Thanh mai trúc mã 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: Harley.

3.

"Tần Thần là một nam sinh dịu dàng."

Bạn tốt của tôi, Quả Cam nhìn tôi như nhìn một kẻ ngốc, "Tần Thần dịu dàng? Cậu không uống lộn thuốc chứ?"

Trước kia tôi cũng không thấy hắn dịu dàng, dù sao có ai mà cảm thấy thầy giáo dạy kèm mình dịu dàng, ấn tượng lúc đó của tôi với Tần Thần là hung dữ, khi còn nhỏ cứ nhớ đến gương mặt ấy.

Mà bây giờ tôi nhìn Quả Cam, kiên định nói: "Cậu ấy thật sự rất dịu dàng."

Cấp hai là thời kỳ nữ sinh dậy thì, thân thể tựa như cây nhỏ trổ cành, mở ra ngay lập tức, đoạn thời gian này tôi dậy thì rất nhanh. Trước ngực tôi có một toà núi nhỏ, đứng trong nhóm nữ sinh đặc biệt dễ thấy.

Ở độ tuổi dậy thì bên cạnh luôn có mấy nam sinh miệng không sạch sẽ, ở sau lưng đặt biệt danh cho tôi.

Tôi bị người ta nói xấu sau lưng, bọn họ bảo chỗ đó của tôi có thể treo đồ lên. Lúc đó tôi chỉ có thể giả bộ không nghe thấy, nhưng mà trong lòng khó có thể bỏ qua.

Ngày Tần Thần ra mặt vì tôi là buổi chiều một ngày nắng đẹp, hai chúng tôi có tiết thể dục trên sân bóng. Bắt đầu tiết thể dục là chạy 800m, mùa hè quần áo mỏng, hình dáng ngực có thể nhìn thấy rõ, vào lúc chạy bộ lại càng thấy rõ, cảm giác được nhiều ánh mắt không thiện chí, tôi hận không thể vùi đầu vào ngực, mặt đỏ bừng.

Vào lúc tôi lâm vào hoàn cảnh xấu hổ này, một quả bóng rổ đột ngột xuất hiện đập vào chân của nam sinh đang nói chuyện, nam sinh đang nói chuyện giận dữ, quay đầu nhìn chằm chằm hướng kẻ cầm đầu vừa mới đánh hắn.

"Không thấy ở đây có người hả!"

Tần Thần tựa như không nghe lời hắn nói, đi lại nhặt bóng lên, lúc ngang ngang qua bọn hắn, hung dữ đụng mạnh vào vai bọn hắn. Tần Thần người cao ngựa lớn, so với bọn hắn cao hơn một cái đầu, vừa đụng cái làm bọn hắn lảo đảo.

"Quản cho tốt cái miệng của mày."

Câu nói này giống như gió mà đến nhẹ nhàng bay vào lỗ tai tôi, tôi không thể tin ngẩng đầu, cậu ấy là vì tôi mà ra mặt sao?

Phảng phất như trong một cái nháy mắt, những tổn thương mà những người kia gây ra nhẹ nhàng bị gió thổi tan, giống như trận tuyết đầu mùa, bông tuyết nhẹ nhàng rơi vào trong lòng, lại gợi lên một trận gợn sóng.

Xế chiều ngày hôm đó, lúc ngồi trên xe đạp, tâm trạng của tôi dễ chịu hơn bao giờ hết, trước khi mặt trời lặn, chúng tôi đi trong hoàng hôn, chân trời tươi sáng, tia sáng như có chút say rượu rơi vào người thiếu niên trước mặt, hào quang đầy trời.

4.

"Có đến xem tôi chơi bóng rổ không?" Tần Thần gửi tin nhắn cho tôi.

"Không đi." Tôi nhắn trả lời cậu.

Buổi chiều mặt trời chói chang, trên sân bóng rất nhiều người, thời tiết 30 độ ở đây quả thật như tắm hơi.

Đứng dưới bóng cây, ánh mắt tôi đảo qua sân bóng nhanh chóng tìm được Tần Thần. Tần Thần thân cao gầy gò, làn da trắng phát sáng, trong đám người đặc biệt dễ thấy.

Cậu mặc đồng phục thể thao màu trắng, trước ngực áo in số 18, động tác đẹp trai dễ dàng tránh nam sinh đối diện, bắp chân phát lực nhảy lên thật cao, bóng rổ trên tay vẽ một vòng cung tuyệt đẹp trên không, ổn định vào rổ.

Trong nháy mắt từng trận hoan hô reo lên, ở xa xa tôi có thể thấy được Tần Thần đang nở một nụ cười nhẹ.

Tôi chưa kịp nhìn đi chỗ khác, Tần Thần tựa như có phát giác, nhìn chằm chằm vào hướng tôi đang đứng.

Mắt đối mắt, tôi che ngực nghe được tiếng tim mình đập, a, nó đánh thẳng vào tim tôi.

" ĐM, Tần Thần đang nhìn tớ sao?" Em gái phía sau phấn khích đến mức suýt ngất xỉu, "Cái nhìn này như được vẽ, ôi trời ơi!"

Nghe được em gái này khoa trương miêu tả, mặt tôi dần dần nóng lên, tôi che mặt lại, a, Lâm Khê bình tĩnh, mày đỏ mặt cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro