Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) Bản chuyển thể thuộc quyền sở hữu của Nguyệt Tịch Hoa Thần, chỉ up wattpad và facebook, vui lòng KHÔNG reup dưới mọi hình thức!!

________________________________

11.

Khi thư ký hỏi tôi từ chối đến sinh nhật chủ tịch vì phải bàn công việc đúng không, tình cờ Nhậm Hào đang rửa bát đĩa.

Tôi trả lời: "Không cần, tôi sẽ đến đúng giờ."

Tại sao lại từ chối cùng bố trải qua tiệc sinh nhật?

Vừa hay có thể đào ra một số tài liệu của Nhậm Hào.

Nhậm Hào sau khi nghe thấy tin này trông không vui lắm, anh ấy nhấc điện thoại lên nhiều lần rồi lại đặt xuống.

Cho đến khi điện thoại hiện cuộc gọi từ mẹ.

"Nghe đi." Nhậm Hào bật loa ngoài và đưa điện thoại cho tôi.

"Alo, mẹ." Nói xong câu này, tôi nhìn ánh mắt của Nhậm Hào và chần chừ một lúc.

Đầu bên kia điện thoại rất lâu không nói gì, một lúc sau mới run giọng nói: "A Hào, con đã bao lâu không về nhà rồi, mẹ đợi con về."

"Được." Nhậm Hào tự trả lời.

Xe để ở sân sau nhà họ Nhậm, một biệt thự lớn ở phía sau một ngọn núi danh lam thắng cảnh, khí thế thanh cao.

Trước khi xuống xe, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Tô Mạn Mạn mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, "Bố, con thực sự không muốn nhìn thấy Nhậm Hào nữa."

"Lần trước anh ta gọi một con chó là sếp, sau đó nhanh chóng đem con từ trên giường xuống." Nghe vậy, Nhậm hào và tôi thất thần nhìn nhau, cảnh tượng đó thực sự khiến Nhậm Hào lộ ra mình là kẻ điên.

Ngay sau đó liền nghe thấy, "Anh ta chỉ là một đứa con hoang của Nhậm gia, sao cứ phải dính lấy hắn?"

Tôi thận trọng liếc về phía Nhậm Hào, đôi mắt anh trống rỗng.

Tôi nghĩ đó là lý do tại sao anh không muốn về nhà.

Không hiểu sao, tôi rướn người về phía trước, lấy tay bịt lấy tai anh lại.

Tô Cường lạnh lùng trả lời: "Con hoang thì cũng là thiếu gia chân chính duy nhất có thể thừa kế Nhậm gia."

"Đứa con trai út Nhậm gia thật sự không tỉnh lại sao? Con ra tay với anh ta còn không được sao?

"Nếu nó có thể tỉnh lại thì lúc đó còn mang Nhậm Hào trở về làm gì?"

Bộ não của tôi vẫn đang xử lý thông tin khổng lồ và phức tạp này, nhưng đôi tai của tôi đã bị Nhậm Hào bịt kín.

"Anh không muốn em biết điều đó." Anh ấy giống như một chú nai con bị thương.

Tôi muốn bảo vệ anh ấy.

Tôi xoay người mở cửa xe, đứng dậy đi về hướng Tô Mạn Mạn, nở nụ cười giả dối.

"Đã lâu không gặp, quản lý Tô." Thấy mặt Tô Mạn Mạn và Tô Cường tái lại, tôi quay ra làm mặt quỷ với Nhậm Hào ở phía sau.

Anh cuối cùng cũng cười rồi.

12.

Tiệc sinh nhật của chủ tịch Nhậm không khác gì một bữa tiệc doanh nghiệp cao cấp, tôi dành cả đêm để xã giao.

Ở giữa có một khúc nhạc đệm nhỏ, tôi đã không cần thận làm vỡ một chiếc cốc.

Ở nhà là vậy đó.

Nhậm Hào trước sau như một mắng tôi, "Đồ ngốc, có thể đừng lúc nào cũng hấp tấp như vậy được không?"

Tôi cảm thấy áy náy, đang định đưa tay nhặt mảnh thủy tinh vỡ, Nhậm Hào lại càm ràm, "Đừng động, nghe lời. Đừng để nó cắt vào tay em, để anh làm."

Vừa nói, anh vừa nắm lấy tay tôi xem có bị thương không, rồi cầm lấy cây chổi mà dì giúp việc trong nhà đưa cho.

Không biết từ lúc nào, cả khán phòng lại im lặng: "Lão Nhậm, hình như tiểu tử Nhậm Hào đã có người quản rồi, con gái nhà tôi sợ không lọt được vào mắt nó."

Hỏng rồi, tôi hình như đã đóng lại cánh cửa liên hôn của Nhậm gia rồi.

Không ngoài dự đoán, ngay sau khi bữa tiệc kết thúc, chủ tịch Nhậm đã gọi tôi và Nhậm Hào vào phòng làm việc.

Ngồi bên trong là một người dì mà tôi chưa từng gặp trong bữa tiệc, nhưng tôi cảm giác hơi quen quen.

"Mẹ cũng không biết gọi nữa à?" Vị chủ tịch già quay lưng lại và hút một điếu xì gà có giá trị.

Hóa ra người dì này là mẹ của Nhậm Hào.

"Mẹ", tôi do dự hết lần này đến lần khác nhìn Nhậm Hào bên cạnh, "Đây là Quý Nguyệt, phó tổng công ty con."

Chủ tịch Nhậm già vẻ mặt ủ rũ nói: "Là phó tổng mà con đã mang về nhà rồi?"

Ngược lại, mẹ của Nhậm Hào yêu mến gật đầu: "Tôi thấy đứa trẻ này thân thiết một cách khó hiểu."

"Bên phía Tô tổng đã có tâm tư muốn gả con gái Tô Mạn Mạn cho con không phải ngày một ngày hai rồi."

Quả nhiên, Nhậm Hào và tôi vẫn chưa phải là một cặp, liền bị bố anh ấy sẽ phản đối rồi.

Tôi hỏng chịu đâu, ít nhất cũng phải đưa tôi một tấm chi phiếu rồi tùy ý điền số chứ!

13.

"A Hào, ý của cha con là nếu con và Quý Nguyệt đã ở bên nhau rồi, thì chúng ta sẽ cự tuyệt Tô tổng bên này."

A?

Nhậm Hào nhàn nhạt nói: "Cứ như vậy đi."

Này, tôi đang dùng skin Nhậm Hào, anh có thể ngừng nói chuyện được không?

Tư tưởng tiến bộ của bố mẹ Nhậm Hào có chút bất ngờ, nhưng cũng vì vậy mà qua đêm ở nhà Nhậm Hào làm tôi dễ chịu hơn nhiều.

Ngày hôm sau, tôi ngủ trong phòng Nhậm Hào cho đến khi tự tỉnh.

Trong lúc sững sờ, mẹ Nhậm Hào nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi: "Con trai tỉnh rồi à?"

"Đã lâu không thấy con an ổn ngủ một giấc, gần đây con có ngủ được không?"

"Đồ ăn đâu? Có ăn đủ bữa không? Nghe dì nói tối hôm qua con ăn nhiều lắm, thế có biết được món nào là mẹ làm không?"

Tôi không biết làm sao, nên gật đầu.

"Gần đây con có đi gặp bác sĩ không?"

"Có chuyện gì thì đừng nhịn ở trong lòng nữa."

Đôi mắt của mẹ Nhậm Hào lộ vẻ lo lắng và buồn bã, tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Nhớ đến việc sống chung dưới một mái nhà với Nhậm Hào, khi tôi thức dậy vào nửa đêm anh ấy nếu không phải đang làm việc thì sẽ là đang ngồi ngây ngốc.

Nói tóm lại là không ngủ.

Trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng kỳ lạ, muốn xin giấy chứng nhận nhưng không dám hỏi thẳng.

"Mẹ ơi, con biết bơi không?"

"Tiểu tử ngốc, ngươi khi còn bé con là quán quân bơi lội đấy."

Tôi không dám tin rằng, ngày Nhậm Hào rơi xuống nước có lẽ là anh ấy nhảy xuống và con gâu đần muốn cứu anh ấy.

Tôi đã kiểm tra chứng chỉ ESA trên mạng và nó là một chứng chỉ dành cho động vật được các bác sĩ hoặc chuyên gia tâm lý cấp để mang lại sự thoải mái, hỗ trợ tinh thần cho bệnh nhân.

Dựa trên trí nhớ của mình, tôi đã tìm kiếm trang web cấp chứng chỉ ESA và sau khi gọi điện tôi nhận được câu trả lời——

Duyệt Duyệt là chú chó hỗ trợ tinh thần mà Nhậm Hào đã đăng ký.

Và tôi, Nhậm Hào, bị trầm cảm.

14.

Vì sợ anh lại có ý định tự tử nên tôi lúc nào cũng đi theo anh.

Nó giống như là cặp song sinh dính liền vậy.

Cùng ăn nấu ăn, nhưng con dao nhất định phải là do tôi giữ.

Tôi đưa anh ấy đi dạo, nhưng không được lại gần nước.

Anh ấy cũng sẽ chủ động rủ tôi đi mua sắm, mua cho mình một đống quần áo đẹp, túi xách và trang sức.

Được rồi, xem như là mua cho tôi vậy.

Nhưng tôi lúc nào cũng lo lắng tự hỏi xem liệu đó có phải là một dạng nghiện do trầm cảm gây ra không?

Đến nỗi sau đó khi tôi đi vệ sinh, tôi luôn cảm thấy có rất nhiều nguy hiểm.

"Quý Nguyệt, anh không có hứng thú đối với thân thể em, em có thể đừng đề phòng anh như đề phòng trộm được không?"

Nhậm Hào ở một bên sau rèm trong phòng tắm, tôi đưa tay thoa sữa tắm lên người anh ấy.

"Không được, anh không được đụng vào cơ thể em."

(*) Trans-tờ: Vầng bà sờ soạng hết người của người ta rồi giờ không cho người ta sờ lại là saoooo=))))))))

Đó là một cái cớ tốt.

"Trước đây em vẫn để anh tắm một mình mà."

"Hiện tại không được!"

"Em sẽ không phải bắt đầu biết xấu hổ chứ?"

Có tiếng cười tự mãn phát từ bên trong, tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Tôi véo mạnh vào eo của "tôi", Nhậm Hào "rít—" một tiếng vì đau.

Sau khi tắm xong, chúng tôi như thường lệ ngồi trên sofa xem phim hài kịch, đây cũng là đề xuất của tôi.

Nếu nói như vậy, Nhậm Hào thực sự đồng ý với tất cả các yêu cầu của tôi.

Nhìn góc nghiêng của anh ấy, tôi thật mong thời gian đừng nhanh đến ngày mưa lớn để hoán đổi lại thân thể.

Khi bộ phim sắp kết thúc, Nhậm Hào đã ở rất gần tôi mà không hề hay biết.

"Có phải em biết rồi không?"

Hơi thở nóng ẩm của anh phả vào tai tôi, bầu không khí vốn đã căng thẳng càng khiến tôi thêm lúng túng.

Thấy tôi không nói, anh nghẹn ngào nói: "Hôm đó anh không biết chuyện gì xảy ra, anh đứng bên hồ rất lâu, rồi đột nhiên rơi xuống."

Tôi quay lại và bắt gặp ánh mắt trống rỗng của anh.

Tôi lấy hết can đảm để ôm lấy anh, dùng cái ôm để nói rằng tôi ở đây rồi.

Ánh mắt anh sáng lên, "Cho nên mấy ngày nay em thay đổi như vậy để làm anh vui vẻ?"

Tôi gật đầu, "Nhưng phần lớn là biến khéo thành vụng rồi."

Đúng vậy, luôn có cảm giác tôi đi theo Nhậm Hào để gây rối.

Nhậm Hào hơi nhướng mày, "Yên tâm đi, hiện tại anh sẽ không làm thế đâu."

Sẽ không tìm đến cái chết nữa.

Tôi không hề cảm thấy anh nắm tay mình chặt hơn, lòng bàn tay đã lấm tấm những giọt mồ hôi.

"Anh cần phải chăm sóc em, chăm sóc cái cuộc sống ngu ngốc của em, vì vậy, anh hy vọng em không cần phải học làm cái gì hết."

Tôi luôn nghĩ mình phải chăm sóc anh để cứu anh, nhưng thực tế, anh ấy chỉ muốn mọi người cần anh ấy.

15.

Ngày mưa đến như đã dự tính.

Vào ngày này, từ tối đã có mưa lớn.

Tôi là một chiến sĩ tình yêu, tôi ôm chặt Nhậm Hào và bước từng bước về phía hồ.

Đây giống như một huyền thoại tình yêu, ý nghĩa của cái chết.

"Chúng ta sắp biến trở về rồi."

Tôi không muốn bị mơ hồ khó chịu, tôi muốn dũng cảm làm một người thực sự đứng bên cạnh Nhậm Hào.

Chứ không phải dựa vào việc hoán đổi thân thể.

Tôi lấy hết can đảm, "Hay là chúng ta trao đổi một bí mật trước khi trao đổi thân thể nhé?"

"Được, anh cũng có một chuyện rất quan trọng muốn hỏi em."

Câu trả lời của Nhậm Hào khiến tôi rất mong đợi.

Nếu đó là một lời tỏ tình, tốt hơn hết Nhậm Hào nên nói trước.

"Vậy anh đi trước đi."

Tôi đã cố gắng hết sức để che giấu nụ cười của mình.

Anh nói chuyện thong thả, như đang kể chuyện.

"Anh đã có người mình thích từ rất lâu rồi."

"Anh không muốn dùng bộ mặt rách nát để đối mặt với cô ấy, vì vậy cô ấy không nhận ra lúc nào anh vui lúc nào anh buồn."

"Nhưng bây giờ anh ổn rồi, chúng ta cũng cần phải đổi lại. Anh muốn đích thân nói với cô ấy rằng tôi đã không có một ngày nào anh không nhớ cô ấy."

Đầu óc tôi trống rỗng, người đó không phải là tôi.

"Em có nghĩ rằng nếu cô ấy nhận ra anh, cô ấy sẽ đồng ý ở bên anh không?"

Giọng của Nhậm Hào rất nghiêm túc, anh ấy nhìn tôi với ánh mắt chờ đợi.

Tôi giấu sự thất vọng, cố nặn ra một nụ cười: "Cô ấy sẽ đồng ý."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro