6. Phần 5 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[18]

Bầu không khí trong xe có chút ngượng ngùng.

Lục Chi Nam yên lặng lái xe, không nói gì nhiều.

"Nếu em thấy điều hòa trong xe lạnh thì cứ nói tôi".

"Ừm".

Lần cuối cùng tôi ở cùng với Lục Chi Nam ở trong một không gian nhỏ như thế này là trong một bữa tiệc xã giao, khi đó anh ấy đã say khướt.

Những cảnh tượng xảy ra đêm hôm đó lại bất chợt tràn về tâm trí tôi.

May mắn là xe chạy khá nhanh, chỉ mất tầm 20 phút là đến nhà tôi.

Chiếc xe đậu ở dưới khu nhà chỗ đỗ xe.

"Đồ trong cốp xe còn chưa lấy ra".

Tôi định đi đến hành lang, nhưng lại bị giọng của Lục Chi Nam ở phía sau gọi lại.

"Đồ gì vậy?".

Tôi quay lại, đầy nghi hoặc nhìn.

Trong cốp xe chất đầy quà.

"Sao anh mua nhiều vậy?".

Tôi mở to mắt nhìn Lục Chi Nam bê từng hộp quà này đến hộp quà khác ra ngoài.

Chuyện này, ai mà không biết còn tưởng nhà trai mang lễ vật đến xin cầu hôn nữa.

"Cũng không thể đến nhà dùng cơm với hai tay không được".

Đến cả Lục Chi Nam không thể cầm hết số quà bằng hai tay, nên giao cho tôi một ít.

"Hai hộp này là a giao* và táo tàu. Em bị thiếu máu nên mua cho em. Còn đây là mộc nhĩ trắng và tổ yến, cả dì và em đều có thể dùng".

(*) A giao (giản thể 阿胶; phồn thể 阿膠): Còn gọi cao/ keo da lừa, là một loại thuốc truyền thống của Trung Quốc, có công dụng bổ huyết, an thai, cầm máu, chữa chứng mất ngủ...

Lục Chi Nam cẩn thận giới thiệu từng món anh đã mua.

"Đây là hai hộp trà và rượu cho chú. Ở đây còn có hai hộp đồ ăn vặt, em ham ăn như vậy...".

"Lúc chiều anh nói có việc cần làm, là đi mua những thứ này?".

Tôi chợt nhớ ra lúc chiều Lục Chi Nam nói với thư ký Trần mình có việc phải làm, hóa ra là đi mua những thứ này.

"Đúng vậy".

Lục Chi Nam mỉm cười ngượng ngùng.

"Tôi nghĩ đã lâu rồi không gặp chú và dì nên mua thêm một ít".

"Ừ, nhưng mà, lát nữa anh đừng có nhắc đến ba tôi nhé".

Tôi cầm trà và rượu trên tay, ra hiệu với anh ấy.

"Tại sao?".

Vẻ mặt của Lục Chi Nam có chút khó hiểu.

"Một năm trước ba tôi bị bệnh rồi qua đời. Về sau đừng nhắc đến ba tôi trước mặt mẹ tôi là được".

Tôi rõ ràng cảm thấy được cơ thể Lục Chi Nam như đông cứng lại, trong mắt anh có chút kinh ngạc, sau đó lại gật đầu.

"Được".

"Đi thôi, mẹ tôi hẳn đang chờ chúng ta".

Lục Chi Nam và tôi ôm số túi quà cùng đi lên lầu.

[19]

"Ôi, Chi Nam. Dì nhớ con quá".

Mẹ tôi vừa mở cửa, vừa tươi cười vừa kéo Lục Chi Nam vào nhà.

"Sao mà con mua nhiều đồ quá vậy?".

Tôi vẫn còn đứng ngoài cửa, mẹ tôi làm như không nhìn thấy tôi, còn Lục Chi Nam là con trai của bà vậy.

"Đã lâu không đến thăm dì nên cháu có mua một chút quà".

Lục Chi Nam bị mẹ tôi ấn xuống ghế.

"Hôm nay dì làm món sườn xào chua ngọt mà con thích".

Mẹ tôi ngồi bên cạnh Lục Chi Nam, còn ân cần nắm tay anh.

"Vậy tối nay con được lộc ăn rồi".

"Con cứ ngồi đây nghỉ ngơi trước đi. Dì xuống bếp trước nhé".

Mẹ tôi đứng dậy đi về phía tôi.

"Lâm Tân! Vào đây giúp mẹ".

Giọng điệu và thái độ của mẹ tôi hoàn toàn thay đổi đảo ngược 360°.

"Mẹ nói cho con biết, Lâm nhi. Bây giờ Lục Chi Nam đã quay về rồi, con phải chăm sóc nó thật tốt. Một người con trai ưu tú như vậy thật sự rất khó tìm được".

Trong lúc nấu ăn, mẹ tôi ra sức thuyết phục.

"Mẹ, con và Lục Chi Nam đã chia tay lâu rồi".

Tôi đang bóc vỏ tỏi, sốt ruột trả lời.

"Chia tay rồi thì quay lại được mà".

"Vậy nếu bây giờ người ta có bạn gái rồi thì sao?".

"Nếu đã có bạn gái, thì hôm nay thằng bé sẽ không đến nhà mình ăn tối".

"Người ta cũng nói là đến đây để thăm mẹ, không phải đến gặp con".

Tôi hơi gắt lên.

"Con cũng cứng đầu hệt như ba con vậy".

Mẹ tôi bày ra món sườn xào chua ngọt đã được chuẩn bị xong.

"Chi Nam, rửa tay ăn cơm đi con".

Phụ nữ dù ở độ tuổi nào, thì cũng có khả năng thay đổi thái độ tức thì.

"Vâng, thưa dì".

Trong bữa ăn, mẹ giục tôi ngồi cạnh Lục Chi Nam.

Tôi không thể ngăn bà lại, vậy nên chỉ đành ngồi cạnh Lục Chi Nam, còn mẹ thì ngồi đối diện với chúng tôi.

"Chi Nam, ăn sườn đi, đừng khách sáo nhé".

Mẹ tôi gắp một miếng sườn vào chén của Lục Chi Nam, đôi mắt của bà tràn ngập ý cười.

"Cảm ơn dì".

"Chi Nam, hiện tại cháu đã có bạn gái chưa?".

Câu hỏi của mẹ làm tôi suýt bị miếng sườn trong miệng làm nghẹn.

Điều này cũng quá trực tiếp đi, chưa gì đã hỏi thẳng người ta.

"Hai năm qua cháu bận rộn công việc, không có thời gian để yêu đương ạ".

Lục Chi Nam nghiêm túc trả lời mẹ tôi.

"Không, không sao. Tân nhi nhà chúng ta cũng giống vậy. Hai năm qua không hẹn hò yêu đương gì, dì có giới thiệu đối tượng nhưng con bé không chịu đi".

Mẹ giới thiệu đối tượng cho con khi nào, tại sao có thể nói những chuyện vô lý mà hai mắt mở to như không có chuyện gì xảy ra vậy?

Dưới bàn ăn tôi điên cuồng khều chân mẹ để ra ngăn bà đừng nói thêm gì nữa.

"Mẹ, món sườn này hơi mặn".

Tôi nhanh chóng đổi chủ đề và ra hiệu cho bà đừng nói nữa.

"Mặn chỗ nào, là do con kén ăn thôi. Chi Nam con ăn thử xem, mùi vị thế nào?".

Mẹ tôi lại gắp thêm vài miếng sườn xào chua ngọt vào chén của Lục Chi Nam.

"Mẹ đừng gắp thêm cho anh ấy nữa. Trong chén của anh ấy toàn là sườn rồi kìa".

Tôi có chút tức giận, nhìn vào chén của Lục Chi Nam, trong đó toàn là sườn chua ngọt di mẹ tôi gắp cho.

Một nửa đĩa sườn xào chua ngọt giờ đây nằm trong chén của Lục Chi Nam.

"Không sao, Chi Nam, ăn thêm đi, ăn nhiều một chút. Trong bếp còn có canh rong biển chân giò. Để dì lấy cho cháu nhé".

Mẹ tôi đứng dậy đi vào bếp.

Tôi ngồi bên cạnh Lục Chi Nam khẽ lẩm nhẩm, dùng đũa chọc chọc cơm trong chén mình.

"Em đang lẩm nhẩm cái gì vậy?".

Lục Chi Nam gắp cho tôi vài miếng sườn chua ngọt trong chén của anh ấy.

"Em không phải cũng thích sườn xào chua ngọt hay sao? Một mình anh làm sao ăn hết được?".

"Nếu mẹ tôi mà nhìn thấy, bà sẽ mắng tôi trộm phần sườn chua ngọt của anh đấy".

Tôi gắp một miếng sườn, cho vào miệng nhai ngấu nghiến.

"Chi Nam, món canh chân giò này dì đã hầm rất lâu đó, ăn bổ lắm".

Mẹ tôi đưa cho Lục Chi Nam một chén canh chân giò lớn.

"Cháu uống nhiều một chút, rất bổ đó".

Tôi nhìn Lục Chi Nam mà không nhịn được cười.

Đối với buổi tôi này, mẹ tôi giống như 'điều tra nhân khẩu' vậy.

Liên tục hỏi Lục Chi Nam

Thiếu điều chỉ chưa hỏi mỗi bữa cơm trong hai năm qua anh đã ăn gì.

Cuối cùng cũng kết thúc bữa tối.

"Chi Nam, hay là đêm nay cháu nghỉ lại ở đây đi".

Mẹ yêu dấu của con ơi, điều này không nhất thiết phải nhiệt tình như vậy đâu!

"Dạ?".

Lục Chi Nam rõ ràng cũng quá ngạc nhiên trước sự nhiệt tình của mẹ tôi.

"Không tiện lắm đâu ạ".

Ngay cả Lục Chi Nam còn cảm thấy ngại nữa là.

"Trên đường đến đây không phải anh nói tối nay anh có một cuộc họp trực tuyến hay sao?".

Tôi nháy mắt với Lục Chi Nam, ra hiệu cho anh ấy nhanh chóng tiếp lời.

"Ồ, đúng nhỉ, cháu quên mất. Tối nay cháu còn có một buổi họp trực tuyến nữa".

Lục Chi Nam giả vờ như chợt nhận ra, từ chối lời đề nghị của mẹ tôi.

"Vậy à...".

Mẹ tôi còn chưa kịp nói xong thì tôi đã nhanh chóng ngắt lời bà.

"Mẹ, để con tiễn Lục Chi Nam xuống nhà trước. Chúng ta không thể làm chậm trễ công việc của anh ấy được".

Tôi đẩy Lục Chi Nam về phía cửa, sau đó quay sang nói với mẹ tôi.

"Vậy thì... Con tiễn Chi Nam về đi".

Mẹ tôi đứng ở cửa, biểu cảm miễn cưỡng không nỡ nhìn chúng tôi, nói một cách chính xác hơn là bà không nỡ để Lục Chi Nam rời đi.

[20]

Lục Chi Nam và tôi cùng đi xuống lầu.

Cả hai không hẹn mà đồng loạt thở dài nhẹ nhõm, rồi nhìn nhau cười.

"Mẹ tôi đôi khi nhiệt tình quá mức".

Tôi tiễn Lục Chi Nam đến chỗ anh đỗ xe, cười ngượng ngùng nhắc về bữa tối vừa rồi.

"Khách sáo rồi".

Bầu không khí có vẻ có phần gượng gạo, cả hai chúng tôi đều không biết nói gì tiếp theo.

"Vậy bây giờ anh về nhà à?".

Tôi có chút ngượng ngùng mở lời.

"Em có muốn tôi về không?".

Lục Chi Nam nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi có chút bối rối.

"Hay là, đi dạo một chút, tiện thể tiêu cơm luôn".

Tôi tránh ánh mắt của Lục Chi Nam, bị anh nhìn chằm chằm như vậy khiến má tôi bất chợt đỏ lên.

Gia đình chúng tôi sống trong một tiểu khu cũ, vốn không có mấy phương tiện giải trí.

Buổi tối, mọi người thường đi dạo trong công viên hoặc đến trung tâm thương mại.

Những ngọn đèn đường ở tiểu khu ánh sáng lờ mờ yếu ớt.

Lục Chi Nam và tôi đi cạnh nhau.

"Chuyện của chú, anh có hơi bất ngờ".

Lục Chi Nam chủ động phá vỡ sự lặng giữa chúng tôi.

"Khi phát hiện ra đã là giai đoạn cuối rồi, còn chưa kịp hóa trị đã...", tôi khẽ thở dài nói tiếp, "Cũng không sao đâu".

"Xin lỗi vì anh không thể đến thăm chú".

"Có gì đâu mà phải xin lỗi".

Cả hai chúng tôi đều nhỏ giọng nói, như thể không nỡ phá hỏng bầu không khí yên tĩnh của màn đêm tĩnh mịch.

"Thật ra, lúc đó em đã gửi thư tố giác đến hộp thư công việc của anh".

"Ồ".

"Anh nhìn tên 'Lâm Tân' của người tố giác, anh đã nghĩ, liệu có phải Lâm Tân mà anh biết không?".

"Anh có hy vọng người đó là em không?".

"Hy vọng".

Tôi hơi ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của Lục Chi Nam.

"Lúc đó anh lập tức đến bộ phận nhân sự để kiểm tra, vậy mà đúng là em thật".

"Vậy anh từ trụ sở chính chuyển đến đây làm gì? Ở chi nhánh này tuyệt đối không thể phát triển được như trụ sở chính".

Tôi hỏi Lục Chi Nam, trong lòng đầy ngờ vực.

"Bởi vì anh muốn gặp em".

Tôi ngây người, dừng bước, xoay người lại ngẩn ngơ nhìn Lục Chi Nam.

"Bởi vì anh muốn gặp em, muốn hỏi em hai năm qua em sống như thế nào?".

Lục Chi Nam cũng dừng bước, xoay ng8 lại và nhìn tôi.

"Em sống rất tốt. Còn anh thì sao?".

"Ang sống rất tốt, nhưng sẽ càng tốt hơn nếu bên cạnh anh có em".

Những lời nói của Lục Chi Nam khiến trái tim loạn nhịp.

"Hôm nay anh không có uống rượu, sao lại nói nhảm rồi".

"Đối với em, anh sẽ không nói nhảm".

Lục Chi Nam đứng dưới ánh đèn đường, ánh đèn phát ra ánh sáng yếu ớt phát ra sau lưng khiến cả người của anh ấy tỏa sáng rực rỡ.

Trong đêm tối, ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo như thực như hư.

Nóng như thiêu đốt kéo dài, mơ hồ càng ngày mơ hồ.

Lục Chi Nam nhìn tôi với đôi mắt sâu thẳm tựa như ánh sao rơi xuống biển sâu.

Tôi nhìn anh ấy, tôi thừa nhận rằng đối diện với Lục Chi Nam, trái tim tôi vẫn còn rung động.

Khác với lần đầu tiên rung động trước anh.

Khi đó là tuổi trẻ bồng bột và nồng nhiệt.

Còn lần này.

Là sự rung động của người trưởng thành chín chắn.

"Lâm Tân, chúng ta quay lại nhé".

Giọng nói của Lục Chi Nam rất mềm mại, nhẹ nhàng và kéo dài.

Mềm mại như bông, chạm khẽ vào tim tôi, nhẹ run lên.

Tôi đã đợi câu này từ rất lâu rồi.

"Thật ra, ngày đó khi em nói chia tay, anh chỉ cần nói một câu giữ em lại, em liền lập tức quay đầu lại".

Tôi có chút nghẹn ngào, hai mắt có chút cay cay, cổ họng như có một viên kẹo chua kẹt lại.

"Anh xin lỗi, Lâm Tân".

Lục Chi Nam rơi nước mắt, nắm lấy tay tôi và ôm tôi thật chặt.

Tôi dựa vào lòng của anh ấy, vòng tay ôm thắt lưng của anh, không kìm được mà rơi nước mắt.

Nước mắt và trái tim là hai thứ không thể dối lừa con người.

"Hai năm chúng ta chia tay, anh chưa từng yêu ai cả".

Lục Chi Nam vùi đầu vào hõm cổ tôi, giọng nói có chút nghẹn ngào.

"Em cũng vậy".

Tôi xoa xoa lưng anh ấy, nhẹ nhàng đáp.

Đó là sự trân trọng và thành ý lớn nhất của chúng tôi dành cho mối qua hệ này.

Chúng tôi chỉ là một con người bình thường, gặp phải những chuyện thăng trầm cũng là chuyện hiển nhiên.

Những sự tiếc nuối và nhớ nhung dày vò con người ta sau khi chia tay.

Cũng không còn nữa.

Cả hau chúng tôi đều bỏ lỡ đối phương trong hai năm.

Nhưng thật tốt.

Vì cuối cùng người đó vẫn là anh.

[21]

Lục Chi Nam nắm tay tôi không muốn rời.

Tôi đưa anh ấy đến bãi đỗ xe.

"Được rồi, cũng đã muộn rồi. Trên đường về anh lái xe cẩn thận một chút".

"Anh muốn đêm nay ở cùng em".

"Sau này chúng ta còn ở bên nhau lâu dài, anh chỉ lo lắng đêm nay thôi sao?".

Lục Chi Nam không trả lời, tôi biết anh ấy thích giận dỗi vô cớ trước mặt tôi.

"Nhân tiện thì, em hy vọng mối quan hệ giữa chúng ta tạm thời đừng công khai ở công ty".

Tôi ôm Lục Chi Nam, thì thầm nói.

"Tại sao?".

Lục Chi Nam buông tôi ra, vẻ mặt nghiêm túc của anh khiến tôi bật cười thành tiếng.

"Anh vừa đến công ty chưa lâu, em sợ nếu bây giờ chúng ta công khai mối quan hệ, thể nào cũng có lời đàm tiếu".

"Anh không sợ những lời nói đó".

Biểu cảm tức giận của Lục Chi Nam thật sự rất buồn cười.

"Ngoan nào, nếu như anh không nghe lời, em sẽ không đồng ý ở cạnh anh nữa".

Tôi buông lời đe dọa.

"Được rồi".

"Hơn nữa, yêu đương vụng trộm thật sự rất thú vị".

Tôi ghé sát vào tai anh, hạ giọng.

"Ồ, hóa ra là em thích kiểu này à".

Lục Chi Nam nhướng mày, như chợt hiểu ra điều gì đó.

"Được rồi, em đùa thôi. Anh mau về đi, đi đường cẩn thận".

Anh ấy miễn cưỡng nhìn tôi rồi chậm chạp lên xe.

"Vậy ngày mai chúng ta gặp lại".

Lục Chi Nam kéo cửa kính lái xuống rồi thò đầu ra ngoài

Anh ghé sát vào tai tôi thì thầm, "Anh yêu em, Lâm Tân".

Tôi đứng bên ngoài, cũng ghé sát vào tai Lục Chi Nam thì thầm, "Em yêu anh, Lục Chi Nam".

Tôi nhìn anh lái xe đi với ánh mắt không nỡ.

Nhưng tôi nghĩ chúng tôi vẫn còn một tương lai tươi sáng, tôi khó có thể giấu được nụ cười trên khóe môi.

Thật may mắn, đi một vòng lớn như vậy, chúng ta vẫn về lại bên nhau.

(Hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu