Tiệm Hoa Vân Biên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệm hoa Vân Biên
(Tên do editor đặt)
Tác giả: 骆骆好运满怀
Đề cử: Ổ Mèo số 1505
Tài trợ raw: Kiwi Ngọt Lịm
Editor: Bun

—————————

Tôi vừa tiếp quản một tiệm hoa.

Chỉ là mấy bông hoa trong tiệm có điểm không bình thường lắm.

Hôm đó, có một vị khách đến mua hoa hồng.

Đang chọn hoa cho khách, bỗng trong đầu tôi có một giọng nói chói tai vang lên:

"Áaaaa chị chủ ơi em không muốn đi với hắn ta đâu."

"Hắn là tên t ộ i phạm gi ế t người đó."

"Bé cự tuyệt đi cùng hắn!!!"

"Bé không muốn nằm lì ở hiện trường á n m ạng đâu huhuhu..."

1

Đã gần 6 giờ tối.

Khi tôi còn đang suy nghĩ tối nay nên ăn gì thì chuông gió ngoài cửa vang lên, báo hiệu có khách tới.

Tôi nhanh chóng đứng dậy chào hỏi: "Chào mừng đến với [Tiệm hoa Vân Biên]. Mời anh xem tự nhiên, nếu cần giúp đỡ gì có thể kêu tôi."

Người tới là một chàng trai cỡ hai, ba nươi tuổi, người không cao lắm.

Sau khi nhìn quanh tiệm một vòng, anh ta đưa mắt ra hiệu:

"Chủ tiệm, gói cho tôi một bó hồng."

Giọng nói khàn khàn không phù hợp với lứa tuổi của anh ta làm tôi không thể không nhìn anh ta thêm lần nữa.

"Được, anh muốn bao nhiêu bông?"

Chàng trai khựng lại rồi cười nhẹ: "Lấy 18 bông đi."

"Anh chờ một chút, lập tức xong ngay."

Nói xong tôi bắt đầu chọn hoa hồng, vừa đưa tay ra trong đầu liền vang lên nột tiếng thét chói tai:

[A a a! Chị chủ ơi, bé không muốn đi cùng hắn đâu!!!]

[Hắn là tên tội p.h.ạ.m g.i.ế.t người.]

[Bé ngửi thấy trên người hắn có mùi m.á.u tươi.]

[Tiểu Mỹ cự tuyệt, Tiểu Mỹ không muốn nằm lì ở hiện trường vụ án đâu huhu...]

Nghe được lời này, tay tôi khựng lại giữa không trung, nghĩ đến tin tức mấy ngày nay tôi không khỏi cảm thấy sống lưng lạnh toát...

2

Gần đây thành phố Tĩnh An đã xảy ra một vụ án g.i.ế.t người liên hoàn.

Bởi vì chậm chạp chưa bắt được hung thủ nên người dân vô cùng hoang mang.

Những suy nghĩ của Tiểu Mỹ vẫn còn tiếp tục trong đầu tôi:

[Chị chủ ơi, nhanh chọn những bông hoa hồng bình thường rồi tiễn hắn đi.]

[Chị chủ đừng cả tin, hắn thật sự nguy hiểm lắm á.]

[Tiểu Mỹ thể, bé thật sự không có nói đùa!]

Trong lòng tôi bình tĩnh đáp lại Tiểu Mỹ: "Ừm."

Sau đó tôi quay lại nhìn chàng trai trẻ mà không để lại bất kỳ dấu vết nào. Tay vẫn tiếp tục chọn hoa hồng, chỉ là tôi đã bỏ qua mấy bông hoa đặc biệt trong tiệm.

Rất nhanh đã gói xong bó hoa, tôi đưa cho chàng trai đó:

"Tổng cả hết 188 tệ, quét mã ở đây là được."

Chàng trai đưa ra 2 tờ tiền mặt.

Tôi không khỏi sửng sốt: "Đưa... tiền mặt sao?"

Ngày nay giới trẻ rất ít khi sử dụng tiền mặt.

Mà anh ta lại không dám quét mã QR, không lẽ thật sự đúng như lời Tiểu Mỹ nói, anh ta là tội phạm g.i.ế.t người sao?

Chàng trai nhăn mặt: "Bên cô không nhận tiền mặt sao?"

"Không phải, anh đợi chút tôi trả lại tiền thừa cho anh."

Ý thức được mình đã thất thố, tôi nhanh chóng nhận lấy tiền từ tay chàng trai.

Lúc cúi đầu lấy tiền thừa tôi đã bỏ lỡ nụ cười quỷ dị trên mặt chàng trai này.

3

Sau khi tiễn chàng trai đó và xác nhận rằng anh ta đã đi xa, tôi quay vào tiệm tính đóng cửa nghỉ sớm một hôm.

Bất kể điều Tiểu Mỹ nói đúng hay là không thì đề phòng vẫn tốt hơn.

Nếu tôi thật sự bị nhắm tới thì sao, vất vả lắm mới có thể sống lại một lần, mới được ba tháng thôi, tôi thấy mình rất may mắn.

Kiếp trước khi tôi vừa tốt nghiệp đại học, nhà họ Ôn tìm đến cửa nói rằng tôi là đứa con gái ruột đã thất lạc nhiều năm của họ.

Lúc đầu tôi còn không tin, nhưng kết quả xét nghiệm quan hệ người thân khiến tôi không thể không chấp nhận.

Cứ như vậy, tôi chuyển vào Ôn gia và gặp được Ôn Nguyệt, người năm đó bị ôm nhầm với tôi.

Khi thấy tôi trở về, Ôn Nguyệt làm ầm ĩ muốn chuyển ra ngoài.

Cha mẹ Ôn ngăn cản cô ta, muốn cô ta ở lại.

Bọn họ quay đầu nói với tôi: " Nhĩ Nhĩ, con đừng so đo, Nguyệt Nguyệt từ nhỏ đã ở cùng chúng ta..."

"Nhiều năm như vậy, tình cảm vẫn còn đó, cha mẹ hi vọng hai đứa có thể ở chung với nhau thật tốt, được không?"

Nghe trong lời nói của cha mẹ Ôn thể hiện rõ ràng sự thiên vị, tôi cũng không có cảm giác gì.

Điều này cũng biểu thị rằng rất khó để đối xử với đứa con gái ruột mới được nhận về giống như con gái nuôi dưỡng nhiều năm bên mình.

Vậy nên tôi đổi họ, nhưng so với đứa trẻ mồ côi thì cũng không có gì khác.

Nhưng tôi không ngờ được là Ôn Nguyệt lại có thể nhẫn tâm như vậy.

Cô ta nhân lúc cha mẹ Ôn ra ngoài, tự mình gây ra trận hỏa ho.ạn.

Khi nghe tiếng tôi kêu cứu, cô ta cười lạnh: "Ôn Nhĩ, lẽ ra cô không nên quay trở về Ôn gia."

Tôi nghĩ nếu được làm lại một lần, tôi nhất định sẽ cách xa nhà họ Ôn.

Có lẽ nguyện vọng của tôi đã được thần linh nghe thấy.

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã được sống lại.

Tôi sống lại vào thời điểm vẫn còn là một đứa trẻ mồ côi, nhà họ Ôn còn chưa tìm thấy tôi.

Sau khi tiếp nhận chuyện mình sống lại, kế hoạch đầu tiên của tôi là tránh né việc Ôn gia nhận người thân.

Đúng lúc này tiệm hoa xuất hiện.

Sau khi sống lại được một ngày thì tôi nhận được điện thoại từ luật sư, lý do là một người họ hàng xa để lại cho tôi tài sản thừa kế.

Và tài sản thừa kế chính là tiệm hoa này.

Chuyện này ở kiếp trước không có xảy ra.

Nhưng vì để tránh mặt Ôn gia, tôi vẫn tiếp quản tiệm hoa này.

Tôi cần một chỗ ở để chứng minh rằng mình vẫn ổn, đồng thời từ chối quay về Ôn gia.

Tiệm hoa Vân Biên
(Tên do editor đặt)
Tác giả: 骆骆好运满怀
Đề cử: Mèo không ăn cá - 懒猫不吃鱼
Tài trợ raw: Kiwi Ngọt Lịm
Editor: Bun

—————————

4

Lúc đầu tôi nghĩ đó chỉ là một tiệm hoa bình thường.

Nhưng hình như nó không bình thường chút nào, tiệm hoa này rất lớn, trước khi tôi tiếp quản thì tiệm không kinh doanh và cũng không thuê nhân viên.

Như vậy lại đúng ý tôi, không có nhân viên thì khỏi phải giải thích nhiều.

Sân trước và sân sau của tiệm hoa không ngăn cách, phía sân sau rất thích hợp để ở.

Vào ngày thứ hai mở cửa tiệm hoa, tôi phát hiện ra mấy bông hoa trong tiệm có điểm không thích hợp.

Tôi đang ngồi trong cửa tiệm thong thả gói hoa, một cặp nam nữ võ trang đầy đủ bước vào.

Nhìn họ giống một đôi, nhưng cũng không hẳn vậy.

Chờ họ rời đi, trong đầu tôi vang lên một giọng nữ lanh lảnh:

[A a a! Tiểu Quy, thấy tui ship chuẩn không, tui đã nói hai người họ là một đôi mà!]

[Stop, Tiểu Mỹ, đó là do năng lực của cậu thôi nha.]

Trong giây lát tôi đã tưởng là mình nghe nhầm.

"Âm thanh gì vậy nhỉ?"

Giọng nữ hình như là của Tiểu Mỹ vang lên lần nữa:

[Thôi toang! Bị chị chủ phát hiện rồi!]

Được lắm, tôi có thể khẳng định là mình không nghe nhầm.

Tôi liếc nhìn bốn phía, cố gắng tìm nơi phát ra âm thanh.

[Chị chủ ơi chỗ này nè, nhìn hoa hồng ý, bông hồng đẹp nhất chính là Tiểu Mỹ.]

Theo sự chỉ dẫn của âm thanh, tôi thực sự đã tìm ra bông hồng đẹp nhất kia.

Là do bông hồng này cực kỳ lay động.

Tôi bước lại gần xem, chợt nhận ra đó chính là chậu hoa hồng đã có ở tiệm trước khi tôi tiếp quản.

Tôi nhớ ngày hôm qua khi tới đây, hình như trong tiệm đã có rất nhiều loại khác hoa khác nhau, không lẽ tất cả đều biết nói chuyện sao?

Nhìn quanh một vòng trong tiệm, tôi nhẹ nhàng hỏi: "Các em phát triển như thế nào vậy? Mấy bông kia cũng biết nói chuyện sao?"

[Có thể coi tụi em như là... nhân viên của tiệm, tụi em có thể tạo ra một chút hiệu ứng đặc biết cho mấy bông hoa kia.]

[Ví dụ như Tiểu Mỹ, hoa hồng của Tiểu Mỹ có thể làm tăng sác xuất hẹn hò của các khách hàng đó~]

[Tiểu Quy là hoa hướng dương, những bông hoa hướng dương của Tiểu Quy có thể giúp khách hàng điều chỉnh tâm trạng, biến tâm trạng tồi tệ trở nên tốt hơn.]

[Còn Tiểu Huân...]

Đang nói một tràng thì bỗng nhiên Tiểu Mỹ dừng lại, đáng thương nói: [Chị chủ ơi, Tiểu Mỹ khát nước.]

Tôi có chút bối rối: "Vậy chị tưới cho em ít nước nhé?"

[Dạ!] Cành của Tiểu Mỹ lại lắc lư.

Uống xong Tiểu Mỹ lại tiếp tục nói:

[Mấy bạn khác đều có thể nói chuyện, nhưng chắc là chị chủ nghe không được rồi.]

[Hai vị khách hồi nãy là người nổi tiếng mà Tiểu Mỹ ship CP trên mạng, là thật đó, he he.]

Nghĩ đến việc mình có thể sống lại, đột nhiên tiếp nhận thêm việc trong tiệm hoa có mấy bông hoa có thể nói chuyện, hình như cũng không phải là chuyện gì kỳ quái lắm.

Tôi gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Có vẻ như còn rất nhiều chuyện thú vị sau khi tôi được sống lại.

5

Sáng sớm hôm sau.

Tôi quen thuộc mở Weibo lên, định nằm nướng trên giường một lát.

Bỗng thấy một cái hotsearch ngay trên đầu trang.

#Thành phố Tĩnh An lại xảy ra á n m ạ n g#

Bấm vào xem, thời điểm xảy ra v ụ á n là rạng sáng.

N ạ n nhân là một cô gái 18 tuổi làm ca đêm tại một cửa hàng tiện lợi.

Điều khiến tôi sợ hãi nhất là những hình ảnh trong video được người qua đường đăng tải, tôi nhìn thấy bó hoa hồng chính tay mình gói, không nhiều không ít, vừa đủ 18 bông.

Vậy nên chàng trai trẻ kia đúng là tội p h ạ m g i ế t người như Tiểu Mỹ nói.

Tối hôm qua sau khi đóng cửa, tôi đã nghĩ đến việc báo cảnh sát, nhưng mà tôi không có bất kỳ chứng cứ nào, chỉ dựa vào lời nói của bản thân tôi thôi thì không thuyết phục.

Cho nên tôi chỉ có thể dẹp bỏ ý nghĩ này.

Nghĩ tới đây tôi lại thấy có chút hối hận, nếu như hôm qua tôi báo cảnh sát sau khi chàng trai kia rời đi, cho dù không thể thuyết phục được người khác thì có lẽ cũng có thể giúp cô gái này thoát được một lần.

Cô ấy chỉ mới 18 tuổi, độ tuổi đẹp như hoa...

Không còn tâm trạng nằm nướng, tôi ngồi dậy báo cảnh sát.

Hi vọng manh mối mà tôi cung cấp có thể sớm đưa người kia ra trước công lý.

Sau khi tiễn chú Mạo đến thu thập chứng cứ, tôi ngơ ngác ngồi ở trước quầy thu ngân..

Bên tai vẫn còn vang vọng những lời họ do dự mãi mới nói trước khi đi:

[Nhạc tiểu thư, nếu có thể thì mấy ngày này cô đừng mở cửa tiệm.]

[Chúng tôi nghi ngờ đối phương có thể sẽ chú ý tới cô.]

[Tuy nhiên cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng bắt được người, cũng cảm ơn cô đã cung cấp manh mối.]

Tôi quyết định nghe chú Mạo, đóng cửa tiệm mấy ngày.

Kiếm tiền tất nhiên là quan trọng, nhưng vất vả lắm mới sống lại được một lần, mạng nhỏ này vẫn quan trọng hơn.

Thấy tôi đột nhiên đóng cửa tiệm, Tiểu Mỹ thắc mắc: "Có phải vì tin tức lúc sáng không chị chủ?"

Tôi gật đầu: "Ừm, có khả năng chị đã bị đối phương để mắt tới, đành phải tránh mấy ngày thôi."

"Chị tin chú Mạọ sẽ bắt được hắn."

Âm thanh an ủi của Tiểu Mỹ vang lên: [Chị chủ đừng sợ, chỉ cần chị không ra khỏi tiệm thì hắn sẽ không làm hại chị được.]

"Hả? Vì sao vậy?"

[Bé không thể nói, tóm lại chỉ cần chị ở trong tiệm thì hắn không thể làm gì chị.]

6

Đã qua ba ngày mà vẫn không có tin tức tốt nào.

Đêm đó, tôi dự tính ngày mai sẽ mở cửa buôn bán bình thường.

Cứ đóng cửa tiệm suốt cũng không phải là biện pháp hay.

Chẳng lẽ ngày nào chưa có kết quả thì chưa được mở cửa tiệm sao?

Đúng lúc này tôi nghe thấy tiếng sột soạt từ phía sân trước.

Nghĩ đến điều gì đó, tôi rời giường cầm d a o phay đi tới sân trước.

Trước khi đi ra tôi đã nhắn cho chú Mạo.

Nhiều ngày trôi qua, chắc hẳn là tên kia tới rồi.

Lúc tới sân trước, qua khe hở cánh cửa tôi nhìn thấy bóng người kia, hắn đang cạy cửa.

Như thể cảm nhận được, người kia ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi giả vờ sợ hãi lùi về sau một bước.

Thấy thế, hắn cười cười, giọng nói khàn khàn như m a q u ỷ thầm thì: "Cô chủ, đã lâu không gặp."

Tôi giơ con d a o phay trong tay lên: "Đúng vậy nha, đã lâu không gặp. Tôi chờ anh lâu lắm rồi đó."

Nghĩ tới c h é m thằng nhãi ranh này lâu lắm rồi, lại còn tự mình dâng tới cửa.

Xem ra thằng nhãi này còn cần chút thời gian để cạy cửa, tôi trốn bên cạnh bàn thu ngân.

Trong lòng căn dặn Tiểu Mỹ:

[Tiểu Mỹ, lát nữa tụi chị mà c h é m nhau thì em mang các bạn trốn xa một chút, cẩn thận không bị thương nha.]

[Dạ, ơ?] Tiểu Mỹ dứt khoát đáp lại, sau đó sửng sốt: [Chị chủ đừng làm chuyện nguy hiểm, Tiểu Mỹ có thể khống chế được hắn.]

[Không cần khống chế, Tiểu Mỹ giúp chị một việc đi.]

Tôi không nghi ngờ tính chân thực trong câu nói có thể khống chế thằng nhãi kia của Tiểu Mỹ.

Chỉ là xử lý một con rệp, tự tôi có thể giải quyết được.

[Sao phải gấp?]

[Tiểu Mỹ có thể xử lý video giám sát tối nay trong tiệm được không?]

[Không thành vấn đề, Tiểu Mỹ đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.]

Tiểu Mỹ vừa dứt lời thì âm thanh cạy cửa cũng dừng.

Tôi nhìn thằng nhãi cầm d a o bước tới, không khỏi cúi đầu nhìn con d a o phay trên tay.

Hình như mua nhỏ mất rồi.

"Cô chủ, hoa hồng nhà cô thật sự rất đẹp, sau khi nhuốm m á u lại càng đẹp hơn."

Thằng nhãi đó dừng lại, lóe lên ánh mắt dò xét con mồi.

Mắt hắn dừng lại trên con d a o phay trong tay tôi trong chốc lát, lần nữa cất giọng mang theo ẩn ý:

"Cô chủ, giãy dụa làm gì cho phí công vậy."

Vừa dứt lời hắn đã tiến lên, một tay đưa ra có ý muốn giật lấy con d a o phay trong tay tôi, tay còn lại cầm con d a o đâm thẳng vào bụng tôi.

Tôi không có ý muốn tránh né, để mặc cho mũi d a o đâm vào da thịt.

Đau đớn dữ dội khiến tôi không nhịn được tiếng rên rỉ, tôi nhếch khóe môi.

Tiếp theo, đến lượt tôi phản kích.

Tôi lách người tránh né, một tay nắm chặt d a o phay hướng thẳng phía trước vung vẫy.

Tôi đem d a o trong tay hắn hất ra sau, nhịn đau nhấc chân đạp thẳng vào đũng quần hắn, phun nước bọt: "Phì, súc sinh đáng c h ế t! Mày thích m á u nhuộm hoa hồng không? Sao không lấy m á u mày mà nhuộm?"

Thay mặt n ạ n nhân trước đó, tôi đáp lễ hắn bằng một d a o nữa vào bụng, tôi nghe được tiếng còi cảnh sát đang đến gần.

Chỉnh đốn biểu cảm trên mặt, tôi hét lên: "Mày đừng tới đây, đừng có tới đây..."

Đồng thời vung d a o loạn xạ lên người hắn, từng đường m á u xuất hiện.

Tiệm hoa Vân Biên
(Tên do editor đặt)
Tác giả: 骆骆好运满怀
Đề cử: Mèo không ăn cá - 懒猫不吃鱼
Tài trợ raw: Kiwi Ngọt Lịm
Editor: Bun

—————————

7

Sau khi thằng ranh kia bị khống chế, hai mắt tôi mờ đi, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Lần nữa tỉnh lại, lọt vào tầm mắt tôi là trần nhà màu trắng của bệnh viện.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đi tới.

Chính là người lần trước nhắc nhở tôi đóng cửa tiệm mấy ngày, hình như mấy người đi cùng gọi anh ấy là "đội trưởng Tạ".

Thấy tôi tỉnh lại, anh ấy quan tâm hỏi: "Có thấy chỗ nào không thoải mái hay không? Tôi gọi bác sĩ nhé?"

Tôi lắc đầu, vừa định mỉm cười thì vô tình chạm vào vết thương, liền hít một hơi cau mày.

Nói tới, tên s ú c sinh kia đâm một d a o thật sự rất là đau.

Nếu không phải tôi sợ không tạo thành tình huống phòng vệ chính đáng thì q u ỷ mới chịu bị như vậy.

Đội trưởng Tạ đứng bên cạnh thấy sắc mặt tôi không đúng nên quay người muốn đi gọi bác sĩ.

Tôi vội vàng ngăn lại: "Không... không cần gọi, tôi không sao."

Đội trưởng Tạ vừa muốn ra ngoài thì dừng bước, nói với tôi:

"Ừm, bác sĩ nói cô bị mất máu quá nhiều dẫn tới té xỉu, cố gắng nghỉ ngơi thật tốt."

"Tối nay có lẽ còn cần Nhạc tiểu thư phối hợp lấy lời khai."

Tôi gật đầu, nhỏ giọng mở miệng thăm dò: "Đội trưởng Tạ, phạm n h â n kia..."

Đội trưởng Tạ cười cười trấn an nói: "Nhạc tiểu thư yên tâm, hắn đã bị khống chế, chỉ là..."

Bỗng dưng khó hiểu dừng lại, nội tâm tôi hoảng loạn, không phải là do tôi ra tay nặng quá, s ú c sinh kia mất m á u quá nhiều nên thăng rồi chứ?

"Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là trên người hắn rất nhiều vết thương, phải để thằng ranh này sống yên ổn thêm vài ngày."

Trong giọng nói của đội trưởng Tạ mang theo cảm giác không cam lòng.

Tôi thở dài một hơi, không c h ế t là được rồi, hắn còn phải trả lại công bằng cho gia đình n ạ n nhân.

8

Trong khoảng thời gian này tôi phải ở lại bệnh viện dưỡng thương, đồng thời phối hợp với cảnh sát lấy lời khai.

Lúc nói tới máy giám sát trong tiệm, vị cảnh sát nữ đang lấy lời khai tỏ vẻ không hiểu: "Lúc chúng tôi đi lấy máy giám sát trong tiệm thì phát hiện, không biết nó đã bị hỏng từ lúc nào."

"Nhạc tiểu thư có biết không?"

Tôi bình tĩnh lắc đầu: "Không biết, với lại máy giám sát trong tiệm cũng đã cũ, lúc tôi mới tiếp quản tiệm cũng tính đổi cái mới."

"Sau đó lại bề bộn nhiều việc nên kéo dài tới giờ."

Trong lòng tôi lặng lẽ cho Tiểu Mỹ một lời tán thưởng, làm việc quá đáng tin.

Cũng do tôi lười nên chưa đổi máy giám sát cũ của tiệm hoa.

Tại ngày thứ mười nằm viện, đội trưởng Tạ mang tới cửa hai vị khách không mời mà đến.

Là hai vị cha mẹ Ôn gia đã sớm bị tôi bỏ qua không quan tâm.

Nên tới rồi cũng sẽ tới, thật sự trốn không nổi.

Cha mẹ Ôn gia không chịu từ bỏ ngay cả khi không tìm thấy tôi ở phòng thuê cũ.

Họ tìm người điều tra mấy tháng, biết được tôi đang ở thành phố Tĩnh An mở tiệm hoa hoa kinh doanh.

Hai vợ chồng này còn đặc biệt chạy từ thành phố khác tới, nghe mọi người xung quanh nói tiệm hoa vừa xảy ra á n m ạ n g đã vô cùng lo lắng chạy tới cục cảnh sát.

Đội trưởng Tạ nghe nói tôi là trẻ mồ côi nên quyết định dẫn họ tới, để chúng tôi gặp mặt một lần.

Nói rõ ràng xong đội trưởng Tạ đi ra ngoài, để lại không gian cho tôi và cha mẹ Ôn gia.

Tôi giương mắt nhìn hai người họ, thật sự không hiểu nổi, tại sao họ lại phải tốn nhiều công sức tìm tôi về?

Bởi vì yêu tôi sao? Nhưng rõ ràng bọn họ yêu Ôn Nguyệt, nhận tôi về không cảm thấy thừa thãi sao?

Mẹ Ôn đỏ mắt tiến lên, muốn kéo tay tôi: "Nhĩ Nhĩ, con gái của mẹ..."

Tôi tránh đi: "Từ nhỏ tôi đã là trẻ mồ côi, lớn lên trong trại trẻ mồ côi, không có cha mẹ."

Cha Ôn đứng một bên giải thích, y như những gì đã xảy ra ở kiếp trước.

Lúc mới sinh tôi bị ôm sai, mãi đến khi Ôn Nguyệt xảy ra chuyện ngoài ý muốn hồi lớp 12 bọn họ mới phát hiện ra, Ôn Nguyệt không phải là con gái ruột của họ.

Ngay lập tức, ông ấy đã tìm người đi kiểm tra bệnh viện năm đó mẹ Ôn sinh con.

Cho tới tận năm nay bọn họ mới có manh mối về tôi.

"Nhĩ Nhĩ, cha biết, đột nhiên xuất hiện cha mẹ đối với con là rất bất ngờ."

"Con không tin thì chúng ta có thể làm giám định người thân, chờ có kết quả chúng ta lại tính tiếp."

Tôi đồng ý, dù là kiếp trước hay hiện tại thì kết quả giám định cũng chỉ mang tính hình thức.

Đoán chừng trước khi bọn họ tìm đến thì đã nghĩ kỹ biện pháp rồi.

Sáng sớm hôm sau, cha mẹ Ôn gia mang theo kết quả giám định tới bệnh viện.

Không có bất ngờ nào xảy ra, kết quả giám định người thân là có quan hệ máu mủ.

Hốc mắt mẹ ôn đỏ đỏ, hình như mới khóc xong: "Nhĩ Nhĩ, con đã phải chịu khổ nhiều năm rồi."

"Chờ vết thương của con lành chúng ta cùng nhau về nhà được không?"

Tôi không trả lời mà hỏi lại: "Hôm qua hai người nói là tôi bị ôm sai, vậy người bị ôm sai với tôi, Ôn Nguyệt, hai người tính như thế nào?"

Trong lòng tôi không ngăn được nụ cười lạnh, về nhà? Trở về cho Ôn Nguyệt t h i ê u c h ế t lần nữa sao?

Vừa hỏi xong vấn đề này, cha mẹ Ôn gia cùng sửng sốt một lúc lâu.

Nhìn thấy biểu tình trên mặt họ, tôi nhẹ nhàng mở miệng: "Khó xử lắm sao? Lúc quyết định tìm tôi về hai người không nghĩ đến vấn đề này à?"

"Hay là, hai người cảm thấy tôi và Ôn Nguyệt nhất định có thể ở chung với nhau thật tốt?"

Mẹ Ôn vội vàng giải thích: "Không phải, Nhĩ Nhĩ. Nguyệt Nguyệt từ nhỏ đã lớn lên bên cha mẹ, không phải con ruột nhưng cũng có tình cảm..."

"Mẹ biết, nhiều năm như vậy con đã chịu nhiều thua thiệt..."

"Đủ rồi." Tôi cắt ngang lời mẹ Ôn: "Các người không mắc nợ tôi cái gì, bị ôm sai con cũng không được tính là lỗi của các người."

"Cho nên đừng tới quấy rầy tôi, các người cứ coi Ôn Nguyệt như con ruột là được rồi."

"Dù sao cũng nuôi hai mươi mấy năm, như bà nói, không phải con gái ruột nhưng cũng không khác gì mấy, không phải vậy sao?"

"Tôi là một người được tìm về từ bên ngoài, thật sự không dám so sánh."

9

Sau khi tôi đơn phương nói ra những lời hôm đó, cha mẹ Ôn gia đã nhiều ngày không xuất hiện.

Cho tới khi bác sĩ tuyên bố tôi có thể xuất viện.

Ngày xuất viện tôi được đội trưởng đội cảnh sát Tạ Lê Xuyên tặng một túi lá bưởi lớn.

Nguyên văn lời anh ấy nói: "Xua đi xúi quẩy, cô chủ Nhạc."

Đến lúc anh ấy rời đi tôi mới biết được, thì ra vụ á n của tên s ú c sinh kia chuẩn bị mở phiên tòa xét xử, chắc là sẽ t ử h ì n h.

Lúc tôi đưa Tạ Lê Xuyên ra cửa phòng bệnh thì gặp được cha mẹ Ôn đã nhiều ngày không thấy mặt.

"Nhĩ Nhĩ, mẹ và cha con về nhà suy nghĩ kỹ rồi, là chúng ta không tốt, không để ý đến tâm tình của con."

"Ôn Nguyệt cũng đã thành niên, mẹ và cha con quyết định để nó dọn ra ngoài, về sau nó sẽ không ở lại Ôn gia."

"Vậy nên Nhĩ Nhĩ, cùng mẹ trở về có được không?"

Nghe được lời mẹ Ôn nói tôi hơi kinh ngạc.

Ở kiếp trước Ôn Nguyệt bày ra khổ nhục kế đòi dọn ra ngoài, là cha mẹ Ôn ngăn cản.

Đời này ngược lại rất thú vị, Ôn Nguyệt còn chưa kịp ầm ĩ mà cha mẹ Ôn lại muốn cô ta dọn ra ngoài trước.

"Dì Ôn, tôi nghĩ ngày đó mình đã nói rất rõ ràng, tôi không hi vọng các người lại tới quầy rầy tôi."

"Ngoại trừ mối quan hệ huyết thống không thể chối bỏ, tôi không muốn cùng các người dính dáng thêm bất kỳ quan hệ nào khác."

Xùy~, cứ coi như Ôn Nguyệt dọn đi rồi thì sao? Không chừng như vậy cô ta còn hận tôi nhiều hơn.

So sánh với Ôn gia vô cùng nguy hiểm thì tiệm hoa nhỏ của tôi vẫn tốt hơn.

Mỗi ngày mở tiệm bán ít hoa, nghe Tiểu Mỹ cùng Tiểu Quy nói chuyện phiếm không tốt hơn à?

Thấy tôi cự tuyệt, mẹ Ôn dường như đã đoán trước được, bà cười nói:

"Không sao cả, Nhĩ Nhĩ, con không muốn về vậy thì không trở về, mẹ lại bên này với con."

"Một mình con ở bên này cũng cần có người chăm sóc."

Tiệm hoa Vân Biên
(Tên do editor đặt)
Tác giả: 骆骆好运满怀
Đề cử: Mèo không ăn cá - 懒猫不吃鱼
Tài trợ raw: Kiwi Ngọt Lịm
Editor: Bun

—————————

10

Trải qua một tháng rốt cục tiệm hoa cũng có thể mở cửa kinh doanh.

Ngày đầu tiên mở lại, đơn đặt hàng tôi nhận được nhiều gấp mấy lần so với bình thường.

Trong tiệm gần như chật kín khách đợi tôi gói hoa.

Lúc tôi nhập viện đã xảy ra chuyện gì sao? Làm sao mà nhiều khách như này?

Tôi vừa gói hoa vừa hỏi thầm Tiểu Mỹ ở trong lòng:

[Tiểu Mỹ, hôm nay là ngày lễ gì sao? Sao lại nhiều người như vậy?]

Một lúc lâu sau tôi mới nghe được âm thanh hào hứng của Tiểu Mỹ:

[Chị chủ ơi, tiệm nhà chúng ta hot rồi!]

[Hả? Hot cái gì cơ?]

Nghe Tiểu Mỹ giải thích xong tôi mới biết, tháng trước tôi và tiệm hoa lên hotsearch một lần vì tên tội p h ạ m g i ế t người kia.

Dân mạng mắng xong tên cặn bã lại sôi nổi nói chờ tôi mở lại tiệm kinh doanh sẽ tới ủng hộ việc buôn bán.

Tiền tài từ trên trời cứ vậy rớt xuống đầu tôi.

Mới hôm qua, CP mà Tiểu Mỹ ship trên mạng công khai, dân mạng đào ra được lúc họ bí mật hẹn hò từng ghé qua tiệm hoa của tôi.

Fan CP nhao nhao tuyên bố muốn tới check-in.

Tiền tài trên trời này, càng ngày càng nhiều.

Cho nên hôm nay đơn hàng rất nhiều, khách đứng chật cả tiệm.

Cả ngày nay tôi bận đến mức chân không chạm đất.

Rốt cục tới tận chiều mới xử lý xong hết các đơn hàng, tôi mệt mỏi ngã xuống ghế trước bàn thu ngân.

Một cốc nước ấm đưa tới trước mặt, tôi vô thức nhận lấy, xong mới phát hiện ra là mẹ Ôn đến từ giữa trưa tới tận bây giờ vẫn chưa đi.

Nhờ mẹ Ôn hỗ trợ tiếp khách nên buổi chiều nhẹ nhàng hơn buổi sáng rất nhiều.

Nghĩ tới đây tôi hạ giọng nói: "Hôm nay cảm ơn dì Ôn."

Mẹ Ôn không hề để ý đến chuyện xưng hô của tôi, mỉm cười:

"Khách sáo cái gì, đều là người một nhà, cảm ơn với không cảm ơn làm gì"

"Hôm nay Nhĩ Nhĩ mệt lắm rồi phải không? Để mẹ nấu cơm cho con nhé?"

"Mẹ nấu cơm ngon lắm đấy, Nguyệt Nguyệt..."

Đột nhiên xuất hiện cái tên này, chủ đề vốn đã cứng ngắc lại càng thêm bế tắc.

Tôi cười giễu: "Không cần đâu, dì trở về đi, tôi phải đóng cửa tiệm."

Thấy thái độ tôi cứng rắn, mẹ Ôn đành phải thôi:

"Vậy được rồi, mẹ đi đây, con nhớ ăn cơm đầy đủ."

Sau khi mẹ Ôn đi, tôi ngồi nhìn chén nước đến mất hồn.

Đột nhiên giọng nói của Tiểu Mỹ vang lên:

[Chị chủ ơi, chị không vui sao?]

[Sao em lại nói vậy?]

Giọng nói lanh lảnh của Tiểu Mỹ đầy vẻ không hiểu:

[Cha mẹ Ôn đem Ôn Nguyệt mà chị chán ghét đuổi khỏi nhà, Tiểu Mỹ cho rằng chị sẽ vui vẻ nhưng nhìn chị giống như là còn khó chịu hơn.]

[Chị thật sự không có ý định nhận lại họ sao?]

Tôi nhếch khóe môi: [Không phải không có ý định mà là không dám.]

[Bọn họ vì chị mà đem Ôn Nguyệt đuổi đi, Tiểu Mỹ, em đoán xem Ôn Nguyệt có vì vậy mà ghi hận lên chị không?]

[Hơn nữa, chuyển ra ngoài không phải là không thể chuyển về lại, chỉ là chuyện một câu nói thôi.]

[Lỡ như cô ta lại một lần nữa phóng h ỏ a thiêu c h ế t chị thì sao?]

Tiểu Mỹ phản bác: [Sẽ không đâu, có Tiểu Mỹ ở đây, Tiểu Mỹ sẽ bảo vệ chị.]

Tôi nở nụ cười: [Được rồi, cảm ơn Tiểu Mỹ.]

11

Bởi vì làn sóng tiền tài ngập trời này mà tiệm hoa của tôi trở nên hot trên mạng ở thành phố Tĩnh An.

Có thể là do những bông hoa hồng đặc biệt đang được bán mà khách hàng quen quay lại mua cực kỳ nhiều, lượng đánh giá tích cực cũng nhiều đến kinh ngạc.

Hôm đó, một hotsearch trên Weibo lặng lẽ leo lên đầu danh sách tìm kiếm:

#Ghé thăm tiệm hoa nổi tiếng trên mạng của thành phố Tĩnh An#

Một tài khoản V* tên Bác Văn, là một người nổi tiếng chuyên bình luận về các sự kiện xã hội, đã đăng một bài viết:
*là tải khoản Weibo chính thức đã được xác minh

[Gần đây thành phố Tĩnh An có một tiệm hoa rất nổi tiếng, ai cũng biết. Không ngờ nhà cô ta lại dựa vào việc uống m á u người khác để marketing.]

[Lợi dụng vụ án nào đó để mua hotsearch, giả bộ bị thương đóng của tiệm một thời gian để lấy tình thương từ dư luận, cư dân mạng nhao nhao kêu gọi ủng hộ việc kinh doanh.]

[Sau đó, một ngày trước khi mở cửa kinh doanh, nhà nào đó công khai, tình cờ đào ra lúc hẹn hò đã ghé qua tiệm hoa kia.]

[Không thể không nói, người đứng sau làm marketing này quả thật là cao tay. Cơ mà không biết thế nào lại còn marketing là hoa này cự kỳ tươi mới, nở rất lâu.]

[Mắc cười, không tìm được ý tưởng markerting thì cũng đừng lôi cái lý do sứt sẹo như vậy ra chứ.]

Dưới khu bình luận là một mảnh gió tanh mưa m á u.

[Hả? Này là có người ghen tị đỏ mắt với "Tiệm hoa Vân Biên" nên hắc cổ sao?]

[Cái quái gì vậy? Nhận tiền hắc người ta có thấy xấu hổ không?]

[Tôi cảm thấy chủ blog nói cũng không sai, Vân Biên không phải là dựa vào marketing mà nổi sao?]

[Tôi cũng thấy vậy, dựa vào độ hot của vụ án kia, tình huống đêm đó có ai biết là như nào, cô ta nói bị thương thì chính là bị thương sao?]

[Không phải chứ, internet không có lịch sử trang sao? Những bức ảnh được lan truyền đêm đó, từ trong ra ngoài chỗ nào không đỏ? mấy người kêu như vậy là giả vờ bị thương?]

[Nhưng mà hoa tươi mới, nở lâu không phải là marketing sao?]

[Lầu trên, thật sự không phải marketing, mùng 2 tháng trước tôi có mua hoa hướng dương, tới hôm nay là tròn một tháng nhưng vẫn còn rất tươi, có hình ảnh chứng minh.]

Lúc biết được chuyện này thì tôi đang bề bộn nhiều việc.

Trong đầu là giọng nói xù lông của Tiểu Mỹ:

[Tức c h ế t bé rồi, Ôn Nguyệt thật là đáng ghét!]

[Cô ta dám dùng tiền tìm người hắc chị và tiệm hoa! Ahhhh!]

[Tiểu Mỹ tìm thấy lịch sử trò chuyện của chủ blog nhận tiền kia, cô ta cứ chờ đấy, xem Tiểu Mỹ có vạch trần cô ta hay không.]

[Chị chủ, chị đừng bận rộn nữa, nhanh phối hợp với Tiểu Mỹ đăng hồ sơ bệnh án lên đi, chúng ta thêm dầu vào lửa, cho hắn chừa tung tin đồn nhảm.]

Tôi trả lời: [Tiểu Mỹ giỏi quá! Chị đi làm ngay đây.]

Tôi ngừng công việc trong tay, cầm lấy điện thoại đang kêu vang.

Đầu tiên là dùng tài khoản chính thức của tiệm hoa đăng lại bài viết trên Weibo của tài khoản vô danh do Tiểu Mỹ tạo ra, sau đó đăng hồ sơ bệnh án lên, kèm theo nội dung:

[Thanh giả tự thanh, không nghĩ đến Vân Biên vậy mà đáng giá 10 vạn để mua hắc, kinh sợ, JPG.]

Sau đó tôi lưu hình ảnh Ôn Nguyệt chuyển tiền cho chủ blog, gửi cho cha Ôn.

Con gái ông ấy làm chuyện tốt, dù sao cũng phải đưa ra một lời giải thích.

Nhận thấy ánh mắt của khách hàng bên cạnh, tôi cười nói xin lỗi:

"Thật xin lỗi, vừa có c h ó điên cắn càn, đã xử lý xong."

Khách đứng bên cạnh chờ cũng nhìn thấy bài đăng trên Weibo, sôi nổi cười nói:

"Ha ha ha ha! Cô chủ trâu bò, trào phúng tốt lắm."

"Đúng rồi! Chỉ toàn là tung tin đồn nhảm, tươi mới hay không chẳng lẽ tôi không biết sao?"

"Bọn họ chỉ ghen ghét vì tiệm kinh doanh tốt thôi."

...

Làm xong công việc tôi ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, chuông gió trước cửa lại vang lên.

Tôi đành phải đứng dậy chào hỏi: "Chào mừng đến với "Tiệm hoa Vân Biên", quý khách tùy ý xem..."

Thấy người tới là Tạ Lê Xuyên, lời còn lại đều bị nghẹn trong cổ họng.

"Tạ, đội trưởng Tạ tới mua hoa sao?"

Từ lần xuất viện đó, Tạ Lê Xuyên cũng đã ghé tiệm mấy lần.

Ngoại trừ một lần đến báo cho tôi tên s ú c sinh kia sẽ bị t ử hình, còn lại phần lớn là tới mua hoa.

Lúc đầu tôi còn tưởng là mua cho bạn gái, trêu chọc nói:

"Đội trưởng Tạ, hôm nay hoa hồng nở rất dễ thương, tặng hoa hồ điệp lan nhiều lần như vậy rồi, lần này cân nhắc tặng bạn gái hoa hồng nhé?"

Ai ngờ anh ấy trả lời: "Cô chủ Nhạc, tôi không có bạn gái, hoa này tôi mua cho mẹ."

Trong một giây, xấu hổ đạt đỉnh điểm, tôi hận cái miệng tài lanh này!

"Hôm nay không mua hoa, chỉ là nghĩ tới có khả năng cô chủ Nhạc cần giúp đỡ nên tới xem một chút."

Giọng nói ôn hòa của Tạ Lê Xuyên làm tôi hoàn hồn.

"Ừm, đội trưởng Tạ nói rõ chút được không?"

Tạ Lê Xuyên thấy dang vẻ ngơ ngác của tôi, khó hiểu nói:

"Nhạc Nhĩ, hôm nay cô không xem Weibo sao?"

Tôi gật đầu: "Có xem."

"Ừm, tôi tới là muốn hỏi cô có cần pháp luật vào cuộc không? Tôi có một người bạn là luật sư rất giỏi, hiệu suất thắng kiện siêu cao."

Hiểu được sự quan tâm trong lời nói của Tạ Lê Xuyên, tôi mỉm cười:

"Cảm ơn đội trưởng Tạ, tạm thời không cần đâu. Anh yên tâm, nếu cần nhất định tôi sẽ liên hệ."

Đến bây giờ vẫn chưa nhận được tin tức gì từ cha Ôn, nếu ông ấy không để ý Ôn Nguyệt, vậy thì tôi chắc chắn sẽ kiện cô ta, c h ó điên đã tìm tới cửa, không đánh hai gậy sẽ không nhớ lâu.

Tiệm hoa Vân Biên
(Tên do editor đặt)
Tác giả: 骆骆好运满怀
Đề cử: Ổ Mèo số 1505
Tài trợ raw: Kiwi Ngọt Lịm
Editor: Bun

—————————

12

Sáng sớm hôm sau cha Ôn gọi điện thoại tới.

"Nhĩ Nhĩ, chuyện ngày hôm qua cha đã dạy bảo Ôn Nguyệt. Hai ngày nữa cha sẽ đưa nó đến thành phố Tĩnh An tự mình xin lỗi con."

"Sau này cha sẽ đưa nó ra nước ngoài, sẽ không hỗ trợ tài chính cho nó nữa, nó cũng nên học cách tự nuôi sống mình."

Nghe được kết quả này, thật sự ngoài dự tính.

Tôi phát hiện ra, cha mẹ Ôn cũng không thiên vị Ôn Nguyệt như tôi tưởng tượng.

"Nhĩ Nhĩ? Con còn nghe không?"

"Ừm."

Cha Ôn thở dài: "Nhĩ Nhĩ, cha mẹ không yêu cầu con nhất định phải tiếp nhận chúng ta, nhưng nếu con gặp khó khăn gì, Ôn gia vĩnh viễn là chỗ dựa cho con."

"Con vui vẻ ở thành phố Tĩnh An mở tiệm hoa cũng tốt, lúc nào rảnh rỗi thì có thể quay về nhà."

"Cổng Ôn gia luôn luôn mở vì con."

Tôi im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: "Được, tôi biết rồi."

Cúp điện thoại của cha Ôn, tôi tìm Tạ Lê Xuyên xin phương thức liên hệ của người bạn luật sư.

Tôi chưa quên còn một tên blogger c h ó điên chưa xử lý.

Sau khi trao đổi qua với luật sư, bởi vì có bằng chứng vô cùng xác thực nên có thể trực tiếp khởi tố chủ blog kia tội phỉ báng tung tin đồn nhảm.

Hôm sau, người bạn luật sư này báo với tôi rằng văn kiện của luật sư đã được gửi đi.

Tôi đăng nhập vào tài khoản Weibo chính thức của tiệm hoa, trực tiếp @ tài khoản V của blogger kia, kèm theo nội dung:

[Chắc hẳn chủ blog đã nhận được văn kiện của luật sư nhỉ? Chúng ta gặp nhau tại tòa án nha~ Cuối cùng: Internet cũng không nằm ngoài vòng pháp luật, làm người thiếu hiểu biết, trắng trợn tung tin đồn phỉ báng người khác, pháp luật đang nhìn chằm chằm bạn, mọi người đều biết.]

Bài viết đăng tải được một lát, dưới khu bình luận đã bùng nổ:

[Xếp đầu hóng hớt, cô chủ ngầu quá, bùng nổ thật sảng khoái!]

[Đây chính là sảng văn đương đại.]

[Này thì nhận tiền tung tin đồn nhảm, lần này đá phải tấm sắt rồi ha?]

[Đáng đời! Đáng đời!]

13

Vào ngày mở phiên tòa tôi đã thắng kiện, Tạ Lê Xuyên có gọi điện thoại tới.

"Chúc mừng nha, cô chủ Nhạc, tôi đã nói bạn của tôi rất giỏi đúng không?"

Giọng nói của Tạ Lê Xuyên xen lẫn tiếng cười từ phía bên kia truyền tới.

Vừa khởi kiện thắng nên tâm trạng tôi rất vui:

"Đúng đúng, rất giỏi, vô cùng cảm ơn đội trưởng Tạ đã giới thiệu cho tôi một vị luật sư đỉnh như vậy."

Giọng nói Tạ Lê Xuyên lớn hơn: "Chỉ cảm ơn suông vậy thôi sao?"

"Vậy hôm nào mời đội trưởng Tạ ăn cơm nhé? Địa điểm cho anh chọn."

"Nhạc Nhĩ, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay luôn được không?"

Tôi suy nghĩ hôm nay cũng không bận gì, lập tức đồng ý:

"Được, vậy tối nay gặp nhau tại tiệm hoa nhé?"

"Tốt, tối nay gặp."

Tôi vội vàng từ tòa án chạy về tiệm hoa, Tạ Lê Xuyên vẫn chưa tới.

Nhưng trước cửa tiệm hoa lại có một cô gái ăn mặc khéo léo, đi đi lại lại.

Lúc cô gái đó quay mặt lại, tôi nhìn thấy mặt cô ta, chính là Ôn Nguyệt.

Tất nhiên Ôn Nguyệt cũng nhìn thấy tôi, nhanh chân bước lại gần tôi.

Khi lại gần tôi nghe đươc cô ta cầu xin nói:

"Nhĩ Nhĩ, cầu xin cô, tôi xin lỗi cô, cô bảo cha đừng đưa tôi ra nước ngoài có được không?"

"Tôi sai rồi, là tôi bị m a q u ỷ ám, tôi không nên dùng tiền thuê người hắt nước bẩn lên tiệm của cô."

"Tôi thật sự biết sai rồi, cô nói tốt giúp tôi vài câu với cha được không?"

Tôi gạt tay cô ta ra, cười lạnh nói: "Ôn Nguyệt, tôi không lợi hại như cô nghĩ vậy đâu, tôi không có khả năng làm thay đổi quyết định của ông ấy."

"Bản thân gieo nghiệp thì tự nhận lấy."

Nói xong tôi làm lơ Ôn Nguyệt, bước vào tiệm,

Không ngờ cô ta trực tiếp lao tới đánh, tay bấm lên cổ tôi:

"Nhạc Nhĩ, mày thật sự làm người ta cảm thấy chán ghét, vì sao năm đó mày không c h ế t ở bên ngoài đi?"

"Sao mày lại còn sống? Mày nên c h ế t rồi mới đúng."

Lúc tôi đang cùng Ôn Nguyệt lôi kéo, trên người đột nhiên được buông lỏng.

Là Tạ Lê Xuyên vừa mới tới, kéo cô ta ra.

Nhìn thấy Ôn Nguyệt trút hết sức ngồi phịch xuống đất, tôi tiến lại gần rồi ngồi xuống, ghé vào tai cô ta nói:

"Ôn Nguyệt, đây là lần đầu cũng như lần cuối tao cảnh cáo mày."

"Tốt nhất mày nên ngoan ngoãn xuất ngoại, nếu không tao không dám đảm bảo lúc điên lên tao sẽ làm gì mày đâu."

"Còn muốn g i ế t tao sao? Đáng tiếc là mày không có cơ hội."

Nhìn khuôn mặt Ôn Nguyệt đủ loại đặc sắc như bảng màu, tôi nở nụ cười.

Thì ra khoảng thời gian này cô ta cũng sống lại sao?

Đáng tiếc không đúng thời điểm, tất cả đã trễ rồi, Ôn Nguyệt.

14

Cùng Tạ Lê Xuyên cơm nước xong xuôi, chúng tôi cùng đi bộ cho tiêu thực, tôi nghe thấy Tạ Lê Xuyên hỏi:

"Cô chủ Nhạc không có bạn trai sao?"

Tôi ngẩng đầu, không hiểu ý anh ấy lắm: "Ừm hửm?"

Tạ Lê Xuyên dừng bước: "Ừm, cô chủ Nhạc, cô thấy tôi thế nào? Tôi năm nay 27 tuổi, cao 1m90, là người địa phương thành phố Tĩnh An, có công việc ổn định, đứng tên một chiếc xe cùng hai căn nhà..."

"Ừm... rất tốt, có thể suy xét."

Tôi đồng ý với Tạ Lê Xuyên đêm nay sẽ suy nghĩ.

Trong giấc mơ, tôi thấy mình quay lại kiếp trước đang đứng bên trong trận hỏa h o ạ n.

Tôi vỗ cửa ầm ầm, ý định gây sự chú ý cho người bên ngoài, thế nhưng không có một ai.

Ôn Nguyệt đã dụ tất cả mọi người đi.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng giày cao gót nện trên mặt đất.

Sau đó giọng nói của Ôn Nguyệt vang lên bên tai: "Ôn Nhĩ, mày ngàn vạn lần không nên trở về Ôn gia."

"Tại sao? Ôn Nguyệt, tao cũng không muốn tranh đoạt gì với mày."

"Bởi vì chỉ khi mày c h ế t đi thì mới thật sự không thể tranh. Cho nên chị gái à, mày đi c h ế t đi."

"Chỉ khi mày c h ế t Ôn gia mới thuộc về tao."

Nói xong âm thanh giày cao gót nện xuống mặt đất lại lần nữa vang lên, dần dần bước xa.

Sương mù ngày càng dày đặc, ngọn lửa nóng rực cũng chạm vào làn da tôi.

Tôi cảm giác được ý thức của mình dần dần tách rời cơ thể, hóa thành một linh hồn bay ra khỏi biệt thự Ôn gia.

Tôi cứ đứng vậy nhìn ngọn lửa thiêu suốt bốn, năm tiếng, rốt cuộc cũng đợi được đội cứu hỏa tới dập lửa.

Cha mẹ Ôn từ nơi khác gấp gáp trở về, nghe được tin tức tôi đã c h ế t, mẹ Ôn hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Sau khi lo hậu sự cho tôi, cha Ôn bắt đầu điều tra rõ nguyên nhân vụ cháy.

Lúc đầu Ôn Nguyệt che giấu rất tốt, giả bộ cũng rất giống.

Nhưng mà cẩn thận mấy thì cũng có sơ hở, bị cha Ôn bắt được chân tướng.

Tôi còn tưởng cha mẹ Ôn sẽ buông tha cho Ôn Nguyệt, nhưng họ không làm vậy.

Cha Ôn nổi giận một trận, sau đó kiện cô ta ra tòa.

Cuối cùng tòa án phán quyết Ôn Nguyệt tội cố ý g i ế t người, nhận án t ử h ì n h.

Ngày Ôn Nguyệt chấp hành án t ử h ì n h, tôi nhìn thấy cha mẹ Ôn đi tới trước mộ mình.

Giọng nói của cha Ôn khàn khàn, như vang lên từ một nơi rất xa:

"Nhĩ Nhĩ, ba ba báo thù cho con."

"Là ba ba không tốt, không hiểu rõ con, không bảo vệ tốt cho Nhĩ Nhĩ nhà ta."

"Nếu có kiếp sau, ba ba hi vọng con đừng đồng ý trở về."

Cảnh tượng trước mặt dần tan biến, trước mắt tôi trở nên mờ mịt:

Tôi nghe thấy âm thanh của Tiểu Mỹ:

[Bây giờ ước nguyện của chị chủ đã xong, Tiểu Mỹ phải chia tay chị chủ rồi~]

"Ước nguyện?"

[Đúng vậy. Quên mất chưa chính thức giới thiệu cùng chị chủ, tên chính thức của bé là: Hệ thống Ước Nguyện.]

[Cái tên Tiểu Mỹ là mật danh ~]

[Bên trong hàng ngàn hàng vạn ước nguyện của mọi người, hệ thống Ước Nguyện nghe được nguyện vọng của chị chủ và lựa chọn ràng buộc với chị.]

[Bây giờ ước nguyện 'thay đổi kết cục của kiếp trước' của chị chủ đã hoàn thành.]

[Tiểu Mỹ cũng nên rời đi rồi. Nhưng mà chị chủ yên tâm, chức năng đặc biệt của hoa trong tiệm sẽ không biến mất, đây là quà tạm biệt Tiểu Mỹ tặng chị chủ, he he.]

Sau khi làm rõ ràng hết mọi suy nghĩ, tôi khó khăn mở miệng:

"Tiểu Mỹ nhất định phải đi sao? Nhưng chị không nỡ chia tay Tiểu Mỹ."

[Ừm... cũng không phải là không có biện pháp, chị chủ có thể suy nghĩ đến việc trở thành chủ tiệm thường trú, như vậy thì chị chủ có thể đi cùng Tiểu Mỹ tới các thế giới khác hoàn thành tâm nguyện rồi.]

[Cái giá phải trả là chị chủ sẽ rời bỏ thế giới này.]

[ Ha ha ha... Bé nói đùa thôi, tuy nhiên lúc nào nhớ Tiểu Mỹ, chị chủ có thể gọi to tên Tiểu Mỹ nha~]

[Hệ thống Ước Nguyện sẽ lắng nghe nguyện vọng, Tiểu Mỹ sẽ nghe được suy nghĩ của chị chủ.]

[Hẹn gặp lại, chị chủ thân yêu của bé.]

Lần nữa tỉnh lại, mở mắt ra thì thấy trần nhà quen thuộc trong tiệm hoa.

Tất cả đều quen thuộc, chỉ là thiếu đi chút gì đó.

Tôi thử gọi Tiểu Mỹ ở trong lòng: [Tiểu Mỹ, em còn ở đây không?]

Giọng nữ đã từng trả lời tôi cực nhanh nay không vang lên nữa.

Thật sự rời đi rồi sao?

Vậy thì hi vọng Tiểu Mỹ sẽ hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi.

Phiên ngoại Tiểu Mỹ

Sau khi chia tay thế giới của chị chủ, Tiểu Mỹ bắt đầu gõ báo cáo nhiệm vụ.

Cuối cùng còn chúc phúc chị chủ, Tiểu Mỹ đã viết đoạn này:

[Chúc mừng chủ tiệm thứ 19 Nhạc Nhĩ có một cuộc sống mới, hi vọng sau này chị chủ sẽ có người yêu và được yêu thương, bình an khỏe mạnh, cả đời thuận lợi. Còn nữa, chị chủ đừng quên Tiểu Mỹ nha!]

Được rồi, báo cáo tới đây là xong.

Tiểu Mỹ muốn đi nghênh đón chủ tiệm tiếp theo cần Tiểu Mỹ giúp đỡ.

(End)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro