Phần cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào ngày đính hôn, bố mẹ tôi cũng về.

Họ nhìn tôi, rồi đến gặp con rể.

Đôi mắt tôi đầy oán hận,

"Ba mẹ thích anh ấy như vậy thì sao lúc đó không tự mình sinh một đứa con đi?"

“Sinh không được, sinh một đứa nữa sẽ nguy hiểm, huống chi lão Vương bên cạnh luôn muốn cướp con rể của ba mẹ.”

Nếu tôi không giống họ, tôi sẽ nghi ngờ liệu mình có phải là con của họ hay không.

Giang Hành đến địa điểm để chào đón khách trước, tôi và bố mẹ không đi cùng anh ấy.

Khi tôi đến địa điểm, bố mẹ tôi được bạn bè gọi đến để hồi tưởng về ngày xưa, vì vậy tôi phải đợi ở bãi cỏ để họ vào sảnh cùng tôi.

Lúc này, một thanh âm kinh ngạc từ phía sau truyền đến: "Đường An?" Là Từ Mạn.

Cô ấy tiến lên phía trước vài bước, nhìn tôi từ trên xuống dưới, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.

"Không ngờ cô lại vào được!"

Tôi gật đầu:"Không ngờ cô cũng tới."

Từ Mạn hếch cằm: "Chú A Trạch đã đính hôn, chúng tôi đương nhiên muốn tới. Dù gì cũng sắp tới đều là người nhà cả."

Đang định nói thì bố mẹ tôi đã quay lại, vây quanh tôi từ trái sang phải và nhìn Từ Mạn một cách ác ý.

"Lão Đường, ông cảm thấy người này nhìn quen mắt không?"

Ba tôi làm bộ sờ sờ cằm, "Nhìn quen quen, hình như tôi đã từng nhìn thấy ảnh của cô ấy."

Mẹ tôi ngạc nhiên hỏi: "Ảnh? Ảnh gì?"

Bố tôi nói: "Không phải trước đây có ai đó đã sử dụng AI để thay đổi khuôn mặt của con gái mình để mang ra bôi nhọ? Sau đó, những bức ảnh này đã được khôi phục và người đó trông giống như thế này."

Lời này vừa nói ra, Từ Mạn sắc mặt liền thay đổi.

Cô ta giả vờ bình tĩnh, "Ông là ai? Tại sao lại vu khống tôi?"

Mẹ tôi tròn mắt: “Khi cô vu khống con gái tôi, sao cô không hỏi thăm gia cảnh của nó?”

Từ Mạn: “Cô ấy không phải chỉ là một đứa nhà quê ở một thị trấn nhỏ sao?”

Ba tôi không vui, "Tuy hộ khẩu của chúng"tôi ở nơi nhỏ, nhưng là do chúng tôi không chuyển hộ khẩu ra ngoài. Nhà tôi ba đời là người thủ đô!"

Thấy Từ Mạn sững sờ không nói nên lời, tôi lặng lẽ thắp nhang cầu nguyện cho cô ấy.

Cô ấy không phải người trong giới này nên không biết bố mẹ tôi là một cặp đôi nổi tiếng trong giới, những người biết chuyện thường không chủ động gây mâu thuẫn với họ.

Lúc này, Từ Mạn bất ngờ bước tới, túm lấy váy của tôi và hét lên: "Đây không phải là lễ phục đính hôn của vị hôn thê của Giang thiếu sao? Tại sao lại ở đây?"

Tôi và bố mẹ nhìn nhau và cả hai người họ đều nhìn thấy sự không nói nên lời trong mắt nhau.

Từ Mạn như thể phát hiện ra một châu lục mới, "Đường An,cô làm sao có thể làm như vậy? Ăn trộm là sai, huống chi là cô trộm bộ lễ phục của vợ Giang Thiếu, mau trả lại đi!”

Tôi không thể giúp gì, nhắc nhở: “Chiếc váy này là của tôi.

"Không thể nào! Bộ váy này tôi đã từng nhìn thấy rồi, là y phục đặt làm riêng cho vị hôn thê của Giang thiếu!"

Tôi: "Chẳng lẽ cô không nghĩ rằng tôi là vị hôn thê của anh ấy sao?"

Từ Mạn cười cường điệu, "Cô à? Tôi nghĩ cô muốn gả vào nhà giàu đến phát điên rồi đấy!"

Chỉ có thể thở dài "Tôi thực sự là vị hôn thê của Giang Hành"

Từ Mạn không để ý đến tôi nữa, thò đầu nhìn xung quanh, đột nhiên hai mắt sáng lên, nói với tôi:

"Tôi sẽ để bạn trai của ta tới vạch trần cô, chờ một chút!"

Mẹ tôi tròn xoe mắt không nói nên lời: “Không biết cái thứ ngang ngược nào đã đưa tới, nhưng sau này sẽ có màn hay”.

Bố tôi nói, "Chỉ có Giang Trạch thôi, thằng nhóc thúi không có đầu óc như nó mới có thể làm điều này."

Nói xong, Từ Mạn trở lại nắm tay Giang Trạch,

Như để xin công trạng, cô ấy nói với Giang Trạch: "A Trạch, đây là bạn cùng phòng mà em đã nói với anh. Váy của dì đã bị cô ta đánh cắp. "

Giang Trạch thấy thế, cười nói: "Dì, cháu đưa cô ấy đến đây là để xin lỗi dì."

Hầu như tất cả mọi người đều nhìn Giang Trạch, không hiểu anh ta đang làm gì.

Chỉ có Từ Mạn là sốc không thể đo lường được.
“Anh……………………….Vừa rồi anh gọi cô ấy là gì?”

Giang Trạch khẽ cười: "Cô ấy là vị hôn thê của chú tôi."

Bởi vì quá kinh ngạc, một lúc sau Từ Mạn mới lẩm bẩm nói: "Không thể nào, những tấm ảnh kia anh đã xem qua, sao có thể không...”

Giang Trạch kiên nhẫn giải thích: "Những bức ảnh đó đã bị chú tôi chỉnh sửa lại từ lâu, khi tôi nhìn thấy chúng thì chúng đã được xử lý rồi."

"Sau này tôi mới biết là chú ấy đang gài bẫy cô . "

"Những kẻ khi dễ nhà họ Giang của chúng tôi sẽ sống không dễ dàng vậy đâu!”.

Lúc đầu, Từ Mạn tung tin đồn về tôi, Giang Hành đã gọi cho tôi ngay sau khi những bức ảnh được gửi đi.

Tôi nhất quyết không để anh ấy can thiệp, anh ấy không muốn ảnh của tôi bị tung lên mạng như thế này nên cả hai đã cùng lùi một bước và dùng AI để chế ra khuôn mặt có phần giống tôi.

Từ Mạn ngu ngốc, Giang Trạch lớn lên trong Giang gia, làm sao có thể không có một chút mưu mô?

Lúc đầu tôi không thể hiểu tại sao Giang Trạch lại tiếp tục ở bên Từ Mạn, nhưng bây giờ tôi đã biết.

Giang Trạch trước tiên đưa Từ Mạn lên địa vị cao, cho dù biết thân phận của tôi, anh ta cũng sẽ không nói cho con ả ấy biết sự thật.

Thay vào đó, phải để con ả nghĩ rằng mình có thể vào nhà của Giang và giẫm lên tôi.

Trèo càng cao, ngã càng đau, tôi nghĩ lỗ hổng tâm lý của Từ Mạn bây giờ không quá lớn.

Lúc này, trên đỉnh đầu vang lên một nam nhân thanh âm trầm thấp, " Em làm sao vậy?"

Giang Trạch nhanh chóng tách mình ra khỏi Từ Mạn, và thành thật gọi: "Chú."

Giang Hành đáp lại, liếc nhìn Từ Mạn và nhanh chóng rút lại: "Không định thu lưới và đưa người đến đây để gây rối sao?"

Giang Trạch cười nói: "Nếu không để cô ấy tận mắt chứng kiến, làm sao con ả có thể từ bỏ? Có thể ở bên nhau thoải mái, nhưng là cô ả này quá tham lam, muốn ngồi trên vị trí của Giang phu nhân ."

Dù Từ Mạn có ngu ngốc đến đâu thì vẫn nhận ra điều gì đó, ả tức giận hét lên.

"Đồ khốn khiếp ! Tôi đánh chết anh!"

Cô ấy thậm chí còn chưa kịp chạm vào quần áo của Giang Trạch, và đã bị các nhân viên bảo vệ mang đi.

Mẹ tôi cũng tiếc hùi hụi: "Tôi chỉ mới chơi được nửa đường thế mà lại để nó đi."

Bố tôi đồng ý, "Thật may là nó chạy nhanh."

TÔI : "..."

Sau đó, tôi phát hiện ra rằng Giang Trạch đã sử dụng danh tính của chú mình để liên lạc với Từ Mạn.

Nhưng khi Từ Mạn biết rằng Giang Trạch là cháu trai của Giang Hành, ả thậm chí còn gọi bạn trai của mình là Giang Hành.

Cũng chính vì chuyện này mà Giang Trạch đã nhìn thấu ả ta, cuối cùng anh dùng kế dạy cho ả một bài học.

Đây là điều tôi không ngờ tới.

Sau khi đính hôn, tôi bị Giang Hành ép ở nhà với danh nghĩa vun đắp tình cảm.

Nhưng anh ấy thực sự rất bận.

Theo yêu cầu mạnh mẽ của tôi, Giang Trạch đồng ý về nhà và ở lại ba ngày một tuần, thời gian còn lại thì anh ấy sẽ phải bận rộn với những việc khác.

Anh đích thân chở tôi về ký túc xá, khi tôi chuẩn bị lên lầu, anh ấy đã cúi xuống và yêu cầu một nụ hôn.

Lúc chúng tôi tạm biệt nhau, cà vạt của anh ấy bị tôi kéo tuột ra, môi tôi tê dại và sưng tấy.

Tôi buồn bã nhìn anh: "Làm thế nào mà anh lại trở thành như thế này?"

Giang Hành trông giống như một quý ông, " Vì em là vợ anh.”

Mặt tôi bừng bừng hoảng hốt: “Chưa nhận được giấy kết hôn!”.

"Nếu em không phiền, chúng ta có thể lấy nó ngay bây giờ."

Chúng tôi sát lại gần hơn, mùi thơm của cơ thể anh ấy xông vào mũi tôi, trái tim tôi ngày càng đập mạnh hơn.

Nhanh chóng trước khi anh ấy bắt lấy tôi lần nữa, tôi linh hoạt đi xuống xe hơi.

Qua khung cửa sổ, tôi vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt oán hận của anh ấy.

Từ Mạn sau đó đã không bỏ cuộc và muốn quay lại với Giang Trạch.

Nhưng Giang Trạch đã không cho ả ta cơ hội mà vạch trần những gì ả đã làm với trường.

Có mối quan hệ không chính đáng với cố vấn, bắt nạt bạn cùng lớp, và ngoài ra, còn vay nặng lãi,...

Nhà trường đuổi học Từ Mạn.

Vốn tưởng rằng Từ Mạn lúc này nên kiềm chế lại, ai ngờ cô ả lại để mắt tới Hạ Châu.

Ả đã đăng một bức ảnh khiếm nhã của mình và Hạ Châu lên mạng, đồng thời muốn leo lên người anh ấy, nhưng đã bị cảnh sát bắt đi ngay sau khi bức ảnh do AI chụp được gửi đi.

Từ Mạn không biết rằng thủ đoạn của Hạ Châu còn tàn nhẫn hơn Giang Trạch.

Mặc dù người đàn ông này đối xử tốt với phụ nữ nhưng anh ta chỉ đối xử tốt với những người phụ nữ đã ở bên anh ta.

Đối với người phụ nữ đã gài bẫy mình, Hạ Châu không bao giờ tỏ ra thương xót.

Hạ Châu đã thu thập tất cả thông tin về Từ Mạn, và kiện cô ta ra tòa cùng với vụ bê bối về tôi lần trước.

Chỉ mất vài ngày để đội luật sư của Hạ Châu tống Từ Mạn vào tù, và cô ta bị kết án 5 năm. Khi Lê Hoan và Bái Đỉnh biết được sự thật, họ đã nhìn tôi khác đi.

Lê Hoan không biết từ đâu biết được tôi là vị hôn thê của Giang Hành, liền cùng tôi hàn gắn quan hệ.

Tôi nói: "Tôi không cần một người bạn hai mặt. Cô kết bạn với Từ Mạn không phải vì cô thích cô ấy, mà là vì cô muốn cô ấy mang đến cho cô những lợi ích lâu dài. "

Lê Hoan đỏ mặt.

Còn tôi thì dưới sự nài nỉ của Giang Hành cũng đã trở về nhà.

Mỗi khi tập thể dục xong, anh ấy sẽ đến phòng tôi mà không mặc áo và đi bộ xung quanh.

Nếu anh ấy thấy tôi không thể rời mắt khỏi những đường nét mượt mà trên bụng anh ấy, anh ấy sẽ tận dụng cơ hội để tiếp cận và hỏi tôi: "Có đẹp không?"

Thành thật mà nói, đây là những cơ bụng đẹp nhất mà tôi từng thấy.

Anh ấy sẽ hỏi tôi: "có thứ còn tốt hơn nhiều, em có muốn xem không?"

Bất cứ khi nào việc này xảy ra, tôi sẽ tụng thần chú và đuổi anh ta ra ngoài.

Giang Hành phàn nàn sâu sắc về điều này.

Khi tôi tốt nghiệp, anh cũng đến dự lễ tốt nghiệp của tôi.

Là một sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, tôi đã lên sân khấu để phát biểu.

Giang Hành bất ngờ bước lên sân khấu và quỳ xuống cầu hôn tôi.

Khán giả đang sục sôi.

Mọi người trong khán phòng đều hét lên: Đồng ý đi! Đồng ý đi gái ơi!

Tôi đưa tay về phía anh và nở nụ cười rạng rỡ.

Một tháng sau, chúng tôi tổ chức đám cưới.

Vào đêm tân hôn, Giang Hành khóa cửa phòng và đi từng bước về phía tôi.

Tim tôi đập nhanh hơn, cố gắng tìm một cái gì đó để làm dịu bầu không khí, nhưng anh ấy đã dang rộng đôi tay dài của mình , túm gọn tôi vào vòng tay của anh ấy.

"Em trốn không thoát được đâu!."

Sau 6 tháng cưới nhau, tôi có thai.

Tại sao phải mất nửa năm để thụ thai?

Là bởi vì ăn tủy biết mùi vị, thái tử gia lúc này đã ăn năn hối hận, muốn tiếp tục sống thế giới hai người.

Anh tính toán hết rồi nhưng không tính toán để tôi có thai ngoài ý muốn.

Tôi đã tính toán ngày tháng cẩn thận, hóa ra tôi đã mang thai vào ngày tôi đến gặp anh ấy để nộp báo cáo lần trước!

Hôm đó khi anh bế tôi vào phòng nghỉ, chúng tôi nhận ra rằng không có đồ kế hoạch hóa gia đình.

Sau khi biết là vì chuyện này, mặt anh tối sầm lại và nói đáng lẽ đứa nhỏ không nên đến sớm như vậy.

Nhưng sau khi đứa trẻ ra đời, anh yêu nó hơn bất kỳ ai khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro