[1-5]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[1]

Ký ức cuối cùng về kiếp trước.

Là cơn đau dữ dội đến tột cùng do axit đậm đặc bắn vào mắt.

Tôi chịu đựng nỗi đau đó, trong tầm nhìn mờ mịt nhìn thấy Lâm Tửu được anh trai tôi bảo vệ phía sau.

Tức thì tôi vơ vội con dao làm bánh lao đến đ.â.m thẳng vào ngực cô ta.

"Cùng xuống địa ngục đi!"

......

Lần nữa mở mắt ra.

Cảnh tượng rõ ràng trước mắt làm tôi sững sờ trong giây lát.

Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng Lâm Tửu trẻ hơn rất nhiều, đứng không xa.

Cô ta mặc bộ đồng phục đã bạc màu, đang tự mình vặn vòi nước dội lên đầu mình.

Vừa dội vừa cười hỏi tôi:

"Cậu đoán xem, họ sẽ tin cậu hay tin tôi đây?"

Tôi lập tức nhận ra.

Hoá ra là ngày này.

Là ngày này ở kiếp trước tôi bị cô ta gán cho tội danh bắt nạt bạn học.

Thấy tôi ngơ ngác đứng đó, nụ cười của Lâm Tửu càng thêm sâu hơn:

"Đã nghĩ ra phải xin lỗi tôi thế nào chưa, đại tiểu thư? ——— Á!"

Thù mới hận cũ trỗi dậy trong lòng.

Tôi lao đến, túm tóc cô ta lôi vào nhà vệ sinh. Trong tiếng hét thảm thiết chói tai của cô ta, tôi ấn toàn bộ khuôn mặt cô ta vào bồn cầu.

"Định tự dội nước lạnh để đổ thừa tao? Được thôi, để tao tự mình dạy mày, thế nào mới gọi là bắt nạt thật sự."

Lâm Tửu điên cuồng giãy giụa, hai tay quơ loạng choạng nhưng vẫn không thể thoát khỏi tôi.

Chỉ có thể vùi mặt vào làn nước bẩn, miệng phát ra âm thanh mơ hồ:

"Lục Tâm Hỷ, thả tôi ra... Ọc... Oẹ..."

Tôi ngửa mặt lên cười lớn.

"Miệng bẩn như thế, , trước khi tố cáo nhớ rửa sạch một chút."

Cho dù là quay về quá khứ hay là ảo giác sau khi c.h.ế.t.

Đều không quan trọng.

Giờ bố mày đã phát đ.i.ê.n hoàn toàn rồi.

[2]

Kiếp trước, tôi chết vào thời điểm rạng rỡ nhất của cuộc đời mình.

Ngày ấy, tôi giành được giải Ảnh hậu, mặc chiếc váy cao cấp, đứng cùng vị hôn phu thanh mai trúc mã Giang Thiên tại buổi lễ đính hôn hoành tráng phát sóng toàn mạng.

Khi đó hắn tuyên bố với tất cả mọi người: "Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ đính hôn với kẻ cặn bã từng bắt nạt bạn học cao trung."

Trong ánh mắt nghi hoặc của tôi, Lâm Tửu từ dưới khán bước ra.

Mắt đẫm lệ, ngẩng đầu mỉm cười:

"Lục Tâm Hỷ, còn nhớ tôi không? Lâm Tửu bị cậu bắt nạt mười năm trước đây. Chắc cậu không ngờ có một ngày tôi cũng sẽ đứng ngang hàng với cậu. Nhưng không sao, tôi không trách cậu nữa rồi. Nhìn lại quá khứ, thuyền nhỏ đã vượt qua muôn trùng núi non."

Phát sóng trực tiếp trên toàn Internet, cô ta lập tức nổi tiếng.

Trước khi tôi kịp phản ứng thì một nhóm phóng viên do anh trai tôi và Giang Thiên sắp xếp sẵn xông tới bao vây.

"Cô Lục, nghe nói cô vẫn duy trì thói quen bắt nạt người mới trên phim trường?" 

"Gần đây có người chụp được cô đến bệnh viện phụ khoa, có phải vì đời sống sinh hoạt không đàng hoàng mà mắc bệnh không?"

Còn có một số fan cực đoan từ đám đông lao tới, tạt axit vào mặt tôi: "Con điếm, chết đi!"

Chất lỏng tạt qua, cơn đau bỏng rát tràn khắp khuôn mặt.

Tầm nhìn của tôi không còn rõ ràng nữa.

Từ thiên đường rơi xuống địa ngục, chỉ trong nháy mắt.

...

[3]

Định thần lại, tôi buông tay.

Nhìn Lâm Tửu thở thoi thóp ngã xuống đất., khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ và thuần khiết giờ đây đầy những vết bẩn.

Tôi không nhịn được mà cười phá lên.

"Khóc đi, la hét đi, vác bộ mặt thảm hại này mà đi nói cho cả thế giới là tao bắt nạt mày - đi đi!"

Giọng nói của tôi bỗng nhiên cao vút.

Nhớ đến cảm giác đau đớn khi bị axit tạt vào mặt trong kiếp trước, tôi lại đạp mạnh thêm hai cái vào mặt cô ta sau đó mới quay lưng bỏ đi.

Ở tầng dưới, bạn cùng bàn Tô Lam đang đợi tôi:

"Tiết thể dục bắt đầu lâu rồi, cậu ở trên tầng làm gì vậy?"

Tôi nhẹ nhàng nói: "À, vừa bắt nạt bạn học mới một chút."

Cô ấy quay đầu kinh ngạc: "Gì cơ?! "

Tôi nói: "Lỗ Tấn nói, khi cả thế giới nghĩ bạn là kẻ bắt nạt thì tốt nhất bạn nên thực sự trở thành kẻ bắt nạt."

"Lỗ Tấn... đã nói vậy sao..."

"Điều đó không quan trọng."

Tôi cùng cậu ấy đi đến sân tập thể dục, bất ngờ chạm trán với Giang Thiên.

Hắn không cùng lớp với tôi.

Nhưng tất cả học sinh trong trường đều biết hắn là là bạn trai thanh mai trúc mã của Lục Tâm Hỷ tôi.

Ánh mắt Giang Thiên lướt qua mặt tôi, như có như không nhìn về phía sau:

"Tâm Tâm, sao em đến muộn thế? Đúng rồi, nghe nói lớp em mới có học sinh chuyển đến à?"

Kiếp trước, mỗi lần Lâm Tửu bôi nhọ tôi.

Hắn luôn yêu cầu tôi phải xin lỗi cô ta và bỏ qua vụ việc.

Nhìn thì có vẻ đứng về phía tôi, nhưng thực chất chỉ cần vài lời đã xác thực tội danh bắt nạt lên người tôi.

Nghĩ đến đây, tôi giơ tay tát hắn ta một cái.

"?! "

Tô Lam bên cạnh sốc part 2.

Nhưng biểu cảm của Giang Thiên không thay đổi, chỉ có ánh mắt lạnh đi một chút, phảng phất như không có chuyện gì xảy ra.

Thân mật cúi đầu, cọ cọ vào má tôi:

"Sao vậy Tâm Tâm, tâm trạng không tốt sao?"

[4]

Kiếp trước, mãi rất lâu sau tôi mới biết.

Khi Giang Thiên còn nhỏ đã từng bị mẹ bỏ rơi tại công viên giải trí, sau đó được cô nhi viện đón về chăm sóc một thời gian.

Ở đó, hắn gặp một cô bé rạng rỡ như mặt trời nhỏ.

Cô bé đó ngủ chung giường với hắn, cho hắn một viên kẹo.

Là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời hắn ta.

Ánh sáng ấy chính là Lâm Tửu.

Hơn nữa, ngay từ ngày cô ta chuyển đến, Giang Thiên đã nhận ra.

Hắn luôn tin tuyệt đối vào những gì Lâm Tửu nói về việc tôi bắt nạt cô ta, nên hận tôi thấu xương.

Nhưng vì thân phận con riêng, không thể không nén giận mà lấy lòng tôi.

Bởi vì hắn cần thông qua việc liên hôn với tôi để đứng vững trong gia tộc.

Nghĩ đến đây, tôi mở miệng nói: "Chia tay đi."

Đồng tử hắn ta co rút lại: "...Tại sao vậy? Cho anh một lý do, Tâm Tâm"

Tôi rút khăn giấy ra, từng chút từng chút lau sạch gò má bị anh ta cọ qua:

"Không muốn hẹn hò với con trai của tiểu tam, thấy bẩn, lý do này đủ chưa?"

[5]

Sau khi rời đi, Tô Lam cẩn thận hỏi tôi có phải bị trúng tà không.

Cậu ấy hỏi vậy tôi cũng không ngạc nhiên chút nào.

Bởi vì khi còn học ở cao trung, tôi đã yêu Giang Thiên mãnh liệt đến thế.

Mỗi ngày tan học đều chờ hắn về cùng, còn vì làm bánh cho hắn mà tay đầy vết thương nhưng vẫn cười tươi mang tặng hắn ta.

Sự thiên vị của tôi rõ ràng đến mức cả thế giới đều biết.

Bất quá hiện tại không như vậy nữa.

Lục Tâm Hỷ ở năm cuối cao trung đã chết rồi.

Người đứng đây bây giờ, là Lục Tâm Hỷ đã trải qua cái chết, Nữu Hỗ Lục Tâm Hỷ !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro