Sơn thủy bất tương phùng phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Lục Kinh An sinh ra ở Vân gia, từ nhỏ được nuôi dưỡng bởi bà ngoại.

Nguyên chủ điêu ngoa ương ngạnh, thường xuyên đánh đập, mắng mỏ hắn, nói Lục Kinh An là trẻ mồ côi không cha không mẹ.

Nhưng bà ngoại luôn nhớ ơn ân tình của Vân gia, không muốn để bà lo lắng nên Lục Kinh An đành chịu đựng mọi khổ sở đó.

Có lẽ đối với Lục Kinh An, sự xuất hiện của tôi như ngọn đèn dẫn đường duy nhất giữa dày đặc sương mù.

Vì vậy, hắn liều mạng nắm chặt tôi như cọng rơm cứu mạng, không chịu buông tay.

Hệ thống nỗ lực khuyên nhủ đảm bảo rằng tôi không sinh ra bất kỳ sự đồng cảm nào với nam chính.

Nó nói:

"Đừng quên rằng, sau này hắn vẫn sẽ có cuộc sống tươi sáng của riêng mình.

"Ký chủ, cô dù sao cũng là người ngoài cuộc. Nếu như để trái tim mình ở đây, tương lai nam chính sẽ không cách nào chống cự được sức mạnh của cốt truyện mà yêu nữ chính, đến lúc đó cô sẽ giải quyết như thế nào?

"Ở thế giới hiện thực, cô vẫn đang trong trạng thái hôn mê thực vật, lại là con một, vậy cô muốn cha mẹ cô sống sao bây giờ?"

Đó là một câu hỏi đầy khắc nghiệt công kích tâm hồn tôi sâu sắc.

Trong nháy mắt, mọi sự mềm lòng trong tôi biến mất.

7.

Tôi chậm rãi đứng dậy, khinh thường liếc nhìn Lục Kinh An, khí chất nữ phụ ác độc được thể hiện hoàn hảo.

"Những gì tôi từng làm với cậu đều giả vờ, chắng qua là muốn thấy bộ dáng cậu bị tổn thương thôi."

"Như thế nào? Cậu không thực sự thích tôi đó chứ?"

Tôi cúi đầu nắm chặt cằm Lục Kinh An, dùng hết sức chế nhạo: "Hội chứng Stockholm? Vậy cậu cũng thật đáng khinh nha!"

Dứt lời, tôi cùng đám người Lục Tiêu rời khỏi quán bar.

Khi ra khỏi cửa, tiếng cười nhạo của nhóm người chúng tôi vẫn còn vang vọng trong không gian:

"Vân Nguyên, chúng tôi thật sự cho rằng cô đã thích tiểu tử chết tiệt kia!"

"Nếu bàn về chuyện chơi đùa thì vẫn là cô lợi hại nhất!Haha"

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, nụ cười của tôi dần tan biến.

Mọi mệt mỏi bao trùm lấy tôi, lúc này Lục Tiêu hỏi:

"Tiếp theo chúng ta đi đâu chơi đây?"

Tôi lắc đầu không quan tâm: "Có chút việc, tôi đi trước."

"Hả?"

Lục Tiêu và những người khác cảm thấy thực mất hứng, nỗ lực thuyết phục tôi ở lại. Nhưng chung quy tôi cũng không phải nguyên chủ, không muốn ở chung với đám người hỗn tạp này.

Sau khi lên xe, tôi nói với tài xế: "Đến bệnh viện."

8.

Trong phòng bệnh riêng có một cửa kính sát đất, nhìn ra hoa viên bệnh viện, nơi đặt một ghế tre.

Bà ngoại đang nằm trên chiếc ghế đó nghỉ ngơi, trên tay cầm chiếc quạt lá đuôi mèo. Khuôn mặt bà hiền từ, luôn hàm chứa ý cười.

Tôi bước tới nhẹ nhàng, muốn cầm lấy quạt để quạt cho bà, nhưng bà lại tỉnh giấc, cười mỉm gọi tên tôi:

"Nguyên Nguyên đến à."

Tên gọi thân thiết này gần như làm tôi khóc. Tôi cũng từng có bà ngoại. Nhưng bà đã đi xa, không bao giờ quay trở lại nữa.

Tôi kiềm chế nước mắt, bước tới ngồi thấp xuống, tựa đầu lên đầu gối bà.

Bà nhẹ nhàng xoa đầu tôi, tràn đầy tình thương:

"Nguyên Nguyên, Tiểu An là một đứa trẻ ngoan. Sau khi bà ngoại đi, cháu có thể giúp bà chăm sóc nó được không?"

Chỉ sợ là không thể...

Tôi ngước mắt lên, nắm lấy tay bà, nghiêm túc nói:

"Bà là người cậu ấy yêu quý nhất trên thế gian này. Vì vậy, bà nhất định phải sống lâu trăm tuổi, để nhìn Lục Kinh An thành công, lấy vợ sinh con nhé ạ!"

"Chỉ sợ bà không thể đợi được đến ngày đó."

Tôi không thể chịu đựng được khi nghe những lời sinh ly tử biệt như vậy.

9.

Vừa lúc tài xế đã giúp tôi nộp xong tiền viện phí, tôi liền chào tạm biệt bà.

Không nghĩ tới khi ra đến cửa lại gặp được Lục Kinh An.

Lần này hắn còn đi cùng với nữ chính.

Quả nhiên vận mệnh thật sự đã làm họ gặp nhau theo đúng quỹ đạo đã định trước?

Mặc dù cảm thấy mất mát nhưng tôi lại cảm thấy càng vui mừng hơn.

Khoảnh khắc Lục Kinh An nhìn thấy tôi, hai mắt đen như có tia sáng. Tôi nhanh chóng cắt ngang suy nghĩ của hắn:

"Cởi một thứ được mười vạn, lúc ở quán bar cậu đã cởi hai áo. Đây chính là hai mươi vạn, từ nay về sau giữa hai chúng ta mọi thứ sòng phẳng, không ai nợ ai."

Dứt lời, tôi tuỳ ý ném nó đi. Thẻ ngân hàng vẽ ra một vòng cung giữa không trung. Cạnh sắc bén của thẻ khẽ tạo ra một vết cắt nhỏ trên khuôn mặt Lục Kinh An.

Hắn không đưa tay nhận, tuỳ ý để thẻ ngân hàng rơi trên mặt đất.

Tạ Chi Xuân phi thường tức giận, hướng về phía tôi hét lên:

"Này! Chúng tôi tuy nghèo nhưng cũng không phải là người mà cô có thể tuỳ tiện chà đạp!"

Tôi phớt lờ cô ta, lập tức trở về nhà.

10.

Mệt mỏi ngã xuống giường lớn, tôi dò hỏi hệ thống:

"Khi nào tôi có thể về nhà?"

"Hiện tại vẫn chưa đến lúc." Hệ thống trả lời.

Tôi quay người lại, vùi mặt vào gối, tiếp tục hỏi:

"Chúng ta có nhất thiết phải đối xử với nam chính một cách tàn nhẫn như vậy không?"

Hệ thống:

"Ngoài trừ việc khiến hắn hết hy vọng, cô cảm thấy còn có biện pháp nào có thể xoá bỏ chấp niệm của nam chính đối với cô không?"

"Xóa trí nhớ thì sao?"

Hệ thống thở dài một tiếng, nói:

"Ký ức có thể xóa được nhưng tình cảm thì không."

Điều này dường như đã được định sẵn là một ngõ cụt. Dù biết rõ kết quả cuối cùng sẽ là lưỡng bãi câu thương nhưng tôi vẫn phải kiên định đi tiếp.

* Thành ngữ Lưỡng bại câu thương (两败俱伤): chỉ cả hai bên đều bị tổn thất trong cuộc giành giật, chẳng bên nào được lợi cả.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro