7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

15.

Nói xong, tôi vẫy tay áo rời đi.

Nhưng Lâm Thành vẫn muốn kéo cánh tay của tôi một lần nữa.

Tôi thực sự chán ghét.

Với một cú ngã qua vai, tôi ném hắn ta xuống đất, khi chạm đất, hắn ôm người đau đớn.

Từ khi được trọng sinh, tôi luôn chú ý tăng cường rèn luyện thân thể, vừa để tránh làm con cá chờ làm thịt như kiếp trước, vừa có cơ hội tự cứu mình khi gặp nguy hiểm.

Không ngờ nó lại có ích sớm đến vậy.

Nó thật sựu - rất thú vị!

16.
Việc bị quật ngã, có lẽ Lâm Thành sẽ không thể rời khỏi giường trong ba ngày.

Mẹ Lâm Thành rất tức giận, đứa con cưng của bà bà còn không nỡ đánh, thế mà lại bị tôi làm bị thương như vậy!

Bà ta đau lòng không thôi.

Sáng hôm sau, bà ta đến sảnh  công ty lớn tiếng mắng nhiếc tôi.

Cách bà ta ăn vạ rất đặc biệt.

Bà ta ngồi trên mặt đất, dang hai chân ra, dùng hai tay vỗ đùi liên tục và không ngừng chửi bới, giống như một đứa trẻ đang ăn vạ.

"Không thể chấp nhận được, không thể chấp nhận được, con dâu đánh tôi! Tôi không sống nỗi! Hứa Nguyệt đánh tôi! Con trai tôi còn không xuống giường được!"

Khi nhân viên bảo vệ tới đuổi theo thì bà ta chuyển sang chế độ khác.
Nằm thẳng trên mặt đất, đá chân loạn xạ, nắm chặt hai tay thành nắm đấm, vừa khóc vừa la hét âm ĭ.

"Đánh người! Đánh người! Ngay cả một lão bà như tôi cũng đánh, thật vô pháp vô thiên! Tôi đau tim, đau tim quá! Ôi, đau tim quá!"

Nhân viên an ninh phụ trách đơn giản chỉ cần hỏi trực tiếp bà ta xem bà ta muốn làm gì.

Mẹ Lâm Thành lập tức ngừng khóc.

"Đền tiền! Tiền thuốc men, mất việc, tiền phục hồi sức khỏe! Tôi bị đánh như thế này, một trăm tám mươi vạn cũng không phải là nhiều phải không?"

17.

Chết cười, một trăm tám vạn, nghĩ bà ta cũng dám nghĩ!

Tất nhiên tôi sẽ không để mình mất tiền.

Tôi đã gọi cảnh sát, mẹ của Lâm Thành cuối cùng cũng bị cảnh sát bắt đi.
Tôi đánh Lâm Thành để tự vệ, nhưng khi người nhà Lâm Thành đến gây rối thì đó là hành vi khiêu khích và tống tiền đúng nghĩa.

Lâm Thành không có tới, có lẽ còn nằm ở trên giường.

Nhưng Lâm Hà đã vội vàng chạy đến và liên tục nói những điều tốt đẹp với tôi, cầu xin tôi đừng làm mẹ chồng cô ta khó xử và cho cô ta một cơ hội để sửa sai.

Cô ta bật khóc, giọng điệu của cô tôi rất chân thành.

Nhưng Lâm Thành lại không hề đánh giá cao điều đó.

“Đừng giả v ờ mèo khóc chuột, đừng tưởng tôi không biết, cuộc hôn nhân của con trai tôi vì cô mà tan nát! Nếu cô không cư xử rõ ràng như vậy, làm sao cô ta có thể phát hiện ra chuyện hai người!"

"Là vì mày mà hai mẹ con tao mới rơi vào hoàn cảnh này!"

Lâm Hà ngơ ngác, hai mắt mở to, nước mắt tràn mi.

Có vẻ rất tổn thương.

“Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy?”

Mẹ Lâm Thành không để ý tới cô ta, chán ghét quay đầu sang một bên, khóe miệng nhếch lên.

Khó chịu.

Cuối cùng, tôi đã từ chối tha thứ cho bà ta, để bà ta ở lại trại tạm giam trong vài ngày.

Cho bà ta ra ngoài dễ dàng sẽ chỉ khiến bà ta cảm thấy cái giá phải trả cho tội ác của mình rất rẻ, và tôi không thể làm gì được bà ta.

Như vậy, có thể sau này sẽ lại tòm tôi gây rắc rối

Tuy thời gian tạm giam không dài nhưng cũng đủ để bà ta nhớ lâu, để sau này không làm phiền tôi nữa.

Cái này thực sự hiệu quả.

Họ không làm phiền tôi trong một thời gian dài sau đó, và tôi không bao giờ nghe tin tức gì từ Lâm Thành nữa.

Tôi đặt tất cả suy nghĩ của mình vào công việc.

Sau vài năm đào tạo, tôi đã hỗ trợ cha tôi làm cho công ty phát triển mạnh mẽ và trở thành người đủ tư cách thừa kế của công ty.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu