Tỏ Tình Với Sếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TỎ TÌNH VỚI SẾP

Tên truyện do editor đặt lại

Tác giả: 十二杯可可
Nguồn: zhihu
Đề cử: Sự ngọt ngào của Hướng Dương Quỳ Tử - 向日葵的甜蜜
Cảm ơn bạn Quả Rùa Đu Đưa Truyện đã hỗ trợ raw

Đồng nghiệp của tôi đã tỏ tình với sếp nhưng lại bị từ chối thẳng mặt, bây giờ cô ấy đang lười biếng mỗi ngày ở công ty vì chả ai quản lý và đưa dự án cho làm cả.

Vì vậy tôi đã bắt chước đồng nghiệp đi tỏ tình với sếp.

sếp đã nhìn thấu mánh khóe của tôi : "Em thích tôi phải không? Chỉ cần em hôn tôi thì tôi sẽ tin đó là thật."

"Đến đây, hôn ở đây này."

Anh ta chỉ vào miệng mình.

1
Nữ đồng nghiệp của tôi thời gian gần đây hành động khá là kỳ lạ, vô cùng bí ẩn, không để tâm vào công việc. Còn tôi thì lại không thể tìm được ai hỗ trợ mình, tôi có quá nhiều việc cần xử lý.

Sếp đã vài lần bắt gặp cô ấy mất tập trung trong các cuộc họp, nhưng không chỉ trích cô ấy quá nhiều, chỉ ngập ngừng nhìn cô ấy, rồi lặng lẽ nhìn đi chỗ khác, thậm chí còn đặc biệt tìm tôi nói rằng thời gian này hãy quan tâm đến đồng nghiệp của mình.

Tôi rất tò mò nên đã bí mật hỏi nữ đồng nghiệp đó chuyện gì đã xảy ra. Cô ấy ngạc nhiên hỏi: "Cô không biết gì sao?"

Tôi ngơ ngác: "Có chuyện gì tôi nên biết sao?"

"Tôi đã tỏ tình với Bùi tổng."

Tôi nhìn chằm chằm cô ấy nghĩ chẳng lẽ cô ấy đã được thăng chức thành bà chủ rồi sao?

Đôi mắt cô ấy chớp chớp, nói một cách bình tĩnh: "Nhưng đã bị từ chối."

Tôi bàng hoàng hỏi: "Cô không buồn sao?"

Cô ấy nhún vai: "Buồn chứ, bị từ chối mà."

Nói xong, cô ấy đột nhiên nghiêng người hạ giọng: "Tuy nhiên, vẫn có chút lợi ích."

"Cô xem, bây giờ tôi không còn bị giao nhiều việc nữa."

Bùi Húc là sếp của chúng tôi, cao ráo và đẹp trai nên việc anh ta được tỏ tình cũng không có gì ngạc nhiên lắm.

Tôi nhớ lại mấy lần vô tình thấy anh ta ngập ngừng nói chuyện với cô ấy liền tôi hiểu ra ngay, thì ra anh ta không thể quá khắc nghiệt với một nhân viên bị tổn thương tình cảm khi bị anh ta từ chối.

Tôi lặng lẽ nhìn vào văn phòng của Bùi Húc. Anh ta đang nhìn vào một tờ giấy với ánh mắt vô hồn. Dường như cảm nhận được ánh mắt rực lửa của tôi, Bùi Húc đột nhiên từ từ ngẩng đầu lên.

Vừa chạm mắt tôi, Bùi Húc cũng nhướng mày, sợ quá tôi vội nhìn đi chỗ khác.

Ở cùng một bộ phận công tác, rất khó để có hai nhân viên dễ chịu với nhau khi một người quá nhiều việc, còn một người lại vô cùng nhàn rỗi. Tôi đã phải làm công việc của hai người trong ba, bốn ngày liên tục, thực sự rất mệt mỏi. Sau hoàn thành công việc, tôi liếc nhìn nữ đồng nghiệp bên cạnh đang vui vẻ, cảm thấy vô cùng bất công.

Nếu cô ấy có thể, tại sao tôi không thể? Nếu tôi cũng tỏ tình với sếp, liệu tôi có thể được nhàn rỗi như cô ấy hay không?

2

Tôi có thể không giỏi bất cứ thứ gì nhưng ưu điểm của tôi là mạnh mẽ trong hành động, một khi đã quyết định thì chắc chắn tôi phải thực hiện ngay lập tức.

Tỏ tình với Bùi Húc không khó, nhưng làm thế nào để ổn định tâm lý mới khó. Có rất nhiều người thích anh ta, nhưng không mấy người có dám thổ lộ. Sau khi diễn tập nhiều lần, tôi cũng có đủ can đảm để gõ cửa văn phòng của Bùi Húc.

Anh ta khẽ liếc nhìn tôi: "Cô có chuyện gì?"

Tôi ngập ngừng: "Uh... vâng..."

"Nói đi."

Trong lòng liên tục cổ vũ bản thân, tôi lấy ra một bông hồng giấu phía sau áo, xấu hổ đặt lên bàn Bùi Húc.

Anh ta ngẩng đầu và hỏi tôi bằng ánh mắt khó hiểu: "Nghĩa là gì?"

Tôi cố gắng bày ra một tư thế ngượng ngùng: "Bùi tổng, dạo này em thích một người."

Thần sắc Bùi Húc thoải mái, nhướng mày hỏi: "Ồ? Thích ai?"

Tôi chớp chớp mắt: "Ừm... em thích anh, em sẵn sàng đánh cược cho dù mình có thua cuộc."

Nói xong, tôi nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Húc như bị nghẹn, anh ta liên tiếp ho khan vài tiếng, sau đó hai tay run run cầm lấy ly nước bên cạnh, uống một hơi cạn tới đáy ly.

Tôi hồi hộp chờ đợi câu từ chối của Bùi Húc. Không ngờ anh ta ho khan một tiếng, nói một câu: "Sở thích của cô đơn giản nhỉ."

Cái gì? Chẳng lẽ anh ta không hiểu ý tôi? Tôi lo lắng, sợ mình không thành tâm nên vội nói thêm: "Không, Bùi tổng, ý em là, em thích anh."

Bùi Húc cúi đầu nhìn đóa hoa hồng trên bàn, giọng điệu tràn đầy nghi hoặc: "Thật không?"

"Thật."

"Thích tôi bao nhiêu?"

"Rất thích."

Bùi Húc nhìn tôi thật sâu: "Vậy tại sao em không biết tôi bị dị ứng phấn hoa?"

Tôi như ch--ết lặng. Bùi Húc nhìn chằm chằm vào chiếc bàn một cách vô hồn. Trên bàn là một bông hồng đỏ quyến rũ, lặng lẽ mỉm cười với tôi.

Thôi hết thật rồi. Tôi thực sự không biết điều đó!

3

Tôi cố giải thích: "Bông hồng này...không có phấn hoa..."

Bùi Húc không trả lời mà chỉ im lặng nhìn tôi chằm chằm, cái nhìn như muốn nói: Tôi xem cô là một nhân viên, nhưng cô lại xem tôi như kẻ ng--ốc.

Mọi chuyện đã đến nước này, tôi thực sự không thể nghĩ ra cách nào khác tốt hơn, chỉ có thể cắn răng nói: "Xin lỗi Bùi tổng, em đã không chú ý, nhưng tình yêu em dành cho anh là thật lòng..."

Bùi Húc gật đầu, nhặt bông hồng tôi đưa rồi, đứng dậy chậm rãi đi đến trước mặt tôi.

Lúc ngồi, chiều cao của Bùi Húc không rõ lắm nhưng khi anh đứng đối diện với tôi, mắt tôi ngước lên chỉ nhìn thấy được chóp mũi của anh ta.

Bùi Húc vẫn im lặng. Tôi lo lắng đến nỗi vặn tay đến muốn trẹo. Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy anh ta cười khúc khích: "Em thích tôi phải không? Chỉ cần em hôn tôi, tôi sẽ tin."

Tôi giật mình nhìn lên, bắt gặp ánh mắt tươi cười và đùa giỡn của Bùi Húc.

Tôi run rẩy, định mở miệng thì đã thấy Bùi Húc giơ ngón tay mảnh khảnh chỉ vào miệng mình: "Đến đây, hôn vào đây này."

Tôi:"?"

Tôi lại càng run, lảo đảo lùi lại vài bước. Bùi Húc dùng đôi chân dài bước về phía trước, nhanh chóng tiếp cận tôi: "Hãy chứng minh sự chân thành của em đi nào?"

Anh ta nhìn tôi với sự chờ đợi và thăm dò, như thể đang băn khoăn không biết tôi sẽ đáp lại thế nào.

Trong vòng 30 giây, tôi gần như đốt cháy CPU của mình. Tại sao điều này lại xảy ra khác với những gì tôi nghĩ?!

Tôi nuốt nước bọt. Bùi Húc áp người quá gần vào tôi. Môi anh ta kề sát mắt tôi, gần như không có đường viền môi, trông rất dịu dàng và dễ hôn. Nhưng tôi không dám!

Tôi cử động một cách cứng ngắc, lấy hết sự can đảm của cuộc đời mình: "Bùi tổng, chân tình của em đối với anh không thể dễ dàng mang ra đùa giỡn!...Anh là một sự tồn tại bất khả xâm phạm trong tim em!...Xin hãy tự trọng!"

Tôi cố tỏ ra đơn giản, nghiêm túc và chân thành. Bùi Húc có vẻ ngạc nhiên, đôi mắt anh ta nhất thời đờ đẫn và bối rối, rồi nhanh chóng bình ổn trở lại: "Ồ?.. Được... Cho em một cơ hội theo đuổi tôi."

Khi anh ta nói câu này, đuôi mắt anh ta hơi nhếch lên, giống như một con công.

4

Cuối cùng tôi đã hiểu được cái gì gọi là "tự làm tự chịu". Tôi cố gắng đấu tranh: "Thật ra, nếu anh muốn từ chối em, anh chỉ cần nói ..."

Bùi Húc nhướng mày: "Chẳng lẽ vừa rồi là em lừa tôi?"

Tôi nhìn vào đôi mắt đen láy của Bùi Húc, tự hình dung là cơn thịnh nộ của anh ta sau khi biết tôi nói dối, chắc chắn anh ta sẽ sa thải tôi.

"Không, không, tất nhiên là không rồi!" Tôi sợ hãi lắc đầu.

Bùi Húc tỏ ra hài lòng.

Thấy vẻ mặt của anh ta như vậy, tôi quay người và chuẩn bị chuồn khỏi nơi huyền diệu này. Nhưng giọng nói không hài lòng của Bùi Húc lại từ phía sau truyền đến: "Thẩm Nhạc Di."

Tôi ngay lập tức quay lại với một nụ cười trên môi.

Anh ta nhíu mày, khá là oán giận: "Tan sở em không chủ động đón tôi sao?"

Tôi:"......"

Vâng, nếu như tôi đã tỏ tình thì tôi nên như vậy. Nghĩ thế tôi cảm thấy hơi xấu hổ: "Nhưng, em không có xe."

Tôi không thể để sếp cùng mình đi tàu điện ngầm, phải không?

Bùi Húc sửng sốt: "...Lái xe của tôi là được."

Tôi:"......"

Hai mươi phút sau, Tôi lái chiếc Cayenne của Bùi Húc. Anh ta đang khoanh tay ngồi ở ghế phụ lái, vẻ mặt không nói nên lời. Tôi giữ chặt vô lăng bằng cả hai tay, toàn thân căng thẳng tột độ.

Bùi Húc suy nghĩ một lúc lâu, hạ cửa sổ bên ghế phụ lái xuống và ra hiệu cho tôi nhìn bên ngoài xe: "Thẩm Nhạc Di, em có nhìn thấy chiếc xe đạp bên cạnh không?"

Tôi liếc nhanh sang bên phải thấy một chiếc xe đạp đang chầm chậm chạy qua: "Thấy rồi, có chuyện gì vậy?"

Anh ta bĩu môi với tôi: "Cố lên, vượt qua anh ta!"

Tôi sửng sốt: "Quá, quá nhanh..."

Bùi Húc: "..."

Tôi thận trọng liếc nhìn Bùi Húc, như thể nghe tiếng lòng anh ta nói với tôi: Đừng lố bịch như vậy.

Tôi đã lấy được bằng lái xe ba năm rồi nhưng tôi chỉ mới chạm vào xe hai lần. Tôi thực sự lo lắng.

Sau khi chúng tôi lần lượt bị ba chiếc xe đạp và tám chiếc xe điện nhỏ vượt qua, Bùi Húc không thể chịu đựng được nữa liền đá tôi ra khỏi ghế lái. Tôi ngập ngừng hỏi: "Vậy em không cần đón anh nữa phải không?"
Bùi Húc dụi dụi giữa hai chân mày: "Sau này tôi sẽ lái xe. Em... cùng tôi tán gẫu trên đường."

5

Cuối cùng Bùi Húc đã đưa tôi về nhà.

Đếm đó, tôi mơ một giấc mơ. Tôi thấy mình đứng dậy phản kháng Bùi Húc khi anh ta yêu cầu tôi chứng minh là tôi yêu anh ta, tôi nói với anh ta rằng tôi không thích anh ta chút nào. Tất cả mọi thứ tôi làm là để bớt bị giao việc, chỉ đơn giản là lừa dối anh ta mà thôi. Bùi Húc tức giận, nói rằng tôi là người đầu tiên dám chơi anh ta, rồi sai người bắt tôi thả vô chuồng lợn.

Tôi giật mình thức dậy với tiếng khóc tức tưởi vừa lúc chuông báo thức vang lên, tôi đã thực sự rơi vào sợ hãi. Đúng là, đối với Bùi Húc, tuyệt đối, tuyệt đối không thể phản kháng!

Sau khi tắm rửa sơ qua, tôi ra ngoài với nửa miếng bánh mì nướng trong miệng. Đến cổng khu chung cư, tôi thấy chiếc Cayenne quen thuộc. Cửa sổ ghế phụ lái chậm rãi hạ xuống, để lộ nửa khuôn mặt của Bùi Húc. Tôi vờ như không thấy, vòng qua một bên.

Bùi Húc từ trong xe cất giọng lạnh lùng: "Thẩm Nhạc Di, em đi đâu?"

Tôi quyết định bước tới, nở một nụ cười công nghiệp: "Chà! Thật trùng hợp quá, Bùi tổng"

Bùi Húc liếc tôi một cái: "Thật trùng hợp? Không phải nói là theo đuổi tôi sao?"

Tôi sững sờ tựa như nhìn thấy một con quạ bay qua đầu, phía sau có sáu chấm (đại khái là điềm xấu). Tôi thực sự không hiểu ý của anh ta, há miệng ngạc nhiên: "Hả?"

Bùi Húc sốt ruột tháo dây an toàn, xuống khỏi ghế lái, lượn nửa vòng rồi ép tôi vào trong xe: "Hả, hả cái gì? Đây không phải là điều mà người tỏ tình nên làm sao?"

Có lẽ là bởi vì vẻ mặt ngây ng--ốc của tôi quá ng--u x--uẩn, Bùi Húc cau mày nói: "Không phải ngày hôm qua đã đồng ý sao? Không phải đã nói tôi đi đường một mình nhàm chán, em đi cùng tôi để tán gẫu sao?"

Tôi muộn màng nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua, hình như Bùi Húc đã nói sau này anh ta sẽ lái xe thì phải?

Được, đi thì đi. Anh ta thật nghiêm túc. Tôi tiêu hóa được ý của anh ta thì chiếc xe đã bắt đầu chạy rồi.

Nhìn khuôn mặt vô cảm của Bùi Húc, tôi quyết định thực hiện nhiệm vụ của mình, tán gẫu để anh ta giải tỏa sự nhàm chán.

"Bùi tổng, em kể chuyện cười cho anh nghe nhé?"

Bùi Húc nhẹ giọng đáp: "Ừ."

"Có một que diêm, đi trên đường cảm thấy ngứa ngáy, sau đó gãi gãi, đoán xem chuyện gì xảy ra?"

Bùi Húc: "..."

Tôi vỗ đùi: "Ha, cháy rồi!".

"Sau vụ cháy, nó được đưa đến bệnh viện để băng bó, đoán xem cái gì tiếp theo?"

Bùi Húc: "..."

Tôi ngả người ra sau: "Nó biến thành tăm bông rồi! Haha!"

"Sau đó, nó đã đi đến tiệm hớt tóc, anh lại đoán xem?"

Bùi Húc: "..."

Tôi ngửa mặt lên trời cười to: "Nó biến thành que tăm rồi! Hahahaha!"

Trong lúc tôi đang cười, Bùi Húc đột ngột đạp phanh ngay cột đèn giao thông đang đỏ, suýt nữa khiến tôi bất tỉnh. Tôi vỗ ngực thở hổn hển "Trời ơi, sợ chết khiếp".

Bùi Húc đột nhiên quay đầu lại, do dự nhìn tôi: "Em không thấy buồn ngủ sao?"

6

Lúc đến công ty, đồng nghiệp Triệu Xung đã bắt gặp tôi bước xuống từ xe của Bùi Húc. Đợi cho Bùi Húc bước vào văn phòng, anh ta tò mò đến hỏi tôi chuyện gì đang xảy ra.

Loay hoay hồi lâu, tôi xấu hổ giải thích: "Tôi... đang theo đuổi Bùi tổng."

Ánh mắt của Triệu Xung như chuông đồng: "Đây là cô theo đuổi sếp?"

Tôi gật đầu: "Vâng."

Anh ta thì thầm với vẻ không thể tin được: "Thật mới lạ ghê."

Sau hai ngày làm việc chăm chỉ, cuối cùng tôi cũng được đón bình minh mà không cần phải đi làm vào cuối tuần và không cần phải đối mặt với Bùi Húc!

Tôi đã làm tóc, đi mua sắm và ăn thịt nướng. Ôi, cuộc sống thật nhiều màu sắc.

Tôi đang đắm chìm trong niềm vui của sự tự do, một tin nhắn hiện lên trên điện thoại, đó là của Bùi Húc, anh ta đột ngột hỏi: "Thẩm Nhạc Di, em thật sự thích tôi sao?"

Tôi hơi chết lặng. Anh ta đang hút loại gió gì vậy? Nhưng tôi vẫn nhanh miệng chiếu lệ: "Sự chân thành của em dành cho anh trời đất có thể chứng giám!"

Anh ta gửi cho tôi một biểu tượng cảm xúc hoài nghi: "Vậy sao cuối tuần em không rủ tôi đi chơi?"

Sao theo đuổi ai đó lại quá rắc rối quá vậy? Tại sao phải lãng phí thời gian cuối tuần của tôi? Tôi phân vân trong một giờ để suy nghĩ giữa việc bị sa thải và hy sinh cuối tuần của mình cái nào lợi hơn. Cuối cùng, tôi đành chọn cái sau.

"Bây giờ mời anh đi chơi có quá muộn không?"

Bùi Húc vội vàng trả lời: "Chưa muộn."

7

Lúc trên đường, tôi đang mải mê kể cho Bùi Húc nghe những câu chuyện cười dở khóc dở cười thì một người phụ nữ xinh đẹp không biết từ đâu xuất hiện, ngực to, eo thon, da trắng, ngoại hình vô cùng xinh đẹp.

Vừa nhìn thấy Bùi Húc, hai mắt cô ấy sáng ngời lao về phía anh ta: "A Húc, em rất nhớ anh!"

Tôi vội vàng tránh sang một bên, sợ quấy rầy Bùi Húc đang có việc tốt. Nhưng người đẹp kia đã nhanh chóng tóm lấy tôi: "Này, cô là ai? Tại sao cô lại tránh khi nhìn thấy tôi?"

Tôi không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể nhìn Bùi Húc cầu cứu. Anh ta liếc nhìn tôi, chậm rãi giải thích: "Cô ấy là người theo đuổi tôi."

Cô gái xinh đẹp kia chớp chớp mắt: "Vậy đó không phải tình địch của em sao?"

Trời đất quỷ thánh thần thiên địa ơi, làm sao tôi dám làm tình địch với người phụ nữ xinh đẹp này? Nhận thấy cả hai ánh mắt đều đổ dồn vào mình, tôi chỉ có thể gượng cười ngượng ngùng.

Cô gái xinh đẹp kia nhíu mày: "Sao cô không nói gì?"

Tôi thực sự không biết phải nói gì, vì vậy tôi đã nói một câu không liên quan: "Tôi thấy cô rất đẹp. "

Cô gái xinh đẹp kia bối rối trong tích tắc: "Đẹp? Ý cô là làm tình địch của tôi nguy hiểm à?"

Nhìn thấy sự thù địch trong mắt cô gái xinh đẹp, tôi nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô ấy một cách ân cần: "Cô gái xinh đẹp à, cô không thể nói như vậy."

"Cô xem, cô thích Bùi tổng, tôi cũng thích Bùi tổng, chúng ta nên ở bên nhau đi!"

Cô gái xinh đẹp kia dường như không ngờ rằng tôi sẽ nói như vậy, cô ấy sửng sốt một lúc và ngây người nhìn Bùi Húc. Bùi Húc cũng sửng sốt, trong đôi mắt đẹp của anh ta tràn ngập những cảm xúc khó tả. Lông mày anh ta nhíu lại, thể hiện tâm trạng vô cùng phức tạp.

Tôi tiếp tục tẩy não cô ấy: "Trong biển người mênh mông, sở thích của chúng ta lại tương đồng như vậy, quả là duyên phận hiếm có!"

Mặt cô gái xinh đẹp như hiện lên một dấu chấm hỏi màu đen, như thể cô ấy đang cố gắng tiêu hóa ý của tôi. Tôi biết chắc hẳn cô ấy không cảm nhận được sự thân thiện của tôi.

Tôi chỉ có thể nắm lấy cánh tay của Bùi Húc, đặt tay của bọn họ lên nhau và gửi một tín hiệu thân thiện khác: "Bùi tổng, anh có nghĩ vậy không?"

Tôi hồi hộp chờ đợi phản ứng của họ. Bùi Húc khẽ mở miệng, muốn nói nhưng lại không nói ra, chỉ nhàn nhạt nhìn tôi. Cô gái xinh đẹp tiêu hóa nó một lúc lâu, giơ ngón tay cái lên cho tôi, rồi vỗ vai Bùi Húc:

"Bùi tổng, cô ấy rất đặc biệt...Em không thể giúp anh việc này. Tự chúc phúc cho mình đi."

Sau đó cô ấy quay người rời đi.

Sau khi cô gái đó đi, tôi và Bùi Húc thất thần nhìn nhau. Anh ta là người phá vỡ sự im lặng: "Đi thôi."

Tôi không có nhiều kinh nghiệm với buổi hẹn hò đầu tiên, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của Bùi Húc. Anh ta nói rằng có thể mua thứ gì đó để uống trước, vì vậy tôi đã đi xếp hàng.

Lúc đang xếp hàng, tôi gặp một dì lớn tuổi, người này chen vào trước mặt tôi mà không nói lời nào. Tôi ân cần nhắc nhở dì ấy đừng chen hàng, nhưng dì ấy lạnh lùng nói rằng tôi không biết tôn trọng người lớn. Dì ấy hét thật to để những người qua đường đến phân giải.

Điều đó đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Tôi chỉ đơn giản là im lặng, quá lười để giải thích. Dù sao thì tiếp theo sẽ đến lượt tôi.

Lúc dì kia hét lên, một bàn tay đặt lên vai tôi. Không biết từ lúc nào, Bùi Húc đã đứng phía sau tôi. Vóc dáng Bùi Húc cao to, có vẻ sẽ dọa được người.

Tôi bị Bùi Húc ôm trong lòng, tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy anh ta hơi híp mắt lại, nhìn dì kia với ánh mắt cảnh cáo. Bà ấy sợ hãi trước khí chất của Bùi Húc nên im lặng.

Lúc này Bùi Húc mới quay đầu lại, rất dịu dàng hỏi tôi: "Sao em không giải thích?"

Tôi liếc nhìn dì đó, bình tĩnh nói: "Mẹ em nói không nên tranh luận với người không có tư cách, thắng không vinh, thua càng đáng xấu hổ."

Bùi Húc mỉm cười, đưa tay vén một lọn tóc trên trán tôi ra sau tai: "Có tôi ở đây, em sẽ không thua."

Tôi cảm thấy đầu ngón tay anh lướt trên mặt mình, tôi đột nhiên cảm thấy hơi nóng.

Lúc dì kia rời đi, mặt bà ấy vẫn còn xanh mét.

Tôi và Bùi Húc vừa rời khỏi quán trà sữa với đồ uống trên tay thì một người phát tờ rơi đưa cho tôi một tấm danh thiếp: "Cô gái, tôi thấy sắc mặt của cô không tốt, có muốn chữa bệnh không?"

Tôi cầm lấy danh thiếp cảm thấy nghi ngờ. Đầu tiên là cái tên, và năm từ cuối cùng khiến giọng tôi hơi run: "Trương Đông Nhã - Kẻ hủy diệt sức khỏe?"

Người đó sửng sốt một chút, sau đó có chút ngượng ngùng nói: "Cô gái, tôi tên Trương Đống."

... Ồ.

Bùi Húc cười toe toét.

Trời ơi...sao anh ta không chỉnh cỡ chữ to hơn khi in danh thiếp chứ...

Tôi từ chối lời quảng cáo của người đó, cảm thấy quá xấu hổ, đưa Bùi Húc đến rạp chiếu phim và mua một hộp bỏng ngô, tôi hỏi anh ấy một cách lịch sự: "Anh muốn xem phim gì?"

Bùi Húc vuốt cằm hỏi tôi: "Nghe nói con gái không thích xem phim kinh dị phải không?"

Hả? Còn chuyện này nữa sao? Tôi sững người một lúc. Bùi Húc mua hai vé xem phim kinh dị: "Có được không?"

"À, không sao, không sao."

Không cần phải nói, phim kinh dị có nhịp độ nhanh. Chỉ vừa mới bắt đầu, đã có tiếng la hét.

Tôi thấy một cái đầu ở hàng ghế đầu nghiêng sang một bên và hai cái đầu dính vào nhau. Một cô gái khác bên cạnh khẽ thở dốc rồi che mặt chui vào vòng tay bạn trai. Bùi Húc quay đầu nhìn tôi, rồi im lặng quay lại.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng tôi luôn cảm thấy anh ta đang mong chờ điều gì đó. Tôi mải mê ăn bỏng ngô và không quan tâm lắm.

Sau đó, mỗi khi xuất hiện một cảnh đáng sợ, Bùi Húc sẽ điều chỉnh tư thế ngồi của mình một chút. Lúc phim sắp kết thúc, như đã nhịn rất lâu, Bùi Húc cúi người xuống, nhỏ giọng hỏi: "Em không sợ sao?"

Não của tôi bắt đầu hoạt động mạnh. Nếu nói không sợ, anh ta có cảm thấy xấu hổ không? Nghĩ vậy, tôi giả vờ "Aaaaaaa", và nắm lấy cánh tay của Bùi Húc, run rẩy: "........sợ quá đi."

Bùi Húc: "..."

Sau khi trở về nhà, tối đó, Bùi Húc gửi cho tôi một tin nhắn khác: "Thẩm Nhạc Di, tôi nghi ngờ em đang nói dối tôi."

Một hồi chuông cảnh báo vang lên trong lòng tôi, không thể để lộ được, tôi hỏi ngược lại: "Em nói dối anh điều gì?"

Bùi Húc dừng một chút: "Em không hề thích tôi chút nào... Hôm nay khi em nhìn thấy cô gái đó, em không ghen tuông cũng không cảnh giác... Khi xem phim em cũng không sợ hề sợ, không ôm lấy tôi... Sao em lại làm những điều đó?...Rõ ràng em đang lừa tôi."

Tôi:"......"

Người đàn ông này thực sự khó phục vụ. Tôi nhẫn nhịn: "Vậy thì em phải làm gì để anh cảm nhận được tấm chân tình của em?"

Bùi Húc ngưng không nhắn lại cho tôi nữa. Tận nửa giờ sau tôi mới nhận được hai tin nhắn.

"Điều này mà cũng cần tôi nói sao?"

"Em đúng là kẻ lừa gạt tình cảm."

Aaaaaaaaaaaaa.

Nếu biết trước rắc rối như thế này, tôi đã không tỏ tình với Bùi Húc rồi!

Tin nhắn của Bùi Húc lại hiện lên: "Đã như vậy rồi, đừng trả lời nữa."

Đừng trả lời nữa? Tốt thôi. Tôi đang không biết phải nói gì đây. Là anh bảo tôi đừng trả lời đấy nhé!

8

Ngày hôm sau, Bùi Húc không đón tôi đi làm nữa. Tôi không nghĩ nhiều về điều đó và tiếp tục làm công việc của mình

Triệu Xung có chút kỳ quái: "Nhạc Di, hôm nay sao cô không đi cùng Bùi tổng?"

Sao lại hỏi tôi điều đó, đi mà hỏi Bùi Húc mới đúng.

Tôi không biết giải thích thế nào chỉ biết cười trừ hai lần. Triệu Xung cũng không làm khó người khác, thấy tôi không nói gì anh ta cũng không hỏi nữa, quay người đi in tài liệu cuộc họp.

Tại cuộc họp, khi Bùi Húc vừa bước vào, không khí trong phòng họp anh trở nên nặng nề đến đáng sợ. Một số quản lý đột nhiên căng thẳng, nhỏ giọng thảo luận:

"Tâm trạng của Bùi tổng hôm nay hình như không được tốt..."

"Thôi xong rồi, tôi sẽ bị phê bình mất."

"Bộ phận của chúng ta tuần trước thành tích không tốt, tôi sắp ch--ết đến nơi rồi..."

Tôi ngồi co ro trong góc, cảm nhận được ánh mắt u ám của Bùi Húc thỉnh thoảng quét qua người tôi, lòng tôi như có kiến bò, ngứa ngáy và tê tái vì căng thẳng. Chuyện gì đã xảy ra thế này, sao tôi cứ cảm thấy rằng Bùi Húc đang nhìn chằm chằm vào mình!

Khi hai người quản lý đầu tiên báo cáo, Bùi Húc vẫm im lặng. Anh ta chỉ chống cằm với khuôn mặt lạnh lùng.

Báo cáo và tóm tắt của bộ phận tiếp thị cần cái gật đầu của Bùi Húc. Giám đốc bộ phận tiếp thị gọi Bùi Húc mấy lần cũng không có câu trả lời, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Anh ta tiếp tục kiên trì nhắc: "Bùi tổng, anh nghĩ sao, Bùi tổng..."

Bùi Húc đột nhiên cười lạnh một tiếng, gõ gõ nắp bút trên bàn, dưới ánh mắt theo dõi của mọi người, chậm rãi phun ra hai chữ tràn đầy oán hận: "Cô gái xấu xa." (tác giả viết 2 chữ là 渣女: tra nữ)

Giám đốc tiếp thị sửng sốt, trợn mắt muồn lòi tròng. Các đồng nghiệp đang ngẩng đầu liền cúi xuống không dám nhìn Bùi Húc. Tôi sửng sốt và nhanh chóng giả ch--ết.

Lúc đó Bùi Húc mới nhận ra mình lỡ lời, chợt bừng tỉnh, chống tay lên bàn, đẩy người đứng dậy, nhẹ giọng nói: "À, ý kiến hay lắm, vậy được rồi... Cuộc họp kết thúc."

Những người quản lý thở phào nhẹ nhõm, các đồng nghiệp xung quanh tôi xầm xì bàn tán, chỉ có mình tôi là cúi đầu xuống, hận không thể giấu mình đi.

Triệu Xung nghĩ rằng anh ta đã nắm được bí mật, ngay khi cuộc họp kết thúc, anh ta đã bí ẩn chạy đến chỗ của tôi: "Này, cô nhóc...Nhìn xem Bùi tổng của chúng ta tổn thương thành dạng gì rồi!"

Tôi vội vàng bịt miệng Triệu Xung lại: "Cái gì, anh đừng nói nhảm!"

Triệu Xung mơ hồ nhìn tôi và kéo ngón tay tôi ra: "Tôi có thể thấy rõ ràng, lúc nói 'Cô gái xấu xa' Bùi tổng nhìn chằm chằm vào cô!"

Tôi không phản kháng được nên đành giả câm.

9

Bùi Húc có vẻ giận tôi. Anh ta từ chối ký phê duyệt vào báo cáo có tên tôi trình lên. Tôi đưa bản thảo đánh máy vào văn phòng cho anh ta, anh ta lấy tay che mắt, nói nhỏ: "Để đó đi, tôi không muốn gặp cô."

Tôi lặng lẽ gật đầu và nhờ người khác chuyển tài liệu vào nhưng anh ta không chịu, bảo người này quay về nhắn tôi là phải tự mình giao tận tay. Tôi không biết phải làm gì để vừa ý anh ta nữa.

Sau một tuần lúng túng như vậy, công ty tổ chức team building. Dựa trên nguyên tắc không nên có bất kỳ liên hệ nào với Bùi Húc, tôi đã chọn xin nghỉ phép nhưng không được chấp thuận.

Câu trả lời của cấp trên là: đợt team building này có ý nghĩa rất lớn, nếu cô nhất quyết xin nghỉ thì tiền thưởng cuối năm sẽ không còn.

Tôi...... Tôi không thể đi mà!

Ngày tổ chức team building, tôi lê lết đến rất muộn. Kết quả là bị đồng nghiệp la ó bắt phạt uống một ly rượu. Tôi cầm ly rượu lên và uống một hơi cạn sạch, ánh mắt rực lửa của Bùi Húc khiến tôi suýt sặc.

Trong tiếng cười ầm ĩ, cuối cùng tôi cũng tìm được một chỗ để ngồi xuống. Tiếng cười nói xôn xao dần trở nên to hơn, mọi người bắt đầu uống rượu, tất cả cùng nâng ly chúc mừng Bùi Húc.

Anh ta thật sự muốn ch--ết, nhận rượu từng người một hết ly này đến ly khác. Chỉ một lát sau, hai má đỏ bừng.

Tôi vô cùng lo lắng nên đã chủ động ngăn cản và đề nghị mọi người chơi game, ai nấy cũng tán đồng. Chúng tôi chọn chơi trò Gấp ngón tay. Vừa hỏi chuyện phiếm, cũng có thể khiến người ta uống say.

Nữ đồng nghiệp lúc trước tỏ tình với Bùi Húc cười đắc ý: "Người bạn thích có ở đây không?"

Lời này vừa nói ra, dường như tất cả mọi người đều kêu thảm một tiếng, gấp ngón tay lại. Nhưng tôi không thể gấp ngón tay lại vì tôi là người đã tỏ tình với Bùi Húc, đã diễn phải diễn cho tới nơi tới chốn.

Khi kiểm tra kết quả, ai đó thốt ra vô cùng kinh ngạc: "Hả? Sao Bùi tổng không gấp ngón tay?"

Mọi người quay lại nhìn về phía Bùi Húc. Hai má anh ta ửng hồng, ánh mắt có chút mờ mịt. Dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Bùi Húc mơ hồ lên tiếng: "Bởi vì... người tôi thích cũng ở đây..."

Đôi mắt của Bùi Húc không có sự tập trung do bị mờ quá mức nhưng tôi cảm thấy rằng lúc nói chuyện, dường như Bùi Húc luôn nhìn tôi.

Đã có một sự bùng nổ trên bàn ăn.

"Tôi đi đây! Bất ngờ quá!"

"Ai, người Bùi tổng thích là ai!"

"Bùi tổng! Nói nhanh lên..."

Bùi Húc lắc đầu và không nói thêm gì nữa.

10

Kết thúc buổi team building, ai nấy đều ngà ngà say.

Tôi chuẩn bị đi thẳng về nhà, anh chàng thông minh Triệu Xung đã ngăn tôi lại: "Này, Nhạc Di, trước đây không phải cô vẫn luôn đi cùng Bùi tổng sao? Nhất định cô biết nhà Bùi tổng ở đâu!"

Tôi kinh hãi quay lại: "Hả?"

Triệu Xung đỡ Bùi Húc đang say, điên cuồng chớp mắt với tôi: "Cô đưa tiễn Bùi tổng về đi."

Tôi vừa định tìm cớ từ chối, nhưng quản lý bộ phận ở một bên lại gật đầu tán thành: "Tôi thấy như vậy cũng tốt! "

Sau đó, anh ta kéo Bùi Húc đến bên cạnh tôi: "Tiểu Thẩm, Bùi tổng giao cho cô."

Tôi:"?"

Trong lúc trò chuyện, các đồng nghiệp tản dần đi không còn một ai.

Bùi Húc mê mang đến nỗi thậm chí anh ta không mở mắt ra lấy một lần. Tôi nhìn vào mớ hỗn độn này và cảm thấy như mình là người đã bị người ta cố ý chọn. Bùi Húc đưa tay quàng qua cổ tôi, lẩm bẩm: "Về nhà......"

Tôi thở dài, ra ngoài bắt taxi.

Cũng may là khi say Bùi Húc khá ngoan ngoãn và biết khai báo địa chỉ nhà một cách trung thực.

Ngồi ở ghế sau taxi, Bùi Húc bất ngờ nghiêng đầu tựa vào vai tôi, chớp chớp mắt nhìn tôi. Tôi sợ hãi trước cái nhìn chằm chằm của anh ta và đưa tay đẩy anh ta ra nhưng Bùi Húc đã gồng hết sức khiến tôi không tài nào đẩy được.

Anh ta vẫn tựa lên vai tôi, bĩu môi: "Thẩm Nhạc Di, sao em lại ng--ốc như vậy?"

Tôi không chịu nhận: "Tôi ng--ốc chỗ nào?".

Bùi Húc búng ngón tay có chút bực bội: "Tại sao em không trả lời khi tôi bảo tôi đừng trả lời?"

Cái gì nữa đây?

Anh ta vẫn tiếp tục nói: "Đầu em làm bằng gỗ à?... Rõ ràng là chỉ cần em dỗ dành một chút là tôi sẽ ổn thôi nhưng em lại không làm... Không phải là em tỏ tình trước sao..."

Càng về sau, giọng Bùi Húc càng lúc càng trầm, nhỏ đến mức tôi gần như không nghe thấy. Mặt tôi nóng bừng vì uống chút rượu, nhanh chóng hạ cửa sổ xuống để thông gió.

Nhà của Bùi Húc ở một khu chung cư cao cấp, trang trí như khách sạn năm sao. Tôi cõng anh ta suốt quãng đường về nhà một cách khó khăn.

Lúc mở cửa, Bùi Húc tựa cả đầu vào vai tôi, hơi thở phả ra làm tai tôi ngứa ngáy. Vừa tránh hơi thở của Bùi Húc, tôi vừa lẩm bẩm: "Có mùi rượu..."

Lúc tôi lẩm bẩm đến, tôi không để ý rằng Bùi Húc không vui, chỉ cảm thấy được cả người mình nhẹ nhõm thôi. Quay người lại, Bùi Húc đã đứng thẳng bên cạnh tôi, khó khăn mở mắt ra và rất bất mãn nói: "Đây không phải mùi rượu!"

"Là mùi hương nam tính."

Tôi chết lặng trước sự nghiêm túc đột ngột của Bùi Húc. Vừa mở cửa tôi vừa đẩy anh ta vào và trả lời: "Vâng, vâng, rất nam tính."

Lúc Bùi Húc bị tôi đẩy vào được nửa người, anh ta đột nhiên quay lại đối mặt với tôi, chớp mắt, cố gắng tập trung vào ánh nhìn.

Tôi đang cố hiểu hành vi của Bùi Húc thì anh ta đã đặt tay lên eo tôi, nắm lấy rồi kéo tôi đến chiếc ghế sô pha cạnh cửa, cả người đổ lên người tôi, thấp giọng thì thào:

"Em không thể ngửi thấy mùi hương nam tính. Em phải thử." Vừa dứt lời, Bùi Húc ôm lấy mặt tôi, hôn lên môi tôi, truyền hơi thở của mình qua cho tôi.
Hơi thở pha lẫn rượu với một chút ngọt ngào mà tôi không phân biệt được.

......

Tôi sững người trong nửa phút, đẩy Bùi Húc ra và bỏ chạy.

11

Đêm đó, tôi bị mất ngủ, mất ngủ hoàn toàn. Nửa đêm trằn trọc không ngủ được, nhắm mắt lại là nhìn thấy hình ảnh không thể diễn tả kia. Tôi không tìm được ai tâm sự nên tôi đành nhắn tin cho mẹ: "Mẹ, con rất nhớ mẹ."

Kết quả là tôi đã bị dội bom vào ngày hôm sau.

"Thẩm Nhạc Di, nửa đêm con nghĩ cái gì vậy, làm công ăn lương lại ở xa như vậy làm gì?"

"Kể cho mẹ nghe chuyện của con đi. Con ra ngoài làm việc một mình, không chịu ở nhà. Con có ổn không?"

"Không có ai nói chuyện với con vào đêm khuya sao!"

"Con phải đi xem mắt, chỉ cần có người ở cạnh là ổn!"

Sớm biết như thế này tôi đã không nhắn mẹ rồi.

Tôi kiếm cớ để trốn tránh buổi xem mắt, mẹ tôi đã lo lắng đến mức dọa bay đến đây để bắt tôi đi. Không còn cách nào khách, tôi chỉ có thể đồng ý.

Nhưng giờ gặp mặt lại diễn ra hơi sớm. Nếu tôi muốn đi vào lúc đó, tôi sẽ phải xin nghỉ việc sớm một chút.

Theo nguyên tắc cơ bản là tôn trọng đối phương, tôi không muốn đến muộn. Vì vậy, tôi đã báo cáo với người quản lý trước khi nghỉ việc. Nói với anh ấy rằng tôi có việc ở nhà và muốn về sớm một chút. Anh ấy vui vẻ gật đầu.

Cuộc hẹn được đặt tại một nhà hàng tương đối cao cấp, đối tượng là một thanh niên đẹp trai tên Chu Tuấn.

Họ nói Chu Tuấn là giám đốc điều hành của một công ty, được coi là người trẻ tuổi và có triển vọng.

Chu Tuấn di chuyển chiếc ghế cho tôi và đưa menu cho tôi một cách lịch sự. Phải công nhận trông Chu Tuấn khá phong độ, nhưng không phải chuyện của tôi.

Tôi đang nghĩ xem phải nói gì để từ chối Chu Tuấn thì anh ta lại rất chu đáo, thấy tôi do dự khi lật menu, Chu Tuấn liền nói: "Cô thích gọi món gì cũng được, tôi không quan trọng lắm."

Tôi mỉm cười và chỉ gọi vài món ăn.

Trong lúc đợi người phục vụ bưng đồ ăn lên, Chu Tuấn bắt đầu chủ động tìm đề tài nói chuyện, anh ta có vẻ khéo bắt chuyện, ngay cả khi tôi không tìm thấy gì để nói, anh ta vẫn duy trì bầu không khí rất tốt.

"Mà này, cô Thẩm có hình mẫu đàn ông nào không?"

Tôi gật đầu theo phản xạ: "À, tôi đoán là có..."

Tôi tính bịa ra một hình mẫu để từ chối anh ta nhưng nghĩ về điều đó, đột nhiên khuôn mặt của Bùi Húc xuất hiện trong đầu tôi, không cần suy xét, tôi bắt đầu miêu tả ngoại hình của Bùi Húc: "Anh ấy cao hơn tôi và rất đẹp trai, mặc dù tính cách hơi lạnh lùng nhưng khi nói chuyện lại rất dễ thương... "

Khi tôi đắm chìm trong việc mô tả các đặc điểm nhận dạng của Bùi Húc mà không thể lý giải, không chú ý đến biểu cảm của Chu Tuấn. Đột nhiên, Chu Tuấn đứng dậy và chào người sau lưng tôi.

"Này, Bùi tổng."

Tôi quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Chu Tuấn, chỉ thấy Bùi Húc đang nhìn thẳng vào chỗ chúng tôi với ánh mắt không chút thiện cảm: "Thẩm Nhạc Di, em nói ở nhà có việc phải tan làm sớm một chút, là muốn đi xem mắt sao?"

Lúc tôi xin phép, tôi có nói với Bùi Húc đâu, làm sao anh ấy biết được!

12

Trong một khoảng thời gian ngắn, tôi không biết ai lúng túng hơn ai. Nói tóm lại, Chu Tuấn và tôi không được tự nhiên cho lắm vì Bùi Húc đã tham gia buổi gặp mặt của chúng tôi.

Vâng, là tham gia.

Tôi đã giải thích với Bùi Húc rằng tôi không đi xem mắt mà là đang gặp gỡ một người bạn. Vì tôi đã nói là tôi thích Bùi Húc làm sao tôi lại đi gặp mặt chứ!

Không nói một lời, Bùi Húc kéo một chiếc ghế đẩu và ngồi xuống bên cạnh tôi.

"Có phiền khi thêm một đôi đũa nữa không?"

Tôi cười ngượng nghịu, nháy mắt điên cuồng với Chu Tuấn: "Không phiền, đương nhiên không phiền rồi..."

Trước đó Chu Tuấn đã hợp tác với Bùi Húc cho nên anh ta đã không phản đối, anh ta thậm chí còn trò chuyện với tôi về Bùi Húc, về công việc kinh doanh mà họ hối tiếc vì đã không đạt được thỏa thuận, nói về quá khứ, nói về các phương pháp nắm đấm sắt và hành động kiên quyết của Bùi Húc, gần như thổi Bùi Húc lên tận mây xanh.

Nhưng trong lúc ăn, trông Bùi Húc hơi lạ.

Chu Tuấn lấy bát gia vị cho tôi, Bùi Húc đi--ên cuồng đổ giấm vào bát của mình.

Chu Tuấn đứng dậy bưng cho tôi một bát súp; Bùi Húc lập tức gọi người phục vụ: "Ở đây có canh mận chua không?"

Chu Tuấn gắp cho tôi một đũa thức ăn, kêu tôi ăn nhiều hơn một chút, Bùi Húc thầm thì "Sườn xào chua ngọt này sao lại không có đường nhỉ?".

...Anh ta sao thế?

Tôi vùi đầu vào ăn không dám nhìn đến lần thứ hai.

Sau bữa tối, Chu Tuấn muốn đưa tôi về nhà.

"Cô Thẩm, cô sống ở đâu?"

Tôi còn chưa kịp trả lời, Bùi Húc nhàn nhạt nói: "Hôm nào tôi cũng đưa cô ấy về, hôm nay tôi cũng để tôi đưa về đi."

Tôi:"?"

Chu Tuấn sửng sốt: "Anh... ngày nào cũng đưa cô ấy về?"

Bùi Húc gật đầu: "Ừ."

Dưới ánh mắt kinh ngạc và đờ đẫn của Chu Tuấn, Bùi Húc trực tiếp kéo tôi vào chiếc Cayenne của mình.

Qua cửa sổ kính, tôi thấy Chu Tuấn vẫn ở tại chỗ với một cái nhìn như bị sét đánh.

13

Ở trong xe, tôi cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn Bùi Húc. Tôi không biết anh nghĩ gì, cũng không dám biết. Hôm qua tôi mất ngủ cả đêm không nghĩ ra đáp án, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này cũng không nghĩ ra.

Bùi Húc mím môi và không nói gì. Bầu không khí trong xe lĩnh lặng. Bùi Húc bất ngờ bẻ lái, rẽ vào một con ngõ nhỏ rồi đỗ xe lại. Tôi giữ chặt dây an toàn, không dám hớ hênh.

Bùi Húc quay đầu lại và nhìn thẳng vào tôi. Tôi giả vờ ch--ết. Bùi Húc gọi thẳng tên tôi: "Thẩm Nhạc Di."

"Vâng?"

"Tôi nhịn không được."

"Ồ?"

"Tôi đầu hàng, tôi chịu thua."

"Ah?"

"Thật sự tôi biết em tỏ tình không có thành tâm."

Đồng tử tôi rung chuyển. Bùi Húc đưa tay cởi dây an toàn: "Tôi muốn em theo đuổi tôi là để thỏa mãn sự ích kỷ của bản thân, em không biết làm cũng không sao, tôi có thể chủ động."

"Tôi cũng nghĩ đến việc nổi giận với em để thu hút sự chú ý của em, tự hỏi liệu điều này có khiến em quan tâm đến tôi nhiều hơn không."

"Nhưng tôi không thể đợi được nữa."

"Nghe nói em đi hẹn hò gặp mặt, nghĩ đến chuyện em có thể ở bên người khác, tôi thực sự phát đi--ên lên vì ghen tị."

Đầu óc tôi hoàn toàn choáng váng. Bùi Húc nắm tay tôi, nhìn sâu vào mắt tôi: "Thẩm Nhạc Di, để anh nghiêm túc hỏi em một lần...Anh...có cơ hội không?"

Trong mắt anh ấy dường như có một ma lực mê hoặc, từng chút một dụ người ta đắm chìm vào đó. Nói không rung động, là bởi tôi sợ mình bị tổn thương, không dám tiếp nhận; hay là vì phải đối mặt một người tốt hơn nhiều so với mình nên không dám rung động. Tôi nghĩ, có thể là cả hai.

Tôi đối với Bùi Húc, ngay từ khoảnh khắc anh ấy tựa đầu vào vai và thì thầm tên tôi, tôi đã rung động không thể kiểm soát rồi.

14

Trong khi tôi đang lo lắng thì bất ngờ điện thoại của mẹ tôi gọi đến, mẹ phủ đầu tôi: "Thẩm Nhạc Di, sao con có thể phá hỏng buổi xem mắt, mẹ hết cách với con rồi!"

"Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần, con ở một mình mẹ không yên tâm, con. . . "

Mặc dù âm thanh của tai nghe không lớn nhưng chúng tôi đang ngồi trong chiếc xe kín bưng và yên tĩnh nên nó vẫn cực kỳ chói tai. Nghĩ vậy tôi cắt ngang lời cằn nhằn của mẹ: "Mẹ, nói với người giới thiệu giúp con xin lỗi anh Chu."

Mẹ tôi tức điên lên: "Xin lỗi? Con nghĩ xem có nên xin lỗi không?"

Tôi liếc nhìn Bùi Húc, sắc mặt anh không thay đổi, thế là tôi hắng giọng: "Đương nhiên phải xin lỗi, thật xin lỗi vì không nói rõ trước với mẹ."

"Gần đây, con và bạn trai xảy ra mâu thuẫn, con đã khiến Chu Tuấn cười nhạo rồi. Con thực sự xin lỗi."

Âm lượng của mẹ tôi đột ngột tăng trở lại: "Bạn trai? Con có bạn trai sao? Là ai? Làm nghề gì? Tên gì? Tại sao con không nói với mẹ?"

Tôi nhìn Bùi Húc và trả lời từng câu một: "Anh ấy là sếp của tôi. Tên anh ấy là Bùi Húc."

Trên mặt Bùi Húc lộ ra một chút cảm xúc, anh ngước ánh mắt hoài nghi đặt lên nhìn tôi, như thể muốn tìm kiếm câu trả lời tích cực từ khuôn mặt tôi.

Tôi nắm chặt bàn tay của mình tiếp tục giải thích với mẹ: "Bọn con ở bên nhau chưa lâu nên chưa có thời gian nói cho mẹ biết."

Sau khi giải thích một lúc lâu, mẹ tôi cuối cùng cũng thôi không làm phiền tôi nữa.

Sau khi tôi cúp điện thoại, trong mắt Bùi Húc lóe lên vẻ mừng rỡ, lông mày tán loạn khắp nơi, hào hứng muốn nói điều gì đó, nhưng tôi đã bịt miệng anh ấy lại: "Em vẫn còn một câu hỏi."

"Cái gì?"

"Anh bắt đầu thích em từ khi nào?"

Vừa hỏi xong tôi đã thấy khuôn mặt Bùi Húc có chút xấu hổ hiếm thấy, anh gãi đầu: "Đây là... một bí mật... Anh sẽ nói với em khi chúng ta kết hôn."

15

Bùi Húc và tôi bắt đầu một mối tình bí mật, là do tôi chưa sẵn sàng công khai. Nhưng Bùi Húc thực sự không thể che giấu.

Trong giờ làm việc, Bùi Húc nóng lòng muốn ra ngoài đi dạo 800 lần một ngày, anh ấy đặc biệt thích lẻn ra phía sau và giả vờ kiểm tra công việc của tôi.

Tôi sợ người khác nhận ra Bùi Húc đặc biệt quan tâm đến tôi, đi--ên cuồng nháy mắt với anh nhưng Bùi Húc giả vờ không hiểu và thậm chí còn nháy mắt lại với tôi.

Vì vậy, để tránh bị nghi ngờ, ngay khi anh ấy bước ra, tôi đã đi vào nhà vệ sinh. Khi tôi quay lại, Bùi Húc đã rời đi. Một đồng nghiệp đã gửi tin nhắn yêu cầu tôi đến văn phòng của Bùi Húc.

Dưới áp lực mạnh mẽ của nhà cầm quyền, tôi ngoan ngoãn đi với một cảm giác bực bội. Vừa bước vào cửa, đã thấy Bùi Húc đang ngồi trên chiếc ghế làm việc của mình, vẻ mặt rất không vui.

Cảm thấy nghi ngờ, tôi đến gần hơn và nhìn thấy Bùi Húc đang cầm tờ giấy ghi chú mà tôi đã dán trên bàn làm việc, là những trích dẫn thúc đẩy tôi làm việc chăm chỉ hơn: "Hôm nay vất vả thêm một ngày, ngày mai sẽ thấy tám người mẫu nam!"

Tôi lao tới chộp lấy tờ giấy và xé nó ra vẻ giận dữ: "Ai viết cái này! Đúng là một thế giới mục nát! Thật thô tục!"

Bùi Húc mím môi thì thầm với tôi: "Uh, Thẩm Nhạc Di... thật thô tục."

Tôi ném tờ giấy vụn vào thùng rác: "Thật đáng xấu hổ! Em nhất định sẽ dạy cho người này một bài học thay cho Bùi tổng!"

Nhưng Bùi Húc đã thay đổi chủ đề và kéo tôi vào vòng tay của anh: "Sau đó như thế nào?"

"Dạy con dâu nhà họ Bùi bài học thế nào đây?"

Anh nhìn tôi cười khẩy: "Chỉ cần cho anh một nụ hôn thôi."

Tôi lại nóng lên nữa, nghĩ xem mình nên nói gì, Bùi Húc nhân cơ hội đó mổ vào mặt tôi, lại cắn lên môi tôi.

Tôi đỏ mặt. Vẫn chưa nói gì đâu!

Ahhh, anh ấy quá đáng! Tôi vừa định để Bùi Húc đứng đắn một chút, anh ấy lại tiếp tục đến gần.
......

Khi tôi rời khỏi văn phòng, Bùi Húc đưa cho tôi một tập tài liệu và yêu cầu tôi nghiên cứu kỹ.

Tôi đang choáng váng cả đầu nên cầm lấy rồi bỏ đi. Ai ngờ vừa rời khỏi văn phòng Bùi Húc, trong tập tài liệu rơi ra một mảnh giấy. Tôi ngồi xổm xuống nhặt lên, lúc đó tôi mới nhìn rõ dòng chữ trên đó: "Anh có dáng người đẹp hơn nhiều so với người mẫu nam, đừng nghĩ về người mẫu nam nữa, hãy chỉ nghĩ về anh thôi."

Một đồng nghiệp đi ngang qua tò mò cúi xuống: "Nhạc Di, cô đang nhìn cái gì vậy?"

Tôi sửng sốt, vội vo tròn tờ giấy, lắp bắp: "Tôi đi nhặt... nhặt rác!"

Đồng nghiệp giơ ngón tay cái lên: "Tiểu cô nương bảo vệ môi trường!"

16

Nghĩ về tờ giấy ghi chú nhỏ của Bùi Húc khiến tâm trí tôi rối bời, tôi cân nhắc về việc trả đũa anh ấy.

Rồi cơ hội cũng tới khi đồng nghiệp yêu cầu tôi in tài liệu cuộc họp. Tôi đã nhét tờ giấy ghi chú của mình vào tài liệu của Bùi Húc.

Tại cuộc họp, tôi nhìn Bùi Húc mở tài liệu, vẻ mặt của anh ấy chắc chắn đang rất phấn khích.

Nhưng thật không ngờ, tài liệu mà Bùi Húc đang xem cũng được photo cho người khác, người phụ trách việc photo cũng photo luôn tờ giấy ghi chú của tôi!

Khi tôi nhận ra tất cả những điều này thì đã quá muộn. Người quản lý mở tập tài liệu của mình và chuẩn bị báo cáo. Vừa mới mở miệng, anh ta lại chậm rãi dừng lại, đôi mắt nhỏ đầy vẻ kinh ngạc.

Các đồng nghiệp nhìn theo ánh mắt của anh ấy và mở tài liệu, tôi cũng vậy và tôi nhìn thấy ghi chú mà tôi đã viết bằng tay: "Nếu Bùi tổng có tiềm lực làm người mẫu nam, tối nay em sẽ gọi cho anh, 800 có đủ không?"

Mọi người đều có một bản sao! Là mỗi người một bản.

Biểu cảm của các đồng nghiệp thật tuyệt vời. Tôi cảm thấy xấu hổ ch--ết đi được. Bùi Húc vuốt cằm, hiển nhiên là đang cố nén cười.

Thôi ch--ết tôi rồi.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Bùi Húc bảo mọi người nán lại một chút. Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh ấy, tôi cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Đúng như tôi nghĩ.

"Mọi người chờ một chút, tôi còn có một chuyện muốn nói."

Bùi Húc giơ tập tài liệu lên: "Tập tài liệu này để lại trong phòng họp, đừng mang đi... Nội dung trên đó không cần thảo luận nữa... con dâu nhà họ Bùi chúng tôi da mặt mỏng, mọi người có thể giả vờ không biết chuyện này, như vậy có được không?"

Tôi:"?"

Tôi vốn là người có da mặt mỏng, nghe Bùi Húc nói vậy, da mặt tôi càng mỏng hơn.

Một người trong số bọn họ lên tiếng: "Tất nhiên rồi!"

"Con dâu của nhà họ Bùi là vợ của ông chủ chúng ta mà!"

"Cô ấy là người duy nhất có thể kiểm soát Bùi tổng, chúng tôi nhất định phải bảo vệ cô ấy!"

Những lời này được nói ra đã nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình từ mọi người: "Đúng vậy đúng vậy, tôi nhớ rõ cuộc họp lúc trước, Bùi tổng vì bà chủ mà tâm tình không tốt, chúng ta còn thoát khỏi bị phê bình!"

"Hèn chi mấy ngày nay không khí làm việc thoải mái hơn rất nhiều, hóa ra là có hơi thở của tình yêu."

"Đúng vậy, vì Bùi tổng, tôi cũng muốn bảo vệ bà chủ!"

Mọi người đồng thanh vang lên: "Bảo vệ bà chủ! Bảo vệ cô chủ!"

(--END--)

Ngoại truyện

Vào ngày tôi chuyển đến ngôi nhà tân hôn với Bùi Húc, tôi nhìn thấy một bức ảnh trên bàn cạnh giường ngủ của anh ấy. Một cậu bé mũm mĩm tròn trịa và một cô bé đang cười tươi.

Bùi Húc bước ra khỏi phòng tắm trong lúc tôi vẫn đang mải mê nhìn vào bức ảnh với suy nghĩ miên man.

Bùi Húc đang quấn hờ một chiếc khăn tắm, thấy vẻ mặt phức tạp của tôi, anh ấy cười đi tới, vòng tay qua eo tôi: "Còn nhớ không?"

Tôi không thể tin được.

"Tên béo này là anh hả?"

Bùi Húc nhìn tôi nhướng mày: "Anh hiện tại không mập chút nào, anh lớn lên rất cường tráng."

Tôi:"......"

"Cho nên anh nói sau khi kết hôn sẽ nói cho em biết, chẳng lẽ là sợ em chạy trốn sao?"

Hóa ra đây chính là anh chàng mũm mĩm luôn bắt nạt tôi hồi đó.

Bùi Húc lắc đầu: "Không, anh chỉ muốn xem khi nào thì em có thể nhớ."
Bùi Húc đè tôi xuống giường: "Ai ngờ là nhóc con vô tâm đã sớm quên anh rồi."

Tôi tránh đôi môi sắp rơi xuống của anh: "Là anh tính toán trước?"

Bùi Húc thần sắc bình tĩnh, có chút kiêu ngạo: "Đúng vậy, anh đã sớm muốn cưới em về nhà."

Tôi vờ như không quan tâm đến anh, lật người chui vào trong chăn.

Chợt nghe thấy giọng nói buồn bã của anh: "Cuộc sống này quá ngắn ngủi."

Tôi xúc động trong giây lát. Đúng vậy, cuộc sống rất ngắn ngủi. Những người yêu nhau càng nên trân trọng thời gian ở bên nhau.

Vừa định chủ động thò đầu ra, anh lại tiếp tục thở dài: "Ngay cả chân anh cũng không che được."

Tôi: "?"

Bùi Húc vừa lầm bầm vừa đá chăn ra và lôi tôi ra.

"Đừng đắp chăn nữa, làm việc có nghĩa hơn đi."

Tôi:"?"

Sau đó, anh ấy lại nhào đến...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro