CHƯƠNG 6 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


【 6. 】

Hôm đó tôi không nói gì với mẹ.

Tôi nhốt mình trong phòng tắm, chà đi chà lại rất nhiều lần cho đến khi toàn thân đỏ lên, trên da rướm ra lốm đốm lốm đốm vết máu.

Sau đó tôi không bao giờ muốn Hà Lập - cũng chính là anh họ của tôi đến dạy thêm cho tôi nữa.

Mỗi lần nhìn thấy anh ta tôi đều không khống chế được mà đổ mồ hôi lạnh.

Tôi cố gắng nhờ mẹ giúp đỡ.

Lần đầu tiên tôi kịch liệt chống lại bà ấy, cầu khẩn bà.

Tôi nói: "Mẹ, mẹ có thể đừng để Hà Lập đến nhà chúng ta nữa được không? Con không cần anh ta dạy thêm cho con, con cũng không muốn gặp anh ta!"

"Mẹ, con cầu xin mẹ, con thật sự không muốn nhìn thấy anh ta, con ghét anh ta, con sẽ học tập thật chăm chỉ, con có thể hỏi thầy cô giáo, hỏi bạn học, hỏi ai cũng được, con cam đoan con sẽ không bao giờ làm mẹ mất mặt nữa."

Nhưng dù làm thế nào thì mẹ tôi cũng không đồng ý.

Lại một buổi chiều thứ bảy, Hà Lập đúng hẹn mà tới.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, tóc gáy tôi dựng đứng, cả người cứng đờ tại chỗ như rơi xuống hầm băng.

Cho đến khi anh ta lộ ra một nụ cười với tôi thì cuối cùng tôi mới phản ứng lại, tôi thét chói tai ném sách trong tay xuống, cầm bình hoa bên cạnh hung hăng đập về phía anh ta.

Từng mảnh thủy tinh vỡ tan tành.

Tôi hét lên: "Ra ngoài, cút ra ngoài!"

Mẹ tôi không thể tin được.

Bà ấy kéo Hà Lập sang một bên, không chút suy nghĩ liền tát tôi một bạt tai.

"Lâm Tri Xuân, mày phát điên cái gì?!"

Sau đó quay đầu lại áy náy cười với Hà Lập, cúi đầu nói xin lỗi.

Tôi không thể chịu đựng được nữa.

Tôi ôm mặt, cả người run rẩy nhìn mẹ tôi, hô to: "Mẹ, mẹ có biết người này đã làm gì không?"

"Anh ta cũng không phải là người tốt, anh ta là tên biến thái, anh ta lén lút làm giả chìa khóa nhà chúng ta, anh ta còn.... còn...."

Tôi nói được một nửa thì không nói được nữa.

Sự xấu hổ, nhục nhã và bất lực bao trùm lấy tôi.

Cuối cùng tôi nhắm mắt chỉ vào ngực của tôi.

"Anh ta còn sờ soạng con..."

Đó không phải là sự thật, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể nói.

Nhưng dù thế nào tôi cũng không nghĩ tới, sau khi tôi cố gắng nhịn đau trong lòng để nói ra, thứ chờ đợi tôi thế mà lại là bàn tay của mẹ.

Bà tức giận đến mức lồng ngực kịch liệt dao động: "Lâm Tri Xuân! Mày là một cô gái sao có thể nói ra lời không biết xấu hổ như vậy!"

"Mày còn học được cách vu oan cho người khác! Thành tích của anh họ mày tốt như thế thì làm sao có thể là người như vậy chứ?!"

Lại một lần nữa tôi ôm mặt ngây ngốc tại chỗ.

Hà Lập đứng ra hòa giải, dọn dẹp tàn cuộc. Anh ta dùng dăm ba câu đã khiến mẹ tôi tin là gần đây áp lực học tập của tôi quá lớn, tôi chỉ là đang ăn nói bừa bãi.

Mà anh ta thì vô cùng rộng lượng không trách tôi.

Mẹ tôi....

Mẹ tôi đã quyết định tin anh ta.

Giữa con gái mình sớm chiều ở chung hơn mười năm và người ngoài, bà lựa chọn tin tưởng người ngoài.

Thậm chí ngay cả hỏi thêm một câu cũng không có.

【 7. 】

Tôi ch.ết rồi.

Ch.ết một cách rất nhẹ nhõm.

Có điều hai ngày sau cơ thể của tôi đã biến thành một nắm tro nho nhỏ, bị mẹ tôi bỏ vào hộp đựng tro cốt.

Linh hồn tôi lơ lửng trên không trung, nhìn mẹ tôi từ sợ hãi, tức giận, thống khổ lúc ban đầu đến tê dại của lúc này.

Thật ra thì từ rất lâu trước đây, khi cây roi của mẹ đánh lên người tôi, vào những buổi tối bởi vì ác mộng liên tục làm tôi không thể nào ngủ được ngon giấc, tôi đã từng vô số lần nghĩ tới.

Nếu như tôi cứ thế này mà ch.ết đi, mẹ tôi sẽ ra sao đây?

Khi đó tôi nghĩ bà ấy chắc chắn sẽ sụp đổ, sẽ tỉnh ngộ, sẽ hối hận muộn màng.

Bà ấy sẽ ôm lấy x.ác tôi rơi những giọt nước mắt cay đắng, sẽ ăn năn từng câu từng chữ vì tất cả những cực khổ mà bà ấy đã áp đặt lên người tôi.

Bà ấy sẽ nói..... "Tri Xuân, mẹ xin lỗi, mẹ đã sai rồi, mẹ không nên đối xử với con như vậy".

Nhưng tôi đã sai.

Khi tôi từ trên sân thượng ngã xuống, khi mẹ tôi đối mặt với lời chỉ trích của người giáo viên kia, câu đầu tiên bà nói là......

"Không phải tôi, không phải lỗi của tôi, là nó, là tự nó...."

Lúc bà ấy lau khô nước mắt và bỏ tôi vào trong hộp tro cốt, bà ấy nói một câu.....

"Tri Xuân, tại sao con phải nhảy lầu, tại sao phải uy hiếp mẹ?"

Đến tận lúc này mà bà ấy vẫn chưa hiểu được, vẫn còn đang nghĩ tại sao tôi lại uy hiếp bà ấy.

Tôi được mẹ tôi đưa về nhà.

Bà ấy đặt tro cốt của tôi trong phòng bà ấy, mỗi ngày trước khi đi ngủ sẽ nhìn một cái sau đó mở to mắt nằm trên giường.

Tôi không biết bà ấy đang nghĩ gì.

Bà ấy có đang nghĩ về tôi không?

Bà ấy sẽ hối hận chứ?

.......

Mấy ngày sau khi tôi ch.ết, mẹ tôi không đi đâu cả mà chỉ một mình yên tĩnh ở trong phòng, mặt mày vô cảm.

Liên tục có người đến thăm và an ủi bà ấy.

Lúc đó là lúc mẹ tôi tỏ ra đau buồn nhất.

Bà sẽ khóc trước mặt mọi người, nói mình số khổ.

Bà nói bà một mình cực khổ nuôi tôi khôn lớn, mỗi ngày ăn mặc tiết kiệm vì tôi, còn tôi chỉ vì bà muốn tôi học mà nhảy lầu.

Đôi khi bà ấy dùng từ "thứ đồ không biết ơn nghĩa" để đánh giá tôi.

Nhưng nước mắt trên mặt bà lại chân thật như vậy, thật đến mức làm cho tôi cảm thấy dường như bà thật sự vì tôi mà cảm thấy khổ sở.

Ngày thứ năm sau khi tôi ch.ết, dì tôi - cũng chính là chị gái của mẹ tôi đến.

Chị họ tôi cũng theo sau.

Ánh mắt đầu tiên mẹ tôi nhìn thấy họ, bà lập tức lau đi nước mắt trên mặt.

Bà gần như vừa đẩy vừa xô đuổi họ ra ngoài.

"Các người đến đây làm gì? Nơi này không hoan nghênh các người, nếu không phải do các ngươi, Tri Xuân nó có thể....."

Lời nói còn chưa nói xong đã bị dì tôi cắt ngang.

Dì tôi có chút chán ghét liếc mẹ tôi một cái.

"Nhiễm Quế Chi, năm nay cô đã là một người hơn bốn mươi mấy tuổi rồi, khi gặp chuyện có thể đừng luôn đổ thừa cho người khác hay không?"

"Tự nhìn lại vấn đề của bản thân đi. Hôm nay Tri Xuân đi đến bước này người nên nghĩ lại nhất chính là cô đó."

Tôi ngẩn người.

Thật ra dì tôi vẫn luôn là một người rất dịu dàng, đây là lần đầu tiên tôi thấy dì nói chuyện với mẹ tôi như vậy.

Mẹ tôi cũng ngây ngẩn cả người.

"Chị nói bậy!"

Mặt mẹ tôi thoắt chốc đỏ lên, bà ấy muốn to tiếng la lối, muốn mắng lại nhưng khi nhìn ánh mắt thương hại và mỉa mai của dì tôi, bà lại không thể lên tiếng.

Dì đã đẩy bà ấy ra rồi đi vào.

"Chúng tôi không phải đến thăm cô, chúng tôi chỉ đến thăm Tri Xuân. Nếu cô không muốn thấy ngay cả ra đi mà Tri Xuân cũng không được đi yên bình thì đừng ngăn cản chúng tôi."

Hai người họ mặc quần áo màu đen, đi tới trước di ảnh của tôi thắp cho tôi ba nén nhang.

Lúc hai người thắp nhang, mẹ tôi đờ đẫn đứng ở một bên nhìn.

Trước khi đi, chị họ còn lấy bức tranh từ trong túi xách ra đưa cho mẹ tôi.

Giọng chị ấy rất nhẹ.

"Dì nhỏ, con nghĩ dì sẽ cần cái này. Đây là bức tranh lúc trước Tri Xuân để lại."

"Thật ra Tri Xuân vẫn luôn là một đứa trẻ rất ưu tú. Dì, có thể dì không biết thật ra con cũng rất hâm mộ Tri Xuân."

Tôi nhìn bức tranh đó thật lâu.

Đó là bức tranh đầu tiên của tôi.

Tôi tưởng mình đã quên, nhưng thật ra thì không.

Ngày đầu tiên, một giáo viên mỹ thuật mới đến trường chúng tôi đã dạy chúng tôi vẽ màu nước.

Sau giờ học, trường học còn sắp xếp một lớp học vẽ màu nước miễn phí, chỉ cần ai có hứng thú đều có thể tham gia.

Tôi giấu mẹ tôi bí mật đến tham gia lớp học vẽ màu nước hơn hai tháng.

Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của tôi.

Lần đầu tiên tôi tiếp xúc với hội họa, cảm giác như mở ra một thế giới mới.

Cô giáo cũng thường khen tôi, nói tôi thông minh và có linh khí, là một học sinh vượt trội trong những học sinh mà bà đã dạy.

Từ trước đến giờ chưa từng có ai khen ngợi tôi như vậy, tôi vui mừng quên hết tất cả.

Thậm chí ngay cả bức tranh tôi tiện tay nộp lên tham gia cuộc thi cũng giành được giải nhì cuộc thi mỹ thuật cấp thành phố.

Khi đó có rất nhiều người bên cạnh đều khuyên mẹ tôi, nói tôi có năng khiếu mỹ thuật, bảo bà đưa tôi đi học mỹ thuật.

Giáo viên mỹ thuật của tôi cũng nói nếu kinh tế gia đình tôi khó khăn, cô ấy có thể dạy tôi miễn phí.

Là mẹ tôi, chính bà tự tay xé tranh và giấy khen của tôi.

Thậm chí ngay cả cọ vẽ và màu vẽ tôi nhịn đói mấy bữa mới tiết kiệm được tiền mua cũng đều bị bà ấy làm hỏng ném vào thùng rác.

Bà nói: "Học mỹ thuật thì có tác dụng gì?! Đó đều là những người không có tiền đồ, không có cách nào chính thức thông qua kỳ thi tuyển sinh đại mới học. Con xem giáo viên mỹ thuật của các con dù vẽ đẹp như vậy nhưng cũng chỉ là một giáo viên?"

Nhưng bây giờ bà nhìn bức tranh trong tay, vuốt ve khe hở và viền lông giữa tờ giấy, còn có mấy chữ "Lâm Tri Xuân, giải nhì cuộc thi mỹ thuật thành phố" được mạ vàng, bỗng nhiên khóc không thành tiếng.

Đây là bức tranh duy nhất tôi còn giữ lại được.

Chị họ tôi lôi từng mảnh từng mảnh từ trong thùng rác ra cẩn thận dán dính lại cho tôi, sau đó cẩn thận giữ gìn giúp tôi năm năm.

Cho đến giờ phút này, cuối cùng nó lại một lần nữa được xuất hiện trong tay mẹ tôi.

Tối hôm đó mẹ tôi mở to hai mắt, nằm ở trên giường thật lâu vẫn chưa ngủ.

Đến nửa đêm, cuối cùng bà cũng nhắm mắt nhưng lại liên tục gặp ác mộng.

Tôi không biết bà ấy mơ thấy cái gì.

Tôi chỉ biết trong lúc ngủ bà ấy không ngừng gọi tên tôi, chân mày nhíu chặt, hai tay bất lực vung về phía trước như thể muốn bắt lấy gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể chán nản dừng lại.

Tối hôm đó bà chảy nước mắt cả một đêm.

【 8. 】

Sáng sớm ngày hôm sau, mẹ tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc của tôi.

Bà đứng ở cửa phòng tôi thật lâu thật lâu mới đi vào, giống như đang sợ quấy rầy đến ai.

Phòng của tôi rất nhỏ.

Một chiếc giường nho nhỏ, một cái bàn học.

Không có tủ quần áo, tất cả quần áo đều chất đống trong vali dưới gầm giường.

Tôi cũng có rất ít đồ đạc.

Ngoại trừ sách thì vẫn là sách.

Những nữ sinh khác có dây buộc tóc, kẹp tóc, gương,... tôi đều không có.

Từ hồi cấp hai tôi đã có mái tóc ngắn. Tôi không thích nhưng mẹ tôi yêu cầu nên tôi đành giữ tóc ngắn như vậy nhiều năm.

Ngay cả quần áo tôi mặc cũng chỉ có vài bộ giống nhau như đúc.

Là do mẹ sợ tôi không chuyên tâm học hành nên cố ý chuẩn bị cho tôi.

Bà ấy lục lọi trong phòng tôi rất lâu, cuối cùng lấy ra nhật ký của tôi ở khe giường.

Một quyển nhật ký mỏng manh.

Bắt đầu từ cái đêm đáng sợ kinh khủng đó.

Trang đầu tiên của quyển nhật ký không có chữ viết, chỉ có một đống đường nét lộn xộn, mực bị loang lổ và vài giọt máu đỏ sậm.

-----

Trang thứ hai cuối cùng cũng có chữ.

Tôi viết ở trang thứ hai:

「 Không phải lỗi của tôi.

    Không phải lỗi của tôi.

    ........ 」

Nét chữ màu đen đã được viết nhưng lại bị gạch bỏ.

Cuối cùng đổi thành vài câu ngắn ngủi:

「 Tôi có tội.

    Tôi không còn trong sạch nữa.

    Tôi không còn là một cô gái sạch sẽ nữa.

    Tôi sinh ra đã không được yêu thương.

    Sau này cũng sẽ không có ai đến yêu thương tôi. 」

-----

Trên trang thứ ba tất cả đều là tên của Hà Lập.

Tôi viết xong lại gạch bỏ, dùng bút đỏ tươi đánh dấu chéo, viết lên hai chữ: 「 Đi ch.ết đi. 」

Ngay cả tờ giấy cũng nhăn nhúm.

-----

Trang thứ tư.

Tôi đã viết trên đó:

「 Ngày 23 tháng 7 năm 2020.

    Mẹ tôi tát tôi hai cái, nói tôi là một cô gái, không nên nói lời không biết xấu hổ như vậy.

    Nhưng mà mẹ ơi, cái này đã là không biết xấu hổ rồi sao?

    Con còn chưa nói gì cả mà!

    Tại sao người không biết xấu hổ lại là con?

    Rõ ràng con mới là nạn nhân.

    Chuyện không biết xấu hổ như vậy mà anh ta cũng dám làm ra, tại sao con không thể nói ra?!  」

Trong nhật ký, tôi gần như chọn cách tự làm khổ mình viết ra tất cả những gì đã xảy ra vào đêm đó.

Từ khi sự việc xảy ra tôi luôn cố gắng trốn tránh, không muốn nhớ lại.

Tôi tưởng rằng chỉ cần không suy nghĩ về nó nữa thì có thể quên đi.

Nhưng hầu như đêm nào tôi cũng gặp ác mộng.

Tôi thức trắng đêm.

Tôi viết về tiếng gió, tiếng côn trùng kêu vào đêm đó.

Viết về xúc cảm thô nhám khi tay anh ta chạm vào da tôi.

Viết rằng anh ta bịt kín môi tôi.

Viết về những từ ngữ tục tĩu bẩn thỉu anh ta đã nói.

Viết về sự phản kháng của tôi.

Viết rằng đầu tôi bị anh ta ấn, đập mạnh xuống sàn nhà.

Tôi vừa khóc vừa vô thức gọi "Mẹ, mẹ ơi, cứu con với."

Cứu con với....

.........

Cuối cùng, tôi viết:

    「 Tôi thật sự rất khó chịu.

    Có phải nếu như tôi ch.ết rồi thì sẽ không khó chịu như vậy nữa?

    Nhưng tôi không cam lòng.

    Một năm nữa tôi có thể vào đại học và tôi có thể thoát khỏi đây. Tôi không cam lòng.

    Mẹ, mẹ nói con không biết xấu hổ, không biết tự ái.

    Con đã suy nghĩ rất kỹ.

    Nói không chừng con thật sự không biết tự ái. 

    .....

    Nói không chừng tôi yêu Hà Lập.

    Đúng vậy.

    Tôi yêu anh ta.

     Cho nên khi anh ta ôm lấy tôi tôi không phản kháng được, vì vậy anh ta mới thực hiện được.

     Nhưng tại sao tôi vẫn khó chịu như vậy? 」

【 9. 】

Cuối cùng, tôi thấy mẹ tôi bắt đầu run rẩy.

Bà nhìn trang thứ tư của quyển nhật ký, chậm chạp không thể lật sang.

Tay cầm góc giấy càng lúc càng run.

Bà dựa vào tường, thân thể trượt xuống từng chút một, cuối cùng cuộn tròn như một con tôm.

Bà ấy bắt đầu khóc.

"Tri Xuân, xin lỗi con, xin lỗi con.... Là mẹ do không tốt... Đều là lỗi của mẹ."

"Là mẹ hại con....."

Cuối cùng tôi cũng nghe được một lời xin lỗi từ mẹ.

Một lời xin lỗi đến muộn hơn mười năm.

Những lời khi còn sống tôi không thể nói ra bằng miệng, những lời dù tôi có nói bà cũng không chịu tin tưởng, cuối cùng sau khi tôi ch.ết bà mới biết được bằng cách này.

Nhưng mà vẫn chưa hết đâu, mẹ ơi.

Nhật ký của tôi vẫn chưa kết thúc.

Nỗi đau của tôi còn lâu mới kết thúc.

.........

Trang thứ mười của nhật ký.

Viết về buổi tối sau khi tôi được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm đã uống một lượng lớn thuốc ngủ.

Trong nhật ký chỉ có hai câu ngắn ngủi:

「  Ngày 07 tháng 10 năm 2020.

    Cả thế giới, hãy ngủ ngon nhé.

    Đến lúc tạm biệt rồi, mẹ của con. 」

-----

Trang 17 của nhật ký.

Viết về một đêm trước khi tôi đứng trên sân thượng lần đầu tiên:

「 Ngày 21 Tháng 3 năm 2021.

     Không biết vì sao mà thuốc tôi uống dạo gần đây hình như đều mất tác dụng.

     Tôi nói với mẹ tôi, mẹ tôi chỉ nói tôi già mồm cãi láo.

     "Đều là áp lực tâm lý, làm gì có chuyện trầm cảm nào."

     "Mất tác dụng cũng đúng lúc lắm, đỡ cho mỗi ngày con đều mơ mơ hồ hồ, đúng lúc có thể học hành cho tử tế."

     Bà ấy luôn nói như vậy.

     Nhưng bà ấy không biết lúc bệnh trầm cảm phát tác thật sự rất khó chịu.

     Tôi rất muốn khóc, chán ăn và đêm nào cũng không thể ngủ.

     Tim tôi thường xuyên tim đập nhanh, tay run rẩy, không khống chế được muốn tổn thương chính mình.

    Trên cổ tay của tôi cũng có rất nhiều vết thương.

    Tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, vết thương mới chồng lên vết thương cũ.

    Cũng may gần đây thời tiết lạnh, tất cả mọi người đều mặc áo dài quần dài, không ai chú ý tới.

-----

Trang 18 của nhật ký.

Tôi đứng trên sân thượng.

「 Ngày 22 tháng 3 năm 2021

     Gió trên sân thượng rất lớn.

     Mẹ tôi lại hiểu lầm tôi một lần nữa.

     Bà ấy nghĩ tôi đang uy hiếp bà ấy.

     Tôi không hiểu.

      Từ nhỏ đến lớn tôi vẫn luôn không thể hiểu được.

      Tại sao rõ ràng tôi là con gái của bà, thế mà bà lại luôn có thói quen suy đoán ác ý về tôi.

      Vì sao bà luôn luôn không chịu nghe tôi nói chuyện tử tế lấy một lần.

      Giống như tôi không hiểu tại sao bà ấy luôn có thói quen nói ra những cực khổ mà không nói ra những lời yêu thương.

     Cũng may là tôi đã không đau nữa rồi.

      Bà ấy đánh tôi quá nhiều.

      Tôi đã quen rồi.

-----

Trang cuối của nhật ký.

Tôi viết:

「 Không sao đâu.

    Không sao đâu.

    Dù sao bà ấy cũng chưa bao giờ tin tôi.

    Dù sao trong mắt bà ấy tôi cũng không quan trọng.

    Thể diện của bà ấy, tham vọng của bà ấy.

    So với những thứ này, tôi chẳng là gì cả.

    Có điều chẳng sao cả, không sao hết.

    Không phải tất cả các bà mẹ đều yêu con gái của mình.

    Không phải tất cả các bà mẹ đều hiểu con gái của mình.

    Không phải tất cả các bà mẹ đều có thể đứng về phía con gái mình một cách vô điều kiện.

   Tôi chấp nhận được.

   Tôi có thể.

   Tôi sẽ đi tìm một bình minh thuộc về mình. 」

-----

Trang cuối cùng, tôi viết:

「 Mẹ, con hận mẹ. 」

Cùng lúc đó, tôi lơ lửng giữa không trung, mặt không cảm xúc nhìn người phụ nữ đang không ngừng run rẩy trước mặt, nhẹ nhàng mở miệng.

"Mẹ, con hận mẹ."

Mẹ ơi, mẹ à.

Mẹ dùng tình mẫu tử giam cầm con, dùng quyền uy áp chế con.

Bên cạnh con không có bạn bè.

Con chỉ có mỗi mẹ.

Yêu cũng được hận cũng được, ghét cũng được oán cũng được.

Trong nhật ký của con cũng đều là mẹ.

Nhưng mà mẹ ơi.

Những thứ mẹ cho con, đều là gì thế này?

..........

【 10. 】

Mười lăm ngày sau khi tôi ch.ết, mẹ tôi tổ chức tang lễ cho tôi.

Mấy ngày nay bà ấy già đi rất nhiều.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi bà ấy như già đi mười mấy tuổi.

Bà khóc suốt cả ngày lẫn đêm, đêm đêm cũng không thể ngủ được.

Cuối cùng bà ấy cũng cảm nhận được nỗi đau của tôi.

Dựa theo tập tục của chúng tôi, tiểu bối qua đời trưởng bối không thể làm lớn.

Nhưng mẹ tôi lại tổ chức cho tôi một đám tang hoành tráng.

Đám tang đã tiêu tốn gần như toàn bộ tiền tiết kiệm của bà.

Người bạn cũ của bà khuyên bà, họ nói rằng người ch.ết như đèn tắt, người sống luôn phải tiếp tục tiến về phía trước. Bà làm như vậy có chút không đáng.

Mẹ tôi nghe vậy lại lộ ra nụ cười.

Bà lau sạch nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng mở miệng: "Cả đời này dù sao tôi cũng phải cho con bé thứ tốt một lần. Mặc kệ là cái gì, dù sao tôi cũng phải cho con bé một lần."

Tôi bực bội đứng yên tại chỗ, thờ ơ nhìn mẹ gạt lệ.

Nhưng mà mẹ ơi, con đã ch.ết rồi mà.

Người ch.ết như đèn tắt.

Khi con còn sống mẹ đã không cho con bất cứ thứ, sau khi ch.ết rồi càng không cần thiết nữa.

.........

Sau khi tang lễ kết thúc, mẹ tôi thu dọn đồ đạc sau đó cầm một con dao mới tinh đi ra ngoài.

Tôi không biết bà ấy muốn làm gì.

Cho đến khi tôi thấy bà ấy gõ cửa nhà Hà Lập.

Một buổi tối giữa hè tháng bảy.

Giống như cái ngày mà tôi bị xâm hại.

Trăng sao rực rỡ, gió mát hiu hiu.

Hà Lập đang ở nhà một mình.

Mẹ tôi cười cười đi vào nhà anh ta, vừa cười vừa trò chuyện.

Bà nói: "Tiểu Lập à, dì còn chưa cảm ơn con đã dạy thêm cho Tri Xuân nhà dì nữa, dì có một món quà muốn tặng cho con."

Sau đó trong lúc anh ta còn chưa kịp phản ứng đã rút dao giấu trong người ra, đâm vào bụng anh ta.

Tôi nghe thấy bà ấy hỏi: "Đau không?"

"Có đau không?!"

Một dao rồi lại một dao.

Tiếng bà càng lúc càng lớn hơn.

"Có phải rất đau không?"

"Vậy mày có biết con gái tao lúc trước đau cỡ nào không? Mày có biết không?!" bà hét lớn khan cả giọng.

Dường như đang hỏi anh ta, lại tựa như đang hỏi chính bản thân bà.

........

Tôi nặng nề nhắm mắt lại.

Tôi muốn nói: "Mẹ, mẹ không cần như vậy đâu."

Mẹ không cần phải làm thế vì con.

Nhưng tôi không thể không thừa nhận.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Hà Lập ngã xuống trong vũng máu kia, tôi cực kỳ sảng khoái.

Sáng khoái đến mức ngay cả linh hồn cũng nhẹ đi rất nhiều.

Mà mẹ tôi.

Sau khi làm xong tất cả, bà ấy lập tức đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, một lần nữa chỉnh đốn lại bản thân, thay quần áo mới tinh, sau đó ôm bức tranh duy nhất tôi để lại, bước lên sân thượng nơi lần đầu tiên tôi đã lên.

Bà nói: "Tri Xuân, mẹ tới rồi. Mẹ tới bên cạnh con."

Nhưng mẹ ơi, con không muốn gặp lại mẹ nữa.

Con cũng không muốn tha thứ cho mẹ.

Tôi cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nhẹ.

Lúc ý thức sắp tiêu tán, tôi nghe thấy một giọng nói hỏi tôi....

"Cô có muốn đợi bà ấy, cùng bà ấy rời đi không?"

Tôi lắc đầu.

Không được.

Mẹ ơi, đời này con đã tha thứ cho mẹ rất nhiều lần.

Một lần cuối cùng này, sẽ không tha thứ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro