6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12.

Những cái tát của hắn đến rất nhanh.

Một ngày nọ, khi tôi đến công ty đối tác để thảo luận về một dự án, tôi nhìn thấy Lâm Thành.

Khi đó, tôi vừa thay mặt công ty ký hợp đồng với lãnh đạo của họ, vừa ra khỏi văn phòng.

Đúng lúc nhìn thấy Lâm Thành đang tranh cãi một chàng trai ở dưới sảnh.
Có vẻ như họ đang có mâu thuẫn.

Lâm Thành trước tiên cúi thấp người, không ngừng thấp giọng cầu xin người kia, nhưng tựa hồ đều bị từ chối.

Sự kiên nhẫn của Lâm Thành cuối cùng đã cạn kiệt.

Hắn gầm gừ.

"Tại sao chọn hắn mà không phải tôi? Tôi tốt nghiệp từ 985, kinh nghiệm làm việc ba năm, so với hắn tốt hơn sao?"

Người kia tỏ ra bất lực.

"Anh trai, tôi nên gọi anh nhỉ? Chúng tôi tuyển dụng nghiên cứu phát triển, anh ngay cả phần mềm cũng không thông thạo, ba năm kinh nghiệm làm việc của anh nhiều bao nhiêu cũng biết. Bây giờ có sáu loại phần mềm bị đạo tặc sử dụng, mọi người đều biết cách lựa chọn, phải không?"

Lâm Thành khóe miệng khẽ động, muốn phản bác cái gì, lại không biết nên nói như thế nào.

Nhưng anh vẫn dùng tay kéo mạnh tay áo người kia không buông.

"Cho tôi một cơ hội."

Hắn  bất lực cầu xin sự thương xót.

"Anh trai, anh nói với tôi cũng vô dụng, tôi chỉ là nhân viên, còn quyết định đi hay ở của anh là do quản lý quyết định, có ý kiến thì tự mình đi gặp quản lý, tôi chỉ là người thông báo kết quả."

Lâm Thành vẫn không bỏ cuộc.

"Vậy quản lý của các người đâu? Tôi sẽ đích thân nói chuyện với anh ta, tôi tin tưởng kế hoạch của tôi sẽ khiến quản lý các người sáng mắt ra."

Chàng trai bị hắn làm phiền.

"Hả? Thủ lĩnh của chúng tôi đến rồi!"

Hắn tùy tiện chỉ một phương hướng, thừa dịp Lâm Thành quay đầu liền chạy đi.

Vừa chạy vừa chửi.

"Bệnh thần kinh!"

13.

Lâm Thành sững sờ tại chỗ, ánh mắt mơ hồ.

Không có sự “phù hộ” của gia đình Hứa, dường như cuối cùng hắn đã nhận ra sự tàn khốc của xã hội.

Nhưng tôi biết ngoài lý do về khả năng kinh doanh, còn một lý do quan trọng hơn.

Đó chính là xí nghiệp Hứa gia mà hắn đã xúc phạm.

Hắn không còn là con rễ của nhà họ Hứa nữa, hắn đã dính phải một vụ bê bối ngoại tình ngay trong buổi cầu hôn, điều này đã hoàn toàn xúc phạm đến nhà họ Hứa của chúng tôi.

Công ty nào dám nhận hắn ?

Nếu muốn nhận hắn, có nghĩa chọn đối đầu với Hứa thị!
Sẽ thật ngu ngốc nếu vì một nhân viên nhỏ có năng lực kinh doanh không tốt mà làm mất lòng một công ty lớn như xí nghiệp Hứa.

Tại sao Lâm Thành không hiểu một sự thật đơn giản như vậy?

Tôi đã nghĩ và hiểu ra.

Lâm Thành vốn là học sinh đứng đầu trường, lại là người được thầy cô quý mến nên từ nhỏ hắn luôn cho rằng mình là người xuất sắc.

Sau khi tốt nghiệp, hắn trực tiếp gia nhập một công ty lớn và trở thành bạn trai của tôi, nên suốt những năm qua công ty luôn khen ngợi hắn, đi theo hắn và tâng bốc hắn một cách hào phóng, khiến hắn cảm thấy mình thật xuất sắc.

Đến mức hắn chưa hiểu đúng về bản thân nên mới dám khoe khoang về bản thân như vậy.

Có vẻ như cuối cùng hắn cũng nhận ra điều đó.

Những lời phô trương mà hắn để lại trước khi rời đi đã trở thành một trò cười vào lúc này.

Hắn thậm chí còn không tìm được một công việc tử tế thì làm sao có thể khiến cha con tôi phải hối hận?

14.

Lâm Trừng hối hận.

Hắn bắt đầu điên cuồng tìm tôi để chuộc lỗi.
Hắn đã đổi số và gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn chuộc lỗi chân thành, nhưng tôi không trả lời hắn, không cho hắn một cơ hội dù là nhỏ nhất.

Cho đến một ngày, Lâm Thành ngồi xổm chờ tôi ở tầng dưới công ty.

Hắn không cạo râu, bộ quần áo nhàu nhĩ và khuôn mặt rất hốc hác.

Đến nỗi lúc đầu tôi không nhận ra hắn cho đến khi hắn lao tới và tóm lấy tôi.

Tôi đã rất ngạc nhiên!

Ngay khi nhìn thấy tôi, một nụ cười tâng bốc xuất hiện trên khuôn mặt tang thương của Lâm Thành.

"Tiểu Tuyết, đã lâu không gặp."

Tôi hơi buồn nôn.

Nhưng tôi không còn là cô gái nhà giàu đơn thuần bị người khác tàn sát nữa mà là người thừa kế có năng lực được xí nghiệp Hứa bồi dưỡng.

"Buông ra, nếu anh không buông ra, tôi sẽ báo cảnh sát!"

Thái độ của tôi rất kiên quyết.

Nhưng Lâm Thành vẫn không bỏ cuộc, hắn nhất quyết yêu cầu tôi không được rời đi.

"Tiểu Tuyết, cuối cùng tôi đã nhìn thấy em. Tôi đã tìm em nhưng không gặp. Tôi hối hận, Tiểu Tuyết, chúng tôi có thể trở lại không? Tôi và Lâm Hà đã cắt đứt quan hệ, tôi bây giờ không còn gì cả."

Làm thế nào mà hắn có thể nói những lời vô liêm sỉ như vậy?

Tôi đã hạ gục hắn một cách không thương tiếc.

"Anh vừa nói anh không có gì? Chẳng phải anh còn con trai sao? Còn có "em gái" Lâm Hà và mẹ anh. Sao anh có thể nói mình không có gì? Lâm Thành, anh có thể nói dối, nhưng đừng tự lừa mình cũng vậy."

Sự kinh ngạc lần nữa hiện rõ trên khuôn mặt kinh ngạc của Lâm Thành.

"Em biết Tiểu Huy là con trai của tôi? Em biết khi nào?"

Hắn giận dữ nói tiếp.

"Con khốn Lâm Hà đó có nói cho em biết đúng không? Cô ta chỉ muốn chia rẻ chúng ta mà thôi!"

"Tiểu Tuyết, con trai hoàn toàn là ngoài ý muốn. Lâm Hà cố ý dụ dỗ tôi. cô ta bày mưu để bản thân mang thai, khi tôi yêu cầu cô ta phá thai, cô ta daxd không làm. Tôi thực sự vô tội, em tin tôi đi! "

"Tôi thề, tôi sẽ không bao giờ giấu em điều gì ngoại trừ điều này. Nếu có lần sau em cứ giết tôi!"

Chúa ơi, hắn thật quá đáng!

Nhìn bộ mặt méo mó ích kỷ của hắn ta, tôi không khỏi nghĩ, kiếp trước sao tôi lại coi trọng một người đàn ông bẩn thỉu và ghê tởm như vậy?

Tôi lạnh lùng nói một câu.

"Biến."

Tôi không muốn lãng phí thêm thời gian cho người đàn ông này nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu