2. Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[1]

"Thư ký Trần, bình thường đây là cách mọi người vẫn thường hay làm việc hay sao?".

Lúc Lục Chi Nam đến công ty, đúng lúc tôi và Hà Nguyệt đang bàn chuyện phiếm, cả hai chúng tôi đều vui vẻ cười đùa.

Cho tôi xin đi, không phải xui xẻo đến như vậy chứ...

Ngay khi sếp mới vừa đến, lại đúng lúc bắt gặp tôi đang làm việc riêng trong giờ.

Tuy nhiên, tại sao giọng nói này lại có phần quen thuộc quá vậy?

Tôi ngước mắt lên nhìn xung quanh tìm chủ nhân của giọng nói kia, và rồi tôi bị shock đến mức suýt chút nữa thì đã ngã ra khỏi ghế.

Đó không phải là bạn trai cũ của tôi sao?

"Mọi người trật tự", thư ký Trần đưa mắt lườm tôi và Hà Nguyệt.

"Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là lãnh đạo mới do trụ sở chính cử đến, Lục Chi Nam. Mọi người hãy hoan nghênh Lục tổng nào".

Giữa tràn pháo tay nồng nhiệt, tôi chửi thầm một câu.

Tất nhiên là chửi thầm trong lòng.

Nếu là mặt đối mặt mắng chửi, tôi đây không có lá gan đó.

Còn gì khủng khiếp hơn việc mới ngày đầu lãnh đạo mới nhậm chức lại bắt gặp tôi chểnh mảng trong công việc.

Còn một điều tồi tệ hơn nữa là, vị sếp kia lại chính là bạn trai cũ của tôi.

Anh ta làm sao có thể hơn được tôi!

"Lâm Tân, Lục tổng cho gọi cô vào văn phòng".

Thư ký Trần đi đến, gõ gõ lên bàn làm việc của tôi.

"Không phải chứ, tôi chỉ có cười một chút thôi đã mời tôi lên văn phòng rồi. Cái người này sao lại nhỏ mọn đến vậy".

Hai năm không gặp, Lục Chi Nam lại trở thành một người hay tính toán so đo như vậy?

"Liên quan đến thư tố giác. Theo thông lệ cần phải làm rõ theo đúng quy trình".

"Vâng".

Miễn cưỡng đứng dậy, tôi thật không ngờ lại có thể gặp được bạn trai cũ trong tình cảnh như thế này.

Nói đến chuyện thư tố giác, xét theo một khía cạnh nào đó, Lục Chi Nam có thể trở thành cấp trên mới của tôi, công lao tôi góp vào đó cũng không ít.

Sếp cũ đã biển thủ không ít tiền thưởng và trợ cấp của trụ sở chính cung cấp cho chúng tôi.

Vậy nên tôi liền viết thư tố giác.

Để chấn chỉnh lại nơi làm việc, dựa vào bạn, dựa vào tôi, dựa vào mọi người.

Vậy nên, nói tóm lại là, chính tay tôi đã biến tên bạn trai cũ đối xử tệ bạc với mình trở thành cấp trên của mình.

Từ đầu đến cuối, tôi đều là người có tội.

Đứng bên ngoài phòng làm việc của Lục Chi Nam, tôi cảm thấy có chút lo lắng.

Chỉnh lại tóc, gặp lại người yêu cũ thôi mà, khí thế nhất định không thể để mất được.

"Mời vào".

"Lục tổng, anh tìm tôi".

Dù sao cũng nên lễ phép lịch sự một chút, kiểu gì thì anh ta cũng là cấp trên của tôi.

Hai năm không gặp, giờ đây trông Lục Chi Nam hệt như một cẩu nam nhân vậy.

Tuy nhiên, tôi đây cũng không dễ bắt nạt.

"Vừa nãy cười chuyện gì vậy? Vui vẻ như vậy, nhìn em cười như thể mặt sắp rách ra đến nơi".

Lục Chi Nam vẫn chăm chú nhìn xấp tài liệu trên tay, không thèm đếm xỉa đến tôi.

Kiêu ngạo đến thế sao?

Tuy nhiên, thư ký Trần lại gạt tôi! Gì mà nói liên quan đến chuyện thư tố cáo kia chứ.

"Kể một câu chuyện cười, thấy vui nên cười thôi".

"Chuyện cười gì vậy, kể ra đi để tôi cùng cười với".

Lục Chi Nam ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn tôi.

Nụ cười này sao lại rùng rợn đáng sợ như vậy?

Vì anh ta muốn nghe chuyện cười, nên tôi kể chuyện cười cho Lục Chi Nam nghe vậy.

"Là do tôi dị ứng với nơi làm việc, nổi mụn, người uể oải, thiếu ngủ, không có sức lực".

Sau khi tôi mặt không biến sắc nói một loạt, tôi lặng lẽ quan sát phản ứng của Lục Chi Nam.

Đây chính xác là câu chuyện cười tôi vừa nói với Hà Nguyệt khi nãy.

Bây giờ từng câu từng chữ không sai một chữ thuật lại với Lục Chi Nam.

Lục Chi Nam vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi, nhưng tôi vẫn thấy được khóe miệng của anh ta khẽ giật giật.

"Sau này khi đi làm, nếu làm những chuyện không liên quan đến công việc, thì chờ bị trừ lương".

Lục Chi Nam thực sự dùng sức mạnh của đồng tiền để chèn ép tôi, anh ta đúng là cái gì cũng có thể làm được.

Nhưng phải nói một điều, người đàn ông này, hai năm không gặp, lại càng đẹp trai lên không ít.

"Còn có chuyện gì nữa không? Tôi phải quay lại làm việc".

Trong lòng tôi lại âm thầm đảo ánh mắt nhìn khinh thường.

"Đợi đã, còn vài điều về chuyện thư tố giác".

"Rất đơn giản, có người vô tình phát hiện lão sếp cũ âm thầm biển thủ tiền phúc lợi và trợ cấp của nhân viên.  Tôi thấy không vừa mắt nên viết thư tố cáo thôi".

"Em không sợ, nếu như tố giác không thành công, thì ngay chính bản thân em cũng bị mất việc sao?".

Lục Chi Nam xoay xoay cây bút đang cầm trên tay.

Những ký ức chớt tiệt kia bất chợt ùa về, trước đây chính là tôi đã dạy anh ta cách xoay bút này.

"Những nhân viên khác có người đã lớn tuổi, có người lại còn quá nhỏ, người lại phải nuôi sống gia đình nên bọn họ không ai dám làm. Tôi chỉ có một mình nên chẳng việc gì phải sợ".

Nếu như bị mất việc, chuyện lớn thì cùng lắm là đi tìm việc mới thôi.

"Hiện tại phía trụ sở chính đang điều tra, không lâu nữa những khoản phúc lợi của mọi người không nhận được trước đó sẽ được chuyển vào thẻ lương".

"Vậy coi như tôi cũng không phí công vô ích rồi".

Cứ như lộc từ trên trời rơi xuống, dại gì tôi lại không đi mua cho bản thân một cái túi mới chứ.

"Bây giờ cũng không có việc gì, em có thể ra ngoài trước".

Chắc chắn rồi, cả lãnh đạo và đàn ông, đều là động vật máu lạnh vô tình.

Ký ức lại bất chợt ùa về lần nữa, lý do tôi và Lục Chu Nam chia tay rất đơn giản.

Chỉ có ba chữ.

ANH - KHÔNG - THỂ.

Tôi ở trước mặt anh ta mặc một chiếc váy xinh đẹp, nhưng Lục Chi Nam lại chẳng mảy may rung động.

Thôi thì cứ cho là do anh xấu hổ, để tôi chủ động trước vậy.

Kết quả Lục Chi Nam chẳng khác gì một khúc gỗ, hoàn toàn không phản ứng gì.

Tôi một lòng đều dành cho anh ta, nhưng Lục Chi Nam lại dốc hết tâm huyết vào công việc.

Đây không phải là không thể thì còn có thể là cái gì được nữa?

[2]

"Lục tổng chuẩn bị trà chiều cho mọi người, có trà sữa và bánh ngọt. Mọi người mau đến lấy đi".

"Oaaa, nhanh đến lấy đi!".

Tôi kéo Hà Nguyệt chạy đến chỗ thư ký Trần.

Trong công việc bạn có thể không cần chủ động tích cực, nhưng trong ăn uống phải đặt lên hàng đầu.

"Nhìn xem Lục tổng chuẩn bị cho chúng ta những gì nào? ".

Trong lòng tôi tràn đầy háo hức, chỉ chờ đợi được thưởng thức trà sữa và bánh ngọt.

Kết quả là.

Trà sữa trân châu!? Bánh kem xoài!?

Tất cả mọi thứ đều cùng một loại!?

"Lâm Tân, đều là những món cậu không ăn được".

Hà Nguyệt một tay cầm ly trà sữa trân châu, một tay cầm bánh kem xoài, vẻ mặt đầy tiếc nuối nhìn tôi.

Trân châu, topping mà tôi ghét nhất.

Xoài, thứ mà tôi bị dị ứng.

Lục Chi Nam, anh ta cố tình làm vậy.

Rõ ràng anh ta biết tôi ghét ăn trân châu, biết tôi bị dị ứng với xoài, nên cố tình đặt những món này, đã vậy tất cả lại chỉ có duy nhất mỗi hai món này.

Đúng là ép người quá đáng mà!

"Hay là lấy trân châu ra uống tạm vậy".

Hà Nguyệt đưa cho tôi một ly trà sữa trân châu.

"Không uống, tớ uống nước lọc được rồi".

Lấy chuyện công báo thù riêng, tôi rất nghi ngờ Lục Chi Nam cố tình làm điều này.

Để đạt được mục đích mà làm ra mấy chuyện này để đối phó với tôi!

"Tôi điên mất! Tôi điên mất! Cố ý chứ còn gì nữa!".

Tôi đứng ở chỗ bình nước lọc rót nước uống, trong lúc cao hứng mắng đến mức không chú ý đến Lục Chi Nam xuất hiện phía sau lưng tôi từ bao giờ.

"Đi làm không khiến em dị ứng, xoài mới khiến em bị dị ứng".

"Công việc không khiến em bị nổi mụn, trà sữa mới khiến em bị nổi mụn".

Sự xuất hiện đột ngột của Lục Chi Nam khiến tay đang cầm ly nước run lên, suýt chút nữa nước đổ ra ngoài.

Tôi quay lại  đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh ta.

Hai tay Lục Chi Nam đút trong túi quần, khẽ nhướng mày, đầu tiên nhìn ly nước trên tay tôi, sau đó chuyển ánh mắt sang nhìn tôi.

Mọi người vẫn còn đang tập trung lấy trà sữa và bánh ngọt, căn bản không ai chú ý đến việc tôi và Lục Chi Nam hiện đang ở trong phòng trà.

"Là anh cố ý đúng không, Lục Chi Nam".

Tôi trừng mắt nhìn anh ta, thật muốn hất cả ly nước lên người đàn ông này mà.

"Ở công ty mà dám gọi thẳng tên của cấp trên của mình, em cũng giỏi nhỉ".

Lục Chi Nam giơ tay cho tôi một like.

"Tôi giỏi mà, thì sao nào, dù sao cũng không cần anh quản".

Nếu ở lại đây với người đàn ông này thêm một giây nào nữa, e là tôi sẽ bị ép đến mức tức chớt mất.

Tôi cố tình giơ tay cầm ly nước, lúc đi ngang qua 'vô ý' đụng mạnh vào cánh tay Lục Chi Nam một cái

"Ồ, thật xin lỗi. Lục tổng, anh không sao chứ?".

Tôi lập tức xin lỗi và giả vờ quan tâm anh ta, sau đó nhỏ giọng nói một câu, "Là tôi cố ý đó".

Nói xong, tôi rời khỏi phòng trà.

Bên trong chỉ còn Lục Chi Nam với một bóng lưng tiêu sái.

"Lâm Tân, có gì thì nói, sếp mới lần này của chúng ta quả thực không tệ nha, mời chúng ta uống trà chiều, điều quan trọng nhất là còn rất đẹp trai nữa".

Hà Nguyệt ngồi bên cạnh đang uống trà sữa, hai mắt sáng lấp lánh nhìn tôi.

"Đẹp trai? Nói không chừng đã từng trải qua phẫu thuật thẩm mỹ đó".

Hãy xem tôi nói xấu về anh như thế nào đây.

"Tớ cảm thấy là đẹp tự nhiên ấy, không giống đụng chạm thẩm mỹ gì đâu".

[3]

Năm giờ năm mươi tám phút, còn hai phút nữa mới tan làm!

Tôi bắt đầu âm thầm thu dọn đồ đạc của mình, sẵn sàng đợi tan sở là chuồn thẳng luôn?

"Có một chuyện muốn nói với mọi người".

Lục Chi Nam bước ra từ văn phòng, theo sau là thư ký Trần.

Muốn nói gì thì để ngày mai nói, tại sao lại chọn đúng còn hai phút trước khi tan làm!

"Tôi mới vừa tới đây, vẫn chưa quen thuộc với mọi người, chút nữa muốn mời mọi người một bữa cơm, tôi mời. Ai muốn đi thì cứ đi, ai không muốn thì cũng không sao cả".

"Thư ký Trần giúp tôi thống kê số lượng mọi người".

"Lâm Tân, chúng ta đi không?".

"Đi, chúng ta được mời cơm mà, tại sao lại không đi".

Ai lại có thể từ chối một bữa ăn miễn phí kia chứ, tôi đâu có ngốc.

Cho dù người mời là bạn trai cũ của tôi, tôi cũng không quan tâm, hãy xem tôi làm thế nào để khiến anh ta phá sản.

"Sao chỉ có mấy người vậy, mọi người ngại chiếm tiện nghi của sếp hay sao?".

Tôi, Hà Nguyệt, thư ký Trần và ba đồng nghiệp khác trong bộ phận. Tổng cộng chỉ có sáu người.

A, còn có Lục Chi Nam. Nhân vật quan trọng nhất định không thể quên được.

"Có thể mọi người cảm thấy không quen nên cảm thấy ngại".

Hà Nguyệt bên cạnh thì thầm nói với tôi.

"Không sao, một mình tôi đảm nhận ba suất", tôi xắn tay áo, vỗ vỗ ngực, chuẩn bị liều mạng chiến đấu.

"Cô chuẩn bị đi chiến đấu với ai đấy à?".

Lục Chi Nam từ văn phòng bước ra, vừa lúc thấy tôi xắn tay áo, với vẻ cao ngạo huênh hoang kiêu ngạo.

"Đánh nhau với ví tiền của anh. Lục tổng, anh chuẩn bị kỹ ví tiền của anh đi".

"Nhìn dáng vẻ của cô, giống như đã bị bỏ đói cả trăm năm rồi".

Lục Chi Nam trợn mắt nhìn tôi.

Cứ chờ đi, đợi tôi ăn xong bữa này, anh có thể sẽ còn trợn mắt to hơn nữa đó.

[4]

"Ông chủ, cho năm phần thịt ngon nhất ở đây".

Vừa ngồi xuống ghế, chưa nhìn qua menu, tôi đã gọi ngay năm phần thịt.

Tại cửa hàng thịt nướng này, loại thịt ngon nhất cũng là món đắt nhất.

"Lâm Tân, không phải vẫn nên để Lục tổng gọi món trước sao?".

Trên bàn ăn, Hà Nguyệt kéo kéo một góc áo của tôi, nhẹ giọng thì thầm bên tai tôi nhắc nhở.

Đành vậy, trước mặt nhiều đồng nghiệp, vẫn nên kiềm chế một chút.

"Lục tổng, thực xin lỗi, đáng ra nên để anh gọi món trước".

Tôi giả vờ xấu hổ nhìn Lục Chi Nam, kết quả ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau.

"Không có gì, mọi người tự nhiên đừng ngại, cứ gọi món tùy thích".

"Nếu Lục tổng đã mở lời, vậy chúng tôi cũng không khách sáo nữa".

Anh đã nói vậy thì tôi cũng không biết điều nữa đâu.

"Này, sao nhân viên phục vụ vẫn chưa đem đồ mở nắp chai đến nữa vậy?".

Thư ký Trần cầm chai bia trên tay, tìm dụng cụ mở nắp chai trên bàn.

"Ồ, không được đâu đó Thư ký Trần. Đưa cho tôi, tôi mở cho xem".

Tôi đưa tay nhận lấy chai bia từ thư ký Trần.

Khí chất đẹp trai kề một tay vào mép bàn.

[Peng!]

"Không phải thế này là mở được rồi sao? Cần gì dụng cụ mở nắp nữa chứ?".

"Waaa, đẹp trai quá nha, Lâm Tân".

Tôi nhìn thấy sự ngượng mộ trong ánh mắt của thư ký Trần dành cho tôi.

Cũng thoáng thấy được vẻ mặt king ngạc của Lục Chi Nam.

Hahaha, tôi biết mình rất đẹp trai rồi.

"Lục tổng, tôi phải giới thiệu với anh nhân viên xuất sắc của bộ phận chúng tôi, Lâm Tân", thư ký Trần lập tức nói với Lục Chi Nam bên cạnh.

Tôi sẽ xem thư ký Trần sẽ giới thiệu về tôi như thế nào.

"Lâm Tân, cô gái thú vị nhất trong bộ phận của chúng tôi, tính cách cởi mở, thẳng thắn, vô cùng thú vị".

"Aiya, thư ký Trần, đừng, đừng, đừng", tôi ngượng ngùng, aiya, tôi giả vờ đó, "Khen thêm chút nữa đi".

"Lục tổng, để tôi nói cho anh biết, anh có biết câu nói nổi tiếng nhất của Lâm Tân là gì không?".

Cứu với! Mau im miệng lại đi mà! Câu sau là tôi nói thừa rồi có được không.

"Ồ, cô ấy còn có cả câu nói nổi tiếng nữa sao?".

Lục Chi Nam lập tức có hứng thú, nhìn tôi đầy vui vẻ, rồi quay sang nhìn thư ký Trần.

"Vậy tôi nói nhé, câu nói nổi tiếng đó là 'Anh (ấy) KHÔNG THỂ'".

Ahhh! Im miệng lại đi mà! Tôi thực sự phục thư ký Trần rồi đó.

Đó không phải là thứ đáng để khoe khoang!

"Trước đây chúng tôi cũng cùng nhau ăn tối, mọi người chơi trò Truth or Dare. Đến lượt Lâm Tân,  chúng tôi đã hỏi cô ấy tại sao trước đây lại chia tay với bạn trai cũ".

Tôi điên cuồng nháy mắt với thư ký Trần bảo anh ta đừng nói nữa.

Thế nhưng cái người đó lại phớt lờ tôi và tiếp tục câu chuyện còn đang dang dở.

"Lâm Tân chỉ nói bốn từ 'ANH ẤY KHÔNG THỂ'. Mà chính Lâm Tân cũng không để ý đến, lại thường dùng câu này như câu nói cửa miệng. Câu nói đó sau này trở thành câu nói nổi tiếng của cô ấy".

Sau khi thư ký Trần nói xong, dáng vẻ đầy tự hào quay sang nhìn tôi. Này, đồng đội heo, tự hào cái đầu anh đấy!

"Tất cả chỉ là say rượu nên nổi đùa thôi mà".

Tôi vừa bối rối lại lo lắng, không dám nhìn biểu cảm của Lục Chi Nam.

Nhưng tại sao tôi lại phải hoảng sợ kia chứ, đâu phải tôi chỉ có mỗi Lục Chi Nam là bạn trai cũ.

Bây giờ không phải là trực tiếp nói thẳng với Lục Chi Nam sao, tôi nói anh ta ANH KHÔNG THỂ.

"Có vẻ như Lâm Tân thực sự là một cô gái thẳng thắn, điều đó thú vị thật".

Lục Chi Nam mỉm cười nói, nhưng tôi lại có thể nghe thấy được anh ta đang chế giễu tôi.

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt của Lục Chi Nam đang nhìn chằm chằm tôi ngay cả khi tôi cúi đầu xuống.

"Lục tổng, chúng tôi rất vinh hạnh được chào đón ạh đến bộ phận của chúng tôi.  Tôi uống cạn, anh tùy ý".

Tôi nhanh chóng cầm ly của mình lên, kính Lục Chi Nam một ly, muốn nhanh chóng kết thúc chủ đề này.

Lục Chi Nam thậm chí còn cụng ly với tôi, nói: "'ANH ẤY KHÔNG THỂ', tôi nhớ câu nói nổi tiếng này rồi".

Tôi vội vội vàng vàng ngẩng đầu lên uống cạn, cố gắng tránh ánh mắt của Lục Chi Nam, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được qua ánh mắt của anh ta quyết tâm giết chết tôi.

"Mọi người mau ăn đi, đừng ngại, cứ thoải mái".

Bây giờ tôi không thể nào thoải mái nổi, cũng không có tâm trạng ăn uống gì hết.

Lục Chi Nam sẽ không hủy thi diệt tích tôi đâu, đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu