Thẩm Châu Châu Em Chết Chắc Rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Zhihu ]  Thẩm Châu Châu em chết chắc rồi! (1/9)
Tác giả : 南瓜小贝贝
Editor&Beta :
Link :https://www.zhihu.com/answer/2631301428

___________________

Giới thiệu :

Tôi tình cờ gặp một soái ca rất đẹp trai  trên sân chơi .

Tôi tiến lại gần và xin phương  thức liên lạc "Anh trai ,anh trai ơi , anh trông giống như người bạn trai tiếp theo của em vậy , có thể thêm wechat  không ?."

Soái ca kéo bỏ khẩu trang xuống , nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng.

Trời ơi....

Đây không phải là tên trùm trường trung học đã bị tôi đá một cách tàn nhẫn sao!

Tôi muốn chết ngay bây giờ .

[01]

Không kịp suy nghĩ, tôi theo bản năng co giò bỏ chạy.

Sau gáy lập tức bị một bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy.
Xong rồi xong rồi.

Lần này triệt để chạy không thoát. Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười "Thật trùng hợp nha."

Lâm Trạch dường như không chịu thua, nhìn chằm chằm tôi với một nụ cười giả tạo "Là rất trùng hợp, lão tử xem như bắt được cô rồi."

"Thi đại học xong không nói một lời liền chơi trò biến mất, hôm nay mà không cho lão tử một lời giải thích, lão tử liền giết cô!"

Quả nhiên vẫn còn tức giận.

Tôi bị dọa cho hai chân run cầm cập.

Hồi cấp ba, Lâm Trạch là trùm trường nổi tiếng của trường chúng tôi, nghe nói còn đánh người nhập viện.

Cái cánh tay nhỏ này, cái chân nhỏ này, thật sự không thể phản kháng.

Tôi bắt óc suy nghĩ, quyết định trước tiên bán thảm để thoát thân.

"Thật ra lúc đó tớ nghĩ thi trượt rồi, không muốn kéo chân cậu."

"Cậu học giỏi lại đẹp trai, xung quanh lại có nhiều nữ sinh, tớ căn bản không xứng với cậu, suy sụp đến nỗi chỉ dám trốn ở nhà khóc..."

Càng bịa càng tủi thân, lúc cảm xúc lên đến đỉnh điểm, tôi còn cố nặn ra vài giọt nước mắt.

Con trai ấy à, đều không nỡ nhìn con gái khóc.

Cậu ta nhất định sẽ trúng chiêu này.

Thái độ của Lâm Trạch dường như dịu đi một tí "Tại sao lúc đầu cậu không nói?"

"Tớ sợ." Tôi hít hít cái mũi, đầu cúi xuống thấp hơn

"Tớ sợ sau khi nhìn thấy cậu, tớ sẽ không nỡ rời đi, thà rằng đến cuối cùng cả hai đều phải chịu giày vò, ngược lại không bằng, tớ chịu nỗi đau này một mình rồi buông tay."

"Xin lỗi, tớ không xứng xuất hiện trước mặt cậu, tớ liền đi đây."

Lúc xoay người rời đi, Lâm Trạch không có ngăn cản tôi, tôi âm thầm thở phào một hơi, chỉ muốn nhanh chóng trốn càng xa càng tốt."

Nhưng còn chưa bước được bước nào, cậu ta lại chắn trước mặt tôi, cười lạnh một tiếng rồi nâng cằm tôi lên "Còn muốn chạy! Thẩm Châu Châu, mấy tháng không gặp, kĩ năng diễn xuất của cậu tiến bộ không ít, chồng tưởng rằng có thể lừa lão tử hả!"

Cậu ta lấy điện thoại ra lướt lướt một lúc, nghiến răng nghiến lợi đi tới chỗ tôi.

Là một nhóm chat.

Nói chính xác là nhóm bạn trai cũ thời cấp ba của tôi.
Bọn họ rất hòa thuận.

Nói cho cùng ban đầu mọi người đều là hảo tụ hảo tán.

Chỉ có một người không hòa hợp, đó là Lâm Trạch.

Tin nhắn trong nhóm dừng ở mấy tuần trước.

Cũng không biết Lâm Trạch vào nhóm chat này bằng cách nào, cậu ta gửi một tin nhắn "Ai cmn có thể liên lạc với Thẩm Châu Châu!"

Cái hỏa khí này

Cách mang hình vẫn có thể thiêu chết tôi.

Đầu tôi ong ong, run rẩy dữ dội.

Tốt cuộc là thằng cha nào muốn hại tội, đang yên đang lành lập ra nhóm này làm gì.

Xảy ra chuyện cũng không biết thông báo cho tôi.

Tôi thật sự muốn bị chôn sống ngay lúc này.

[02]

Ban đầu tôi quen Lâm Trạch là ngoài ý muốn.

Tôi mặc dù là một tra nữ nhưng không phải với ai cũng dám như vậy.

Cho dù anh ấy hoàn toàn hợp gu thẩm mĩ của tôi.

Nhưng không chịu nổi anh ấy lại là trùm trường.

Vẫn là cái mạng nhỏ này quan trọng.

Nhưng mà hôm đó tôi bị người ta dụ dỗ, vừa ngẩng đầu lên, tôi trực tiếp chặn đường anh ấy hỏi xem anh ấy có thiếu bạn gái không?

Anh ấy nhướng mày nói:"Thiếu"

Cái đang vẻ đẹp trai lưu manh của anh ấy đã làm trái tim tôi rung động.

Trong chớp mắt tâm trí bị làm cho mê muội, tôi nắm lấy cằm anh ấy và nói:"Bây giờ thì anh có rồi đó."

Anh ấy đưa tay lên nắm lấy cổ tay tôi.

Ánh mắt lạnh lẽo, lạnh đến nỗi làm tôi tỉnh táo lại trong một giây.

Xong rồi.

Tôi vốn cho rằng mình sẽ bị đánh chết, hối hận đến nỗi ruột điều xanh cả rồi, thầm mắng bản thân tự tìm đường chết.

Nhưng anh ấy lại nhếch môi, để anh em cũng quanh gọi tôi là chị dâu .

Tôi ngay lập tức choáng váng.

Sau này tôi mới biết anh ấy đã bị tôi trêu chọc thành công.

Lúc đó tôi cho rằng, anh ấy với tôi là cùng một loại người, chỉ tìm thú vui thôi.

Ai mà biết sau này anh ấy đối với tôi ngày càng tốt, tốt đến nỗi làm tôi cảm thấy khó xử, muốn mặc kệ anh ấy cũng không mặc kệ được.

Cho nên sau khi thi đại học, tôi kiên quyết đưa anh ấy vào danh sách đen.

Nghe nói anh ấy còn từng đi tìm tôi một khoảng thời gian.

Không nghĩ tới, tôi vẫn gặp phải anh ấy.

Mắt thấy sắc mặt của Lâm Trạch càng ngày càng trầm xuống, ánh mắt cũng càng ngày càng lạnh.

Tôi sợ tới mức pay hồn:)

Không kịp nghĩ nhiều nữa.

Tôi nghiến răng dậm chân, tiếp tục bịa ra những lời thâm tình "Không có, tôi không có lừa cậu, cậu biết mà, tôi cũng không cần phải giấu cậu."

"Thật ra họ đều chỉ là thế thân của cậu, cậu căn bản không biết, cậu lúc đó quá chói mắt, chói mắt tới nỗi ban đầu tôi còn không dám tới gần, chỉ có thể nghĩ cách, mới có thể làm giảm bớt đi tình yêu tôi dành cho cậu."
Không ổn, quá buồn nôn rồi, chắc sẽ không thể lừa được nữa rồi.

Ngay lúc tôi chuẩn bị nôn ra.

Lâm Trạch vậy mà lại tin rồi.

Tôi sửng sốt một lát, đột nhiên tôi hiểu vì sao lúc đầu anh ấy bị tôi lừa tới tay rồi, có chút trong sáng.

Đổi cách nói khác, thì chính là dễ lừa tình.
"Vậy hiện tại thì sao, có trêu người con trai khác nữa không?" Lâm Trạch bắt lấy cắm tôi, cương ép tôi nhìn vào ánh mắt anh ấy . Nếu cậu dám nói dối tôi, tôi liền giết cậu."

Mở miệng ngậm miệng đều là muốn giết tôi.

Tôi lại dám có đấy, tôi có dám nói không.

Tôi không dám.

"Không có, một người cũng không có." Tôi không hề do dự, khẳng định một cách chắc nịch.

Vì để bảo toàn mạng sống mà nói dối, không được coi là nói dối, mà là lời nói dối có thiện ý.

Lâm Trạch dường như rất hài lòng, miết cằm tôi đe doạ "Nếu để tôi bắt được, cậu chết chắc."

Trong lòng tôi run lên, cười cũng không được mà nói cũng không xong.

Ai mà biết vừa dứt lời, có một em trai vừa mềm mại vừa dễ thường chạy thẳng đến chỗ tôi, hình như có chút quen.

"Thật trùng hợp nha tỉ tỉ, nhanh như vậy đã gặp mặt rồi."

Cmn xong rồi.

Giống như tôi là người bắt chuyện vậy.

Rốt cuộc là từ góc có xỉnh nào chui ra vậy?

Tôi rùng mình, vô thức nhìn Lâm Trạch.

Mặt đen lại, ánh mắt u ám khiến tôi không thể thở nổi.

Muốn lật xe rồi.

Phại làm shao phại làm shao?

Đầu tôi sắp sửa nổi tung rồi.

[Zhihu] Thẩm Châu Châu em chết chắc rồi! (2/9)
Tác giả : 南瓜小贝贝
Link :https://www.zhihu.com/answer/2631301428
____________________________

[03]

"Có phải là nên giới thiệu một chút không?"

Lâm Trạch rầu rĩ nhìn tôi.

Tôi sợ tới mức run lên, nuốt nước miếng không dám nhìn thẳng.

Tôi quên mất, mấy hôm trước có chủ động xin Wechat của mấy em trai mới vào trường.

Tiểu ca ca giương đôi mắt to tròn nhìn tôi. Có nên giả vờ là không quen biết không nhỉ? Huhu tôi cảm thấy tội lỗi quá đi!! Xin lỗi em chị thật sự không còn cách nào khác.

Có vẻ như thấy tôi hơi do dự. Lâm Trạch cười lạnh một tiếng,ánh mắt nhìn tôi ngày càng lạnh, gằn từng chữ: "Đây là 'người mới' của em à?."

" Em thật sự không quen biết cậu trai này! Chắc cậu ấy nhận nhầm người thôi haha"

Vì để bảo vệ cái mạng nhỏ này, dù có chết cũng không thừa nhận, âm thầm nháy mắt với tiểu ca ca, ý bảo cậu ấy mau rời đi.

Tiểu ca ca có vẻ như không hiểu được ẩn ý của tôi, mơ hồ mở điện thoại rồi hỏi:"Đây không phải là đàn chị sao?"

SOS cíu tôi. Có cần khẳng định như vậy không? Em giết chị rồi em ơi

Đại ca, em không nhận ra không khí đầy mùi thuốc súng này sao? Tôi khóc không ra nước mắt, cấp tốc nghĩ ra phương án giải quyết .

Trước khi tôi kịp cầm vào chiếc điện thoại để xoá bằng chứng.

Lâm Trạch đã nhanh tay cầm lấy trước một bước, không thấy thì không sao thấy rồi mặt đã đen còn đen hơn, lạnh lùng lên tiếng: "Chính là cô ấy!"

Nick Wechat này tôi đã dùng nhiều năm, avatar vẫn luôn giữ nguyên, nguyên nhân là tôi lười đổi.

Tôi thật sự không thể ngờ rằng chỉ vì sự lười này của tôi sẽ đẩy tôi đến bờ vực của cái chết.

Thầm quyết tâm nếu có thể sống sót trở về tôi sẽ tức tốc đổi lại avatar, 3 ngày đổi một lần.

Mắt thấy ánh mắt Lâm Trạch nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Nhìn anh như vậy người tôi căng như dây đàn, có vẻ như anh sẽ không nhượng bộ dù ra sao.

Tôi chỉ có thể nhịn đau hủy kết bạn với tiểu ca ca, thẳng thắn vạch rõ quan hệ và yêu cầu cậu ấy sau này đừng tìm tôi.

May mà tiểu ca ca tính tình tốt không trách tôi, có lẽ cậu ấy đã nhận ra điều không được bình thường ở đây, khi đi còn ngoái đầu nhìn Lâm Trạch mấy lần roiif mới rời đi.

Sắc mặt Lâm Trạch cuối cùng cũng tốt hơn một chút.

Không đợi tôi kịp bình tâm, anh đưa tay ra muốn lấy điện thoại di động của tôi.

"Thật sự không có ai nữa cả, cái vừa nãy chỉ là trùng hợp thôi!"

Tôi vô thức nắm chặt điện thoại. Vừa dỗ dành người đang tức giận kia.

Xóa một cái đã tiếc đến đứt ruột, nếu bị anh xóa hết...... Tôi không dám nghĩ tiếp nữa, đến lúc đấy chắc tôi đột tử vì đau tim quá.

"Nhìn mặt chột dạ như vậy, anh càng muốn xem."

Lâm Trạch cười như không cười ngày càng ép sát tôi, do dáng người nhỏ nhắn nên tôi bị anh che mất tầm nhìn. Chỉ còn khuôn mặt không góc chết từ từ tiến gần.

"Hay là, em cảm thấy lão tử đây dễ bị dụ sao!"

Ừm......Là rất dễ lừa gạt.

Nhưng lời này tôi nào dám nói chỉ có thể thầm mắng trong lòng.Giờ muốn trốn cũng không thể được, đánh lại càng bất khả thi vậy nên đành giao phó cuộc đời này cho số phận .

Tôi run rẩy đưa điện thoại ra, chỉ mong anh có thể vì tình nghĩa xưa mà thủ hạ lưu tình bỏ qua cho.

Tuy rằng xác suất có thể xảy ra là rất ít nhưng tôi vẫn mong điều ước nhỏ nhoi này có thể bỏ qua.

Ai ngờ chỉ trong chốc lát, Lâm Trạch đã trả lại điện thoại cho tôi.

Tôi có chút bối rối, anh có skill lật trang thần tốc à? Nhanh như vậy đã xoá hết rồi ư?

"Không phải em nói muốn xin Wechat lão tử à, em thử xoá lần nữa xem!"

Lâm Trạch liếm môi uy hiếp tôi.

Thì ra là thêm wechat. Sao không nói sớm vậy cha, suýt nữa khiến tôi đột quỵ rồi..

Tôi vỗ vỗ ngực, cam đoan rằng sẽ không bao giờ làm vậy.

" Nếu không có chuyện gì khác thì em về trước đây."

"Đi đâu?" Lâm Trạch hỏi tôi.

"Em về ký túc xá! Hôm nay phải về sớm làm luận văn!"

Đi đâu không quan trọng, giờ tôi chỉ muốn tránh xa người đàn ông này càng xa cành tốt.

Người này tính khí áp bức quá mạnh mẽ. Vạn nhất nếu hắn còn gặp lại tiểu ca ca mà tôi nhắm thì lúc đấy sẽ nổ ra chiến tranh thế giới thứ 3 mất.

" Để anh tiễn em!" Lâm Trạch chậm rãi nói một câu.

"Không cần,không cần đâu. Em có thể tự về được."

Ta hơi chột dạ từ chối.Tôi vốn cũng không thật sự muốn trở về.Còn nữa, nếu bị anh phát hiện tôi ở ktx nào thì lỡ sau này bị phát hiện tôi sẽ bị anh ta chặn thì sao.

Ta chỉ muốn tránh mặt anh ta, tốt nhất là loại vẫn không thể tìm thấy được.

Lâm Trạch nhìn thẳng về phía tôi, giọng nói lành lạnh: " Em cảm thấy anh giống như đang thương lượng à?

Tôi nghệt mặt ra nhìn anh. Rốt cuộc có không thoát đc.

Tôi muốn phòng ngừa mọi trường hợp xấu có thể xảy ra sau này nên đã cố ý đi nhầm ktx.

Hehe! Tôi không chỉ đó anh biết đằng giời.

"Em xác định là ở đây?" Lâm Trạch nhíu mày, hơi nghi ngờ nhìn tôi.

"Hứ nói như vậy cứ làm như biết tôi ở đâu ý nhở. Anh không phải học sinh trường này nên sẽ không biết đâu" Tôi hơi bất an nghĩ nhưng lại tự trấn an mình.

Đâm lao thì phải theo lao nên tôi kiên định bày tỏ rằng mình sống ở đây: "Em ở tầng 6. Để em tiễn anh về rồi em sẽ lên sau!!"

Lâm Trạch như là cố ý nhấn mạnh từng câu, hai tay khoanh trước ngực nhìn tôi ánh mắt có chút phức tạp.

Tôi nói cho có lệ, nhẹ nhàng bước vào ký túc xá.

Đi đc một đoạn tôi nấp vào góc để chờ Lâm Trạch đi rồi sẽ ra ngoài.

Tôi khiếp vía khi thấy Lâm Trạch vẫn còn đứng đợi ở trước cửa. Có vẻ như lần này lành ít dữ nhiều rồi.

[04]

Sau khi bị bắt, tôi chỉ có thể hì hục leo lên tầng sáu để chào hỏi anh. Sau khi nghỉ ngơi vài phút lại lết cái thân mỏi nhừ xuống dưới lầu, tôi mệt đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng..

Vừa ra đến cửa đã thấy Lâm Trạch vẫn đứng ở ngoài nhìn tôi. Cả người tôi cứng đờ như bị điểm huyệt hoảng sợ nhìn anh.

Ánh nắng hoàng hôn phủ qua người anh, dù tôi đang rất là nóng nhưng tim tôi lạnh.
Gút bai các anh em, tôi chết rồi!!

" Nếu như anh nhớ không nhầm thì khoa tài chính của các em hẳn là ở Tĩnh Tự Lâu nhỉ."

Chết tiệt! Làm sao anh ta biết được! Mẹ nó bị chơi rồi.

Cho nên vừa rồi anh ta chính là cố ý giày vò tôi! Đồ thâm nách! Trời ơi leo tận 6 tầng đấy chứ ít gì.Trời lại nóng như vậy, làm tôi chạy vòng vòng mệt bở hơi tai! Vụ này không thể bỏ qua được.

Tôi hùng hổ đẩy cửa dùng tốc độ nhanh nhất để chất vấn anh. Hừ bà đây sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ.

Anh có vóc dáng rất cao, mà tôi cố lắm cũng chỉ cao đến cổ anh, trông có chút buồn cười.

Lâm Trạch nới lỏng cổ áo, kéo tooinvaof góc hơi buồn cười noia "Vừa rồi là ai nói ở đây ấy nhỉ? Có cần anh nhắc lại không?"

Nghe thế khí thế lúc nãy của tôi xẹp lép như bóng bay xì hơi, ngại không dám ngẩng đầu lên nhìn. Chời ơi tự chơi ngu giờ dám trách ai a a

"Tĩnh Tự Lâu tầng bao nhiêu?" Lâm Trạch lại hỏi tôi.

"Tầng sáu."

Lần này tôi chỉ có thể ngoan ngoãn nói thật, giờ chỉ muốn đội quần thôi chứ quê quá .

Tôi chỉ muốn về phòng thật nhanh để tránh xa cái còn người độc ác này.

[05]

Ai ngờ vừa tới ký túc xá, chợt nghe tiếng bạn cùng phòng đang thảo luận về trường của chúng tôi trường đại học thể thao bên cạnh.

Nếu như là tôi của trước kia thì sẽ rất hào hứng nhưng giờ tôi không có tâm trạng để quản tâm nữa.

Thể thao luôn là chủ đề được nhiều người bàn tán nhất, ai mà chả thích trai đẹp đã thế còn có cơ bụng 6 mũi nhìn mà rớt nước miếng .

Bỗng tôi loáng thoáng nghe được bọn họ nói tên Lâm Trạch.

Tôi khiếp vía, không thể nào, làm gì có chuyện trùng hợp như thế.

Một luồng suy nghĩ bất ăn trào dâng trong lòng.

Tôi nhớ khi chúng tôi còn học trung học, Lâm Trạch không chỉ học giỏi mà bóng rổ cũng rất lợi hại, vẫn luôn là thành viên chủ lực của đội bóng, ngay cả huấn luyện viên cũng khen cậu ta là một ứng cử viên có tiềm năng nhất trong đội. Sau đó có mấy lần cậu ta đề cập với tôi rằng muốn theo con đường thể thao.

"Châu Châu, cậu nói xem trong hai người này ai đẹp trai hơn?"

Đang suy nghĩ đăm chiêu thì giọng nói của bạn cùng phòng kéo tôi về thực tại.

Tiểu Tiếu cầm điện thoại chạy lại chỗ tôi.

Tôi liếc mắt nhìn qua, chết lặng khi thấy người trong ảnh chính là Lâm Trạch.

Không có gì ngạc nhiên khi anh ấy bỗng dưng xuất hiện ở trường, ra là chúng tôi học cũng trường

Thảo nào anh ta biết ktx của tôi. Tôi đã cố chạy như vậy mà vẫn không thể thoát được.

Tôi vẫn chưa chấp nhận được sự thật đau lòng này. Chán ghét nhìn ảnh rồi tùy ý chỉ vào một anh chàng đẹp trai khác.

"Anh ta mà đẹp trai nhất á, rõ ràng Lâm Trạch mới là người đẹp trai nhất mà! "

Tiểu Tiếu bĩu môi nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy sự bất mãn với câu trả lời này.

" Tại cậu không biết anh ta là người như thế nào thôi?"

Tôi nhịn không được trào phúng một câu. Tiểu Tiếu mở to hai mắt nhìn tôi, ngạc nhiên hỏi "Châu Châu, cậu quen anh ấy à?"

"Không biết, không biết đâu" Tôi vội vàng phủ nhận, chủ yếu là không muôn bị mọi người ép cung.

" Chỉ là mình nói người ta nói anh ấy rất hung dữ...!"

Chưa kịp nói hết câu đã bị Tiểu Tiếu hét lên cắt ngang: "Không sao cả! Điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến sự đẹp trai của anh ấy."

Quả nhiên con gái mê trai là mê bất chấp.

Tôi yên lặng vỗ vai cô ấy, đừng để bị vẻ bề ngoài đánh lừa. Nhớ năm đó tôi cũng đã bị lừa như vậy, nằm trong chăn mới biết chăn có rệp. Vậy nên cuộc sống sau này của tôi mới khổ sở vậy nè.

Khi đi ngủ tôi nằm trằn trọc không ngủ được, nghĩ đến tôi và Lâm Trạch học cùng trường tôi lại thấy bất ổn.

Điều bất ổn đó kéo dài đến tận sáng hôm sau.

Lâm Trạch gửi tin nhắn cho tôi rằng anh ấy đang đợi dưới cổng ktx, nhà tôi dẫn đi tham quan trường.

"Chân đau, đi không nổi." Tôi lập tức từ chối không chút do dự.

Một lý do hết sức hợp lý như vậy anh ấy không thể không tin

Quả nhiên, Lâm Trạch hỏi han tôi vài câu rồi dặn tôi nên cẩn thận hơn.

Tôi vui mừng hớn hở chạy đi trang điểm định bụng sẽ đi dẫn vài anh đẹp trai đi tham quan trương.

Một cơ hội để thoát ế tốt như vậy tôi không thể nào bỏ qua.

Trường học này lớn như vậy, chắc cũng không xui đến mức sẽ gặp anh ta đâu.

[Zhihu] Thẩm Châu Châu em chết chắc rồi!(4/9)
Dịch + edit: Mèo
Beta: Ber.
Tác giả : 南瓜小贝贝
Link :https://www.zhihu.com/answer/2631301428
----------------------------------------------
(Phần 3:

https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=141592439002699&id=100094558301315&mibextid=Nif5oz)
_____________________________

[08]

Tôi thuần thục treo lên nụ cười lấy lòng, nói cái này gọi là bữa ăn một tuần có thể ăn một lần. Không ngờ Lâm Trạch vậy mà cũng tin.

"Chậm một chút." Rất may Lâm Trạch không chất vấn tôi mà còn rút tờ giấy cho tôi lau miệng.

Động tác ôn nhu như là nằm mơ giữa ban ngay vậy. Tình huống gì đây? Bình thường lúc này không phải đã sớm nghiến răng nghiến lợi, mặt đen đến nhỏ mực sao?

Không đúng. Có gì đó không ổn. Không biết anh ấy muốn làm gì. Trong lòng tôi càng luống cuống, động cũng không dám động.

Ngữ khí của anh lại vô cùng ôn hòa:

"Muốn ăn có thể nói với anh, không cần trốn tránh anh như vậy đâu"

Thật sự thay đổi tính tình?

Tôi lặng lẽ ngẩng đầu, bất ngờ không kịp đề phòng đốidiện với tầm mắt của anh ấy. Ẩn dưới ánh mắt có chút quan tâm mang theo chút cẩn thận từng li từng tí.

Lần đầu tiên thấy anh lộ ra vẻ mặt này, là lúc trung học tôi nói chia tay. Anh chặn tôi hỏi có phải anh đã làm sai điều gì hay không, anh đều có thể sửa, chỉ cần tôi không chia tay.

Một người tùy ý phô trương như vậy, ở trước mặt tôi lại cúi đầu. Nói một chút lúc đó nói cũng không xúc động đó là giả.

Sau vài lần, tôi vẫn mềm lòng, cùng anh vượt qua giai đoạn cuối cùng của lớp 12. Nhớ rõ khi đó anh còn hỏi tôi muốn đăng ký trường nào, muốn đi cùng tôi.

Phần lớn thời gian tôi đều qua loa. Bởi vì tôi biết rất rõ, chúng tôi không thể ở bên nhau. Hoặc là nói, là tôi sẽ không ở bên với bất luận kẻ nào khác.

Ảnh hưởng của gia đình quá lớn, khiến tôi căn bản không gánh vác nổi bất kỳ tình yêu và cam kết nào. Tất cả những gì tôi có thể chọn là chạy trốn.

Cho nên thi đại học tôi cắt đứt tất cả phương thức liên lạc của anh ấy, chính là vì hoàn toàn tránh xa anh ấy.

Tôi vốn tưởng rằng, lần này gặp phải, những chuyện anh ấy làm đều là cố ý trả thù tôi.

Nhưng hiện tại xem ra, dường như không phải. Lần này, tôi không cho phép mình mềm lòng được nữa.

Tôi làm như không nhìn thấy, gật đầu qua loa, làm bộ cực kỳ tự nhiên vùi đầu ăn tiếp tô bún, đến khi tầm mắt trên đỉnh đầu biến mất, mới thở phào nhẹ nhõm.

[09]

Sau đó Lâm Trạch đối với tôi càng thêm dịu dàng. Nhưng anh ấy càng như vậy, tôi lại càng không được tự nhiên, trốn tránh anh ấy càng ghê.

Thậm chí ngoại trừ đi học bình thường, cơ hồ đều núp ở ký túc xá. Đương nhiên thấy sự xuất hiện của tôi càng ít, Lâm Trạch sẽ hỏi tôi, đều bị tôi tìm lý do cho qua loa.

Có một số lý do chính tôi cũng nhìn ra là giả.   Anh ấy lại tin. Cũng rất đau đầu. Có chút không biết nên làm cái gì bây giờ.

"Châu Châu, tuần này cậu quên hoạt động gì không?" Thanh âm bạn cùng phòng đột nhiên truyền đến.

"Hoạt động gì? " Tôi phục hồi tinh thần lại sửng sốt một chút.

"Anh đẹp trai...., sẽ không quên chứ." Bạn cùng phòng có chút kinh ngạc.

Lúc này tôi mới ý thức được đã đến thứ sáu, bình thường mỗi tối thứ sáu đều là đêm cuồng hoan trong ký túc xá của chúng tôi, xoã ra sao, tới tôi phụ trách tổ chức trước tìm soái ca cùng nhau.

Trước kia tôi đều ngóng trông ngày này, nhưng lần này tôi lại phá lệ quên mất. Hơi khó chịu. Nghĩ đến một phần lớn nguyên nhân là bởi vì Lâm Trạch.

Tôi càng bực bội gãi gãitóc. Ép buộc chính mình không suy nghĩ anh ấy nữa, lập tức hẹn một đám soái ca, nói cho bạn cùng phòng đêm nay quán bar nhảy nhót, không vui không về.

"Không sợ bị nam thần Lâm bắt sao?" Tiểu Tiểu lại gần, vẻ mặt chế nhạo nhìn tôi cười.

Từ sau khi biết tôi và Lâm Trạch có quan hệ sâu xa, cô ấy quyết đoán từ bỏ Lâm Trạch, nói không cướp đàn ông bạn thân.

Cho dù tôi đã giải thích với cô ấy tám trăm lần, anh ấy không phải bạn trai tôi. Cô gái này sững sờ không tin. Hoặc là nói, người trong ký túc xá chúng tôi đều không tin.

Cũng không có cái gì lớn tiếng.Tôi lại trịnh trọng tuyên bố:

"Thật không phải bạn trai tớ, nhiều lắm
cũng chỉ là nửa bạn trai cũ, không được nhắc lại."

Đến quán bar. Tôi tiện tay kéo một soái ca
cùng nhau xoay lên sàn nhảy. Bên tai là nhịp trống âm nhạc rung trời, tôi điên cuồng lắc đầu xoay eo, phóng thích cảm xúc đè nén hồi lâu của mình.

"Cái kia, nhìn ngươi... nhìn quen mắt, ngươi có phải hay không... Lâm... bạn gái..."

Anh chàng đẹp trai có vẻ muốn nói gì đó. Nhưng bị âm nhạc mạnh mẽ đánh cho đứt đoạn nối tiếp.

Tôi cho rằng anh ta chính là bắt chuyện thông thường, tiến đến bên tai anh ta hô to:

"Anh xem mỹ nữ quen mắt, tôi thấy soái ca này cũng quen mắt, bảo bối, hight lên!"

Âm nhạc một bài tiếp một bài, tôi vặn người càng ngày càng sung, càng ngày càng sảng khoái.

Cảm xúc vớ vẩn gì biến hết đi. Đêm nay lão nương chỉ muốn nổ tung!

Điện thoại di động trong túi bỗng nhiên ong ong rung động.Tôi đang nhảy. Chào, mặc kệ. Nhưng nó tựa hồ hăng hái, vẫn chấn động không ngừng.

Tôi không kiên nhẫn lấy ra, theo tiết tấu vừa vặn vặn vừa rống:

"Aizaa, hơn nửa đêm quấy rầy hứng thú của tôi, có phiền hay không!"

"Hứng thú gì?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói của người đàn ông.

Giọng tôi càng lúc càng mất kiên nhẫn:

"Hỏi ngu vậy má, đương nhiên là nhảy..."

Chờ một chút, thanh âm này sao lại quen thuộc như vậy.Tôi nhìn thoáng qua tên người gọi, sợ tới mức run rẩy theo bản năng.

Chết tiệt. Lâm Trạch! Sao anh ấy lại gọi cho tôi vào giờ này! Tôi lập tức tỉnh táo tại chỗ, vắt hết óc muốn tìm lý do giải thích.

Nhưng lời đến bên miệng, lại ngừng lại. Tại sao phải giải thích? Không phải tôi đã sớm quyết định rồi sao? Muốn né tránh anh ấy, hiện tại không phải là cơ hội tốt nhất
sao?

Chỉ cần để cho anh ấy thấy bộ dạng thảm hại này của tôi, anh ấy sẽ hoàn toàn thất vọng rời đi. Cơ hồ trong nháy mắt, tôi nhẹ nhàng mở miệng:

"Đương nhiên là nhảy nhót rồi."

Không dám nghĩ nhiều một giây.Tôi sợ tôi sẽ hối hận.

"Thẩm Châu Châu!!!!"

Đầu dây bên kia quả nhiên truyền đến
tiếng Lâm Trạch cắn răng cắn miệng.

Nhưng câu nói tiếp theo của anh ấy, vẫn làm cho tôi có chút luống cuống:

"Lão tử ngay sau lưng em, quay đầu lại!"

Tôi như bị xịt keo tại chỗ, đầu ong lên, cứng ngắc xoay người. Rõ ràng nhìn thấy hắn đứng cách đó không xa, ánh sáng chằng chịt chiếu lên cả khuôn mặt anh ấy trầm mặc trước nay chưa từng có.

[10]

Tôi không biết anh ấy đứng đó được bao lâu. Hẳn là đều thấy được hết, rất tốt, cũng không cần tôi phải lãng phí thời gian, phải nhiều lời.

Tôi chính là người như vậy, căn bản không đáng để thích. Vì vậy, đừng quay lại với tôi nữa. Lâm Trạch từng bước từng bước đi tới trước mặt tôi, mặt lạnh lùng, dùng lực túm lấy cánh tay tôi:

"Xem ra lão tử đối với em thật sự là quá mềm lòng, tung lá gan em càng ngày càng lớn! Từ nay em đừng hòng thoát khỏi tôi!"

Tôi dùng sức hất anh ra:

"Dựa vào cái gì mà theo anh trở về, lúc trước tùy anh làm những chuyện đó, là bởi vì trong lòng anh có oán khí, tôi hiểu, nhưng anh không thể cứ như vậy không dứt đi."

Thân thể Lâm Trạch như là thoáng cái cứng đờ tại chỗ, kinh ngạc nhìn tôi. Tôi tránh đi tầm mắt của hắn, nắm chặt lòng bàn tay tiếp tục nói lời đả thương.

" Có thể đừng quấn lấy tôi nữa không, trốn cũng trốn không thoát, thật sự là phiền muốn chết! Anh chán ghét tôi đến vậy sao?"

Thật lâu sau, Lâm Trạch tựa hồ rất là gian nan nói ra những lời này. Lông mi thon dài làm sâu đáy mắt anh, nhìn qua bất lực lại làm cho người ta đau lòng. Tôi nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cười ngả ngớn lại trào phúng.

"Hiện tại mới nhìn ra à, thật sự là ngây thơ đến đáng thương, lần sau lưu ý một chút, cũng đừng lại bị người ta ngoắc ngoắc tay liền vội chạy lại..."

"Gạt người, em lại gạt lão tử!" Lâm Trạch ngữ khí thoáng cái liền điên cuồng, không chút lưu tình chế trụ cằm của tôi hướng về phía trước nâng lên, ép buộc tôi nhìn về phía ánh mắt của anh ấy:

"Nhìn mắt tôi, Thẩm Châu Châu, em nhìn ánh mắt của lão tử nói ngươi chán ghét anh."

Tôi cố ý nhếch khóe môi:

"Tôi xin..."

Lời còn chưa dứt, cánh môi trong nháy mắt truyền đến một tia ấm áp. Đầu óc thoáng cái bối rối. Lâm Trạch hung hăng cắn lênmôi tôi. Đầu mũi tràn ngập mùi hương của anh ấy, trái tim không thể khống chế đập điên cuồng đập loạn.

Không thể thế được. Không được! Tôi liều mạng vươn tay muốn đẩy anh ấy ra. Lâm Trạch dùng tay kia chế trụ eo của tôi, hôn càng ngày càng dùng sức, giống như là muốn đem tôi nhu thuận tiến vào trong thân thể của anh ấy.

Ý thức dần dần có chút tan rã, chờ đến khi ta hoàn hồn, đã không tự chủ mà vòng qua thắt lưng anh ấy.

Trong mắt thiếu niên sáng ngời như sao, thanh âm khàn khàn tràn đầy quyến luyến:

" Anh biết ngay, em thích..."

"Hôn đủ chưa?" sau một hồi choáng váng ngắn ngủi, tôi ngắt lời anh ấy ra vẻ thờ ơ lau khóe miệng, ngả ngớn lại không kiên nhẫn:

"Nếu hôn chưa đủ, tôi để anh hôn đủ, coi như bồi thường cho anh. Đừng tự mình đa tình đến tìm tôi nữa, thật sự rất phiền toái."

[Zhihu] Thẩm Châu Châu em chết chắc rồi!(4/9)
Dịch + edit: Mèo
Beta: Ber.
Tác giả : 南瓜小贝贝
Link :https://www.zhihu.com/answer/2631301428
----------------------------------------------
(Phần 3:

https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=141592439002699&id=100094558301315&mibextid=Nif5oz)
_____________________________

[08]

Tôi thuần thục treo lên nụ cười lấy lòng, nói cái này gọi là bữa ăn một tuần có thể ăn một lần. Không ngờ Lâm Trạch vậy mà cũng tin.

"Chậm một chút." Rất may Lâm Trạch không chất vấn tôi mà còn rút tờ giấy cho tôi lau miệng.

Động tác ôn nhu như là nằm mơ giữa ban ngay vậy. Tình huống gì đây? Bình thường lúc này không phải đã sớm nghiến răng nghiến lợi, mặt đen đến nhỏ mực sao?

Không đúng. Có gì đó không ổn. Không biết anh ấy muốn làm gì. Trong lòng tôi càng luống cuống, động cũng không dám động.

Ngữ khí của anh lại vô cùng ôn hòa:

"Muốn ăn có thể nói với anh, không cần trốn tránh anh như vậy đâu"

Thật sự thay đổi tính tình?

Tôi lặng lẽ ngẩng đầu, bất ngờ không kịp đề phòng đốidiện với tầm mắt của anh ấy. Ẩn dưới ánh mắt có chút quan tâm mang theo chút cẩn thận từng li từng tí.

Lần đầu tiên thấy anh lộ ra vẻ mặt này, là lúc trung học tôi nói chia tay. Anh chặn tôi hỏi có phải anh đã làm sai điều gì hay không, anh đều có thể sửa, chỉ cần tôi không chia tay.

Một người tùy ý phô trương như vậy, ở trước mặt tôi lại cúi đầu. Nói một chút lúc đó nói cũng không xúc động đó là giả.

Sau vài lần, tôi vẫn mềm lòng, cùng anh vượt qua giai đoạn cuối cùng của lớp 12. Nhớ rõ khi đó anh còn hỏi tôi muốn đăng ký trường nào, muốn đi cùng tôi.

Phần lớn thời gian tôi đều qua loa. Bởi vì tôi biết rất rõ, chúng tôi không thể ở bên nhau. Hoặc là nói, là tôi sẽ không ở bên với bất luận kẻ nào khác.

Ảnh hưởng của gia đình quá lớn, khiến tôi căn bản không gánh vác nổi bất kỳ tình yêu và cam kết nào. Tất cả những gì tôi có thể chọn là chạy trốn.

Cho nên thi đại học tôi cắt đứt tất cả phương thức liên lạc của anh ấy, chính là vì hoàn toàn tránh xa anh ấy.

Tôi vốn tưởng rằng, lần này gặp phải, những chuyện anh ấy làm đều là cố ý trả thù tôi.

Nhưng hiện tại xem ra, dường như không phải. Lần này, tôi không cho phép mình mềm lòng được nữa.

Tôi làm như không nhìn thấy, gật đầu qua loa, làm bộ cực kỳ tự nhiên vùi đầu ăn tiếp tô bún, đến khi tầm mắt trên đỉnh đầu biến mất, mới thở phào nhẹ nhõm.

[09]

Sau đó Lâm Trạch đối với tôi càng thêm dịu dàng. Nhưng anh ấy càng như vậy, tôi lại càng không được tự nhiên, trốn tránh anh ấy càng ghê.

Thậm chí ngoại trừ đi học bình thường, cơ hồ đều núp ở ký túc xá. Đương nhiên thấy sự xuất hiện của tôi càng ít, Lâm Trạch sẽ hỏi tôi, đều bị tôi tìm lý do cho qua loa.

Có một số lý do chính tôi cũng nhìn ra là giả.   Anh ấy lại tin. Cũng rất đau đầu. Có chút không biết nên làm cái gì bây giờ.

"Châu Châu, tuần này cậu quên hoạt động gì không?" Thanh âm bạn cùng phòng đột nhiên truyền đến.

"Hoạt động gì? " Tôi phục hồi tinh thần lại sửng sốt một chút.

"Anh đẹp trai...., sẽ không quên chứ." Bạn cùng phòng có chút kinh ngạc.

Lúc này tôi mới ý thức được đã đến thứ sáu, bình thường mỗi tối thứ sáu đều là đêm cuồng hoan trong ký túc xá của chúng tôi, xoã ra sao, tới tôi phụ trách tổ chức trước tìm soái ca cùng nhau.

Trước kia tôi đều ngóng trông ngày này, nhưng lần này tôi lại phá lệ quên mất. Hơi khó chịu. Nghĩ đến một phần lớn nguyên nhân là bởi vì Lâm Trạch.

Tôi càng bực bội gãi gãitóc. Ép buộc chính mình không suy nghĩ anh ấy nữa, lập tức hẹn một đám soái ca, nói cho bạn cùng phòng đêm nay quán bar nhảy nhót, không vui không về.

"Không sợ bị nam thần Lâm bắt sao?" Tiểu Tiểu lại gần, vẻ mặt chế nhạo nhìn tôi cười.

Từ sau khi biết tôi và Lâm Trạch có quan hệ sâu xa, cô ấy quyết đoán từ bỏ Lâm Trạch, nói không cướp đàn ông bạn thân.

Cho dù tôi đã giải thích với cô ấy tám trăm lần, anh ấy không phải bạn trai tôi. Cô gái này sững sờ không tin. Hoặc là nói, người trong ký túc xá chúng tôi đều không tin.

Cũng không có cái gì lớn tiếng.Tôi lại trịnh trọng tuyên bố:

"Thật không phải bạn trai tớ, nhiều lắm
cũng chỉ là nửa bạn trai cũ, không được nhắc lại."

Đến quán bar. Tôi tiện tay kéo một soái ca
cùng nhau xoay lên sàn nhảy. Bên tai là nhịp trống âm nhạc rung trời, tôi điên cuồng lắc đầu xoay eo, phóng thích cảm xúc đè nén hồi lâu của mình.

"Cái kia, nhìn ngươi... nhìn quen mắt, ngươi có phải hay không... Lâm... bạn gái..."

Anh chàng đẹp trai có vẻ muốn nói gì đó. Nhưng bị âm nhạc mạnh mẽ đánh cho đứt đoạn nối tiếp.

Tôi cho rằng anh ta chính là bắt chuyện thông thường, tiến đến bên tai anh ta hô to:

"Anh xem mỹ nữ quen mắt, tôi thấy soái ca này cũng quen mắt, bảo bối, hight lên!"

Âm nhạc một bài tiếp một bài, tôi vặn người càng ngày càng sung, càng ngày càng sảng khoái.

Cảm xúc vớ vẩn gì biến hết đi. Đêm nay lão nương chỉ muốn nổ tung!

Điện thoại di động trong túi bỗng nhiên ong ong rung động.Tôi đang nhảy. Chào, mặc kệ. Nhưng nó tựa hồ hăng hái, vẫn chấn động không ngừng.

Tôi không kiên nhẫn lấy ra, theo tiết tấu vừa vặn vặn vừa rống:

"Aizaa, hơn nửa đêm quấy rầy hứng thú của tôi, có phiền hay không!"

"Hứng thú gì?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói của người đàn ông.

Giọng tôi càng lúc càng mất kiên nhẫn:

"Hỏi ngu vậy má, đương nhiên là nhảy..."

Chờ một chút, thanh âm này sao lại quen thuộc như vậy.Tôi nhìn thoáng qua tên người gọi, sợ tới mức run rẩy theo bản năng.

Chết tiệt. Lâm Trạch! Sao anh ấy lại gọi cho tôi vào giờ này! Tôi lập tức tỉnh táo tại chỗ, vắt hết óc muốn tìm lý do giải thích.

Nhưng lời đến bên miệng, lại ngừng lại. Tại sao phải giải thích? Không phải tôi đã sớm quyết định rồi sao? Muốn né tránh anh ấy, hiện tại không phải là cơ hội tốt nhất
sao?

Chỉ cần để cho anh ấy thấy bộ dạng thảm hại này của tôi, anh ấy sẽ hoàn toàn thất vọng rời đi. Cơ hồ trong nháy mắt, tôi nhẹ nhàng mở miệng:

"Đương nhiên là nhảy nhót rồi."

Không dám nghĩ nhiều một giây.Tôi sợ tôi sẽ hối hận.

"Thẩm Châu Châu!!!!"

Đầu dây bên kia quả nhiên truyền đến
tiếng Lâm Trạch cắn răng cắn miệng.

Nhưng câu nói tiếp theo của anh ấy, vẫn làm cho tôi có chút luống cuống:

"Lão tử ngay sau lưng em, quay đầu lại!"

Tôi như bị xịt keo tại chỗ, đầu ong lên, cứng ngắc xoay người. Rõ ràng nhìn thấy hắn đứng cách đó không xa, ánh sáng chằng chịt chiếu lên cả khuôn mặt anh ấy trầm mặc trước nay chưa từng có.

[10]

Tôi không biết anh ấy đứng đó được bao lâu. Hẳn là đều thấy được hết, rất tốt, cũng không cần tôi phải lãng phí thời gian, phải nhiều lời.

Tôi chính là người như vậy, căn bản không đáng để thích. Vì vậy, đừng quay lại với tôi nữa. Lâm Trạch từng bước từng bước đi tới trước mặt tôi, mặt lạnh lùng, dùng lực túm lấy cánh tay tôi:

"Xem ra lão tử đối với em thật sự là quá mềm lòng, tung lá gan em càng ngày càng lớn! Từ nay em đừng hòng thoát khỏi tôi!"

Tôi dùng sức hất anh ra:

"Dựa vào cái gì mà theo anh trở về, lúc trước tùy anh làm những chuyện đó, là bởi vì trong lòng anh có oán khí, tôi hiểu, nhưng anh không thể cứ như vậy không dứt đi."

Thân thể Lâm Trạch như là thoáng cái cứng đờ tại chỗ, kinh ngạc nhìn tôi. Tôi tránh đi tầm mắt của hắn, nắm chặt lòng bàn tay tiếp tục nói lời đả thương.

" Có thể đừng quấn lấy tôi nữa không, trốn cũng trốn không thoát, thật sự là phiền muốn chết! Anh chán ghét tôi đến vậy sao?"

Thật lâu sau, Lâm Trạch tựa hồ rất là gian nan nói ra những lời này. Lông mi thon dài làm sâu đáy mắt anh, nhìn qua bất lực lại làm cho người ta đau lòng. Tôi nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cười ngả ngớn lại trào phúng.

"Hiện tại mới nhìn ra à, thật sự là ngây thơ đến đáng thương, lần sau lưu ý một chút, cũng đừng lại bị người ta ngoắc ngoắc tay liền vội chạy lại..."

"Gạt người, em lại gạt lão tử!" Lâm Trạch ngữ khí thoáng cái liền điên cuồng, không chút lưu tình chế trụ cằm của tôi hướng về phía trước nâng lên, ép buộc tôi nhìn về phía ánh mắt của anh ấy:

"Nhìn mắt tôi, Thẩm Châu Châu, em nhìn ánh mắt của lão tử nói ngươi chán ghét anh."

Tôi cố ý nhếch khóe môi:

"Tôi xin..."

Lời còn chưa dứt, cánh môi trong nháy mắt truyền đến một tia ấm áp. Đầu óc thoáng cái bối rối. Lâm Trạch hung hăng cắn lênmôi tôi. Đầu mũi tràn ngập mùi hương của anh ấy, trái tim không thể khống chế đập điên cuồng đập loạn.

Không thể thế được. Không được! Tôi liều mạng vươn tay muốn đẩy anh ấy ra. Lâm Trạch dùng tay kia chế trụ eo của tôi, hôn càng ngày càng dùng sức, giống như là muốn đem tôi nhu thuận tiến vào trong thân thể của anh ấy.

Ý thức dần dần có chút tan rã, chờ đến khi ta hoàn hồn, đã không tự chủ mà vòng qua thắt lưng anh ấy.

Trong mắt thiếu niên sáng ngời như sao, thanh âm khàn khàn tràn đầy quyến luyến:

" Anh biết ngay, em thích..."

"Hôn đủ chưa?" sau một hồi choáng váng ngắn ngủi, tôi ngắt lời anh ấy ra vẻ thờ ơ lau khóe miệng, ngả ngớn lại không kiên nhẫn:

"Nếu hôn chưa đủ, tôi để anh hôn đủ, coi như bồi thường cho anh. Đừng tự mình đa tình đến tìm tôi nữa, thật sự rất phiền toái."

[Zhihu] Thẩm Châu Châu em chết chắc rồi!(5/9)
Dịch + edit: Mèo
Beta: Ber.
Tác giả : 南瓜小贝贝
Link :https://www.zhihu.com/answer/2631301428
__________________________

[11]

Dưới ánh sáng mờ ảo. Ánh sáng trong mắt Lâm Trạch như là trong nháy mắt biến mất.

Anh ấy cứ như vậy im lặng nhìn tôi, lòng không chút gợn sóng. Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy như vậy. Trước tôi quả thật muốn anh ấy an tĩnh chút nhưng bây giờ lại làm cho trong lòng tôi hốt hoảng.

Dù không muốn nhưng tôi buộc mình phải quay lưng bỏ đi. Lâm Trạch không đuổi theo, cũng không níu kéo.

Tôi thở phào nhẹ nhõm đồng thời, trái tim không thể tránh khỏi có chút nghẹn ngào. Tôi tựan ủi mình không sao, không phải chỉ là một lần rung động nho nhỏ thôi sao, qua vài ngày nữa sẽ không sao.

Miễn là anh ấy không làm phiền tôi nữa. Rất nhanh, rất nhanh có thể giống như trước, trở về như cuộc sống ngày trước của tôi.

Mới vừa vào ký túc xá, bạn cùng phòng đồng loạt vây quanh. Lúc trước ở quán bar, chính là đám người này, nhìn thấy Lâm Trạch đến, từng người từng người giải tán. Một chút nghĩa khí cũng không có.

Bây giờ còn không biết xấu hổ vây quanh.

"Không có gì xảy ra, tan rã rồi." Tôi đẩy bàn đi đến vị trí của mình.

"Thật sự không có gì sao?" Tiểu Tiểu vẻ mặt chế nhạo cọ tới, "Mặt đỏ hết rồi, mau nói chuyện với chị em đi."

Tôi đỏ mặt? Tôi vô thức nhìn về phía gương trên bàn. Trong gương tôi đỏ mặt không chỉ một chút. Không hiểu sao, tôi lại bất giác nhớ tới nụ hôn của Lâm Trạch.

Trên cánh môi tựa hồ còn lưu lại mùi vị trên người anh ấy. Mặt lại bắt đầu nóng lên. Chắc tôi điên rồi...

Tôi lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói, "Tớ đã nói rõ ràng với anh ấy, anh ấy sẽ không quấn lấy tớ nữa."

Tôi vừa nói xong, ký túc xá trong nháy mắt an tĩnh lại. Mỗi người vẻ mặt khó tin nhìn tôi.

Giống như tôi cùng hắn phủi sạch quan hệ là chuyện lớn như thế nào.

Vẻ mặt Tiểu Tiểu càng thêm khó tin, "Cậu thật sự cự tuyệt Lâm nam thần?"

"Nếu thật vậy thì sao, cũng không phải lần đầu tiên thấy tớ từ chối con trai, có kinh ngạc như vậy sao?"

Tôi có chút không hiểu. Tôi cứ tưởng họ đã quen rồi. Cái này không giống nhau.

Tiểu Tiểu trực tiếp chuyển ghế ngồi xuống trước mặt tôi:

"Những nam sinh lúc trước cậu lại không thích, cự tuyệt liền cự tuyệt, nhưng nam thần Lâm không giống, Châu Châu, cậu thật sự không thích anh ấy sao? Đừng tỏ ra là trap girl nữa, phân tích rõ có thích hay không đi?"

Lời nói của Tiểu Tiểu giống như một cái búa nặng nề trực tiếp đập vào ngực tôi. Tôi vẫn cho rằng, tôi đối với Lâm Trạch giống như những người khác, nhưng hiện tại xem ra, dường như không giống nhau.

Có lẽ làlúc anh chặn tôi, tôi nhìn qua tức giận rồi lại không tức giận. Có lẽ là lúc anh ấy mang cơm cho tôi, tôi tiếp nhận. Có lẽ là......

Càng nghĩ càng loạn. Không thể suy nghĩ thêm nữa. Tình huống hiện tại chính là, tôi muốn hoàn toàn tránh né Lâm Trạch.

Mà tôi cũng quả thật như nguyện... đủ rồi.

Tôi làm bộ nhẹ nhàng ngữ khí trắng một cái,

"Nói cái gì đâu, tớ đã sớm nói không thích anh ấy, là các cậu tin tớ có được hay không."

"Cuối cùng, cũng nói rõ ràng với anh ấy. Sau này, cũng không được nhắc đến cái tên này trước mặt tớ nữa, ảnh hưởng đến tâm tình trêu chọc tiểu ca ca của tớ."

Tiểu Tiểu lại vỗ vỗ bả vai tôi, khuyên tôi suy nghĩ thật kỹ, đừng đợi người thật chạy, tôi lại  hối hận.

Hối hận? Hối hận cái gì? Hối hận tôi cố ý buông lời tàn nhẫn đuổi anh ấy đi sao?

Không hiểu sao, tôi lại nhớ tới ánh mắt cuối
cùng Lâm Trạch nhìn tôi trong quá bar. Nặng nề đến mức ta căn bản gánh vác không nổi, chỉ muốn chạy trốn thật xa.

Cho nên, tôi sẽ không hối hận. Tôi tiếp tục sống cuộc sống đại học vô tư.

Thỉnh thoảng, sẽ từ trong miệng người khác nghe được tin tức Lâm Trạch.

Đa số là từ trong miệng nữ sinh nghe được, nói hắn lớn lên đẹp trai học tập tốt, còn là người của câu lạc bộ bóng rổ lớn, loại vượt qua quán quân tỉnh, có thể nói là cùng đẳng cấp với Giang học trưởng.

Giang Ly là học bá được toàn trường chúng tôi côngnhận, cũng là hội trưởng hội học sinh, nam thần núi băng hoa núi cao, chỉ có thể nhìn từ xa.

So ra mà nói, Lâm Trạch quả thật sẽ được hoan nghênh hơn một chút.

Tinh... Âm thanh thông báo wechat đột nhiên vang lên. Không hiểu sao, trái tim tôi bị rỉ một nhịp.

Tôi cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua. Không phải Lâm Trạch. Không nói rõ cảm xúc gì. Hẳn là thở phào nhẹ nhõm đi.

Tôi không muốn tự lừa dối mình như vậy. Nhưng sự thật là, mất mát nhiều hơn.

Saungày đó, anh ấy thật sự giống như là hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi, không tới tìm tôi nữa.

Rõ ràng người muốn anh ấy rời đi là tôi. Hiện tại tôi lại......Điên mất. Lắc lắc đầu, ép buộc chính mình quên đi Lâm Trạch.

Tôi nhìn về phía wechat. Ghi chú là Hội sinh viên 183. Đã quên là ai, hẳn là tiểu ca ca
tôi trêu chọc qua.

Anh ấy chỉ hỏi ta một câu có rảnh không. Tôi lật lại lịch sử trò chuyện, trống không. Không biết là tôi xóa, hay là hai chúng tôi căn bản chưa từng nói chuyện.

Thêm nữa người đến nhiều quên mất. Nhưng chắc chắn là một anh chàng đẹp trai, nếu không tôi sẽ không thêm vào.

Nhớ tới khoảng thời gian này cũng không trêu chọc trai đẹp, tôi nháy mắt trả lờimột câu,

"Có rảnh ạ, tiểu ca ca làm sao vậy?"

Đối diện trả lời tôi một câu, nói muốn nhờ tôi hỗ trợ ra một tấm poster tuyên truyền. Tôi sửng sốt một lát, tựa hồ có chút nhớ ra anh ấy là ai.

[12]

Hẳn là một hai tháng trước, tôi cùng bạn cùng phòng đi tham gia hội học sinh tuyển người mới, liếc mắt một cái liền chọn trúng tiểu ca ca mới.

Sau đó mới biết được đó chính là hộisinh viên chúng tôi, Trường Giang Ly.

Bạn cùng phòng lúc ấy liền khuyên ta buông tha, trêu chọc không được. Trùng hợp, tôi là người thích khiêu chiến độ khó cao.

Kết quả thật đúng là, đến gần mấy lần wechat cũng không thêm vào.

Ngược lại tôi càng hăng hái hơn, cuối cùng còn không phải để cho tôi bắt được cơ hội, giúp anh thiết kế một bộ ảnh tuyên truyền áp phích, thành công thêm vào wechat của anh.

Nhớ rõ lúc ấy tôi trêu chọc anh ấy mấy lần, nhưng mỗi lần đều bị một chữ "Ừ" lạnh như băng đuổi đi.

Không bao lâu sau tôi đã có tiểu ca ca khác, chậm rãi cũng quên anh ấy. Thật không ngờ, có một ngày anh ấy cũng sẽ gửi tin nhắn cho tôi.

Tôi nhanh chóng trả lời một câu,

"Đương nhiên có thể, học trưởng, thật đúng lúc bây giờ em rảnh"

Hẹn địa điểm gặp mặt, tôi vui vẻ ăn mặc một chút đi đến chỗ hẹn. Từ xa đã thấy Giang Ly chào hỏi tôi.

Một thân trang phục thoải mái nhìn như tùy ý, thật sự bị nhìn ra tiểu thuyết nam chính vừa nhìn cảm giác, nhẹ nhàng khoan khoái lại xa cách.

Không hổ là học bá được công nhận.

"Chờ lâu chưa học trưởng" Tôi chạy chậm tới, lộ ra ngượng ngùng.

"Tôi cũng vừa mới tới. " Giang Ly nhàn nhạt nở nụ cười, hỏi tôi bây giờ bắt đầu được không. Bởi vì trường học đột nhiên hạ thông báo, tuần sau phải cùng Thể Đại tổ chức một trận bóng rổ hữu nghị.

Thời gian eo hẹp một chút, cho nên anh ấy mới không thể không làm phiền tôi.

"Không phiền chút nào, học trưởng đẹp trai như vậy, em cầu còn không được" Tôi theo thói quen trêu chọc một câu.

Giang Ly dường như không có phản ứng gì. Thất bại chưa từng có, dù sao anh ấy vẫn luôn là như thế.

Poster tuyên truyền hoàn thành rất nhanh, cũng chỉ tốn không đến một ngày.

Giang Ly vẫn khen poster tuyên truyền của tôi rất có khí chất.

Có thể là bởi vì từ nhỏ đã thích vẽ, hơn nữa sau khi ba mẹ ly hôn, mẹ tôi không quản tôi, từ nhỏ đến lớn niềm vui thú duy nhất của tôi chính là vẽ tranh.

"Hôm nay vất vả cho em rồi, anh mời em ăn cơm nhé"

Sau khi kết thúccông việc, Giang Ly chủ động mời tôi. Ánh mắt anh nhìn tôi rất thẳng thắn, hẳn là thật sự chỉ vì tôi giúp đỡ nên mới mời tôi ăn cơm.

"Được!" Tôi vui vẻ đồng ý. Cùng ăn cơm với anh đẹptrai, ngon mắt lại ngon cơm, thật tốt biết bao. Chỉ là tôi không nghĩ tới, sẽ gặp Lâm Trạch ở căng tin.

[13]

Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, tôi nhìn thấy đáy mắt anh ấy là một sự bình tĩnh.

Dường như với anh ấy, tôi là một người xa lạ. Anh ấy không chút sợ hãi dời tầm mắt đi, ngay cả dư thừa ánh mắt cũng không muốn cho tôi, bưng khay làm đến một nữ sinh bên cạnh

Nữ sinh nhìn qua rất xinh đẹp nhu thuận. Hợp với anh ấy hơn tôi.

"Quen biết?" Thanh âm Giang Ly đột nhiên truyền đến. Lúc này tôi mới ý thức được mình lại thất thần nhìn chằm chằm LâmTrạch.

"Không biết, đi thôi." Tôi lắc đầu, nhẹ nhàng nói.

Theo bản năng, tôi nhìn về phía LâmTrạch. Không biết anh ấy nói cái gì, chọc cho nữ sinh kia nở nụ cười rất thoải mái.

Bỗng nhiên nhớ tới thời trung học, chỉ cần tôi tâm tình không tốt, Lâm Trạch có thể trước tiên chú ý tới, nghĩ hết biện pháp chọc ta vui vẻ.

Hiện tại, hắn cũng sẽ chọc cho nữ sinh khác vui vẻ. Rõ ràng tôi hẳn là cao hứng.

Tôi mừng là cuối cùng anh ấy cũng có thể buông tôi. Nhưng tôi có thể lừa được người khác chứ không thể lừa được chính mình, cảm giác mất mát lại càng ngày càng mạnh.

Cho nên khi Giang Ly hỏi tôi muốn ăn gì, tôi căn bản không nghe thấy. Anh hỏi tôi lần nữa. Tôi lấy lại tinh thần, ra vẻ bình tĩnh nói ăn gì cũng được.

"Không bằng ra ngoài trường học ăn đi, tôi biết có một nhà cũng không tệ lắm." Giang Ly dừng một chút rồi hỏi tôi.

Tôi thấy dường như Lâm Trạch ăn xong muốn đứng dậy, nói với Giang Ly không cần phiền toái, cứ ăn ở căn tin đi.

Giang Ly không nói gì nữa, đề cử tôi mấy món anh ấy thường xuyên ăn, bảo tôi thử xem.

Cơm tối tôi vốn ăn cũng không nhiều, chỉ cần một phần cháo và một phần bánh nhỏ.

"Ăn ít như vậy?" Giang Ly nhìn tôi một cái, cười khẽ nói bảo tôi không cần tiết kiệm tiền cho anh ấy, lại gọi cho tôi một ít đồ ăn phụ khác.

"Em...." Tôi đang định từ chối thì giọng nói trầm ấm pha chút lạnh lùng của Lâm Trạch vang lên trên đầu.

"Cô ấy giảm cân, hơn nữa cũng không ăn cay."

[Zhihu] Thẩm Châu Châu em chết chắc rồi!(6/9)
Dịch + edit: Mèo
Beta: Ber.
Tác giả : 南瓜小贝贝
Link :https://www.zhihu.com/answer/2631301428
__________________________
[14]

Tôi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Trạch. Nhưng anh ấy dường như không nhìn tôi, mà là nhìn Giang Ly nhếch môi cười khẽ, nghe có vẻ khiêu khích, lại như là thờ ơ:

"Theo đuổi nữ sinh cũng nên bỏ chút công sức mới được. Nếu không ngại, tôi giúp cậu."

Cho nên anh ấy cố ý tới đây, chính là tới tìm tôi khiến tôi khó xử. Trong lòng anh ấy không thoải mái tôi có thể hiểu được.

Nhưng cái này...không thoải mái thì phát tiết với một mình tôi là đủ rồi. Không cần liên lụy người khác. Ngay khi tôi sẵn sàng nói chuyện.

Giang Ly đã mở miệng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng xa cách:

"Không cần, tôi sẽ tự hỏi cô ấy."

Không khí trong nháy mắt có chút vi diệu. Giang Ly nói lời này, hẳn là bất mãn việc chính mình bị vô duyên vô cớ khiêu khích.

Thấy không khí càng ngày càng nghẹt thở. Tôi kéo Giang Ly muốn đi.

Cánh tay lại bị Lâm Trạch chế ngự:

"Có thể, Thẩm Châu Châu, mới bao lâu tôi  không tới, em đã tìm một người khác rồi."

Ngữ khí của anh ấy rất mãnh liệt, trong ánh mắt đều mang theo trào phúng hiếm có.

Chẳng phải đó là điều tôi luôn mong muốn sao? Tôi khó chịu cái gì chứ. Tôi hất tay
anh ấy ra, không chút để ý cười chế giễu:

"Anh không phải cũng tìm một người sao, hơn nữa, là ngày đó em nói không đủ rõ ràng, hay là anh hiểu có vấn đề, còn muốn tiếp tục dây dưa với em?"

"Em... lão tử..." Lâm Trạch đen mặt trừng mắt nhìn tôi.

Tôi ngắt lời anh:

"Cô ấy là ai tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ biết, chuyện của tôi cũng không cần anh quan tâm, sau này đừng làm phiền tôi nữa."

Nói xong không cho Lâm Trạch bất cứ cơ hội mở lời nào. Hoặc là nói, ta căn bản không dám cho hắn cơ hội.

Tôi sợ rằng tôi sẽ rung động một lần nữa.

Sau khi cùng Giang Ly rời đi, tôi nói xin lỗi với anh ấy.

"Không cần xin lỗi,vốn cũng không phải lỗi của em" Giang Ly rũ mắt nhìn tôi.

Tôi nghĩ anh ấy sẽ hỏi tôi điều gìđó. Nhưng không, anh ấy một đường trầm mặc đưa tôi về ký túc xá, cho tôi cơ hội để tiêu hoá cảm xúc.

Đến dưới lầu ký túc xá, Giang Ly dừng một chút, nói sau này có việc có thể tìm anh.

Giả làm bạn trai cũng được. Tôi chỉ cho là anh ấy cho rằng tôi thật sự bị người khác dây dưa, giải thích đơn giản một chút rồi cười đáp ứng.

Bất quá là một câu khách khí, nghe một chút coi như xong, tôi cũng không quá coi trọng.

Nhưng tôi không nghĩ tới, Giang Ly là nghiêm túc. Anh ấy thật sự bắt đầu hiểu khẩu vị của tôi, sở thích, nói là chuẩn bị cho việc sau này giả vờ làm bạn trai tôi.

Lúc nam thần không cao lãnh, kỳ thật cũng rất thú vị.

Hai chúng tôi thỉnh thoảng có dịp trò chuyện, đa số là bởi vì chuyện hội sinh viên của anh ấy tuyên truyền, anh ấy đều tìm tôi hỏi một chút, dần dần coi như là bạn bè.

[15]

Rất nhanh đã đến ngày thi đấu bóng rổ. Giang Ly đã sớm gửi tin nhắn cho tôi, nói trận đấu lần này anh ấy cũng sẽ ra sân, hỏi tôi có thời gian có thể đi không.

Tôi đồng ý xuống. Bởi vì tôi nghe nói lần thi đấu này, vốn chính là thi đấu hữu nghị giữa hai trường học. Bởi vậy người của câu lạc bộ bóng rổ thể thao lớn không ra sân.

Nếu không sẽ thành đơn phương nghiền ép, trận đấu cũng mất đi ý nghĩa của nó. Nói cách khác, cũng chính là Lâm Trạch sẽ không lên sân khấu.

Cho nên ta cho dù là đi, hẳn là cũng sẽ không đụng phải anh ấy. Đi theo bạn cùng phòng đến sân bóng rổ.

Tôi không nghĩ tới khán đài lại đông đúc như vậy, cơ hồ người chen chúc ngay cả vị trí đặt chân cũng không có.

"Nghe nói chưa, Lâm nam thần và Giang học trưởng đều lên sân khấu, hai đại nam thần, trăm năm khó gặp."

"Không phải nói câu lạc bộ bóng rổ lớn không có người sao, chuyện gì xảy ra vậy?"

"Cái này cậu cũng không biết à, nghe nói là bởi vì một nữ sinh."

"Đậu má không thể nào, nữ sinh nào may mắn như vậy, kiếp trước giải cứu thế giới à, có thể khiến hai đại nam thần tranh đoạt??!"

Đợi đã....Lâm Trạch cũng muốn lên sân khấu?

Tôi ngẩn người. Ngay khi tôi nghĩ có nên quay lại hay không. Liền thấy một người đi về phía tôi, là lúc trước bị tôi trêu chọc, bạn cùng phòng của Lâm Trạch.

"Em cũng đến xem A Trạch thi đấu à? Có muốn đi cùng anh không, phía trước có chỗ A Trạch đặc biệt để lại đấy"

"Không cần..." Tôi vừa định từ chối.

"Cảm ơn soái ca!" Tiểu Tiểu giành trước một bước cắt đứt lời tôi, chắp tay trước ngực cầu xin tôi," Châu Châu xinh đẹp, Châu Châu tốt, van cầu, tớ muốn xem thi đấu~~."

Không chịu nổi cô ấy vẫn lắc tôi. Sau khi tôi
hỏi tiểu ca ca, chỉ có thể bất đắc dĩ mang theo toàn bộ người trong ký túc xá chen vào.

Ghế ngồi ở hàng ghế đầu tiên, vị trí có tầm nhìn rất tốt. Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, trong nháy mắt vừa ngồi xuống, tôi tựa hồ thấy được tầm mắt Lâm Trạch nhìn tới.

Nhưng khi tôi định mắt nhìn lại, anh ấy đã sớm xoay người nhìn về nơi khác.

Tinh~~

Điện thoại di động vang lên thông báo wechat. Tôi lấy ra nhìn thoáng qua, là Giang Ly gửi, hỏi tôi đến chưa? Phía trước còn có một tin nhắn tôi thấy được, anh ấy nói để lại vị trí cho tôi, bảo tôi lúc tới nói một tiếng, anh ấy đi tìm tôi.

"Không cần học trưởng, em đang ở cùng một chỗ với bạn cùng phòng, đã đến rồi."

Tôi nghĩ nghĩ, chỉ có thể gửi một tin nhắn như vậy, hối hận mình không thể nhìn thấy sớm một chút.

"A, anh nhìn thấy em rồi" Giang Ly rất nhanh đã gửitin nhắn tới.

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía sân bóng, đối diện với tầm mắt anh ấy nhìn tới.

Không hiểu sao có chút xấu hổ. Anh ấy chỉ cười với tôi và gửi một tin nhắn để xem trận đấu.

Trận đấu bắt đầu rất nhanh. Toàn bộ nửa trận đấu thứ nhất, đa số đều là Lâm Trạch ghi điểm, dù sao đây cũng là ưu thế của anh ấy.

Nhất là Lâm Trạch, anh ấy chơi bóng vừa hung vừa dã, không ai ngăn được anh ấy, lợi hại nhất là một lần liên tục ba lần ném rỗng ruột cầu.

Tiếng hoan hôcủa toàn trường đều nhanh chóng lật tung cả sân bóng.

Lúc nghỉ ngơi giữa hiệp, Lâm Trạch quét mắt nhìn toàn trường, ánh mắt trùng hợp dừng lại ở trên người tôi.

Trong mắt thiếu niên mang theo ánh sáng, cả người toả sáng chói mắt.Trong cơn hoảng hốt, tôi dường như lại trở về mỗi buổi chiều trung học.

Khi đó sau khi tan học, tôi có thói quen làm xong bài tập trong phòng học rồi mới đi.

Lâm Trạch chưa bao giờ làm, bởi vì thành tích tốt giáo viên cũng không nói hắn, cũng không tức giận.

Nhưng anh ấy thích chơi bóng, vừa chơi bóng vừa chơi với tôi. Có đôi khi tôi làm xong sớm, liền ra sân thể dục xem anh ấy chơi bóng.

Tựa như hiện tại,anh ấy vĩnh viễn đều là tiến công, vĩnh viễn đều là như vậy đường hoàng tùy ý, mà tôi đứng ở dưới trời chiều, ánh hoàng hôn động lòng người, ánh mắt anh hướng về tôi tràn ngập ý cười, khoảng khắc đó tôi đã nghĩ anh ấy là thuộc về tôi.

Có lẽ chính là tại một khắc kia, tim không thể khống chế điên cuồng nhảy lên.

Nhưng tôi thấy không xứng anh ấy tốt đẹp như vậy...

"Châu Châu, Châu Châu... "

Bên tai truyền đến thanh âm Tiểu Tiểu. Tôi mới giật mình hoàn hồn, đối diện với cặp mắt hướng thẳng của Lâm Trạch, tôi theo bản năng tránh đi.

"Lâm nam thầnhình như đi tới đây kìa "

Tiểu Tiểu lắc lắc bả vai tôi. Trái tim thoáng đập loạn xạ lên.

[16]

"Nước..?" Lâm Trạch đứng trước mặt tôi. Thanh âm mát lạnh mang theo một tia hi vọng, giống như là thời trung học anh chơi bóng, cũng chỉ tìm tôi xin nước uống.

"Không mang..." Lời còn chưa dứt, phía sau lại truyền đến thanh âm kích động của mấy nữ sinh.

"Đây nè" , "Của em cũng cho anh", "A a a, nam thần, uống của tôi đi, cho anh...."

Không phải tìm tôi. Là ta tự mình đa tình. Tôi làm bộ như không thèm để ý không nói gì.

"Châu Châu, hình như là tìm cậu đó." Tiểu Tiểu đẩy tôi một cái.

Tìm tôi? Sao có thể chứ? Tôi vừa ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của Lâm Trạch. Mồ hôi theo gò má của anh ấy từng giọt từng giọt chảy xuống, chui vào cổ áo, mang theo hấp dẫn trí mạng.

Tôi không có tiền đồ nuốt nuốt nước miếng.

"Nước đâu? " Lâm Trạch hỏi tôi.

"Không mang...." Tôi không muốn cho.

"Có có có." Tiểu Tiểu lại bán đứng tôi, đưa một ngụm nước bên cạnh tôi ra:

"Đâylà của Châu Châu"

Không đợi tôi phản ứng. Lâm Trạch giống như là không chú ý tới, vặn mở nắp bình uống hơn nửa bình, xong còn lại ném vào trong ngực tôi, quay đầu trở về trên sân.

Rất lôi cuốn...

[Zhihu] Thẩm Châu Châu em chết chắc rồi!(7/9)
Dịch + edit: Mèo
Beta: Ber.
Tác giả : 南瓜小贝贝
Link :https://www.zhihu.com/answer/2631301428
__________________________

[17]

Hiệp hai trận đấu vừa mới bắt đầu, Lâm Trạch liền mãnh liệt tấn công, đem trận đấu nhanh chóng kéo đến cao trào.

Không khí trong sân thoáng cái nóng đến nổ tung, phần lớn mọi người, nhất là nữ sinh, trực tiếp đứng lên xô đẩy thét to.

Tôi đang giữ sức lực, phía sau bỗng nhiên một cỗ lực đạo truyền đến.

Bất ngờ không kịp đề phòng, cả người tôi đã
bị đẩy ra ngoài, lảo đảo đi về phía trước vài bước mới miễn cưỡng đứng vững.

"Cẩn thận." Một thanh âm đột nhiên truyền đến. Không đợi tôi kịp phản ứng, cả người đã được che chở trong một vòng tay ấm áp.

Ngay sau đó "Bùm" một tiếng. Là tiếng vật nặng đập vào người.

"Không sao chứ?" Lâm Trạch giống như không cảm thấy đau chút nào. Dành sự quan tâm nhìn về phía tôi.

Tôi lắc đầu, hỏi anh ấy thế nào rồi.

"Lão tử thân thể rắn chắc, một chút cũng không đau." Lâm Trạch kéo kéo khóe miệng an ủi tôi.

Những người khác cũng chậm rãi vây quanh, hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Tôi đang định nói thì một giọng nói cay nghiệt vang lên từ phía sau.

"Có thể có chuyện gì cơ chứ, không phải là muốn khiến cho những nam nhân này chú ý sao?"

Tôi:???

Quay đầu nhìn lại, là một nữ sinh lạ mặt. Bộ dạng rất xinh đẹp, chính là cái miệng này, rất đáng ăn đòn.

Tầm mắt của cô ta, tựa hồ vẫn cố ý vô tình nhìn về phía sau tôi. Người đứng ở đó chính là Giang Ly.

Gần như ngay lập tức, tôi hiểu ra điều gì
đó. Sợ là tranh giành nam nhân với cô ta.

Tôi hiểu cô ta khó chịu, nhưng cũng không
có nghĩa là tôi sẽ bị cô ta khi dễ.

Tôi giữ chặt Lâm Trạch muốn tiến lên vì tôi ra mặt, đi tới trước mặt nữ sinh kia hỏi cô ấy.

"Cho nên vừa rồi, người đẩy tôi là cô sao?"

"Chính mình bị coithường còn muốn nói xấu tôi, tôi đẩy cô lúc nào!" Nữ sinh như là cố ý cất cao thanh âm, nhìn tôi ánh mắt tràn đầy khinh thường:

"Thật cho rằng ỷ vào chính mình đẹp mắt, sẽ khôngai chấp nhận cô đâu, đồ không biết xấu hổ..."

Cô còn chưa nói xong, đã bị người ta túm lấy.

Là Giang Ly. Sắc mặt Giang Ly cực kỳ khó coi, túm lấy nữ sinh bảo cô ấy xin lỗi tôi. Tôi không biết mối quan hệ của họ là gì.

Tôi chỉ biết là, cô ta vô duyên vô cớ mắng tôi, quả thật nên xin lỗi tôi.

"Dựa vào cái gì, tôi chính là đẩy cô đấy! làm sao? dựa vào cái gì ngay cả anh cũng phải
che chở cho cô ta, em căn bản là muốn chơi đùa cô ta một chút mà thôi."

Nữ sinh thoáng cái liền đỏ mắt nhìn Giang Ly, mắng tôi chính là một nữ nhân không biết xấu hổ.

Sắc mặt Giang Ly dần dầntrở nên lạnh như băng. Tôi nghe thấy Giang Ly gọi nữ sinh kia là Lý Lan, nói đây là lần cuối cùng tha thứ cho cô ta.

Anh ấy xin lỗi tôi và đưa Lý Lan đi. Lúc này tôi mới ý thức được mình còn được Lâm Trạch che chở, theo bản năng tôi kéo dài khoảng cách với anh.

Nhưng cả người hắnthoáng cái tựa vào trên người tôi, hô đau lưng, nhất định là vừa rồi đập bị thương.

Kết quả cuối cùng là, trận đấu tiếp tục, Lâm Trạch cùng Giang Ly đều bị thay thế bổ sung.

Lúc này Lâm Trạch đang nằm ở phòng y tế của trường hừ hừ đau, y sĩ của trường chỉ cho mở một lọ thuốc trị thương, nói không có chuyện gì lớn lắm thì lấy thuốc xoa vài ngày là được rồi.

Tôi không với tới được, anh nhẹ nhàng giúp tôi. Lâm Trạch như một còn mèo nhỏ, đáng thương nhìn tôi.

[18]

Tôi ngẩn người. Thái độ của anh ấy trước sau thay đổi quá lớn. Tôi cho rằng sau quán bar ngày đó, anh hẳn là sẽ không thèm để ý đến tôi nữa.

Sau đó tình cờ gặp ở nhà ăn, cũng xác thực
chứng minh anh ấy có oán với tôi. Nhưng hiện tại thái độ này của anh ấy, làm cho tôi có chút mơ hồ.

Tuy rằng anh ấy đối với tôi vẫn rất tốt, nhưng cũng không phải là người không đểý tôn nghiêm quấn quít lấy nhau.

Tôi không biết vì sao Lâm Trạch lại cố chấp với tôi như vậy. Anh ấy vẫn nhìn tôi đáng thương.

Tôi dài miệng, sau cùng vẫn nói không ra lời cự tuyệt. Dù sao anh ấy bị thương là bởi vì tôi.

Nếu quả bóng kia thật sự đập vào đầu tôi, phỏng chừng hiện tại tôi đã sớm nằm hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện.

Tôi cầm thuốc, bảo Lâm Trạch quay lưng vén áo lên. Cũng không biết anh ấy là cố ý hay là vô tình, đối diện tôi vén áo lên, lộ ra từng múi sầu riêng to bự, rắn chắc, đặc biệt thơm ngon.

Tôi mặt không đổi sắc nhìn anh ấy. Anh mới ngoan ngoãn quay lưng đi.

Phía sau lưng rõ ràng đỏ một mảng lớn, có thể nhìn thấy rõ ràng dấu ấn hình cầu.

"Chịu đựng một chút, có thể hơi đau." Tôi nhịn không được dặn dò một câu.

Lâm Trạch ừ mộttiếng.

Lúc bôi thuốc, tôi dựa theo lời giáo y nói, xoa nóng thuốc trên tay dán lên lưng anh ấy chậm rãi đẩy lên trên.

Ước chừng vài phút sau, tôi có thể rõ ràng cảm nhận được Lâm Trạch thân thể dần dần nóng lên. Hẳn là dược hiệu có tác dụng. Lâm Trạch khó có được ngoan ngoãn toàn bộ quá trình không nói lấy một câu.

Sau khi bôi thuốc xong, Lâm Trạch còn nằm sấp,nói để cho tôi đi về trước, hắn lại nằm sấp trong chốc lát.

Không biết có phải là ảo giác của ta hay không, thanh âm của anh ấy dường như có chút khác thường, ngay cả chóp tai cũng đỏ đến dọa người.

Tôi tưởng là tôi ra tay tàn nhẫn làm đau anh ấy, đưa tay đỡ.

"Đừng chạm vào anh" Thanh âm Lâm Trạch trong nháy mắt trở nên dồn dập.

Nói cái gì cũng không muốn cho tachạm vào, kiên trì nằm sấp một lát là được rồi. Ta có chút không yên lòng, ngồi ở một bên cùng anh ấy.

Tinh~~ thông báo wechat vang lên.

Là Giang Ly gửi tới. Hỏi tôi bây giờ córảnh không, anh ấy có chuyện muốn nói với tôi.

[19]

Tôi nhìn Lâm Trạch còn đang nằm sấp, suy nghĩ một chút nhắn là hiện tại có chút việc, có lẽ trễ một chút. Anh ấy trả lời chờ là sẽ chờ tôi.

Tầm khoảng mốt hồi, Lâm Trạch cuối cùng cũng đứng dậy. Hỏi anh ấy làm sao vậy, anh ấy chỉ nói không có việc gì, sắc mặt khó hiểu có chút đỏ.

"Trở về nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước." Thấy anh ấy thật sự không có việc gì, tôi dặn dò một câu rồi đứng dậy rời đi.

Trên đường vừa định nhắn tin cho Giang Ly. Ngoài ý muốn nhận được điện thoại của bạn thân thời trung học Tô Tuyết, trách yêu tôi gần đây kiềm chế một chút đừng quá lãng mạn, bởi vì Lâm Trạch tìm hiểu tôi ở chỗ cô ấy.

Tôi bất đắc dĩ mở miệng, đơn giản nói với cô ấy chuyện đã xảy ra.

"Vậy anh ấy vì sao còn tìmhiểu thông tin của cậu?" Tô Tuyết có chút nghi hoặc.

"Chuyện lúc nào, hỏi những gì vậy?"

"Tôi cũng có chút hoang mang. Trước đó không lâu, lần lượt hỏi thăm đối tượng của cậu, yên tâm, tỷ muội tốt này có thể giúp cậu giấu diếm."

Tô Tuyết rất là nghĩa khí. Về phần Lâm Trạch bỗng nhiên sẽ hỏi những thứ này, tôi cũng không rõ lắm.

Mặc kệ anh ấy đạt được kết quả gì, hẳn đều là nguyên nhân hiện tại thái độ của anh ấy đối với tôi thay.

Trong nháy mắt, lòng tôi bối rối. Anh ấy càng đến gần tôi, lại càng bất an. Không thể để mặc anh ấy tiếp tục như vậy nữa.

Đối với tôi, bất kỳ mối quan hệ thân thiết nào cũng là một gánh nặng. Tôi không muốn nhân danh tình yêu mà làm tổn thương bất cứ ai. Càng không muốn tổn thương Lâm Trạch.

Tôi thật vất vả, thật vất vả mới hạ quyết tâm đuổi anh ấy đi.

Tôi gửitin nhắn cho Giang Ly, nói hiện tại phải đi tìm hắn. Tôi muốn nhờ anh ấy giúp, giả vờ làm bạn trai của tôi, hoàn toàn làm cho Lâm Trạch hết hy vọng với tôi.

[Zhihu] Thẩm Châu Châu em chết chắc rồi!(8/9)
Dịch + edit: Mèo
Beta: Ber.
Tác giả : 南瓜小贝贝
Link :https://www.zhihu.com/answer/2631301428
__________________________

[20]

Giang Ly tìm tôi, giải thích với tôi quan hệ giữa anh ấy và Lý Lan. Hai người ở hàng xóm,
xem như thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

Có thể là nguyên nhân từ nhỏ đã kiêu căng, dục vọng chiếm hữu của Lý Lan vẫn rất mạnh mẽ, thường xuyên không cho phép bên cạnh anh có bất kỳ nữ sinh nào.

Trước kia bởi vì đi học, hơn nữa quan hệ hai nhà không tệ, cha mẹ thường xuyên giáo dục cậu phải chăm sóc Lý Lan thật tốt, cậu cũng không có dự định yêu đương, nên không quản Lý Lan.

Sau khi lên đại học, anh mới phát hiện Lý Lan càng ngày càng làm trầm trọng thêm, tuyên bố với bên ngoài là bạn gái của anh, quá mức can thiệp vào cuộc sống của anh, anh lần nữa cảnh cáo, Lý Lan đều đáp ứng rất tốt.

Anh ấy cũng không nghĩ đến cô sẽ ở trên sân bóng rổ làm ra loại chuyện này, nói ra những lời kia.

Giang Ly lại xin lỗi tôi, nói anh ấy đã hoàn toàn nói rõ ràng với Lý Lan, về sau chuyện này sẽ không xảy ra nữa.

Vốn cũng không phải lỗi của anh ấy, tôi xua tay nói đã sớm không thèm để ý.

Giang Ly kiên trì mời tôi ăn cơm tỏ vẻ xin lỗi. Tôi dừng một chút, hỏi anh lúc trước nói
nguyện ý giả vờ làm bạn trai tôi, còn tính không?

Không khí dường như yên tĩnh trở lại. Giang
Ly không nói gì. Phỏng chừng là không đồng ý đi.

Tôi vội vàng mở miệng:

"Không sao, em chỉ hỏi một chút, học trưởng không đồng ý cũng không sao."

"Có thể." Giang Ly bỗng nhiên mở miệng.

Tôi sửng sốt một chút, thật sự đồng ý? Tôi không ngờ sáng sớm hôm sau, Giang Ly lấy thân phận bạn trai tôi, mang theo bữa sáng đến dưới lầu ký túc xá của tôi.

Tôi đã bảo anh ấy không cần phải như vậy. Thật ra tôi chỉ nghĩ anh ấy có thể giúp tôi diễn một vở kịch trước mặt Lâm Trạch là được.

Lâm Trạch cũng ở dưới lầu. Giang Ly gửi tin nhắn tới. Tai tôi ù đi, đầu óc rối tung. Lấy tốc độ nhanh nhất sửa soạn xuống lầu, quả nhiên thấy Lâm Trạch cũng mang theo bữa sáng ở dưới lầu.

Ngay khi tôi vừa đẩy cửa ký túc xá ra, Lâm Trạch đi về phía tôi. Giang Ly cũng đi theo sau anh ấy.

"Bữa sáng mang đến cho em, món em thích nhất." LâmTrạch đưa bữa sáng tới.

Tôi không nhận, mà bỏ lỡ anh đứng bên cạnh Giang Ly. Giang Ly vô cùng tự nhiên nắm lấy tay tôi.

Tôi:....!!!

Anh ấy nhập vai nhanh hơn tôi hơn tôi nghĩ. Lúc trước tôi còn lo lắng có thể hay không giữa hai chúng tôi quá xa lạ, bị Lâm Trạch nhìn ra manh mối.

Cái này xemra hoàn toàn không cần lo lắng. Tôi lại dời sang bên cạnh anh, cố hết sức bình tĩnh nhìn Lâm Trạch:

"Sau này đừng tìm tôi nữa, tôi đã có bạn trai rồi."

[21]

"Vậy sao?" Lâm Trạch bình tĩnh nhìn tôi.

Trong giọng nói mang theo một tia chắc chắn nóikhông nên lời. Giống như là biết tôi đang nói dối anh ấy.

Ngay sau đó, Giang Ly chắn trước mặt tôi:

"Đúng vậy, tôi vừa thổ lộ với Châu Châu, cô ấy đã đồng ý với tôi rồi.Cho nên làm phiền anh sau này, đừng quấy rầy bạn gái tôi nữa."

Giọng Giang Ly tự nhiên lại nghiêm túc.

Nếu khôngphải biết anh ấy giả bộ, ngay cả tôi cũng phải tin là thật.

Nhưng thái độ của Lâm Trạch, rõ ràng là không tin.

"Thẩm Châu Châu, mặc kệ em lừa lão tử, đuổi lão tử như thế nào, lão tử chính là muốn theo đuổi em đấy"

Lâm Trạch nhìn thẳng về phía tôi. Trong đôi mắt đen kịt, là thâm tình, cố chấp nhất mà tôi căn bản không thể đáp lại.

Có đôi khi tôi thật sự rất hâm mộ Lâm Trạch, hâm mộ anh ấy luôn có thể không nhẫn nhịn, thẳng thắn biểu đạt ra lời mình muốn nói.

Tôi chỉ là một kẻ hèn nhát. Lúc nào cũng vậy.

Anh ấy nhét bữa sáng vào lòng tôi, nói ngày mai, ngày mốt, ngày mốt, ngày mốt, mỗi một ngày trong tương lai anh đều sẽ tới tìm tôi.

"Anh ấy sẽ lại đuổi theo em...Cho đến khi em chấp nhận anh."

Tôi buộc bản thân phải nhìn về phía Lâm Trạch. Tại sao anh ấy có thể nói ra những lời như vậy. Tại sao hắn lại chắc chắn như vậy.

Cha tôi cũng từng chắc chắn như thế, hứa với mẹ tôi sẽ chăm sóc bà cả đời. Nhưng sau đó thì sao, ông vẫn rời đi, nói rằng hối hận nhất đời này chính là cưới mẹ tôi.

Dù sao loại chuyện tình cảm này cũng sẽ không lâu dài, cần gì chứ?

Lâm Trạch cố chấp nhìn tôi. Ánh mắt của anh ấy như là thoáng cái xuyên thấu thân thể của tôi, đánh thẳng vào trong lòng tôi nơi mềm mại nhất.

Gần như trong nháy mắt, tôi đều trốn tránh.

Đợi đến khi ngủ trong ký túc xá, tôi mới nhớ ra đã quên nói với Giang Ly.

Tôi vội vàng gửi wechat xin lỗi Giang Ly, bảo anh ấy về trước đi. Không sao chứ? Giang Ly nhanh chóng trả lời.

"Không có việc gì, hôm nay cám ơn học trưởng, hôm nào mời anh ăn cơm" Tôi nhanh chóng đánh chữ trả lời.

"Ừ" Giọng Giang Ly thản nhiên trả lời tôi một câu, "Có việc gì có thể thì tìm anh bất cứ lúc nào."

Tôi chỉ chorằng anh ấy chính là khách sáo một chút, cũng không để ở trong lòng.

Từ tình huống hôm naymà xem. Mặc kệ là tôi tìm ai, cho dù là thật sự tìm bạn trai. Lâm Trạch cũng sẽ không tin.

Đáng ra trước tôi không nên trêu chọc hắn. Tôi càng hối hận hơn.

Lúc này, chuông điện thoại bất ngờ không kịp đề phòng vang lên. Là mẹ tôi gọi tới.

Tôi sững sờ nhìn tên người gọi không nhúc
nhích, cho đến khi điện thoại tự động cúp. 
Mẹ tôi gọi lại mấy lần. Tôi vẫn không trả lời.

Bà ấy gửi wechat tới, hỏi tôi gần đây thế nào, tiền có đủ tiêu hay không, sắp qua kỳ nghỉ hè rồi, khi nào thì trở về...Nhìn từng tin nhắn bật ra.

Tôi chỉ có cảm giác mệt mỏi nói không rõ. Sau khi ly hôn với ba tôi, bà ấy liền một lòng một dạ nhào vào sự nghiệp, quan hệ đối với tôi chủ yếu chính là gửi tiền.

Những quan tâm này, khi còn bé tôi rất cần thiết. Nhưng với tôi bây giờ,đó chỉ là một gánh nặng.

Tôi ghét quan hệ thân mật, ghét tình cảm hư vô mờ mịt, không chỉ đối với Lâm Trạch, không chỉ là tình yêu, đối với mẹ tôi, cũng là đối với tình yêu.

Đến cuối cùng, tôi chỉ trả lời một câu:

"Biết rồi."

Thấy mẹ tôi không nhắn tin lại. Tôi thấy nhẹ nhõm.

[22]

Lâm Trạch thật sự đúng như lời nói, sau đó mỗi ngày đều tới tìm tôi, mặc kệ có thể gặp được tôi hay không, anh ấy đều sẽ đến.

Giống như đang chứng minh cho tôi thấy rằng mọi điều anh ấy nói với tôi, đều nghiêm túc.

Không tới vài ngày đã đến nghỉ hè, bạn cùng phòng liên tục rời đi. Tôi nói với mẹ tôi đi chơi với bạn bè, nên không về nữa.

Mẹ tôi gọi nhưng tôi không trả lời. Bà ấy gửi tiền cho tôi, dặn tôi chú ý an toàn. Có thể là ý thức được sự thiếu quan tâm đối với tôi khi còn bé, tôi có thể cảm nhận được sự cẩn thận từng li từng tí của bà ấy trước mặt tôi, cố gắng đền bù cho tôi.

Nhưng tôi chính là không tiếp nhận được. Tâm tình đè nén khó chịu. Tôi muốn tìm người ra ngoài phát tiết, lại phát hiện người trong ký túc xá đều đã đi hết.

Một mình đi trong sân trường trống rỗng, điện thoại di động trong túi vẫn vang lên không ngừng. Không biết là của ai. Tôi không nhìn và cũng không muốn nhìn.

Quay đầu đi đến một quán bar gần trường học, ai ngờ vừa mới đi vào, đã bị một đám người chặn lại. Một kẻ xăm trổ đầy tay.

Tôi nghĩ họ chỉ muốn tiền hay gì đó. Ai ngờ mở miệng liền gọi tên tôi:

"Thẩm Châu Châu, đúng không?"

"Nhận lầm người rồi." Tôi mặt không đổi sắc nói dối. Nói đùa, rõ ràng là hướng về phía tôi mà tới. Tôi lại không ngốc,nhắm vào lộ tuyến co cẳng bỏ chạy.

"Đuổi theo!" Hắn thẹn quá hóa giận, mang theo người đuổi theo. Rất nhanh tôi chạy đến con hẻm cụt.

"Chạy đi, sao không chạy!" Hắn hung tợn chặn lại, bóp cằm tôi.

Tôi ép bản thân bình tĩnh lại:

"Người trả tiền thuê anh trả anh bao nhiêu, tôi trả anh gấp đôi, miễn là anh tha cho tôi."

"Tiền không quan trọng, vấn đề là ngươi nhất định phải chạy, đã chọc cho lão tử không vui." Hắn cười bỉ ổi, trực tiếp sờ lên mặt của tôi.

Tôi cố nén buồn nôn, đối mặt với hắn, dự định tìm cơ hội chạy trốn trước.

Bùm! Tiếng vật nặng đập vào người trầm đục.

Sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên dữ tợn:

" Mày không có mắt à, mà dám xen vào việc của ông đây!"

Ngược chiều với ánh sáng.

Tôi thấy Lâm Trạch...

[Zhihu] Thẩm Châu Châu em chết chắc rồi!(9/9)
Dịch + edit: Mèo
Beta: Ber.
Tác giả : 南瓜小贝贝
Link :https://www.zhihu.com/answer/2631301428
__________________________

[23]

"Châu Châu, nghe anh, nhắm mắt lại." Ánh mắt tàn nhẫn của Lâm Trạch, trong nháy mắt chạm đến tôi, trở nên vô cùng nhu hòa.

Tôi không thể giúp gì cho anh ấy. Điều duy nhất có thể làm, chính là tận lực không kéo chân sau của anh.

Tôi gật đầu, lặng lẽ lục lọi điện thoại di động
trong túi, nhắm mắt lại. Rất nhanh bên tai truyền đến một trận tiếng đánh nhau, lúc gọi điện thoại báo cảnh sát, tôi vẫn không yên lòng nhìn thoáng qua.

Lâm Trạch bị mấy người vây ở chính giữa, xuống tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn. Rất nhanh mấy người kia liền ngã xuống.

Hắn ta thấy tình thế không ổn,quay đầu lại muốn khống chế ta lần nữa. Tôi không biết Lâm Trạch bằng cách nào, thoáng cái đã đứng ở trước mặt tôi, một quyền nện vào trên mặt hắn, mang theo nói không nên lời hung ác.

"Động vào cô ấy một chút thử xem!"

Rất nhanh hai người đánh nhau. Thể trạng Lâm Trạch kém xa đám người cường tráng, nhịp tim tôi trong nháy mắt tăng lên, càng hận mình bất lực.

Hai người đánh nhau càng ngày càng dữ dội. Lâm Trạch trên mặt trúng một quyền, rồi anh đem hắn gắt gao đặt ở dưới thân, từng quyền từng quyền giống như là phát tiết, hung hăng nện vào trên người hắn.

"Lâm Trạch!" Tôi nắm chặt nắm đấm giơ lên của anh ấy.

Đôim mắt anh đỏ đến dọa người, tay lại không ngừng run rẩy. Anh ấy là đang sợ, sợ tôi thật sự xảy ra chuyện...?!

"Không sao, đã không sao, em không sao rồi" Tôi không ngừng an ủi anh.

Cảnh sát nhanh chóng đến và đưa những người này đi. Lâm Trạch vẫn ôm tôi không nói lời nào.

Giống như có thứ gì đó nhỏ xuống vai tôi, nóng đến dọa người. Là nước mắt...

Bởi vì tôi. Thiếu niên tùy ý phô trương này, ở trước mặt ta toát ra quá nhiều yếu ớt. Lần
nào cũng là vì tôi.

Một khắc kia, lòng của tôi, đối với anh ấy cuối cùng cũng cứng rắn không nổi nữa. Tôi muốn thử với anh ấy. Cứ thử đi...

[24]

Không bao lâu, cảnh sát hỏi ra người thuê đám người kia, là Lý Lan.

Bởi vì ghen tị, cô ấy trả tiền thuê người muốn hủy hoại mặt tôi. Bây giờ cô ấy đã hối hận và muốn cầu xin tôi tha thứ cho cô ấy.

Giang Ly tìm tới tôi thay cô ấy nói xin lỗi, tôi biểu thị rõ ràng tôi sẽ không tha thứ cho
Lý Lan, cô ấy nên vì chuyện mình làm trả giá thật lớn.

"Châu Châu, em không xứng đáng bị như vậy." Giang Ly nhìn tôi, đầy vẻ giãy dụa.

Ba mẹ Lý Lan đến trường học, đoán chừng là tìm Giang Ly biện hộ. Tôi có thể hiểu rằng anh ấy đến với tôi, nhưng tôi sẽ không bao giờ chấp nhận bất kỳ sự thuyết phục nào

Giang Ly cảm thấy bất lực hồi lâu, rốt cuộc không nói ra lời khuyên tôi tha thứ cho Lý Lan, chỉ hỏi tôi còn có thể làm bạn bè không?

"Đương nhiên, chuyện cô ấy làm không liên quan gì đến học trưởng." Tôi thẳng thắn nhìn Giang Ly.

Tôi thừa nhận. Nếu là anh ấy thay Lý Lan xin lỗi. Có lẽ tôi sẽ không tiếp xúc với anh ấy nữa.

Tôi không phải thánh mẫu gì, làm không được một chút cũng không quan tâm.

"Cám ơn em, Châu Châu." Giang Ly cười yếu ớt nhìn tôi, trong nụ cười xen lẫn một tia cay đắng.

"Nếu không có Lý Lan, hoặc là lúc ấy người cứu em là anh, em có thể..."

"Học trưởng, nếu không có chuyện gì khác em đi trước đây" Tôi ra vẻ không thèm để ý ngắt lời Giang Ly.

Có mấy lời, vẫn là không nói ra thì tốt hơn. Tôi hiểu. Anh ấy hẳn là cũng hiểu.

Cách đó không xa, Lâm Trạch đang đi về phía tôi với khuôn mặt bầm tím trên trán.

Không thể không nói, khuôn mặt thảm lại càng đẹp trai hơn. Tôi nở nụ cười đi tới, nói với anh tôi muốn về nhà, hỏi anh muốn đi cùng không.

"Về, nếu không lão tử vẫn ở lại trường học làm gì chứ" Vành tai Lâm Trạch mất tự nhiên đỏ lên, vẫn ngây thơ như vậy.

[25]

Sau khi xuống tàu cao tốc, người nhà Lâm Trạch tới đón anh. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ba mẹ cậu ấy, nghe nói ba mẹ cậu ấy cũng bề bộn nhiều việc, quản giáo cậu ấy rất ít, mới dẫn đến hồi trung học cậu ấy phản nghịch lợi hại, làm cái gọi là bá chủ trường học.

Lâm Trạch bảo tôi cùng lên xe, nói đưa tôi về trước. Tôi vừa định từ chối, thì mẹ Lâm Trạch cũng mời tôi đi cùng.

Chuyện tôi trở về không nói với mẹ tôi, lúc trở về bà không ở nhà, phỏng chừng lại bận rộn công tác.

Không hiểu sao có chút mất mát. Nhất là nhìn thấy ba mẹ Lâm Trạch cùng nhau đón cậu.

Mẹ Lâm Trạch dường như nhận ra tâm tình của tôi, mời tôi đến nhà bà làm khách. Lâm Trạch cũng vẻ mặt chờ mong nhìn tôi.

Tôi từ chối không được, chỉ có thể đến nhà anh ấy. Ở nơi đó, tôi lại một lần nữa cảm nhận được sự ấm áp của ngôi nhà đã lâu không thấy.

Thì ra một người, thật sự có thể giữ một lời hứa, chiếu cố một người khác cả đời.

Giống như bố mẹ của Lâm Trạch.

"Châu Châu, anh có một việc muốn thẳng thắn với em." LâmTrạch tựa hồ có chút bất an nhìn tôi.

Từ miệng anh nói, tôi biết thì ra khi đó, anh đột nhiên lại bắt đầu theo đuổi tôi, là bởi vì biết tình huống gia đình của tôi, cũng từ chỗ bạn bè chung biết được bất an cùng kháng cự tôi vẫn chôn sâu trong đáy lòng.

"Châu Châu, em hãy tin tưởng anh, anh có thể chiếu cố với em, nói cả đời chính là cả đời."

Lâm Trạch nóng lòng tiêu trừ nỗi bất an chôn vùi trong lòng tôi từ lâu của tôi, đúng lúc thấy cha mẹ anh ấy tới.

Tôi xấu hổ nhắc nhở anh. Lâm Trạch có chút hoảng hốt nhìn tôi. Tôi tưởng anh sợ, đang muốn giải thích rồi rời đi.

Chỉ thấy mẹ anh ấy đi tới nắm tay tôi:

"Tiểu tử thối nói, ta nghe thấy rồi đấy, nếu sau này dám khi dễ Châu Châu, ta sẽ không tha cho con."

Ba Lâm Trạch cũng chậm rãi nói một câu:

"Đàn ông Lâm gia chúng ta nói là làm, sau này vợ của tiểu tử thối, không phải cháu,ông đây cũng không nhận ai khác."

Tôi thoáng cái bối rối. Lâm Trạch cười khổ giải thích:

"Ba mẹ, hai người đừng dọa Châu Châu, cô ấy còn chưa tiếp nhận con đâu."

Thì ra, anh ấy vừa rồi hoảng loạn. Không phải sợ cha mẹ nghe thấy, là sợ tôi xấu hổ.

Người như vậy, người nhà như vậy, ta còn có lý do gì không đồng ý đây.

Tôi hít sâu một hơi, đè xuống tất cả bất an trong lòng, lần đầu tiên bước qua ngưỡng cửa trong lòng:

"Được."

Lâm Trạch có chút sửng sốt. Sau một lúc kinh ngạc ngắn ngủi, anh không nhịn được kích động ôm lấy tôi, không hề bận tâm đến sự hiện diện của cha mẹ.

Cha mẹ cậu ấy cũng cười rời đi, để lại cho chúng tôi không gian riêng.

Tôithật sự rất vui mừng. May mắn mình gặp được chính là anh ấy, may mắn hắn chưa từng buông tay tôi.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Là mẹ tôi gọi tới. Tôi nhấc máy.

"Châu Châu, mẹ đi công tác đến gần trường học của con, con có rảnh ra ngoài gặp mẹ một lần không?"

Qua điện thoại, tôi dường như thấy được sự thận trọng của mẹ. Mấy năm nay, tôi đã bỏ lỡ quá nhiều quan tâm đến muộn.

Lần này, tôi không muốn bỏ lỡ lần nữa.

"Mẹ, bây giờ con đang ởnhà."

"Mẹ bây giờ trở về, con ở nhà ngoan ngoãn không được chạy loạn...."

Giống như là sợ không gặp được tôi. Mẹ tôi ngay cả điện thoại cũng không dám cúp, vẫn lải nhải nói chuyện với tôi.

"Không vội, con ở nhà chờ mẹ về, không chạy loạn nữa, mẹ lái xe cho tốt."

Tôi nhẹ giọng nói. Mơ hồ nghe được thanh âm nghẹn ngào của mẹ tôi.

[26]

Gần tối, mẹ tôi về đến nhà. Lâm Trạch đưa tôi về nhà. Mẹ tôi dường như có chút luống cuống tay chân hỏi tôi muốn ăn gì ở trường học thế nào.

Rõ ràng là cuộc trò chuyện bình thườnggiữa con trẻ và phụ huynh. Nhưng giữa chúng tôi, lại có vẻ xa lạ như thế.

"Mẹ, con muốn nói chuyện với mẹ." Tôi nhìn mẹ

Lần đầu tiên trong nhiều năm qua, tôi muốn nói chuyện với bà ấy. Nói về cha tôi, nói về quá khứ của họ, nói về.....khúc mắc trong lòng tôi.

Hôm đó mẹ tôi nói với tôi rất nhiều. Thì ra bọn họ cãi vã, bắt nguồn từ sự phản bội của cha tôi, bà cố ý ly hôn, chính là không muốn cho tôi biết những chuyện cha tôi làm, nhưng sau đó, tôi lại trách bà bức cha tôi đi, cho dù tôi biết, cha tôi vừa ly hôn với bà liền kết hôn với người khác.

Mấy năm nay bà ấy cố gắng làm việc, chính là vì có thể cho tôi sống tốt một chút, thế cho nên bà ấy đã không bên cạnh chứng kiến sự trưởng thành của tôi, sự quan tâm mà tôi cần.

Nói xong lời cuối cùng, mẹ tôi đỏ mắt xin lỗi tôi. Thật ra người không làm thất vọng bà ấy là tôi, là tôi ép buộc chính mình,kháng cự tất cả sự quan tâm của bà ấy.

Trong nháy mắt khúc mắc gỡ ra, tôi nhào vào trong lòng mẹ tôi. Cả kỳ nghỉ hè, công việc mẹ tôi vẫn hơi bận, nhưng bà ấy vẫn theo tôi đến nhập học.

Lúc Lâm Trạch tới đón tôi về trường. Tôi giới thiệu anh ấy với mẹ tôi, với tư cách là bạn trai tôi.

Tôi không biết mẹ tôi một mình nói chuyện gì với anh, tôi chỉ biết là, người tôi yêu, cùng người yêu tôi, sẽ luôn ở bên cạnh tôi.

Đối với tôi mà nói, vậy là đủ rồi...

(Hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro