siêng năng quét hết chỗ tiền kia vào xẻng, một giọng nói lạnh lùng vang lên đủ khiến người ta chết cóng.

"Này, xoay người lại."

Mí mắt tôi giật giật, giả bộ như không nghe thấy, tôi vội vã ra ngoài.

Thẩm Quân Trác mất hết kiên nhẫn, nắm cánh tay tôi: "Tôi bảo xoay người lại, có nghe thấy không? Cởi mặt nạ ra cho tôi!"

Không ổn rồi! Thằng choá này vẫn nhận ra tôi à?

Nếu đã vậy, đừng trách tôi...

Tôi tháo mặt nạ ra, để lộ ra một đôi mắt híp và bộ râu rậm rạp, trầm giọng nói: "Ô mai gót, Thẩm tổng, anh định làm gì ạ?"

Hẳn là anh ta đang sốc khi trông thấy vẻ ngoài thô kệch của tôi.

Hừ, mẹ nó, anh cho rằng bao năm qua tôi làm một beauty blogger chỉ là đồ vô dụng hay gì? Tôi hóa thân thành một gã cường tráng, thô kệch, xem có hù chết anh không?

Theo phản xạ, Thẩm Quân Trác buông tay tôi ra. Tôi không những không chịu buông, trái lại còn kéo tay anh ta đi.

Tôi điên cuồng vặn vẹo trên người anh ta, hà hơi thở vào má anh ta năm lần một giây bằng cái miệng vừa ăn sầu riêng và đậu phụ thối của tôi, rồi ngượng ngùng nói với giọng gợi cảm:

"Ai da, tôi vốn đã biết gu của Thẩm tổng là người cứng cỏi như tôi mà. Thẩm tổng, anh yên tâm, tôi rất "giỏi". Ôi chao, tôi thầm mến mộ anh đã lâu rồi, hôm nay cuối cùng tôi cũng có cơ hội đạt được thứ mình muốn!"

Thẩm Quân Trác lộ ra vẻ hoảng sợ, bịt mũi, cố gắng né tránh hơi thở của tôi, còn giơ tay định đánh tôi.

Tôi ôm đầu, khéo léo lăn qua lăn lại, sau đó ra sức bò trên mặt đất, miệng la hét, mắt mở to, ôm lấy chân Thẩm Quân Trác, bắt đầu lớn tiếng nói một cách đểu cáng: "Aaa, Thẩm tổng muốn đánh tôi! Aaa, thoải mái quá, đánh nữa điii."

"Ha ha ha, thắt lưng của Thẩm tổng muốn lấy mạng của tôi, tôi yêu anh, aaaa."

Trong phòng, ai nấy đều sửng sốt, há mồm trợn mắt nhìn cảnh này.

Sắc mặt của Thẩm Quân Trác trở nên méo mó, khó coi, vùng ra muốn thoát khỏi tay tôi, hét ầm ĩ: "Bảo vệ, bảo vệ đâu? Aaa, ở đây có kẻ điên làm loạn."

Hệ thống an ninh ở đây không đùa được đâu. Chắc mấy người bảo vệ sắp ập vào bắt tôi rồi.

Tôi buông ra, nhanh tay nhanh chân nhét hết đống tiền vào túi áo khoác, sau đó dùng sức, trượt một đường dài bằng hai đầu gối, thành công ra đến cửa phòng.

Sau đó, tôi nhảy lên cao, vịn lan can lầu hai, nhảy lên cầu thang cách đó không xa, rồi lại chạy vào nhà vệ sinh nữ, xé bộ râu giả trên mặt, rửa mặt sạch sẽ, một lần nữa hoá thân thành nhân viên bảo vệ quán bar!

"Anh Lý, có chuyện gì vậy?"

Tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, thản nhiên chặn một bác bảo vệ lại, giả vờ thắc mắc.

"Tiểu Kiều, vừa rồi có một tên biến thái tấn công Thẩm tổng. Anh ta rất tức giận nói nhất định phải bắt được tên đó, hình như hắn chạy về phía nhà vệ sinh!"

Tôi nhếch khóe môi, giả vờ kinh ngạc nói: "Ây da, Thẩm tiên sinh đúng là số khổ, vậy chúng ta mau đuổi theo đi."

Hi hi, mau đuổi theo đi, đố bắt được tôi đấy!

3.
Một năm trước, tôi xuyên vào một quyển sách, trở thành nữ chính tiểu bạch hoa* cùng tên cùng họ.

*tiểu bạch hoa: chỉ những cô gái vẻ ngoài xinh đẹp, nội tâm lương thiện, trong sáng

Trong nguyên tác máu chó, nữ chính bị nam chính là một tên tổng tài ngang ngược, bá đạo ngược đại chín trăm chín mươi chín chương, tới tận chương cuối cùng, thằng cha nam chính mới nhận ra mình yêu nữ chính, đuổi theo tỏ tình, nữ chính nhẹ nhàng đồng ý...

Nhưng tôi thì khác. Tôi yêu tiền, sẽ không bao giờ làm điều gì ngu xuẩn để thất thoát tiền bạc.

Thế thân chẳng qua chỉ là công việc thường xuyên nhất trong số chín mươi chín công việc parttime của tôi mà thôi.

Buổi tối, khi tôi đang thong thả vừa gặm khoai lang vừa ngâm chân, cánh cửa phòng bị đẩy ra một cách nặng nề.

Thẩm Quân Trác bước vào, nhìn tôi bằng ánh mắt u ám hệt như Diêm Vương đòi mạng.

???

Anh ta làm gì ở phòng tôi vào đêm hôm thế này?

Tôi lắc đầu, tự nhủ: "Có vẻ lần sau mình phải thay khoá vân tay rồi."

Thẩm Quân Trác nhìn xuống chân tôi, yết hầu lên xuống mấy lần. Anh ta tức giận: "Bạch Thi Kiều, cô vẫn có thể nhàn nhã ngồi đây ngâm chân hả?"

"Chắc là vì... tôi bị nấm chân chăng?"

Tôi suy nghĩ, cố tìm một lý do thuyết phục.

Thẩm Quân Trác bị tôi làm cho sững sờ, im lặng vài giây, anh ta đột nhiên gào ầm lên: "Cô có biết ngày hôm nay tôi đã trải qua những chuyện gì không? Tôi để cô làm thế thân ở bên cạnh tôi, hàng tháng vẫn đưa tiền tiêu vặt cho cô, nhưng cô không hề tỏ ra quan tâm tôi chút nào."

Chết tiệt, gã đàn ông ngu ngốc này phát điên rồi!

Tôi cắn miếng khoai lang cuối cùng, lau chân, chuẩn bị đứng dậy. Thẩm Quân Trác đột nhiên lao tới, ghì đầu tôi lại, muốn cưỡng hôn tôi.

Tôi kinh ngạc, theo bản năng giơ tay lên, trái một cú, phải một cú, đấm anh ta hai cái.

Thẩm Quân Trác đột nhiên bị đánh, hai mắt đỏ hoe, giơ tay lên định đánh trả tôi hai cái.

Thấy tình hình không ổn, tôi lập tức xách dép chạy thoát thân một trăm mét.

"Cô còn dám chạy trốn?"

Anh ta gào lên, nhặt mấy món đồ mỹ phẩm trên bàn ném về phía tôi.

Ây da, thật may là tôi đã học được vài chiêu.

Là một diễn viên xiếc chuyên nghiệp, tôi khéo léo bắt được hai món bằng tay, một món bằng đầu.

Thẩm Quân Trác trợn to mắt, nhặt chậu cây xương rồng trên mặt đất và ném về phía tôi!

Ê, đây không phải giỡn!

Tôi lập tức né, đi tới trước mặt anh ta. Cảm thấy có gì đó không ổn lắm, tôi cúi xuống ôm bụng, ngước lên nhìn anh ta bằng vẻ mặt đau khổ.

"Anh Thẩm này, tôi khuyên anh nên nhanh chân rời khỏi đây mau."

Thật lòng mà nói, đây đã là sự tốt bụng cuối cùng tôi dành cho anh ta. Nếu còn không đi, e là tối nay sẽ có người hy sinh mất!

Nhưng Thẩm Quân Trác rõ ràng không thèm đếm xỉa lời tôi nói, anh ta lạnh lùng cười, cúi xuống vác tôi lên vai, giọng nói u ám: "Bạch Thi Kiều, có gì muốn nói thì cứ từ từ nói chuyện trên giường."

"Tôi..."

Tôi cắn chặt môi, cuối cùng không kìm nén được nữa. Hàng chục cái rắm thi nhau nhảy ra, từng cái, từng cái một tấn công Thẩm Quân Trác.

Đánh rắm xong, tôi thở dài, nói nốt những lời kìm nén nãy giờ: "Tôi muốn xì hơi."

"Mẹ kiếp... thối quá!"

Thẩm Quân Trác không kịp đề phòng, lỗ mũi phập phồng mấy lần, sắc mặt lập tức tái xanh. Hiển nhiên là anh ta vừa ăn một đòn chí mạng.

"Cô... không có... võ đức*!"

*võ đức: phẩm chất cao quý của người học võ, dạy võ; là hành trang không thể thiếu của người dụng võ

Nói xong câu này, anh ta lập tức lăn ra bất tỉnh.

4.
Sợ khi Thẩm Quân Trác tỉnh lại sẽ trả thù, tôi cho anh ta uống thêm một ít thuốc ngủ, để anh ta có thể ngủ lâu hơn một chút.

Trời vừa sáng, tôi lên đường.

Hôm nay là ngày ánh trăng sáng Giản Oánh của anh ta về nước.

Theo nguyên tác, Giản Oánh ra nước ngoài du học sau khi hoàn thành một bộ phim truyền hình nhỏ. Sau khi trở về Trung Quốc, với kỹ năng diễn xuất và xuất thân giàu có, cô ta nghiễm nhiên trở nên nổi tiếng trong làng giải trí và vụt sáng thành nữ diễn viên hot nhất.

Là một người có cảm giác nhạy bén về tiền bạc, tôi ngay lập tức để mắt đến Giản Oánh, thành công trở thành fan của cô ta.

Có rất ít người hâm mộ tới đón cô ta ở sân bay, theo kế hoạch ban đầu, ngay khi Giản Oánh bước ra, tôi sẽ canh thời điểm hợp lý và chụp một vài bức ảnh của cô ta.

Tuy nhiên, khi tôi thực sự nhìn thấy Giản Oánh, bất giác tôi quên luôn kế hoạch ban đầu, đứng chôn chân tại chỗ.

Ôi Chúa ơi, góc nghiêng xinh đẹp này, đường quai hàm rõ ràng này, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo này! Cô gái, cô làm ánh trăng sáng của người ta cũng đáng!

Đợi đến khi tôi định thần lại, Giản Oánh đã được một tốp vệ sĩ vây xung quanh, chuẩn bị rời đi khuất tầm mắt tôi.

Tôi thất vọng, vội vàng đuổi theo. Để thu hút sự chú ý của Giản Oánh, tôi vừa chạy vừa hét to: "Cho H2SO4 trung hoà 6,84 gam một amin đơn chức X, thu được 12,72 gam muối. Công thức của amin X là gì?"

Quả nhiên, Giản Oánh dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Tôi chạy đến trước mặt cô ta, vừa định mở miệng xin chữ ký đã bắt gặp vẻ mặt như bị sét đánh trúng của đối phương.

Dưới cái nhìn phán xét của Giản Oánh, bàn tay cầm bút của tôi hơi run lên, tôi khẽ nói: "Mặc dù là fan của chị, nhưng em không ủng hộ mối quan hệ ngoài luồng không chính đáng."

"Ồ?" Giản Oánh hứng thú nhìn tôi.

Nghe giọng nói vừa cất lên, tôi chợt ngây người. Giọng nói quen thuộc này...

Không phải là vị đại gia đã chi tiền cùng tôi xướng âm mấy ngày trước sao?

Tôi đằng hắng giọng, cẩn thận thăm dò: "Một con vịt xoè ra năm cái súng..."

Giản Oánh cười tủm tỉm, cất giọng lanh lảnh: "Nó kêu rằng nếu muốn sống thì đầu hàng."

"Chị, thì ra chị là Tử Điệp Lam Anh Ngọc Lưu Ly..."

Tôi mừng đến phát khóc, định gọi nickname của Giản Oánh đã bị cô ấy bịt miệng.

"E hèm, đừng nói nickname trên mạng của chị ra đây chứ."

Giản Oánh thì thầm vào tai tôi. Bởi vì khoảng cách quá gần, hơi thở của cô ấy phả vào tai tôi khiến hai tai tôi bất giác nóng bừng.

Nhìn từ xa, cảnh tượng lúc này giống như Giản Oánh đang ôm tôi vậy.

Lúc này, một giọng nói thê lương cất lên: "Hai người đang làm gì vậy?"

Tôi quay đầu lại. Thẩm Quân Trác đang bày ra vẻ mặt khó tin, sắc mặt khó coi, nhìn tôi tức giận: "Bạch Thi Kiều, cô trả tôi bằng cách dụ dỗ Giản Oánh ư?"

5.
Tôi sửng sốt, đại não bừng tỉnh, ngay lập tức đẩy Giản Oánh ra, chỉ tay vào cô ấy, gắng sức nặn ra mấy giọt nước mắt, nhìn Thẩm Quân Trác rồi giả bộ ấm ức: "Đây có phải là người trong tấm hình anh luôn để trong ví không? Vậy còn em thì sao? Em là gì của anh?"

Nhìn thấy tôi rưng rưng nước mắt, Thẩm Quân Trác hơi bất ngờ, sau đó thấp giọng: "Bạch Thi Kiều, đừng quên cô chỉ là thế thân!"

Quay sang Giản Oánh lại là một vẻ mặt ôn nhu: "Oánh Oánh, đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp, Thẩm Quân Trác."

Giản Oánh liếc tôi, sau đó lịch sự bắt tay với anh ta.

Đây rồi, tình tiết thường thấy trong mấy bộ truyện máu chó tới rồi đây.

Thẩm Quân Trác tâm thần, kéo tôi tránh sang một bên, nói với tôi một cách trịch thượng: "Bạch Thi Kiều, theo tôi và Giản Oánh tới trung tâm thương mại. Nếu cô có thể khiến cô ấy đồng ý mua thứ gì đó, tôi sẽ cho cô một vạn."

Tôi hít vào thật sâu. Đang tính kế từ chối bám đuôi lại nghe tên đần ấy khích bác: "Sao? Quý cô đây chê một vạn ít quá à? Mười vạn thì sao, đủ chưa?"

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tôi lập tức nuốt hết những lời từ chối xuống bụng.

Vừa đến trung tâm thương mại, tôi ngay lập tức lôi lôi kéo kéo Giản Oánh đi thẳng đến một cửa hàng nước hoa cao cấp, sau đó giới thiệu cho cô ấy một cách rất chuyên nghiệp.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Quân Trác, tôi vênh mặt lên đắc ý.

Không ngờ tới chứ gì? Chị đây không những rất am hiểu về ngành hàng cao cấp này mà còn chốt sale siêu đỉnh nhé.

Giản Oánh có vẻ đặc biệt thích nước hoa. Tôi tư vấn cái nào, cô ấy mua cái đó. Nguyên một dãy nước hoa xịn đều được cô ấy mua sạch.

Thẩm Quân Trác đi theo sau, tay xách nách mang bao nhiêu túi lớn túi bé, mặt mày sa sầm. Anh ta kéo tôi lại định mở miệng chất vấn, tôi nhanh trí xoay lưng lại, nhẹ nhàng hỏi: "Chị Giản Oánh trông rất hạnh phúc. Thẩm Quân Trác, anh có vui không?"

Sợ vẫn chưa đủ chân thành, tôi lại bồi thêm một câu: "Chỉ cần anh hạnh phúc là được, em có phải chăm sóc chị ấy cũng không sao."

Cơn tức giận của Thẩm Quân Trác bay sạch, anh ta nhìn tôi rất lâu, sau đó vui vẻ rút điện thoại ra bấm bấm mấy lượt: "Được rồi, cứ có tiền là cô hèn thật đấy."

"Ting ting", thông báo biến động số dư cộng thêm hai trăm vạn. Tôi lập tức xoay người lại, cười ngọt ngào với anh ta.

Hai trăm vạn! Đù mé, hai trăm vạn này, muốn tôi gọi anh là bố, tôi cũng gọi!

Hèn hay sang gì kệ cmn đi, cứ có tiền thì Thẩm Quân Trác bảo tôi rẽ trái, tôi tuyệt đối không dám rẽ phải!

6.
"Thi Kiều, chiều nay cô có rảnh không? Có một buổi xem mắt, cô tới thay tôi."

Trong điện thoại, giọng nói lười biếng của một người phụ nữ vang lên.

Tôi ngáp dài, đáp lại bằng giọng ngái ngủ: "Không đi."

"Mười vạn!"

Tôi lập tức tỉnh táo, trịnh trọng trả lời: "Cô Thẩm, ban nãy gió to, tôi nghe không rõ."

"Ây dà, không phải chỉ là một buổi xem mắt thôi à, không thể bất lịch sự được đâu, tôi sẽ giúp cô..."

Bên kia cười khoái chí như thể đoán trước được thái độ của tôi, cô ta thản nhiên hỏi tiếp: "Gần đây công ty của Thẩm Quân Trác thế nào?"

Cô ta là Thẩm Đình Nguyệt, em gái cùng cha khác mẹ của Thẩm Quân Trác, cũng là người âm mưu cướp công ty của anh ta.

Ngoài việc làm thế thân bên cạnh Thẩm Quân Trác, tôi còn có một thân phận khác: nội gián!

Haiz, cũng bất đắc dĩ thôi, tại Thẩm Đình Nguyệt cho tôi nhiều tiền quá.

So với Thẩm Quân Trác luôn bận rộn, Thẩm Đình Nguyệt lại cực kỳ rảnh rỗi, chi tiền cũng rất hào phóng.

Tôi thành thật khai báo chi tiết với cô ta: "Dạo này Thẩm Quân Trác bận chạy theo ánh trăng sáng mới về nước, không có thời gian quản lý công ty..."

"Ái chà, ông anh của tôi đúng là khiến tôi được mở mang hiểu biết quá."

Thẩm Đình Nguyệt cười sung sướng, gửi hồng bao qua WeChat cho tôi, sau đó còn khích lệ: "Nào Bạch Thi Kiều, cố gắng làm việc chăm chỉ vào, tôi nhất định sẽ tăng lương cho cô."

Dù biết cô ta không thấy được, tôi vẫn đứng bật dậy, làm động tác nghiêm: "Tuân lệnh, bà chủ!"

7.
Thẩm Đình Nguyệt nói, đối tượng xem mắt chiều nay là thiếu gia nhà giàu, trạc tuổi cô ta, hai người nói chuyện qua điện thoại cũng đã được một thời gian rồi. Cô ta bảo tôi cứ qua loa đại khái thôi, làm hỏng chuyện càng tốt.

Nói thì nói vậy, tôi vẫn sợ đối phương phát hiện tôi giả mạo, cẩn thận đeo một chiếc kính râm to bự, đội mũ kéo thấp, khẩu trang kín mít.

"Cho hỏi, anh có phải là ... Trương Ngôn Nhuệ không?"

Người đàn ông đang dõi mắt nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng tôi liền quay lại, khuôn mặt điển trai, ngũ quan thanh tú: "Xin chào cô Thẩm, tôi là Bùi Ngôn Nhuệ."

"Ah, thực xin lỗi."

Tôi xấu hổ, phát hiện ra có gì đó sai sai. Thẩm Đình Nguyệt nói đối tượng xem mắt hôm nay là một tay chơi thứ thiệt, nhưng tại sao nhìn anh ta lại có vẻ... đơn thuần thế?

Tôi còn đang mù mịt, Bùi Ngôn Nhuệ ở đối diện lẩm bẩm: "Sao cảm thấy cô hơi khác với ấn tượng trong tôi nhỉ?"

Nghe câu này, tôi lập tức chuyển sang trạng thái chiến đấu. Bắt chước dáng vẻ, cách ăn nói của Thẩm Đình Nguyệt, tôi che miệng cười gượng: "Hì hì, anh đã gọi món gì chưa?"

Bùi Ngôn Nhuệ gật đầu, ra hiệu cho nhân viên phục vụ lên món.

Tôi cởi khẩu trang ra, chuẩn bị cầm đũa. Người đàn ông ngồi đối diện hơi ngập ngừng, dè dặt hỏi: "Cô Thẩm, cô ... không định cởi mũ với kính râm sao?"

Tôi ngoài mặt nở nụ cười duyên dáng: "Chỉ là thói quen thường ngày thôi, hy vọng anh Bùi đây sẽ không để bụng."

Trong bụng lại thầm chửi: "Cởi mũ với kính ra khác gì kẻ điên khoả thân ra đường?"

Bùi Ngôn Nhuệ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Từ đầu đến cuối bữa ăn, tôi với anh ta không nói với nhau được mấy câu. Tôi không nói một phần vì sợ bại lộ, còn tại sao anh ta cũng không nói gì thì tôi chịu.

"Chúng ta thêm WeChat nhé?" Bùi Ngôn Nhuệ nói bâng quơ.

Tôi không chút suy nghĩ, rút điện thoại ra mở mã QR cá nhân, giữa chừng đột nhiên cảm thấy không đúng. Mợ nó, tôi quên đổi tài khoản, mã QR dẫn sang tài khoản công việc của tôi.

Bùi Ngôn Nhuệ cũng sững sờ, động tác quét mã dừng lại. Anh ta nhìn tôi, dè dặt hỏi: "Cô Bạch?"

"???"

"Em là Bùi Kim An."

Bùi Kim An?? Chẳng phải là học sinh trước kia tôi từng làm gia sư trực tuyến sao? Chả trách, bảo sao tôi cứ nghe giọng nói quen thế.
Ai mà biết nhận lời đi xem mắt hộ kiếm chút tiền lại gặp phải người quen chứ?

Tôi lập tức cởi mũ, tháo kính râm ra, nghiêm giọng: "Cậu với Bùi Ngôn Nhuệ có quan hệ gì?"

Bùi Kim An chớp chớp mắt ra vẻ vô tội: "Anh trai em!"

Perfect! Lừa đảo gặp gian manh! Hoá ra không chỉ mình Thẩm Đình Nguyệt muốn đối phó với buổi xem mắt này.

Tôi đưa tay quẹt ngang mũi, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với cậu ta: "Này, huề cả làng nhé. Đừng nói cho anh trai cậu biết, tôi cũng sẽ không đả động gì với Thẩm Đình Nguyệt."

"Được ạ, cô Bạch." Bùi Kim An ngoan ngoãn móc ngoéo tay với tôi.

8.
Tôi mặc đồng phục đứng ở cửa biệt thự, buồn ngủ díp mắt.

Nửa tháng trước, tôi đã ứng tuyển vào vị trí quản gia của biệt thự này. Cả căn biệt thự to đùng không có ai ở nên cực kỳ yên tĩnh.

Đùng một cái, tôi nhận được thông báo con trai của ông chủ sẽ tạm ghé lại đây một đêm.

Không lâu sau, một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn toàn cầu chậm rãi chạy đến trước cửa biệt thự, cửa xe mở ra, lộ ra một khuôn mặt hung dữ.

Quào, trùng hợp quá cha mạ ơi. Là Thẩm Quân Trác đó.

Tôi hít một hơi thật sâu, cảm ơn bản thân đã kịp thời đeo khẩu trang, rồi giả vờ cung kính: "Thẩm thiếu gia, bữa tối đã chuẩn bị sẵn sàng..."

Tôi còn chưa nói xong, một đôi tay búp măng trắng nõn đã vươn ra ôm cổ anh ta, sau đó ngay tại sảnh biệt thự, họ bắt đầu quấn quýt nhau với một nụ hôn kiểu Pháp mãnh liệt.

???

Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi. Hỏng hết mắt tôi rồi!

Tôi thức thời nghiêng đầu, dõi mắt đếm lá cây ngoài sân.

Một phút... mười phút... Đã nửa tiếng trôi qua rồi mà hai cái người kia vẫn mải mê hôn nhau như chốn không người. Hai chân tôi tê dại.

Cmn, bộ trong mồm hai người này có nam châm trái dấu hay gì?

Tôi với người lái xe đưa mắt nhìn nhau, cười trong bất lực.

Đợi tới khi tôi đếm đến con kiến thứ một triệu, Thẩm Quân Trác cuối cùng cũng miễn cưỡng buông người phụ nữ đó ra. Tôi thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp chỉ đường vào phòng ăn, hai người đó lại sấn vào nhau, vừa ôm vừa hôn, loạng choạng đi vào trong sảnh.

Bất đắc dĩ, tôi đành lết xác theo sau với khuôn mặt chán chường.

Ban nãy ở ngoài sảnh, trời tối quá, tôi không thể nhìn rõ mặt người phụ nữ. Bây giờ đi vào tới đại sảnh, đèn đóm sáng choang, cuối cùng tôi cũng biết được danh tính người ta rồi. Là Giản Oánh chứ ai!

Tôi ngoan ngoãn đứng trong góc nhìn gạch lát nền. Ở phía bên kia, Thẩm Quân Trác đè Giản Oánh ra ghế sofa, bàn tay mơn trớn dọc theo cơ thể cô ấy.

Í, tôi mà xem cảnh này thì có mất tiền phí không nhỉ?

Ngay lúc tôi đang than thở về sự suy tàn lụi bại của thế giới, Giản Oánh đã đánh ngất Thẩm Quân Trác chỉ bằng một cú đánh khá mạnh vào gáy anh ta.

"Em Bạch, lại đây!"

Giản Oánh vui vẻ gọi tôi, một tay cầm chiếc khăn tay đưa lên lau miệng bằng vẻ mặt ghét bỏ. Tiếp sau đó, cô ấy lại lôi một lọ thuốc ngủ từ trong túi ra, nhéo nhéo má Thẩm Quân Trác mấy cái, không thấy có động tĩnh gì mới yên tâm nhét thuốc vào miệng anh ta, cưỡng chế bắt anh ta nuốt cho bằng được.

Tận mắt nhìn hết cảnh này, tôi hỏi trong lo sợ: "Như này hoá ra em là ... tòng phạm hả chị?"

Giản Oánh bật cười, phủi sạch tay rồi nói một cách hờ hững: "Anh ta vì tiền, chị vì tình d.ục, một mối quan hệ có qua có lại thôi cưng."

Cô ấy ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu với tôi: "Bé cưng, chị tới đây là có việc cần em giúp."

9.
"Bạch Thi Kiều, nhớ cho kỹ thân phận của cô, đừng có vọng tưởng những thứ ngoài tầm với."

Thẩm Quân Trác nắm chặt cánh tay tôi, cất giọng lạnh lùng.

Há há, không nhớ đấy, làm gì nhau?

Tôi đang âm thầm trợn mắt thì bị anh ta bắt quả tang. Thẩm Quân Trác sửng sốt: "Biểu cảm gì đấy?"

"Quân Trác, em buồn lắm đấy, buồn đến nỗi hai mí mắt muốn co rút luôn."

Tôi cố đè thấp giọng, giả vờ nũng nịu. Thẩm Quân Trác ảo tưởng bản thân mình quyến rũ nên hiển nhiên rất hài lòng, không hỏi thêm gì nữa.

Mấy ngày trước, anh ta đã cãi nhau với Giản Oánh. Để chọc giận ánh trăng sáng, anh ta đã yêu cầu tôi cùng tham gia một bữa tiệc với tư cách là bạn gái.

Trong nguyên tác máu chó, nữ chính tiểu bạch hoa là đoá hồng đỏ, Giản Oánh là ánh trăng sáng của Thẩm Quân Trác. Anh ta vô cùng cưng chiều khuôn mặt khả ái của Giản Oánh nhưng lại không thích tính khí nóng nảy của cô ấy, thế nên mới giữ đoá hồng đỏ tiểu bạch hoa ngoan ngoãn, si tình ở bên cạnh làm thế thân.

"Quân Trác!"

Nói cấm có sai! Vừa nghe thấy tiếng của Giản Oánh, Thẩm Quân Trác đã lập tức đẩy tôi ra, hạ giọng: "Cô đi dạo một mình đi, đừng ở đây khiến tôi khó xử."

Gì vậy cha? Anh một chân đạp hai thuyền lại thấu tình đạt lý quá nữa cơ?

Tôi khịt mũi, xoay người đi về quầy bàn buffet, lấy một đĩa đồ ăn đầy ắp, tìm một chỗ ít người ngồi xuống.

Đừng ai nghĩ tôi nhút nhát, hướng nội nên mới tìm góc tối ngồi nhé, đơn giản tôi là người ham ăn! Ngồi góc tối ăn bao nhiêu tuỳ thích.

Tôi gắp một con tôm đã được bóc vỏ sẵn, nhúng gia vị, cho vào miệng. Tuyệt vời!

Đang ăn say sưa thì nghe một ai đó gọi mình: "Cô Bạch!", tôi giật thót tim, nghẹn trợn mắt, ho sặc sụa.

Người vừa gọi tôi là Bùi Kim An, vội vàng đi lấy cho tôi một cốc nước. Tôi uống nửa cốc, cuối cùng cũng thấy cổ họng dễ chịu hơn nhiều.

Lúc này tôi mới giận dữ trừng mắt: "Một ngày làm... khụ khụ... thầy, cả đời ... khụ khụ... làm cha. Cậu làm thế này... khụ... mà coi được à?"

Bùi Kim An đúng là một thanh niên tốt, rất thành khẩn nhận lỗi: "Xin lỗi cô Bạch, là lỗi của em."

Tôi còn muốn nói thêm mấy câu nữa, đột nhiên thấy đèn điện xung quanh tắt phụt đi. Sau lưng có một ai đó đi tới bịt miệng tôi.

Trước lúc hôn mê, trong đầu tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ: "Tiên sư chúng mày, bà đây còn chưa kịp ăn nốt con tôm cuối cùng trong đĩa!"

10.
Khi tỉnh lại sau cơn hôn mê, tôi xây xẩm mặt mày, cổ họng khô rốc, muốn lấy cốc nước mới phát hiện tay chân mình đều bị trói, không tài nào nhúc nhích được.

Tôi bàng hoàng mở to hai mắt nhìn. Đây hình như là một nhà máy bị bỏ hoang. Trước mặt tôi có mấy người đàn ông trông có vẻ dữ tợn.

"Ông chủ, cả ba đứa đều tỉnh rồi."

"Ba đứa" ư? Quay đầu nhìn phía sau, tôi liền trông thấy Bùi Kim An và Giản Oánh, họ cũng bị trói chặt như tôi.

"Ha ha, thú vị rồi đây."

Người đàn ông được gọi là ông chủ lên tiếng, trên mặt có một vết sẹo dài. Hắn ta cười nham hiểm: "Thẩm Quân Trác, mày không ngờ được sẽ có ngày này phải không? Hai con đàn bà của mày lại rơi vào tay tao cùng lúc, ha ha."

Nghe vậy, tôi đưa mắt nhìn xung quanh, khó hiểu: "Đợi dã, Thẩm Quân Trác đâu?"

Hắn ta không ngờ tôi dám lên tiếng, sửng sốt một lúc rồi cười lớn: "Ha ha ha... Thẩm Quân Trác, chính Thẩm Quân Trác đã huỷ hoại cả gia đình tôi. Tên khốn ấy nợ tôi rất nhiều mạng người. Bây giờ đã đến lúc tôi đòi lại món nợ đó ."

Ô, hoá ra là kẻ thù của tên đần kia. Trong mắt hắn ta toàn là thù hận, Thẩm Quân Trác tới số rồi.

"Đại ca à, các người xác định Thẩm Quân Trác mới là kẻ thù chứ không phải ai khác đúng không?"

Người đàn ông có vết sẹo sửng sốt, sau đó hét vào mặt tôi: "Ông đây chưa từng quên hành động đáng kinh tởm của thằng chó đó."

"Vậy sao các người không trực tiếp gô cổ Thẩm Quân Trác đi, bắt cóc ba chúng tôi làm gì. Tôi còn tưởng do các người không vui nên hành động như người không não chứ."

Biểu cảm của gã mặt sẹo biến hoá linh hoạt, hắn ta sải bước dài đi đến, túm tóc tôi, hung hăng muốn dạy cho tôi một bài học.

Hắn ta không biết, trong lúc chọc điên hắn, tôi đã dùng mánh khoé học được, tự cởi trói cho chính mình.

Tôi hơi cúi đầu xuống, hai tay chống đất, sau đó dùng sức nhảy bật lên, đứng vững vàng trên sàn.

Gã mặt sẹo cứng ngắc người, trên tay là bộ tóc giả của tôi.

Ngoài việc làm beauty blogger, tôi còn là một cosplayer chuyên nghiệp. Để thuận tiện cho việc hoá trang thành nhiều nhân vật khác nhau, tôi đã cắt phăng mái tóc dài của mình đi.

Lúc đi bên cạnh Thẩm Quân Trác, để không gây chú ý mà vẫn đảm bảo làm tốt nhiệm vụ của một thế thân, tôi vẫn luôn đội một bộ tóc giả dài màu đen mà anh ta thích.

Bây giờ thì thôi, hết cách che giấu. Tôi dứt khoát cởi luôn chiếc áo khoác ngoài, để lộ bắp tay to rắn chắc bên trong lớp tay áo của chiếc váy đang mặc.

Nhìn chằm chằm vào gã mặt sẹo, tôi khoái chí: "Trùng hợp quá đê, tôi cũng từng là một tên bắt cóc, he he."

Nhìn thấy cơ bắp của tôi, hai mắt Giản Oánh sáng lên, cất giọng dụ dỗ: "Em Bạch, mấy tên xấu xí này trói tay chị, đau quá. Đánh cho chúng nó một trận đi, em đánh xong chị sẽ cho em chữ ký."

Bùi Kim An ở bên rất có ý thức chấp hành pháp luật, nhìn tôi ngập ngừng khuyên nhủ: "Cô Bạch, cô đừng đánh chết bọn chúng là được. Đánh vừa tay thôi ạ."

Gã mặt sẹo bàng hoàng đứng đó, tay vẫn còn cầm bộ tóc giả, nhìn tôi bằng ánh mắt kinh hoàng: "Cái này... mấy người là ai vậy?"

11.
Khéo léo buộc sợi dây cuối cùng, tôi nhìn bọn bắt cóc đang bị trói dưới đất, chậm rãi hỏi: "Nói nghe coi, kế hoạch ban đầu của các người là gì?"

Đảo khách thành chủ, từ con tin chuyển qua làm kẻ bắt cóc.

Gã mặt sẹo thành thật khai báo: "Chúng tôi định sẽ gọi điện video cho Thẩm Quân Trác, tống tiền, sau đó... sau đó cưỡng h**p hai người để tên khốn đó phải hối hận đến chết."

Nhớ lại nguyên tác, có một đoạn bọn bắt cóc yêu cầu Thẩm Quân Trác phải chọn một trong hai người, anh ta đã không chút do dự chọn cứu Giản Oánh...

"Vậy còn cậu ta...? Sao lại bắt cóc cậu ta luôn?"

Tôi ôm một bụng thắc mắc, chỉ vào Bùi Kim An.

"Hắn ta phát hiện chúng tôi định bắt cóc cô nên đưa ra ưu đãi mua hai tặng một, tự giơ tay chịu trói."

Bùi Kim An sờ sờ mũi, ngượng ngùng: "Cô Bạch, em không biết đánh nhau..."

"Hay lắm tên ngốc này." Tôi vỗ đầu cậu ta: "Không biết thì học luôn từ giờ đi. Một đám đàn ông trước mặt sẽ là bao cát miễn phí cho cậu tuỳ ý học."

"Cô Bạch tốt với em quá!" Bùi Kim An nhìn tôi đầy ngưỡng mộ.

Giản Oánh cũng giơ tay lên, nhất quyết hơn thua bằng được: "Chị nữa cưng ơi, chị cũng muốn học đánh nhau."

"Chuyện nhỏ." Tôi hào phóng khoát tay. Hừ, tôi nhỏ mọn lắm, ai bảo đám bắt cóc này dám mưu đồ thịt hai mỹ nữ bọn tôi chứ!

Tôi đội chiếc mũ trùm đầu màu đen cướp được của một tên bắt cóc lên, chỉ lộ ra đôi mắt: "Chị Giản Oánh, phiền chị hợp tác với em chút nhé."

Sau đó yêu cầu gã mặt sẹo kết nối điện thoại, gọi video cho Thẩm Quân Trác. Anh ta nhanh chóng bắt máy. Tôi chĩa camera về phía Giản Oánh đang "hôn mê" dưới đất, gằn giọng: "Thẩm Quân Trác, hai cô nhân tình nhỏ của mày đang ở trong tay bọn tao. Muốn cứu chúng nó thì mau lấy tiền chuộc..."

Tôi chưa nói hết câu, Thẩm Quân Trác đã chen ngang vào, đỏ mắt gào lên: "Cứu Giản Oánh, thả Giản Oánh ra. Không được làm tổn thương cô ấy. Để Bạch Thi Kiều lại, muốn làm gì thì làm!"

Tiên sư, tự dưng ban nãy tôi quên mất tôi chỉ là đáp án B không bao giờ được lựa chọn trong nguyên tác.

Thẳng thắn mà nói, Thẩm Quân Trác đúng là rất ngang ngược, thở ra câu nào cũng đúng với cốt truyện não tàn máu chó của nguyên tác.

Tôi nở một nụ cười ranh mãnh: "Không có lựa chọn. Thẩm Quân Trác, muốn cứu Giản Oánh cũng được, chuyển tiền chuộc Bạch Thi Kiều đi đã!"

"Vì sao chứ?" Thẩm Quân Trác nhất mực tra hỏi lý do phải tốn tiền chuộc tôi.

Tôi dứt khoát trả lời: "Ưu đãi khủng, mua một tặng một!"

"Bao nhiêu?"

"Mười phần trăm cổ phần công ty."

"Đừng hòng."

Giản Oánh cất giọng yếu ớt, rên rỉ: "Quân Trác..."

Thái độ của Thẩm Quân Trác lập tức thay đổi: "Chỉ cần cô ấy được bình an, muốn bao nhiêu tôi cũng đồng ý."

Tôi nheo mắt lại, khá khen cho anh ta. Đối với Giản Oánh, anh ta dành tình cảm sâu nặng không chỉ vì cô ấy là ánh trăng sáng trong lòng anh ta. Sau lưng Giản Oánh là cả một gia tộc có máu mặt, có thể đem lại rất nhiều lợi ích giúp đỡ cho công ty của anh ta phát triển mạnh hơn nữa. Rất thực tế!

Xác nhận một nghìn vạn đã được chuyển vào tài khoản, tôi lập tức cúp máy, sau đó cởi trói cho mấy tên bắt cóc.

Chúng bất ngờ ra tay, may là tôi nhanh trí, nháy mắt ra hiệu cho Bùi Kim An và Giản Oánh. Cả ba cùng xông lên, dùng mánh lới vật ngã bọn chúng xuống đất.

Ngay sau đó, có tiếng còi hụ ầm ĩ bên ngoài, cảnh sát xông vào cửa, quét sạch bọn bắt cóc. Gã mặt sẹo gào hét ầm ĩ, tay chỉ thẳng mặt tôi: "Đồng chí cảnh sát, các anh bắt nhầm người rồi, người phụ nữ này mới là kẻ bắt cóc."

Viên cảnh sát lạnh lùng tra còng vào tay hắn ta: "Mấy câu nhảm nhí này tôi nghe nhiều rồi. Về đồn trước đã rồi muốn lảm nhảm bao nhiêu cũng được."

Ban nãy gọi video cho Thẩm Quân Trác, tôi đoán chắc anh ta sẽ cho người tra ra địa chỉ IP gọi đến để xác minh chỗ chúng tôi đang bị nhốt, cho nên tôi đã nhanh hơn anh ta một bước, gọi cho 110.

Kết thúc vụ việc, tôi có thêm một thân phận khác: công dân gương mẫu trừ gian diệt ác!

12.
Vừa tới bệnh viện, tôi lập tức tỉnh dậy. Chỗ này quen quen...

Í, mấy ngày trước tôi đã nộp đơn xin làm trợ lý phẫu thuật ở đây, bệnh viện hẹn tôi ngày mai tới nhận việc.

Vừa mở cửa phòng bệnh, một bác sĩ đi ngang qua đã vội vàng đưa cho tôi bộ đồng phục y tế: "Nhớ không nhầm, cô chính là người đã trúng tuyển vị trí trợ lý phẫu thuật mấy ngày trước phải không?"

Tôi ngơ ngác thay đồng phục y tế, đi theo người ta vào phòng mổ.

"Bác sĩ, xin hãy cố gắng chữa khỏi cho cô ấy!"

Đợi đã, sao Thẩm Quân Trác lại ở đây? Nếu vậy, người đang nằm trên bàn phẫu thuật là Giản Oánh ư? Hy vọng là tôi đoán sai đi!

Bác sĩ điều trị lau mồ hôi trên trán, cung kính: "Anh Thẩm, cô Giản thật sự không có vấn đề gì..."

"Không thể nào. Suốt một tiếng qua cô ấy không hề nói một câu nào, là hôn mê, hôn mê đấy, ông có biết không?"

Thẩm Quân Trác đưa hai tay ôm đầu, gào lên ầm ĩ.

Nói sao nhỉ?

Giản Oánh nói với tôi, cả ngày hôm qua cô ấy chơi mạt chược mãi mới nghỉ, nên tôi đoán bây giờ chắc là cô ấy đang ngủ mà thôi.

Ngoài mặt bác sĩ điều trị vẫn cho tập hợp chúng tôi lại để thảo luận phác đồ, nhưng thực chất lại ca thán: "Đường đường là chủ tịch cả một công ty lớn, sao anh ta lại cứ nói chuyện như đồ thần..."

Gần cuối câu, chữ "thần" hơi nhấn mạnh khiến Thẩm Quân Trác nghe được. Anh ta đột nhiên xúc động, toàn thân run rẩy: "Thận, thận của Oánh Oánh nhất định là có vấn đề!"

Sau đó đưa tay túm lấy cà vạt của trợ lý đứng bên cạnh, giọng khàn khàn: "Gọi cho Bạch Thi Kiều, bảo cô ta hiến thận cho Oánh Oánh!"

Tôi sốc toàn tập, dấu chấm hỏi hiện đầy đầu.

Trợ lý vội vàng gọi điện thoại cho tôi. Tiếng chuông điện thoại di động vang lên từ túi quần tôi. {Vận may tới, vận may của chúng ta...}*

*lời bài hát Vận may đến (好运来), bài hát quen thuộc mỗi khi Tết đến của người dân Trung Quốc. Ca khúc do nữ ca sỹ Tổ Hải trình bày, thuộc phong cách nhạc dân gian, phát hành vào năm 2004.

13.
Cả phòng bệnh nhất thời rơi vào im ắng.

Tôi lúng túng vẫy tay cười với anh ta: "Ha ha, Thẩm Quân Trác, đã lâu không gặp."

Thẩm Quân Trác nheo mắt nhìn tôi: "Bạch Thi Kiều, tại sao cô lại ở đây?"

Sau đó anh ta tự trả lời: "À, hiểu rồi, cô là người phụ nữ độc ác lẻn vào bệnh viện nhằm hãm hại Oánh Oánh đúng không? Tôi không thể ngờ cô lại là loại người không từ bất cứ thủ đoạn hèn hạ nào để có được tôi đấy."

Vãi, anh ta còn tự nghĩ lý do thay cho tôi luôn kìa! Cảm động chết mợ!

Thẩm Quân Trác lấy lại vẻ lạnh lùng, nói với tôi bằng giọng điệu ra lệnh: "Bạch Thi Kiều, cô phải biết vinh dự lắm cô mới được hiến thận cho Giản Oánh!"

Tôi nhắm mắt lại vài giây, quyết định giật lấy bơm tiêm chứa thuốc an thần từ tay y tá.

Thuốc an thần này vốn được chuẩn bị sẵn phòng khi Giản Oánh có vấn đề gì cần dùng đến. Nhưng bây giờ, tôi cầm chắc nó trong tay, lao về phía Thẩm Quân Trác với vẻ mặt hung dữ, dứt khoát tiêm vào cơ thể anh ta.

Thẩm Quân Trác ngã lăn ra đất, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Tôi rút bơm tiêm ra, cười hối lỗi: "Xin lỗi, cứ coi như tôi là kẻ điên vậy."

Bất ngờ thay, ai nấy đều giơ ngón tay cái lên tán thưởng hành động của tôi. Mẹ ơi, sung sướng quá, quả nhiên trên đời này vẫn còn rất nhiều người bình thường!

14.
Sau vụ tiêm thuốc an thần, Thẩm Quân Trác không hề liên lạc với tôi suốt một tháng.

Ngay khi tôi nghĩ mình sẽ bị đơn phương sa thải, anh ta lại nhắn tin cho tôi.

[Bạch Thi Kiều, trưa mai, mười hai giờ, khách sạn XX. Kết hôn với tôi!]

Lại một tin nhắn khác: [Tôi yêu cô mất rồi!]

Há há, kích thích vãi ò.

Mặc dù không biết ý đồ của anh ta là gì, nhưng tôi dám chắc hoàn toàn không mang lại lợi lộc gì cho tôi hết.

Anh ta hoàn toàn không hề cử trợ lý đi tìm tôi, cũng không thèm gửi váy cưới tới cho tôi luôn.

OK, không thành vấn đề, tôi quyết định dùng số tiền lương ít ỏi mua một bộ vest trắng, lại mặc thêm một chiếc váy tutu bên ngoài, sau đó lên đường.

Tiền sảnh của khách sạn đã chật kín người, khi tôi vừa mở cửa ra, nhiều người đã ngạc nhiên quay lại nhìn tôi và khẽ xì xào: "Nghe nói Thẩm tổng có nhân tình bên ngoài, không lẽ là người này hả?"

"Hôm nay là ngày Thẩm thiếu gia kết hôn với cô Giản Oánh, cô ta tới đây chỉ tổ làm trò hề cho người ta thôi."

"..."

Tôi bước từng bước về phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy Thẩm Quân Trác trong bộ vest cao cấp, Giản Oánh đứng bên với gương mặt thẹn thùng.

Nhìn thấy tôi, Thẩm Quân Trác cười một nụ cười chế nhạo, cố tình cầm lấy micrô và nói một cách lạnh lùng: "Bạch Thi Kiều, đừng quấy rầy tôi nữa. Người con gái tôi yêu nhất đã trở lại, cô có thể cút được rồi."

Đến lúc này còn gì khó hiểu nữa đâu? Thẩm Quân Trác cố tình gọi tôi đến đây, giễu cợt tôi, coi tôi như một kẻ điên, mang tôi ra làm trò cười mua vui cho thiên hạ, xả giận cho chính mình.

Hừ. Anh ta cho rằng tôi mãi mãi là Bạch Thi Kiều ngây thơ của nguyên tác, chỉ cần một câu nói yêu của anh ta là có thể mặc sức lợi dụng, chà đạp.

Cười ẻ, thế thân chỉ là công việc phổ biến nhất trong chín mươi chín việc làm part time của tôi thôi!

Nghe vậy, tôi cởi phăng chiếc váy tutu trên người ra, để lộ bộ trang phục công sở bên trong rồi cầm micro, hăng hái hồ hởi hào hứng nói một hơi:

"Tôi là MC vàng của ngày hôm nay, chúng ta hãy chúc mừng cho đôi cô dâu chú rể này nào!"

Quan khách trong hội trường đồng loạt sững sờ.

Tôi tiếp tục: "Nào, bây giờ xin mời cô dâu chú rể trao nhẫn cưới!"

Thẩm Quân Trác còn đang đứng ngây như phỗng, Giản Oánh đưa tay huých vào hông anh ta một cái, tức giận: "Sao anh lại đứng ngây ra đó làm gì? Mau đeo nhẫn cho em!"

Người thân của Giản Oánh vẫn đang ngồi dưới chứng kiến một màn này. Dù có hơi mất mặt nhưng đám cưới này vẫn phải diễn ra, Thẩm Quân Trác vội lấy nhẫn ra đeo cho cô ấy.

Nhưng thật không ngờ, khi chiếc nhẫn sắp sửa được đeo lên tay Giản Oánh, cô ấy bất ngờ tháo nhẫn ra một cách cục cằn, sau đó thẳng tay tát anh ta một cái, gay gắt lên giọng: "Thẩm Quân Trác, anh mà cũng xứng à? Anh xứng lấy tôi sao?"

Tình thế đảo ngược nhanh tới chóng mặt, quan viên hai họ kinh ngạc, mắt chữ A mồm chữ O, đám phóng viên được mời tham dự thì vui mừng nhảy cẫng lên, liên tục chụp ảnh hết bức này tới bức khác.

Thẩm Quân Trác lấy tay bụm miệng, nhìn chằm chằm vào Giản Oánh: "Oánh Oánh, sao em..."

Giản Oánh búng ngón tay cái "tách", trên màn hình lớn lập tức chiếu lên một đoạn video tôi và anh ta đang đứng cạnh nhau, góc quay rất đẹp, chuyển động của hai chúng tôi lại rất mơ hồ.

Giản Oánh nhếch mép cười khinh bỉ, nắm lấy tay tôi, nói một cách dõng dạc: "Thẩm Quân Trác là một thằng tồi, trước mặt nói cả đời này chỉ yêu mình tôi, sau lưng không chịu được sự cô đơn nên lại lừa lọc, dụ dỗ cô Bạch đây."

"Quan trọng nhất là, anh ta còn nói dối Bạch tiểu thư rằng anh ta còn độc thân, lại nói với tôi là Bạch tiểu thư chủ động dụ dỗ anh ta, tạo ra hình ảnh Bạch tiểu thư trắng trợn đeo bám anh ta."

Nói xong, cô ấy lại tiếp tục cho phát lên một đoạn ghi âm khác, trong đó là giọng nói của Thẩm Quân Trác: "Yên tâm, tôi không thích Giản Oánh tới mức đấy. Đợi khi tôi với cô ấy kết hôn rồi, cổ phần công ty sẽ thuộc về anh..."

Tôi chớp thời cơ, cầm lấy micro: "May mắn là cô Giản Oánh đây đã kịp thời phát hiện ra có điều gì đó không ổn, lập tức liên lạc với tôi."

Hai chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh nói to: "Hôm nay chính là ngày quan trọng nhất, ngày mà chúng ta cùng vạch mặt tên tra nam, đê tiện này."

Thẩm Quân Trác sững sờ không thể tin được, nhưng anh ta cũng không ngốc, giận dữ hỏi ngược: "Hay lắm, hai con đàn bà các cô dám liên kết nhau vu khống tôi?"

Anh ta chỉ vào bụng Giản Oánh, nhếch mép cười: "Giản Oánh, đừng quên trong bụng em là đứa con của anh. Nếu không phải vì em đã mang thai thì anh cũng sẽ không kết hôn sớm thế này."

Phóng viên nhốn nháo, hôm nay toàn dưa ngon!

Giản Oánh lập tức hỏi lại: "Thẩm Quân Trác, anh có chắc đây là con của anh không? Một thằng đàn ông đến cả cơ bụng cũng không có, anh nghĩ tôi thèm chịch choạc với anh à?"

"Đứa bé này là do tôi thụ tinh nhân tạo, không liên quan gì đến anh!"

"Nó là con của một mình tôi!"

Giản Oánh lấy ra một tờ xét nghiệm, ném thẳng vào mặt Thẩm Quân Trác.

Tôi ngây ngốc đứng bên cạnh.

Tám trăm con mắt đổ dồn về phía ba người chúng tôi trên sân khấu. Giản Oánh bốn trăm linh một, Thẩm Quân Trác cũng bốn trăm linh một, riêng tôi, âm hai, ha ha.

15.
Hoá ra lần này Giản Oánh về nước không chỉ để thực hiện ước mơ vươn cao trong giới giải trí mà còn để lấy lại việc làm ăn của gia đình.

Cha mẹ Giản đã già cả, muốn giao lại toàn bộ việc làm ăn kinh doanh cho Giản Oánh, dẫu vậy họ vẫn còn nghi ngờ năng lực của cô ấy, cố tình tung tin con gái về nước cho Thẩm Quân Trác, hy vọng hai người sẽ sớm kết hôn.

Bất bình trước sự kiên quyết của cha mẹ, anh họ của Giản Oánh đã ngấm ngầm thương lượng với Thẩm Quân Trác, đi đến thoả thuận sẽ chia cho Thẩm Quân Trác một lượng cổ phần nhất định của Giản thị khi anh họ của Giản Oánh lên nhậm chức.

Thẩm Quân Trác thích Giản Oánh, nhưng anh ta không thích tính cách được nuông chiều quá mà ra của cô. Ghét tính khí nóng nảy của cô, cộng thêm sự ngưỡng mộ nhất định đối với người anh họ kia, anh ta nhanh chóng đồng ý thoả thuận.

Là thế thân kiêm gián điệp luôn đi bên cạnh Thẩm Quân Trác, trong người tôi lúc nào cũng mang theo một chiếc bút ghi âm, ghi được cuộc nói chuyện kia lập tức gửi cho kim chủ thật sự, Thẩm Đình Nguyệt.

Thẩm Đình Nguyệt và Thẩm Quân Trác đang có sự đấu đá, tranh giành rất lớn, thế nên ngay khi nhận được đoạn ghi âm tôi gửi đến, cô ta đã lập tức chuyển cho Giản Oánh, gián tiếp giúp kế hoạch của Giản Oánh diễn ra một cách thuận lợi, đi tới một màn vạch mặt ấn tượng trước quan khách ngày hôm nay.

Còn vì sao lại chọn ngày hôm nay ấy à?

Theo như lời của Giản Oánh thì cô ấy có thể tranh thủ độ hot của sự việc này để vươn xa hơn trong làng giải trí.

Quả nhiên, hôn lễ kết thúc không bao lâu, trên mạng xuất hiện đủ loại chủ đề bàn tán.

Trong số đó, nổi bật nhất chính là ba khoảnh khắc: lúc tôi cởi phăng chiếc váy tutu, trở thành chủ hôn, lúc Giản Oánh lạnh lùng ném chiếc nhẫn cưới, lúc tôi với cô ấy nắm tay nhau cùng hiệp lực xé toạc bộ mặt đểu cáng của tên tra nam kia. Giang cư mận khen chúng tôi 666*.

*666 (viết là 六 六六), phát âm của từ này là /liùliùliù/. Cách đọc của số 666 lại có phần tương đồng với chữ 牛 phát âm là /Niú/, hàm ý của từ này là để khen ngợi một người quá giỏi và có khả năng cực kỳ "trâu bò"

Họ còn dùng những từ, những câu khác để nói về chúng tôi: "sốc vãi ò", "mãi đỉnh", "để vạch mặt tra nam, chị em phụ nữ sẵn sàng liên kết"...

Các clip về các vai diễn trước đây của Giản Oánh được đào lại, tên của cô ấy liên tục xuất hiện trên hotsearch, thu hút được rất nhiều người hâm mộ.

Giang cư mận cũng đồng thời đào ra được thông tin của tôi, từ beauty blogger, phát thanh viên ẩm thực, cosplayer, ... Tất tần tật các công việc tôi làm đều được tìm ra hết thảy, giang cư mận sốc toàn tập.

[Vãi chưởng, đều là một người!]

[Trời má quỷ thần ơi, còn cái gì chị không biết làm không thế?]

Về câu hỏi này, tôi vô cùng khiêm tốn trả lời:

[Ha, tôi chẳng qua cũng chỉ là một thanh niên bình thường thôi mà.]

16.
Khi tin tức Thẩm Quân Trác một chân đạp hai thuyền được nổ ra, cổ phiếu của Thẩm thị đã giảm sâu, Thẩm Đình Nguyệt nhân cơ hội này lấy lòng một số cổ đông trong công ty, thành công lôi kéo họ đứng về phía cô ta.

"Thẩm lão gia cuối cùng cũng chịu để mắt đến tôi."

Thẩm Đình Nguyệt nhấc ly rượu lên, nhấp một ngụm, cất giọng ủ rũ: "Rõ ràng là từ bé, năng lực của tôi nổi trội hơn rất nhiều, nhưng ông già đó lại chỉ chăm chăm nhìn sang Thẩm Quân Trác, tỏ ra thích thú với sự tự cao tự đại của anh ta hơn tôi."

"Mà cũng không riêng gì ông già đó, hầu hết tất cả mọi người đều tín nhiệm Thẩm Quân Trác hơn tôi. Đối với tôi, họ chỉ có một kỳ vọng duy nhất, đó là sớm tìm được một đối tượng kết hôn xứng đôi vừa lứa mà thôi."

Cô ta kể, Thẩm Quân Trác thực ra chỉ là một đứa con hoang của Thẩm lão gia, vốn dĩ với xuất thân như thế, anh ta sẽ không thể bước chân vào nhà họ Thẩm, nhưng chẳng hiểu vì lý do gì, mọi người lại yêu thích anh ta đến vậy.

Tôi cụp mắt nhìn xuống sàn, tự lẩm bẩm: "Tại vì anh ta có hào quang nam chính máu chó chết tiệt."

Nguyên tác vốn dĩ là một bộ truyện máu chó não tàn, nữ chính bị ngược tới tận chín trăm chín mươi chín chương vẫn vì tình mà nhượng bộ, vì tình mà tha thứ, cuối cùng lại được nam chính đê tiện liếm ngược tới cùng.

Cũng vì nguyên tác não tàn, cho nên Thẩm Đình Nguyệt dù là con gái chính thống của Thẩm gia, năng lực tốt, tham vọng rõ ràng, chỉ vì nỗ lực lấy lại quyền thừa kế công ty mà biến thành "nữ phụ ác độc", chấp nhận kết thúc trong sự đau khổ.

Và theo nguyên tác hãm cành cạch, ánh trăng sáng Giản Oánh sau khi trở về Trung Quốc, phát hiện bên cạnh Thẩm Quân Trác có một người phụ nữ khác thì rắp tâm tranh giành đàn ông với thế thân, cuối cùng bị chính anh ta đá ra chuồng gà, uất ức tìm đến một kết thúc bi thảm.

Nhưng may mắn thay, bây giờ họ lại hoàn toàn tỉnh táo, tự thay máu cho chính mình, thay luôn toàn bộ cốt truyện ngớ ngẩn ban đầu.

17.
[Tác giả ơi. Truyện sắp hoàn chưa?]

Trên máy tính đột nhiên hiện lên một bình luận, tôi nhìn thoáng qua, không trả lời mà tiếp tục suy nghĩ về phần kết.

Bây giờ tôi đã thoát ra được cuốn truyện cẩu huyết kia, chỉ nhớ lại cốt truyện nguyên tác, viết lại thành một phiên bản khác và bắt đầu đăng tải lên mạng từ hai tháng trước.

Đương nhiên, những gì tôi viết đều là những gì tôi đã được trải qua hoặc tận mắt chứng kiến, lược bỏ hết đi những tình tiết ba chấm í ẹ.

Ví dụ như, nữ chính tiểu bạch hoa sớm phát hiện ra ông chủ của mình có vấn đề không ổn, lập tức báo cảnh sát đến còng tay hắn ta đi.

Ví dụ như, nữ thứ ánh trăng sáng phát hiện ra vụ bê bối của người đàn ông có hôn ước với mình, lập tức nghi ngờ nhân cách, âm thầm điều tra rồi thẳng thừng hủy bỏ hôn lễ.

Hay là, một nữ phụ khác là em gái của nam chính, nắm bắt cơ hội này đá bay nam chính đi, tự mình gánh vác trọng trách chèo chống công ty.

...

Có một câu thoại trong phim Little Women như thế này:

[Phụ nữ - họ cũng có trí tuệ, có tâm hồn và cũng có cả trái tim. Họ có cả tham vọng, có tài năng, họ xinh đẹp. Con đã chán ngấy lời nói tình yêu là thứ duy nhất phù hợp với phụ nữ. Con cảm thấy chán lắm rồi!]

Sau khi gõ mấy chữ cuối cùng trong tiểu thuyết, tôi nhấn phím Enter, sau đó tìm lại dòng bình luận vừa rồi và trả lời độc giả:

[Các bạn độc giả thân yêu, truyện đã hoàn toàn văn cách đây một phút!]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro