63. TRẢI NGHIỆM QUA TÌNH THẦY TRÒ LÀ NHƯ NÀO?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[48,598 likes ]
__________ https://www.facebook.com/weibovietnam/

Dịch bởi: Phương Anh Vũ
_______________
Kỳ I năm lớp 8 của cấp 2, tôi 14, anh 25.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh… có thế nào cũng không nghĩ đến sau này sẽ thích anh như vậy.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh là khi nào ta?
Khai giảng lớp 8, ngày đầu tiên, từ phòng thực hành đi ra, đụng trúng anh cùng thầy dạy Toán đang đứng gần cửa hút thuốc.
Thầy dạy toán giới thiệu cho anh “Nhìn đi, đây là học sinh đứng đầu lớp tôi đấy.”
Tôi nhớ khi đó chuông báo vào lớp reo lên, không kịp để ý quá nhiều, tôi chào thầy rồi đi mất.
Tiết đầu là môn Vật Lý của anh, anh mặc sơ mi trắng, nhìn rất lạnh lùng, cảm giác là người ít nói. Thực tế thì, anh ít nói thật. Không biết nên diễn tả cảm giác này như nào, chính là ấm áp nhưng cũng lạnh nhạt, có chút mâu thuẫn hahaa…
Bây giờ tôi cũng không biết đó là cảm giác gì… Bởi vì những ngày tháng sau này, tôi chưa từng có cảm giác đó thêm lần nữa. Tóm lại là sau này tủ quần áo của tôi âm thầm có thêm vài cái sơ mi trắng.
Môn Vật Lý của tôi trước này đều khá ổn, tôi vốn là nữ sinh ban tự nhiên nên cũng không để ý. Khiến tôi ấn tượng sâu đậm nhất là lần anh dạy tôi bài thi môn Toán mà tôi làm không tốt.
Vừa hay buổi trưa đi tra kết quả, bạn thân mua cơm đến cho tôi. Tôi không muốn ăn chút nào, trong đầu chỉ toàn là câu 5 điểm mà tôi làm sai, buồn phiền chết đi được.
*Trung Quốc tính điểm theo thang điểm 100
Do chiều thi Vật Lý nên tôi liền mang bài thi đến hỏi anh.
“Thầy, bài này phải làm như nào ạ?”
“Đi ăn cơm trước đi”
“Dạ?”
“Ăn xong thì thầy mới giảng cho em”
Đúng thật là ấm áp, có lẽ bắt đầu từ khi đó đã thích anh, hoặc là, sớm hơn thế. Có lẽ thích một người sẽ khiến bản thân trở lên mất tự tin, ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn anh tôi cũng không có, sợ rằng khi tôi nhìn, anh cũng đang nhìn tôi.
Cuối kỳ thi, môn Vật Lý làm không tốt, không đạt được kết quả như mong đợi. Lúc anh giảng bài cho tôi là khi đã thi xong, các thầy cô khác đều đã về hết. Phòng giáo vụ chỉ còn chúng tôi, giảng xong câu hỏi trong bài thi, anh bắt đầu giúp tôi tổng kết thành tích của học kỳ này. Tôi cúi đầu (thực ra chỉ là do cảm thấy ngẩng đầu nói chuyện với anh rất mỏi cổ), anh nói: “Đừng khóc, em không làm gì sai cả.”
Tuy tôi có chút khó hiểu (tôi đâu có khóc??!), nhưng vẫn rất ngạc nhiên, trước giờ chưa từng có thầy cô nào nói với tôi làm bài thi không tốt không phải lỗi của tôi (mà thực ra thì, tôi cảm thấy bài thi của mình cũng không tồi mà .-.)
Đến tận lúc ấy, tôi không biết mình có cảm giác mình thích anh, tôi chỉ cảm thấy anh rất đặc biệt, đặc biệt đặc biệt ấm áp.
Lớp 8 kỳ II bắt đầu
Tiết đầu là Vật Lý, chủ nhiệm lớp bảo tôi đến phòng giáo vụ điền mẫu đơn, tôi bỏ lỡ tiết học đầu, lúc chạy về lớp, đúng lúc anh bước ra, nhỏ bạn bảo tôi “Sắp thay thầy dạy Vật Lý rồi đấy.”
Tôi bị tin đó làm cho bất ngờ đứng người, nhưng vẫn lập tức đuổi theo anh.
“Thầy!”
“Hả?”
“Thầy… không dạy lớp em nữa ạ?”
“Ừ, phải chuyển công tác rồi.”
Tôi khóc, nhưng phản ứng đầu tiên của tôi là, không được để anh thấy tôi khóc, tôi liền quay người ra ngoài cửa sổ, quay lưng lại với anh, anh đặt tay lên vai tôi, chắc hơi bất lực.
“Không sao, không sao, chú ý học tập, môn Vật Lý của em rất tốt đấy.”
Tôi gật đầu, anh đi rồi, tôi cũng quay lại lớp, lớp tôi và phòng giáo vụ nằm ở hai bên của đoạn đường dài, tôi đi được một nửa, quay đầu nhìn, anh đang cầm khăn giấy đi ra.
Bỗng nhiên tôi giật mình nhận ra, tôi thích anh, thích từ rất lâu rất lâu rồi. Bắt đầu nhận ra thích một người, lại chính là lúc phải chia xa với người đó. Trong lòng tôi bắt đầu hoảng loạn không thôi, liền chạy đến hỏi xin anh QQ.
Mơ hồ qua nửa năm học, thành tích các môn học rớt thảm hại, thật sự không còn tâm trí học hành nữa, thường xuyên muốn nói chuyện với anh. Đến lúc thi cuối kỳ… môn tiếng Anh thi cao nhất chỉ được 89 điểm, bị giáo viên Anh mắng một trận. Lúc xuống tầng, đầu óc bay tận đẩu đâu, đâm sầm vào một người, tôi ngẩng đầu nhìn, là anh, tự nhiên nước mắt trực trào ra.
Anh hỏi tôi “Sao vậy? Đâm vào đâu à?”
Tôi đành bịa bừa lý do “Bài thi Anh Văn của em không được tốt thôi ạ.”
“Đề thi Vật Lý trường em là thầy ra, vào đây xem bài đi, thầy giảng cho em nghe”
Tôi theo anh vào trong, may mà môn Vật Lý vẫn ổn định, nhưng so với khi anh dạy thì kém rất nhiều. Giảng được một nửa, tôi vẫn mơ mơ hồ hồ, đang nằm mơ sao? Hôm đó mặt trời rọi chói mắt, tôi đứng quay lưng với cửa sổ, anh mặc áo sơ mi trắng, ánh dương luồn qua mái tóc ngắn của tôi nhẹ nhàng đậu trên bờ vai anh, những mộng mơ thửa niên thiếu đều hiện hết trong bức tranh ngày ấy.
Tôi ngẩn người, nghe thấy anh gọi tên, hình như gọi rất lâu tôi mới giật mình phản ứng lại.
“Dạ?”
“Thành tích của em tụt dốc quá đấy, nhất là môn Vật Lý.”
“Vì không phải là thầy dạy…” Nói thực lòng tôi cũng không hiểu sao khi đó lại nói ra câu này, vội vàng nói thêm “giáo viên mới dạy em không hiểu.”
Tôi ngẩng đầu, chúng tôi bắt đầu đối mắt, đây là lần đầu tiên tôi dám nhìn thẳng mắt thầy, nhưng chỉ được mười mấy giây, anh cao quá… tôi chỉ cao 1m60, anh cao 1m85, đối mắt xong cảm nhận đầu tiên chính là mỏi cổ…
Có lẽ cũng do ảnh hưởng bởi thời tiết hôm ấy, nên ý thức của tôi đều là lơ đãng, dường như rơi vào cái bẫy dịu dàng, ấm áp của anh. Là cảm giác một ánh nhìn thương nhớ vạn năm vậy… Tôi nghĩ, cứ nhìn nhau như vậy mãi đi.
…..
Nhưng sau đó, thầy chủ nhiệm đột nhiên bước vào “Thầy Y, thầy về rồi đấy à?”
Anh quay đầu “À, tôi đến giao bài thi, đúng lúc gặp học sinh, giảng chút bài, thành tích của em ấy tụt hạng thật nhanh mà.”
“Đúng vậy đó, cũng không biết đang nghĩ cái gì, toàn trốn học, lên lớp là trốn.”
Anh quay đầy nhìn tôi, ánh mắt dường như đều là sự yêu chiều, một lần nữa khiến tôi chìm đắm.
Từ đó, tôi bắt đầu cố gắng học hành, tôi nghĩ sẽ có một ngày anh lại nhìn thấy bài thi của tôi. Nhưng, tiếc rằng, không có. Lần tiếp theo gặp anh là lúc đang xảy ra chút sự cố, nhưng khoảng thời gian đó tôi vô cùng hạnh phúc.
Vẫn là gặp anh ở trường “Thầy! Thầy lại về ạ?”
“Ừ, quay lại nộp luận văn, chiều thầy đi.”
“Ồ… Chân thầy sao thế ạ?”
“Sáng chạy bộ bị căng cơ chút thôi…”
“Nặng không ạ? Đến bệnh viện khám chưa?”
“Tôi còn trẻ, sức khỏe tốt, qua hai ngày là khỏi thôi.”
“Không đi viện thì chậm lành hơn, lỡ như có di chứng gì thì sao?
“Không sao, không có việc gì thật mà”
Sau khi về tôi rất lo lắng, tìm cớ lấy đề tiếng Anh đến phòng giáo vụ hỏi (bàn làm việc cũ của anh ở ngay đối diện bàn việc của giáo viên Anh), lúc cô Anh giảng bài, tôi ho một tiếng, anh nhìn tôi.
“Còn-----đau-----không?” (Khẩu hình)
Anh gật đầu “Đau--------” (Khẩu hình)
“Mau-----đi----khám----đi” (Khẩu hình)
“Để----xem---đã” (Khẩu hình)
“Thầy----mà----không----đi----là----nặng----hơn----đó” (Khẩu hình)
Một màn ngọt ngào như thế lại bị cô dạy Anh cắt đứt “Lâu lắm mới đến hỏi bài em lại không nghe, nhìn cái gì thế hả?”
“Ơ… nghe chứ ạ, cái này chọn… A”
Tôi thoáng thấy anh đang cười trộm, cũng đáng mà.
Trưa, tôi kéo nhỏ bạn thân (không sai, lúc này bạn thân là vạn năng luôn) trèo lan can trốn ra ngoài mua thuốc, đắt ghê gớm huhu, nguyên tháng khỏi ăn sáng luôn…
“Sao không để thầy tự đi mua” (bạn thân ngốc ngếch của tôi vẫn chưa nhìn ra là tôi thích thầy, hết thuốc chữa rồi)
“Không nhận ra sao? Thầy lớn như vậy rồi nhưng khác gì trẻ con đâu, không chịu uống thuốc không chịu đến bệnh viện, đây là muốn đợi người khác chăm sóc đấy” (khi nói lời này thật lòng tôi nghĩ anh đáng yêu chết được)
“Tình mẫu tử của cậu nổi lên rồi đấy”
“Biến”
Lại trèo lan can quay lại trường, đưa thuốc cho anh.
“Thầy! Mau cầm lấy”
“Không cần, tôi không thích bôi thuốc”
“Đây là thuốc uống! Không cho đi” Tôi nắm lấy cánh tay anh (lần đều tiên đụng chạm trực tiếp với anh, khi đó tôi kích động quá)
“Bao nhiêu tiền?”
“Em quên rồi, thầy cứ cầm đi, nhanh lên”
Sau đó, anh (bị ép) nhận lấy…
Vốn tôi có mua kẹo cho anh để trong túi, muốn nói nếu thuốc đắng thì thầy ăn kẹo, nhưng, không có dũng khí đưa anh. Mấy ngày sau tôi vui lắm, vì thuốc uống một ngày hai lần, tôi có thể sáng tối nhắn tin cho anh nhắc uống thuốc, nhân tiện đùa anh vài câu.
“Thầy ơi~ uống thuốc thôi ~”
“Ừ, vừa uống rồi”
“Nhớ uống thuốc đúng giờ đó…”
“Nhớ rồi!”
“Thầy có tuổi rồi thì đừng tập những động tác mạnh đó”
“Làm gì có, tôi chỉ bất cẩn thôi.”
….. 3 ngày sau
“Uống thuốc chưa?”
“Khỏi rồi”
“Không đau nữa sao?”
“Không đau nữa, thuốc có tác dụng lắm”
“Hahaa, vậy thì tốt ạ”
Không biết là nên vui hay nên buồn nữa….
Cấp 2, kỳ II lớp 9, năm đó tôi 15, anh 26
Còn nửa năm nữa là thi cấp 3, khiến tôi vui mừng là anh chuyển công tác về rồi (hết cách mà, anh giỏi như vậy, ôn thi cấp 3 cần phải có anh)
Thời gian giày vò tôi cũng bắt đầu rồi…
Sáng 5 giờ dậy, tối muộn mới ngủ khiến tôi bị hạ đường huyết, sức khỏe kém đi không tính là gì, tính chiếm hữu của tôi sắp ép tôi phát điên lên, nào là bạn học nữ được anh gọi lên bảng trả lời bao lần, nào là cô giáo có quan hệ tốt với anh… đều trở thành đối tượng khiến tôi ghen.
Tôi ghen tị họ được anh ưu ái.
Tôi ghen tị họ có thể cùng anh nói chuyện không kiêng nể gì.
Còn tôi chỉ dám gặp anh trong giấc mơ, tỉnh giấc lại âm thầm khóc. Chưa hề có được, lại ở trong lòng mất đi nghìn vạn lần. Tôi tham lam quá rồi… anh chưa từng thuộc về tôi.. cho dù ở bên ai cũng có liên quan gì đến tôi đâu.
Tôi nói với chính bản thân hết lần này đến lần khác “Thầy chỉ là thầy của mày thôi, thầy không thể thích mày, mày không thể thích thầy được, sẽ khiến thầy khó xử. Lấy thầy làm động lực của mày đi, kỳ thi mới là quan trọng nhất.”
Cũng quyết tâm hết lần này đế lần khác, quyết tâm không nói với anh chuyện không liên quan đến học hành.
Nhưng… chỉ cần anh chủ động nói với tôi một câu thôi, tôi sẽ cảm thấy “Thầy thích mày đấy, thầy là giáo viên đương nhiên không thể biểu hiện ra ngoài. Thầy thích mày đấy…”
Trong nội tâm không ngừng quay cuồng, tôi vừa liều mạng học, vừa biểu đạt tình cảm của mình trong lòng.
Lần ấn tượng sâu đậm lần thứ hai là một lần thi, tôi đạt điểm tối đa môn Vật Lý, anh nói “Thi tốt lắm, tiếp tục cố gắng nhé”
“Nhưng em có cố gắng thế nào nữa cũng không thi được cao hơn nữa đâu.”
“Vậy em phải tiếp tục giữ vững phong độ.”
“Thầy ơi…”
“Sao?”
“Khó khăn lắm em mới đạt điểm tối đa, thầy không thể khen em sao ạ?”
“Em thi tốt là để được tôi khen chắc?”
Đương nhiên rồi, nhưng tôi sao dám trả lời “Lâu lắm rồi em không được ngủ ngon.. mỗi ngày em đều không ngủ đủ 3 tiếng” (cố gắng chịu đắng cay để được khen thưởng…)
“Tôi thấy rồi
“Dạ?” (Câu trả lời này không giống như tôi tưởng tượng)
“Sắc mặt em lúc học không tốt chút nào”
“Ồ…” (thất vọng-ing)
“Thi tốt lắm, rất giỏi, ưu tú, sau đó…. tiếp tục phát huy.”
“Thầy đang khen em sao!”
“Tôi nói rồi… em là học sinh đầu tiên tôi khen đấy.”
Ngoài mặt thì bình thường như không có gì, nhưng trong lòng đã kích động gào thét rồi, ít nhất, tôi là người đặc biệt rồi nhỉ!
Thời gian chuẩn bị thi cấp 3, tôi thường ngủ rất ít, cũng không ngủ được, thực sự không ngủ được, tưởng như sắp trầm cảm luôn rồi, may mà nội tâm tôi mạnh mẽ…
Cô giáo tiếng Anh ngày thường nghiêm khắc với tôi nhất cũng bảo tôi “em không cần cố gắng như vậy đâu, thành tích bây giờ của em nhất định đỗ mà…”
Mẹ lo cho tôi, mỗi ngày dậy sớm 2 tiếng hầm canh gà cho tôi. Lên lớp tôi cố ý giả vờ ngủ, hi vọng anh sẽ gọi tên tôi. Nhưng anh không. Mỗi ngày tôi đều quấn lấy anh hỏi bài, vì tìm ra câu khó mà tìm rất nhiều đề, đều để tôi có lý do chính đáng tiếp cận anh. Khi điền tờ nguyện vọng, tôi không chút do dự điền Nhất Trung - trường học tốt nhất, cũng là trường anh từng dạy nửa năm.
Ngày chụp ảnh tốt nghiệp, tôi mặc một chiếc váy liền màu trắng, vừa hay gặp anh.
“Em chào thầy.”
“Đây là váy chụp tốt nghiệp à?”
“Vâng ạ”
“Nhìn đẹp lắm”
Anh không biết khi đó tôi vui mừng thế nào đâu… haha
“Thầy”
“Sao?”
“Lúc chụp ảnh, thầy có thể đừng ở hai bên đầu hàng không ạ?”
“Làm gì?”
“À, không có gì ạ”
Tôi đi mất, thực ra tôi muốn nói “Em thấp như vậy.. nhất định sẽ bị xếp hàng đầu hai bên. Lần duy nhất chụp chung, có thể để em gần thầy hơn một chút…”
Nhung tôi không dám.
Khi chụp hình, tất cả mọi người đều đông đủ, trừ anh. Chúng tôi đợi rất lâu, anh mới đến, vừa bước đến đầu hàng bên trái vừa nói xin lỗi… Tôi, chính là đang đứng đầu hàng bên trái…
Anh đứng ngay sau tôi…
Ngày thi cấp 3, anh dẫn đi, tiễn tôi vào trường thi. Tôi quay đầu nói “Thầy”
“Sao?”
“Nếu như em thi đỗ, em muốn nói chuyện với thầy.”
“Được, cố lên!”
Tôi quyết định sẽ tỏ tình.
Thi xong, ngày tra điểm, tôi nhắn tin Wechat cho anh.
“Thầy! Em đỗ rồi!”
“Biết rồi, giáo viên toàn trường đều biết hết rồi”
“Hả?”
“Thầy chủ nhiệm lớp giúp em tra xong rồi, mấy năm rồi mới có học sinh thi đỗ Nhất Trung đấy.”
“Haha… thầy, thầy còn nhớ lời em nói với thầy ngày em thi không?”
“Ừ, em nói đi”
Tôi chuẩn bị rất lâu, nghĩ ra rất nhiều lời tỏ tình, nghĩ ra rất nhiều cách, nhưng không ngờ… tôi vẫn sợ.
“Thầy, thầy là giáo viên có trách nhiệm nhất em từng gặp, cấp 2 có thể gặp thầy là may mắn lớn nhất của em, hi vọng sau này thầy luôn vui vẻ, cảm ơn thầy.”
“Không có gì, cấp 3 nhớ ngủ sớm đó.”
Cứ như vậy trước đã, ngày còn dài, sau này tỏ tình vậy.
Vào trường cấp 3 đã ngượng mộ lâu, mỗi khi thấy cái gì, đều sẽ nghĩ, đây là nơi anh từng đến sao… Vào năm học vài ngày còn gửi tin nhắn cho anh kêu ca học quân sự mệt mỏi, nhưng môi trường rất tốt, sau đó rất ít liên lạc.
Cấp 3 bề bộn việc học, rất ít khi gặp ngài Y.
Năm tôi 17, anh 28
3 năm học cấp 3, mỗi kỳ nghỉ dài tôi đều về tìm anh, nói muốn anh dạy Vật Lý cấp 3 cho, sau đó lại mời anh ăn cơm coi như cảm ơn… (mượn cớ vô cùng thành thục)
……
Tối ngày điền nguyện vọng đại học, tôi phân vân rất lâu. Tôi gọi cho anh.
“Thầy? Là em, thầy ngủ chưa?”
“Vẫn chưa? Có chuyện gì sao?”
“Em phải điền nguyện vọng thi đại học rồi”
“À.. nhanh thật.. muốn vào trường nào?”
“Em muốn vào sư phạm”
“Tại sao?”
“Em muốn học sư phạm, tốt nghiệp rồi em sẽ về trường ta.”
“Xem xét đến trường khác chưa? Giáo viên bây giờ không dễ làm đâu.. Học sinh bây giờ…”
Tôi biết anh lại muốn khuyên tôi, lúc nào cũng đẩy tôi ra ngoài, không quan tâm tôi chạy về phía anh bao nhiêu bước, anh đều tỏ ra như không.
“Thầy”
“Sao thế?”
“Em thích thầy, cấp hai đã thích thầy rồi, thầy đợi em, được không?”
“Em muốn thi sư phạm muốn làm giáo viên thì được, cũng có nhiều trường sư phạm tốt, nhưng nếu vì tôi thì hãy bỏ đi.”
Cúp máy tôi lại khóc, gọi cho bạn thân cấp 2, nó trốn ra ngoài cùng tôi uống rượu, chúng tôi ngồi cạnh trạm xe lửa, bên cạnh đặt đầy vỏ lon (trạm xe lửa đã bỏ lâu lắm rồi, lại rất yên tĩnh nên thường đến)
Nó nói với tôi “Cấp 2 ai cũng nhìn ra mày thích thầy.”
Tôi ngạc nhiên, cứ tưởng rằng biểu hiện của tôi không quá rõ ràng.
“Thật sao?”
“Thầy chủ nhiệm nhận ra lâu rồi, còn tìm tao muốn tao khuyên mày.”
“Vậy thầy cũng sớm biết rồi nhỉ…”
“Thực ra uống nhiều chỉ muốn ngủ, trên băng ghế dài, tôi dựa vào bạn thân khóc, trong đầu chỉ là những điểm tốt của anh, nhỏ bạn nói với tôi “Lên Bắc Kinh với tao đi, cùng lắm là không thích nữa, mày xem thầy có để tâm không?”, khi đó khóc không nói lên lời, “thầy là giáo viên mà…” cố gắng gắng gượng không khóc, chỉ nói ra câu “tao thích thầy lắm…”, tôi dựa vào nó ngủ một đêm, vẫn may, bên cạnh tôi còn có nó.
Khi nó gọi tôi dậy, mặt trời vừa đúng lúc lên, không biết tại sao,thời điểm mặt trời xuất hiện, tôi có cảm giác tất cả đều buông bỏ rồi, đúng vậy, chỉ có ba mẹ và sự nghiệp là không thể từ bỏ.
Tôi vẫn chọn đại học Sư Phạm, đối với tôi thì nghề giáo đã là chấp niệm không thể buông bỏ.
Năm tôi 18, anh 29
Tôi đang ở…(trường sư phạm nào đó)
Tôi thử hẹn hò, nhưng không biết sao đều cảm thấy không hợp, cuối cùng vẫn chia tay.
Năm tôi 20, anh 31.
Lúc lướt vòng bạn bè nhìn được, anh sắp kết hôn rồi.
Tôi gọi cho anh,
“Alo”
Giọng của anh như khiến tôi quay lại lớp học năm lớp 9.. có cái nóng nực của ngày hè và tiếng ve kêu, trong lớp thoang thoảng mùi Sprite và mùi kem dâu tây, anh mặc áo ngắn tay màu xanh lam, đứng trên bục giảng vẽ biểu đồ điện, còn tôi giống như bây giờ say mê nghe giọng anh đến ngẩn người.
“Thầy, là em”
“Ừ, tôi nghe ra rồi”
“Thầy ơi, chúc mừng đám cưới.”
“Cảm ơn, nghe nói em đang học…”
“Vâng, là tự bản thân em thích.”
“Rất tốt.”
“Thầy, hồi đó nghe SJY (bạn thân) nói, thầy chủ nhiệm khi đó biết em thích thầy ạ”
“Ừ, thầy chủ nhiệm của em còn tìm tôi nói chuyện.”
“Thật sao? Rõ ràng vậy ạ?”
“Ừm, tôi sớm nhận ra rồi.”
“Thế ạ? Em còn nghĩ em giấu tốt lắm…”
“Một học sinh thông minh, mỗi ngày quấn tôi để hỏi những câu đơn giản, Wechat mỗi ngày đều nhắn tin chuyện có chuyện không, giấy làm bài Vật Lý đều tinh tế hơn hẳn môn khác, còn nữa, avatar của tôi toàn bị em vẽ trên bảng, vẽ đến mức tôi không nhẫn tâm thay…”
“Hahaha… vậy sao? Em cho rằng thầy không nhận ra nữa chứ, rõ ràng thầy nhận ra rồi… khi đó giả vờ ngủ là muốn nghe thầy gọi tên em.”
“Tôi thấy em mệt như vậy, không nhẫn tâm gọi em.”
“Lúc chụp ảnh tốt nghiệp em đã rất vui, bây giờ vẫn mang theo ảnh bên mình.”
“Tôi cố ý đến muộn, không phải em nói muốn tôi đứng cạnh em sao?”
…..
“Thầy”
“Ừ?”
“Khi đó, thầy có thích em không?” Câu nói này không biết trong mơ tôi đã nói bao nhiêu lần, hồi luyện tỏ tình trước gương đã nói vô số lần, cuối cùng nói ra được khiến tôi cảm thấy rất thoải mái.
“Lúc đưa em vào trường thi tôi đã nghĩ, nếu như em tỏ tình, tôi sẽ nói em học hành thật tốt trước, tôi đợi em.”
Là thích sao… lời nên nói ra sớm tại sao lại bỏ lỡ.. em đã thích anh lâu như vậy rồi…
“Nhưng hồi học cấp 3, em từng hỏi thầy có thể đợi em không”
“Tôi hi vọng em có thể làm điều mình thích, không vì tôi mà thay đổi kế hoạch của em, có như vậy chúng ta mới bình đẳng.”
“Cảm ơn thầy…”
“Ừm”
“Thầy, chúc thầy ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, … (tên chị này)”
“Dạ?”
“Không phải em nói muốn nghe tôi gọi tên em sao?”
“Cảm ơn thầy, thầy, chúc mừng đám cưới, nhất định phải hạnh phúc đó”
“Được”
…. ..
……
_______________
"Duyên phận sẽ không thường xuyên tìm đến, nếu muốn dùng đến từ duyên phận này, phải là đôi khi, thời khắc kịch tính sẽ xuất hiện rất tình cờ, đó mới gọi là duyên phận. Vì thế một tên gọi khác của duyên phận chính là thời điểm."
---------------------------
Nguồn: https://www.zhihu.com/question/312917700/answer/1011119973?fbclid=IwAR0ScWgMp638kEmRcEr7agPnNMFDk7WSy5oP742A3L24Cnwtfbpt6kuF5fA

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro