Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) Bản chuyển thể thuộc quyền sở hữu của Nguyệt Tịch Hoa Thần, chỉ up wattpad và facebook, vui lòng KHÔNG reup dưới mọi hình thức!!

________________________________

16.

Đêm nay, sấm sét, mưa rơi, tôi không thể phân biệt được đâu mưa đâu nước mắt, tôi bất tỉnh sau khi rơi xuống hồ.

Khi tỉnh dậy căn phòng trống rỗng, không có ai ở nhà, Duyệt Duyệt vẫn còn đang ngủ.

Tôi nhìn bản thân trong gương, "Chúng ta biến về rồi."

Tất cả mọi thứ hình như vào đêm qua đã kết thúc rồi.

Không có lý do gì để ở lại nhà Nhậm Hào, tôi thu dọn hành lý đã mang theo, tủ quần áo chất đầy những thứ mà trước đây Nhậm Hào đã mua.

Tất cả đều mang đi hết!

Không ham rẻ thì không phải hảo hán!

Tốt xấu gì cũng là mua cho tôi mặc.

Tôi tiện tay lấy một cái vali lớn của Nhậm Hào, đang chuẩn bị ra ngoài.

Khi tiếng mở cửa vang lên, tôi không cẩn thận đá chân vào vali, đau đớn ngồi xổm xuống đất.

"Sao em lúc nào cũng bất cẩn như vậy?"

Nhậm Hào ném trái cây và rau vào cửa, rồi chạy về phía tôi.

Anh nhẹ nhàng bế tôi đặt lên sofa rồi giúp tôi cởi tất, thoa thuốc.

Chết tiệt, bây giờ nhìn thấy Nhậm Hào trái tim tôi thực sự rung động.

Cúi đầu xuống, một trận ủy khuất lại xông lên.

Nếu anh ấy thích người khác, tại sao anh ấy phải đối xử tốt với tôi như vậy.

"Từ ngày em đến, trong nhà không thể không có một chút rượu thuốc và băng cá nhân."

"Này, hành lý to như vậy, em muốn mang theo bao nhiêu đồ để chạy trốn vậy?"

Nhậm Hào kéo vali về phòng.

Hẹp hòi như vậy sao?

"Anh làm như này rất dễ làm cho người khác nghĩ nhiều."

Tôi mới không phải là người lòng vòng như Hải Phòng, mặc dù tôi suýt chút nữa bỏ chạy..

Nhậm Hào quỳ xuống trước mặt tôi, ngẩng đầu và nhìn vào mắt tôi, "Em đang nói gì vậy?"

"Anh không hiểu sao? Nếu như anh thích người khác, thì không nên đối với em tốt như vậy."

Nhậm Hào cau mày, rất nhanh đã duỗi nó ra, anh cười tươi và đưa tay vén tóc tôi ra sau tai.

Giống như một trò đùa, "Nói như vậy là em thích anh?"

Tôi không chịu thua, "Thế thì làm sao."

"Thế em có muốn cùng cô ấy cạnh tranh công bằng không?"

17.

"Tra nam!"

Tôi buột miệng nói ra, Nhậm Hào bị tôi làm cho giận rồi.

Anh đứng dậy thu dọn rau củ ngoài cửa đi vào phòng bếp, "Lát nữa mẹ anh đến ăn cơm, hỏi về chuyện đính hôn."

"Đính hôn gì? Nhậm Hào! Anh có ý gì?!"

Tôi nhảy lên và chạy về phía anh ấy.

"Lần trước đến nhà của anh, em từ chối Tô Mạn Mạn, không định trả lại cho anh một người vợ à?"

Nhậm Hào, người đã trở lại sau khi thay đổi cơ thể, cực kỳ không biết xấu hổ.

Anh ấy trước đây cũng không thế này mà?

"Đó là anh từ chối!"

"Nhưng cha mẹ anh đều cảm thấy là em từ chối."

Tôi không còn gì để nói, khuôn mặt lúc đó nói thực sự là của tôi.

Nhậm Hào khéo léo thắt chiếc tạp dề màu hồng mua lúc trước, thấy tôi nhảy lò cò một chân, anh một tay ôm eo tôi, bế tôi trở lại sofa.

"Ngoan ngoãn ngồi đây đi, nghe lời."

Tôi choáng váng đầu óc, không hiểu sao Nhậm Hào tối hôm qua nói thích một người mấy năm mà sao hôm nay lại dính tới tôi rồi?

Một lúc sau, mẹ của Nhậm Hào đến nhà.

Bà ấy trông vẫn thân thiết, một thân váy suông, tài xế phía sau bưng hai thùng đồ đặt xuống rồi rời đi.

Tôi đứng dậy chào, không chút suy nghĩ: "Mẹ, mẹ đến rồi."

Mẹ của Nhậm Hào đáp lại tôi với khuôn mặt rạng rỡ, Nhậm Hào ở bên cạnh xem chuyện vui không thể nhịn cười được.

Não tôi quay vòng vòng, tôi bây giờ là Quý Nguyệt!

Tôi hoang mang vội sửa: "Không phải, là dì, dì."

"Cũng có thể gọi mẹ được rồi." Nhậm Hào kéo tay tôi ngồi xuống, "A Hào mới sáng sớm đã gọi cho mẹ, bảo mẹ đến nói chuyện đính hôn với con."

Nhậm Hào vội vàng, "Mẹ, con làm gì có nói vậy? Là mẹ nói muốn qua đây mà."

Lần này đến lượt tôi xem chuyện hề của Nhậm Hào.

"Đều như nhau cả, lần trước ở nhà mẹ nhìn thấy Nguyệt Nguyệt chăm sóc con, lại không cho con cưới Tô Mạn Mạn, mẹ chính là thích điểm này của Tiểu Nguyệt."

Mẹ Nhậm Hào vỗ tay lấy tay tôi một cách nhẹ nhõm, tôi thực sự muốn nói với bà ấy rằng Quý Nguyệt lúc đó không phải là tôi.

"Tiểu Nguyệt, con không cần ngại, đêm đó dì đều nhìn thấy rồi."

Nói đi nói lại, mẹ Nhậm Hào nói bản thân tôi xấu hổ?

18.

Vậy thì tôi càng tò mò!

"Dì, đêm đó làm sao? Dì nhìn thấy cái gì ạ?"

Tôi cúi người, Nhậm Hào muốn ngắt lời: "Đi nấu cơm đi."

Nhận lệnh, Nhậm Hào ngoan ngoãn đi về phía nhà bếp với vẻ mặt khó chịu.

Mẹ của Nhậm Hào mỉm cười, rồi ghé sát vào tai tôi, "Tiểu Duyệt, đừng ngại với dì. Vào đêm sinh nhật của bố A Hào, con trông chừng A Hào, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, đổ nước lên đầu giường, dì nghĩ đây không phải là lần đầu tiên của con ở đây. "

Xác thực, Quý Nguyệt tới nơi này không phải là lần đầu tiên.

"Con lén lút hôn A Hào của chúng ta, dì vô tình nhìn thấy rồi!"

"A?"

Tôi lộ vẻ kinh hãi, mẹ Nhậm Hào che miệng cười nói: "Người trẻ tuổi, đừng ngại, dì đều hiểu mà."

"Con cùng A Hào như vậy, Dì thật sự hoài niệm khi các con còn bé."

"Dì, khi bọn con còn bé là sao?"

Giọng tôi run run, không hiểu tại sao.

"Tiểu Nguyệt, con thật sự không nhớ dì à! Năm con năm sáu tuổi, dì dẫn A Hào đến đến sống ở đối diện nhà con."

Tôi gãi đầu, có chút ấn tượng mơ hồ.

Khi tôi còn nhỏ, có rất nhiều gia đình sống đối diện nhà tôi.

"Lần trước quá vội vàng, dì cũng chưa nhìn kỹ con, sau này mới rõ ra con."

"Chính là lúc khi con còn bé đến nhà dì xin kẹo, nói là mẹ con muốn ăn kẹo của nhà dì."

Tôi đập đầu mình!

Chút khôn vặt như vậy quả thực chuyện là tôi làm.

Sau đó, một cậu bé còn sổ mũi ngày ngày đi theo tôi đến từng nhà xin kẹo, kẹo cậu ta mang đi cho cũng rất nhiều.

Đó là Nhậm Hào!

19.

"Sau này em trai của A Hào gặp tai nạn xe, dì và A Hào được bố nó đón về."

Tôi gật đầu, chiều hôm đó đi học về, cửa đối diện vắng tanh.

Mẹ Nhậm Hào nói đến đây vẻ mặt buồn bã, bà liếc nhìn Nhậm Hào đang bận rộn trong bếp, cố ý hạ thấp giọng.

"Bên ngoài đều đồn rằng A Hào là con ngoài dã thú, Tiểu Nguyệt con đừng để bị ảnh hưởng bởi điều này. Rất lâu trước khi ba nó liên hôn, chúng ta đã lĩnh chứng rồi, sau đó mới có A Hào, nhưng vẫn bất đắc dĩ phải chia tay. "

Tôi lắc đầu, tôi không quan tâm đến điều này.

"Đây là nguyên nhân khiến Nhậm Hào trầm cảm sao?"

"Thân phận không được công nhận, yêu cầu khắt khe của bố, công việc kinh doanh của gia đình mà anh ấy phải gánh vác, con cũng hiểu gánh nặng mà anh ấy phải gánh vác."

Mẹ của Nhậm Hào nhẹ khóc: "Dì cũng chỉ phát hiện ra rằng khi nó đăng ký nuôi một con gâu đần tên là Duyệt Duyệt, vì vậy dì mới mơ hồ biết được trạng thái tinh thần của thằng bé."

"Lần trước nhìn thấy nó đưa con về nhà, trạng thái tinh thần tốt lên rất nhiều, dì thật sự rất vui vẻ."

"Hai người đang nói cái gì vậy?"

Không biết Nhậm Hào đã đứng sau lưng chúng tôi vào khi nào, mặt của mẹ của Nhậm Hào vẫn còn nước mắt đọng lại.

Tôi ngẩng đầu, "Bí mật của con gái, anh đừng quan tâm."

"Không có việc gì, chỉ là đưa cho Tiểu Nguyệt bảo vật gia truyền mà bà ngoại con cho mẹ."

Tôi sững sờ quay đầu lại, mẹ Nhâm Hào đã mở hai chiếc hộp, lấy ra một chiếc vòng ngọc, muốn đeo cho tôi.

"Dì à, cái này quá quý giá rồi."

Tôi vội xua tay, điều quan trọng nhất là tôi chưa có đồng ý đính hôn với Nhậm Hào.

Chúng tôi thậm chí còn không phải là quan hệ bạn trai và bạn gái!

"Cầm lấy đi, vợ."

20.

Tôi chết lặng.

Nhất thời không phản ứng, chiếc vòng đã trên trong tay tôi.

Sao lại giống cảm giác bị bán đi nhỉ?

Ba người chúng tôi cùng ngồi ăn cơm, ăn xong Nhậm Hào tiễn mẹ xuống lầu.

Nước bắn tung tóe lên tay, tôi thất thần trong lúc rửa bát đĩa.

Vì vậy, người mà Nhậm Hào nói rằng đã thích từ lâu chính là tôi.

"Không phải anh bảo em ngồi đợi anh sao?"

Hơi thở của Nhậm Hào phả ra từ bên tai tôi, hai tay anh ấy vòng qua eo tôi càng làm chúng tôi gần hơn một chút.

Tôi không cảm thấy giọng mình đã mềm mại hơn: "Bạn nhỏ Nhậm Hào, anh thích em sớm như vậy, có phải là sớm quá không?"

"Vậy hôm nay em mới nói thích anh, có phải là quá muộn rồi không?"

Nhậm Hào nghịch quanh eo tôi, chơi trò lưu manh và không trả lời câu hỏi của tôi.

Tôi hờn dỗi, "Vậy thì chúng ta không phải mối quan hệ bạn trai bạn gái, làm sao đính hôn rồi?"

Nhậm Hào đường đường chính chính nói: "Tối qua khi anh hỏi em, không phải là em đồng ý rồi sao?"

Cụm từ "cô ấy sẽ đồng ý" trong đầu tôi giống như tự lấy đá đập vào chân mình.

Tôi tức giận quay người lại nhưng vẫn bị Nhậm Hào ôm vào trong lòng.

Vừa quay lại, môi và răng đều bị một luồng hơi thở nóng bỏng xâm chiếm, da thịt cảm thấy một luồng nhiệt không thuộc về mình.

Tôi không ngừng ngả người ra sau, Nhậm Hào không có ý định từ bỏ sự xâm lược này.

Cho đến khi tay tôi chạm vào dòng nước, sự lạnh lẽo đánh vào thần kinh tôi.

Tôi đẩy anh ra, gằn từng chữ, "Cái đó không tính."

Một lúc sau, Nhậm Hào cầm lấy tay đang đeo vòng và hôn thật sâu.

"Anh rất nhớ em, Quý Nguyệt. Em có muốn ở bên anh không?"

Trong đôi mắt ấy toàn là tôi, tôi đã xác định được câu trả lời, hai tay ôm lấy cổ anh mà hôn.

"Trong phòng bếp có phải kích thích quá không?"

Đôi mắt anh long lanh, màu son của tôi loang lổ trên khóe miệng anh, đôi mắt ấy như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

Trong giây tiếp theo, chân tôi bay lên không trung và tôi được anh ôm kiểu công chúa đi vào phòng tắm.

"Anh muốn làm gì thế?"

Tôi biết rõ còn hỏi, mặt đã đỏ từ lâu.

"Sao lại ngại, trước đây không phải ngày nào em cũng tắm cho anh sao?"

Tôi cứng miệng: "Đó là cơ thể của em!!!"

"Sợ cái gì, có cái gì em chưa xem qua đâu."

Khi đến gần cửa, Duyệt Duyệt nghĩ rằng tôi đang bị bắt nạt, nó đột nhiên cắn quần của Nhậm Hào và không chịu buông ra.

"Duyệt Duyệt—"

Nhậm Hào đau khổ than khóc, bất đắc dĩ bảo tôi điều chỉnh nhiệt độ của nước trước.

Khi anh quay lại sau khi dụ Duyệt Duyệt xuống phòng làm việc ở tầng dưới, tôi đã xấu hổ và trốn trong phòng.

Nghe thấy tiếng bước chân vội vàng của anh, sau đó phát hiện ra tôi không ở phòng tắm liền hét lên.

"Anh sẽ bị trầm cảm nếu em không đến đấy, vợ à."

Tôi thực sự lo lắng về trạng thái tinh thần của Nhậm Hào.

Đóng cửa, kéo rèm tắm che đi những thứ không phù hợp với trẻ em.

"Không phải em rất tò mò sao?"

"Không phải anh bảo em đừng cái gì cũng tò mò sao?"

"Em nghe lời anh sao?"

"Đó là điều em tò mò khi còn trong cơ thể anh!"

"Bây giờ nó cũng có thể ở trong cơ thể em."

"Anh vô lại."

"Anh có thể càng vô lại."

"Đợi chút, thẻ đen vẫn là của em?"

"Đúng."

"Phó chủ tịch thì sao?"

"Đúng vậy!"

Hoàn~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro