Chương 6: Chạm trán đầy mưu mô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*

Sau một thời gian dài sống xa Bắc Kinh, tôi quyết định quay trở lại thành phố nơi mà mọi chuyện bắt đầu. Tôi không còn là Tô Âm yếu đuối, dễ bị tổn thương như trước đây. Trái tim tôi đã được chữa lành, và tôi biết rằng đã đến lúc đối diện với quá khứ để thật sự bước tiếp.

Khi trở về, tôi không tránh khỏi việc gặp lại Lục Thiếu và Phương Uyển Nhu. Thế nhưng, tôi không thể ngờ rằng ngay lần đầu chạm mặt, Phương Uyển Nhu đã bày ra một màn kịch đầy tính toán. Cô ta không còn tỏ ra yếu đuối, mong manh như trước. Thay vào đó, cô ta toát lên vẻ tự tin, sắc sảo nhưng không kém phần xảo quyệt.

Trong một buổi tiệc xã giao, nơi cả tôi và Phương Uyển Nhu đều có mặt, cô ta cố tình tiếp cận tôi, đôi mắt ánh lên vẻ thách thức. Với nụ cười nhạt, cô ta bắt đầu châm chọc, "Tô Âm, không phải cô và Lục Thiếu là thanh mai trúc mã sao? Vậy mà tôi nghe anh ấy nói cô trẻ con lắm, chẳng hề giống gu của anh ấy chút nào."

Lời nói của cô ta như một nhát dao cắt vào lòng tự trọng của tôi. Tôi cảm nhận được sự xót xa nhưng đồng thời cũng thấy lạ lùng. Trong đầu tôi hiện lên một câu hỏi: Tại sao Lục Thiếu lại nói những điều này sau khi chúng tôi đã từng ở bên nhau suốt nhiều năm?

Tôi giữ bình tĩnh, khẽ cười và đáp lại, "Ồ, vậy sao? Cô nói đúng, tôi đã từng rất trẻ con, nhưng con người ai cũng phải trưởng thành. Còn cô, Uyển Nhu, có lẽ cô luôn biết cách thể hiện mình là người anh ấy cần."

Phương Uyển Nhu nhếch mép, nhưng ánh mắt lại lóe lên một chút không thoải mái trước câu trả lời của tôi. Cô ta tiến thêm một bước, giọng điệu vẫn đầy khiêu khích, "Cô có biết vì sao anh ấy hẹn hò với cô, thậm chí còn định cưới cô không? Đơn giản là vì anh ấy bị tôi bỏ rơi đấy. Khi tôi rời đi, anh ấy đã quá cô đơn và tìm đến cô như một sự thay thế. Tô Âm, cô chẳng là gì ngoài một người thay thế tạm thời trong mắt anh ấy."

Lời nói của cô ta khiến tôi sửng sốt trong giây lát. Trái tim tôi nhói lên, nhưng không phải vì đau khổ, mà là vì sự ngạc nhiên trước mức độ tàn nhẫn và mưu mô của Uyển Nhu. Cô ta thực sự nghĩ rằng tôi sẽ bị đánh gục bởi những lời nói đó sao?

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, không một chút do dự. "Nếu cô nghĩ rằng có thể châm chọc tôi bằng những lời đó, thì cô đã nhầm. Tôi không cần phải là người duy nhất trong cuộc đời của ai đó, nhưng tôi luôn là chính mình, không phải một sự thay thế. Nếu Lục Thiếu chọn tôi vì bất cứ lý do gì, đó là lựa chọn của anh ấy. Nhưng tôi đã chọn bước ra khỏi cuộc đời anh ấy, và giờ đây, tôi tự hào về điều đó."

Lời nói của tôi khiến Phương Uyển Nhu ngạc nhiên. Có lẽ cô ta không ngờ rằng tôi có thể đáp trả một cách bình thản như vậy. Nhưng tôi biết rằng bản thân mình đã thay đổi. Tôi không còn là Tô Âm của ngày xưa, dễ dàng bị tổn thương bởi những trò chơi tinh thần của kẻ khác.

Phương Uyển Nhu cuối cùng chỉ có thể im lặng, đôi mắt lộ rõ sự bối rối. Cô ta đã không đạt được mục đích, và tôi cũng không còn bị ảnh hưởng bởi quá khứ. Với tôi, mọi thứ đã trở thành dĩ vãng. Cuộc sống vẫn đang mở ra phía trước, và tôi sẵn sàng đón nhận nó với tất cả sự mạnh mẽ mà tôi đã xây dựng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro