Chương 07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Quý Lương ra khỏi phòng, đội trưởng kéo ghế lại rồi ngồi xuống.

"Hôm đó lúc bọn ta đến nơi, các ngươi chơi lớn quá nha, còn rất vui vẻ ôm nhau nữa."

"Ra ngoài!" Ta cắn một miếng táo, chỉ vào điện thoại di động.

"Ngày mai là ngày thực tập cuối của ta, đóng dấu xong là được trở về rồi đúng không?"

"Không."

Đội trưởng ghé sát vào tai ta, rồi mở tư liệu trên di động:

"Hôm đó lúc bọn ta rút lui, thì nhìn thấy cái này ở trên cửa xe."

Ta phóng to bức ảnh, vừa hét lên thì bị huấn luyện viên che miệng lại.

"Đây không phải là tờ tiền giả lúc trước vẫn luôn truy tìm sao?! Sao lại ở chỗ này?"

"Là Quý Lương à?"

"Không xác định được."

Đội trưởng lấy lại di động, sắc mặt âm trầm.

"Chỉ có một hộp, không thể rút dây động rừng được, cho nên khi đó bọn ta không tiếp tục điều tra nữa."

"Vì vậy, trước khi làm rõ được vụ việc này, thì ngươi không thể về đội được."

"???"

Ta trừng mắt, tức giận.

"Hiện tại ta là đội trưởng thực tập, nên ngươi liền chuẩn bị đem ta đi bán?"

"Ngươi có thấy con cáo già vừa nãy ôm ta không?"

——— Bản dịch thuộc về page Ngan ha no ro tran gian, vui lòng không reup ———

Huấn luyện viên nhanh chóng ôm ta, thì thấy đội trưởng cười hề hề.

"Ta thấy ngươi cũng rất hưởng thụ mà."

"Ngươi!"

Ta nhịn không nổi nữa, ta rút ống truyền dịch, định bước ra ngoài.

"Ta không làm!"

"Ta phải đi về!"

Quý Lương đứng ở cửa, hắn thấy ta thì hết sức sửng sốt, một tay nhấc ta lên, một tay vỗ mu bàn chân ta.

"Sao chưa đi dép đã ra ngoài rồi?!"

"Có chuyện gì à?"

Đội trưởng trừng mắt, huấn luyện viên chạy tới ôm lấy hắn, rồi nở nụ cười.

"Không có việc gì, không có việc gì, vừa rồi bọn ta bảo Chúc Chúc đi xem mắt, nhưng con bé không muốn."

Ta cảm giác không khí xung quanh tự nhiên trở nên lạnh lẽo. Quý Lương ngẩng đầu, nhíu mày nhìn ta.

"Ngươi muốn xem mắt?"

"Ngươi không phải thích. . ."

"Ây!"

Ta nhanh tay che miệng hắn lại, đấm vào tay hắn.

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa."

Hắn gục đầu xuống, không thấy rõ biểu cảm, ôm ta đến bên giường.

Sau đó hắn đi tìm hộ sĩ, nhìn mũi kim được cắm lại, ngồi ở một bên giúp ta băng lại vết thương.

"Ba mẹ ngươi giục gấp vậy à?"

Nhớ lại lời huấn luyện viên vừa nói, mặt ta đỏ lên.

"Cũng không phải. . ."

"Ba mẹ ngươi. . . không giục à?"

Quý Lương dừng một chút, đỡ ta nằm xuống, đắp chăn.

"Ba mẹ ta đã qua đời rồi."

Ta sững người, nhất thời cũng không biết có nên an ủi hắn hay không.

"Nhưng mà cũng không sao, sau này kết hôn, ta cũng sẽ có nhà."

"À thì lão đại, ngươi thích con trai hay là con gái?"

Quý Lương ngẩn ra, không biết vì sao mà mặt hắn bỗng nhiên có chút đỏ.

"Hỏi cái này để làm gì. . . con gái đi."

Ta cắn răng, lấy hết can đảm.

"Ba!"

Giúp người khác thực hiện ước mơ, không có gì phải sợ cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro