5. Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[14]

Hay là mua cho Lục Chi Nam một ly cà phê xem như cảm ơn anh ấy.

Hôm nay quay lại công ty làm việc, tôi do dự đứng trước tiệm cà phê ở tầng dưới.

"Một ly Latte 30℅ đường và một Latte khômg đường".

Tôi nhận hai ly cà phê vừa mua rồi đến công ty.

"Hà Nguyệt, mời cậu uống cà phê. Cảm ơn hai ngày trước đã ở bệnh viện cùng tớ".

Tôi đưa Hà Nguyệt ly Latte không đường.

"Khách sáo rồi".

"Lục tổng vẫn chưa đến à?".

Nhìn văn phòng vẫn chưa sáng đèn của Lục Chi Nam, tôi hỏi Hà Nguyệt.

"Hẳn là vẫn chưa đến. Từ sáng đến giờ tớ vẫn chưa gặp".

Hà Nguyệt nhấp một ngụm Latte, lắc đầu.

Sắp đến giờ làm việc nhưng sao anh ấy vẫn chưa đến, Lục Chi Nam bình thường đến rất sớm mà.

"Công ty chúng ta nên đưa ra chính sách: Nếu lãnh đạo đến trễ, tiền phạt tăng gấp đôi".

Tôi bĩu môi, nắm chặt tay đập xuống bàn.

"Khi cậu là lãnh đạo, cậu sẽ không nghĩ như vậy đâu".

Hà Nguyệt cười, nói đùa lại với tôi.

Nếu anh còn không đến, cà phê hết ngon thì ráng chịu.

Khoảng nửa giờ sau, Lục Chi Nam sải bước vào văn phòng.

"Ly này là cho Lục tổng, cảm ơn anh ấy vì ngày hôm đó đã đưa tớ vào bệnh viện".

Cầm ly cà phê trên tay, tôi ra hiệu giải thích cho Hà Nguyệt.

Hà Nguyệt hiển nhiên sửng sốt, sau đó lại bật cười, "Cậu nói với tớ làm gì".

Ừ, kỳ lạ nhỉ, tại sao lại phải giải thích.

Tôi có chút cắn rứt lương tâm, sợ bị người khác hiểu nhầm.

Tại sao tôi lại phải có tật giật mình? Trong chuyện này chẳng có gì sai cả.

Nhân viên bị ốm, ngất xỉu trong giờ làm việc. Cấp trên đưa nhân viên đến bệnh viện.

Chuyện này hết sức bình thường.

Bây giờ tôi sẽ đường đường chính chính mà đi cảm ơn Lục Chi Nam.

Tôi nuốt nước bọt, thả lỏng vai, tay cầm ly Latte nhằm hướng văn phòng Lục Chi Nam mà tiến thẳng.

"Mời vào".

"Lục tổng".

"Đi làm lại rồi à?".

Lục Chi Nam ngước nhìn tôi, đồng thời cũng dừng thao tác gõ bàn phím.

"Đúng vậy, không phải anh chỉ cho tôi hai ngày nghỉ phép thôi sao?".

Tôi đảo mắt, giả vờ không tán thành ngày nghỉ anh ấy cho quá ít.

"Ý là em chê tôi cho em nghỉ ít quá? Em còn muốn nghỉ thêm mấy ngày?".

Lục Chi Nam tựa người vào ghế, hai chân duỗi bắt chéo, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Anh ấy vậy mà lại đi guốc trong bụng tôi.

"Không, không, tôi nào dám".

Tôi điên cuồng xua tay, lắc lắc đầu.

"Có vấn đề gì không?".

Mãi trêu chọc anh mà suýt quên mất việc quan trọng.

"Đó là... Đó là...".

Khi lời nói đến đầu môi, tôi ngượng ngùng đến mức không biết nên mở lời thế nào cho phải.

"Tôi thấy em cứ 'Đó là...' đến tối mất thôi".

"Cảm ơn anh vì hôm đó đã đưa tôi đến bệnh viện".

Tôi có chút hoảng loạn, không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Chi Nam.

"Chỉ một câu cảm ơn?".

Lục Chi nam khó giấu được ý cười, anh nhìn tôi.

"Tôi mua cho anh một ly cà phê, nếu như nhớ không nhầm, thứ anh thích uống nhất là Latte 30℅ đường".

Tôi đặt ly cà phê trên tay lên bàn làm việc của Lục Chi Nam.

Latte 30℅ đường là thức uống mà Lục Chi Nam thích nhất.

"Vậy cảm ơn cà phê của em nhé".

Lục Chi Nam khẽ nhướng mày, nhấp một ngụm cà phê.

"Hôm nay anh đến muộn, cà phê uống không ngon, không phải do tôi đâu nhé".

"Không có vấn đề gì, tôi cũng uống nó rồi".

Lục Chi Nam đặt ly cà phê trên tay xuống, ngữ khí đột nhiên dịu dàng.

Thôi xong, anh ấy lại làm tôi rối hết cả lên.

"Tôi... Tôi ra ngoài trước. Vẫn... vẫn còn công việc".

Tôi vội vội vàng vàng ra khỏi văn phòng của Lục Chi Nam. Bầu không khí nơi đây có gì đó không ổn, thật sự quá không ổn.

[15]

"Lâm Tân, vừa rồi khi cậu đến văn phòng của Lục tổng, điện thoại cứ liên tục đổ chuông. Cậu kiểm tra xem có chuyện gì quan trọng không?".

Khi tôi quay lại, Hà Nguyệt nhắc tôi về điện thoại.

Là mẹ tôi, ba cuộc gọi nhỡ.

"Mẹ có chuyện gì vậy ạ? Con đang đi làm mà?".

"Tân nhi, đoán xem hôm nay trên đường đi chợ về mẹ đã gặp ai?".

Đầu dây bên kia điện thoại, giọng điệu của mẹ tôi khiến giấu được sự hào hứng và phấn khởi.

"Mẹ lại gặp cô dì chú bác họ hàng gần xa nào của chúng ta à?".

Tôi cầm ly nước lên, uống một ngụm.

"Mẹ đã gặp bạn trai cũ của con, Lục Chi Nam".

"Phụt!".

Suýt nữa thì tôi bị nước trong miệng mình làm sặc chết.

"Mẹ... Mẹ làm sao gặp được anh ấy?".

Lục Chi Nam làm sao có thể gặp được mẹ tôi!?

Mọi chuyện là như thế nào!?

"Hôm nay mẹ đi chợ mua rau. Trên đường về hai tay đều cầm bao nhiêu là đồ, chợt có một chiếc ôtô từ từ dừng đỗ lại bên cạnh mẹ. Chàng trai ngồi trong xe gọi mẹ một tiếng 'Dì Lý'. Mẹ còn thắc mắc không biết người đó là ai, nhìn kỹ người đang ngồi ở ghế lái mới chợt nhận ra, là Lục Chi Nam".

"Rồi sao nữa ạ?".

Bây giờ tôi rất lo lắng, không biết hai người họ có nói gì với nhau nhiều không.

"Thằng bé Lục Chi Nam bây giờ đẹp trai hơn nhiều, vẫn lịch sự, nho nhã lại ân cần như vậy. Con nhìn lại mình đi, Lâm Tân. Ngày trước nhất quyết muốn chia tay với người ta, bây giờ con đã hối hận chưa?".

"Aiya, mẹ ơi. Sao mẹ lại nhắc lại nữa vậy?".

Ngay khi mẹ vừa đề cập đến chuyện ngày trước tôi chia tay Lục Chi Nam là bắt đầu lại quở trách tôi.

"Lục Chi Nam tính tình rất tốt. Khi thấy mẹ xách nhiều đồ như vậy, thằng bé cứ nhất quyết đòi lái xe đưa mẹ về nhà".

"Anh ấy đưa mẹ về nhà?!".

Giọng của tôi lớn đến mức tưởng chừng như tất cả mọi người trong công ty đều có thể nghe thấy. Sao đó tôi chợt nhận ra nếu nhỡ mà Lục Chi Nam cũng nghe được nên vội vàng che miệng mình lại.

Hóa ra hôm nay Lục Chi Nam đi làm muộn, chính là vì lý do này.

"Không sai, là thằng bé đã đưa mẹ về nhà, mẹ cũng không từ chối. Lại nhân cơ hội này mà cùng trò chuyện đôi chút".

"Hai người thì có chuyện gì để nói ạ?!".

Hiện tại đây tôi vô cùng lo lắng, tim thì bồn chồn không yên.

"Sao lại không có chuyện, chúng ta đã cùng trò chuyện không ít".

"Mẹ!".

Bây giờ tôi chỉ có thể thầm cầu nguyện mẹ tôi đừng nói điều gì nhảm nhí, và cũng đừng đem mấy chuyện cũ trong quá khứ của tôi ra kể hết.

"Được rồi, không nói thêm với con nữa. Mẹ đã add WeChat của Lục Chi Nam, cũng đã gửi cho con luôn rồi. Con kết bạn với thằng bé, rồi mời người ta tối nay đến nhà chúng ta ăn tối. Chỉ cần nói là dì đã làm cho anh món sườn xào chua ngọt mà anh thích là được".

"Mẹ muốn anh ấy đến nhà mình ăn cơm mẹ tự nhắn tin mời là được mà, sao lại phải là con?".

"Lâm Tân, đừng để mẹ mắng con. Nếu tối nay con không mời được Lục Chi Nam đến nhà chúng ta, mẹ sẽ biến con thành món sườn xào chua ngọt".

Ngữ khí của mẹ tôi kiên quyết, không cho phép tôi nửa câu từ chối, nói xong nhanh chóng cúp máy.

"Ôi, phiền chết mất!".

Tôi ném điện thoại lên mặt bàn.

Mẹ yêu dấu của con, chi bằng mẹ kề dao vào cổ con luôn đi.

[16]

Tôi do dự và đấu tranh trong lòng cả một buổi sáng, không biết có nên mời Lục Chi Nam đến nhà mình ăn tối hay không.

Nếu đi mời, bầu không khí chắc chắn sẽ ngượng ngùng đến mức tôi chuyển lên mặt trăng mà sống luôn quá.

Còn nếu không đi mời, chắc chắn mẹ sẽ tống cổ tôi lên mặt trăng.

"Thôi vậy, cứ đi hỏi thử. Nếu Lục Chi Nam từ chối thì sao? Ít nhất lúc đó tôi cũng có lý do để đối phó với mẹ".

Tôi đột ngột đứng dậy, với vẻ mặt đáng sợ, thậm chí còn suýt dọa Hà Nguyệt đang ngồi bên cạnh giật mình.

Tôi cẩn thận gõ cửa phòng làm việc của Lục Chi Nam.

"Mời vào".

"Lục tổng".

"Có chuyện gì vậy?".

"Chuyện là...".

Tôi vẫn còn bối rối, ngập ngừng không biết nên mở lời thế nào.

"Chuyện gì vậy, trông em có vẻ khó xử".

Lục Chi Nam nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.

"Vừa rồi mẹ gọi cho tôi, nói sáng nay anh đã đưa bà ấy về nhà".

"Ừ, lục lái xe đến công ty tôi tình cờ gặp dì. Thấy dì xách nhiều đồ như vậy nên thuận tiện đưa dì về nhà".

"Cảm ơn anh".

"Không có gì, đừng khách sáo như vậy".

Vẻ mặt của Lục Chi Nam bình tĩnh, khóe miệng hơi cong lên.

"Ờ thì, tối nay mẹ tôi muốn mời anh đến nhà ăn cơm. Nhưng thấy anh bận như vậy, nếu không có thời gian thì không đến cũng được".

Tôi nói càng lúc càng nhanh, trước khi Lục Chi Nam kịp phản ứng, tôi đã nhanh chóng nói xong.

"Con mắt nào của em nhìn thấy tôi bận?".

Lục Chi Nam bật cười.

"Nếu anh không muốn đi thì cũng không sao".

Tôi đã đưa cho Lục Chi Nam một lý do chính đáng rồi, anh còn không mau nhận đi.

"Làm sao em biết tôi không muốn đi?".

Lục Chi Nam nhếch khóe môi nhìn tôi.

Amh thật sự rất muốn đi hả.

"Dì đã nhiệt tình mời như vậy, làm sao tôi có thể từ chối được".

Lục Chi Nam nhẹ nhàng nói, nhưng tôi đã có thể tưỡng tượng ra khung cảnh bữa ăn tối nay.

"Được rồi, vậy tối nay anh đến nhé".

Tôi bấc lực, nhưng cũng không còn cách nào khác, xem ra bữa cơm tối nay được định sẵn là Tu La Tràng*.

(*) Tu La tràng (修罗场): Nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hẳn là từ chết tới bị thương.

[17]

Buổi sáng lo lắng, buổi chiều bồn chồn.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi lại không muốn tan làm đến vậy.

Càng gần đến giờ tan sở, lòng tôi càng hồi hộp.

Khi Lục Chi Nam bước ra khỏi văn phòng, suýt nữa thì đụng phải thư ký Trần đang bước vào.

"Lục tổng, chỗ văn kiện này cần anh ký tên".

"Nếu không gấp, cứ để trên bàn, ngày mai tôi đến ký. Tôi có việc phải về trước".

Lục Chi Nam bước ra khỏi công ty mà không hề ngoảnh lại.

Có việc phải về trước!

Vậy thì Lục Chi Nam sẽ không có thời gian đến nhà tôi ăn tối rồi nhỉ.

Trong lòng vui mừng, tôi cầm điện thoại lên định nhắn tin cho mẹ.

Kết quả lại nhận được tin nhắn từ Lục Chi Nam.

[Sau khi tan làm, ở dưới lầu công ty đợi tôi. Chúng ta cùng đi]

Không phải anh ấy còn bận công việc, sao còn đến ăn cơm nữa?

[Không phải anh còn có việc à?]

[Cũng không thể trì hoãn việc ăn uống được]

Vẫn là không thể nào thoát khỏi được sự sắp đặt của số phận.

[Được. Nhưng ở trước cửa công ty, nếu bị đồng nghiệp khác nhìn thấy thì không hay đâu]

[Không sao, có gì tôi sẽ giải thích]

[Được]

Đây là lần đầu tiên được tan sở mà tôi chậm chạp mãi không chịu về. Nếu là trước đây, tôi là người đầu tiên lao ra khỏi công ty trước nhất.

"Hạ Nguyệt, tớ muốn ở lại đây đợi một người. Cậu về trước đi".

Tôi chào tạm biệt Hà Nguyệt, cô ấy cũng không hỏi thêm gì, một mình lái xe về.

Tôi thẫn thờ nhìn xuống hòn đá dưới chân.

[Bíp Bíp!]

Tiếng còi xe làm tôi giật mình, lập tức ngẩng đầu lên.

Là Lục Chi Nam.

"Lên xe".

Tôi vội vàng nhìn xung quanh xem có còn đồng nghiệp nào trong công ty nữa không.

Sau đó, tôi nhanh chóng lên xe của Lục Chi Nam.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu