1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: Harley

1.

Một đôi tay dị dạng đưa bia mộ đưa đến trước mặt tôi.

Tôi nhìn thấy hàng chữ khắc trên bia mộ: Lâm Tuyết Vi.

Là tên của tôi.

Trên bức ảnh, cô gái đang cười u ám với tôi.

Gương mặt giống tôi như đúc.

Tôi sững sờ đứng tại đó, luống cuống ngẩng đầu lên nhìn ba tôi: "Ba..."

Ba tôi cũng phát hiện ra chuyện này, tức giận chất vấn nhân viên công tác: "Mấy người làm ăn kiểu gì vậy? Đây là thái độ khi làm việc của mấy người hả? Tại sao có thể phạm sai lầm như thế này?"

Một nhân viên nhìn thấy mặt tôi không thể tin được, cô cúi đầu nhìn đi nhìn lại sổ tay công việc trong tay mình.

"Nhưng mà... Nhưng mà, chúng tôi nhớ lần này chúng tôi hạ táng là một cô gái nhỏ này."

Cô không dám nói lớn, âm thanh như lầm bầm trong miệng, nhưng tôi lại nghe được hết những gì cô ấy nói.

"Cô có ý gì? Ý là cô muốn nói tôi đã chết rồi hả?" Tôi hỏi cô ấy.

"Không không, ý tôi không phải như vậy, là chúng tôi làm sai, thật sự xin lỗi, bây giờ chúng tôi sẽ đi đổi ngay."

Tôi không muốn cùng bọn họ nói nhảm, đi, tìm quản lí của họ, chuyện này không thể cứ như vậy là xong.

Cho dù ai gặp chuyện này cũng sẽ cảm thấy tức giận, ba tôi kéo tôi đến văn phòng của nghĩa trang.

Có lẽ là vì thấy tên và ảnh chụp của mình trên bia mộ, tim tôi đập rất nhanh, cảm thấy cả người rất bất an. Tôi luôn cảm thấy sẽ có chuyện không tốt sẽ xảy ra.

"Không có chuyện gì đâu Tuyết Vi, chỉ là nhân viên làm sai thôi, con đừng sợ." Ba tôi an ủi tôi, tôi cười với ông một cách miễn cưỡng, theo ông bước lên bậc cầu thang.

Nhưng một giây sau, có một bóng râm đang rơi xuống đầu tôi, tôi chưa kịp ngẩng đầu nhìn là cái gì, chỉ cảm thấy cả người tê rần, ngã xuống dưới.

"Tuyết Vi, Tuyết Vi, con tỉnh lại đi!"

Tôi có thể nghe được tiếng gọi của ba chứ không thể trả lời lại với ông.

Nằm trên mặt đất lạnh băng, hỗn hợp nước mưa và máu mơ hồ trước mắt tôi.

Chỉ có thể nhìn thấy đồng hồ dừng lại, thời gian dừng lại lúc 4h08p chiều.

Đây là lần tử vong đầu tiên của tôi.

2.

"Nhanh tỉnh lại, 8 phút... nhanh tỉnh lại!" Âm thanh của một bé gái không ngừng nói bên tai tôi, cuối cùng gần như là gào lên.

Tôi mở mắt....

Âm thanh sấm sét cùng với tiếng nước mưa có tiết tấu đập lên cửa kính xe, xa xa có một một bóng người cầm cái dù màu đen, đứng một bên chờ tôi và ba xuống xe.

"Xuống xe đi." Hắn nói.

Thế nhưng mà...

Tôi không phải vừa mới chết sao?

Tôi kinh ngạc đưa tay lên sờ gáy, mở gương bên ghế phụ lái ra soi.

Không có vết thương, không có bất cứ một vết thương nào.

Chẳng lẽ vừa rồi tôi đã...

Mơ thấy ác mộng sao?

"Sao thế?"

Ba tôi hỏi thăm.

"dạ không có chuyện gì đâu ba."

Tôi lắc đầu và xuống xe, may mắn tất cả chỉ là sợ bóng sợ gió thôi.

Tôi cùng với ba đem hũ tro cốt của mẹ bỏ vào huyệt mộ, sau đó giống như trong giấc mơ, ngẩng đầu nhìn lên cánh tay dị dạng.

Hắn ôm bia mộ đến, giống như giấc mơ của tôi.

Tôi đột ngột đứng dậy, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chạy tới chỗ bia mộ.

Ánh mắt lập tức nhìn thấy chữ và hình ảnh trên bia mộ, hàng chữ to nhìn thấy mà giật mình: Lâm Tuyết Vi chi mộ.

Ảnh chụp đó, vẫn như cũ cười u ám với tôi.

Tại sao có thể như vậy...

Chân tôi đứng không vững, lảo đảo sắp ngã, được ba tôi ở phía sau đỡ lấy.

"Tuyết Vi con làm gì vậy? Bây giờ...." Âm thanh trách cứ của ông dừng lại, bởi vì ông nhìn thấy chữ viết và ảnh chụp trên bia mộ.

Ông giận tím mặt, chửi nhân viên: "Mấy người làm ăn kiểu gì vậy? Đây là thái độ khi làm việc của mấy người hả? Tại sao có thể phạm sai lầm như thế này?"

Giống như trong giấc mơ không khác một chữ.

"Thành thật xin lỗi ạ, là chúng tôi làm sai, rất xin lỗi ạ, bây giờ chúng tôi sẽ lập tức đi sửa." nhân viên vừa nói xong, tôi làm lại hành động giống như trong mơ, kéo tay tôi.

"Đi thôi, tìm quản lí của bọn họ, chuyện này không xong được."

Tôi nhớ tới cảnh có vật rơi lên đầu mình, cự tuyệt rút tay ra: "Không nên đi. Ba chúng ta không nên đi."

"Vì sao chứ, sai lầm này mà con cũng có thể tha thứ sao? Chúng ta nhất định phải đi!"

Nhưng mà ông ấy không nghe tôi, không nói lời gì kéo tay tôi cùng đi.

Không biết có phải vì ông tức giận, không khống chế sức lực trên tay, nắm tay tôi có chút đau.

Toà nhà màu trắng gần ngay trước mắt, tôi ngẩng đầu lên nhìn, trên cao mười mấy thước có một đồng hồ thạch anh lớn đang lung lay sắp rơi xuống, thời gian chỉ 4h04p.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu