3. Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[5]

Vì sự việc này, đương sự như tôi đang rất hối hận, cực kỳ hối hận, vô cùng hối hận.

Lẽ ra lúc đó tôi không nên hèn như vậy, như thế chẳng khác gì trực tiếp thừa nhận tên bạn trai cũ của mình là anh ta.

Cả một đêm tôi ngủ không ngon giấc, ngày hôm sau lại còn thức dậy muộn!

"Thang máy! Chờ một chút!

Khi tôi đến công ty, chỉ còn hai phút nữa đến giờ điểm danh lúc 9h30', nếu nhanh chắc vẫn còn kịp.

Lúc nhìn cánh cửa thang máy đóng lại chỉ còn một khe hở, tôi lập tức hét lớn.

"Đợi một chút!".

Tôi dựa vào tường, khom lưng thở không ra hơi.

Cửa thang máy mở ra, cảm ơn lòng tốt của những người ở bên trong. Tôi thở dài nhẹ nhõm.

Ai mà ngờ được rằng khi tôi nhìn lên, Lục Chi Nam!

Nếu tôi có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt tôi thay vì mỗi lần xui xẻo lại gặp trúng Lục Chi Nam và tự chuốc lấy sự ngu ngốc của bảm thân.

Chỉ có anh ta một mình trong thang máy.

Nếu vào trong chẳng khác nào tìm đường chết, còn không vào chẳng khác nào đến muộn.

Tôi ở ngoài thang máy, Lục Chi Nam đứng trong thang máy, hai chúng tôi đều nhìn chằm chằm đối phương.

"Em không vào sao?".

Tôi quan sát thấy Lục Chi Nam liên tục nhấn nút giữ thang máy, dường như đang đợi tôi vào.

Tôi cắn răng bước vào. Dù sao thì phần thưởng chuyên cầm vẫn là quan trọng hơn.

"Lục tổng, chào buổi sáng".

Tôi lịch sự chào hỏi.

"Bây giờ là 9h29', còn một phút nữa là đến giờ điểm danh. Nếu như thang máy này có thể lên đến được tầng 34 trong vòng một phút thì em sẽ không bị tính là đi muộn".

Lục Chi Nam xắn ống tay áo, nhìn đồng hồ đeo tay, rồi lại nhìn tôi.

Ánh mắt anh ta như những con dao, bay về phía tôi 'xẹt', 'xẹt', 'xẹt'.

"Lâm Tân, em không thể, khả năng cao là em sẽ đi muộn".

Lục Chi Nam nhướng mày khẽ lắc đầu, hiển nhiên là đang ám chỉ đến câu nói nổi tiếng 'ANH KHÔNG THỂ' tối qua.

Bây giờ chỉ cần nghe thấy 'KHÔNG THỂ' là toàn thân tôi run lên.

"Aha, không sao, không sao. Cùng lắm thì không nhận thưởng chuyên cần nữa thôi mà".

Tôi bối rối, hết nhìn chỗ này đến chỗ khác trong thang máy, nhưng lại không dám nhìn Lục Chi Nam.

Hết như một năm, tôi nhìn những con số đang chầm chậm nhảy từng tầng, trong lòng thầm cầu nguyện, đi nhanh lên, thang máy ơi làm ơn đi nhanh lên đi mà!

Nếu tôi còn ở lại lâu hơn nữa, tôi sẽ chớt mất thôi!

"Đến tầng 25 rồi, Lục tổng. Chúng ta sắp đến rồi, rất nhanh sẽ đến".

Tôi cố gắng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này, cảm giác như tôi sắp xây được cả một căn biệt thự bằng ngón chân mình vậy.

Ai ngờ Lục Chi Nam đột nhiên cúi đầu, ghé sát vào tai tôi, nhẹ giọng nói: "Em chưa từng thử qua, làm sao biết không thể?".

Anh ta vừa dứt lời, cả người tôi như đông cứng lại, không thể cử động được, mặt nóng bừng, tim đập nhanh hơn, không thể hô hấp, lòng bàn tay vì căng thẳng mà toát mồ hôi.

32, 33, 34!

Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, tôi như tìm được một tia sáng, còn chưa đợi cửa mở hẳn, tôi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, tôi có cảm giác như mình sắp bị thang máy nuốt chửng đến nơi vậy.

Không! Là Lục Chi Nam sắp nuốt chửng tôi!

[Điểm danh thất bại]

Máy chấm công làm sao lại có thể phát ra âm thanh lạnh lùng như vậy được.

9h31'! Gì cơ! Chỉ một phút nữa thôi!

Thưởng chuyên cần của tôi!

Tôi còn chưa kịp phàn nàn thì đã nghe thấy giọng của Lục Chi Nam truyền từ phía sau đến, "Nhìn xem, tôi đã nói là em không thể mà, em đến muộn rồi".

Sau đó bỏ lại tôi với bóng lưng đầy tiêu sái.

Gì cơ!

Nắm tay tôi siết chặt, nhưng chỉ có thể thầm hét lên trong lòng.

[6]

"Sao sáng nay trông cậu chán nản vậy?".

Hà Nguyệt đưa cho tôi một gói bánh quy, nhìn tôi với vẻ đầy nghi ngờ.

"Tớ gặp ma, mới sáng sớm ra đã gặp ma".

Tôi thở dài liên tục lắc đầu.

"Cậu nói gì vớ vẩn vậy? Mà trưa nay định ăn gì?".

"Không muốn ăn".

Tôi nhìn chậu xương rồng xanh mướt trên bàn với ánh mắt vô hồn.

Đến giờ ăn trưa, tôi ỉu xìu mệt mỏi, không như mọi ngày.

Tôi định xuống quán cà phê ở tầng dưới mua một ly cà phê uống tạm.

Vừa bước vào thang máy, xoay người lại, kết quả!

Tôi nhìn thấy Lục Chi Nam cũng đang đi về phía thang máy.

Đừng trùng hợp như vậy chứ! Sợ thứ gì, thứ đó liền xuất hiện!

Vừa đúng lúc ánh mắt hai chúng tôi đồng thời chạm nhau.

Bây giờ tôi không thể nào giả vờ không nhìn thấy được nhỉ.

Một nửa cửa thang máy vẫn còn mở, tôi nhanh chóng suy nghĩ.

"Lục tổng, anh nhanh lên đi. Tôi giữ thang máy cho anh, Lục tổng".

Miệng thì bảo Lục Chi Nam nhanh lên, còn tay tôi luống cuống nhấn nút đóng cửa.

Như tôi mong muốn, cửa thang máy đóng lại trước khi Lục Chi Nam đi đến.

Tôi thở dài nhẹ nhõm, nếu không, chắc tôi không nuốt nổi cà phê mất.

Đang là cao điểm giờ ăn, có rất nhiều người xuống lầu ăn cơm, hai phút đi xuống lầu giờ đây lại trở thành sáu phút.

Cuối cùng cũng đến được tầng một, tôi bước ra khỏi thang máy.

Lại giống như đụng phải ma, tình cờ Lục Chi Nam cũng bước ra từ thang máy bên cạnh.

"Lâm Tân".

Kết thúc rồi, anh ta gọi tôi rồi, tôi không thể trốn được nữa rồi.

Thôi xong, tôi bị lộ rồi.

Nhưng mà nghĩ lại thì, tại sao tôi lại phải tránh mặt Lục Chi Nam kia chứ, tôi cũng đâu có làm việc gì xấu.

Không có gì phải che giấu, thôi thì cứ bình tĩnh mà đối mặt vậy.

"Lục tổng, thật trùng hợp nha".

"Đi ăn cơm à".

"Đúng vậy, chứ không lẽ tôi tan làm?".

Có lẽ tôi vẫn thích hợp trong việc ghét Lục Chi Nam và bật mode khiêu khích.

"Em định ăn gì?".

Tại sao anh ta lấy đâu ra nhiều câu hỏi nhu vậy?

"Không muốn ăn gì. Tôi chỉ muốn đi mua một ly cà phê".

"Xem ra bữa thịt nướng tối qua vẫn còn làm em no nhỉ".

Sao anh ta cứ thích nổi những chuyện khiến người khác không thích nhỉ!

Tôi không đáp lại Lục Chi Nam.

Cuối cùng, anh ta lại nói: "Vậy để tôi mời em cà phê".

Lạ thật, người đàn ông này hành xử thật khó hiểu

"Sao tự nhiên lại mời tôi uống cà phê? Anh không định hạ độc tôi đấy chứ?".

Tôi giả vờ lo lắng, cảnh giác nhìn Lục Chi Nam, bắt đầu trêu chọc anh ta.

"Tôi không rảnh đến thế đâu", Lục Chi Nam lườm tôi

"Vô sự hiến ân cần*".

(*) Nguyên gốc phải là "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo" (无事献殷勤, 非奸即盗): Không có chuyện gì mà tự dưng đối xử tốt, không phải kẻ gian cũng là trộm. Ý chỉ người đột nhiên tốt không biết có ý đồ gì hay không.

Tôi không nói tiếp vế sau.

"Ừm, thật ra buổi trà chiều hôm đó, em vẫn chưa ăn gì cả. Bây giờ tôi bù lại cho em".

"Anh thật có lương tâm".

"Không muốn uống thì thôi vậy", Lục Chi Nam đảo mắt nhìn tôi.

"Muốn muốn muốn, nhanh đi thôi".

- Tiệm cà phê -

"Xin chào, quý khách. Hai người muốn dùng gì?".

Lục Chi Nam đưa tay ra hiệu cho tôi gọi món.

"Một Americano đá, một Latte không đường, một bánh sừng bò giòn, một Raisin Scones và một miếng bánh pho mát".

Tôi càng lúc càng gọi nhiều, đôi mắt của Lục Chi Nam càng lúc càng mở to.

"Đây là không muốn ăn mà em nói?".

"Đột nhiên bây giờ lại muốn ăn", tôi xoa xoa bụng mình, nở muốn nụ cười khinh thường nhìn anh ta.

"Em không sợ no chết sao?".

"No chết tôi cũng vui lòng".

"Tổng cộng là 142 tệ".

Cô nhân viên trẻ nhận order món cầm máy quét thẻ mỉm cười lịch sự.

"Anh ấy thanh toán hóa đơn, quét thẻ của anh ấy".

Tôi đưa tay chỉ về phía Lục Chi Nam, mỉm cười lễ phép.

[7]

"Không phải là không muốn ăn hay sao? Sao lại mua nhiều vậy?".

Hà Nguyệt hơi ngạc nhiên khi thấy tôi mang một túi thức ăn lớn trở lại phòng làm việc.

"Haha, có người mời, đột nhiên lại muốn ăn".

Tôi nhướng mày, sau đó lấy một ly Latte và một chiếc bánh sừng bò giòn trong túi ra đưa cho Hà Nguyệt.

"Cái này cho cậu, một mình tớ ăn không hết".

"Waaa, cảm ơn cậu".

Tôi cầm ly Ice Americano nhấp một ngụm.

Đắng, nhưng rất ngon.

Dù sao thì cũng là do Lục Chi Nam trả tiền, hahaha.

Bây giờ là năm rưỡi chiều, hôm nay là thứ Sáu. Ngày cuối tuần tuyệt vời của tôi sắp bắt đầu rồi.

"Lâm Tân".

Thư ký Trần đột ngột xuất hiện, gọi tên tôi.

Trước khi tan sở nửa tiếng vẫn còn gọi tôi, hẳn không phải điều tốt đẹp gì.

"Tổ trưởng Vương đâu rồi?".

"Tổ trưởng Vương hôm nay xin nghỉ vì con bị ốm".

"À, đúng đúng, tôi quên mất".

Thư ký Trần vỗ trán.

"Thôi xong rồi. Tối nay có bữa cơm để bàn luận về một hạng mục. Tổ trưởng Vương lại phụ trách hạng mục đó".

"Vậy giờ phải làm sao?".

Tôi mạnh dạn đoán thư ký Trần muốn tôi đi thay tổ trưởng Vương, dù sao thì hạng mục này cũng do tổ trưởng Vương và tôi phụ trách.

"Không phải cô cũng làm dự án này sao?".

Biết ngay mà, tôi đoán trúng rồi.

"Đúng vậy".

"Vậy thì cô mau chóng thu xếp tài liệu về dự án này rồi theo tôi cùng Lục tổng đến bữa cơm tối nay".

"Hả? Tôi có thể...?".

Trước khi tôi có thể nói 'từ chối' thì đã bị thư ký Trần cắt ngang.

"Không thể từ chối".

Thư ký Trần dường như biết những gì tôi sắp nói ra.

"Được thôi".

Mặc dù tôi không phải kiểu người yêu thích công việc, nhưng việc đã nhận rồi thì phải cố gắng hoàn thành tốt trách nhiệm của mình.

Dù sao thì tôi cũng chỉ là nhân viên làm công ăn lương thôi.

"Vậy tiền làm thêm giờ, tiền hoa hồng, không được thiếu một xu nào".

Tiền là nguồn sống của tôi.

"Làm sao thiếu được phần của cô. Nhanh lên, Lục tổng đang đợi chúng ta ở nhà xe".

Thư ký Trần thúc giục, tôi vội vàng thu xếp tài liệu.

[8]

Bên trong phòng bao khách sạn.

Trên đường đến đây, tôi đã có thể tưởng tượng được mấy bữa cơm xã giao như thế này.

Cụng ly cụng ly. Anh kính tôi một ly, tôi mời anh một ly.

Tôi khen anh một câu, anh khen tôi một lời.

Sau đó tâng bốc đối phương lên tận mây xanh.

Cả một gian phòng riêng tràn ngập mùi khói thuốc và mùi bia rượu hòa lẫn vào nhau.

Chỉ nghĩ đến đây thôi là tôi đã thấy khó chịu.

"Này, Lục tổng, người đẹp này là ai vậy?".

Người vừa nói là đối tác bên A, ông Lý. Ông ta đeo một cặp kính, trông có vẻ trí thức lịch sự.

"Đây là đồng nghiệp phụ trách hạng mục này, Lâm Tân".

Lục Chi Nam chủ động giới thiệu tôi với Lý tổng.

"Chào Lý tổng".

Tôi cũng tiếp lời.

Ai mà ngờ được Lý tổng đang ngồi phía đối diện tôi, tự dưng lại đứng dậy và tiến về phía tôi.

"Vậy tôi phải nâng ly kính người đẹp một ly. Sau này chúng ta sẽ còn hợp tác nhiều dự án hơn nữa".

Lý tổng cầm hai ly rượu đầy, đi về phía tôi.

Mặc dù vô cùng miễn cưỡng nhưng tôi vẫn phải nhận lấy ly rượu từ ông ta. Trong tình huống như thế này, tôi cũng phải nên biết trên biết dưới một chút.

"Nào, tôi cạn, cô tùy ý".

Nhìn Lý tổng một hơi uống hết ly rượu đầy, tôi cầm ly rượu trên tay, có chút lúng túng.

"Lý tổng, tôi tiếp ông. Cô ấy không biết uống rượu".

Lục Chi Nam nhanh chóng đứng dậy, sải bước về phía tôi, đưa tay đón lấy ly rượu từ tay tôi.

"Nào, để tôi kính ông một ly".

Lục Chi Nam cụng ly với Lý tổng, rồi ngẩng đầu uống cạn.

Thật ra thì Lục Chi Nam cũng đã uống khá nhiều rồi, vành tai hơi đỏ, lời nói cũng ngọng nghịu mơ hồ.

"Cô xem kìa, Lục tổng đã uống giúp cô rồi. Cô phải cảm ơn Lục tổng, kính cậu ấy một ly".

Lý tổng lại đưa cho tôi một ly rượu đầy, tôi miễn cưỡng nhận lấy.

Ngay lúc tôi đang nghĩ xem nên nói thế nào thì Lý tổng đã choàng tay qua vai tôi.

"Nào, nhanh lên, nâng ly kính Lục tổng của cô một ly đi".

Tôi có chút kháng cự, muốn khéo léo thoát khỏi ông ta, nhưng không biết nên làm thế nào mới phải phép.

"Aiya, Lý tổng, phụ nữ không biết uống rượu đâu. Để tôi, tôi kính ông và Lục tổng một ly, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ".

Thư ký Trần giống như một vị cứu tinh xuất hiện, đứng giữa tôi và Lý tổng, vừa tiện ngăn cách giữa tôi và ông ta.

Sau khi được giải thoát, tôi thở dài nhẹ nhõm.

Tại sao lại phải uống rượu khi bàn về dự án? Tại sao không thể bàn ở văn phòng công ty mà phải nhất thiết là trên bàn ăn tối.

Tôi ghét nhất là những loại tình huống như thế này, nó khiến tôi thấy khó chịu, không thoải mái chút nào.

Sau đó, cả Lục Chi Nam và thư ký Trần đều uống đỡ cho tôi những lúc Lý tổng mời rượu, cả hai người họ đều uống rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu