Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Bliebe

Beta : Mễ

===========

1.

Tôi chính là cái người "Chu Nhượng Trần mà nghe được sẽ cảm thấy xui xẻo lắm đó" - Diệp Thanh.

Lớp 10 vừa khai giảng, sách của tôi đã bị người khác lấy cắp.

Giáo viên chủ nhiệm trách tôi không biết giữ gìn sách vở, gây rắc rối cho ông ấy, nên để tôi tự nghĩ cách mà tìm.

Khi mẹ tôi biết tin đã xông vào trường, đến trước cửa lớp nắm lấy cổ áo thầy chủ nhiệm, mắng ông ấy làm chậm trễ việc học của con mình. Thậm chí còn cào lên mặt của ông ấy.

Bởi vì bà mà cả tầng đều không thể học.

Tất cả mọi người giương mặt lên nhìn chúng tôi như nhìn khỉ.

Buổi chiều, giáo viên chủ nhiệm ném một chồng sách mới lên bàn tôi, cười lạnh nói: "Sách mới mua đấy! Bạn học Diệp Thanh phải giữ gìn cho thật tốt, cũng đừng làm trễ nải việc học lên Thanh Hoa nha."

Tất cả mọi người đều cười to.

Bởi vì câu mỉa mai này của ông ấy, các bạn học đặt cho ta một cái biệt danh: em gái Thanh Hoa.

Rõ ràng tôi chẳng hề nói một câu nào. Thế nhưng, chỉ bởi vì câu này của thầy chủ nhiệm mà trong mắt họ, tôi trở thành một tên hề không biết trời cao đất rộng, ôm mộng vào Đại học Thanh Hoa.

Một khi tôi nghiêm túc học hành sẽ bị trêu chọc ngay.

Một khi tôi nổi giận, sẽ có người nói mấy lời kì kì quái quái.

"Đừng quậy nữa, em gái Thanh Hoa mà không đậu được Thanh Hoa thì ai gánh nổi?"

"Đúng thế, cẩn thận coi chừng mẹ cậu ấy cào nát mặt cậu bây giờ!"

Thời học sinh ác độc bao bọc trong lớp áo khoác ngây thơ, không ai quản thúc, phát triển không kiểm soát.

Trong môi trường khắc nghiệt như vậy, tôi dần dần sa sút.

Cuối cùng phát triển đến mức tôi vừa đến trường thì chóng mặt, nhìn thấy sách thì buồn nôn.

Không có gì bất ngờ, sau khi thi, thứ hạng của tôi toàn đếm từ dưới lên, bị thầy chủ nhiệm châm chọc, khiêu khích.

Tuy vậy, các bạn trong lớp không còn gọi tôi là em gái Thanh Hoa nữa.

Bởi vì họ biết, với cái thành tích này của tôi, đến trường cao đẳng cũng không vào đường.

Họ không thèm liếc nhìn tôi nữa, tôi dần dần bị quên lãng.

Cho đến khi tôi gặp Chu Nhượng Trần.

Tôi và cậu ấy quen nhau khi cùng chơi game trong kỳ nghỉ hè lớp 11.

Chúng tôi tình cờ được ghép cùng một đội, tôi là hỗ trợ, cậu ấy là xạ thủ.

Cả hai nương tựa lẫn nhau, bị Mãn Đồ truy sát, không tấn công không hỗ trợ.

Đồng đội kích động mở mic mắng, tôi bị mắng đến mức muốn tự kỉ.

Chu Nhượng Trần mở mic giải thích: "Là tôi đánh cho không tốt, đừng mắng hỗ trợ."

Lửa giận đều dồn hết lên người cậu ấy. Vào giây phút này, tôi cảm giác như gặp được thiên sứ.

Sau khi xong trận, tôi kết bạn cảm ơn cậu ấy. Cậu ấy còn an ủi tôi: "Tôi ít chơi, không giỏi lắm, liên lụy cậu rồi, người anh em."

À, tôi điền thông tin mình là "nam".

Cơ mà, tôi cũng lười giải thích. Biến thái trên mạng nhiều lắm.

Tôi trò chuyện với cậu ấy suốt kỳ nghỉ hè. Đến khi hết hè mới kinh ngạc phát hiện, chúng tôi ở cùng một thành phố.

Thế là cậu ấy hỏi tôi có muốn ra gặp mặt một lần không, cùng đi chơi bóng.

Tôi cảm thấy người này không tệ nên đồng ý.

Đến nơi, tôi kinh ngạc, cậu ấy cũng kinh ngạc.

Cậu ấy không nghĩ tới tôi là nữ sinh.

Tôi không nghĩ tới cậu ấy là người đứng nhất toàn trường của chúng tôi.

Cái người mà vừa cao vừa đẹp trai, khiến vô vàn nữ sinh mơ mộng, học sinh giỏi lạnh lùng - Chu Nhượng Trần.

Xế chiều hôm ấy, hai người chúng tôi, ôm theo tám trăm tâm tư nhỏ nhặt, tản bộ quanh sân bóng rổ, đi được hai chục nghìn bước.

Sau khi trở về tôi hỏi cậu ấy: "Sau này còn có thể chơi với nhau không?"

Cậu ấy nói: "Có thể, lúc nào cũng được."

Nhưng mà, có lẽ đó chỉ là lời khách sáo thôi.

Sau cuộc nói chuyện đó, tôi và cậu ấy không tiếp tục liên lạc với nhau suốt một tuần.

Tôi đoán, có thể cậu ấy thất vọng với lần gặp mặt này.

Cũng đúng, cô gái bình thường như tôi, lại còn là một học sinh kém, làm sao khiến cậu ấy nhớ tới được?

Trong đêm không đợi được tin nhắn của cậu ấy, tôi ôm điện thoại trằn trọc, ấm ức không thôi, vô số lần muốn xóa cậu ấy.

Cuối cùng vẫn không nỡ.

Khai giảng lớp 12, chỗ ngồi của tôi được phân ra phía sau Hứa Tư Du.

Cô ấy nổi tiếng xinh đẹp, thành tích cũng rất tốt, top 5 của lớp, top 100 của khối.

Tôi - một đứa học sinh kém - bị xếp vào sau cô ấy, khiến cô ấy có chút không thoải mái.

Nhưng vì để duy trì phong độ, cô ấy vẫn sẽ nói chuyện với tôi, đi vệ sinh gì gì đó cũng hỏi tôi có muốn đi cùng không.

Có lẽ cô ấy đã quên, nhưng tôi vẫn còn nhớ. Lúc học lớp 10, cô ấy đã từng dẫn đầu gọi tôi là "em gái Thanh Hoa."

Tôi không thể giả vờ như chưa từng xảy ra.

Cũng có thể là do cô độc quá lâu, tôi cũng muốn hòa nhập với tập thể. Bọn họ gọi tôi, tôi cũng sẽ đi theo.

Sau tiết thể dục ngày hôm đó, nhóm chúng tôi cùng đi mua nước.

Lúc sắp đến, Hứa Tư Du đi ở phía trước đột nhiên bắt lấy tay Lâm Giai, thét lên: "A a a a! Chu Nhượng Trần ở phía trước! Mau nhìn xem đầu tớ có rối không? Ôi cứu! A a Cậu ấy đẹp trai quá!"

Tôi nghe thấy cái tên này, sửng sốt một lúc, trái tim bỗng nhiên đập điên cuồng.

Ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái đã thấy cậu ấy trong đám người.

Đồng phục khó coi như vậy, mặc ở trên người cậu ấy lại lộ ra dáng người vừa cao vừa đẹp trai.

Đáng tiếc, giữa tôi và cậu ấy không có khả năng. Cậu ấy đã một tuần không để ý tới tôi rồi.

Tôi cảm thấy có hơi chua xót.

"Chu Nhượng Trần, trùng hợp thế??"

Lúc đi tới gần, Hứa Tư Du chỉnh chuốt lại tóc, cười chào hỏi cậu ấy.

"Ôi, các cậu học thể dục hả?"

Cậu ấy thản nhiên đáp lại, ánh mắt tùy ý đảo qua, bỗng nhiên dừng ở trên mặt tôi, ngơ ngác một lúc.

Tôi tranh thủ thời gian nghiêng đầu sang chỗ khác.

Hóa ra cậu ấy quen Hứa Tư Du à.

Khó trách, quen người đẹp như Hứa Tư Du thế này, cậu ấy sao mà nhớ tôi được.

Cảm giác càng chua xót hơn.

Tôi bước nhanh về phía quầy bán đồ vặt.

Phía sau, Hứa Tư Du hoạt bát trả lời cậu ấy: "Đúng vậy, đúng vậy, mới vừa học xong. Cậu có thể cho tớ uống chai nước này được không?"

"Chai này uống rồi."

"Tớ không ngại!"

"Tớ để ý, lần sau đi."

...

Trở lại lớp học, Hứa Tư Du còn đang hưng phấn nói chuyện cùng mọi người về chuyện của cô ấy và Chu Nhượng Trần.

Cô ấy nói, ba của cô ấy và ba của Chu Nhượng Trần là bạn. Đợt nghỉ hè, họ còn cùng ăn một bữa cơm tối.

Lâm Giai không ngừng hâm mộ, cảm thán nói: "Wow, đây có thể xem là thế giao không? Tiêu chuẩn của nam nữ chính truyện ngôn tình đó nha. Với lại, quả thực hai người các cậu cũng rất xứng đôi. Chu Nhượng Trần rất ít khi nói chuyện với con gái. Du Du! Chắc chắc cậu ấy có tình cảm với cậu đó!"

"Ây da, cái này không chắc lắm, chỉ là nói mấy câu mà thôi!"

Lời tuy nói như vậy, nhưng Hứa Tư Du lại vui vẻ cười không ngừng.

Tôi chống cằm, cảm thấy hơi lạc lõng, thỉnh thoảng lật giở sách nhìn.

Điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên một cái, tôi giật nảy mình.

Trường học không cho mang điện thoại, hôm nay tôi quên bật chế độ im lặng.

Nếu như bị giáo viên phát hiện, chắc chắn sẽ bị tịch thu.

Tôi ứa ra mồ hôi lạnh, lặng lẽ lấy điện thoại ra, bỏ vào hộc bàn rồi mở lên.

Lúc này mới phát hiện, thế mà lại là tin nhắn của Chu Nhượng Trần.

"Diệp Thanh, dạo này cậu bận lắm à?"

Tôi nhìn tin nhắn, không thể tin được là cậu ấy. Tim xém chút nữa là nhảy ra khỏi lồng ngực.

Một hồi lâu, mới run run ngón tay trả lời cậu ấy: "Không bận."

Cậu ấy trầm mặc.

Tôi hồi hộp chờ đợi, nắm đến mức lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.

Thẳng đến khi cậu ấy lại gửi tin nhắn đến: "Vậy tại sao cậu vẫn không tìm tớ?"

Tôi sửng sốt, trong nháy mắt, đầu óc trở nên trống rỗng.

Không kịp suy nghĩ gì, tiếng chuông vào học đột nhiên vang lên.

Tôi tranh thủ thời gian tắt điện thoại, ném vào sâu trong ngăn kéo.


2.

Sau tiết tự học buổi tối, tôi vừa thu dọn sách vở chuẩn bị ra về, đột nhiên bị Hứa Tư Du gọi lại.

"Diệp Thanh!"

Cô ấy đi tới, ném tờ mười tệ lên bàn tôi: "Sáng mai mua giúp tớ hai cái bánh đậu đỏ ở cổng Nam."

Tôi liếc nhìn tờ mười tệ(32.863,77 Đồng) đang nằm trên bàn tôi, nhíu mày: "Chỗ ấy phải xếp hàng lâu lắm, tớ sẽ trễ mất."

Cô ấy như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười: "Cậu còn phải sợ ảnh hưởng tới chuyện học hành à? Với cái thành tích kia của cậu, kể cả không đi học, cũng không còn chỗ để tuột hạng nữa đâu!"

Nói xong, cô ấy vỗ vỗ vai tôi, nói: "Giúp đỡ chút đi cục cưng! Tớ cho cậu mượn chép bài tập ngày mai."

Cô ấy chớp mắt với tôi vài cái, rồi khoác tay Lâm Giai vừa nói vừa cười đi mất.

Cứ như chắc chắn rằng tôi sẽ không từ chối vậy.

Thôi quên đi, đưa tay đánh người, không ai đánh người đang cười mà.

(Gốc: 伸手不打笑脸人, có nghĩa là khi người đó đang cười, bạn đánh họ tức là bạn thừa nhận sai lầm của mình, theo baikei )

Cơ mà, bánh đậu đỏ 6 tệ (19.718,26 Đồng) một cái, rốt cuộc cô ấy có biết giá tiền không vậy!

Tôi cầm lấy mười tệ kia, rồi lặng im đi về nhà.

Đến cổng trường, xung quanh không có một người nào. Tôi mới lấy điện thoại ra, khởi động máy.

Sau đó thấp thỏm ấn mở phần mềm chat ra.

Điều vui mừng là, tôi nhận được ba tin nhắn từ Chu Nhượng Trần.

Tin thứ nhất: Sao mãi không trả lời vậy, tắt máy rồi à?

Tin thứ hai: Tớ đoán chắc là vậy rồi.

Tin thứ ba: Thật ra mấy ngày nay tớ vẫn luôn chờ cậu tìm tớ. Thế mà cậu vẫn mãi im lặng. Diệp Thanh! Nếu như tớ làm sai chuyện gì, xin cậu hãy nói cho tớ biết.

Tôi nhìn màn hình, cứ như không biết chữ Hán, đầu óc loạn như một nồi cháo.

Cậu ấy thế này là có ý gì? Tùy tiện nói bừa? Hay là...

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên tôi nhận được tin nhắn thứ tư: Diệp Thanh, quay đầu lại.

Tôi ngẩn người, quay phắt đầu lại.

Chu Nhượng Trần đang cầm ô đứng đằng sau tôi cách đó không xa, vẫy vẫy tay với tôi.

Ánh đèn ấm áp xuyên qua màn mưa phùn chiếu vào cậu, mờ ảo rất đẹp, giống như nam chính trong phim thần tượng vậy.

Mà tôi thì lại sững sờ cứ như người câm.

"Mưa lớn thế này, sao cậu lại không cầm ô?"

"Quên mang."

"Vậy để tớ đưa cậu về."

"Ơ..."

"Nhà tớ với nhà cậu cùng hướng."

Chu Nhượng Trần nắm lấy tay áo của tôi, kéo tôi lại đứng dưới chiếc ô.

Mặt tôi chợt đỏ bừng.

Chu Nhượng Trần cầm ô cho tôi, tôi có đang nằm mơ không?

"Diệp Thanh, cậu vẫn không trả lời tớ. Tại sao cả một tuần đều không để ý tới tớ?"

Cậu cụp xuống mắt, nhìn tôi chằm chằm.

Tôi điều chỉnh lại hô hấp, muốn để mình tỉnh táo hơn, mở miệng, nhưng lại nói lắp ba lắp bắp: "Không, không có mà..."

"Không có à? Cậu gặp tớ một lần thì không tìm tớ nữa! Tớ còn đang băn khoăn không biết có phải là do tớ xấu quá hay không đó."

Tôi vội vàng, không cho phép trai đẹp nói mình xấu!

"Sao có thể! Cậu đẹp chết đi được! Sẽ chẳng có cô gái nào không thích cậu đâu. Tự tin lên đi!"

"Không có cô gái nào không thích? Vậy còn cậu?"

Cậu ấy dừng bước lại, mỉm cười nhìn tôi.

Chết tiệt, nói không lựa lời rồi.

Thế nhưng mà, cậu ấy thật sự rất đẹp trai. Cậu ấy nhìn tôi như vậy, chẳng lẽ, không phải có ý với tôi chứ?

Ánh mắt của cậu ấy... rất...thu hút.

Tôi nghĩ tới nghĩ lui, nắm chặt tay, quyết định đánh cược một lần.

"Chu Nhượng Trần, cậu có bạn gái chưa?"

Cậu ấy sửng sốt một chút: "Không có."

"Vậy cậu muốn có bạn gái không?"

Ta nín thở, căng thẳng nhìn cậu ấy.

Lúc nói câu này, thật ra tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối rồi.

Nhưng thế mà Chu Nhượng Trần lại nhìn tôi, nhẹ gật đầu.

Tôi lại luống cuống.

"Cậu nghiêm túc chứ? Cậu cậu cậu thật sự muốn yêu đương với tớ?"

"Sao lại không?" Chu Nhượng Trần cười, trong mắt như là rải một nắm sao.

Trái tim của tôi bỗng như bị đâm trúng, cả thế giới nổi lên bong bóng màu hồng phấn.

"Nhưng chuyện này không thể nói cho người khác biết."

Cậu ấy nói: "Đây là bí mật của hai ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro