Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Bliebe

Beta : Mễ

===========

3.

Đến khi về nhà, nằm trên giường, tôi vẫn còn trong trạng thái choáng váng.

Còn vui hơn trúng thưởng lớn 5 triệu vậy.

À không không, nếu trúng 5 triệu thì vui hơn một chút.

Ôi, nếu có người sẵn sàng lấy 5 triệu để đổi Chu Nhượng Trần với tôi thì tuyệt nữa.

Tôi nghĩ rồi nghĩ, cuối cùng lại ngủ thiếp đi.

Trong mơ, mẹ Chu Nhượng Trần kiêu ngạo vứt cho tôi một tờ chi phiếu: "Cho cô 5 triệu, cút khỏi con trai tôi ngay!"

Tôi cầm tờ chi phiếu lên, cười tỉnh dậy.

Sau khi tỉnh táo lại, nhớ tới Chu Nhượng Trần. Tôi suy nghĩ kỹ càng lại thì cảm thấy không ổn lắm.

Tại sao lại không thể nói cho người khác biết? Tại sao lại không muốn công khai?

Không phải khi thật sự thích một người sẽ muốn cho cả thế giới đều biết à.

Chẳng lẽ là do... Chu Nhượng Trần cảm thấy thành tích của tôi quá kém. Công khai mối quan hệ này sẽ khiến cậu ấy mất mặt?

Tôi nhìn trần nhà đen sì, cảm xúc dần trở nên bất ổn.

Sáng hôm sau, trước khi đi học, tôi đã mua bánh đậu đỏ.

Hứa Tư Du nhận lấy, vui vui vẻ vẻ chạy lên lầu.

Lúc này tôi mới biết, mua bánh đậu đỏ là để tặng Chu Nhượng Trần.

Giỏi lắm! Tôi, giúp cô gái khác, theo đuổi bạn trai tôi!

Tôi tức đến mức bốc khói.

Sau tiết tự học buổi sáng, tôi trốn đến nhà vệ sinh, gửi tin nhắn cho Chu Nhượng Trần, hỏi cậu ấy: "Bánh đậu đỏ ăn có ngon không?"

Không bao lâu sau, tôi đã nhận được hồi âm của cậu ấy: "Tớ không ăn, ném cho người khác rồi. Sao cậu biết?"

"Cái đấy là tớ mua."

"... Vậy tớ đi lấy về."

Hai phút sau.

"Diệp Thanh, cái bánh đậu đỏ này cứng đến nỗi có thể có thể đục thủng lòng đất rồi."

À, tôi cố ý chọn đó! Ai bảo cậu ấy nhận đồ của Hứa Tư Du làm chi.

"Tớ nào biết được sẽ rơi trong tay cậu chứ."

Tôi đắc ý cười cười, tắt điện thoại rồi trở về lớp.

Lúc sắp đến cửa lớp, tôi bỗng trông thấy Hứa Tư Du và Lâm Giai đứng trước giá đựng ô dò xét.

"Cái ô này sao lại giống như đúc cái của Chu Nhượng Trần thế?"

"Phải không? Cái này hình như là của Diệp Thanh."

Bỗng Lâm Giai nói: "Vừa rồi tớ nghe A1 có người nói, đêm qua Chu Nhượng Trần che ô cho một nư sinh mặc váy trắng. Hình như hôm qua Diệp Thanh cũng mặc váy trắng?"

"Cậu nói mò cái gì!"

Đột nhiên Hứa Tư Du đen mặt, nghiêm nghị nói: "Chỉ có cậu ấy chắc? Cậu nghĩ có thể không?"

Cô ấy lại nhìn chiếc ô, cắn răng nói: "Chu Nhượng Trần mà nghe được sẽ cảm thấy xui xẻo lắm đó. Sao cậu ấy có thể chơi với hạng người như Diệp Thanh được. Kệ đi, có thể chỉ là cùng kiểu thôi."

Tôi trốn ở cây cột bên cạnh, lúng túng đợi hai người họ đi vào lớp, mới rề rề đi vào.

Chu Nhượng Trần không muốn công khai, là vì cảm thấy đi với tôi... sẽ rất mất mặt?

Tôi trở lại chỗ ngồi. Không biết có phải ảo giác không, Hứa Tư Du lén liếc mắt đánh giá tôi vài lần.

Vào học.

Chủ nhiệm lớp đi vào, uống một ngụm trà, phụt ra một ngụm trà.

Sau đó ung dung lấy ra bảng điểm thi, đọc lên.

Mấy người đứng đầu thi cũng không tệ. Hứa Tư Du đột phá bản thân, từ top năm vọt lên top 3, được nêu tên khen ngợi.

Cô ấy đứng thẳng lưng, nhìn hai người bị cô "đạp" xuống, hãnh diện cười cười.

Tôi cũng tăng lên một bậc, từ thứ 2 lên thứ 3 từ dưới đếm lên.

Hạng thứ 2 từ dưới đếm lên rên rĩ kêu: "Sao Diệp Thanh lại chạy lên trước tớ! Tính lén học hành à!"

... Cái này có cái gì đáng để thương tâm?

"Diệp Thanh, 208 điểm."

Tôi phát ngốc, chỉ nghe thấy thầy chủ nhiệm cười lạnh: "Các em, chúng ta chúc mừng bạn Diệp Thanh nào. Bạn đã đạt được thành tích tốt, hạng 3 từ dưới đếm lên! Hai năm qua, bạn Diệp Thanh vẫn luôn ổn định vị trí hạng 2 từ dưới đếm lên. Lần này, cuối cùng bạn ấy cũng đã có một bước tiến dài! Mọi người vỗ tay chúc mừng bạn đi nào!"

Một nháy mắt, tiếng vỗ tay trong phòng học như sấm rền, cực kỳ náo nhiệt.

Nhưng tôi, lại nhưng bị ném vào hầm băng.

4.

Chu Nhượng Trần tìm thấy tôi ở quán net

Lúc này là 11 giờ, tôi đã chơi game được 4 tiếng rồi.

Cậu ấy tháo tai nghe của tôi xuống, cau mày: "Diệp Thanh! Cậu xin nghỉ bệnh chạy đi là để chơi game?"

Tôi không biết cậu ấy làm thế nào mà tìm được tôi. Tôi mặc kệ cậu ấy, yên lặng cầm tai nghe qua chuẩn bị đeo lên.

Lại bị cậu ấy giật lấy.

"Tớ biết chuyện xảy ra hôm nay, tớ biết cả."

"Thi không tốt cũng không sao, tớ có thể dạy kèm cho cậu, thành tích sẽ khá hơn. Cậu cứ trốn tránh thế này thì có được gì đâu?"

"Diệp Thanh! Bọn họ gọi cậu là em gái Thanh Hoa, vậy cậu cứ thi đậu Thanh Hoa đi, cho bọn họ xem xem. Cậu sa sút xuống thế này, cậu cam tâm à?"

Tôi thản nhiên nói: "Tớ không sa sút."

Tôi nhìn chằm chằm màn hình, vừa chơi game, vừa nói: "Thành phố tổ chức giải đấu Nữ Triệu Hoán Sư, chỉ cần lọt vào top 4 là có thể nhận được 3.000 tệ tiền thưởng. Nếu có thể lên tới quán quân thì sẽ có 30.000 tệ (98.295.236,76 Đồng) tiền thưởng. 30.000 tệ đó Chu Nhượng Trần, mẹ tớ phải rửa chén đĩa tận hơn nửa năm mới có."

Cậu ấy im lặng.

Một hồi lâu, như chỉ hận sắt không thành thép hỏi tôi: "Vậy cậu có biết thi đậu Thanh Hoa sẽ được 100.000 tệ tiền thưởng không?"

ĐM, 100.000.(327.650.789,20 Đồng)

Tay tôi run lên, không được lộ tẩy, phải giả bộ bình tĩnh tiếp tục chơi.

"Tớ nói 100.000, cũng chỉ là của trường cho thôi. Nếu thi đậu thật, khu phố cũng sẽ thưởng thêm. Tớ nhớ không lầm thì năm ngoái cổng Nam có bạn nữ thi đậu Thanh Hoa, khu phố thưởng cho 400.000."

Má nó, 400.000! ( 1.310.603.156,80 Đồng )

Giải đấu này hết thơm rồi.

"Thật?" Trong mắt tôi giờ chỉ toàn tiền tiền tiền tiền, không còn thấy rõ màn hình nữa rồi.

"Cậu làm cái gì vậy?"

Anh trai ngồi cạnh tháo tai nghe xuống, vỗ vỗ lên bàn tôi: "Chị gái, cậu đưa tháp kiểu gì thế?" (姐,你怎么送塔啊)

Tôi vẫn còn đang đắm chìm trong 400.000, chưa lấy lại tinh thần, không để ý tới anh ta.

Chu Nhượng Trần kéo chiếc ghế không ai ngồi bên cạnh qua, ngồi xuống, nói: "Bài thi của cậu đâu? Lấy ra cho tớ nhìn xem thử."

Tôi có hơi do dự: "Không có, không mang."

"Chắc chắn là cậu có mang theo."

Cậu ấy giật lấy cặp sách của tôi, kéo ra, chỉ chốc lát đã tìm được bài thi của tôi.

"Tớ xem cậu làm bài thế nào."

Cậu ấy mở bài thi ra chuẩn bị nhìn, anh trai bên cạnh vội la lên: "Cậu làm gì thế! Cậu đừng quấy rầy cô ấy. Cô ấy còn đang dẫn tôi đi kéo rank đây này!"

"Cút."

"À được."

...

Sắc mặt Chu Nhượng Trần lạnh lùng nhìn bài thi của tôi, lật lật một hồi, biểu cảm dần dần trở thành nghi ngờ.

"Hóa 20 điểm, Sinh 40 điểm, Lý 35 điểm, tất cả đều chỉ làm trắc nghiệm với điền khuyết. Diệp Thanh! Mấy câu điểm cao đằng sau sao cậu không đụng tới một câu nào thế?"

"Tại tớ không biết làm."

Cậu ấy nghi ngờ nhìn tôi một cái, không hỏi gì thêm nữa, lấy một tờ đề thi đại học trong cặp ra.

"Cậu về làm đề này đi, tối mai đưa cho tớ."

Tôi ngây người: "Chu Nhượng Trần, chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu đợt tổng ôn tập thứ nhất thôi mà! Sao cậu đã cho tớ làm đề thi đại học thật rồi?"

"Bảo cậu làm thì cậu làm đi."

Nói rồi, cậu đứng dậy, tắt máy tính của tôi.

"Tớ còn chưa chơi xong mà!"

"Về nhà, nếu không tớ sẽ tố cáo cậu."

Ác độc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro