FULL

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


11.

Thắt lưng đột nhiên truyền đến một lực rất mạnh làm tôi bị kéo lùi về sau.

Tôi bất ngờ không kịp phòng bị ngã ngửa ra sau, nhưng không có chút cảm giác đau đơn nào cả, đằng sau lưng có có một lực đạo ấm áp đỡ lấy tôi.

Bên tai vọng đến một âm thanh bị bóp nghẹt.

Lúc này tôi mới ý thức được mình đang đè lên cái gì, liền vội vàng xoay người đứng dậy.

Chàng trai phía sau chống một tay xuống đất, lông mày hơi nhăn lại, biểu tình ẩn nhẫn.

Động tác vừa rồi quá lớn, khiến chiếc áo thun đang rộng thùng thình của anh bị tốc lên, lộ ra nửa vòng eo trắng nõn, khắp nơi rải rác những vết bầm tím khiến người ta kinh hãi.

Có lẽ vừa rồi tôi đã vô tình chạm vào vết thương của anh ấy.

Tôi khẽ ngập ngừng, đưa tay muốn đỡ anh, anh do dự một lúc mới chịu nắm tay tôi đứng dậy.

Vỗ vỗ cát trên tay, tôi cười sâu xa nhìn anh: "Đã lâu không gặp, Tưởng Trì."

Tưởng Trì là người tôi tình cờ gặp được ở nơi bí mật này.

Chúng tôi đều là những người phải đấu tranh vật lộn trong bùn lầy, chỉ là đã mỏi mệt, tình cờ lại tìm được cùng một để nơi nghỉ ngơi.

Hai người chúng tôi có sự ăn ý khó hiểu, chưa bao giờ hỏi thăm về gia đình, bạn bè của nhau và cũng chưa bao giờ hỏi về những vết thương luôn xuất hiện một cách khó hiểu được trên cơ thể đối phương.

Tình cờ gặp gỡ, rồi lại tự mình rời đi, trở về vị trí vốn có của bản thân.

Tưởng Trì giật giật quần áo nhăn nhúm trên người mình:

"Đã lâu không gặp, sao vừa gặp đã thấy cậu tìm chết rồi?"

Tôi lắc đầu phủ nhận: "Tôi không t. ự t. ử".

Tôi giơ một ngón ta với anh nói:

"Chỉ là vừa rồi tôi chạy bộ nóng quá, muốn xuống nước ngâm mình một chút."

Tôi xỏ lại đôi giày vừa cởi ra: "Là do anh hiểu lầm thôi."

12.

Kiếp trước, tôi thực sự đã từng thử t. ự s. át.

Có Tang Kỳ bảo vệ, Tần Phi Phi ngang nhiên bắt nạt tôi không chút cố kỵ.

Một lần trước kỳ nghỉ cuối tuần, mẹ tôi muốn nhờ tài xế nhà họ Tang đón tôi về, tôi cố tình ra muộn một lúc, Tang Kỳ quả nhiên không đợi tôi.

Khi tôi đang đợi xe buýt ở bến xe, Tần Phi Phi không biết từ đâu xuất hiện, khoác tay qua vai tôi muốn kéo tôi đi.

Đại thúc ngồi cạnh thấy vậy liền cau mày hỏi Tần Phi Phi:

"Cô đang làm gì vậy?"

Tần Phi Phi cười nói: "Chú, đây là bạn của cháu."

Lúc đó ta đã bị Tần Phi Phi đe dọa đến hoảng sợ, không dám phản bác.

Tôi đã không nhận ra điều bất ổn cho đến khi tôi bị Tần Phi Phi và một số người lạ mặt kéo đến một nơi, đó là một nhà máy cũ, có mấy nam sinh đầu xanh đầu đỏ đang nở nụ cười nham hiểm đứng chờ sẵn ở đó.

"Này, Phi tỷ, chơi cùng bọn tôi không."

"Cút đi, dám đánh chủ ý lên người tao, cẩn thận bạn trai tao chơi chết mày."

Tiếng cánh cửa sắt rỉ sét bị đóng lại vô cùng chói tai, trước mắt tôi tối sầm, bị mấy bàn tay che lại, tôi sụp đổ bật khóc.

Nếu vị đại thúc kia không phát hiện ra có điều bất ổn mà cùng Tần Phi Phi đến đây, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Về đến nhà, tôi liều mạng đổ sữa tắm lên người, dùng khăn tắm chà khắp người cho đến khi làn da đỏ bừng lên, sưng tấy và chầy xước.

Sau khi rửa đi rửa lại đến hàng chục lần, tôi thay một bộ quần áo sạch sẽ, đi ra khỏi nhà.

Trời đã khuya, Tưởng Trì vẫn ở bên hồ.

Tôi bước từng bước về phía trước, đối diện với làn nước lạnh giá, khi những đợt sóng nước dâng cao sắp nhấn chìm toàn bộ thân thể thì Tưởng Trì đã kéo tôi lại muốn lôi tôi vào bờ.

Tôi không để ý đến việc giữ thể diện với người trước mặt nữa, mặt mũi nhếch nhác, nước mắt hòa cùng với nước hồ, ủy khuất như một đứa trẻ:

"Tưởng Trì, tôi thật sự không thể kiên trì được nữa rồi."
Tưởng Trì không an ủi được tôi, liền tiến lên, ôm tôi vào lòng.

Trong làn nước lạnh như băng, vòng tay của Tưởng Trì thật ấm áp.

Sự dịu dàng của anh quấn lấy tôi, giọng nói vang vọng ấm áp như tiếng đàn violin quanh quẩn bên tai tôi.

"Trần Vũ Nhiên, không phải chính em đã nói sao? Số phận cũng không thể trói buộc được chúng ta."

"Chúng ta đều sẽ trở nên tỏa sáng, tự tin đứng dưới ánh mặt trời."

13.

Hôm nay thì khác.

Những người từng mắc bệnh nan y sẽ trân trọng cuộc sống của họ hơn nhiều so với những người bình thường.

Đừng nói chuyện đó chưa xảy ra, cho dù đã xảy ra, tôi cũng sẽ không tìm đến cái chếc nữa.

Trời đã khuya.

Tôi và Tưởng Trì ngồi quay lưng lại với nhau, tôi huých huých vào khuỷu tay vào anh:

"Này, tôi về đây."

Tưởng Trì bị đau không nặng không nhẹ "hừ" một tiếng dịch ra phía sau.

Tôi phá lên cười: "Yếu đuối vậy sao."

Tính cả kiếp trước, tôi và Tưởng Trì đã không gặp cả thế kỷ, nhưng tôi không hề cảm thấy chút xa lạ nào.

"Cô để tôi đè lên người cô thử xem."

"Được được được, là lỗi của tôi."

Anh lấy trong túi ra một lọ thuốc nhỏ đưa cho tôi.

"Anh làm gì vậy?" Tôi không trả lời.

Tưởng Trì dùng sức nhét vào tay tôi: "Thuốc gia truyền, rất hữu dụng."

Anh hất hất cằm.

Tôi thuận theo ánh mắt của anh ấy nhìn vết thương trên cánh tay của mình mới nhớ ra bản thân đi không mang theo áo khoác nên vội vàng dùng tay kia che lại.

Tưởng Trì cũng không để ý, đứng dậy đi một đoạn, sau đó quay người: "Trần Vũ Nhiên, chúng ta thương lượng một chút."

"Cái gì?"

"Kẻ nào tìm đến cái chếc trước sẽ là kẻ hèn nhát."

Tôi không nhịn được cười: "Được."

14.

Tôi lang thang trên con đường đường trở về trường.

Khi đi ngang qua công viên, tôi thấy một chiếc xe buýt màu trắng đậu ở chỗ trống, trên đó có dòng kêu gọi chữ hiến máu tình nguyện.

Tôi dừng chân lại.

Suy nghĩ một lúc rồi đi qua đó.

....

Buổi học cuối cùng trước cuối tuần, tôi thu dọn đồ đạc trước khi tan học.

Tôi định đi nhờ xe của nhà họ Tang để về nhà, việc khác không nói, ít nhất còn có thể bảo vệ sự an toàn của bản thân.

Tuy nhiên, vì sinh hoạt lớp bị lùi lịch nên tôi vẫn đến muộn.

Tôi thu dọn cặp sách rời khỏi trường, suy nghĩ xem phải tốn bao nhiêu tiền để thuê một chiếc taxi, và bản thân còn lại bao nhiêu tiền để sinh hoạt.

Đi đến cổng trường, tôi phát hiện xe của Tang Kỳ vẫn còn đậu ở đó.
Tang Kỳ dựa vào cửa xe, cúi đầu, hàng mi dài cụp xuống làm tôi nhìn không ra những cảm xúc trong mắt anh ta.

Suy đi tính lại, tôi quyết định bước về phía anh ta.

Nghe thấy động tĩnh, Tang Kỳ ngẩng đầu lên, lúc này tôi mới nhận ra khóe mắt anh đỏ hoe, đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía tôi như chứa đựng ngàn vạn cảm xúc, cuồng loạn hỗn tạp như muốn trào ra ngoài.

Tôi lập tức hiểu ra tất cả.

Tôi đứng trước mặt anh ta, cười tự giễu:

"Tang Kỳ, anh đúng là một kẻ dối trá."

Thế giới này đúng là kỳ diệu phải không, Chỉ cần một ánh mắt, tôi cũng có thể nhận ra Tang Kỳ kiếp trước.

Anh ta cũng trọng sinh trở lại rồi.

May mắn làm sao.

Tôi vẫn còn cơ hội gặp lại anh.

Vậy thì việc của cả hai kiếp, hai người chúng ta cùng nhau giải quyết đi.

15.

Tang Kỳ loạng choạng lắc lư, như thể không thể chịu đựng được nữa, sự hối hận, khó chịu và đau đớn gần như nhấn chìm anh sau khi biết được tình huống hiện tại.

Sau đó, "bốp" một tiếng, anh ấy quỳ xuống ngay trước mặt tôi.
Những người xung quanh ném tới những ánh mắt giễu cợt.

Tôi cười khổ: "Tang Kỳ, anh quỳ xuống vì một người mà anh đã từng khinh thường, anh không thấy xấu hổ à?"

Tang Kỳ lắc đầu, giọng nói khàn khàn mơ hồ: "Đừng, em đừng nói bản thân như vậy, người sai là anh, anh đáng bị nguyền rủa.'
Tôi lùi lại hai bước, tay nắm chặt quai cặp.

Bên trong là tờ danh sách khi tôi đi hiến máu, trong đó có ghi rõ nhóm máu của tôi.

Giờ thì tôi không cần nó nữa.

Sau khi ký ức gần như khôi phục hoàn toàn, tôi đã học được rất nhiều điều, cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Tang Kỳ, người vốn nên rất ghét tôi, lại đồng ý cưới tôi.

Khi anh tỏ tình với tôi ở kiếp trước đã nói rằng anh ta thích tôi từ rất sớm.

Ngay từ khi tôi còn dang quay lưng lại với anh ta.

Tôi luôn cảm thấy Tang Kỳ là kiểu người lạnh lùng, nên tôi đã hỏi rằng tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy?

Tang Kỳ nói rằng trong khoảng thời gian tôi dần xa lánh anh ta, nếu anh ta không thay đổi, có lẽ anh ta sẽ không cưới được tôi.

Cũng không hẳn là nói dối.

Nhưng phần tình yêu thì đúng là quá giả tạo.

Đạo đức giả đến mức Tần Phi Phi có thể dễ dàng phá vỡ nó chỉ bằng vài lời nói.

Những tin đồn vu khống tôi ở trường, Tang Kỳ đã biết từ lâu.

Người ta nói mẹ tôi là tình nhân của Tang Vinh, là bố của Tang Kỳ.

Có nghĩa tôi là đứa con hoang của cha anh ta.

Anh ta quả thật nghi ngờ, vậy nên đã đặc biệt để ý tới hai mẹ con tôi.

Mỗi lần họ tiếp xúc, thậm chí chỉ nói một câu thôi, ánh mắt của anh ta đều thay đổi.

Thực ra mẹ tôi và cha anh ta đều vô tội.

Sau tai nạn xe cộ, tôi cần truyền máu gấp, khi đó nhóm máu cho thấy tôi không thể là con hoang của Tang Vinh, lúc này Tang Kỳ mới phát hiện ra.

Những thứ đã giày vò anh ta, thậm chí là tôi, thực sự đều không tồn tại.

Chỉ có thể nói rằng, những người có trái tim bẩn thỉu thì sẽ luôn nghĩ rằng mọi thứ đều bẩn thỉu mà thôi.

16.

Tôi nhìn lên biển báo xe buýt bên kia đường, Tần Phi Phi đang đứng đó.

Tôi khẽ gật đầu, ánh mắt căm hận nhìn sang Tang Kỳ, hỏi: "Tang Kỳ, anh có biết kiếp trước tôi đã trải qua những gì không?"

Theo hướng tôi nhìn, Tang Kỳ cũng dã nhìn thấy Tần Phi Phi.

"Hôm đó Tần Phi Phi đã dẫn tôi đến một nơi, nơi đó rất xa, có mấy tên côn đồ đang đợi sẵn ở đó. Bọn chúng muốn tấn công cô ta, những Tần Phi Phi nói rằng nếu bọn họ dám chạm vào cô ta, bạn trai cô ta nhất định sẽ gi. ết họ."

"Còn tôi thì sao, tôi chẳng còn gì cả, Tang Kỳ, anh đoán xem, ngày hôm đó bọn họ sẽ làm gì tôi?"

Tang Kỳ mở miệng, mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó những lại không thể nói nên lời. Đến bây giờ anh ta thậm chí còn không có tư cách xin lỗi tôi.

"Nếu ngày đó tôi không đợi anh, có lẽ tôi cũng không bao giờ phải trải qua chuyện đó đâu."

"Nếu không có anh ủng hộ, Tần Phi Phi cũng không thể tự tin đến vậy, phải không"

Tôi mỉm cười nhưng nước mắt lại vô thức rơi xuống.

"Tang Kỳ, anh thật vô liêm sỉ, sao anh có thể tiếp cận tôi, thân thiết với tôi như chưa có gì xảy ra khi tôi phải hứng chịu những điều khủng khiếp đó?"

Tần Phi Phi cũng nhìn thấy Tang Kỳ.

Có lẽ từ góc nhìn của cô ta, Tang Kỳ trông có vẻ hơi kiệt sức, mặt cúi gằm xuống đất.

Cô ta cau mày, nói gì đó vối cô gái đi bên cạnh, sau đó nhanh chóng chạy tới, ngồi xổm xuống nắm lấy cánh tay Tang Kỳ.

"A Kỳ, cậu bị làm sao vậy?"

Cô ta trừng mắt nhìn tôi hung dữ, sau đó lại nhìn ngó xung quanh:

"Có khó chịu ở đâu không?"

Tang Kỳ trông có vẻ yếu đuối lại lập tức hất tay Tần Phi Phi đi, đôi mắt đỏ rực như muốn xé nát cô ta ra.

"Cút đi!"

Cánh tay Tần Phi Phi xẹt qua mặt đất, da thịt xước xát, mắt không thể tin mà nhìn Tang Kỳ, rưng rưng chực khóc.

"A Kỳ, em làm gì sai sao, anh có thể nói cho em biết mà."

Tôi không còn tâm trạng đâu mà thưởng thức chương trình nhàm chán này nữa.

Trước khi lên xe rời đi, tôi còn có thể nghe thấy tiếng gào chói tai của Tần Phi Phi.

Tang Kỳ vốn coi thường việc đánh phụ nữ, lại suýt chút nữa đè Tần Phi Phi xuống đất và đánh chếc cô ta.

17.

Tôi lặng lẽ ngồi trên sofa, khi mẹ tôi tan làm về, Tang Kỳ vẫn chưa thấy bóng dáng.

Để thuận tiện cho công việc, mẹ tôi đã thuê một căn nhà ở gần đó. Sau một hồi dọn đẹp, mẹ chở tôi về nhà trên chiếc xe đạp ọp ẹp như sắp đình công.

Từ đám đông hỗn loạn, dòng người bất tận cho đến sự im lặng chết chóc, đèn đường nhấp nháy rồi tắt, cho đến khi rẽ vào con hẻm tối đen hoàn toàn.

Quay đầu nhìn lại, hoàn toàn có thể nhìn được những tòa nhà cao tầng kia.

Người dân ở đó sẽ không thể tưởng tượng được rằng ở trung tâm một thành phố tráng lệ như thế này lại tồn tại một góc khuất chật chội và buồn tẻ đến thế.

Khi ăn cơm và rửa xong bát, mẹ tôi đã ngả lưng xuống giường và ngủ thiếp đi.

Ánh trăng ngoài cửa chiếu lên mái tóc đã bạc của bà.

Giống như khi tôi sau khi tỉnh dậy từ vụ tai nạn ô tô, tóc tôi cũng bạc trắng chỉ sau một đêm.

Công việc của mẹ tôi ở nhà Tang Kỳ gần như có thể gọi là nhàn hạ, nhưng bà mệt mỏi lắm, lúc nào cũng phải cẩn thận, sợ nói lỡ lời.

Người phụ nữ này dã làm việc quần quật cả dời rồi.

Bà dã không kết hôn thêm một lần nào nữa.

Điều này ngoan cố bám chặt vào đầu tôi. Bỗng có tiếng điện thoại vang lên.

Tôi mở máy lên xem, Tang Kỳ liên tiếp gửi cho tôi vài bức ảnh.

Trong ảnh là một nhà máy bỏ hoang nơi tôi vô cùng quen thuộc, lũ côn đồ nằm dài trên mặt đất, mặt sưng vù như đầu heo, ôm bụng lăn lộn.

Tôi không khỏi muốn cười một chút.

Đã đến nước này rồi, anh ta làm vậy để làm gì cơ chứ.

Nhưng tôi vẫn trả lời anh ta: "Chưa đủ để tôi nguôi giận đâu."

"Tang Kỳ, nếu anh không tự mình trải qua, anh vĩnh viễn không hiểu cảm giác lúc đó của tôi đâu."

18.

Sắp tới phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp cho nên tôi rất bận.

Khi lấy lại tinh thần thì đã nhận ra Tần Phi Phi đã nhiều ngày không đến trường.

Tôi nghe bạn cùng lớp kể rằng Tần Phi Phi đã đi học lại, khi đó cô ta đội một chiếc mũ rộng vành được kéo xuống rất thấp, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn ra trên mặt cô ta có dán băng cá nhân, rồi sau đó cô ta đã bỏ học luôn.

Tang Kỳ đã đăng bài làm rõ những tin đồn về tôi lên diễn đàn trường.

Nội dung bài viết bao gồm lời xin lỗi tôi, đồng thời đe dọa nếu ai dám nhận xét vô duyên, chĩa mũi dùi vào tôi sẽ không thể yên ổn tốt nghiệp.

Quả là một bài viết dài. Tôi không đủ kiên nhẫn để đọc hết nó.

Khi tôi gặp lại Tang Kỳ, đó là vào đêm trước lễ tốt nghiệp.

Ngoài trời đang mưa rất to, tôi vội vàng cầm ô chạy vào ký túc xá, từ xa nhìn thấy có một người đang yên lặng đứng dưới hiên của tòa nhà.

Dù đang là mùa hè, trời nhiều mây, nhiều gió và lạnh lẽo nhưng Tang Kỳ lại đang cởi trần.

Khi đến gần, tôi thấy ngực và lưng anh ta gần như không có miếng thịt nào là nguyên vẹn, toàn bộ đều là vết thương bị dao cắt, từng nhát từng nhát một, khắc thành nhiều chữ "rẻ tiền".

Lông mi anh ta ướt đẫm, bước đến chặn trước mặt tôi.

"Vũ Nhiên, mấy ngày nay anh rất nhớ em."

Anh ta lau mặt, nước mưa thấm ướt cả miệng nhưng vẫn không hề quan tâm: "Nhưng anh thực sự không còn mặt mũi nào để nhìn thấy em nữa."

"Nhìn đi."

Anh ta dang tay ra, xoay người cho tôi xem những vết thương:

"Em đã thấy nguôi giận hơn chưa?"

"Anh sẽ báo th ù tất cả những người đã bắt nạt em. Anh không mong cầu em sẽ tha thứ cho anh, nhưng em có thể cho anh một cơ hội nữa không, đừng cắt đứt với anh mà."

Tôi thực sự không quen đứng dưới mưa nói chuyện nên thẳng thắn trả lời: "Không thể".

Dưới bầu trời xám xịt, ánh sáng trong mắt Tang Kỳ dần vụt tắt.

Nhưng anh ta vẫn cố chấp dừng lại trước mặt tôi.

Những bạn học đang trở về ký túc xá nhìn anh ta như một thằng hề.

Tôi nhắm mắt lại nói: "Tang Kỳ, Tần Phi Phi
h ành hạ tôi so với anh nhiều hơn, nhưng tôi lại hận anh hơn cô ta rất nhiều."

Tang Kỳ ngơ ngác nhìn tôi.

"Bởi vì Tần Phi Phi đối với tôi chỉ là một người xa lạ, còn anh, anh cùng tôi lớn lên, cùng nhau trải qua những kỳ nghỉ hè, cùng nhau đi câu cá trên băng, khi anh vô tình đi vào chỗ băng mỏng, anh trượt chân ngã xuống, tôi đã nắm lấy tay anh. Khi đó tay tôi trật khớp, nhưng tôi đã không buông ra."

"Cho dù tôi cứu một con chó, thì cho dù nó không thể báo đáp tôi, thì nhất định nó cũng sẽ không nhân cơ hội tôi yếu đuối mà cắn tôi một cái."

"Tang Kỳ, bản thân anh còn tồi tệ hơn cả một con chó."

Tang Kỳ dường như lại đang khóc,

Chỉ là mưa to quá khiến tầm nhìn của tôi dần mờ đi, tôi không chắc chắn.

"Cho nên Tang Kỳ à, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."

19.

Sau cơn mưa trời lại nắng và không khí rất trong lành.

Con đường này mới được sửa chữa chưa lâu nên hơi lầy lội khiến tôi vô ý dẫm phải bùn.

Tôi vội bước nhanh hơn. Nước hồ dâng lên cao cao, Tưởng Trì ngồi xổm trên mặt đất, quay lưng về phía tôi.

Tôi mơ hồ nghe thấy mấy tiếng meo meo phát ra từ phía anh, lúc đầu còn tưởng là mình nghe nhầm cho đến khi có một con mèo sữa nhỏ thò đầu ra từ vai anh.

Đôi mắt to tròn của nó nhìn tôi không chớp khiến tim tôi tan chảy.

"Anh nhặt nó ở đâu vậy?"

Con mèo con ngoan ngoãn tiến lên cọ cọ vào lòng bàn tay tôi.

"Anh nhìn thấy nó trong hộp các tông bên đường. Trông nó đáng thương quá. Em không thích mèo à? Em có thích nuôi chúng không?"

Tôi nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: "Em chưa biết nữa, em dự định sẽ chuyển đi trong vài ngày tới."

Tưởng Trì cũng không hỏi thêm: "Vậy anh sẽ xử lý nó trước."

Con mèo trông mũm mĩm mềm mại, toàn thân phủ đầy một màu cam, đậm nhạt khác nhau.

Đó chính là con mèo mà tôi và Tang Kỳ nuôi ở nhà kiếp trước.

Nhưng thật kỳ lạ, tôi lại không có ấn tượng gì là Tưởng Trì đã tặng tôi con mèo này.

Sau vụ tai n ạn xe cộ, tôi đương nhiên không còn nhớ gì đến Tưởng Trì cho nên đã mất liên lạc với anh ấy.

Không biết kiếp trước Tưởng Trì sống có tốt hay không.

Tôi đoán là sẽ khá tốt, anh ấy làm việc rất chăm chỉ và rất giỏi nữa.

Khi đó tiếng anh của tôi rất kém, chính là Tưởng Trì đã dạy kèm cho tôi.

Sau lần chia tay đó, Tưởng Trì đi về hướng Bắc, còn tôi xuôi Nam.

Tôi đã nghĩ rằng hai chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Nhưng Tưởng Trì đã ngăn tôi lại:

" Trần Vũ Nhiên."

Dừng lại một chút, anh thăm dò thận trọng nói:

"Thực ra chúng ta đi cùng đường."

Con mèo nhỏ ngoan ngoãn nép vào lồng ngực anh, một lớn một nhỏ, trông thật ấm áp và bình yên, có một cảm giác năm tháng trôi qua rất êm đềm.

Tôi sửng sốt một lúc, gió nhè nhẹ thổi qua, tôi khẽ vén tóc bên tai:

"Vậy chúng ta cùng đi thôi."

20.

Tôi đã chuyển đi.

Nơi đó rất gần công ty nơi tôi thực tập, tôi xin mẹ nghỉ làm về nhà với tôi nhưng bà không chịu, nối vẫn muốn kiếm thêm tiền. Dù có chuyện gì thì mối quan hệ đó vẫn còn.

Tôi không buồn tranh cãi với bà nữa.

Sau giờ làm thêm, tôi mua một cốc latte rồi đi bộ về.

Rời khỏi ngôi trường đầy những kỷ niệm đau buồn đó khiến tôi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Có lẽ Chúa đã ban cho tôi một cơ hội để bắt đầu lại nên tôi chắc chắn không thể lãng phí nó.

Khi tôi chuẩn bị đến công ty, tôi bỗng nhìn thấy Tang Kỳ, người đã lâu không gặp.

Về lý do tại sao anh ta lại biết, tôi đoán là mẹ tôi đã nói cho anh ta biết.

Người anh ta nồng nặc mùi rượu, phía sau anh ta có một vài gã xăm trổ đầy mình.

Tôi lập tức cảnh giác, nắm chặt điện thoại: "Tang Kỳ, anh muốn làm gì?"

Tang Kỳ nhăn nhó, trông như muốn khóc, đầu tóc rối bù trông như người điên, lảo đảo đi về phía tôi:

"Vũ Nhiên, ngày đó không phải em đã nói, nếu ngày đó anh có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của em, em sẽ tha thứ cho anh đúng không?"

Tôi không hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ta, tôi vẫn cầm điện thoại, không dám thả lỏng một chút nào.

Tang Kỳ hét lên với đám đằng sau: "Ra tay đi!'

Một số người do dự không dám tiến lên.

Tang Kỳ gãi tóc, giọng nói mất kiên nhẫn: "Mau lên, tất cả cùng lên đi!"

Tôi đã bấm sẵn số 110, đang định quay số thì có một người nghiến răng bước tới cởi áo khoác của Tang Kỳ ra.

Sau đó, những người khác cũng lần lượt tiến lên động tay động chân.

Hàm tôi gần như rớt xuống.

Đây là một con đường lớn nên có rất nhiều người qua lại.

Sắc mặt đám đàn ông càng thêm xấu xa, giống như ăn phải phân, dừng động tác lại, giọng nói đầy lưỡng lự: "Anh Tang, xin hãy bỏ qua cho chúng tôi, chúng tôi thật sự ra tay đấy nhá!"

Tôi chán ghét cất điện thoại, "Tang Kỳ, anh thần kinh à?"

Tang Kỳ như bị điên, bắt đầu chửi bới và đấm đá từng người một:

"Bọn họ toàn nói mấy lời sáo rỗng phải không?"

"Người như anh, thích trút giận lên người khác lắm à?"

Anh ta sững người, khẩn trương giải thích với tôi: "Không phải như vậy đâu."

"Hôm nay tôi rốt cuộc đã hiểu tại sao trước đây tôi phải làm đến vậy."

"Cho dù lời đồn của Tần Phi Phi khi đó là thật đi nữa, thì tôi cũng vô tội cơ mà? Anh đúng là một người cực kỳ ích kỷ, anh chỉ quan tâm đến hạnh phúc của chính anh thôi."

Nhìn anh ta ngơ ngác, đứng hỗn loạn trong gió, trong lòng tôi không có mảy may gợn sóng nào, thậm chí còn không cảm thấy hả hê vui vẻ.

"Tang Kỳ, kiếp trước anh đã hủy hoại cả đời tôi, kiếp này đừng ép tôi phải hận anh nữa."

Tuy nhiên, tôi sẽ không nói cho anh ta biết rằng thực ra ngày đó tôi đã được cứu.

Anh ta không đáng được biết.

21.

Ngày 4 tháng 12 năm 2014

Tôi nhìn ngày hiển thị trên điện thoại mà lòng nặng trĩu.

Hôm nay là ngày tôi gặp tai n ạn xe cộ ở kiếp trước.

Vì chủ nghĩa nhân đạo, tôi đã gọi điện trước cho cảnh sát, khai báo biển số xe của tài xế và tố cáo anh ta đang lái xe trong tình trạng say xỉn.

Trên đường xảy ra tai nạn, tôi thấy cảnh sát đã chặn chiếc xe lại, và tên tài xế cũng phát hiện được vấn đề mất phanh.

Tôi không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Haha, Trần Vũ Nhiên, cô hóa ra ngây thơ như vậy, cho rằng chỉ cần như vậy là có thể ngăn cản bi kịch sao?"

Tôi quay lại nhìn, hóa ra là Tần Phi Phi.

Tôi nheo mắt lại, trong lòng rất nhanh đã có suy đoán: "Cô..."

"Đúng vậy, tôi cũng đã ch. ết một lần."

Nhìn ra sự nghi ngờ của tôi, Tần Phi Phi hiếm khi có đủ kiên nhẫn để trả lời tôi:

"Sau khi cô chết, Tang Kỳ đã bắt đầu theo đuổi tôi. Ngay lúc tôi tưởng hắn đã hiểu ra và cuối cùng đã không còn nghĩ đến con khốn là cô nữa, thì hắn lại dùng một mồi lửa thiê u tôi và chính hắn."

"Trần Vũ Nhiên, sao vậy?"

"Rốt cuộc cô đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Tang Kỳ, để anh ấy yêu cô nhiều như vậy. Đối với cô, anh ấy sẵn sàng bắt chước người khác.khác, làm cái bóng của người khác, thay thế người khác."

Tôi cau mày: "Ý cô là gì?"

Trần Phi Phi sửng sốt, sau đó cười lớn, giọng nói quỷ dị nham hiểm:
"Cô không nhớ hết mọi chuyện à?"

Bối rối vô cớ, tôi túm lấy cổ áo Tần Phi Phi "Nói cho rõ ràng đi."

Tần Phi Phi cười cười, mím môi ngây thơ nghiêng đầu nói: "Đoán xem.''

Trong lòng tôi chợt dâng lên cảm giác đau đớn.

Tôi không khỏi che đầu lại, ngồi xổm trên mặt đất, nhìn không rõ cái gì, chỉ cảm nhận được máu tanh từ từ chảy xuống từ mũi.

Tần Phi Phi khuôn mặt gầy gò như phát điên:

"Hóa ra Chúa cũng sẽ giúp tôi."

"Trần Vũ Nhiên, hóa ra trí nhớ của cô còn chưa khôi phục hoàn toàn.''

"Nếu không có cô, tôi cũng sẽ không có ngày hôm nay. Anh ấy cũng sẽ không cần tôi, tất cả là tại cô, cho nên cô với tôi, tất cả cùng phải xuống địa ngục!"

22.

Từng khung hình, từng hình ảnh tràn ngập trong tâm trí tôi.

Khi tôi nhận ra đó là gì, tôi không còn quan tâm tới cơn đau nữa, đứng dậy và tuyệt vọng chạy về phía trước. Những người bị tôi đâm phải bực bội chửi bới.

Không phải vì may mắn gì cả.

Xe tải lớn như vậy đâm vào tôi, vậy mà tôi lại sống sót, sao có thể là may mắn được!

Là Tưởng Trì.

Ngày hôm đó, tôi gặp Tưởng Trì.

Khoảnh khắc chiếc xe tải tông vào tôi, anh ấy đã xông đến và ôm lấy tôi.

Tại sao tôi lại cho rằng Tưởng Trì kiếp trước sống tốt hơn chính mình?

Tưởng Trì, người quá xuất sắc và làm việc chăm chỉ, lại kết thúc cuộc sống ở đó.

Tất cả là do tôi.

Anh ấy đáng ra sẽ không bị tai nạn, nhưng anh ấy đã thay tôi chết.
Mà tôi thì đã quên mất anh ấy.

Chẳng trách, tôi luôn cảm thấy Tang Kỳ giả vờ ân cần là kỳ lạ.

Tang Kỳ chưa bao giờ là người hiền lành.

Nước mắt lưng tròng, tôi nhìn thấy Tưởng Trì ở nơi xảy ra tai nạn, chưa kịp thở đã gọi tên anh:

"Tưởng Trì!"

Tưởng Trì ôm con mèo màu cam trong tay, ngơ ngác nhìn tôi.

Ngay sau đó, đồng tử giãn ra, một chiếc ô tô màu trắng từ phía sau lao về phía Tưởng Trì.

Một tiếng nổ lớn đã xảy ra, bầu trời và mặt đất trong phút chốc đảo lộn.

Tay chân và xương cốt đau như bị xé toạc, máu tươi tràn ra từ miệng, nhưng tôi dường như không cảm nhận được, chậm rãi nhếch khóe miệng về phía Tưởng Trì đã bị tôi đẩy sang bên đường.
Tưởng Trì, lần này em sẽ cứu anh.

23. Góc nhìn Tưởng Trì (kiếp trước)

Lần đầu tiên tôi gặp Trần Vũ Nhiên bên hồ, tôi không dám nói chuyện với cô ấy.

Cô ấy giống như một con mèo bị xâm chiếm lãnh thổ, lông tơ dựng đứng hết cả lên.

Nhưng tôi không còn sức để nhìn đi nơi khác, lần này bố đánh tôi rất nặng. Chai rượu phang vào người tôi vỡ tan.

Lúc còn nhỏ, tôi ngu dốt, có thể yên tâm đứng nép sau lưng mẹ.

Nhưng bây giờ thì không được, tôi là đàn ông, tôi phải bảo vệ mẹ mình.

Tôi cố ý ngồi cách xa Trần Vũ Nhiên ra chút.

Thấy tôi không có ác ý, Trần Vũ Nhiên mới yên tâm, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn tôi, như sợ tôi làm tổn thương cô ấy.

Mấy ngày tới, tôi đều nhìn thấy cô ấy ở đó.

Cô gái nhỏ xinh đẹp, thanh tú nhưng trong mắt luôn có sự kiên cường.

Những ngày đó, tôi mặc áo len có mũ, đội kín mít, sợ vết thương trên mặt sẽ làm cô ấy sợ.

Chà.

Sao tôi lại quan tâm nhiều thế nhỉ? Chẳng giống tôi gì cả.

Tuy nhiên, tôi phát hiện ra rằng Trần Vũ Nhiên cũng có vết thương trên mặt.

Đã nửa năm trôi qua, tôi thậm chí không nói với cô ấy lời nào.

Nhưng đôi khi tôi không thấy cô ấy đến thì lại cảm thấy không quen.

Sau đó, có một lần, tôi cuối cùng cũng lấy được hết can đảm để đua miếng kẹo dâu tây trong túi cho Trần Vũ Nhiên.

Ngày hôm đó chúng tôi không nói gì, chỉ trao đổi tên nhau.

Cô ấy không muốn chia sẻ chuyện của mình với tôi, chẳng qua là một người sinh ra trong bùn như tôi lại không có gì để chia sẻ với cô ấy.

Tôi biết mỗi người đều có câu chuyện của riêng họ.

Nhưng có vẻ như chỉ cần không nói nói đến chuyện đó thì chúng tôi chính là sự tồn tại đẹp đẽ nhất trong mắt nhau.

Sau khi Trần Vũ Nhiên dần buông lỏng cảnh giác với tôi, tôi nhận ra cô ấy là một người thực sự thích nói nhiều.

Cô ấy nói cô ấy muốn kiếm được thật nhiều tiền, mua nhà lớn, để mẹ cô ấy sống một cuộc sống tốt đẹp.

Nói tương lai sẽ nuôi một con mèo, một mèo một người, ba bữa qua bốn mùa.

Khi nói cô ấy tỏa sáng tựa như vì sao trên trời.

Nhưng cũng chỉ là mơ ước xa vời.

Những người như chúng tôi chỉ có thể tự mình bước đi nếu đặt hy vọng vào một tương lai tươi sáng.

Trong mắt tôi, Trần Vũ Nhiên giống như một ngọn cỏ cứng, dù có đốt thế nào cũng không thể đốt cháy được sức sống trong trái tim.

Cô ấy tốt hơn tôi nhiều.

Một khi không nhịn được nữa, thì chỉ cần nhìn cô ấy là mọi chuyện sẽ qua.

Đó là một cô gái mạnh mẽ.

Nhưng cô gái mạnh mẽ đó, cũng sẽ bị ép phải nảy sinh ý định tự sát.

Trên thế giới này xảy ra chuyện quái gì vậy, chúng tôi sống cực khổ, ngay thẳng nhưng lại không có nổi một chỗ dựa vững chắc.

Trần Vũ Nhiên không thích tôi bước vào cuộc sống của cô ấy, tôi hiểu, bởi vì tôi cũng không muốn cô ấy nhìn thấy cuộc sống không thể chịu đựng nổi của tôi.

Nhưng khi chuyện như thế này xảy ra, tôi lại lo lắng.

Vì thế mỗi khi chia tay, tôi đều lặng lẽ đi theo cô ấy.

Cuối cùng có một ngày, tôi nhìn thấy cặp đôi bắt nạt Trần Vũ Nhiên.

Cơn giận gần như làm lu mờ lý trí nhưng tôi vẫn kiềm chế ý định muốn lao về phía trước.

Cô bé Trần Vũ Nhiên này muốn giữ thể diện nhất.

Tôi đã gọi cảnh sát nhưng một lúc sau cặp đôi kia lại được bố mẹ dẫn ra ngoài. Tất cả đều lái những chiếc xe sang trọng, giàu có và quyền lực.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình thật vô dụng.

Trần Vũ Nhiên, đợi thêm một chút nữa, một chút nữa thôi, được không?

Tôi chắc chắn sẽ trở thành một luật sư xuất sắc trong tương lai để bảo vệ em.

Tôi học ngày học đêm, có hai người đang rất cần tôi bảo vệ, đó là mẹ và Trần Vũ Nhiên, tôi phải cố gắng nhiều hơn.

Nhìn thấy con mèo trong hộp các tông bên đường, tôi lập tức nghĩ đến Trần Vũ Nhiên. Tôi nghĩ ngay cả khi chúng tôi chia tay nhau trong tương lai, cô ấy cũng có thể nghĩ đến tôi khi nhìn thấy con mèo này.

Trần Vũ Nhiên nói sẽ chuyển đi sớm nên tôi tạm thời chăm sóc nó trước.

Tôi không ngờ mình lại gặp được Trần Vũ Nhiên khi tôi đưa con mèo đến bệnh viện thú cưng.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau bên ngoài cái hồ đó.

Tôi rất ngạc nhiên và muốn bước lên chào hỏi.

Bỗng nhiên, một chiếc xe tải bị hỏng phanh lao thẳng về phía trước.

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ, cơ thể đã phản ứng nhanh hơn não, bảo vệ Trần Vũ Nhiên dưới thân mình.

Vô số tiếng la hét hoảng loạn trong phút chốc đã lắng xuống. Tôi cố gắng mở mắt ra, con mèo con run rẩy chạy tới, liếm cánh tay tôi, kêu gào bất lực. Sau cảm giác không trọng lượng, linh hồn dường như tách khỏi thể xác.

Tôi không sợ chết. Chỉ là đáng tiếc mà thôi.

Trần Vũ Nhiên, từ giờ trở đi, tôi chỉ có thể ở trên bầu trời, cầu mong điều ước của em sớm thành hiện thực.

Đừng tiếc thương tôi, cầu cho em được bình yên và hạnh phúc suốt cả cuộc đời này.

24.

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, tôi đã ở trong bệnh viện, mùi thuốc khử trùng nồng nặc khiến tôi nghẹt thở.

Vừa cử động thì tay tôi đã bị giữ lại. Quay mặt sang một bên, tôi bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của Tưởng Trì.

Tôi thực sự không còn sức để nói nên đành bắt tay anh ấy để tỏ ra an ủi.

Một người sau khi thức dậy từ hôn mê sẽ hồi phục nhanh chóng.

Tôi nghe Tưởng Trì nói rằng tài xế gây ra vụ tai nạn là do Tần Phi
Phi thuê, anh ta đã liều lĩnh kiếm tiền chữa bệnh cho cô con gái bốn tuổi của mình.

Bây giờ Tần Phi Phi và tài xế gây tai nạn đã bị bắt giữ, chắc chắn họ sẽ phải ngồi tù.

Những điều này không còn quan trọng với tôi nữa.

Tôi ngồi trên giường bệnh, dùng đầu ngón tay gãi gãi, lòng bàn tay toát ra một lớp mồ hôi mỏng, cân nhắc hồi lâu mới nói:

"Tưởng Trì."

"Hả?" Tưởng Trì dừng lại khi đang dọn dẹp bát đĩa.

Mẹ tôi đã chịu một cú sốc nặng nề vì tai nạn của tôi, sức khỏe của bà ngày càng sa sút, những ngày này đều là Tưởng Trì đang chăm sóc tôi.

"Em hiện tại không có tiền không có nhà, tạm thời không thể xuất viện, có thể khiến anh cho rằng em cố ý dựa vào anh không?"

Tưởng Trì nhướng mày không biết tại sao.

"Nhưng Tưởng Trì à, sau này em sẽ chăm chỉ kiếm tiền, sẽ đối xử thật tốt với anh, anh có muốn ở bên em không?"

Tưởng Trì còn chưa kịp mở miệng, bệnh nhân bên cạnh, hoàng đế không vội thái giám đã lo, nhéo một cái cánh tay Tưởng Trì:

"Anh đang ngơ ngác làm gì vậy, cô bé đã tỏ tình với anh rồi."

Tưởng Trì bên tai nhanh chóng đỏ lên, hít một hơi thật sâu, sau đó lắp bắp nói: "Anh... em... cái này..."

Anh gãi gãi đầu và cười ngây thơ: "Anh nên là người nói điều đó chứ nhỉ."

"Em không nhịn được, em quá thích anh."

"Em không muốn đợi lâu hơn nữa."

Lại là một cuộc hành trình khó khăn.

Thật may mắn biết bao khi tôi được sống trên thế giới này.

Yêu lại từ đầu.

[Toàn văn hoàn]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro