CHƯƠNG 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tổ mẫu đã để lại cho ta một thanh đao trước khi lâm chung.

Đó là một thanh đao tốt chém sắt thành bùn, được bọc trong một tấm lụa có một hàng chữ đỏ như má u.

"Nếu A Ngọc tạo phản, giết không tha!"

Tổ mẫu đã sớm đoán được tương lai của Mạnh Ngọc. Một cô nương như vậy có thể mang đến tai họa diệt vong cho gia tộc. Tổ mẫu trước khi lâm chung cũng không nhắc nhở bằng lời, mà đem những lời này viết lên tơ lụa bọc lại thanh đao này, chứng tỏ là tổ mẫu đối với Mạnh Ngọc vẫn còn sót lại chút thương hại cùng nhân từ!

Nhưng khi đó trong lòng ta tràn đầy chí hướng cao ngạo, tự cho mình là hiền tài vô song nhất thế gian, chưa bao giờ đem muội muội phản nghịch này để vào mắt.

Nàng là muội muội ruột của ta, chẳng lẽ còn có thể vượt qua ta?

Nếu quả thật có tổn hại đến gia tộc, ta liền nhốt nàng ở trong nhà, nuôi nàng cả đời.

Khi đó ta yêu thương nàng như vậy, nhưng làm sao lại đi đến bước đường này?

Mạnh Ngọc sắc mặt tái nhợt, thậm chí lui về phía sau một bước.

Tần quốc công chúa diệt Nhu Nhiên rửa nhục lập công, Tần quốc công chúa chính là Kỳ Lân nhi trong miệng bệ hạ, một nữ tướng quân người khác nghe danh đều kinh thế hãi tục, như thế nào bây giờ lại đang sợ hãi?

Muội ấy lập tức tin lời ta nói.

Ta đi về phía trước, nàng lui về phía sau vài bước, một chân giẫm lên không rơi vào trong nước suối, chờ nàng giãy dụa bò dậy, cả người ướt đẫm, tái nhợt như thủy quái.

Ta chưa bao giờ thấy nàng chật vật như vậy.

Ta đến gần vài bước, nhẹ nhàng gạt mái tóc ướt dán trên má nàng ra, dùng ngữ khí ôn nhu gần như tàn nhẫn hỏi nàng: "A Ngọc, sao ngươi không hoài nghi lời ta nói?"

Ta trả lời: "Bởi vì ngươi biết đó là sự thật."

"Tổ mẫu rửa sạch oan khuất cho ngươi nhưng nàng không yêu ngươi, cho rằng ngươi sẽ mang đến tai họa cho gia tộc; A nương may áo làm giày cho ngươi, nhưng nàng không yêu ngươi, lòng nàng chỉ có hài tử của di mẫu; Phan nhi được ngươi che chở ngàn dặm, nhưng hắn không yêu ngươi, nếu không sao có thể nhu nhược như thế; đệ muội tôn kính với ngươi, nhưng bọn họ không yêu ngươi, bọn họ nói ngươi là ma đầu, sợ hãi ngươi sẽ tổn thương tính mạng bọn họ."

"Ngay cả phụ thân, người thương ngươi cưng chiều ngươi như vậy, đối mặt với thế gia cũng lựa chọn từ bỏ ngươi."

"Ngươi là hài tử không được mong đợi, A Ngọc, trên đời không ai yêu ngươi, bọn họ chỉ biết sợ ngươi, lợi dụng ngươi, đem một tia giá trị cuối cùng của ngươi ép khô, liền đem ngươi vứt bỏ giống như một tảng đá ven đường, còn có thể vì vậy mà chê ngươi cấn làm đau chân bọn họ."Sắc mặt Mạnh Ngọc trắng bệch, dở khóc dở cười.

Trên thế gian này không ai yêu nàng!

Nàng ấy biết rõ hơn ta.

Nàng giả câm giả điếc tự lừa gạt chính mình, phô trương thanh thế mà cướp đoạt mọi thứ, thời thời khắc khắc đều mang theo bảo đao a phụ cho nàng, nàng khoe khoang phủ công chúa giàu có sung túc, nàng giống như muốn nói với tất cả mọi người: Các ngươi xem, ta được sủng ái biết bao!"

Kính hoa thủy nguyệt, giấc mộng tốt đẹp thành bọt nước hư ảo lộ ra hiện thực đầy tàn nhẫn, cả người nàng ướt đẫm, bộ dáng chật vật tuyệt vọng, người vây xem cười trào phúng nàng, nhìn xem, nàng thật buồn cười, dùng xong liền bị ném như một món đồ chơi còn vọng tưởng muốn leo lên trên!

Ta nhắm mắt lại, dắt ngựa thong dong rời đi, trở lại hành cung mới có người hầu phát hiện ta trong trạng thái chật vật. Một truyền mười mười truyền trăm, bệ hạ rất nhanh liền biết được, ngoài ra biết được chuyện này còn có mấy nhà cao môn.

Bao gồm cả nhà nhạc phụ của ta.

Đêm khuya A Ngọc trở lại, đứng ở phía trước nàng là một đám ăn chơi trác táng suốt ngày hếch mặt lên trời của thế gia tiền triều, nàng đứng ở phía sau sống lưng thẳng tắp.

Không biết bọn họ đã xảy mâu thuẫn gì, nhưng nhất định là họ đã đắc tội với Mạnh Ngọc, bởi vì một người trong đó trên bắp chân cắm một con dao ngắn, má u chảy một đường, nhưng bọn họ chỉ dám run lẩy bẩy không dám khóc ra.

Người bị thương là con cháu cao môn cũng tham gia hội đi săn lần này, bọn họ la hét muốn bệ hạ cho một lời giải thích, ta chung quy không đành lòng, vẫn biện hộ cho A Ngọc như cũ.

Bệ hạ lạnh lùng nhìn ta, sau đó hạ lệnh phạt trượng Mạnh Ngọc.

Đêm đó mưa thu lạnh thấu xương, kế mẫu Tiêu thị cầu tình: "Trời mưa như vậy, A Ngọc cũng mới dưỡng tốt thân thể, bệ hạ, trước tìm thái y đến xem một chút rồi nói sau!"

Bệ hạ sắc mặt nghiêm trọng, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: "Kéo ra, đánh!"

Bên ngoài truyền đến thanh âm nặng nề, mưa càng lúc càng lớn, Tiêu thị hơi có chút đứng ngồi không yên, không còn ung dung khéo léo như trước kia, rốt cục, nàng nhịn không được chạy ra ngoài.

Thế gia nhận được câu trả lời thuyết phục đều cáo lui, ta cũng đứng lên, bệ hạ lại nói: "Thái tử lưu lại!"

Ta đành phải ở lại.

Nhưng hắn không để ý đến ta nữa mà lật xem một quyển tấu chương.

Qua thật lâu, cận vệ Cao Lượng Hành đi vào, nói: "Bệ hạ, công chúa đã bất tỉnh, hoàng hậu cầu ngài truyền thái y, công chúa giống như nhiễm phong hàn."

Phụ thân sửng sốt, lập tức nói: "Đưa nàng về phủ công chúa, phái thái y đi theo."

Cao Lượng Hành đang muốn cáo lui, phụ thân lại nói: "Truyền ý chỉ trẫm, Tần quốc công chúa ngang ngược kiêu ngạo, hành sự lỗ mãng. Phạt bổng lộc một năm, ngay hôm nay cấm túc trong phủ, không có ý chỉ của trẫm không được ra ngoài."

Cao Lượng Hành tuân lệnh cáo lui.

Ta có nên cầu xin cho nàng không?

Lúc này phụ thân lại đột nhiên tức giận, cầm nghiên mực trên án ném mạnh về phía ta.

Ta cố kiềm nén ý định né tránh, cho đến khi nghiên mực kia đập ta lảo đảo một cái, trán nhói lên sau đó là đau nhức, có thứ gì đó theo gò má chảy xuống, cõ lẽ là mực, cũng có thể là máu, mùi vị rất nồng làm cho ta ghê tởm muốn nôn.

Đế vương uy nghiêm đứng ở chỗ cao, lạnh lùng hỏi: "Cấu kết với người ngoài giết hại thân muội, quả nhiên là nhi tử tốt của trẫm."

Ta dùng tay áo lau mặt lung tung, lần đầu tiên không chút cố kỵ nhìn hắn: "Bệ hạ cần gì phồng má giả làm người mập?"

Thế gia to lớn như vậy còn không thể làm việc kín kẽ một cách chu toàn, Anh Như dựa vào cái gì cho rằng ta có thể thay bọn họ giấu diếm?

Khi vụ án Lương Thảo xảy ra, ta liền biết được, đương kim bệ hạ, phụ thân tốt của Mạnh Ngọc cũng biết hết cả.

Hắn ngầm đồng ý vụ án này phát sinh, đây là hắn bồi thường cho thế gia.

Mạnh Ngọc xuất thân thế gia, nhưng lập trường của nàng đối nghịch với các thế gia.

Ta không biết nàng từ khi nào có ý nghĩ như vậy, có lẽ là từ lúc lưu lạc ở bên ngoài mấy năm kia, hoặc có lẽ sớm hơn.

Nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý của quý nữ thế gia, nhưng lại tỏ lòng tốt với những kẻ thấp hèn nghèo khổ, điều này thật buồn cười.

Trước đây khi nàng một mình lĩnh binh đã từng khai đao với hương thân hào tộc, sau khi vào kinh lại càng trực tiếp thi hành án tử, con cháu dòng chính của các thế gia hào tộc đều có thể bị nàng lục soát chém giết, nàng nếu không chết làm sao bình ổn lửa giận của cao môn?

Chuyện nàng làm quá rêu rao, phàm là người nàng muốn chém giết, trước nhất định sẽ dạo phố thị chúng, sau lại đem hành vi lan truyền khắp thành gây phong ba và bi phẫn trong dân chúng, khiến thế gia cao môn phải e ngại vài phần.

Bọn họ hận không thể lột da lột xương Mạnh Ngọc, rồi bởi vì dân chúng cuồng nộ mà không thể không lui về phía sau một bước.

A phụ nhìn rất rõ ràng.

Hắn biết thế gia hận nhất Mạnh Ngọc, chỉ cần Mạnh Ngọc còn sống, thế gia đối với hoàng quyền Đại Lương chính là uy hiếp cực lớn. Tuy rằng dân chúng ủng hộ, nhưng qua một năm, năm năm, mười năm, chẳng lẽ còn có thể vi phạm thế gia vì Mạnh Ngọc?

Cho nên khi Mạnh Ngọc đến biên quan, hắn liền ra lệnh cắt giảm cái thái ấp thành trì biên quan.Cho nên, hắn ngầm đồng ý để thế gia động tay động chân trên lương thảo, đổi lấy sự ủng hộ tạm thời. Mạnh Ngọc chết trận liền có thể bình ổn lửa giận của thế gia. Ngày sau thế gia rơi vào thế yếu, lúc đó sẽ có lý do để tru diệt cửu tộc.

Cho nên ta không sợ lửa giận của bệ hạ.

Hắn hiện tại không dám giết ta.

Ta nhìn về phía bệ hạ lộ ra nụ cười, nụ cười kia nhất định rất khó coi, thần sắc của bệ hạ trong nháy mắt cứng ngắc.

Ta là trưởng tử, được hắn bồi dưỡng hơn hai mươi năm, hắn không nỡ giết ta.

Ta là trưởng tử, chiếm hết ưu thế lễ pháp, là quân cờ rất tốt để chống lại Mạnh Ngọc, hắn sẽ không giết ta.

Ta còn sống, hắn có thể mượn ta ngăn chặn Mạnh Ngọc.

Một hài tử ưu tú nhưng không nghe lời, làm hết chuyện vô liêm sỉ, uy hiếp này đối với hắn quá lớn.

Nếu Mạnh Ngọc tạo phản, nhất định sẽ tạo thành hậu quả rất đáng sợ.

Ta tự cao tự đại hơn hai mươi năm, nhưng vào giờ khắc này mới ý thức được, ta vô cùng nông cạn cùng ngu dốt.

Tưởng chừng người cha yêu thương con mình thế nào, hóa ra người duy nhất hắn thực sự yêu thương vẫn luôn là chính mình.

Ha ha!

Hắn yêu thương Mạnh Ngọc như vậy, cưng chiều nàng thành Hỗn Thế Ma Vương không sợ trời không sợ đất, nhưng đối mặt với quyền lực vẫn vứt bỏ nàng như thường.

Hắn coi trọng ta như vậy, vì ta mời danh sư, dạy ta đọc sách thánh hiền, hết sức nâng đỡ che chở cũng là vì cân bằng Mạnh Ngọc.

Nguyên do ta tồn tại bất quá là bởi vì Mạnh Ngọc, Mạnh Ngọc cùng bệ hạ đánh cờ, ta là quân cờ.Thái tử ta đây, buồn cười biết bao!

Số mệnh sao? Ta lại không tin!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro