Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Mạn ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi ra ngoài, vừa định đi ra ngoài liền đi vòng qua trước mặt tôi.

"Đường An, xảy ra chuyện như thế này cô còn có mặt mũi ở lại trường học sao? Làm bạn cùng phòng, chúng ta mỗi ngày đều bị người ta chạy tới hóng chuyện.”

“Những việc làm vẻ vang, hành vi của cô ảnh hưởng đến việc học tập và cuộc sống bình thường của chúng tôi."Lê Hoan không biết giúp được Từ Mạn sẽ nhận được ích lợi gì nhưng cũng chỏ mỏ lên nói.

"Đúng vậy, Đường An, nếu như tôi là cô thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà vẫn chưa hết nhục."

Tôi thậm chí không thèm nhìn họ, vùi đầu vào những câu hỏi nâng cao.

Từ Mạn bị phớt lờ, cô ả miễn cưỡng gõ vào máy tính để bàn của tôi.

"Tôi đang nói chuyện với cô, cô không nghe thấy tôi nói gì sao?"

Lê Hoan phụ họa: "Tôi cảm thấy con nhỏ này chắc là lương tâm cắn rứt một chút rồi đó, Mạn Mạn, mặc kệ nó đi, đúng rồi, cô cùng Giang thiếu gia ra ngoài chơi sao? Đừng vì nó mà chậm trễ."

"Lỡ hẹn rồi. "

Tôi giật mình ngước lên: "Giang thiếu ?" Tôi giật mình ngước lên.

Chẳng lẽ là Giang Trạch?

Từ Mạn thấy tôi vì chuyện này mà nói chuyện với họ, liền làm mặt khó coi, “Không phải việc của cô!"

Sau cùng, cô ta kiêu hãnh bước lên đôi giày cao gót và bước đi.

Tôi nhìn Lê Hoan, “Không phải Từ Mạn nói bạn trai của cô ấy là Giang thiếu sao?”

Vẻ mặt của Lôi Hoan có chút mất tự nhiên, nhưng rất nhanh mặt ả đanh lại: "Mạn Mạn lúc trước có chút sai lầm, bạn trai của cô ấy cũng họ Giang, cho nên cô ấy còn tưởng rằng là Giang thiếu, cô hỏi cái này làm gì?"

"Không có gì, chỉ là tò mò thôi."

Từ Mạn vẫn ở bên Giang Trạch?

Nếu đây là thật, kế hoạch sẽ phải được thay đổi một lần nữa.

Lê Hoan giễu cợt nhìn tôi: "Cô không phải muốn làm trà xanh đó chứ? Tôi khuyên ngươi không nên làm vậy nha, bạn trai của Từ Mạn là cháu trai của thái tử gia đúng không. Cô có nằm mơ cũng chưa đặt được gót chân vào nhà họ Giang đâu nhỉ ? "

Tôi nhìn sâu vào mắt Lê Hoan, kế hoạch mới vừa nảy ra ngay tức khắc.

Tôi đã hỏi thông tin liên lạc của Giang Trạch từ Giang Hành, nhưng anh ấy không hỏi tôi sẽ làm gì mà chỉ thúc giục tôi giải quyết vấn đề này càng sớm càng tốt.

Anh ấy đã cho người xử lý qua những bức ảnh trên Internet và bây giờ những bức ảnh đang lan truyền trên Internet không phải là tôi nhưng chúng lại có vài phần nét giống với tôi.

Tôi biết anh ấy sợ những bức ảnh đó sẽ lan truyền quá rộng và gây ra ảnh hưởng không thể cứu vãn được.

Chắc anh ấy cũng không biết rằng điều tôi muốn là làm cho sự cố bức ảnh trở nên lớn hơn, để tôi có thể mạnh mẽ hơn khi chống trả lại mấy con ranh này.

Tôi đã gửi bức ảnh độ phân giải cao không bị kiểm duyệt của Từ Mạn và cố vấn cho Giang Trạch.

Điều tôi không ngờ tới là sau một đêm, tôi hoàn toàn không nhận được phản hồi nào.

Điều này không bình thường.

Ngày hôm sau, văn phòng giảng dạy gọi tôi và cố vấn đến văn phòng và yêu cầu chúng tôi đưa ra lời giải thích.

Cố vấn viên cũng không thèm chớp mắt mà nói dối "Đường An từ đầu đến cuối đều chủ động, cô ấy đến đây lấy lòng tôi mới có thể lấy được học bổng."

Anh đẩy mọi thứ vào tôi, điều mà tôi cũng không ngờ tới.

Tuy nhiên, nếu hắn vẫn nhớ những gì đã xảy ra vào ngày Giang Hành đến đọc diễn văn thì hắn ta không nên đổ nước bẩn lên người tôi.

Tôi bình tĩnh đưa tấm ảnh trên tay cho thầy hiệu trưởng.

"Những thứ này có thể chứng minh tôi vô tội. Tôi không muốn làm lớn chuyện này lên nhưng vì họ muốn vấy bẩn tôi và đã đẩy mọi chuyện đi quá xa cho nên tôi đành phải sử dụng những biện pháp này."

Hiệu trưởng tùy tiện lật xem mấy bức ảnh, đột nhiên nổi trận lôi đình, lập tức ném ảnh về phía cố vấn.

"Hãy nhìn những gì anh đã làm đi!"

Khi cố vấn nhìn thấy những bức ảnh đặc sắc ấy thì sắc mặt hắn ta vẫn không chút thay đổi, sau đó hắn buộc tội tôi:
"Học sinh Đường An, sao cô có thể vu khống Từ Mạn? Cô ấy là hôn phu của Giang thiếu, sao có thể thích tôi?"

Ngay sau đó, một giọng nói đều đều vang lên từ phía sau:
"Chỉ vì Từ Mạn là người phụ nữ của Giang Trạch không thích anh nên vị hôn thê của tôi bắt buộc phải thích anh sao?"

Giang Hành với đôi chân dài đến bên tôi và nắm lấy tay tôi một cách tự nhiên.

Khi hiệu trưởng và các cố vấn nhìn thấy Giang Hành, tất cả họ đều thay đổi khuôn mặt ở các mức độ khác nhau. Anh phớt lờ họ và nhìn xuống tôi, "Họ có bắt nạt em không?"

Tôi lắc đầu nguầy nguậy.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của tôi, anh ấy nhìn cố vấn với ánh mắt sắc lẹm.

"Lần trước khi tôi đến phát biểu, tôi đã yêu cầu hiệu trưởng chăm sóc cô ấy thật tốt. Không ngờ cách mọi người chăm sóc cô ấy lại lợi dụng cô ấy để tung tin đồn khiêu dâm." Người cố vấn mặt tái mét không dám nhìn thẳng Giang Hành.

Dưới sự chất vấn, anh ta đã nói ra sự thật...

Hóa ra sau khi Giang Trạch nhận được bức ảnh vào đêm qua, Từ Mạn đã khăng khăng rằng đó là ảnh giả và đã mua chuộc người cố vấn để thay đổi lời nói của anh ta và gài bẫy tôi.

Lúc đầu, tên cố vấn không dám đồng ý vì sợ những người sau lưng tôi.

Nhưng Từ Mạn lại nói: “Đường An là người xuất thân từ vùng quê, không có lai lịch gì, lần trước cô ấy có thể tặng hoa trên sân khấu là do bạn trai tôi không muốn tôi tặng hoa cho người đàn ông khác, cho nên đã yêu cầu đổi người."

Câu nói này đã hoàn toàn đánh tan ý nghĩ muốn thoái lui của cố vấn, anh ta muốn leo lên nhà họ Giang nên khăng khăng người trong ảnh là tôi.

Nghe điều này, tôi cảm thấy rằng Giang Hành đang nắm chặt tay tôi hơn rất nhiều.

Thay vào đó, tôi nắm tay anh ấy, ra hiệu cho anh ấy đừng để bụng.

Nhưng cuối cùng anh cũng đã gây áp lực lên cấp trên, kỷ luật và sa thải cố vấn.

Không biết Từ Mạn cho cố vấn có ích lợi gì, cố vấn đều tự mình lo hết còn Từ Mạn thì không có liên quan gì.

Nhưng tất cả họ đều quên rằng ngoài một số lượng lớn ảnh gốc, tôi còn có những đoạn video, có thể giáng cho họ một đòn trí mạng bất cứ lúc nào.

Giang Hành đưa những bức ảnh đó cho trợ lý của anh ấy, yêu cầu anh ấy giải quyết vấn đề này, rồi đưa tôi về nhà.

Anh đã không nói chuyện với tôi suốt quãng đường.

Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh như thế này.

Anh  trông có vẻ bình tĩnh, rất hiếm khi thấy anh trở nên hơi ủ rũ vì điều gì đó.

Khi chúng tôi về đến nhà, anh ấy đi vào bếp, tôi nắm tay anh ấy "Tức giận sao?"

Ánh mắt anh nặng trĩu, "Em nói cái gì?"

Tôi giải thích: “Em biết mình đang làm gì, em không quan tâm đến những lời đàm tiếu trên mạng, em có khả năng xử lý việc này."

"Anh không hoài nghi năng lực của em, nhưng Đường An, em rõ ràng có thể dùng tài nguyên của anh trong thời gian ngắn nhất đã có thể đối phó với họ được rồi, vì sao không nói với anh?"

Giọng điệu của Giang Hành chưa bao giờ nghiêm khắc như vậy với tôi. Tôi dường như đóng băng ở đó một lúc, cảm thấy rất ấm ức.

Có lẽ anh cũng nhận ra giọng điệu của mình rất nghiêm túc, khẽ thở dài: “Anh nên làm gì với em đây?”

Tôi rũ đầu xuống, “Em biết anh có năng lực, hơn nữa anh cũng biết cách xử lý nhanh hơn, nhưng em cũng muốn trải nghiệm nhiều hơn, để có thể trưởng thành nhanh chóng, có thể kề vai chiến đấu với anh ở tương lai."

Giang Hành sửng sốt và không chắc chắn hỏi: "Em nói em muốn làm gì?"

"Em muốn xứng với anh!"

Lời vừa ra khỏi miệng, tôi chợt ý thức được mình vừa nói cái gì, suýt chút nữa cắn đứt lưỡi.

Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng tôi lắp bắp một lúc mà không thể nói thành câu hoàn chỉnh.

Tôi nghĩ rất rõ ràng những ngày này.

Tôi đã theo đuổi bước chân của Giang Hành, ban đầu tôi nghĩ rằng đó là ngưỡng mộ một người và muốn được trở nên hoàn hảo giống như anh ấy.

Sau đó tôi phát hiện ra rằng tất cả những gì tôi làm là để có thể xứng đôi với anh ấy hơn trong tương lai.

Trong nhiều năm, tôi đã nhầm lẫn coi việc mình thích anh ấy là sự đánh giá cao và là nguồn động lực, tôi không biết Giang Hành sẽ phản ứng như thế nào khi biết được.

Tảng Băng ngàn năm như anh ấy rốt cuộc cũng nở nụ cười tươi trên mặt: "Anh nghe thấy rồi."

Một giây sau, anh nắm tay tôi, "Anh biết em đang nghĩ gì, nhưng em cũng phải nghĩ cho anh, anh không muốn em chịu chút uất ức nào."

"Không thể bảo vệ được người phụ nữ của mình khiến anh cảm thấy mình vô dụng. "

Mặt tôi đỏ bừng, "Ai là người phụ nữ của anh, đừng nói nhảm!"

"An An," Lông mày anh và ánh mắt trìu mến "Chúng ta đính hôn lâu như vậy, khi nào thì em cho anh một danh phận?"

Tôi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, "Muốn đến khi nào?"

"Càng sớm càng tốt."

TÔI:"…………"

Giang Hành hành động nhanh chóng, và tiệc đính hôn được sắp xếp một tuần sau đó.

Tôi nói rằng việc này quá vội vàng nhưng  anh lại nói ba ngày là đã quá muộn rồi đấy !

Tôi lập tức ngừng nói.

Sau khi vấn đề lan truyền tin đồn được giải quyết, tôi không quay trở lại ký túc xá và được tài xế của anh đưa đón mỗi ngày.

Hai ngày trước lễ đính hôn, tôi trở lại ký túc xá thu dọn đồ đạc.

Tất cả họ đều ở đó, ngay khi tôi bước vào, tất cả họ đều đồng loạt nhìn sang.

“Cậu muốn lấy chồng à? Sao không chờ một thời gain để dựa vào khuôn mặt của cậu tìm kiếm mối ngon phù hợp hơn?”

“A, đúng rồi, mấy ngày nữa Giang Trạch dẫn tôi đi tham gia lễ đính hôn của Giang thiếu, có muốn ta dẫn ngươi đi giới thiệu với ngươi vài câu không?"

Tôi đã bị sốc khi Giang Trạch thực sự muốn đưa con ả này đến tiệc đính hôn.

Từ Mạn đã dùng gì để giữ Giang Trạch lại?

"Cảm ơn, nhưng tôi cũng có giấy mời vào ngày hôm đó."

Từ Mạn hiển nhiên không tin, "Tùy cô? Được rồi, xem cô ngày đó có thể tới gần địa điểm được hay không!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro