Trùng Sinh, Tôi Làm Lại Từ Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ TRÙNG SINH, TÔI LÀM LẠI TỪ ĐẦU*]
(*Tên truyện do editor đặt )
Tác giả : 雨在夏
Đề cử : Meo Meo
________________________________

"Bảy năm trước, tôi nhặt được một anh chàng đẹp trai nghèo túng.

Dành hết tất cả tài nguyên để nâng hắn lên thành một thần tượng hàng đầu.

Nhưng hắn lại cặp kè với trợ lý của tôi, giẫm đạp lên tôi trước dư luận.

Mở mắt ra lần nữa, tôi xuyên trở về bảy năm trước, vào lúc sắp nhặt được hắn.

Lần này, tôi nhắm mắt làm ngơ trước ánh mắt van lơn của hắn.

Ngược lại chỉ vào cậu trai bên cạnh, ừ thì cũng nghèo túng như hắn đó, nhưng tương lai sẽ trở thành một ảnh đế cao quý lạnh lùng:

"Cậu, đi theo tôi."

[ TRÙNG SINH, TÔI LÀM LẠI TỪ ĐẦU* ] - Phần 1/3
(*Tên truyện do editor đặt )
Tác giả : 雨在夏
Đề cử : Meo Meo
Editor : Mỹ Quyên, Língg
________________________________
1.
Lúc tôi tới giám sát đoàn phim, không ít người bàn tán sau lưng tôi.

"Đây là con gái của ông chủ đầu tư hả ? Vừa nhìn là biết là bạch phú mỹ* rồi."

(* Vừa giàu vừa xinh )

"Nghe nói cô ấy muốn làm người đại diện, ai mà được lọt vào mắt xanh của cô ấy, sau này khỏi phải lo không có tài nguyên rồi."

"Làm sao mới khiến cô ấy chú ý tới mình được nhỉ ?"

"Lo lắng quá."

Vẻ mặt tôi không thay đổi, tôi đi về phía trước.

Mãi tới tận ngã rẽ, tôi mới thả chậm bước chân.

"3,2,1..." Tôi đếm thầm trong lòng.

Ngay lúc đếm ngược kết thúc, một bóng người lao ra từ bên kia ngã rẽ, hoảng loạn đụng trúng tôi.

Tôi lảo đảo suýt ngã, lại được một đôi tay đỡ lấy.

"Xin lỗi, cô có sao không ?" Giọng nói thân thiện vang lên.

Tôi vừa ngẩng đầu, đã thấy một khuôn mặt đẹp trai ngời ngời, ánh mắt chăm chú nhìn tôi.

Qủa nhiên, tình cảnh này tới rồi.

Đời trước, Tịch Phong cũng dùng cách này xuất hiện trước mặt tôi.

Tiếp xúc gần khiến tôi chú ý tới vẻ ngoài đẹp trai của hắn, Tịch Phong thành công trở thành nghệ sĩ đầu tiên trong tay tôi, sau đó lại thành người yêu tôi.

Tôi dồn tất cả tài nguyên cho hắn, dùng 7 năm đằng đẵng, nâng Tịch Phong lên tới vị trí thần tượng đỉnh lưu.

Đổi lấy sự phản bội của Tịch Phong.

Mà tình huống trước mắt, lại giống hệt lần đầu chúng tôi gặp nhau trong kiếp trước.

Nhưng tôi không muốn dẫm lên vết xe đổ đó. Tôi rụt tay lại, cũng không thèm nhìn hắn dù chỉ một cái, quay đầu nói với nhân viên đoàn phim: "Trật tự trong đoàn phim các người lúc nào cũng kém như này à ?"

Tịch Phong sững sờ, vẻ mặt cứng đờ.

Tôi cau mày biểu lộ sự bất mãn: "Đụng vào tôi thì là việc nhỏ. Nhưng nhỡ đâu hắn đụng vào dụng cụ, thiết bị xung quanh, làm lỡ lịch trình quay phim, thì ai tới gánh chịu tổn thất ? Nếu như ai cũng hấp tấp bộp chộp như hắn, cái đoàn này còn quay phim được nữa không ?"

Nhân viên đoàn phim lo sợ, mặt mày tái mét, liên tục xin lỗi tôi: "Ngại quá, cô Nhan. Đây là diễn viên quần chúng của đoàn phim, cậu ta không hiểu quy củ, chúng tôi sẽ lập tức đuổi cậu ta."

Nói xong, hắn trừng mắt nhìn Tịch Phong: "Còn cậu, mau xin lỗi cô Nhan đi."

Tịch Phong ngỡ ngàng, ngơ ngác nhìn tôi, cứ như hoàn toàn không đoán được tôi sẽ phản ứng như thế này.

Một lát sau, hắn mới không cam tâm xin lỗi tôi: "Xin lỗi."

Tôi thấy rất buồn cười.

Đời trước hắn bắt nạt tôi, giấu diếm tôi, còn hủy hoại thanh danh của tôi, cũng chưa từng xin lỗi tôi dù chỉ một câu.

Bây giờ lại vì một câu trách móc của người ngoài mà cúi đầu xin lỗi tôi.

Xem ra, vẫn nên để hắn làm một tên diễn viên quần chúng vô danh thì hơn, như vậy hắn mới an phận.

"Cô Nhan, đạo diễn vẫn đang chờ bên ngoài, cô xem..."

Nhân viên đoàn phim căng thẳng nhìn tôi, sau đó mời tôi ra ngoài.

"Đi thôi." Tôi gật gù.

Vừa đi được mấy bước, lại bị Tịch Phong ngăn cản.

"Cô Nhan, tôi biết cô có ý định làm người đại diện, dạo gần đây đang tìm nghệ sĩ."

"Cô chọn tôi đi, tôi sẽ đem lại lợi ích lớn cho cô."

Hắn nói thẳng ra, ngữ điệu chắc nịch.

Nhưng tôi nhớ lại đời trước, lúc chúng tôi ký hợp đồng, hắn còn cẩn thận từng chút từng chút.

Cái gì thúc đẩy hắn thay đổi vậy ?

Chẳng nhẽ, Tịch Phong cũng xuyên tới từ 7 năm sau à ?

2.
Tôi mỉm cười, chế nhạo hắn: "Một diễn viên quần chúng như cậu, lấy đâu ra tự tin mà khoác lác thế ?"

Sống lưng Tịch Phong thẳng tắp: "Nếu như cô xem tôi diễn, chắc chắn cô sẽ cho tôi cơ hội này."

Đúng vậy, hồi đó tôi đã xem phân cảnh hắn diễn, diễn đoạn khổ sở, giãy dụa bên trong vũng lầy, tôi mới chú ý tới hắn.

Nhưng lúc đó, tôi chỉ đứng mọt bên, lẳng lặng quan sát mà thôi.

Bây giờ, là hắn chủ động đề xuất.

Tôi hờ hững nhìn hắn: "Còn nhiều người muốn dành cơ hội trong tay tôi lắm. Mà cậu, thì không đủ tư cách."

Ánh mặt Tịch Phong tràn đầy sự kinh ngạc, hắn há miệng, hình như còn muốn tranh thủ nói thêm gì đó. Nhưng tôi đã quay đầu rời đi, đi về phía đạo diễn.

"Cô Nhan."

Đạo diễn cung kính với tôi, nhường cho tôi vị trí trước máy quay phim.

Tôi khua tay: "Không cần để ý tới tôi. Mọi người cứ quay như thường đi."

Cũng trùng hợp, phân cảnh đạo diễn đang muốn quay, cũng có sự góp mặt của Tịch Phong.

Dù hắn chỉ là diễn viên quần chúng, nhưng vì hắn đẹp trai, nên cũng được vài ba câu thoại, lại là người đứng đầu nhóm diễn viên quần chúng.

Cảm nhận được ánh mắt của tôi, hắn càng dốc sức diễn. Nhưng tôi lại lười nhìn hắn, ngược lại lại bị chàng trai phía sau Tịch Phong thu hút.

Cậu ấy không có lời thoại, nhưng ánh mắt cậu ấy lại như biển cả sâu thẳm, mênh mông, phản chiếu ánh trăng sáng. Chỉ cần nhìn chút cũng có thể khiến người ta lâm vào màn sương mù mờ ảo.

Lúc giãy dụa trong vũng bùn, cậu ấy không gào khóc như Tịch Phong, mà lại hơn run rẩy, khống chế tốt biểu cảm khuôn mặt, tạo ra một hình tượng không cam lòng với số mệnh, đồng thời cũng ngóng trông kỳ tích xuất hiện.

Không hổ danh là ảnh đế tương lai - Úc Thừa Hạo.

Dù hiện tại cậu ấy chỉ là diễn viên quần chúng, cũng đã diễn tới mức khiến người xem thất thần.

Chỉ tiếc, đời trước, sau khi cậu ấy nhận giải ảnh đế, cũng đã nhảy lầu 44 vì mắc bệnh trầm cảm, dần dần bị người lãng quên.

Tôi cũng phải nhìn cậu ấy một lúc lâu, mới nhận ra cậu ấy.

Không nghĩ tới, làm lại một đời, lại gặp cậu ấy ở đây.

"Qua." Đạo diễn hô lên, diễn viên quần chúng trong vũng bùn dồn dập đứng dậy.

Động tác của Tịch Phong đặc biệt nhanh, không chờ được lau bùn đất trên mặt, chờ mong nhìn tôi.

Tôi chỉ liếc hắn một cái, sau đó hỏi đạo diễn: "Nhóm diễn viên quần chúng này còn phân cảnh nào nữa không ?"

"Không còn." Đạo diễn hiểu được ý tôi.

"Cô Nhan coi trọng ai trong số họ à ?"

Tôi gật gù: "Đúng là có một người."

Lời này vừa nói xong, mọi người trong đoàn phim đều vểnh tai hóng hớt.

Họ đều biết tôi là con gái của nhà đầu tư, xuất thân rất tốt, ai mà lọt được vào mắt tôi, không dám chắc sẽ thăng tiến nhanh chóng, nhưng ít nhất là không lo thiếu thốn tài nguyên.

"Rốt cục là ai được cô Nhan ưu ái thế ?" Đạo diễn kêu nhóm diễn viên quần chúng xếp thành một hàng, để tôi tiện quan sát.

Tịch Phong đứng gần nhất, hắn ngẩng đầu, ánh mắt không giấu được sự hưng phấn xen lẫn khinh thường.

Mà Úc Thừa Hạo lại chỉ đứng một bên, hờ hững nhìn về phía xa xa, nhếch miệng trào phúng, cứ như tất cả những thứ này đều không liên quan gì tới cậu ấy vậy.

"Cô Nhan, cô xem, cô nhìn trúng ai thì cứ trực tiếp mang đi là được. Những diễn viên quần chúng này, năm mơ cũng mong được nổi tiếng." Đạo diễn cười nói.

Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, tôi đứng lên.

Lúc tôi tới gần Tịch Phong, hắn không nhịn được đắc ý, đứng dậy nói: "Cô Nhan, tôi biết cô nhất định sẽ chọn tôi..."

Nhưng, tôi lại không dừng lại trước mặt Tịch Phong, mà đi thẳng tới trước mặt Úc Thừa Hạo.

Sau đó vươn tay, chỉ vào chàng trai xa cách trước mặt: "Cậu, đi theo tôi."

Mọi người ồ lên, xung quanh toàn tiếng xì xào bàn tán.

Vẻ mặt Úc Thừa Hạo thả lỏng. Cổ họng cậu ấy giật giật, nửa ngày sau mới nói lên lời: "Cô... cô chọn tôi ?"

"Đúng vậy." Tôi nhìn cậu ấy, cười khúc khích.

Đời trước chúng tôi gặp nhau không nhiều, nhưng tôi còn nhớ cái lúc tôi xem được tin tức cậu ấy 44, tôi đã rất tiếc nuối.

Tôi đã từng xem một bộ phim có Úc Thừa Hạo tham gia, cậu ấy có khuôn mặt biết kể chuyện, có thể dễ dàng dẫn dắt mọi người vào vai diễn của mình.

Một diễn viên có thiên phú tốt như vậy, tại sao lại lựa chọn tự sát?

Tôi cảm thấy tiếc nuối. Tôi không muốn từ bỏ chàng diễn viên tương lai này.

"Sao có thể?!" Tịch Phong mở to hai mắt, không thể tin nổi chạy tới bên cạnh tôi,

"Nhan Yên,sao cô có thể chọn người khác? Rõ ràng là cô nên chọn tôi!"

"Cậu?"

Lúc này tôi mới nhớ tới sự tồn tại của Tịch Phong, bây giờ tôi không còn yêu hắn dù chỉ một chút, mà chỉ còn lại sự chán ghét.

Tôi nhếch khóe môi: "Cậu nghĩ cậu là ai?''

Thân thể Tịch Phong run lên, tựa hồ ý thức được gì đó ,mặt trắng như tờ giấy.

Hắn cẩn thận thăm dò từng li từng tí, nhìn biểu cảm trên mặt tôi, nín thở hỏi từng chữ một:

"Nhan Yên, cô ... cũng trở lại rồi?''

3
Tôi bình tĩnh nhìn Tịch Phong, giống như đang nhìn một chú hề.

Câu trả lời là hiển nhiên.

Sắc mặt Tịch Phong dần trở nên vặn vẹo:

"Nhan Yên, cô thật sự nỡ lơ tôi sao?"

Hắn đưa tay ra, từng bước đến gần tôi.

Nhưng trước khi hắn chạm vào tôi, đã bị một đôi tay mạnh mẽ bắt lấy.

Úc Thừa Hạo đứng trước mặt tôi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lạnh như băng:

"Không được chọn thì ra vẻ đáng thương? Thật hâm mộ khuôn mặt của cậu, được bảo dưỡng tốt như vậy."

Đường gân trên mu bàn tay cậu hiện lên vì dùng sức, cậu ấy giữ chặt Tịch Phong.

Tịch Phong thấy đau, buộc phải rút tay lại.

Nhân viên đoàn phim cũng kịp phản ứng, bước tới kéo Tịch Phong đi.

"Cô Nhan là con gái của nhà đầu tư, cậu là diễn viên quần chúng, đừng có làm càn , đừng xen vào."

Tịch Phong bị đuổi ra khỏi phim trường.

Trước khi đi, trong mắt hắn tràn đầy hận thù, hắn quay đầu lại nhìn tôi đầy oán hận.

Nhưng tôi không quan tâm nữa.

Còn Úc Thừa Hạo thì vẫn đứng yên tại chỗ, yên lặng nhìn tôi.

Khác hẳn với khí chất lạnh lùng khi cậu ấy bảo vệ tôi vừa rồi, lúc này, cậu ấy thực sự có vẻ hơi lúng túng.

"Đi theo tôi, đi thay quần áo."

Tôi hất cằm về phía Úc Thừa Hạo, ra hiệu tôi đợi cậu ở trong xe.

Khoảng mười phút sau, cậu ấy trở lại.

Úc Thừa Hạo thay một chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng rộng rãi, nhưng cũng không thể che giấu dáng người cao và thẳng của mình. Chắc là vừa mới tắm xong, tóc còn ươn ướt nên hơi lạnh cũng dịu đi đôi chút.

Khí chất đặc biệt như vậy, sao kiếp trước tôi không phát hiện ra nhỉ?

Tôi mở cửa xe gọi cậu ấy:"Lên xe đi."

Nhưng Úc Thừa Hạo không di chuyển.

Đôi mắt sâu như vực thẳm của cậu nhìn tôi chằm chằm, như thể đang thăm dò ý định của tôi:

"Cô thật sự muốn ký hợp đồng với tôi?"

"Thật sự."

"Còn điều kiện thì sao?"

"Bảy năm, điều kiện cụ thể sẽ thương lượng với luật sư."

"Tôi không hỏi về điều kiện trong hợp đồng." Úc Thừa Hạo dừng lại, giống như cân nhắc lời nói của tôi, một lúc sau mới thận trọng hỏi: "Còn có điều kiện bổ sung nào khác không?"

Lần này, tôi đã hiểu ý cậu.

"Cậu cho rằng tôi ký hợp đồng với cậu là vì thèm muốn thân thể cậu sao?" Tôi không nhịn được cười.

Khó trách cậu nghĩ như vậy, giới giải trí là thế giới thực tế, muốn có được nhất định phải đánh đổi.

Giao dịch tiền bạc, tình dục không phải là hiếm thấy trong giới này.

Chưa kể Úc Thừa Hạo có một khuôn mặt xuất sắc như vậy.

"Đừng lo lắng, tôi sẽ không ép buộc cậu làm bất cứ điều gì cậu không muốn, ngoại trừ việc tham gia chương trình."

Tôi vừa nói xong, vẻ mặt Úc Thừa Hạo trở nên thoải mái.

Ở đây chỉ có hai chúng tôi, nếu tôi có mục đích gì thì cứ nói thẳng ra, không cần lừa dối cậu ấy.

Tuy nhiên, cậu vẫn bối rối:

"Vậy cô hy vọng điều gì khi lựa chọn tôi?"

Tôi sửng sốt, Tịch Phong chưa bao giờ hỏi tôi câu hỏi như vậy.

Hắn sẽ chỉ yêu cầu tôi cung cấp tài nguyên theo nhiều cách khác nhau, hắn chỉ biết nhấn mạnh "hắn muốn gì".

Nhưng chàng trai trước mặt lại quan tâm đến cảm nghĩ của tôi hơn.

Lòng tốt người khác cho cho cậu, trước khi nhận nó đi, cậu đã nghĩ cách báo đáp.

Lòng tôi chợt mềm lại, tôi ngước nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc nói:

"Cậu chỉ cần đóng phim và sống cho thật tốt, vậy thôi."

Úc Thừa Hạo giật mình.

Chắc cậu ấy không ngờ câu trả lời của tôi lại đơn giản như vậy.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cậu ấy cũng nhướng mày, nở nụ cười đầu tiên kể từ khi chúng tôi gặp nhau:

"Đây là một thỏa thuận tốt, người đại diện của tôi."

04
Úc Thừa Hạo và tôi đã ký hợp đồng bảy năm.

Tài nguyên đầu tiên tôi đưa cho cậu ấy sau khi ký hợp đồng, là vai nam chính của một bộ phim tuổi học trò, kinh phí thấp.

Đây là tài nguyên kiếp trước tôi đưa cho Tịch Phong, hắn nhờ bộ phim này mà nổi tiếng, đạt danh hiệu "nam thần học đường".

Mặc dù chi phí thấp, nhưng bộ phim như là một con hắc mã, trở thành một trong những bộ phim siêu bạo của mùa hè năm ấy, là bước đệm cho những diễn viên đã tham gia trở nên nổi tiếng.

[ TRÙNG SINH, TÔI LÀM LẠI TỪ ĐẦU* ] - Phần 2/3
(*Tên truyện do editor đặt )
Tác giả : 雨在夏
Đề cử : Meo Meo
Editor : Língg
________________________________
5.
"Cô Nhan, chúng tôi đều biết cha cô là người đầu tư nhiều nhất cho bộ phim này. Nhưng cô Tần Lôi là người đầu tư nhiều thứ hai, cô ấy muôn vị trí nam hai này." Nhà sản xuất* giải thích với tôi.

(* producer )

Tôi vừa nghe đã hiểu tất cả.

Tần Lôi là phú bà hơn 40 tuổi. Đời trước, lúc Tịch Phong vừa có chút danh tiếng, Tần Lôi đã vươn cành ô liu ra mời hắn.

Tịch Phong từng coi đây là chuyện cười, kể cho tôi nghe. Hắn nói: "Anh có người bạn gái vừa xinh đẹp vừa quý phái, sao có thể để ý tới bà già kia ?"

Đời này, sau khi bị tôi từ chối, không nghĩ tới hắn ta lại chủ động tìm tới Tần Lôi.

Chắc là phải bỏ ra vài thứ mới có được vị trí nam hai này.

Thật sự khiến người khác buồn nôn.

Nhưng phim cũng đã khởi quay. Nếu như giờ thay người, mất tiền là chuyện nhỏ, sợ Tịch Phong mượn dư luận bán thảm, hắt nước bẩn lên người Úc Thừa Hạo mới là chuyện lớn.

Chưa kể Tần Lôi còn từng hợp tác với cha tôi. Không nhất thiết vì Tịch Phong mà đắc tội bà ta.

Tôi nhịn xuống cảm xúc trong lòng, cùng Úc Thừa Hạo tới trường quay.

Vừa xuống xe, Úc Thừa Hạo đã bị đạo diễn gọi đi rồi.

Tôi tự mình đi dạo khắp trường quay.

Đột nhiên ai đó vỗ vai tôi một cái.

"Trở về nhanh vậy --"

Tôi xoay người lại, im bặt.

Tịch Phong mỉm cười nhìn tôi, quơ quơ ly trà sữa trong tay.

Sắc mặt tôi lạnh xuống: "Có việc gì ?"

"Anh mua trà sữa cho tất cả mọi người trong đoàn, ly này là cho em. Anh nhớ em thích uống vị dâu tây nhất."

Hắn đưa ly trà sữa cho tôi.

Tôi không nhận, hắn lại kiên nhẫn cắm ống hút, đưa tới khóe môi tôi.

"Em thử đi. Trước kia em thích uống trà sữa hãng này nhất, 7 năm sau cũng không còn nữa rồi."

Tôi không nhịn được nữa, trực tiếp gạt đổ cốc trà sữa.

"Tịch Phong, đừng có chọc tôi. Tôi nhìn thấy anh là thấy buồn nôn."

Tịch Phong cũng không tức giận, hắn ngồi xổm người, nhặt cốc trà sữa lên, ném vào thùng rác. Dùng giọng điệu cưng chiều nói với tôi:

"Nhan Nhan, em vẫn tùy hứng như vậy. Em tức anh nên mới ký hợp đồng với người khác đúng không ?"

Tôi cười haha.

"Tịch Phong, anh vẫn tự luyến ghê nhỉ ? Anh tưởng anh bán mình cho Tần Lôi là có thể nổi tiếng á hả ?"

Vừa dứt lời, sắc mặt Tịch Phong trắng bệch.

Nhưng hắn rất nhanh đã trấn định lại, mặt dày ngụy biện.

"Tại vì em không ký với anh, nên anh mới vội vã cầu cứu người khác. Nhan Yên, anh biết em còn đang giận anh. Nhưng mấy chuyện này đều là chuyện đời trước rồi. Em và anh bắt đầu lại từ đầu không tốt sao ? Người anh yêu nhất trước sau đều chỉ có em mà thôi."

Lời nói này, cứ như tôi là phú bà, đánh mông bắt hắn nói ra ấy.

Đúng là vô liêm sỉ.

"Tịch Phong, người anh yêu nhất trước giờ chỉ có anh mà thôi. Anh tới tìm tôi nói nhiều lời hư tình giả ý như vậy, không phải là vì muốn tôi cho anh diễn nam chính à ?"

Tôi không khách khí vạch mặt hắn, khinh bỉ nhìn hắn:

"Trước kia tôi còn tưởng cô trợ lý bé nhỏ kia là tình yêu chân thành của anh cơ. Không nghĩ tới cô ta còn chưa xuất hiện, anh đã ở bên phú bà. Anh muốn lãng phí bản thân kiểu gì thì tùy, tôi không quản. Nhưng nếu anh còn dây dưa với tôi, tôi sẽ khiến anh tới nam hai cũng không được diễn."

Nói xong, tôi xoay người rời đi, nhưng Tịch Phong giận dữ hét lớn:

"Em tưởng Úc Thừa Hạo là người tốt à ? Em biết chuyện của hắn không ?"

"Anh cho em biết, hắn là con trai của tên hi.ế.p d.âm. Cha hắn h.i.ế.p d.â.m mẹ hắn, lúc ngồi tù bị bệnh ch.ế.t. Mẹ hắn vì không thể phá thai nên sinh hắn ra, nhưng lại hận không thể bóp ch.ế.t hắn. Nhìn hắn một chút bà ta cũng thấy buồn nôn."

"Người trưởng thành trong môi trường như vậy, tâm lý đã sớm vặn vẹo, chưa kể hắn còn là khởi đầu của tội lỗi."

Tôi dừng bước, lạnh lùng quay đầu nhìn hắn.

Tịch Phong bị ánh mắt tôi dọa, đờ người trong chốc lát.

"Nhan Yên, Úc Thừa Hạo vốn là con ma chế,t sớm, sớm muộn hắn cũng 44. Em ký hắn, kiểu gì cũng là phí công vô ích, không bằng ----"

Không chờ hắn nói xong, tôi đạp một phát vào bụng hắn.

Tịch Phong lảo đảo ngã xuống đất, không tin được nhìn tôi:

"Nhan Yên, em đạp anh ?"

Tôi mỉm cười, âm thanh hung tợn:

"Người của tôi, không tới lượt anh quơ tay múa chân. Nếu như anh còn chưa rõ vị trí của mình, đừng nói đạp anh, tôi còn đạp trên bia mộ anh được kìa."

Trong mắt Tịch Phong tràn ngập sự ngạc nhiên.

Đại khái là tới hiện tại, hắn mới ngừng ảo tưởng có thể cứu vãn mối quan hệ của chúng tôi.

Trước kia tôi yêu hắn sắp điên rồi, để hắn nghĩ rằng, dù hắn đổi xử với tôi như nào, chỉ cần hắn ngoắc tay, tôi liền quay đầu lại.

Nhưng tôi đã không còn là tôi của trước kia từ lâu rồi.

Tôi đã từng trải qua sự phản bội trong tình yêu, từng bị dư luận tấn công, sự nghiệp từng đứt gánh giữa đường. Tôi không còn dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, chứ nói gì người đã tổn thương tôi nhiều nhất - Tịch Phong.

Lúc này, Tịch Phong cuối cùng cũng nhận rõ hiện thực, chậm rãi đứng lên, chật vật rời đi.

Tôi quay đầu.

Nhưng thấy Úc Thừa Hạo đứng dưới gốc cây ngô đồng khô héo cách đó không xa, sắc mặt thê lương như chiếc lá héo khô.

6.
Trái tim tôi đau nhức.

Trước kia, tôi cứ ngỡ Úc Thừa Hạo gặp chuyện gì nên mới nhảy lầu 44, chỉ cần thay đổi quỹ đạo cuộc đời anh, việc nhảy lầu sẽ không xảy ra.

Lại không nghĩ tới, anh lại có chuyện xưa như vậy.

Tôi đi tới bên Úc Thừa Hạo, nhìn anh yên tĩnh đứng trong bóng tôi, đột nhiên có chút kích động.

Tôi muốn ôm anh.

Nhưng trước khi tôi đưa tay ra, Úc Thừa Hạo đã mở miệng trước.

"Trước kia tôi không nói cho em biết, là sợ em rời xa tôi. Hiện tại em biết rồi, nếu như em muốn hủy bỏ hợp đồng, tôi đồng ý."

Giọng anh khàn khàn mệt mỏi, bàn tay siết tới mức trắng bệch.

Tôi hỏi anh: "Hủy hợp đồng ? Ai nói với anh tôi muốn hủy hợp đồng ?"

Úc Thừa Hạo ngạc nhiên ngẩng đầu: "Em không ngại ?"

"Tôi là người đại diện, nhất định sẽ chịu trách nhiệm với anh." Tôi vừa cân nhắc vừa nói.

"Những việc này, Tịch Phong có thể tra thì người khác cũng có thể tra được. Cần mau chóng tạo cho anh một lý lịch sạch sẽ."

Đôi mắt Úc Thừa Hạo lấp lánh, nhưng thân thể anh vẫn cứng đờ.

Tôi tiếp tục an ủi anh: "Đương nhiên, không phải tôi nói lý lịch anh không ra gì. Anh có thể trưởng thành trong hoàn cảnh ấy chứng tỏ anh có lý trí tốt hơn so với người thường, càng đáng được tôn trọng. Tôi tạo cho anh một lý lịch sạch sẽ, chỉ là để anh không phải chịu càng nhiều sự dè bỉu, soi mói. Anh hiểu không ?"

Úc Thừa Hạo không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn tôi. Khóe mắt càng ngày càng hồng.

"Nhìn tôi chằm chằm như vậy làm gì ? Trên mặt tôi dính gì à ?"

Tôi sờ sờ mặt, một giây sau, anh ôm lấy tôi.

Cái ôm này làm xương sườn tôi đau nhói. Nhưng tôi vẫn đưa tay ra, động viên vỗ lưng anh.

Tôi chỉ muốn nói ba chữ đơn giản -- Tôi ở đây.

"Cảm ơn em, Yên Yên." Úc Thừa Hạo nhẹ giọng nói bên tai tôi.

Tôi sửa lại lời anh: "Anh nên gọi tôi là bà chủ."

Úc Thừa Hạo không đáp lại.

Tôi lại dặn.

"Đây là bộ phim đầu tiên anh đóng vai nam chính, nhớ diễn cho tốt, đừng gây chuyện. Để tôi kiếm được cả núi tiền mới là việc chính. Nếu Tịch Phong khiêu khích anh, anh cứ kệ hắn, được không ?"

"Không thành vấn đề."

Úc Thừa Hạo vui vẻ nói, thanh âm lành lạnh như lông chim sượt qua lòng tôi.

"Anh ký với tôi, tôi chắc chắn sẽ không làm anh hối hận."

"Được, Yên Yên."

7.
Úc Thừa Hạo nói được làm được. Trong suốt quá trình quay phim đều chuyên tâm diễn xuất, chưa bao giờ gây chuyện.

Nghe bảo Tịch Phong nhiều lần khiêu khích anh, nhưng Úc Thừa Hạo coi hắn là không khí, còn không thèm liếc nhìn hắn.

Mà người trong đoàn phim cũng bưng cao giẫm thấp. Ai nấy đều vây quanh Úc Thừa Hạo, ghẻ lạnh nam hai Tịch Phong.

Làm lơ còn khiến người ta cáu hơn đối đầu nhiều.

Mà sự chú tâm của Úc Thừa Hạo cũng nhận lại được thành quả xứng đáng.

Bộ phim này giống hệt đời trước, trở thành hắc mã trong kỳ nghỉ hè, lưu lượng liên tục tăng cao.

Fan Úc Thừa Hạo tăng lên từng ngày, giang cư mận liên tục khen anh khí chất cao quý, lạnh lùng, càng khen anh diễn xuất nhập tâm.

Sức ảnh hưởng còn cao hơn Tịch Phong của đời trước.

Lịch trình của Úc Thừa Hạo ngày càng bận rộn, một mình tôi kham không nổi.

Tôi quyết định tuyển một trợ lý cho anh.

Đối với việc này, Úc Thừa Hạo có hơi bài xích.

"Chỉ cần hai người chúng ta thôi có được không ? Tôi không cần trợ lý, tôi có thể tự chăm sóc bản thân."

Tôi dụ dỗ anh:

"Nhưng nhiều lúc tôi không phân thân được, tôi muốn có thêm thời gian nghỉ ngơi."

Úc Thừa Hạo im lặng, ngầm chấp nhận chuyện tuyển trợ lý.

Không nghĩ tới lần tuyển này lại gặp người quen cũ.

Một người tên là Đổng Thiến Thiến tới phỏng vấn.

Mà cô ta, chính là trợ lý đời trước của Tịch Phong, cũng là đối tượng ngoại tình của hắn ta.

8.
Đổng Thiến Thiến viết một bài tiểu luận gửi cho Úc Thừa Hạo, nhiệt liệt bày tỏ sự yêu thích của cô ta với anh.

Từng câu từng câu đều giống y hệt lúc cô ta viết cho Tịch Phong ở đời trước.

"Người khác chỉ thích dáng vẻ anh tỏa sáng trên sân khấu. Nhưng em thì không giống họ, em chỉ quan tâm anh có mệt không, có vui không ?"

Năm đó Tịch Phong còn cảm động rớt nước mắt.

Hóa ra bài tiểu luận này cũng chẳng phải viết riêng cho hắn, mà là ném lưới thu cá.

Cái cô Đổng Thiến Thiến này cũng trà xanh thật chứ. Năm đó cô ta dựa vào việc làm nũng, ngốc nghếch hâm mộ các thứ để được Tịch Phong thương tiếc.

Hai người lén ở bên nhau sau lưng tôi, nhưng lại tiếc tài nguyên của tôi. Đành chấp nhận làm một đôi uyên ương không biết chịu khổ.

Mãi tới khi công ty cha tôi có vấn đề, phải tuyên bố phá sản.

Đổng Thiến Thiến mới thuyết phục Tịch Phong đá tôi, sau đó thành lập công ty riêng.

Một chiêu rút củi đáy nồi này gần như khiến tôi rơi vào tuyệt cảnh.

Mà Tịch Phong vì muốn được nổi tiếng, dội nước bẩn lên người tôi.

Lúc này, người không quyền không thế như tôi chẳng có cách nào đáp trả.

Chỉ có thể chịu đựng sự chửi rủa vô lý của fan Tịch Phong dành cho tôi, toàn bộ cuộc sống đều lộn xộn hết lên.

Đời trước tôi rơi xuống đáy vực, cũng liên quan tới Đổng Thiến Thiến.

Dù đời này tôi đã sớm tham gia vào công việc trong công ty cha, có thể tránh khỏi vấn đề trước kia.

Nhưng sự xuất hiện của Đổng Thiến Thiến vẫn khiến tôi thấy bất an.

Không biết thái độ của Úc Thừa Hạo với cô ta sẽ như nào.

9.
Tôi lặng lẽ tới ngoài phòng phỏng vấn.

Tới vòng cuối cùng, còn dư lai mấy người, do Úc Thừa Hạo tự mình phỏng vấn.

Tôi nghe được giọng điệu e thẹn của Đổng Thiến Thiến:

"Anh Hạo, em viết thư cho anh, anh đọc qua chưa ?"

Úc Thừa Hạo trả lời:

"Đọc qua rồi. Cảm ơn em đã thích tôi."

Đổng Thiến Thiến không nhịn được kích động:

"Vậy để em ở cạnh anh, chăm sóc anh nhé."

Úc Thừa Hạo nhất thời im lặng.

Tôi nín thở, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Sau đó, tôi nghe thấy Úc Thừa Hạo nghiêm túc trả lời:

"Nếu như là fan, tôi rất cảm ơn em vì bức thư này. Nhưng làm nhân viên thì không được, như vậy sẽ lẫn lộn tình cảm vào công việc, khó tránh khỏi những lúc không lý tính, sẽ không làm tốt được công việc."

Câu trả lời chung chung ấy khiến Đổng Thiến Thiến không chịu được oan ức nói:

"Nhưng, nhưng em thực sự rất yêu thích anh. Anh cho em một cơ hội đi mà..."

Giọng điệu yếu đuối xen lẫn nghẹn ngào.

Chắc giờ cô ta đang lệ rơi đầy mặt, khiến người tiếc thương.

Nhưng Úc Thừa Hạo thì không.

"Đổng Thiến Thiến, em càng thích tôi, tôi càng không thể nhận em."

"Tôi cũng có người tôi thích, cô ấy cũng trong đoàn đội. Nếu cô ấy thấy em bên cạnh tôi, cô ấy sẽ hiểu lầm."

Tôi hơi sững người, sau đó trái tim đập như trống.

Đoàn đội chúng tôi ? Không phải chỉ có hai người là tôi với Úc Thừa Hạo à ?

Anh ấy thích tôi ?

Chuyện từ lúc nào thế ?

Tôi ép buộc chính mình tỉnh táo lại. Sau khi bị Tịch Phong phản bội, tôi không thể toàn tâm toàn ý hết lòng yêu một người như đời trước nữa.

Chưa kể Úc Thừa Hạo là nghệ sĩ của tôi, giải quyết việc chung mới là việc chính.

Tôi che hai tai nóng hổi, quyết định giả vờ không nghe thấy.

Chỉ là sau khi Đổng Thiến Thiến rời đi, tôi sai người tiễn cô ta một đoạn, đồng thời giả bộ vô tình nói với cô ta"

"Đoàn đội của Tịch Phong đang tuyển trợ lý đó."

Ngược lại tôi muốn xem xem, đời này họ có dám "Tình cường hơn tiền" không.

10.
Tôi xem cả ngày mới miễn cưỡng tuyển được một trợ lý.

Ba ngày sau tôi nhận được tin tức, Đổng Thiến Thiến thành công trở thành trợ lý của Tịch Phong.

Mà Úc Thừa Hạo thì tuyển một nam trợ lý trầm mặc ít nói.

Sau đó là một quãng thời gian cực kỳ bận rộn. Tài nguyên ùn ùn tới với Úc Thừa Hạo, tôi chọn vài bộ phim đời trước có danh tiếng tốt, giúp anh đứng vững bước chân trong giới giải trí.

Úc Thừa Hạo là người theo đuổi trường phái thực lực, không muốn nhận phim nát, không muốn kiếm tiền nhanh chóng. Dù là vai chính hay vai phụ, anh đều toàn tâm toàn lực diễn xuất.

Tuy anh không nhanh nổi bằng thần tượng lưu lượng, nhưng dư luận thì không ngừng khen ngợi anh.

Tịch Phong cũng giống tôi, từ 7 năm sau xuyên về. Đương nhiên hắn cũng biết bộ phim nào sẽ nổi tiếng.

Nhưng hắn vẫn giống đời trước, lựa chọn vai diễn nhàn hạ, chỉ muốn nhanh chóng kiếm tiền.

Trước kia tôi từng khuyên hắn hãy chuyển sang phái thực lực, nhưng Tịch Phong nói tôi phiền, trách tôi không tin mị lực của hắn.

Có điều, có Tần Lôi nâng đỡ, lại có khí chất thần tượng đã tu luyện 7 năm, hắn cũng có không ít fan.

Con đường diễn xuất của hai người không giống nhau, nên rất khó tranh dành tài nguyên.

Mãi tới khi bộ phim  《 Lá Khô 》 bắt đầu tuyển diễn viên.

Mà bộ phim này, chính là bộ phim đời trước đã giúp Úc Thừa Hạo đạt được giải thưởng ảnh đế.
________________________________

[ TRÙNG SINH, TÔI LÀM LẠI TỪ ĐẦU* ] - Phần 3/3
(*Tên truyện do editor đặt )
Tác giả : 雨在夏
Đề cử : Meo Meo
Editor : Língg
________________________________
11.
《 Lá khô 》là tác phẩm của đạo diễn nổi tiếng Trương An Ca.

Đời trước, vì muốn tìm nam chính thích hợp, Trương An Ca từng phát động tuyển chọn toàn quốc, thậm chí không ngại đề bạt người mới.

Bởi vậy nên Úc Thừa Hạo chưa ai biết tới khi ấy mới có cơ hội, sau bao vòng sàng lọc đạt được vị trí nam chính.

Nhưng trên thực tế, trước khi tuyển chọn toàn quốc, Trương An Ca đã từng để mắt tới các diễn viên đã xuất đạo, chuyên môn tổ chức vài lần thử vai.

Chỉ khi mãi không tìm được diễn viên khiến ông hài lòng, ông mới chịu mở rộng phạm vi, tuyển chọn người mới.

Mà bây giờ, chính là thời điểm các diễn viên tập trung thử vai.

Đạo diễn nổi tiếng tuyển chọn, mọi diễn viên đều mong muốn tham gia thử vai.

Tôi cũng đưa tư liệu về Úc Thừa Hạo qua bên đó, thuận lợi thu được giấy mời.

Không nghĩ tới, ngày thử vai ấy, Tịch Phong cũng tới.

Bên người còn trợ lý của hắn, Đổng Thiến Thiến.

Tuy hai người họ đứng cách xa nhau, nhưng lại liếc mắt đưa tình với nhau, rõ ràng đã ở bên nhau.

"Nhan Yên, cô cũng nhẫn tâm lắm. Biết rõ Úc Thừa Hạo nhận bộ phim này sẽ ch.ế.t, vẫn còn đưa hắn tới thử vai."

Khuôn mặt Tịch Phong đầy vẻ khiêu khích, nhìn như đang nói chuyện với tôi, thực tế là đang muốn phá hỏng trạng thái của Úc Thừa Hạo.

Tôi không khách khí đáp lại:

"Cái đường ống nào không đóng kỹ lại để rác thải rơi ra đây ? Mặt như thế mà cũng tự luyến ấy hả ?"

Úc Thừa Hạo bên cạnh "xì" một tiếng.

Vốn dĩ Đổng Thiến Thiến không lên tiếng. Vừa nghe thấy anh trai mình bị người khác trào phúng, lập tức đứng ra giậm chân.

"Không cho các người nói anh trai tôi vậy. Anh trai nhà tôi đẹp trai vô đối, đây là việc mấy triệu fan cùng công nhận !"

"Nói mấy câu này, cô không biết xấu hổ à ?" Tôi giễu cợt cô ta.

"Nếu như tôi nhớ không lầm, ban đầu cô tới phỏng vấn làm trợ lý của Thừa Hạo đúng chứ ? Cô còn viết một bức thư cho cậu ấy, tôi đọc qua rồi, rất cảm động."

Ánh mắt Tịch Phong âm trầm, chất vấn Đổng Thiến Thiến.

"Em cũng viết thư cho Úc Thừa Hạo ? Không phải em nói em chỉ viết cho mỗi anh à ?"

Đổng Thiến Thiến xoa mắt, oan ức nói: "Anh, anh tình nguyện tin họ cũng không tin em sao ?"

Trà xanh vừa lên tiếng, tôi đã nổi da gà.

"À ? Thế đây là cái gì ?"

Tôi lấy điện thoại ra, mở bức ảnh chụp thư viết tay của Đổng Thiến Thiến ra.

Từng câu từng chữ đều là viết tay.

Tịch Phong nhìn chút có thể nhận ra nét chữ của cô ta.

"Đổng Thiến Thiến, cô đùa bỡn tôi ?"

Sắc mặt Tịch Phong tái nhợt, có vẻ sắp nổi giận rồi đây.

Đổng Thiến Thiến cắn môi, căng thẳng run rẩy, hoảng hốt vội nói:

"Anh, trở về em sẽ giải thích với anh. Anh đừng quên việc chính trước mắt."

Tịch Phong được nhắc nhở, nén cơn giận, bất đắc dĩ nhìn về phía Úc Thừa Hạo:

"Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh, từ bỏ nhân vật này đi. Nếu anh diễn, sẽ không còn mạng đâu."

Hắn cố ý dừng một chút, chờ Úc Thần Hạo tò mò hỏi.

Úc Thần Hạo không tiếp chiêu, hoàn toàn không tò mò, chỉ lạnh nhạt nói:

"Không cần cậu bận tâm, chính tôi tự biết."

Tịch Phong muốn nói lại thôi, nhưng lúc này trợ lý đạo diễn đã phát cho mỗi thí sinh một phần kịch bản ngắn.

"Mỗi người nhận một phần, nhớ giữ kĩ."

Tôi thấy Úc Thừa Hạo đã thuận lợi nhận kịch bản, ra ngoài nhận điện thoại, bảo anh yên tâm chuẩn bị.

Sau khi trở lại, lại phát hiện sắc mặt anh không đúng lắm.

"Có vấn đề gì à ?" Tôi hỏi anh.

Úc Thừa Hạo kinh hãi, cầm kịch bản trong tay anh xem.

Đời trước tôi đã từng xem qua 《 Lá khô 》, vẫn có chút ấn tượng với lời thoại

Nên tôi rất dễ dàng nhận ra, đây không phải lời thoại của 《 Lá khô 》, mà là lời thoại của một bộ phim đểu.

"Sau khi tôi đi thì có chuyện gì ?"

Úc Thừa Hạo nói: "Tôi vừa nhận kịch bản, còn chưa kịp xem. Đã bị Tịch Phong đi qua va phải, kịch bản rơi mất, là Đổng Thiến Thiến nhặt lên trả lại tôi."

"Ý anh là Đổng Thiến Thiến đổi kịch bản của anh?" Tôi giận dữ đứng dậy.

"Vậy thì tìm cô ta đòi lại."

Úc Thừa Hạo kéo tay tôi, bình tĩnh nói: "Trước khi em về, tôi hỏi rồi. Bọn họ không thừa nhận.Chưa kể mỗi người một đoạn kịch bản khác nhau, cũng không có cách nào xác định được."

"Vậy xin trợ lý đạo diễn một tờ khác."

"Không được, đạo diễn Trương An Ca chú trọng nhất là thái độ diễn viên. Kịch bản vừa được phát đã mất, ấn tượng đầu tiên chắc chắn sẽ không tốt, dù diễn tốt cũng không vớt vát được."

"Vậy sao giờ ? Anh cũng chưa xem qua kịch bản, diễn cái gì ?"

Tôi không nhịn được sốt ruột thay Úc Thừa Hạo. Tôi cứ tưởng đời trước anh được tuyển làm nam chính 《 Lá khô 》, đời này cũng không có vấn đề gì, ai nghĩ tới Tịch Phong và Đổng Thiến Thiến bám dai như đỉa, lại làm ra cái trò này.

Nhưng không chờ Úc Thừa Hạo trả lời, đã thấy trợ lý đạo diễn tới gọi.

"Người đầu tiên thử vai, Úc Thừa Hạo, vào đây."

Tôi gấp tới mức mồ hôi đầy trán: "Nhanh vậy ?"

"Yên tâm, tôi có cách." Úc Thừa Hạo xoa cổ tay tôi, động viên nói.

12.
Úc Thừa Hạo vào phòng thử vai.

Tôi nghĩ không thông, vốn dĩ anh chưa từng xem kịch bản, có cách gì chứ ?

Cũng không thể bịa bừa chứ ?

Hay kịch bản thử vai không phải 《 Lá khô 》, đạo diễn định dùng kịch bản đểu để sàng lọc diễn viên ?

Trong lòng tôi vẫn hy vọng, thầm cầu khẩn, nhưng Tịch Phong lại không để tôi yên.

Hắn đi tới bên cạnh tôi, nhếch miệng nói:

"Nhan Yên, có vẻ cô rất sốt ruột nhỉ ? Úc Thừa Hạo chưa chuẩn bị xong à ?"

"Tôi thấy hắn không xem kịch bản, từ bỏ rồi à ? Tiếc nhỉ, bộ phim tốt như 《 Lá khô 》, mới nhìn đoạn ngắn tôi đã thấy cảm động. Sao Úc Thừa Hạo lại không thèm nhìn nhỉ ?"

Cơ thể tôi cứng đờ, vậy thì kịch bản thử vai đúng là kịch bản của 《 Lá khô 》.

Tia hy vọng cuối cùng của tôi triệt để vụt tắt.

"Tịch Phong." Tôi nén giận nhìn hắn.

"Anh vẫn cố chấp với phim thanh xuân học đường cơ mà ? Sao lại có hứng thú với 《 Lá khô 》? Hay anh định tới quấy rối ?"

Tịch Phong nở nụ cười, tiểu nhân đắc chí:

"Đúng rồi đấy. Dù tôi không diễn được, tôi cũng phải khiến Úc Thừa Hạo cũng không được diễn."

"Lúc đó cô chọn hắn, không phải vì hắn là ảnh đế tương lai à ? Hiện tại hắn lỡ bộ phim này, không còn danh hiệu này, sự lựa chọn của cô còn ý nghĩa gì chứ ?"

Dụng tâm hiểm ác, rõ rõ ràng ràng.

Kịch bản nhất định là hắn và trợ lý của hắn đổi, không sai.

Tôi cười lạnh một tiếng:

"Úc Thừa Hạo không phải anh. Anh ấy là ảnh đế, dựa vào thực lực chứ không phải vận may. Kể cả không có 《 Lá khô 》 thì cũng sẽ có bộ phim khác."

"Hơn nữa, dựa vào cái gì mà anh chắc chắn anh ấy sẽ bỏ lỡ 《 Lá khô 》 thế ?"

Dứt lời, cửa phòng thử vai mở ra.

"Các vị đã chờ lâu, có một tin muốn báo cho mọi người."

Trợ lý đạo diễn nói lớn, mừng rỡ xen lẫn áy náy:

"Đạo diễn Trương An Ca nói, ông ấy đã tìm được nam chính trong lòng, không cần thử vai nữa. Các vị có thể trở về rồi. Làm phiền mọi người rồi, rất xin lỗi mọi người."

Vừa nói xong, xung quanh bắt đầu ồn ào.

"Không thèm xem mấy người phía sau à ? Không có tin tức gì chứ ?"

"Anh nói ai được chọn cơ ? Úc Thừa Hạo hả ? Cậu ta đúng là phái thực lực."

"Với địa vị của đạo diễn Trương An Ca, căn bản không cần quy tắc ngầm. Chính ông ấy cũng có quyền lên tiếng."

"Ây, cái này chắc phải diễn tốt lắm mới được đạo diễn chốt ngay ấy...."

Tịch Phong và Đổng Thiến Thiến nãy còn đang diễu võ dương oai, giờ mặt trắng hơn giấy..

Tôi cười tới mức không ngậm được mồm, cảm thấy rất tự hào.

Một lúc sau, Úc Thừa Hạo và đạo diễn cùng nhau đi ra.

Đạo diễn thưởng thức, khen ngợi anh không ngớt lời:

"Tôi cứ tưởng rằng nhân vật nam chính này là khó tìm nhất, đã chuẩn bị tâm lý sẵn. Nhưng vừa nhìn Úc Thừa Hạo diễn, tôi đã biết, tôi tìm được rồi."

Đạo diễn híp mắt cười, nhìn tôi. Đưa tay ra nắm tay tôi.

"Cô là người đại diện của Úc Thừa Hạo à ? Không có vấn đề gì thì tuần này chúng ta ký hợp đồng đi."

"Đương nhiên không thành vấn đề, cảm ơn ngài đã tán thành Thừa Hạo."

Tôi kiềm chế nội tâm điên cuồng gào thét nhảy nhót, nhẹ nhàng nói.

Đạo diễn Trương An Ca tự mình tiễn tôi và Úc Thừa Hạo rời đi, vừa đi vừa trò chuyện. Nói tới đâu Úc Thừa Hạo trôi chảy đáp tới đó.

Tịch Phong và Đổng Thiến Thiến đứng phía sau, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra vấn đề.

13.
Người không nghĩ ra, còn có tôi.

Vậy nên vừa lên xe, tôi đã không chờ được mà hỏi Úc Thừa Hạo:

"Không phải anh chưa xem qua kịch bản à ? Sao lại diễn được thế ?"

Úc Thừa Hạo nhếch khóe môi, gò má ửng hồng, ung dung nói:

"Ai bảo tôi chưa xem qua ? Tôi chỉ là không xem lúc nãy thôi."

Tôi nhớ lại lúc Úc Thừa Hạo cầm kịch bản đã kết luận đây không phải kịch bản 《 Lá khô 》, tức là vốn dĩ anh đã biết lời thoại kịch bản 《 Lá khô 》 rồi ấy hả ?

"Anh đọc qua kịch bản trước rồi ?" Tôi hỏi.

Úc Thừa Hạo lắc đầu: "Không phải."

Trong lòng tôi hoảng hốt, một cái suy nghĩ đáng sợ nổi lên trong đầu tôi, cũng không biết miêu tả kiểu gì.

Úc Thừa Hạo nhìn thấu tâm tư tôi, chậm rãi nói:

"Đúng vậy, Yên Yên, giống em đoán ấy. Anh, cũng là người xuyên tới."

Tôi như bị sét đánh.

Không trách được. Tịch Phong luôn miệng nhấn mạnh "Cậu diễn 《 Lá khô 》thì sẽ ch.ế.t". Nhưng Úc Thừa Hạo lại không chút tò mò.

Vậy rốt cục đời trước sao anh lại 44 ?

Úc Thừa Hạo hít một hơi thật sâu, bắt đầu kể lại chuyện cũ:

"Thân thế của tôi, em cũng nghe Tịch Phong kể rồi đó. Mẹ tôi vẫn luôn rất ghét tôi. Có mấy lần bà muốn đánh ch.ế.t tôi, nhưng chưa lần nào thành công. Sau khi tôi lớn rồi, bà không còn muốn gi.ế.t tôi, chỉ là luôn lạnh lùng với tôi, vĩnh viễn hận tôi."

"Lú đó tôi cứ tưởng vì tôi không đủ ngoan, không đủ thành công nên bà mới ghét tôi. Tôi cứ nghĩ nếu có một ngày tôi có thể trở thành sự tự hào của bà, bà sẽ quan tâm tôi."

"Tôi lần mò trong nhóm diễn viên quần chúng, diễn từng vai phụ một, cuối cùng đạt được cơ hội diễn 《 Lá khô 》"

"Chờ tới tôi đạt được danh hiệu ảnh đế, nhận được hoa tươi và tiếng vỗ tay từ mọi người, tôi trở về tìm bà, bà lại bảo tôi đi ch.ế.t đi.

"Niềm tin đã chống đỡ tôi, giúp tôi thành công sụp đổ. Tôi nhận ra, dù tôi có bao nhiêu thành tựu, tôi cũng không xứng đáng có được dù chỉ một chút tình yêu thương. Sống trên cõi đời này, tôi không có ai để dựa vào, cũng không còn gì để lưu luyến."

"Ngày em tới đoàn kịch, tôi vốn định diễn xong vai diễn viên quần chúng sẽ rời khỏi giới giải trí, không theo đuổi những thứ danh lợi hư vô này nữa. Nhưng em lại chọn tôi. Đây là chuyện đời trước chưa từng có."

"Tôi nhận ra có gì đó thay đổi. Em tin tôi, nâng đỡ tôi, đứng bên tôi vô điều kiện. Có mấy lần, tôi cũng tưởng em sẽ như người khác rời bỏ tôi mà đi, nhưng em không hề."

"Yên Yên, là em khiến tôi có lại niềm vui trong cuộc sống. Tôi không muốn rời đi nữa. Nhân gian này có em, sao tôi có thể cam lòng rời đi chứ."

Lòng tôi như sóng biển cuồn cuộn, từng chữ từng câu của anh như xoa dịu vết thương trong lòng tôi.

Được người tin tưởng cùng với tin tưởng người khác, thực sự là một chuyện rất tốt.

Tôi từng cho rằng, ông trời cho tôi làm lại là vì muốn tôi sửa lại sai lầm, trở về quỹ đạo vốn có.

Bây giờ tôi mới hiểu, trùng sinh là để tôi ghép lại bản thân một cách hoàn chỉnh, học được cách trân trọng chính mình.

Dù tôi hay Úc Thừa Hạo đều là vậy.

"Yên Yên, anh có một thỉnh cầu." Úc Thừa Hạo nói.

Tôi hỏi: "Cái gì ?"

Ánh mắt anh trong suốt, như thạch anh đen, lẳng lặng nhìn tôi:

"Đời trước, tôi đạt được cúp ảnh đế, nhưng bên cạnh vắng vẻ, tôi chỉ cảm thấy cô đơn tột cùng."

"Đời này, nếu tôi vẫn may mắn đạt được, em ở bên tôi có được không ? Sống thêm một đời, tôi nghĩ chung quy cũng phải có gì đó khác đi chứ."

Tôi nở nụ cười, không chút do dự đáp lại:

"Được."

"Em sẽ bồi cạnh anh, ở bên anh mỗi khi anh cần."

14.
Úc Thừa Hạo thuận lợi tiến vào đoàn làm phim 《 Lá khô 》, bắt đầu quay chụp căng thẳng.

Tôi cũng không rảnh rỗi.

Tịch Phong với Đổng Thiến Thiến chơi tôi một vố, sao tôi có thể tha cho họ được ?

Tôi sớm đã thu thập chứng cứ bọn họ hú hí với nhau, tìm người trung gian đem chứng cứ đưa cho Tần Lôi.

Tần Lôi cũng không phải người nhẹ dạ cả tin. Cái loại tiểu thịt tươi như Tịch Phong, bà ta chỉ muốn vui đùa chút nên mới nghe hắn nói.

Kết quả hắn lại dám lén lút hú hí dưới mí mắt bà ta, sao bà ta buông tha cho hắn được chứ ?

Tần Lôi trực tiếp rút tất cả tài nguyên lại, hợp đồng dồn dập hủy bỏ.

Ngay sau đó, tin tức Tịch Phong hiến thân cho phú bà, lại lén lút hú hí với trợ lý bị công khai.

Thần tượng rớt đài ngay sau một đêm, toàn bộ giang cư mận đều chửi hắn.

Tôi lại thừa thắng xông lên, bóc trần việc Tịch Phong và Đổng Thiến Thiến đánh tráo kịch bản của Úc Thừa Hạo.

Đây không phải chỉ là vấn đề bê bối, còn là vấn đề về đạo đức nghề nghiệp.

Fan vốn dĩ còn đang cố sống cố ch.ế.t cắn lấy lí do " anh ấy bị bức ép" lập tức câm mienjg, nhanh chóng tan đàn xẻ nghé.

Nếu Tịch Phong chọn đi đường phái thực lực. Hắn chỉ cần im lặng một thời gian, sẽ lại có hy vọng được nổi lại.

Nhưng Tịch Phong lại dựa vào lưu lượng. Một khi fan tan đàn xẻ nghé, hắn lập tức mất trắng.

Sau đó, nghe thấy đôi tình nhân chân ái Tịch Phong Đổng Thiến Thiến cũng chia tay.

Tôi không bất ngờ chút nào.

Người như Tịch Phong lúc trắng tay muốn bám váy phụ nữ thượng vị, sau khi thượng vị lại muốn được người yêu sùng bái ngưỡng mộ, vĩnh viễn không biết thỏa mãn.

Khi hắn ngã xuống đáy vực, sự ngưỡng mộ lẫn làm nũng của Đổng Thiến Thiến sẽ trở thành sự phiền phức.

Lúc này hắn cần một kim chủ. Nhưng danh tiếng hiện tại của hắn chắc sẽ không bao giờ tìm được một kim chủ cam tâm tình nguyện vì hắn nữa.

"Nhan tổng, Tịch Phong lại tới rồi. Hắn hy vọng có thể gặp cô một lần." Cấp dưới báo với tôi.

Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn bóng người chán nản, tiều tụy bên dưới, mặt không chút thay đổi nói:

"Dù hắn tới bao lần tôi cũng không gặp. Hắn muốn nói cái gì tôi biết thừa. Nếu hắn vẫn mặt dày tới đây, để bảo vệ trực tiếp đuổi hắn đi."

Cấp dưới nghe xong, lập tức xuống tầng xua đuổi Tịch Phong. Tịch Phong không chịu đi, hai bảo vệ lập tức dọa sẽ báo cảnh sát.

Quần chúng vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ, cuối cùng Tịch Phong cũng thỏa hiệp, chật vật rời đi.

Sau đó hắn cũng không tới nữa, mai danh ẩn tích, rút lui khỏi giới giải trí.

Phong cảnh ngoài cửa sổ rốt cục cũng đã sạch sẽ.

15.
Đông đi xuân tới, 《 Lá khô 》 thuận lợi chiếu

Mặc dù chỉ là phim điện ảnh, nhưng có Trương An Ca trấn thủ, số lượng vé bán ra của 《 Lá khô 》 cũng không tầm thường.

Hơn nữa độ hot ngày càng tăng, doanh số bán vé không ngừng tăng, đạt được thành công lớn.

Người đã xem qua bộ phim đều có ấn tượng sâu sắc với kỹ năng diễn xuất của Úc Thừa Hạo. Cái cảm giác vụn vỡ trên người anh kết hợp với cảm giác mạnh mẽ, làm lòng người đắm say, khó có thể kiềm chế được.

《 Lá khô 》 làm Úc Thừa Hạo nổi tiếng, nhưng anh vẫn không trầm luân, vẫn sống như trước kia, ngày ngày đọc sách uống trà.

Chỉ là tần suất dính lấy tôi ngày càng cao rồi.

"Hiện tại nhiều người thích tôi vậy, nhưng tôi muốn quy củ hơn chút, phòng bị hơn chút, miễn cho Yên Yên không yên tâm."

Lúc không có lịch, anh rất thích tới nhà tôi. Làm việc, nói chuyện, xem phim, hoặc là cả hai im lặng, gì cũng không nói. Chỉ là tĩnh lặng cùng nhau trôi qua khoảng thời gian đó.

Tôi càng ngày càng quen thuộc thế giới có anh làm bạn.

Ba tháng sau khi phim 《 Lá khô 》 chiếu, Úc Thừa Hạo giống hệt đời trước, đạt được cúp ảnh đế.

Trên đài lĩnh thưởng, dưới ánh đèn sáng rọi, anh bưng cúp, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía tôi:

"Chiếc cúp này, tôi muốn đưa cho người quan trọng nhất của tôi."

"Nửa đời trước của tôi giống như chiếc lá khô bay phấp phới. Nhưng sau khi yêu cô ấy, cây khô ở sa mạc như tôi cũng như sống lại, mỗi cành mỗi nhánh đều đầy sức sống."

"Yên Yên, ở bên anh nhé."

"Anh nguyện ký khế ước bán thân với em suốt đời."

Tiếng vỗ tay vang lên.

Anh tỏ tình với tôi trước mặt mọi người. Không để lại đường lui, không sợ tôi từ chối.

Nhưng sao tôi có thể từ chối anh cơ chứ ?

Ngày qua ngày chúng tôi bầu bạn bên nhau, từ lâu anh đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của tôi.

Dưới sự chú ý của mọi người, tôi bước lên sân khấu, cùng anh giơ cúp lên.

Phía sau vang lên bài hát chủ đề của 《 Lá khô 》, đúng như hoàn cảnh chúng tôi tới bên nhau.

"Chiếc lá khô tôi đây, vốn nên tung bay theo gió."

"Nhưng sống ch.ế.t muốn lại một lần nhìn thấy mùa xuân."

"Tôi biết, mùa xuân tôi sẽ lại gặp người thêm lần nữa."

"Chôn yêu thương sâu dưới đất bùn."

"Sương tuyết tan, đông đi xuân tới."

"Cuối cùng lá khô cũng chờ được mùa xuân."

"Mà em là xuân trong cảnh xuân ấm áp."

"Là thứ duy nhất khiến anh đem lòng thương nhớ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro