Thanh mai trúc mã 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dịch: Harley.

5.

Không hề có điềm báo trước, bên người Tần Thần xuất hiện một cô gái, tên cô là Lâm Ngữ Yên.

Lâm Ngữ Yên là một cô gái dịu dàng, không chỉ có tôi cảm thấy như vậy mà nhiều người cũng thấy vậy.

Nhưng mà tôi không thích cô ấy.

Bởi vì cô học cùng lớp với Tần Thần, cùng nhóm học tập với Tần Thần, cùng Tần Thần trải qua ba năm cấp ba mà tôi không đồng hành cùng. Những điều này làm tôi cảm thấy rất bất an.

Cấp ba tôi không học cùng với Tần Thần, tôi lựa chọn thi vào một trường nghệ thuật cùng thành phố, vẽ tranh là sở thích của tôi mấy chục năm nay, nói một cách nào đó, nó so với tần thần còn quan trọng hơn.

Điều mà tôi không nghĩ tới là, Lâm Ngữ Yên đã thực sự bước vào cuộc sống của tôi và Tần Thần.

Cuối tuần từ hai người biến thành ba người, nhiều lúc hai người thảo luận những vấn đề tôi không nghe hiểu. Rõ ràng là ba người, mà tôi cảm thấy như chỉ có một người, nhìn xem hai người càng ngày dính sát lại nhau, hô hấp xen lẫn.

Lúc hai người vô tình đối mặt nhau ăn ý, trong mắt Tần Thần có nụ cười dịu dàng.

Lúc tôi không có ở đây có phải họ luôn ở trạng thái này?

Tôi gần như bỏ chạy.

Tôi cảm thấy bất an vì không có lửa làm sao có khói, trong giọng nói Tần Thần luôn đầy thưởng thức với Lâm Ngữ Yên, từ ánh mắt cậu có thể thấy cậu cảm thấy Lâm Ngữ Yên rất tốt, cậu rất thích Lâm Ngữ Yên. Lúc đó cổ họng tôi như nghẹn lại, tôi không biết nói gì hoặc là nói tôi không biết nói thế nào.

Tôi muốn cùng cậu nói một chút về chuyện xung quanh mình, nhưng mà đề tài của cậu luôn chỉ có Lâm Ngữ Yên.

Không có tôi.

6.

Ngày có điểm đại học là một ngày mưa, vào giây phút thấy điểm trên trang web, tôi hưng phấn chạy ra khỏi nhà, gõ cửa nhà Tần Thần.

"Tần Thần, nói cho cậu một tin tốt, tôi có thể đậu A Đại."

"Ngữ Yên cũng thi rất tốt, lúc đó chúng ta có thể cùng nhau học A Đại."

Tần Thần khắp mặt là ý cười.

Tôi sững sờ ngay tại chỗ, sự nhiệt tình trong lòng giống như bị tạt một chậu nước lạnh, đột nhiên bị dập tắt.

"Chúc mừng." Tôi miễn cưỡng nở nụ cười.

Nghiêm túc đánh giá người trước mặt, có chút lạ lẫm, nhìn nụ cười trên mặt Tần thần, không biết cậu vì ai mà vui vẻ, chúng ta rốt cuộc là chúng ta nào.

Có lẽ đều có đi.

Đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa.

Vào ngày khai giảng, tôi không đến A đại, mà đến một trường mỹ thuật tại Thành phố A.

Lúc Tần Thần gọi tới, tôi đang ở phòng ngủ nói chuyện với bạn cùng phòng.

Vừa nhận điện thoại chỉ nghe giọng nói ôn hoà của Tần Thần bên đầu kia truyền tới: "Lâm Khê, tại sao cậu lại không tới A Đại?"

"Ngành thiết kế bên A Đại cũng không tốt lắm."

"Chỉ bởi vì cái này?"

"Nếu không thì?" Tôi hỏi lại cậu.

Một cuộc nói chuyện tan rã không vui, tôi nhịn không được khóc.

Tôi biết, cậu vì tôi không thực hiện hứa hẹn nên tức giận, nhưng mà không quan trọng lắm.

Trong lòng cậu không có tôi, tôi biết.

Học A Đại là cậu cùng Lâm Ngữ yên cùng học, cậu không nhớ đến tôi.

Lúc cậu gọi điện đến chất vấn tôi đã qua hai tuần lễ, cậu không nhớ đến tôi.

Cậu và Lâm Ngữ Yên ở cùng một chỗ, lúc nào tôi rời đi cũng không hay biết.

...

Cậu ấy không cho tôi can đảm.

Nhưng rõ ràng từ trước đến giờ bên cạnh luôn bên cạnh hắn là tôi mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro