[6-10]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6

Cả ngày hôm đó, Lâm Tửu không hề xuất hiện.

Tôi biết, điều cô ta tự hào nhất chính là khuôn mặt đó.

Nếu không thể tận dụng triệt để nó, cô ta sẽ không dễ dàng ra tay.

Tôi kiên nhẫn chờ đợi.

Rất nhanh đã đến thứ Bảy, sinh nhật mười tám tuổi của tôi.

Ba mẹ từ sáng sớm đã nói sẽ tổ chức một bữa tiệc thật hoành tráng để ăn mừng lễ thành niên của tôi.

Kết quả công ty gặp chút rắc rối, họ phải đến muộn một chút.

Đèn pha lê tỏa sáng lấp lánh.

Tôi mặc bộ lễ phục của nhà thiết kế nổi tiếng, đi dọc theo cầu thang xoắn xuống phòng khách.

Từ xa thấy thấp thoáng bóng dáng anh trai tôi, Lục Tâm Đình.

Anh ta mặc vest chỉnh tề, , lạnh lùng gọi tôi: "Lục Tâm Hỷ, lại đây."

Tôi bước tới, giả vờ như không thấy ánh mắt sâu thẳm của Giang Thiên cùng Tâm Tửu đang rưng rưng sau lưng anh ta.

Nở nụ cười ngọt ngào:

"Anh gọi em gì vậy? Có phải đã chuẩn bị quà gì cho em không?"

Lục Tâm Đình lạnh lùng nhìn tôi trong giây lát rồi nói:

"Bắt nạt bạn học, xúc phạm bạn bè, Lục Tâm Hỷ, gia giáo nhà họ Lục dạy em như thế sao?"

Anh ta nói mà không hề giảm âm lượng chút nào.

Trong chốc lát, ánh mắt của tất cả khách mời đều đổ dồn về phía này.

"Anh đang nói gì vậy, anh trai? Em nghe không hiểu."

Tôi nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Tửu.

"Em xúc phạm ai, khi nào bắt nạt bạn học? Em thậm chí còn không biết cậu ấy là ai.."

"Bây giờ mạnh miệng cũng đã muộn. Làm sai thì phải trả giá. Hôm nay ba mẹ không ở đây, anh thay họ dạy dỗ em."

Nói rồi, Lục Tâm Đình lấy một cây thước kỷ luật từ kệ sách bên cạnh. Nhìn tôi nghiêm khắc nói từng chữ:

"Quỳ xuống."

7

Trong phòng khách rộng lớn, vô số ánh mắt đổ dồn về phía tôi, đầy vẻ mong chờ một màn kịch thú vị.

"Cái gì, bắt nạt bạn học? Con gái Lục gia còn làm chuyện như vậy sao?"

"Ai da, chung quy cũng do được nuông chiều từ bé, không chịu được người khác xuất sắc hơn mình cũng là điều bình thường."

"May mà anh cô ta hiểu lý lẽ, không bao che."

Dưới ánh mắt đắc ý cùng khiêu khích của Lâm Tửu, tôi thẳng lưng, mỉm cười buông lời châm chọc:

"Anh đang nói vớ vẩn gì thế, anh trai? Người biết thì tưởng anh là Lục Tâm Đình, không biết lại tưởng là cô hồn dã quỷ từ thời nhà Thanh nhập vào đấy."

"Em đời này chỉ quỳ trước tổ tiên đã khuất."

Tôi nghiêng đầu, nhìn anh ta từ trên xuống dưới trong chốc lát rồi cười rộ lên:

"Như vậy đi, anh bây giờ ra ngoài tìm tòa nhà nào đó rồi nhảy xuống, em sẽ lập tức quỳ xuống lạy ba cái tiễn đưa anh đi nha."

Nghe xong, Lục Tâm Đình sắc mặt tối sầm.

Lâm Tửu phía sau anh ta giả vờ dịu dàng lên tiếng:

"Bạn học Lục, tôi biết cậu không thích tôi. Cậu bắt nạt tôi cũng được nhưng sao cậu có thể nói như vậy với anh trai mình chứ?"

Cô ta mở to mắt, nước mắt tràn ra, cố bày ra biểu tình ngây thơ vô tội.

Giang Thiên đứng bên cạnh nhìn thấy, ánh mắt anh ta hiện lên một chút khó hiểu.

Sau đó, hắn thấp giọng nói:

"Tâm Tâm, nếu đã làm sai thì nhận lỗi xin lỗi là được, không cần phải..."

Tôi cũng mở to mắt, làm ra vẻ khổ sở:

"Thực xin lỗi, tôi không hiểu tiếng chó sủa, các người có thể dùng ngôn ngữ của loài người lặp lại một lần nữa không?"

"Đủ rồi!"

Lục Tâm Đình lạnh giọng quát lớn:

"Lục Tâm Hỷ, mày là con gái, có biết thế nào là liêm sỉ không? Ai dạy mày ăn nói bậy bạ, không có giáo dưỡng thế?"

Anh ta vẫn như trước đây, không tin bất cứ điều gì tôi nói.

Ngược lại mang theo thành kiến ​​mãnh liệt, hết lần này đến lần khác đóng đinh tôi trên cây cột nhục nhã.

Tôi khẽ nhếch khóe môi, học theo bộ dáng anh ta cười lạnh:

"Bố mẹ đều bận rộn, không có thời gian quan tâm tới em, anh đoán xem ai đã dạy em?"

"Tất nhiên là anh rồi, anh trai yêu dấu của em." 

8

Kiếp trước, tôi luôn vừa sợ vừa yêu quý Lục Tâm Đình.

Anh ta lớn hơn tôi vài tuổi, luôn là một người anh đầy uy khắc trong lòng tôi.

Khi còn nhỏ, ba mẹ bận rộn giải quyết mọi việc ở công ty, anh ta là người đã chăm sóc tôi.

Chỉ cần tôi làm sai điều gì, tôi sẽ bị thước đánh vào lòng bàn tay, bị anh ta phạt không được ăn cơm.

Có lần tôi ôm một con chó lông xù hoang về nhà, anh ta không cho phép bảo mẫu mở cửa cho tôi:

"Đồ dơ bẩn, nhà này không chào đón thứ như vậy."

Tôi đành vô thức ôm chú chó ngồi cả đêm ở bậc thềm trước cửa nhà.

Khi đó tôi còn nhỏ.

Luôn nghĩ rằng tính cách anh ta là như vậy, không học được cách yêu thương em gái như những người anh khác.

Cho đến khi Lâm Tửu xuất hiện.

Tôi mới nhận ra.

Không phải anh ta không biết cách dịu dàng.

Chỉ là đối tượng đó, không phải là tôi.

Tôi từng thấy anh ngồi trong xe đưa sữa nóng cho Lâm Tửu, vuốt nhẹ tóc cô ta nói: "Phải ăn đủ ba bữa một ngày, thiếu tiền thì cứ nói với anh."

Cũng từng thấy Lâm Tửu trong ngày mưa ôm con mèo hoang yếu ớt, anh che ô cho cô ta, nhẹ giọng hỏi: "Em muốn nuôi nó không?"

Khi Lâm Tửu uống say, nắm lấy vạt áo anh nói nhảm, anh kiên nhẫn lắng nghe, trong mắt tất cả là sự dịu dàng.

Kiếp trước, tôi luôn mắc kẹt trong ảo tưởng tình yêu.

Thắc mắc vì sao tôi luôn không được anh trai yêu thương, vị hôn phu ủng hộ.

Chỉ khi sống lại một lần nữa mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Tôi là một cá thể hoàn toàn độc lập.

Không phải không có tình yêu thì không thể sống.

9

Bữa tiệc sinh nhật này cuối cùng cũng không kết thúc trọn vẹn.

Bởi vì khi tôi kiên quyết đối đầu với Lục Tâm Đình, ba mẹ cuối cùng cũng trở về.

Họ lịch sự cảm ơn và tiễn hết khách khứa trong sảnh ra về.

Lâm Tửu vẫn muốn trước mặt mẹ tôi tiếp tục diễn trò, nhưng bị mẹ tôi mỉm cười chặn lại:

"Xin lỗi, vị bạn học này, chuyện Lục gia chúng ta sẽ tự mình giải quyết, mời bạn về trước."

Lâm Tửu nghẹn lời, vẻ mặt như muốn rơi nước mắt nhìn Lục Tâm Đình một cái, rồi mới quay lưng rời đi.

Khi chỉ còn lại tôi và Lục Tâm Đình trong nhà, ba tôi cuối cùng cũng nghiêm giọng nói:

"Được rồi, bây giờ nói xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."

Không đợi Lục Tâm Đình mở miệng, tôi nhanh chóng lên tiếng:

"Dạ, cách đây không lâu, có một học sinh mới chuyển đến trường. Ngày đầu tiên chuyển đến đã phát điên tự đổ nước lên đầu mình còn khăng khăng nói là con làm, nói con bắt nạt cậu ta."

"Sau này con mới biết người này chính là học sinh nghèo mà anh trai vẫn luôn giúp đỡ, tên là Lâm Tửu."

Lục Tâm Đình ngồi trên sofa đột ngột ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.

Ngạc nhiên lắm đúng không, anh trai? Chuyện hai người thông đồng với nhau bị tôi phát hiện sớm như vậy.

Tôi dụi khóe mắt đỏ hoe, ngữ khí nghẹn ngào:

"Thật ra con không trách cậu ấy, chỉ là một buổi sinh nhật thôi, con bất quá... chỉ buồn, tại sao anh trai lại không tin con..."

Trên thế giới này, đâu phải chỉ có Lâm Tửu mới biết diễn trò.

Trong tiếng khóc nức nở của tôi, ba tôi đưa ra kết luận cuối cùng:

"Được rồi, không quan trọng ai bắt nạt ai, không được làm náo loạn thêm nữa."

"Nếu chuyện này đồn ra ngoài sẽ không tốt cho cả hai con."

"Chuyện này kết thúc ở đây."

10

Trở lại trường học, tôi bắt đầu công khai bắt nạt Lâm Tửu.

Đổ mực vào ngăn kéo, cười nhạo khi cô ta đọc bài văn tiếng Anh bằng giọng địa phương của cô ta.

Xé nát bài kiểm tra vật lý của cô ta, từng mảnh nhỏ rải trên đầu cô ta.

"Đi đi, tiếp tục đi mách đi."

Tôi cười nói, "Đây không phải là điều mày am hiểu nhất sao?"

Một mảnh giấy nhỏ rơi từ mái tóc của cô ta xuống.

Cô ta nhìn tôi, trong mắt hiện lên một tia oán hận sâu sắc.

Cuối cùng, vẫn là run rẩy khóc lóc hướng tôi xin lỗi:

"Thực xin lỗi, xin lỗi bạn học Lục. Nếu tôi có chỗ nào khiến cậu không vui, bây giờ tôi xin lỗi cậu, tôi sửa lại có được không?"

"Cậu tồn tại liền khiến tôi không vui."

Tôi tò mò nhướng mày: "Cô muốn sửa thế nào? Chết ngay bây giờ sao?"

Cô ta á khẩu, không thể nói thêm một lời nào.

Cuối cùng chỉ có thể tiếp tục khóc.

Lần đầu tiên tôi phát hiện làm kẻ ác lại sướng như vậy.

Tất nhiên là cô ta đã mách thầy cô.

Giáo viên gọi tôi đến văn phòng.

Tôi khóc lóc kể lại chuyện đã xảy ra trong bữa tiệc sinh nhật, cuối cùng lấy ra một tờ giấy chứng nhận của bệnh viện:

"Hôm đó vì cậu ấy tung tin đồn, em đã bị anh trai làm nhục trước mặt rất nhiều người. Hàng ngày nhớ lại chuyện đó em đều khóc, ngay cả khi ngủ cũng phải giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng."

"Bây giờ em còn phải đi khám bác sĩ tâm lý, uống thuốc. Bác sĩ nói em đã bị trầm cảm nặng."

Cuối cùng giáo viên phải an ủi ngược lại tôi.

Tất cả mọi người đều thấy rõ, tôi không thích Lâm Tửu.

Tô Lam rất khó hiểu: "Cậu rốt cuộc vì sao lại nhắm vào cậu ta vậy? Cậu ta đã làm ra chuyện gì xấu xa sao?"

Tôi ngẩng đầu cười với cậu ấy:

"Chẳng lẽ không thể vì tớ là một người xấu, dựa vào việc gia đình có tiền mà xem thường bạn học mới nhà nghèo sao?"

"Thôi đi."

Cô ấy liếc tôi một cái, "Nếu cậu là loại người đó tại sao không bắt nạt tớ? Nhà tớ còn nghèo hơn nhà cậu ta."

"Ngay ngày đầu làm bạn, cậu đã bao trọn dụng cụ học tập ba năm cấp ba của tớ. Bảo tớ tin cậu bắt nạt bạn học, còn không bằng tin tớ là Võ Tắc Thiên."

"Đạo lý này, tớ vẫn hiểu."

Đúng vậy.

Điều này ai cũng hiểu.

Nhưng chính anh trai tôi cùng người tôi thích lại không hiểu.

Tôi cong môi cười, nhưng trong mắt không có chút ý cười nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro