CHƯƠNG 1 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 1. 】

Chiều hôm ấy, mẹ tôi vô cùng lo lắng kéo tôi đến lớp học thêm.

Tôi mới từ tiệc mừng tốt nghiệp cấp ba của chị họ ra, dấu bàn tay sưng đỏ trên mặt vẫn chưa tan, trên người còn dính nước canh và trên tay trên chân đều có vết máu.

Là do mẹ tôi hất tung đồ ăn làm bát sứ trắng noãn đập vào người tôi lưu lại.

Mảnh vỡ sắc bén cứa trúng da tôi, nhưng tôi lại không cảm thấy đau chút nào.

Chỉ cảm thấy nghẹt thở.

Tôi giống như con cá thiếu nước che ngực từng ngụm từng ngụm hít vào thở ra, nhưng vẫn cứ phí công vô ích.

Tôi chỉ có thể cúi đầu, bị ép nghe mẹ tôi lớn tiếng mắng hơn một tiếng đồng hồ, cảm giác được tầm mắt bốn phương tám hướng đều đánh úp về phía tôi.

Bà ấy lớn tiếng mắng tôi.

"Tại sao mẹ lại sinh ra cái đồ vô dụng như mày, người khác thi tuyển sinh đại học có thể thi hơn 650 điểm, còn mày thì sao?"

"Thi được có hơn năm trăm điểm, mày không biết rằng mày làm mẹ mày mất mặt với người khác ra sao đâu."

"Nếu mẹ là mày thì mẹ đã xấu hổ đến mức không còn mặt mũi gặp ai, chỉ muốn cầm sợi dây thừng thắt lên cổ ch.ết quách đi cho xong!"

Có người tiến lên khuyên bà.

Bà liếc mắt một cái dùng tay ngăn lại, trong lòng đầy tức giận.

"Tôi giáo dục con gái tôi, liên quan gì đến các người!"

"Báo cảnh sát? Báo cảnh sát cái gì! Tôi nói cho các người biết, tôi là mẹ nó! Cho dù là ông Trời tới đây cũng không quản được tôi."

"Tôi cũng chỉ muốn tốt cho nó, tôi mà không dạy cho nó chút bài học thì nó cũng không biết đau!"

"Tôi phải để cho nó nhớ rõ ngày này, để cho nó nhớ rõ đau đớn ngày hôm nay. Biết đau mới có thể cố gắng thi được một thành tích tốt!"

Bà nói xong, lúc này cảm thấy mắng đủ rồi mới kéo tôi đi ra ngoài.

Ánh mặt trời giữa hè chiếu đến mức hoa mắt chóng mặt.

Tôi theo bản năng giơ tay lên muốn che vết thương trên mặt, lại bị bà phất tay hất xuống.

"Không được che!"

"Bây giờ đã biết ngại rồi à? Lúc mày thi được điểm như vậy sao không biết ngại ngùng?"

Vì thế những ánh mắt kia lại nhìn sang.

Từng ánh mắt như muốn moi móc, lột da tôi.

Chờ tôi theo mẹ đi vào trung tâm học thêm, những ánh mắt kia cuối cùng cũng biến mất.

Hay nói cách khác là đã giấu đi rồi.

Một giáo viên nữ khoảng bốn mươi tuổi, hòa ái dễ gần cầm khăn lông đi tới trước mặt tôi, vẻ mặt ân cần dịu dàng.

Cô giáo nhẹ giọng hỏi tôi đã gặp phải chuyện gì, cô có thể giúp gì được cho tôi.

Tôi không trả lời mà chỉ nhận lấy khăn mặt, lặng lẽ nói cảm ơn, lại im lặng mặc cho cô ấy bôi thuốc giúp tôi.

Tay cô thật ấm áp.

Ấm áp như bàn tay của mẹ.

...Ấm áp như tay mẹ mà trong sách giáo khoa thường hay miêu tả.

Tôi nhìn chằm chằm tay cô một hồi lâu, sau đó dời tầm mắt ngơ ngác nhìn sân thượng.

Vậy trên đó sẽ có gì?

Có tự do không?

Có thể chạm vào mây không?

......

Tôi leo lên sân thượng.

Sân thượng không giống như trong tưởng tượng của tôi.

Không có gì trên đó cả.

Không có tự do cũng không sờ được mây, nhưng gió từ trên sân thượng thổi tới rất thoải mái.

Tôi dang rộng hai tay, bỗng nhiên tưởng tượng mình là một con chim.

Chim được tự do giương cánh bay lượn.

Tôi đứng trên sân thượng một lúc lâu, không biết từ lúc nào mà dưới lầu đã đứng đầy người.

Có người mang vẻ mặt quan tâm, lo lắng khuyên giải, an ủi tôi bảo tôi nhanh chóng xuống dưới.

Cũng có người sau khi hoảng loạn trong khoảnh khắc ngắn ngủi liền thay đổi sắc mặt, cau mày và không kiên nhẫn.

Tôi nhìn kỹ lại, người duy nhất trong đám người có vẻ mặt không kiên nhẫn, thậm chí còn mắng chửi tôi chính là mẹ tôi.

"Lâm Tri Xuân, mày làm loạn đủ chưa!"

"Mẹ nói cho mày biết hôm nay mẹ không có thời gian ở đây làm loạn cùng mày! Mặc kệ mày uy hiếp mẹ như thế nào, cái lớp học thêm này mày không thể không đi!"

Một giáo viên kéo tay áo của bà, khuyên nhủ: "Đừng nói nữa, để cho đứa nhỏ xuống trước đã. Lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì...."

Mẹ tôi hất cô ấy ra.

Cách đó thật xa nhưng tôi cũng có thể nhìn thấy mặt bà ấy trở nên đỏ bừng.

"Có thể xảy ra chuyện gì! Nó chỉ đang cáu kỉnh uy hiếp tôi, cố ý muốn tôi mất hết mặt mũi!"

Tôi biết màu đỏ đó.

Lúc thành tích thi đại học của tôi vừa mới có, khi bà ấy biết tôi thấp hơn chị họ 120 điểm, bà ấy cầm gậy đánh tôi, trên mặt chính là loại đỏ này.

Trong bữa tiệc mừng tốt nghiệp cấp ba của chị họ, khi bà ấy hất văng bát đũa của tôi thì trên mặt cũng đỏ như vậy.

Đỏ bừng vì giận dữ, hổn hà hổn hển thở không ra hơi.

Đúng vậy.

Có lẽ bà ấy không tin rằng tôi sẽ thực sự nhảy xuống.

Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên của tôi.

【 2. 】

Cộng thêm lần này, tổng cộng đã có ba lần tôi có hành vi tương tự.

Lần đầu tiên là uống thuốc ngủ.

Tôi đã uống cả một lọ thuốc ngủ.

Khi ấy là lúc mới khai giảng lớp 12 không bao lâu, tôi vừa được chẩn đoán ra mình mắc chứng trầm cảm.

Khi đó dù ngày hay đêm tôi đều không ngủ được, tóc rụng từng nhúm từng nhúm lớn. Khó khăn lắm mới van nài được mẹ tôi để bà đưa tôi đi khám bác sĩ.

Vừa nhìn đã chẩn đoán chính xác tôi bị trầm cảm nặng.

Mẹ tôi không tin.

Bà ấy kéo tôi về nhà, trên đường bắt đầu dạy dỗ tôi.

"Những bệnh viện này đều lừa tiền, mày còn trẻ như vậy sao có thể bị trầm cảm."

"Mày khó chịu, khó chịu cái gì mà khó chịu?!"

"Mỗi ngày mẹ hầu hạ mày ăn ngon uống ngon, chuyện gì mày cũng không cần quan tâm, chỉ cần học tập cho tốt là được rồi!"

Tôi không dám phản bác một lời nào nên đành im lặng đứng sang một bên, giống như một con chim cút rụt cổ.

Thờ ơ và yên tĩnh.

Đợi đến buổi tối tôi lấy ra Estazolam* mà bác sĩ kê cho, một hơi nuốt vào toàn bộ.

*là một loại thuốc an thần, có đặc tính giảm lo âu, chống co giật, thôi miên, an thần và giãn cơ xương.

Nhưng tôi không chết được.

Nửa đêm mẹ đưa tôi vào bệnh viện.

Có lẽ bởi vì đây là lần đầu tiên tôi biểu lộ ý định tự sát trước mặt bà, bà đã hoảng sợ.

Khi tôi nửa tỉnh nửa mê nằm trên giường bệnh cũng có thể cảm giác được bà ấy nằm sấp trước giường bệnh của tôi mà khóc.

Bà nói: "Tri Xuân, Tri Xuân, con mau tỉnh lại đi, con đừng dọa mẹ."

"Mẹ chỉ có mỗi con thôi, nếu con đi rồi mẹ phải làm sao bây giờ?"

Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy bà ấy yêu tôi.

Sự hối hận và áy náy nhấn chìm tôi.

Cũng bởi vì vậy, thậm chí tôi không phát hiện ra rằng trong những lúc tôi nằm trên giường bệnh, mẹ tôi chưa bao giờ xin lỗi hay nhận sai với tôi.

Chưa bao giờ nói được một câu "Tri Xuân, mẹ sai rồi".

Lần đó, mẹ tôi cẩn thận từng li từng tí được vài ngày sau đó lại trở lại như ban đầu, bắt đầu ép tôi đọc sách, học tập, lấy chị họ ra so sánh với tôi.

Từ nhỏ đến lớn, câu nói tôi nghe được nhiều nhất chính là:

"Tri Xuân, con phải giúp mẹ xóa bỏ cục tức này! Từ nhỏ mẹ đã bị dì con đè đầu, cả đời này đều bị đè đến mức không thể ngẩng đầu lên được, mẹ chỉ có thể trông cậy vào con."

Nhưng có đôi khi bạn không thể không thừa nhận, người với người chắc chắn sẽ có chênh lệch.

Tôi không được thông minh như chị họ, không có được thành tích tốt như chị ấy, không giống chị ấy vừa xem qua bài một chút liền hiểu.

Dù có cố gắng thế nào tôi cũng không thể đuổi kịp chị ấy.

Tôi thừa nhận, nhưng mẹ tôi lại không chịu thừa nhận.

_______

Lần thứ hai là trên sân thượng.

Không biết vì sao mà trong thời gian đó thuốc chống trầm cảm của tôi đều không có hiệu quả.

Tôi lại bắt đầu run tay, chán ăn và đau tim.

Càng tệ hơn nữa là lúc làm một bài thi mô phỏng, thành tích của tôi lại giảm mạnh.

Tôi cầm bài thi, trong đầu bất giác hiện ra dáng vẻ của mẹ lúc bà nhìn thấy bài thi này.

Hiện ra khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt trợn trừng của bà.

Tôi bắt đầu bực bội gãi tóc, hai tay không tự giác đan lấy nhau, móng tay bấm thật sâu vào trong da thịt......

Không biết từ khi nào mà tôi đã đi đến sân thượng nhà tôi.

Đó là một khu chung cư cũ kỹ, chỉ có sáu tầng.

Cầu thang rất tối, bên trong chất đống nhiều đồ linh tinh.

Cẩn thận ngửi còn có thể ngửi được mùi bùn đất và nước mưa mặn ướt, trộn lẫn với mùi mốc nhàn nhạt.

Sân thượng cũng lộn xộn bừa bãi, cực kỳ giống với cuộc sống của tôi.

Tôi ngơ ngác nhìn dưới lầu, trong đầu trống rỗng, thân thể lung lay sắp đổ.

Tôi không nghĩ gì cả.

Cho đến khi tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi.

Là tiếng gào rát cả cổ họng.

"Tri Xuân!"

Tôi lập tức phục hồi lại tinh thần, nhớ tới bộ dạng lúc trước mẹ tôi ghé vào trước giường bệnh mà khóc.

Tôi nhìn lại dưới chân, lúc này mới phát hiện ra trong lúc không hề hay biết tôi đã đi tới mép sân thượng, chỉ cần đi về phía trước một bước là lập tức giẫm vào khoảng không.

Hối hận và tự trách mình một lần nữa bao trùm lấy tôi.

Tôi sợ tới mức chân như nhũn ra, gần như vừa đi vừa bò đến bên cạnh mẹ tôi.

Tôi ôm eo bà, khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng đầy mặt.

Tôi hét lên: "Mẹ ơi, con sợ lắm."

"Con xin lỗi, con không cố ý... Lần thi này con thi không tốt.... Con..."

Nhưng lúc này đây chờ đợi tôi không phải nước mắt cùng bao dung của mẹ, mà là bàn tay của bà.

Tôi bị đánh đến ngây ngốc.

Sau đó tôi thấy mặt mẹ tôi phồng lên như thổi bong bóng, đỏ bừng.

Bà gần như run rẩy, dùng hết khí lực toàn thân gào thét: "Lâm Tri Xuân! Mày lại làm loạn chứ gì, còn học được cách uy hiếp người khác rồi đúng không?!

"Có phải mày cho rằng mày thi không tốt, chỉ cần giả vờ đứng trên sân thượng thì mẹ sẽ không mắng mày?"

"Mày có biết hôm nay mẹ phải đi làm không, vì mày mà mẹ phải cố ý xin nghỉ từ công ty trở về. Lần này tiêu đời rồi, toàn bộ chuyên cần tháng này đều không còn."

"Một mình mẹ nuôi mày lớn đã không dễ dàng gì, mày có thể hay không đừng làm cho mẹ thêm phiền!"

....Đừng thêm phiền.

Đây là phán xét cuối cùng của mẹ tôi về sự đấu tranh và tự cứu mình của tôi.

【 3. 】

Lần thứ ba này, cuối cùng mẹ tôi cũng lên sân thượng.

Có lẽ là có người nói gì đó với bà, bà rất bình tĩnh.

Nhưng tôi lại có thể cảm giác được dưới khuôn mặt bình tĩnh của bà là biển động sóng trào.

Bà ấy hỏi tôi: "Lâm Tri Xuân, rốt cuộc con muốn gì?"

Mẹ, con muốn mẹ thương con.

Thương con như một người mẹ bình thường yêu thương con mình.

Thương con như cách mẹ yêu cuộc sống của mẹ, chứ không phải chỉ yêu những mộng tưởng và tham vọng của mẹ.

Con muốn được tự do.

Cho dù chỉ là một chút.

Nhưng lời của tôi còn chưa nói ra khỏi miệng thì mẹ tôi đã nhíu lông mày lại.

Cô giáo bên cạnh cho tôi một nụ cười khích lệ.

Như là đang nói: "Cố lên, nói đi, hãy tranh thủ nói ra."

Vì thế tôi nghĩ ngợi một lúc, hỏi: "Mẹ, mẹ có thương con không?"

Câu hỏi này tôi đã nghe hàng triệu lần.

Nhà trẻ trước cửa nhà.

Vô số đứa trẻ ngây thơ ngẩng đầu hỏi mẹ của chúng.

Không ngoài dự đoán của tôi, mẹ của chúng đều gật đầu xác nhận.

Tôi nghĩ mẹ tôi cũng sẽ gật đầu.

Nhưng bà lại sửng sốt một chút, sau đó dường như bị câu hỏi của tôi kích thích, mặt lại một lần nữa đỏ lên.

"Những gì mẹ làm cho mày còn chưa đủ sao? Mày còn muốn mẹ thương mày như thế nào?! Lâm Tri Xuân, cả đời này mẹ vất vả như vậy là vì ai!"

Bà hét lên, đi về phía trước hai bước lại dừng lại.

Tôi nhìn thấy khuôn mặt bà lại một lần nữa đỏ lên, cũng nhìn thấy trận sóng gió tiếp theo.

Tim lại bắt đầu tăng tốc đập thình thịch, đau nhói.

Choáng váng chóng mặt.

Tôi ngồi trên lan can, cơ thể không khống chế được mà ngã về phía sau.

Sau đó liền nghe thấy giọng nói hoảng sợ của bà.

"....Tri Xuân."

【 4. 】

Tôi tên là Lâm Tri Xuân, chị họ tôi tên là Trần Giác Hạ.

Sự so sánh giữa tôi và chị họ bắt đầu từ khi chúng tôi được sinh ra.

Chị họ tôi lớn hơn tôi hai tháng.

Mẹ tôi hy vọng tôi có thể thắng được chị họ ở mọi nơi, giống như trước đây chị gái bà ấy đè đầu bà ấy khắp nơi vậy. Thế là bà đặt cho tôi cái tên "Tri Xuân".

Đầu tiên nhìn thấy mùa xuân, sau đó mới tới mùa hạ*.

*Tiên tri xuân, hậu tài giác hạ - nữ chính tên Tri Xuân, chị họ tên Giác Hạ.

Khi còn bé tôi không hiểu vì sao bà phải như vậy, cũng nghe không hiểu những ân cần dạy dỗ mỗi ngày của bà.

Tôi chỉ yêu bà ấy.

Có lẽ không phải mỗi cặp cha mẹ nào sinh con cũng yêu thương con mình, nhưng mỗi đứa trẻ được sinh ra đều yêu thương cha mẹ mình.

Mà mẹ tôi, bà luôn biết cách làm thế nào dùng tình yêu của tôi đối với bà để khống chế tôi, tổn thương tôi.

Từ nhỏ tôi đã không thông minh bằng chị họ.

Lớp một lớp hai còn được, tôi và chị họ đều có thể thi được điểm tối đa.

Đến năm thứ ba, chênh lệch liền dần dần lộ ra.

Tôi hiếm khi đạt được điểm tối đa.

Tôi còn nhớ lần đầu tiên mang bài thi không đạt điểm tối đa về nhà, mẹ tôi âm u đứng ở cửa phòng, hỏi tôi: "Trần Giác Hạ thi được điểm tối đa đúng không?"

Tôi cẩn thận gật đầu.

Khi đó mẹ tôi còn chưa đánh tôi.

Bà tự xưng là một người mẹ tốt có chút văn hóa và biết cách giáo dục con cái.

Cách bà ấy trừng phạt tôi là tự đánh bản thân bà.

Bà ấy xé bài thi của tôi trước mặt tôi, đổ hết sách trong cặp sách của tôi ra, lại kéo tôi đến trước di ảnh của cha rồi bắt tôi quỳ xuống, bảo tôi lớn tiếng kiểm điểm.

Bà chất vấn hết lần này đến lần khác: "Sao ngay cả Trần Giác Hạ mà mày cũng thi không bằng?! Bình thường mẹ dạy mày thế nào!"

Cuối cùng lại nhét một cái móc áo vào trong tay tôi và bảo tôi đánh bà ấy, bởi vì có câu "con hư tại mẹ".

Bà nói bà muốn chịu thay tôi.

Tôi không dám đánh, bà lập tức phát điên tự mình đánh mình.

Khi đó tôi còn nhỏ, nhìn thấy bộ dáng trợn mắt nghiến răng của mẹ là sợ đến phát run, chỉ cảm thấy tất cả đều là lỗi của tôi, là do tôi không làm tốt cho nên mẹ mới trở nên như vậy.

Mà càng sợ thì tôi lại càng khóc, thế là giọng của mẹ lại càng lớn hơn.

Sau đó bà ấy đăng ký cho tôi một lớp học thêm, mỗi ngày càng nghiêm túc giám sát việc học tập của tôi.

Tôi trở thành đứa trẻ đầu tiên trong lớp mới học lớp ba đã phải đi học thêm.

Thời gian ngoài giờ học của tôi cũng bắt đầu bị cắt giảm vô hạn.

Cuối cùng tôi cũng đuổi kịp chị họ một lần nữa.

Mẹ tôi cũng một lần nữa nở nụ cười với tôi.

Có điều tiệc vui chóng tàn.

Đến mùng hai, thành tích của tôi lại giảm xuống.

Những kiến thức này đối với chị họ mà nói chỉ cần nhìn qua một chút liền hiểu, đối với tôi mà nói lại giống như là thiên thư, dù học thế nào cũng không học được.

Tôi bắt đầu ghét học hành.

Nhìn thấy chữ trên sách là trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của mẹ.

Điên cuồng, chán ghét, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Thành tích của tôi tuột dốc không phanh.

Mẹ tôi lại luôn cảm thấy tôi không chăm chỉ học tập, là do tôi lười biếng.

Vì thế mỗi ngày tôi bắt đầu thức dậy lúc năm giờ sáng, tối mười hai giờ ngủ.

Bà ấy cấm không bao giờ cho tôi đóng cửa vì bà muốn giám sát tôi mọi lúc và kiểm tra xem tôi đang làm gì.

Vì giúp tôi có thể nâng cao thành tích học tập, thậm chí bà còn mua một đống lớn thực phẩm chăm sóc sức khỏe vì nghe nói có thể nâng cao chỉ số thông minh, còn bắt đầu thay đổi cách làm đồ ăn bổ não cho tôi, đặc biệt thích làm canh cá trích sữa, trứng hầm hạch đào.

Nhưng đây đều là những thứ tôi ghét ăn, nhất là canh cá trích sữa.

Mỗi lần ngửi thấy mùi cá, tôi đều muốn nôn.

Mẹ tôi không bao giờ quan tâm đến điều đó.

Mỗi khi tôi biểu lộ ra một chút thái độ không muốn ăn, bà ấy sẽ trầm mặt xuống rồi mắng: "Sao lại không ăn?"

"Con có biết mẹ vì con mà làm mấy thứ này tốn bao nhiêu thời gian và công sức không, có biết mấy thứ này đắt cỡ nào không. Nếu không phải vì con thì chắc chắn mẹ không nỡ mua."

Nếu tôi không muốn ăn, bà sẽ kiên quyết tách miệng tôi ra ép tôi nuốt xuống.

Chờ tôi nuốt xuống canh cá bà lại thay đổi một sắc mặt khác, cười híp mắt giúp tôi lau sạch vết bẩn bên khóe miệng.

"Như vậy mới ngoan chứ."

"Mẹ cũng là vì muốn tốt cho con đó, ăn cái này bổ não. Sữa và cá đều là đồ tốt bổ não, con ăn cái này kì thi lần sau nhất định phải thi cho tốt có biết chưa?"

"Nhất định phải thi tốt hơn chị họ. Con có biết lúc lễ mừng năm mới dì con nói mẹ như thế nào không, cũng bởi vì con học tập không tốt nên mẹ xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được!"

Nhưng dì tôi rõ ràng không hề nói gì, tất cả mọi thứ đều do bà tự suy đoán ra.

Là chính bà ấy muốn so sánh mọi thứ với dì tôi nhưng luôn thua một đầu, vì thế bà ấy đem ánh mắt hướng về phía tôi để tôi tiếp nhận "lý tưởng" của bà ấy.

Bà không thay đổi được chính mình nên đến thay đổi tôi.

【 5. 】

Trong kỳ thi giữa kỳ, tôi lại thất bại.

Thật ra trải qua đoạn thời gian cố gắng này, có lẽ khi thi tuyển sinh đại học thành tích của tôi cùng chị họ sẽ chênh lệch không nhiều.

Thậm chí tôi còn có ảo giác "nếu tôi cố gắng hơn nữa biết đâu có thể đuổi kịp chị ấy".

Nhưng mà ngày thi giữa kỳ mẹ tôi bưng cho tôi một ly sữa.

Tôi uống vào và bắt đầu nôn mửa tiêu chảy.

Khi thi đến ải cuối cùng, tôi không kiên trì được suýt chút nữa được đưa vào bệnh viện.

Sau này tôi mới biết bà ấy bỏ vào trong sữa một liều thuốc được cho là có thể tăng chỉ số IQ - sản phẩm ba không ngay cả ngày sản xuất và giấy phép chứng nhận an toàn vệ sinh cũng không có.

Thi trượt lần thi đó là điều không có gì bất ngờ, thậm chí ngay cả điểm trúng tuyển của trường trung học trọng điểm thành phố tôi cũng không đạt tới.

Ngày thành tích được công bố, mẹ dùng gậy trúc quất vào cổ tay tôi, chỉ vào mũi tôi mắng tôi không có tiền đồ, vô dụng.

Từ trước đến nay tôi không dám cãi lại.

Nhưng ngày đó có lẽ do quá uất ức, quá tức giận nên tôi nhất thời quên mất sợ hãi đối với bà.

Tôi hét lên.

"Con cũng không muốn như vậy mà! Nếu không phải do ly sữa kia của mẹ thì sao con có thể không thi đạt được?"

Hậu quả của lần tranh luận này chính là bà ấy đánh tôi càng tàn nhẫn hơn.

Bà vừa đánh vừa mắng, "Mày còn dám cãi lại? Tao là mẹ mày, tất cả cha mẹ trên đời này đều không ngoại lệ, tao làm nhiều thứ như vậy không phải vì muốn tốt cho mày sao, tao có làm gì sai?!"

Bà ấy nhốt tôi ở ngoài nhà để tôi nhận sai với bà ấy, không nhận sai thì không cho tôi vào.

Vì thế tôi đứng bên ngoài suốt một đêm, trên tay trên chân toàn là vết sưng.

Trong hai tháng sau đó, trên bàn đều là món tôi không thích ăn, dường như mỗi ngày đều có cá.

Vẻn vẹn trong hai tháng tôi gầy đi năm cân.

Đợi đến lúc khai giảng, bà ấy cầm học phí của tôi, từ trên cao nhìn xuống hỏi tôi: "Đã biết sai chưa?"

Đương nhiên tôi cảm thấy mình không sai, nhưng lại dối lòng gật đầu.

Vì vậy bà ấy vừa cười vừa véo mặt tôi, nói: "Vậy con phải học hành cho thật tốt đó Tri Xuân à. Lần này thi không tốt thì thôi nhưng thi tuyển sinh đại học cũng không thể kém hơn chị họ con."

.....Một khắc này bỗng nhiên tôi cảm thấy tôi không giống như là con gái của bà mà giống như là con mèo con chó bà tiện tay nhặt về từ ven đường.

Vì vậy, tôi và bà ấy không bao giờ nằm trên một đường thẳng, giữa chúng tôi không bao giờ có sự bình đẳng và tôn trọng.

Từ trước đến giờ bà ấy không bao giờ nghĩ cho tâm trạng và quan điểm của tôi.

Bà ấy chỉ cần tôi làm theo ý bà là được rồi.

Bà ấy muốn tôi cười thì tôi phải cười, muốn tôi khóc thì tôi phải khóc.

Nếu tôi không nghe, bà ấy sẽ chèn ép tôi bằng những thủ đoạn cứng rắn hơn.

Bà lại tiếp tục nói: "Con cũng đừng trách mẹ đối xử với con như vậy, mẹ cũng chỉ muốn con nhớ lâu một chút, mẹ yêu con mà."

Nhưng mà thật sự yêu là như vậy sao?

Vậy thì có hơi đáng sợ quá mức rồi.

......

Cuối cùng mẹ tôi vẫn bỏ ra một vạn hai tiền học phí, đưa tôi vào trường cấp ba trọng điểm của thành phố.

Trường cấp ba quản thúc nội trú.

Tôi cứ tưởng rời khỏi nhà sẽ thoải mái hơn nhiều.

Nhưng không ngờ cơn ác mộng lớn nhất của tôi cũng bắt đầu từ đó.

Vì phòng ngừa tôi ở trường học "thả bay chính mình", không chăm chỉ học tập nên mẹ tôi cố ý tìm một người anh họ xa đến giám sát tôi.

Mỗi thứ bảy hàng tuần bà ấy còn trả cho anh họ một khoản phí, để anh họ dạy kèm việc học tập của tôi.

Anh họ kia là học sinh xuất sắc của trường tôi, cũng giống như chị họ, thành tích anh ta luôn luôn đứng đầu.

Lúc bắt đầu mọi thứ đều rất tốt, tôi cũng rất thích người anh họ này.

Anh ta sẽ không quản tôi nghiêm khắc như mẹ, thỉnh thoảng còn bớt chút thời gian dẫn tôi ra ngoài hóng gió, sẽ đem tiểu thuyết tôi muốn xem đóng gói thành sách giáo khoa, len lén nhét vào ngăn kéo của tôi.

Khi mẹ tôi hỏi, anh ta cũng chỉ nói điểm tốt của tôi.

Mẹ tôi rất tin tưởng anh ta.

Không lâu sau đó tôi liền phát hiện anh ta bắt đầu mượn cớ học thêm để tạo những cơ hội tiếp xúc tay chân, đầu tiên là tay, sau đó là mặt, sau đó nữa....

Anh ta thừa dịp mẹ tôi đi công tác, dùng chìa khóa anh ta tự làm để mở cửa nhà tôi.

Anh ta bịt miệng tôi và ép tôi vào góc tường.

Đó là kỳ nghỉ hè lớp 11.

Tháng bảy.

Bên ngoài đầy sao lấp lánh, gió mát hiu hiu.

Tay anh ta lướt trên người tôi, rõ ràng bàn tay đó nóng nhưng tôi lại cảm thấy như rắn, vừa ghê tởm vừa lạnh lẽo lại dinh dính.

Mẹ tôi vừa đi đã đi liên tục ba ngày.

Đêm đó, tôi gọi cho bà ấy.

Tôi ở đầu dây bên này khóc không thành tiếng, nhưng tôi chần chờ mãi vẫn không biết nên mở miệng diễn tả hết thảy những chuyện đã xảy ra với bà ấy như thế nào.

Tôi phải nói thế nào đây?

Bà ấy sẽ nghĩ gì về tôi?

Tôi còn nhớ cách đây không lâu, trong huyện chúng tôi xảy ra một vụ xâm hại tình d.ục, nạn nhân là một cô gái 18 tuổi.

Vào thời điểm đó chuyện này có sức ảnh hưởng rất lớn, rất nhiều người đã thảo luận về nó.

Mẹ tôi cũng không ngoại lệ.

Tôi còn nhớ dáng vẻ của bà ấy trông thế nào khi nói về chuyện này.

Bà nhếch mép nhíu mày, vẻ mặt chán ghét, dường như chỉ cần nói thêm một câu sẽ nhiễm phải thứ bẩn thỉu gì đó.

"Mẹ từng gặp cô gái kia, mỗi ngày nó ăn mặc rất lả lơi còn ra ngoài vào ban đêm nữa, không bị xâm hại cũng uổng."

Tôi cũng đã từng gặp cô gái đó.

Trang phục "rất lả lơi" trong miệng mẹ tôi cũng chỉ là váy trắng và quần áo màu trắng đứng đắn bình thường.

Tôi vô cùng khó hiểu, tại sao đều là phụ nữ mà bà ấy lại có thành kiến to lớn đối với người khác như vậy? Sau khi chuyện này xảy ra chẳng phải chúng ta nên lên án tên thủ phạm hay sao?

Tôi cố gắng phản bác thì bà ấy lập tức liếc xéo tôi, hỏi tôi có phải thèm đàn ông rồi hay không.

"Mẹ nói cho mày biết, mày cũng đừng trách mẹ nghĩ lung tung. Con gái của Nhiễm Quế Chi này không thể giống như những con đ.ĩ ngoài kia, nếu mày dám làm ra chuyện gì mất mặt xem mẹ có đánh gãy chân của mày không!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro