2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17.

Tôi là tổng tài, và tôi lại đến chiếc bệnh viện quen thuộc này.
Người nằm trên giường bệnh vừa mở miệng ra đã gọi tôi là "anh", cô gái có mắt to và tròn.

"Anh ơi, em thực sự không còn nơi nào để đi."
Tôi không trả lời mà hỏi: "Cô tên gì?"

Cô gái lắc đầu và nói rằng cô không thể nhớ được.
"Được rồi, vậy tôi cho cô một cái tên, gọi Mã Nhị Hoa đi, lát nữa tôi đưa cô đến cục cảnh sát thì có tên để nói rồi."

Tôi thấy những vết nứt xuất hiện trên khuôn mặt giả vờ đáng thương của cô ấy.
"Anh ơi, em lại nhớ ra rồi. Thực ra, em tên là Lâm Tiểu Phụng, anh có thể gọi em là Dữu Dữu."
Cô ấy cắn môi nói, đồng thời nháy mắt với tôi.

Ôi Chúa ơi, đây là cái thể loại gì đây?
Tôi nổi da gà da vịt khắp cả người, chuẩn bị gọi 110 và tìm kiếm sự giúp đỡ từ các đồng chí cảnh sát.

Cô gái kia lập tức ngăn cản hành vi của tôi: "Anh ơi, đừng làm vậy, một lát nữa em sẽ xuất viện, chúng ta sẽ có thời hạn nói chuyện sau mà."

Cô ấy nháy mắt với tôi lần nữa.

18.

Tôi là một tổng tài và tôi nghĩ hôm nay sẽ là một ngày làm việc bình thường.

Nhưng người thư ký thân yêu nhất của tôi, nhân viên đầu tiên tôi tuyển dụng từ những ngày đầu thành lập công ty, đã nộp đơn từ chức!
Nhìn thấy những nhân viên kỳ cựu sắp rời bỏ mình, tôi không khỏi có chút tiếc nuối.
BGM buồn bã sến súa lập tức vang lên.

"Cậu... cậu phải đi à?"
"Chủ tịch, có tài sản mấy trăm triệu đang chờ tôi về nhà thừa kế."
Tôi vẫy vẫy tay và để anh ta đi.

Sau đó anh ta hét lên, "Điện thoại di động của ai phát nhạc đấy?"
Sau khi Trương Tam rời đi, tôi lập tức yêu cầu bộ phận nhân sự bố trí một thư ký mới cho tôi.
Họ làm việc rất nhanh, cho đến buổi chiều thì cô thư ký mới mà tôi yêu cầu đã đến làm việc.

Tôi nhìn lên.
Đm!
Đó là Lâm Dữu Dữu!

19.

Tôi là một tổng tài, và thư ký của tôi đã bị thay thế bởi một người phụ nữ lớn tiếng gọi tôi là "Tổng tài ca ca"!

Tôi nghĩ cô gái này còn đáng sợ hơn Điền Bạch Sa gấp trăm lần, nhưng quả thật năng lực chuyên môn của cô ấy có thể ngang bằng với nam thư ký cũ của tôi.
Hôm nay tôi lại đi đàm phán hợp đồng, đối phương chính là cựu thư ký Trương Tam của tôi.

Quả nhiên người sang nhờ quần nhờ áo, ngựa sang thì nhờ yên.
Trương Tư Duệ mặc vest, mái tóc xịt keo chải chuốt, trên cổ tay vô tình để lộ ra chiếc đồng hồ Rolex xa xỉ.

Tôi nhìn lại bộ đồ mình đã mặc ba bốn năm mà lòng đau xót vô tận. Thôi, dù sao thì tôi cũng chỉ là một công ty nhỏ, còn người ta là những công ty lớn nha.
Sau khi gặp người quen, việc đàm phán hợp đồng diễn ra rất suôn sẻ, Trương Tư Duệ đã hào phóng cho tôi tăng thêm 5% lợi nhuận.

Ngoại trừ việc cái cô Lâm Dữu Dữu kia cứ cọ xát vào người tôi trong bộ váy xẻ sâu!
Rõ ràng là tôi đã cố tình dịch mông sang tận phía bên phải của ghế sofa! Cô có thể vui lòng đừng đến gần tôi nữa được không vậy!
Tôi gầm gừ trong lòng.

Khi rời khỏi phòng họp, có lẽ vì mặt đất quá trơn nên Trương Tư Duệ bỗng nhiên trượt chân ngã.
Cũng không có vấn đề gì đi, nhưng hà cớ gì lại ngã vào người tôi chứ!

y da, còn hôn tôi nữa chứ!
Đm, nụ hôn đầu của lão tử! Lại bị 1 người đàn ông cướp đi!

20.

Tôi là cựu thư ký Trương Tam và hiện tôi đang nói chuyện với sếp cũ của mình.
Nói về một hợp đồng.

Nhưng tôi thực sự không ngờ rằng mình chân trước vừa rời công ty, chân sau anh ấy đã tìm được một thư ký mới.

Sếp tôi là một người đàn ông có mới nới cũ.
Tôi nhìn họ càng ngày càng xích lại gần nhau hơn, sao lại có cảm giác chói mắt đến thế!

Đến nỗi sau khi đàm phán xong hợp đồng, tôi vẫn đang nghĩ về hai người, sau đó không may trượt chân ngã vào người sếp cũ. Tôi ấn Cố Đại Sơn xuống đất và môi chạm môi với anh ấy.

Mềm mại như thạch trái cây.

Nhưng sau khi thấy sếp cũ đứng lên lau miệng ngay, lúc đó tôi lại cảm thấy cảnh đó có chút nhức nhối trong lòng.

Liếc liếc qua khóe mắt, tôi nhìn cô thư ký mới của sếp cũ và thấy cô gái này đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Dường như cô ta đã nhìn thấu trái tim bẩn thỉu của tôi rồi.

21.

Tôi là một tổng tài và cũng là người vừa bị đè bẹp vừa bị cướp mất nụ hôn đầu.

Trương Tam áy náy mỉm cười, nói xin lỗi tôi một cách lịch sự và nói sẽ mời tôi đi ăn tối để chuộc tội.
Bữa tối miễn phí!
Tất nhiên là tôi vui vẻ đồng ý luôn rồi.

Lúc tôi trở lại công ty, khi chuẩn bị tan làm, Lâm Dữu Dữu tự dưng bưng cà phê lên cho tôi sau đó vô cùng "bất cẩn" mà tạt khắp người tôi.
Cô ta vội vàng mang khăn giấy đến muốn lau cho tôi, tay cô ta chưa kịp chạm vào những bộ vị quan trọng, tôi lập tức ngăn cản.

Lâm Dữu Dữu trông thực sự xấu hổ và đã đề nghị rằng sẽ giặt quần áo cho tôi.
Tôi không nghĩ đến việc hoài niệm cựu nam thư ký như trước nữa.
Là một tấm khiên, sau khi suy nghĩ lại, tôi nhận ra rằng Trương Tam đã thực sự rời bỏ công ty tôi rồi.
Tôi không muốn dây dưa với cái cô Lâm Dữu Dữu này nữa, dù sao giờ tôi cũng phải đi ngay. Bữa tối miễn phí đang chờ tôi mà!

Tôi vội vã trở về nhà và thay bộ quần áo thường ngày.
Đừng hỏi tại sao tôi không mặc vest nữa!
Cái áo khi nãy là bộ vest duy nhất mà tôi có!

Khi vội vã đến nhà hàng, tôi vẫn trễ nửa tiếng.
Khi tới nơi, tôi nhìn thấy Trương Tam đang lướt lướt cái gì đó trên màn hình điện thoại, thấy tôi đi tới, lập tức đặt điện thoại xuống và mỉm cười chào đón tôi.

Trong bữa ăn, anh mơ hồ nhắc đến: "Sao anh không mặc vest? Anh còn về nhà thay đồ nữa à."
Tôi thành thật kể cho anh ấy nghe chuyện gì đã xảy ra.
"Thư ký của anh có khéo tay không?"
Khéo tay? Được việc? Mấy từ này đặt chung với cái cô Lâm Dữu Dữu kia nghe có vẻ kỳ lạ nhỉ.
Khác biệt!?

"Cô ấy giỏi kinh doanh."
"Ồ? So sánh với tôi thì sao?"
"Đương nhiên không thể so sánh với anh rồi."

Trên người Trương Tam dường như ngửi thấy cả mùi dấm chua chua phảng phất.

22.

Tôi là Trương Tam, để được dùng bữa với Cố Đại Sơn aka sếp cũ của tôi một cách đường đường chính chính, tôi dã phải đẩy gấp một cuộc đàm phán đặc biệt.
Nhưng cậu ta lại dám đến muộn!

Tôi chán nản lướt qua điện thoại của mình, sau một lúc, bỗng nhiên có một người nặc danh gửi cho tôi một số hình ảnh.
"Anh ấy đang vui vẻ cùng thư ký mới của mình rồi."
Nhìn.
Ngay cả người phụ nữ đó cũng đã xuống tay rồi.

Tôi vô cùng khó chịu khi nhìn thấy những hình ảnh này, nhưng vừa ngước lên thì thấy cậu ta đang mỉm cười tiến lại gần, tôi không khỏi tức giận.
Trong ấn tượng của tôi, sếp cũ luôn luôn là một người vui vẻ, tỏa nắng.

Tôi đi nghe ngóng xung quanh và thấy rằng hình như thật sự không có gian tình nào ở đây thật.
Thật sự chỉ là sự cố làm văng cà phê mà thôi.
Tất cả đều là thủ đoạn tiếp cận cũ rích.
Đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Nhưng tôi sẽ không nói rằng tôi đã lén lút tìm thấy thông tin về chủ sở hữu số điện thoại nặc danh kia đâu.
Suy cho cùng thì bây giờ tôi cũng đã là tổng tài bá đạo cơ mà.

23.

Tôi vẫn là Trương Tam, tôi chuốc say tổng tài rồi, anh ấy hễ say là sẽ nói cực kỳ nhiều, ví dụ như hiện tại:

"Cậu còn nhớ lúc công ty vừa mới thành lập không, chúng ta nghèo đến nỗi không có chỗ mà ở, mấy người chen chúc trong cái phòng nhỏ xíu, phải đem ghế công ty ghép lại thành giường ngủ."

"Tôi nhớ lúc đó cậu còn ngủ cùng tôi đó, chẳng qua lúc đó tôi đích thực không ngờ tới cậu thế mà lại là con cháu nhà giàu."

Tôi hồi tưởng lại lần đầu gặp gỡ tổng tài, sau khi tôi tốt nghiệp liền cùng người nhà nào loạn đến gà bay chó sủa, liền cầm theo mấy bộ quần áo cuốn gói ra khỏi nhà.
Đúng lúc lại gặp được Cố Đại Sơn, anh nhìn thấy tôi buồn rầu không vui ngồi bên vệ đường, giống như một kẻ lửa đảo tiến lại nói với tôi:

"Người anh em, tôi thấy cậu mặt mày đoan chính, phong thái hiên ngang, sau này nhất định có thể làm lên nghiệp lớn."

Anh ấy chọc tôi vui vẻ.

Sau đó lại lấy ra một tờ truyền đơn nhét vào tay tôi:
"Không biết cậu có hứng thú gia nhập công ty của chúng tôi không, công ty của chúng tôi tọa lạc tại vị trí phồn hoa nhất, thành viên toàn là tinh anh nhân tài, còn có đầy đủ máy tính cùng các loại máy móc thiết bị tiên tiên, con đường phát triển phía trước thập phần tươi sáng, đến lúc đó công ty chúng ta lọt vào top 500 công ty trên toàn thế giới, cậu chính là nhân viên kỳ cựu rồi."

"Người anh em à, không khí của công ty chúng tôi rất tốt, nhất định có thể mang lại cho cậu cảm giác của một gia đình."

Tôi vốn dĩ không tin đâu, những đôi mắt của anh như cuốn lấy tôi, trong mắt chưa đựng toàn là sự chân thành.

Vừa đúng lúc tôi lại không muốn bị người nhà bắt về, nên tôi liền đi theo anh.

Anh nói quả nhiên không sai, quả là tọa lạc tại vị trí phồn hoa nhất, chỉ là công trình bị đình công rồi, quả thật là toàn tinh anh từ đại học top đầu, chẳng qua quá nửa là bị đuổi học rồi, cũng quả thật là có máy tính, chẳng qua là cũng chỉ có mỗi máy tính thôi.

Năm người ba cái máy tính, trong đó một cái là do tôi mang theo:>

Tôi cảm thấy bản thân bị lừa rồi, muốn rời đi, anh cũng không cản tôi.

Chỉ là nghe thấy có người thở dài nói:
"Sơn ca, Chúng ta thật sự có thể thành công sao? Hay là bỏ đi, thủ tục thôi học đại học của các anh còn chưa hoàn tất, em về quê, mọi người tiếp tục học đại học đi"

"Không được, chúng ta đáng cược một ván, không thể cứ mãi để người khác đè đầu cưỡi cổ được."

Sau đó anh lại bắt đầu kể chuyện cười để xoa dịu bầu không khí, tôi tự nhiên lại không muốn rời đi nữa.

Muốn xem xem, xem mấy người chúng tôi có thể làm nên cơm cháo gì không.

Cố Đại Sơn say lướt khướt lại bắt đầu lẩm bẩm:
"Tôi trước nay đều rất cảm ơn cậu, lúc đầu nếu không có một triệu của cậu, công ty nhất định không làm được gì cả."

Vào lúc chúng tôi nản lòng nhụt chí, Cố Đại Sơn vĩnh viễn luôn là người động viên, gắn kết chúng tôi.
Anh luôn là kiểu ngươi luôn lạc quan yêu đời kể cả khi khó khăn, luôn cố gắng mang lại niềm vui cho người khác, tôi vẫn luôn tưởng rằng anh là một người rất lạc quan vui vẻ.

Cho đến cái đêm mà chúng tôi đàm phán xong hợp đồng đầu tiên, anh khóc rồi, nhỏ giọng khóc nức nở.

Lúc đó tôi lập tức tỉnh rượu, hỏi anh:
"Sao anh lại khóc?"

Anh một bên khóc một bên nói:
"Vì kỳ được hợp đồng này mà tôi đã phải vay tiền hàng từ ngân hàng, còn chưa lấy được tiền nữa."

Tiền hàng vẫn chưa lấy được, sẽ bị coi thành hồ sơ không đáng tin cậy.

Không có công ty nào nguyện ý với làm ăn với đại diện pháp nhân của một công ty có hồ sơ không đáng tin cậy.

Anh lại mơ mơ hồ hồ nói:
"Chắc tui phải đi bán thận thôi."

Lúc đó, tôi chỉ nghĩ là không thể nào để anh em của mình đi bán thận được.

Tôi nhớ lại, kể từ khi tôi bỏ nhà đi, bố mẹ tôi mỗi năm đề sẽ chuyển tiền vào thẻ cho tôi, nhưng trước nay tôi chưa từng động qua một đồng nào.

Nhưng bây giờ, không động không được.

Tôi đi xem trong thẻ còn bao nhiêu tiền, sau đó chuyển cho Cố Đại Sơn một triệu.

Sáng hôm sau vui vẻ nói với anh đây là tiền vốn tôi kêu goi được.

Dù sao sau khi say rượu anh ấy cũng không nhớ được gì cả.

Lúc mới đầu chỉ là mộng tưởng của năm người trẻ tuổi trong căn phòng dưới tầng hầm, có những lúc, mộng tưởng này sẽ bị dì thu tiền trọ đánh vỡ, hoặc sẽ bị anh trai đầu gẫu nhà hàng xóm quấy nhiễu.

Sau này, chúng tôi từ dưới hầm leo lên mặt đất, lại từ tầng 1 biến thành tòa nhà mấy chục tầng.

Mộng tưởng của chúng tôi đã thành thật rồi.

24.

Tôi là một tổng tài, hình như tôi say rượu, nhưng mà hiền tại thì tôi tỉnh rồi.

Nhưng mà tại sao sau khi tôi mở mắt lại thấy một khung cảnh xa lạ, lại còn đang nằm cạnh một người đàn ông!

Tôi chọt chọt vào người đàn ông bên cạnh, hóa ra là Trương Tam.

Trương Tam dụi dụi mắt, lên án tôi:
"Hôm qua anh uống rượu say bí tỉ xong bắt đầu nôn, tôi phải chiếu cố anh cả một đêm."

Tôi cảm thấy vô cùng có lỗi.

Quần áo của tôi cũng bị tôi ói bẩn hết rồi, chỉ đành lấy đồ của Trương Tam để mặc.

A a a, cảm giác mặc âu phục cao cấp quả là không tồi!

Sau đó cậu ta lại trực tiếp lái xe đưa tôi đi làm, bị đám hủ nữ ở công ty phát hiện rồi.

Thật là! Ánh mắt của bọn họ phát sáng như hai cái đèn pha ô tô!

Trong lúc từ thang máy lên văn phòng tổng tài, tôi phát hiện bản thân đã quên mất một vấn đề hết sức quan trọng.

Tại sao Trương Tam lại đem tôi về nhà cậu ta?

Lúc trở về văn phòng, Lâm Dữu Dữu mang ra mấy bản hợp đồng để tôi ký.

Tôi nhìn lại lợi nhuận trên đó, quả là vui chết mất.

Lâm Dữu Dữu tuy rằng bình thường hung ác, nhưng mà thật thực sữ đã đàm phán thành công giúp tôi rất nhiều hạng mục lớn.

Tôi vung tay một cái, liền tăng lương cho cô nàng.

Lâu Dữu Dữu tiến lên một bước, soi bộ tây phục tôi đang mặc rồi sau đó nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Là một nụ cười giống hệ của cái đám hủ nữ trong công ty...

25.
Tôi là một tổng tài, chẳng qua tôi còn à một tổng tài ngày ngày ăn cơm canteen công ty.

Buổi trưa hôm nay, Lâm Dữu Dữu ngồi đối diện với tôi.

Lâm Dữu Dữ thật sự một chút cũng không biết xấu hổ, giành giật lấy que kem mới kịp ăn một miếng trên tay tôi, tranh qua tranh lại, sau đó toàn bộ cây kem đều rơi vào miệng cô nàng rồi.

Tôi nhìn cái vỏ kem còn sót lại, tự nhiên thấy rức rức cái đâu.

Chẳng qua tôi là một tổng tài có nguyên tắc, tôi sẽ không vì một cây kem mà nổi nóng với thư ký.

Lâm Dữu Dữu tủm tỉm cười nhìn theo một hướng, trong mắt toàn là sự khiêu khích.

Tôi đưa mắt nhìn theo tầm mắt của cô nàng, Trương Tam đến rồi...

Cậu ta đặt tay lên vai tôi, hỏi:

"Thế nào?"

"Cô ấy tranh kem của tôi!"

Tức giận thì không thể, những mà cáo trạng thì có thể nha!

26.

Tôi là Trương Tam, không biết mọi người có còn nhớ cái số điện thoại lạ xuất hiện trong mấy phần trước không, tôi tra ra chủ nhân của số điện thoại đó rồi.

Chính là Lâm Dữu Dữu.

Trưa hôm cô ta còn hẹn tôi đến canteen công ty của Cố Đại Sơn.

Sau đó tôi nhìn thấy cô ta đem cây kem Cố Đại Sơn vừa liếm một miếng ăn mất rồi.

Cái hành vi trà xanh này làm sao mà tôi có thể nhịn được!

Tôi vốn dĩ đã định nói với Cố Đại Sơn, người phụ nữ này đối với anh có ý đồ bất chính, cần phải sa thải.

Kết quả nhìn dáng vẻ này, xem ra anh chỉ đến mỗi cái cây kem bị ăn mất này thôi.

Uổng cho tôi với Lâm Dữu Dữu còn âm thầm tranh đấu, quả nhiên là trai thẳng...

27.

Tôi là một tổng tài, tổng tài hôm nay mệt rồi.

Sau khi tan làm tôi một mình đến quán ba thả lỏng một chút, order một ly cocktail.

Thật không may, gặp phải Điền Bạch Sa rồi.

Thế mà cô ta lại là nhân viên phụ vụ của quán ba này.

Nữ nhân, rốt cuộc cô còn bao nhiêu thân phận ẩn dấu nữa.

Nhưng mà tôi thật sự muốn giả vờ như không nhìn thấy cô ta, nửa đời trước của tôi sợ nhất là mẹ tôi dùng roi quất tôi.

Nửa đời sau sợ nhất là Bạch Điền Sa và Lâm Dữu Dữu.

Một người hễ mở miệng khóc là làm tôi muốn chết, một người thì dặt dẹo muốn chết.

Uống một hồi tự dưng hơi buồn đi vệ sinh, tôi liền đi vào wc.

Sau khi quay lại, tôi nhìn chằm chằm vào ly rượu ngẫm nghĩ, mẹ đã dặn rồi, một người ra ngoài một mình, đồ uống đã rời khỏi tầm mắt bản thân một lúc rồi thì nhất định không được uống nữa.

Nhưng mà tôi là nam tử hán đại trượng phu, hẳn là sẽ không có ai bỏ thuốc đi?

Ly cocktail này lại còn đắt nữa, không uống thì lãng phí.

Chắc là không sao đâu.

Thế là tôi một hơi uống hết. Mấy phút sau, tôi liền cảm thấy cả mặt đỏ bừng, toàn thân khô nóng.

Tôi lập tức cảm thấy không đúng, liền xông ra ngoài cửa quán ba.

Mê mê man mang, trước mắt cái gì nhìn cũng không rõ.

Càng trùng hợp hơn là, trong cơn mơ hồ tôi cảm thấy có một người phụ nữ đỡ tôi lên.

Đến khi trước mắt một lần nữa khôi phục thanh minh, tôi liền nhìn thấy khuôn mặt khổ sở đáng thương của Điền Bạch Sa.

Trong miệng cô ta đang lẩm bẩm đừng qua đây, nhưng mà thân thể lại rất thành thật nằm trên giường.

Trong lòng tôi nghĩ thầm: "Không bằng cô báo cảnh sát đi!"

Tôi cố gắng bò vào phòng tắm, nhưng Điền Bạch Sa lại níu lấy quần áo tôi là có ý gì?

Vào lúc tôi chuẩn bị bị dục vọng xâm chiếm nuốt chửng, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa:
"Này, mở cửa ra."

Là ai? Hình như là Trương Tam đến rồi.

Là một người đàn ông, tôi an toàn rồi.

Tôi bò vể phía Trương Tam, sống chết ôm lấy cậu ta.

Trong miệng còn lầm bẩm không rõ nói:

"Tôi bị hạ dược rồi, mau cứu tôi."

Tôi mất ý thức cọ lên người Trương Tam, nhưng mà sao tôi lại cảm thấy bên dưới có thứ gì đó cứng cứng chọc vào người.

Không, nhất định là do tôi nhầm rồi.

28.

Tôi là Trương Tam, tôi nhận được điện thoại của Lâm Dữu Dữu.

Cô ta khẩn trương bắt tôi đến phòng số 250 quán bar Đại Đại Đại Đại.

Tôi vốn dĩ không muốn để ý đến cô ta, nhưng mà cô ta nói Cố Đại Sơn gặp nguy hiểm, thế là tôi liền đi.

Thời khắc cánh cửa ấy mở ra, cả người Cố Đại Sơn nóng bừng, trong mắt như phủ một tầng sương mù, đôi môi đỏ au, toàn thân đều là một bộ dạng "mời anh xơi".

Vẫn còn may, anh ấy và Điền Bạch Sa vẫn chưa phát sinh chuyện gì.

Nhìn thấy tôi đi tới, anh lập tức ôm chặt lấy tôi, muốn tôi cứu anh.

Aiya, nhưng mà không muốn cứu,

Muốn xơi anh thì phải làm sao...

Tôi thế mà có phản ứng rồi.

Nhưng mà, là một quý ông, tôi tôi sẽ không gì cả.

Tôi ném Điền Bạch Sa ra ngoài, sau đó lập tức đóng của quán bar.

Nơi này chỉ còn lại hai người chúng tôi.

Tôi bắt đầu do dự, nên đưa người đàn ông đang quấn chặt lấy mình vào phòng tắm ngâm nước lạnh, hay là nên giúp anh giải tỏa một chút?

Bỏ đi bỏ đi, nước lạnh như thế, lỡ đâu ngâm xong bị ổm thì không tốt lắm.

Thế là tôi quyết định giúp anh một chút:>

Tiện thể tôi còn giúp đem quần áo nửa thân dưới của anh cởi bỏ. Chậc chậc, đôi chân trắng nõn thon thả này.

Vì đề phòng trường hợp sáng hôm sau thức dậy anh sẽ nhận ra điều gì đó bất thường, tôi còn âm thầm mặc lại quần áo cho anh:>

Sau cơn mê man khuôn mặt anh vẫn còn lưu lại chút ửng hồng nhưng ý thức đã dần trở nên thanh tỉnh, miệng lẩm bẩm:

"Cảm ơn cậu, Tam Nhi."

Đừng cảm ơn tôi, tôi cũng là sói đói.

29.

Tôi là tổng tài, ký ức của tôi đã dần quay lại.

Ú ú ú, hình như đêm hôm qua là Trương Tam giải quyết giúp tôi thì phải...

Tuy rằng đều là đàn ông với nhau cả, nhưng mà tôi vẫn có chút ngượng ngùng.

Tôi lén lút hé mắt nhìn sang bên cạnh.

Trương Tam lập tức nghiêng người về phía trước, âm thanh buổi sáng mang theo chút khàn khàn:

"Tỉnh rồi à?"

Mẹ kiếp, thế mà tôi lại cảm thấy âm thanh này từ tính gợi cảm.

Tôi làm ổ trong chăn, gật đầu như chim cút. Sao trông tôi lại giống con gái nhà lành bị chiếm tiện nghi vậy nhỉ. Chẳng phải chỉ là abcxyz chút thôi sao! Mình phải mạnh mẽ như nam tử hán đại trượng phu chứ!

Tôi dùng một giọng nói mà bản thân tự cho là rất nam tính nói:
"Hay là tôi mới cậu ăn cơm nhé, dù sao cậu cũng giúp tôi."

"Ăn cơm thì bỏ đi, sắp hết năm rồi, không bằng đưa tôi đi du lịch đi."

Quan hệ của Trương Tam và người nhà vẫn luôn không tốt, bạn bè thân thiết cũng chẳng có mấy người, tôi nghĩ chắc cậu ta cô đơn lắm, thế nên tôi gật gật đầu.

Tôi quay lưng lại, thu thập đồ đạc chuẩn bị đến công ty, không nhìn thấy nụ cười đạt được mục đích trên mặt Trương Tam.

Cừu vào miệng cọp, trò chơi sắp bắt đầu rồi.

30.
Tôi là tổng tài, tôi đang cùng Trương Tam đi du lịch.

Nhưng mà tôi không hiểu, cái chỗ quái quỷ này sao mới có 8 giờ tối mà khách sạn đã không còn phòng rồi!

"Êy, Trương Tam, thất sách rồi, đáng ra chúng ta phải đặt khách sạn trước."

"Đúng rồi, bên này vẫn còn một khách sạn chưa hỏi, đến hỏi thử xem."

Trước mặt khách sạn treo một tấm bảng led có mấy chữ tiếng anh "Hotel", tôi không nghĩ ngợi gì cùng Trương Tam đi vào.

Không hiểu sao chị gái lễ tân vừa trông thấy bọn tôi hai mắt lại tỏa ra kim quang, vội vàng nói:
" Chỉ còn lại một phòng cuối cùng thôi, hai người các vị may thật đấy."

Trrong lòng tôi thầm nghĩ, đúng, thật sự là may quá đi, ít nhất chúng tôi còn có chỗ mà ở, dù sao đều là đàn ông với nhau, ở chung cũng chẳng sao, còn đỡ tốn tiền.

Cho đến khi tôi mở cửa phòng ra, nhìn thấy những bộ quần áo màu hồng mộng mơ bên trong, cùng với chiếc giường lớn được chia phủ bởi bức màn mờ ảo được đặt giữa phòng.

Lúc này tôi mới ý thức được, cái bảng đèn led cháy bóng mất một nửa bên ngoài khách sạn khả năng nguyên bản là "love hotel".

Tôi với Trương Tam ngại ngùng đối mắt nhìn nhau:

"Không vấn đề, chúng ta đều quen biết lâu như vậy rồi, trước tiên cứ nhẫn nhịn một chút, ca cũng sẽ không làm gì cậu đâu."

Cậu ta tỏ vẻ nhẫn nhịn gật gật đầu, lỗ tai âm thầm đỏ bừng.

Tôi cam chịu bật đèn lên.

Trời ơi, cái thứ âm nhạc sến sẩm này là gì vậy.

Sau khi Trương Tam đứng sau lưng tôi tắt nhạc đi, tôi lại không cẩn thận bật lại.

Tôi cố gắng bỏ qua những vật dụng tình thú ở khắp nơi trong phòng, chuẩn bị đi tắm trước khi đi ngủ.

Nhưng mà cái phòng khách sạn này sao ngay cả trong phòng tắm cũng có cái gương to tổ chảng vậy! Tôi cũng không có cái sở thích vừa tắm rửa vừa soi gương toàn thân như vậy đâu!

Tôi mơ hồ cọ người hai cái, sau đó liền chuẩn bị nằm lên giường ngủ.

Giường rất lớn, vừa đẹp tôi với Trương Tam mỗi người một đầu. Nhưng mà tại sao trên giường cũng có một cái gương to bự vậy....

Đợi đã, điều này cũng không quan trọng, sao mà cái giường này lại còn bắt đầu rung lắc nữa vậy!

Tôi và Trương Tam vội vàng đi tìm cái công tắc vừa mới không may chạm vào.

Cậu ta dường như đột nhiên phát hiện ra, nửa thân trên áp qua, đè lên nửa thân trên của tôi

Tuy rằng vẫn còn cách một đoạn, nhưng mà cái tư thế này thế mà lại nhịp nhàng một cách kỳ quái với sự chuyển động rung lắc của chiếc giường. Tôi nhìn gương mặt còn chút ửng hồng sau khi tắm rửa của bản thân ở trong gương.

Sao trông giống như đang làm việc xấu hổ vậy!

Tôi không dám cử động, toàn thân đều căng thẳng.

"Cạch".

Chiếc giường cuối cùng cũng ngừng rung lắc.

Có lẽ Trương Tam cũng có chút xấu hổ, cứng ngắc nói:

"Ngủ đi."

Tôi hy vọng.

Đêm nay sẽ là một đêm yên ổn...

31.

Tôi vẫn là một tổng tài nhưng đêm qua tôi đã có một giấc mơ kỳ lạ.

Tôi mơ thấy Trương Tam đè tôi xuống giường, và tôi không thể chống cự gì được cậu ta.

Tôi: "..."
Chắc chắn là do bầu không khí của khách sạn này!

Trương Tam nhìn tôi với đôi mắt vừa nam tính vừa ngây thơ và nói:

"Đi ăn sáng thôi."

"?"

Tôi không khỏi nhớ lại trong giấc mơ, anh ta cũng dùng giọng điệu này hỏi tôi.
"Thoải mái không?"

Chết tiệt, tôi nên nhanh chóng đá giấc mơ kỳ lạ này ra khỏi đầu.

Cố Đại Sơn, làm sao mi lại để một cơn ác mộng phá hỏng tình bạn với anh em tốt của mi chứ!

Thấy tôi đã thay quần áo xong xuôi, Trương Tam đặt tay lên vai tôi và đưa tôi đến sảnh khách sạn để ăn sáng.

Để giảm bớt bầu không khí ám muội trong khách sạn tình nhân, tôi bắt đầu trò chuyện với anh ta, kể những điều thú vị về công ty sau khi anh ta rời đi.

Ví dụ,
Điền Bạch Sa bị các đối thủ của tôi cạnh tranh giành giật vì làm rất tốt công việc dọn dẹp nhưng cô ta lại vừa khóc vừa la hét nhất quyết không chịu đi.

Tiểu Trương và Tiểu Vương từ bộ phận quan hệ công chúng bị đồng nghiệp nữ đồn thổi vì mối quan hệ thân thiết của bọn họ.

Đôi mắt của Trương Tam tối sầm lại.

Để chứng minh mình thẳng thắn, tôi đã kể cho Trương Tam nghe về giấc mộng xuân đêm qua mà không chút do dự, tất nhiên không kể chi tiết rồi!

Tôi cười nói: "Hai người đàn ông thì có thể làm gì chứ? Nằm mơ như vậy thật là buồn cười."

Nghe vậy, Trương Tam không cười, mím môi thành một đường thẳng, dừng lại và nói: "Đi, đi trượt tuyết thôi."

Anh ta không cho tôi nói tiếp chủ đề này nữa.

Tôi hơi nghi ngờ à nha.

32.

Tôi là Trương Tam, Lâm Dữu Dữu và tôi đã sắp xếp tất cả mọi việc ở trong khách sạn tình nhân kia.

Về phần làm như thế nào, khi nào bắt được Cố Đại Sơn thì bật mí sau nha.

Sáng nay nghe anh ấy kể về giấc mơ damdang kia, tim tôi chợt nhói lên, tôi tưởng là mục tiêu của mình sắp đạt được rồi.

Nhưng câu sau của Cố Đại Sơn lại như một cái tát vào mặt tôi.

Tôi cùng Lâm Dữu Dữu trò chuyện, cô nàng nói rất chắc chắn: "Đừng lo lắng, Cố Đại Sơn nhất định là của anh, anh ấy, tôi biết rõ nhất."

Tôi nhớ lần đầu tiên gặp Cố Đại Sơn, anh ấy luôn nói rằng muốn đi trượt tuyết, nhưng công ty quá bận rộn nên không bao giờ có cơ hội.

Vì thế lần này tôi đưa anh ấy tới đây.

Nhưng người đàn ông đang la hét trên dốc trượt tuyết này là ai vậy?

Tôi đứng dưới chân khu nghỉ dưỡng trượt tuyết và đợi anh ấy, thấy anh ấy lao về phía tôi với tiếng la hét và tiếng gió suốt chặng đường.

Tôi không né.

Một tiếng "rầm" vang lên, cả hai chúng tôi đều lăn xuống đất. Tôi sẵn lòng dùng bản thân làm tấm đệm người cho anh ấy.

Anh ấy đứng dậy, đầu tiên vỗ nhẹ cho rớt tuyết trên người tôi, sau đó vỗ nhẹ vào má tôi và nói: "Anh em tốt, không tồi nha!"

Với sức trẻ và nghị lực, anh vui vẻ nói: "Tôi vẫn muốn trượt thêm một lần nữa".
Thực ra tôi đã đưa anh ấy tập một vài động tác trượt tuyết cơ bản, nhưng nhìn thấy anh ấy như thế này, tôi vẫn hơi lo lắng nên mới để anh ấy trượt từ từ, rồi mới trượt xuống từ trên đỉnh dốc khi anh ấy thành thạo.

Sau chưa đầy nửa tiếng, anh ấy khí thế bừng bừng nói với tôi:

"Tôi ổn mà, cậu yên tâm".

Vì vậy, tôi lại nhìn thấy một bóng người nhanh chóng từ trên đỉnh trượt bay xuống, nhưng may mắn thay, lần này không có tiếng la hét.

Anh ấy hình như vẫn chưa biết cách phanh lại!

Khi trượt về tới gần tôi, tốc độ ván trượt có chậm lại một chút.
"Bùm",

Cả hai chúng tôi lại hạ cánh.
Sau khi chơi chán, anh lại dẫn tôi đi làm người tuyết.

Tên viết tắt của chúng tôi được viết trên cái bụng to của hai người tuyết.

Anh vỗ tay: "Đi, ăn trưa thôi!"

Lòng tham lam trỗi dậy, tôi nhanh chóng vẽ một trái tim tình yêu bao quanh hai cái tên trên bụng người tuyết và chụp một bức ảnh làm kỷ niệm.

Thấy tôi vẫn không theo kịp, anh quay đầu giục tôi.

Tôi đứng chắn trái tim lại không cho anh thấy và nói:
"Đến đây!"

33.


Tôi là một tổng tài, dạo này tôi cảm thấy Trương Tam rất kỳ lạ.

Khi chúng tôi đi chơi ở khu trượt tuyết vừa rồi, tôi đã nhìn thấy trái tim tình yêu mà cậu ấy vẽ.

Đây là cách thể hiện tình cảm giữa anh em tốt sao?

Trương Tư Duệ đẹp trai và lịch thiệp, khi công ty mới bắt đầu phải đi đàm phán hợp đồng, có rất nhiều sếp nữ đã tìm đến cậu ấy.

Nhưng cậu ấy vẫn không thèm để ý mà, cậu ấy không phải có ý gì với tôi đó chứ?!

Không, tôi không thể suy nghĩ lung tung được.

Nhưng không phải cậu ấy vẽ trái tim sao? Vẽ trái tim có nghĩa là thích mà phải không?

Đừng đùa chứ.

Có lẽ tôi nên dừng việc nghĩ nhiều và tập trung vào tận hưởng chuyến du lịch này.

Những ngày tiếp theo, chúng tôi lại đi nhảy bungee.

Đây thực sự là giấc mơ từ thời thơ ấu của tôi.

Bởi vì ngày nào tôi cũng nghe thấy đứa bé con nhà giàu cùng lớp khoe khoang, nói rằng nhảy bungee rất vui và thú vị, người đàn ông nào cũng nên thử một lần.

Lúc còn nhỏ tôi không hiểu gì cả, nhưng nghe nó nói đàn ông đều nên thử, nên tôi đã có mong muốn này từ khi còn nhỏ.

Trương Tam đứng trên bục nhảy bungee với đôi chân run rẩy, tôi cười nhạo cậu ấy: "Sao anh lại đưa tôi đến đây trong khi anh thì sợ độ cao!"

Đúng rồi, tôi chợt nhớ lại những nơi chúng tôi đã đến những ngày này.

Khu trượt tuyết, sân chơi, sân nhảy bungee... chẳng phải đây đều là những nơi tôi luôn muốn đến sao?

Trong chuyến đi này, tôi là đi cùng cậu ấy tới hay là tới đây thực hiện ước mơ của mình?

Thời điểm tôi rơi khỏi bục nhảy, ý tưởng đó dần hình thành. Tôi không muốn tin.

Nhưng trong lòng vẫn luôn có chút gì đó mong chờ.

​34.

Tôi là một tổng tài, vừa kết thúc chuyến đi, tôi chợt phát hiện ra mình hoàn toàn không tốn một xu nào cho chuyến đi này.

Sao điều này có thể xảy ra với một tổng tài được!

Vì thế tôi đã bỏ ra số tiền lớn để mua một bộ vest đáp lễ cho Trương Tam.

Mặc dù Trương Tam đã từ chối từ chối tôi trên WeChat, nhưng tôi chỉ muốn nói rằng không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ của một bộ vest cao cấp cả.

Dòng chữ "Anh thích em" đột nhiên xuất hiện trên màn hình điện thoại di động, tôi sợ đến mức suýt ném chiếc điện thoại đi.

Đại ka à sao tự dưng lại nói vậy chứ!

Chuyện này cũng quá đột ngột rồi.

Sau đó, Trương Tam thấy tôi im lặng một lúc lâu không trả lời lại nên đã gọi điện trực tiếp cho tôi.

Lần này, tôi thực sự hoảng hốt và ném luôn cả điện thoại của mình đi.

Nhạc chuông chói tai vang vọng trong phòng, tôi run rẩy bắt máy rồi tắt ngay lập tức.

Tôi không nghĩ tới, hai người đàn ông thì có thể có chuyện gì xảy ra chứ!

Trước giờ tôi khẳng định bản thân luôn thích con gái, là kiểu các cô gái thanh tú, thân hình mềm mại, bỗng nhiên lại được một thằng đực rựa ở với tôi suốt mấy năm tỏ tình, thật kỳ lạ!

Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì hình như tôi cũng chưa bao giờ thích một cô gái nào kể từ khi còn nhỏ.

Tất nhiên, tôi cũng không thích đàn ông.

Mặc dù Trương Tam đôi lúc nhàm chán nhưng cậu ấy là kiểu người sẽ nhìn bạn rất dịu dàng khi bạn nói chuyện.

Khi bạn gặp khó khăn, cậu ấy sẽ đến giúp đỡ bạn như một thiên thần vậy.

Ở bên cậu ấy, tôi cảm thấy rất thoải mái.

Tôi nhớ tới sau khi cậu ấy rời đi, thư ký mới đã được đổi thành Lâm Dữu Dữu, mặc dù cô ấy có năng lực chuyên môn rất mạnh nhưng tôi luôn cố gắng hết sức để kiểm soát những gì cô ấy đang làm, tôi không dám tự tin giao trực tiếp một dự án cho cô ấy.

Ngay cả khi tôi đi trượt tuyết, chính vì cậu ấy ở bên dưới nên tôi mới dám tự tin trượt xuống.

Vì tôi biết, dù thế nào đi chăng nữa, cậu ấy cũng sẽ bắt được tôi.

Tôi mới quen cậu ấy được ba bốn năm nhưng lại rất tin tưởng cậu ấy, dù là trong công việc hay cuộc sống.

Cảm giác này là thứ tôi không tìm thấy ở người khác.
Cậu ấy đã nhìn thấy vẻ ngoài sa đọa của tôi cho nên đã cùng tôi vượt qua;

Cậu ấy cũng nhìn thấy vẻ ngoài rực rỡ và phóng khoáng của tôi nên đã cùng tôi ăn mừng;

Cậu ấy hiểu rõ tính cách của tôi.

Mẹ nói, tôi sẽ không thực sự thích cậu ta đấy chứ!

Không, không, nếu tôi ở bên một thằng con trai, mẹ tôi chắc sẽ buồn lắm.

Tôi ra khỏi phòng, đi ra phòng khách uống một cốc nước để xoa dịu thần kinh.

Tôi tình cờ nhìn thấy mẹ đang ngồi trên sofa mà không biết mẹ đang nhìn gì.

Tò mò quá.

Tôi lặng lẽ đi vòng ra phía sau mẹ và liếc nhìn màn hình điện thoại di động của mẹ.

Trên màn hình...

Đó là hai người đàn ông đang hôn nhau...

Mẹ ơi, suy nghĩ của mẹ khá là tiến bộ đấy!

35.

Tôi là Trương Tam, và tôi đã không thể kiềm chế được mà thú nhận trực tiếp tình cảm của mình với sếp cũ của tôi.

Lâm Dữu Dữu đã vạch trần tâm tư của tôi rất lâu, nói rằng tôi như vậy là quá nhanh, ít nhất phải chờ thêm vài tháng. Nhưng tôi làm sao có thể chịu đựng được chứ!

Chúng tôi đã từng ngủ chung giường. Lúc ngủ anh ấy lúc nào cũng không thành thật, luôn thích dính vào người tôi.

Tôi chỉ có thể nhìn anh ấy chứ không thể ăn.

Nhưng hình như tôi đã làm rối tung mọi chuyện lên, Cố Đại Sơn lại phớt lờ tôi.

Thế là tôi lái xe đến cửa nhà anh ấy và đợi.

Chờ đợi anh bước ra như một con thỏ nhút nhát. Cuối cùng, tôi thấy anh ấy ra ngoài đi dạo.

Cố Đại Sơn bỏ chạy ngay khi nhìn thấy tôi đang đứng canh sẵn dưới nhà.

Tôi chỉ biết đuổi theo, cuối cùng cũng chặn được anh ấy trong một con hẻm nhỏ.

Đêm tối gió lộng, thật là thời điểm thích hợp để làm chuyện xấu.

Tôi sợ anh ấy hiểu lầm nên đã nói: "Dù anh không thích em đi nữa nhưng cũng đừng trốn tránh. Theo em, được chứ? "

Anh sửng sốt một chút, suy nghĩ sau đó nói: "Thật ra không phải là tôi không thích, nhưng mà, tôi vẫn chưa sẵn sàng."

Trái tim ngọt ngào như hũ mật bị đánh đổ, đè nén sự phấn khích trong lòng, tôi nói:

"Vậy thì em sẽ đợi cho đến khi anh sẵn sàng."

Sau đó, tôi cùng anh về nhà, khi chúng tôi gần đến cửa, anh đột nhiên nói: "Chúng ta thử trước xem sao?"

"Được thôi."

Vì vậy, tôi nhân lúc bố mẹ tôi còn ở nhà, tôi đã trực tiếp đưa anh ấy về nhà gặp phụ huynh.

Cố Đại Sơn hồn bay trong gió: "Tam Nhi à, như vậy không phải là có chút nhanh sao... Chú thím có chịu được không?"

"Không sao đâu, cứ để họ biết đi."

36.

Tôi là một tổng tài nhưng tôi cũng đồng thời là vợ của một tổng tài khác.

Hiện tại tôi đang ở cùng với Trương Tam, nhưng có ai cho tôi biết là tại sao chúng tôi lại phải gặp bố mẹ ngay khi vừa mới ở bên nhau!!!

Tôi hồi hộp đứng trong biệt thự sang trọng của gia đình cậu ấy, chờ đợi phản ứng của chú thím.

Trương Tam nắm lấy tay tôi và nói: "Anh ấy tên là Cố Đại Sơn, và là người yêu của con. "

Bố mẹ cậu ấy gật đầu.

Mẹ của Trương Tam nói rất nhẹ nhàng: "Sau Tết, bố con và mẹ sẽ đi du lịch. Khi nào con với Đại Sơn kết hôn thì báo cho bố mẹ, bố mẹ sẽ thu xếp trở về."

Sau đó bố mẹ cậu ấy lôi kéo tôi hỏi một số thông tin cơ bản, cũng không có chuyện gì lớn xảy ra cả.

Như vậy là đã xong rồi à?!!

Thật sự xong rồi à?

Sao không có tình tiết phản đối, hỏa táng tràng vậy?

Dường như cậu ấy nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt tôi

"Đây là những gì họ nợ em."

Mẹ của Trương Tam là nữ chủ tịch, bà đã làm việc chăm chỉ để phát triển sự nghiệp của gia đình, cha cậu ấy là một người đàn ông nhu nhược, nhưng khi Trương Tam còn nhỏ, cha cậu ấy đã ngoại tình.

Bà tình nhân đó rất tàn nhẫn, bà ta muốn chiếm tài sản của mẹ Trương Tam nhưng mẹ cậu ấy không đồng ý nên Trương Tam đã bị bắt cóc đi.

Cậu ấy bị bắt cóc suốt ba ngày ba đêm.

Cuối cùng, cảnh sát và bố mẹ đã tìm thấy họ trên sân thượng.

Ả tình nhân kia trói Trương Tam vào mép mái nhà, mặt đất phía dưới sâu hun hút.

Ả ta điên cuồng muốn tài sản của gia đình Trương Tam, nếu không thì sẽ thả cậu ấy rơi xuống.

Cuối cùng ả ta đã không thành công, vì cảnh sát đã giải cứu cậu ấy.

Nhưng nỗi ám ảnh sợ hãi phụ nữ và độ cao vẫn đọng lại trong lòng Trương Tam rất lâu.

Trương Tam lúc đó đã phải chịu đựng rấy nhiểu đòn roi, có lẽ chỉ những người liên quan mới thực sự hiểu được Trương Tam trong ba ngày ba đêm đó phải chịu đựng sự tra tấn tàn khốc như thế nào.

Đương nhiên, kết quả cuối cùng là ả tình nhân vào tù, cha mẹ Trương Tam luôn cho rằng mình nợ con rất nhiều nên để cho Trương San tự do phát triển mà không quá gò bó.

Để mang lại cho Trương Tam một gia đình trọn vẹn, cha mẹ Trương Tam đã không ly hôn và mối quan hệ giữa hai người ngày càng tốt hơn.

Cho đến khi Trương Tam tốt nghiệp đại học, mẹ cậu ấy muốn cho Trương Tam thừa kế công ty, nhưng cậu ấy không muốn nên đã bỏ chạy trong cơn tức giận.

"Tại sao em lại không muốn kế thừa công ty?" Tôi thắc mắc.

"Bởi vì một phần trải nghiệm của em là do khối tài sản khổng lồ của gia đình gây ra, em không muốn những người thân xung quanh mình phải bất hạnh vì tiền bạc".

37.

Tôi là một tổng tài, cho đến bây giờ tôi mới biết cuộc sống thời thơ ấu của Trương Tam.

Tôi trở về nhà mà lòng nặng trĩu.

Trên bàn ăn, mẹ tôi thản nhiên hỏi: "Con có thích cô gái nào không?"

Tôi ngập ngừng nói: "Nếu... nếu là con trai thì sao?"

Tôi nghe thấy tiếng đũa của bố rơi xuống.

Mẹ tôi cười ngoác miệng: "Không sao đâu, mẹ không quan tâm đâu".

Trước khi đi ngủ, mẹ vào phòng và nói với tôi một cách nghiêm túc:

"Bố mẹ con bất tài, cuộc sống của con lúc nhỏ rất vất vả nên con không thể vào đại học. Tuổi trẻ làm ăn, mẹ không hy vọng những chuyện khác, chỉ mong con được hạnh phúc, còn cha con, con yên tâm, ông chỉ có thể nghe lời mẹ."

"Mẹ cũng biết chuyện như vậy không phải dễ chấp nhận. Nhưng dù thế nào, nếu con có nguời con yêu, dù là ai, hãy mang tới cho bố mẹ nhìn. "

Lòng tôi cảm động quá, tôi nói:

"Mẹ ơi, bữa trưa mai mẹ nấu thêm cơm được không, em ấy là con trai nên ăn nhiều lắm".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro