[YÊU PHU HUNG MÃNH] Sinh tử bất du

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Khát Mưa

Người dịch: Cỏ Mây Blog
________________________

Sau đêm Thất tịch, trong vài ngày liên tiếp tôi nhận được những bức ảnh "nóng" từ bạn trai cũ.

Nhưng có người nói với tôi, anh ta hẹn hò với một người phụ nữ đã có gia đình và đã bị gi.ết vài ngày trước đó...

1.

Đã ba ngày rồi, tôi cứ luôn nhận được những bức ảnh từ bạn trai cũ của mình.

Còn kèm theo một câu: Gặp nhau tại chốn cũ vào ngày 11 tháng 8. Tôi nhìn lướt qua lịch, 11/8 chính là ngày 15/7 âm lịch, chỗ chúng tôi tương truyền, ngày 15/7 chính là ngày Q.uỷ Môn Quan mở, là ngày của ma q.uỷ.

Nơi gọi là "chốn cũ" đó, thực ra là một nghĩa trang trong thành phố.

Tôi hơi khó hiểu, đang yên đang lành sao lại phải ra nghĩa trang để gặp hắn?

Nhưng tôi đoán có lẽ hắn đang muốn giở trò chơi khăm tôi hay gì đó, nên cũng không để ý đến nữa.

Những bức ảnh hắn gửi cho tôi đều là được chụp trong giai đoạn chúng tôi còn quen nhau. Chẳng hạn như tấm ảnh đầu tiên, tôi đang ngậm một que kem trong miệng và cau mày nhìn hắn ta.

Tấm ảnh thứ 2 là tôi đang ngậm một bông hồng, tôi đứng dựa vào tường và hướng cằm về phía hắn.

Tấm thứ 3 là ảnh tôi đang nằm trên ghế, tôi ngửa mặt lên và nhìn hắn với ánh mắt quyến rũ.

Bạn trai cũ là nhiếp ảnh gia, vậy nên thi thoảng hắn sẽ chụp ảnh tôi theo thói quen.

Sau khi chia tay, tôi đã ép hắn phải xóa hết những bức ảnh này, thật không ngờ là đến tận bây giờ chúng vẫn còn tồn tại.

Tôi thầm m.ắng hắn là không biết giữ lời, rồi mặc kệ đống tin nhắn đó trong email.

Vào ngày thứ tư, một email khác đã được gửi đến. Nhưng lần này lại là một bức ảnh "nóng" của tôi.

Tôi mặc một bộ nội y sexy hình thỏ với vài mảnh vải trên người. Phía sau tôi còn hiện ra một cái đuôi, chính xác thì đó là một cái đuôi thỏ.

Tôi còn ngậm một củ cà rốt trong miệng và nhìn vào ống kính với ánh mắt lả lơi.

Tôi nhìn thấy tấm ảnh đó thì lòng như lửa đốt, rõ ràng tôi đâu có chụp bức ảnh này, nhưng nhìn một hồi thì vẫn không thấy có dấu hiệu photoshop. Tôi liền reply lại tin nhắn của hắn ta: Mạc Ngôn Sơ, ý của anh là gì?

Lý do chúng tôi chia tay là vì tôi nhận được bức ảnh thân mật của hắn với một nữ sinh khác.

Mà nói đúng hơn thì đó là một tấm ảnh "nóng", chỉ nhìn vào thôi cũng khiến người ta bỏng mắt.

Tôi liền gửi bức ảnh đó cho hắn ta và chất vấn đã xảy ra chuyện gì.

Mạc Ngôn Sơ lại trả lời là do tôi quá bảo thủ, từ khi quen tôi thì tấm ảnh hở hang một chút cũng không chụp được. Hắn còn bảo lúc đầu theo đuổi tôi vì tưởng tôi thú vị lắm cơ, hóa ra cũng chẳng có gì đặc biệt.

Khi chúng tôi chia tay, tôi đã lao vào KTX của hắn, còn cầm theo một con dao gọt hoa quả để ép hắn xóa tất cả ảnh của tôi trên máy tính. Thậm chí tôi còn bắt hắn viết cam kết rằng sẽ không có bản sao lưu nào khác.

Sau này tôi đã chặn mọi thông tin liên lạc của bạn trai cũ. Tôi cũng kiềm chế tính khí nóng nảy, bốc đồng của mình và không chơi bời như trước nữa.

Chỉ là, tôi không biết tại sao hắn lại có thể biết được địa chỉ email công việc của mình.

Mãi một lúc sau Mạc Ngôn Sơ vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi.

Nhưng các đồng nghiệp bên cạnh thì lại nhìn sang tôi với ánh mắt khác lạ, em trai ngồi cạnh cũng đẩy đẩy tay tôi "Hòm thư!"

Tôi mở hòm thư ra mà trong lòng như tá hỏa. Email của Mạc Ngôn Sơ đã trở thành thư gửi hàng loạt. Tất cả mọi người trong công ty đều đã nhận được bức ảnh mặc nội y thỏ của tôi, thậm chí cả CEO và sếp cũng không ngoại lệ.

Nhưng rõ ràng là tôi chỉ nhấp vào "trả lời", không hề nhấp vào "chuyển tiếp".

Điều kỳ lạ hơn nữa là câu mà tôi trả lời Mạc Ngôn Sơ đã biến mất, những gì mà bọn họ nhận được chỉ có bức ảnh nội y thỏ.

Một nam đồng nghiệp béo ục ịch cười cợt nhả.
"Lý Du, không ngờ cô lại có tấm ảnh riêng tư như vậy, nhìn không quen chút nào. Nếu còn có tấm khác thì nhớ gửi thêm nhé, xem như là chút "phúc lợi" cho đồng nghiệp."

Tôi trừng mắt nhìn anh ta, và chăm chú quan sát vào máy tính của mình.

Dù tôi có nổi điên lên, thì cũng không đến mức gửi ảnh cho tất cả mọi người trong công ty, kể cả sếp.

Tên khốn Mạc Ngôn Sơ đó, chắc chắn tệp đính kèm ảnh của hắn có chứa virus hoặc một phần mềm nào đó đã làm ra chuyện này.

Tôi đang liên hệ với bộ phận kỹ thuật để giúp xử lý thì nhận được cuộc gọi từ sếp.

Đương nhiên là tôi bị m.ắng như tát nước. Bởi vì đây là hình ảnh nhạy cảm, nếu lỡ gửi cho khách hàng thì sẽ mất hết thể diện của công ty.

Sếp của tôi là phụ nữ, sau khi m.ắng mỏ một hồi thì quay qua khuyên nhủ "Lý Du, phụ nữ sống trong xã hội này cũng không dễ dàng gì. Cô để lộ mấy bức ảnh này thì rất dễ bị quấy rối tình dục ở nơi làm việc. Còn chưa kể nếu để khách hàng nhìn thấy thì sao, bọn họ sẽ nghĩ gì về cô?"

Tôi biết sếp cũng là vì muốn tốt cho tôi, nên đợi sau khi chị ấy m.ắng xong thì tôi mới giải thích trường hợp của mình.

Sếp bèn gọi cho nhân viên kỹ thuật, rồi hứa sẽ giúp tôi xoa dịu chuyện này

Một lúc sau, tôi tìm nhóm chat của hội sinh viên trước đây, rồi nhắn tin hỏi xem ai biết số điện thoại của Mạc Ngôn Sơ hay không. Tôi chắc chắn sẽ gọi điện và ch.ửi cho hắn một trận té tát.

Nhưng tôi đã nhắn được một lúc rồi mà vẫn chưa ai phản hồi. Khi tôi và Mạc Ngôn Sơ chia tay nhau đã gây ra một vụ ầm ĩ ở trường, nên sau này không ai nhắc đến Mạc Ngôn Sơ với tôi nữa.

Một lúc lâu sau, có cựu sinh viên khác tên là Triệu Minh Triết đã gửi cho tôi một tin nhắn riêng: Mạc Ngôn Sơ đã ch.ết.

Triệu Minh Triết sinh ra trong gia đình giàu và truyền thống lâu đời, anh cũng là một sinh viên ưu tú và học rất giỏi.

Hồi còn đi học, Triệu Minh Triết đã là chủ tịch danh dự của hội sinh viên, là người không cần phụ trách quá nhiều chuyện nhưng vẫn có công lao trong hội.

Tôi đã thêm WeChat với anh ấy trong hôm xảy ra xích mích với Mạc Ngôn Sơ, nhưng cho đến nay thì chúng tôi cũng chưa từng liên lạc gì với nhau.

Tôi nhìn tin nhắn của anh mà cảm thấy bối rối, nếu Mạc Ngôn Sơ ch.ết rồi, vậy thì ai đã gửi ảnh cho tôi?

Triệu Minh Triết đã gửi cho tôi một bài báo, với tiêu đề là Thảm án đêm Thất tịch.

Tôi trả lời anh ta bằng vài dấu chấm hỏi, rồi nhấp vào liên kết để đọc bài báo.

Thời gian diễn ra vụ án là vào đêm Thất tịch. Nạn nhân họ Mạc đã cùng bạn gái họ Lưu ra nghĩa trang để vụng trộm, nhưng lại bị chồng của người phụ nữ tìm thấy.

Người gọi cảnh sát là một ông chú đi tập thể dục buổi sáng. Khi được người ta phát hiện ra, nạn nhân họ Mạc đã bị gi.ết ch.ết với hơn 10 nhát dao trên người.

Còn nạn nhân họ Lưu thì ở trong tình trạng khỏa thân và đầu bị cạo trọc. Đội ngũ cứu hộ đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể thành công, nạn nhân đã ch.ết sau khi bị mất m.áu quá nhiều.

Ngoài ra còn có một bức ảnh của vụ án mạng, các bộ phận và khuôn mặt đẫm m.áu của nạn nhân đều bị làm mờ, cũng không rõ đó có phải là Mạc Ngôn Sơ hay không nữa.

Nhưng chiếc máy ảnh bên cạnh x.ác chết, cùng với đền lồng treo trên cây tùng bách bên cạnh thì không thể nào nhầm lẫn được. Chúng đều là những thói quen cũ của Mạc Ngôn Sơ.

Người ta nói rằng, chồng của người phụ nữ họ Lưu đã nhìn thấy những bức ảnh "nóng" trong điện thoại di động của vợ mình. Đó là những tấm ảnh thân mật của cô ta và Mạc Ngôn Sơ trong nghĩa trang, vậy nên anh ta đã bám theo 2 người bọn họ đến tận đây.

Ngườ viết cũng đính kèm một bức ảnh được gọi là "ảnh nóng" đó.

Những chiếc đèn lồng ẩn hiện trong không gian mờ ảo, nửa thân hình quyến rũ người phụ nữ thấp thoáng dưới ánh đèn và những bóng cây. Phía sau là khung cảnh cằn cỗi với một ngôi mộ hoang vu, khiến người ta nhớ tới những người phụ nữ trong Liêu trai chí dị.

Hình ảnh tiếp theo là thi thể đẫm m.áu của người phụ nữ họ Lưu!

Tôi chỉ cảm thấy ớn lạnh toàn thân, vội hỏi Triệu Minh Triết là tin tức này có phải sự thật không.

Triệu Minh Triết đã gửi cho tôi hai số điện thoại, một là số của Mạc Ngôn Sơ và số của ba mẹ hắn ta, bảo tôi tự gọi mà hỏi.

Suốt mấy năm qua có lẽ Mạc Ngôn Sơ không đổi số điện thoại, cho nên tôi nhìn thoáng qua một cái là đã nhận ra ngay.

Quả nhiên, khi gọi vào thì không liên lạc được.

Tôi cũng gọi cho người thân của hắn và bảo là bạn học cũ, vừa nhắc đến 3 chữ Mạc Ngôn Sơ thì đầu dây bên kia đã khóc nức nở. Vừa cảm ơn các bạn cùng lớp đã nhớ đến hắn, còn than thở hắn ch.ết quá thảm thương, quá oan uổng.

Tôi chỉ cảm thấy lòng mình lạnh dần.

Mạc Ngôn Sơ đã ch.ết vào đêm Thất tịch, vậy ai là người đã gửi email cho tôi suốt 4 hôm nay?

Hắn còn hẹn tôi gặp nhau tại nghĩa trang vào ngày 11 tháng 8, theo tôi tính toán thì hôm đó là cúng giỗ thất đầu của hắn thì phải.

Email đầu tiên được gửi đến hòm thư của tôi lúc 2:03 sáng hôm Thất tịch. Khi email được gửi đi thì Mạc Ngôn Sơ đã ch.ết hay còn sống? Chẳng lẽ anh ta bị đâm cả chục nhát dao lên người nhưng vẫn chưa ch.ết ngay lúc đó? Hay tin nhắn là từ chính kẻ sát nhân?

Tôi hoảng sợ với những suy đoán của chính mình, vậy nên tôi đã gửi bài báo này cho một người bạn cũ có làm công việc liên quan đến báo chí. Tôi bảo mình là bạn học của Mạc Ngôn Sơ, và hỏi cô ấy có biết gì về chuyện đó hay không.

Nhưng người bạn đó đã trả lời tôi: Chuyện này rất lạ, cậu là bạn gái cũ của hắn ta thì đừng nhúng vào làm gì, kẻo lại mang vạ vào thân.

Thật kỳ lạ, tôi chỉ gặp cô ấy sau khi tốt nghiệp, vậy làm sao cô ấy biết về mối quan hệ của tôi và Mạc Ngôn Sơ?

Càng nghĩ lại càng thấy bứt rứt. Sau khi nhân viên kỹ thuật đến kiểm tra máy tính tôi thì anh ta phát hiện mọi thứ đều ổn, máy cũng không bị dính virus.

Anh ta chú ý vào hộp thư và tất nhiên là cũng nhìn thấy những tấm ảnh đó, anh liền nhếch môi.
"Cũng khá đấy, sao em không gửi riêng cho anh?"

Tôi lườm anh ta:
"Anh nhìn kỹ đi, email này là email riêng tư, nhưng không hiểu sao lại được gửi hàng loạt qua mạng nội bộ của công ty. Anh có thật là am hiểu công nghệ không đấy?"

"Mấy cái này hình như là được gửi cùng thời điểm thì phải."

Nghe thấy anh ta nói, tôi mới nhận ra là cả 4 email đều được gửi vào lúc 2:03 sáng.
Nhân viên kỹ thuật cũng thử chuyển tiếp ba email đầu tiên đến hộp thư của anh ta, nhưng vừa chuyển tiếp thì các đồng nghiệp bên cạnh lại xì xào.

Quả thực là như vậy, chỉ cần nhấn vào chuyển tiếp thì email sẽ được gửi cho tất cả email trong mạng nội bộ của công ty, có lẽ là tập tin này có chứa virus ẩn.

"Này Lý Du, bạn trai cũ của cô chắc hẳn là một chuyên gia máy tính đúng không? Thật sự là tôi cũng không giải quyết được, thôi thì cô cứ đến chỗ hẹn xem sao, có gì tôi sẽ "thỉnh giáo" vào tuyệt chiêu của anh ta."

Nhân viên kỹ thuật cũng cười cười với tôi một cách hờ hững.

Tôi quay sang nhìn những đồng nghiệp khác, bọn họ nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu và tò mò, đủ để hiểu chuyện này có ảnh hưởng lớn như thế nào với tôi.

Mạc Ngôn Sơ đã ch.ết, và có người đã gửi bức ảnh để đe dọa tôi.

Không còn cách nào khác, tôi đành gọi điện cho cảnh sát để nhờ hỗ trợ.

Bức thư được gửi từ email cá nhân của Mạc Ngôn Sơ, vì anh ta đã ch.ết trong một vụ án mạng, nên có thể cảnh sát vẫn sẽ quan tâm đến vụ án này.

Tôi đã gọi điện cho cảnh sát, và cố tình nhắc đến thảm án đêm Thất tịch và tên của Mạc Ngôn Sơ.

Chỉ một lúc sau thì cảnh sát đã đến, họ đưa đến một kỹ thuật viên và dẫn tôi sang một văn phòng khác để lấy lời khai.

Chẳng qua là vài câu hỏi như mối quan hệ của tôi với Mạc Ngôn Sơ là gì, tôi có biết hắn ta còn những mối quan hệ nào khác không. Tôi và Mạc Ngôn Sơ có từng liên lạc với nhau, hay tôi đã nhận được email như thế này trước đây hay chưa?

Tôi và Mạc Ngôn Sơ chia tay được hai năm, sau đó thì không còn liên hệ gì nữa.

Nếu Triệu Minh Triết không gửi bài báo đó, thậm chí tôi còn không biết là Mạc Ngôn Sơ đã ch.ết.

Tuy nhiên, tôi sợ sẽ gây rắc rối cho Triệu Minh Triết nên đã không nói với cảnh sát rằng anh đã nhắn tin cho tôi. Tôi chỉ nói là đã nhận được tin này từ nhóm chat của bạn học cũ.

Nhưng trên báo ghi rõ kẻ sát hại 2 người họ là chồng của người phụ nữ họ Lưu, vậy sao cảnh sát vẫn còn điều tra nghiêm túc như vậy? Chẳng lẽ vụ việc này vẫn còn chưa khép lại?

Sau khi lấy lời khai thì cảnh sát mang máy tính của tôi đi, cũng không nói với đồng nghiệp của tôi rằng Mạc Ngôn Sơ đã bị gi.ết để tránh gây hoảng loạn.

Cảnh sát cũng yêu cầu đồng nghiệp xóa ảnh, họ bảo rằng đây là sản phẩm của Photoshop và bị dùng để tống tiền.

Chuyện này có vẻ hơi lạ, bởi vì dù tôi không chụp tấm ảnh nội y thỏ đó, nhưng 3 bức ảnh đầu tiên thực sự là do Mạc Ngôn Sơ chụp cho tôi.

Nhưng nghe cảnh sát nói, thì hình như tôi không phải là người duy nhất nhận được loại email này, tuy nhiên người gửi là ai thì họ cũng chưa điều tra ra được.

Máy tính đã bị mang đi, lại gặp phải nhiều chuyện xui xẻo nên tôi cũng không có tâm trí làm việc nữa.

Tôi xin nghỉ nửa ngày rồi trở về nhà với tâm trạng mệt mỏi. Tôi gọi một ít đồ ăn ngoài và ngồi xem phim truyền hình cho khuây khỏa.

Cho đến khi trời tối, tôi bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập từ bên ngoài. Nhưng vì tôi đang ở một mình nên chỉ dám nhìn qua mắt mèo trên cửa, khi thấy rõ người gõ cửa thì tôi lại thấy có chút buồn cười.

Hóa ra là Mai Hy, người đã gửi cho tôi bức ảnh "nóng" của cô ta và Mạc Ngôn Sơ để chúng tôi chia tay, và cuối cùng thì tiểu tam cũng thượng vị thành công.

...

2.

Tôi nhìn Mai Hy đang tỏ vẻ sốt ruột thì nghĩ có lẽ cô ta cũng đã nhận được những bức ảnh "nóng" giống như tôi.

Tôi cũng không biết tại sao Mai Hy tìm được địa chỉ nhà mình, nhưng nghĩ đến việc cô ta cũng là nạn nhân, nên tôi đành mở cửa và định thuyết phục cô ta gọi cảnh sát trước.

Ngay khi cánh cửa mở ra, Mai Hy đã giơ tay và giáng cho tôi một cái tát:
"Lý Du, cô đúng là không biết xấu hổ."

Cô ta tát tôi xong nhưng dường như vẫn chưa hả giận. Tuy nhiên tôi cũng không vừa, tôi cũng thẳng tay cho cô ta một bạt tai.

Mai Hy lập tức hét lên như điên và lao lên túm tóc tôi.

Đúng là phiền phức, tôi chỉ muốn mở cửa để giúp đỡ cô ta một chút, nhưng ai ngờ còn chưa kịp nói gì thì cô ta đã phun ra mấy lời không sạch sẽ và còn đánh tôi.

Cũng may là từ khi còn nhỏ thì tôi đã đi gây chuyện, đánh lộn khắp nơi, nên chỉ vài giây sau tôi đã đè được Mai Hy nằm dưới nền đất.

"Cô cũng nhận được ảnh nóng à?" Tôi chế nhạo "Nhìn cô như thế này, chắc là còn nóng bỏng hơn cả tôi phải không?"

Cô ta sững sờ quay lại nhìn tôi "Cô cũng nhận được?"

Tôi thả Mai Hy ra, rồi ra hiệu cho cô ta vào trong nhà để kể lại mọi chuyện.

Khuôn mặt Mai Hy trở nên lạnh lùng, cô ta bảo bức ảnh đó cô ta chỉ gửi cho mình tôi. Ngoài Mạc Ngôn Sơ ra, thì chỉ có cô ta và tôi có bản sao lưu của tấm ảnh đó.

"Cô có chắc là cô chỉ nhận được bức ảnh mà cô từng gửi cho tôi? Ngoài ra không còn ảnh nào khác?"

Tấm ảnh đó là hình ảnh thân mật của 2 người bọn họ. Cô ta và Mạc Ngôn Sơ đang quấn lấy nhau, trên người được che bởi tấm màn mỏng màu trắng rộng tới nửa mét.

Chỉ có điều, bối cảnh xung quanh lại là trong nghĩa địa hoang vu, nên nhìn 2 người bọn họ không khác gì Xà tinh đã tu luyện thành công và đang giao phối.

Nghe tôi nói xong thì Mai Hy tỏ vẻ chán nản. Cô ta ngồi bệt xuống ghế sofa, lấy chiếc dây chun và buộc một búi tóc trên đầu.

Cô ta cũng gặp phải hoàn cảnh tương tự như tôi.

Chỉ khác là tôi bị gửi vào email công việc, còn cô ta là tin nhắn WeChat.

Mai Hy và Mạc Ngôn Sơ đã chia tay chỉ sau 6 tháng quen nhau, và vẫn với lý do quen thuộc là Mạc Ngôn Sơ lén lút vụng trộm với người khác.

Cô ta cũng bắt Mạc Ngôn Sơ phải xóa hết ảnh thân mật của bọn họ. Nhưng mấy ngày gần đây cô ta lại nhận được mấy bức ảnh đó, kèm theo lời nhắn là gặp nhau tại nghĩa trang vào tối ngày 11/8.

Lúc đầu cô ta cũng không để ý mà trực tiếp chặn tài khoản gửi tin nhắn.

Kết quả là vào sáng sớm ngày hôm sau, kẻ đó lại đổi một tài khoản Wechat khác và gửi cho cô ta một video dài một phút. Trong đó quay cảnh cô ta và Mạc Ngôn Sơ đang ân ái với nhau.

Mai Hy nói rằng cô ta không nhớ đã từng quay video đó. Nhưng người trong video rõ ràng chính là cô ta, thậm chí còn nhìn thấy rõ cả nốt ruồi ở eo lưng.

Tài khoản Wechat kỳ lạ đó không biết làm cách nào để có thể kết bạn với Mai Hy. Nhưng điều quan trọng là video cũng được gửi vào lúc 2:03 sáng, giống hệt như trường hợp mà tôi đang gặp phải.

Nhìn thấy cô ta còn thê thảm hơn cả mình mà trong lòng tôi cảm thấy có chút hả hê, xem ra sau khi cướp bạn trai người khác thì cô ta cũng không sung sướng hơn là mấy.

Tôi đã giải thích tình hình của mình và bảo Mai Hy gọi cảnh sát.

Nhưng cô ta chỉ khịt mũi "Nhưng những tấm ảnh và video đó thực sự rất nhạy cảm, thậm chí tôi còn không mặc gì. Cô nghĩ mà xem, nếu cô là tôi thì có muốn để cho cảnh sát xem những hình ảnh đó không?"

"Nhưng nếu cô không gọi cảnh sát, thì người đứng đằng sau vẫn có thể uy h.iếp cô" Tôi vẫn lên tiếng thuyết phục.

"Không thể được, trường hợp của tôi không giống như cô, tôi không thể để người khác nhìn thấy những thứ này. Để tôi xem kẻ đó định làm gì tiếp theo."

Nói xong thì cô ta đứng dậy và rời khỏi nhà tôi.

Tính tình Mai Hy hung dữ và cứng nhắc. Tôi đã nhận ra điều đó, kể từ lúc cô ta dám gửi bức ảnh 2 người họ quấn quýt với nhau trong nghĩa trang để "dằn mặt" tôi.

Tôi đóng cửa lại và nghĩ rằng Mạc Ngôn Sơ chắc hẳn là lưu lại rất nhiều loại ảnh như thế này. Có người nào đó đã lợi dụng những bức ảnh của anh ta để đe dọa các cô gái có trong ảnh.

Tôi không còn tâm trí nào để xem phim tiếp được nữa, nên tôi bèn cắm sạc điện thoại và đi ngủ sớm.

Chỉ là lúc tôi đang ngủ thì bỗng nghe điện thoại kêu "tinh tinh" mấy tiếng, là thông báo có tin nhắn WeChat gửi đến.

Tôi đưa tay sờ điện thoại, đang định xem ai nhắn tin thì bỗng nhiên lại nghe tiếng gõ cửa từ bên ngoài.

Tôi đứng dậy bật đèn và nhìn qua mắt mèo trên cửa, hóa ra là Mai Hy lại đến tìm tôi một lần nữa.

Tôi sững sờ mở cửa nhìn Mai Hy, cô ta đang khoác chiếc áo tuyn đen và cơ thể như bị nhuộm bằng m.áu tươi.

Tôi nhìn thời gian trên điện thoại của mình, lúc đó đã là 2h10 phút. Sau đó tôi quay lại hỏi Mai Hy.
"Cô lại nhận được ảnh nóng với video rồi à? Mau vào đi, tôi giúp cô gọi cảnh sát."

Tôi hơi buồn ngủ nên chỉ đẩy cửa và ra hiệu cho Mai Hy bước vào nhà.

Nhưng cô ta vẫn đứng yên ở cửa và trầm giọng "Lý Du, không phải Mạc Ngôn Sơ, là người khác."

Tôi bật cười "Mạc Ngôn Sơ đã ch.ết nên tất nhiên là người khác gửi ảnh để đe dọa, thế nên tôi mới bảo cô báo cảnh sát."

Rồi quay lại nhìn Mai Hy "Thôi giờ cũng muộn rồi, cô vào nhà trước đi. Đêm nay cô ngủ trên ghế sô pha nhé, đến sáng mai tôi sẽ gọi cảnh sát giúp cô."

Nhưng Mai Hy không cử động, và nói với tôi giọng điệu yếu ớt.
"Hắn ta sẽ tìm được cô, cô không được đến chỗ cũ đó."

"Dù sao tôi cũng đã báo án rồi, hắn ta có đe dọa thì cũng vô ích." Tôi mỉm cười với Mai Hy.

Bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại kêu liên tục khiến tôi giật mình và tỉnh dậy ngay lập tức.

Trong phòng tối mờ không có ánh đèn, và tôi vẫn đang nằm trên giường, còn điện thoại trên bàn vẫn đang đổ chuông như đòi mạng.

Chẳng lẽ hình ảnh vừa rồi của Mai Hy chỉ là giấc mơ của tôi? Nhưng giấc mơ đó chân thực đến mức khiến cho tôi rùng mình.

Tôi xem qua điện thoại của mình, người gọi là Hồ Cố Nguyệt, người bạn làm bên báo chí mà tôi từng liên lạc trước đó, và trên màn hình đang hiển thị đúng 2:10. Ngay khi tôi nghe máy thì nghe được giọng nói trầm thấp của Hồ Cố Nguyệt.
"Lý Du, tối hôm qua cậu có gặp Mai Hy không? Là người mà Mạc Ngôn Sơ đã hẹn hò sau khi chia tay với cậu."

Nghe có vẻ hơi lạ, tại sao cô ấy biết Mai Hy đã đến gặp tôi, nhưng tôi đoán là Mai Hy đã gọi cảnh sát nên tôi vẫn trả lời như bình thưởng.

Nhưng Hồ Cố Nguyệt lại nói:
"Mai Hy đã ch.ết, ngay tại nghĩa trang đó."
"Cô ta đến nghĩa trang cũ theo lời hẹn trong tin nhắn, tại sao lại ch.ết được?"

Tôi chỉ cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt. Nhưng không phải ngày hẹn là vào 11/8 hay sao?

Theo suy nghĩ của tôi, kẻ nào đó đã gửi những bức ảnh nóng cho Mai Hy với mục đích là sắc hoặc là tống tiền. Nhưng vì lý do gì cô ta lại phải bỏ mạng?

"Mai Hy nhắn tin qua Wechat và hẹn người gửi ảnh đó là sẽ gặp nhau ở nghĩa trang vào tối qua. Nhưng cô ta không đi một mình mà dẫn theo 5 người đàn ông khác để bắt kẻ đã giở trò, nhưng có chuyện gì đó đã xảy ra với bọn họ. Cậu cũng bị hắn gửi ảnh đe dọa mà mà phải không, cậu đừng sợ cũng đừng hành động hấp tấp."

Hồ Cố Nguyệt có vẻ hơi lo lắng. Tôi nghe thấy giọng một người đàn ông hét lên kinh hoàng từ chỗ cô ấy, ngoài ra còn có tiếng còi báo động nữa, những âm thanh lộn xộn và kỳ quái.

Nhưng Hồ Cố Nguyệt đã vội vàng cúp điện thoại, cô ấy chỉ nói với tôi là đừng lo lắng quá, đợi khi trời sáng cô ấy sẽ đến tìm tôi.

Tôi ngồi trên giường thất thần một lúc lâu.

Ở chỗ chúng tôi tương truyền, sau khi người ta ch.ết thì sẽ đi vào giấc mơ để báo mộng. Vậy giấc mơ vừa rồi có phải là Mai Hy đang cố ý báo mộng cho tôi biết.

Cô ta bảo kẻ đó không phải Mạc Ngôn Sơ, vậy tức là có người khác đang muốn tìm tôi lần nữa.

Tôi định nhắn tin hỏi Hồ Cố Nguyệt xem Mai Hy ch.ết như thế nào, chẳng phải đã dẫn theo 5 người đàn ông khác sao, chẳng lẽ tên hung thủ đó mạnh đến mức có thể đánh bại cả 5 người đàn ông cùng một lúc?

Vừa mở khóa điện thoại thì tôi phát hiện có một tin nhắn WeChat từ một tài khoản lạ: Gặp nhau tại chỗ cũ vào ngày 11/8, nhớ đến đúng hẹn.

Khi nhấp vào ảnh đại diện của tài khoản đó thì tôi bất chợt rùng mình. Bởi vì trong ảnh chính là "tôi" đang bọc quanh mình bằng một tấm màn mỏng màu xanh nhạt.

Tóc được buộc bằng một sợi dây rơm bện, và tôi đang nằm trên một ngôi mộ bằng đất. Đầu tôi hơi nâng khỏi bia mộ, trên đó không thể nhìn rõ tên của người đã khuất.

Bên cạnh đó là một cây ngải cao bằng nửa người, phía sau là vô số ngôi mộ hoang vu đổ nát.

Nhìn tấm ảnh này, cứ như "tôi" là con rắn chui ra khỏi nấm mồ, vừa hóa thành người và đang ngơ ngác nhìn quanh.

Nhưng điều quan trọng là tôi chưa bao giờ chụp những bức ảnh thế này. Tuy nhiên, phong cách chụp ảnh rất giống bức ảnh "nóng" mà Mai Hy gửi cho tôi, cũng giống bức ảnh của người phụ nữ họ Lưu - người đã bị gi.ết cùng với Mạc Ngôn Sơ.

Tài khoản Wechat đó không có bất kỳ thông tin nào khác, chỉ hiển thị vị trí ở thành phố này, và tôi cũng không biết là đã thêm bạn bè từ lúc nào nữa.

Tôi đang đổ mồ hôi lạnh thì nhận được tin nhắn từ Triệu Minh Triết: Mai Hy đã ch.ết, cái ch.ết của cô ta rất kỳ lạ. Cô không được đến cuộc hẹn đó!

Rồi anh chỉ gửi cho tôi một vài tấm ảnh.

Khung cảnh vẫn là ở nghĩa trang, Mai Hy trợn ngược mắt và há hốc mồm, cơ thể nằm trên cây tùng bách bên cạnh một ngôi mộ, trông giống hệt như một yêu tinh.

Hai chiếc đèn lồng giấy đỏ tươi treo trên cây, ánh sáng q.ủy dị chiếu lên người Mai Hy.

Bộ quần áo mà cô ta mặc giống như khi đến gặp tôi.
Trên đầu vẫn là búi tóc được buộc bằng dây chun lấy ở nhà tôi.

Nhưng hàng cúc của chiếc áo khoác tuyn màu đen nhạt không được cài đến thắt lưng. Áo cũng bị xé toạc ra và chỉ để hở vai phải, vai trái cũng lộ ra một nửa, hầu như là cả nội y đều lộ hết ra bên ngoài.

Điều quan trọng là, bàn tay của cô ta đang bám vào cây tùng bách trông như một con rắn.

Đầu Mai Hy tựa vào thân cây và đôi môi đỏ tươi hé mở, nhưng trên cổ có một vết thương sâu và rõ ràng, gần như có thể nhìn thấy khí quản bên trong.

M.áu chảy từng giọt, từng giọt xuống cổ Mai Hy, đọng lại lại ở hốc xương quai xanh xinh đẹp rồi tràn xuống, thấm vào quần áo trên người cô ta.

Ngoài ra còn có một con rắn vàng đang quấn quanh cơ thể Mai Hy. Cái đầu rắn từ đằng sau vươn ra phía trước và đang liếm m.áu từ vết thương trên cổ.

Con rắn uốn éo rồi quấn chặt vài vòng quanh người Mai Hy, và đuôi rắn ẩn hiện giữa hai chân cô ta.

Con rằn vàng đó rõ ràng là đang còn sống!

Một bức ảnh kỳ dị kết hợp giữa người và rắn, giữa sự sống và cái ch.ết, khiến người ta có cảm giác lạnh hết cả sống lưng.

Vài bức ảnh tiếp theo là ảnh chi tiết tại hiện trường.

Cánh tay của Mai Hy đều bị đóng đinh vào cây tùng bách bằng những chiếc đinh thép dài, thậm chí đầu của cô ta cũng được cố định bằng một cây kim thép từ phía sau.

Người ta cần thận gỡ con rắn ra khỏi cơ thể Mai Hy. Vảy của nó dính chặt trên người cô ta, trông con rắn như thể đang vặn vẹo vì đau đớn.

Tôi trả lời Triệu Minh Triết: Anh lấy mấy tấm ảnh này ở đâu vậy?
Triệu Minh Triết chỉ đáp lại: Đừng đến nghĩa trang đó!
Tôi nhanh chóng nhắn tin lại: Anh còn biết điều gì khác về cái ch.ết của Mai Hy không?
Triệu Minh Triết đáp lời: Rất nhiều.

Sau đó anh hẹn gặp tôi vào lúc 9h sáng mai.

Tôi không yên tâm cho lắm, vì biết đâu Triệu Minh Triết đang lợi dụng việc này để tiếp cận tôi với mục đích xấu. Hoặc có thể anh ta chính là người gửi ảnh thì sao?

Anh ấy đã gửi cho tôi một địa chỉ, đó là một quán cà phê ở quảng trường trung tâm, xung quanh xe cộ qua lại khá đông đúc.

Nhưng tôi không dám đến cuộc hẹn một mình, nên tôi nhắn cho Hồ Cố Nguyệt là 9h sáng cô ấy có rảnh không, nếu được thì cùng tôi đi gặp một người.

Cô ấy hỏi tôi là gặp ai, thì tôi liền trả lời là Triệu Minh Triết, là con trai của một công ty lớn trong thành phố.

Nhưng Hồ Cố Nguyệt đã nhắn lại: Có phải là Triệu Minh Triết, con trai cả của công ty dược phẩm Thành Nhân không? Chẳng phải anh ta mới ch.ết vào tháng trước sao? Mặc dù công ty không công khai chuyện này trước truyền thông, nhưng lễ tang của anh ta vẫn có rất nhiều người tham dự.

...

3.

Nghe thấy Hồ Cố Nguyệt nói Triệu Minh Triết đã chết, tôi chỉ cảm thấy tim mình như hẫng lại, bàn tay cầm điện thoại cũng trở nên lạnh lẽo.

Tôi thoát khỏi cửa sổ trò chuyện với cô ấy và nhìn lướt qua lịch sử nhắn tin với Triệu Minh Triết vừa rồi.

Từ hôm qua đến giờ có quá nhiều chuyện xảy ra khiến tôi không thể tiếp nhận nổi. Chẳng lẽ vì sắp đến ngày Q.ủy Môn Quan mở nên mới xuất hiện nhiều sự kiện siêu nhiên hay sao?

Tôi gửi cho Hồ Cố Nguyệt bức ảnh mà Triệu Minh Triết gửi cho tôi trước đó, rồi hỏi cô ấy có thật là Mai Hy đã ch.ết như thế này không.

Rồi tôi lại lên Internet và gõ tìm: Triệu Minh Triết của công ty dược phẩm Thành.

Kết quả không nhiều lắm, nhưng có một vài tờ báo địa phương có ghi rõ: Triệu Minh Triết, con trai cả của công ty Thành Nhân, đã qua đời vì bệnh vào 8:32 tối ngày 24 tháng 6 năm 2022.

Theo di nguyện, anh đã được an táng tại Nghĩa trang Vạn Thọ ở trong thành phố.

Nghĩa trang Vạn Thọ chính là nơi Mạc Ngôn Sơ và Mai Hy bị gi.ết, cũng là "chốn cũ" được đề cập trong mấy tin nhắn gần đây.

Tôi nhìn kỹ lại mấy bức ảnh đính kèm để xác nhận đó đúng là Triệu Minh Triết. Ngoài ra còn nhắn tin hỏi vài người bạn cũ xem có biết gì về chuyện của anh ấy hay không.

Khi tôi chia tay với Mạc Ngôn Sơ thì đã gây ra một vụ ồn ào trong trường. Nhiều người thắc mắc là tại sao tôi phải "kề dao vào cổ" để bắt Mạc Ngôn Sơ xóa ảnh, mấy tấm ảnh đó có nội dung là gì,...

Nhưng tôi không muốn trả lời bọn họ, cuối cùng chúng tôi cãi nhau và những bạn học khác cũng ít liên lạc với tôi hơn.

Mãi đến 2h sáng, sau khi tôi gửi tin nhắn thì chỉ có 2 cú đêm trả lời lại. Bọn họ xác nhận là Triệu Minh Triết đã qua đời vào tháng 6 năm nay, ngay cả hiệu trưởng cũng đến dự đám tang. Gia đình của Triệu Minh Triết đã quyên góp một số tiền lớn để tu sửa và xây dựng trường.

Nghe nói là anh ấy mất vì bệnh tim bẩm sinh, nhưng nhà họ Triệu cũng không công bố gì về vấn đề sức khỏe của anh ấy trước truyền thông.

Tôi cầm điện thoại và cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Hồ Cố Nguyệt nhắn tin trả lời tôi: Cậu lấy bức ảnh này từ đâu ra? Ai đã gửi nó cho cậu? Công an tuyệt đối sẽ không để lộ ảnh này ra ngoài, Vậy nên cậu phải nhanh chóng xóa nó đi, đừng gửi cho ai khác nữa.

Nói cách khác, bức ảnh này hoàn toàn là sự thật.

Tôi cầm điện thoại ngồi trên giường, nhất thời không biết phải làm sao.

Cho đến nửa đêm, vô số hình ảnh và video được tung ra trong nhóm chat của cựu sinh viên.

Nhân vật chính trong những hình ảnh đó là Mai Hy và Mạc Ngôn Sơ.

Bức đầu tiên chính là tấm ảnh mà Mai Hy từng gửi cho tôi, bọn họ quấn quýt lấy nhau dưới tấm màn trắng mỏng, thoạt nhìn như 2 con rắn thành tinh.

Có một số ảnh ở phía sau, có cả tấm ảnh con rắn lục đã được photoshop thành mặt của tôi.

Và ảnh chụp Mai Hy sau khi ch.ết, người cô ta bị rắn quấn lấy và nằm trên cây tùng bách.

Một tấm ảnh khác nữa là Mai Hy mặc một tấm vải liệm và nằm trong chiếc quan tài cũ nát. Khuôn mặt của cô ta tái xanh, mái tóc được búi trong một chiếc kẹp tóc cũ.

Trong quan tài toàn là rắn, sâu bọ và chuột lúc nhúc, đôi chân thon dài trắng nõn vươn ra khỏi nắp quan tài hé mở.

Nhìn từ trên xuống dưới, cô ta giống như đang nửa nằm nửa quỳ trong chiếc quan tài chật hẹp.

Những tấm ảnh sau còn nóng bỏng hơn trước, có cả rắn, cáo, nhện,... và những con vật trông ghê rợn khác.

Phần lớn khung cảnh đều là ở Nghĩa trang Vạn Thọ, và phong cách chụp ảnh cũng là kiểu ảnh "Liêu trai" quen thuộc của Mạc Ngôn Sơ.

Sau khi gửi hàng trăm bức thì tài khoản bí ẩn đó đã nhắn vào nhóm chat: Hậu quả của việc cố tình đến trước buổi hẹn. Nếu như không đến thì sẽ gặp những chuyện tương tự thế này.

Những lời nói đó rõ ràng là dùng để đe dọa tôi.

Càng không phải nói, khi những hình ảnh đó được tung ra đã khiến nhóm chat của cựu sinh viên như bùng nổ.

Người ta bảo phong cách nghệ thuật của Mạc Ngôn Sơ rất kỳ quái, nhưng không thể phủ nhận phong cách chụp "Liêu trai" của anh ta là có sức hấp dẫn khó tả. Chẳng trách chỉ trong 2 năm mà anh ta đã nổi tiếng, trở thành một "bóng ma" trong làng nhiếp ảnh.

Tài khoản đó lại nhắn tin riêng và gửi toàn bộ ảnh cho tôi. Nhưng lần này, hầu hết bạn học cũ, và cả diễn đàn của trường đại học cũng nhận được những tấm ảnh đó.
Ngay cả Hồ Cố Nguyệt cũng nhận được tin nhắn, cô ấy hỏi tôi đang ở đâu, đợi một chút để cô ấy đến tìm.

Tôi cầm máy và cảm thấy đầu óc hoảng loạn. Mục đích của kẻ đứng đằng sau rốt cuộc là gì?

Ngày 11 tháng 8 là giỗ thất đầu của Mạc Ngôn Sơ, hắn đe dọa tôi là để báo thù cho Mạc Ngôn Sơ sao? Nhưng những bức ảnh đó có cả hình ảnh ân ái của hắn ta nữa mà, việc tung những thứ đó ra đâu có lợi gì cho Mạc Ngôn Sơ?

Người tôi đơ ra một lúc, rồi có chuông điện thoại lại vang lên.

Lần này là tin nhắn do "Triệu Minh Triết" gửi tới: Cái ác không thể vượt qua chính nghĩa, cô phải tin tưởng vào chính mình. Đừng lo lắng quá, tôi sẽ giúp cô.

Những lời này khiến tôi chợt cảm thấy ấm áp.

Hai năm trước, tôi đề nghị chia tay với Mạc Ngôn Sơ vì hắn ta ngoại tình, nhưng hắn lại dùng những tấm ảnh cũ của tôi để đe dọa, thậm chí còn bảo sẽ đăng mấy tấm nhạy cảm của tôi lên Weibo.

Vì thế tôi mới phải cầm dao đến KTX để bắt hắn ta xóa ảnh. Tôi lỡ cứa dao vào cổ Mạc Ngôn Sơ khiến m.áu chảy ra đỏ thẫm trên xương quai xanh, hắn ta lại la hét ầm ĩ và thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Lúc đó tôi run bắn người, chỉ sợ vụ việc này sẽ ảnh hưởng đến lễ tốt nghiệp của bản thân.

Thời điểm đó, Triệu Minh Triết - một người không bao giờ quan tâm đến chuyện gì, thậm chí là không mấy khi ở trong trường, đã đi ngang qua và giải vây cho tôi.
"Lý Du, cô bỏ dao xuống trước đã, tôi sẽ tìm cách giải quyết chuyện này. Cái ác không thể vượt qua chính nghĩa, cô phải tin tưởng vào chính mình. Tôi sẽ giúp cô, đừng sợ."

Thật ra, tôi không nhớ anh ấy trông như thế nào, nhưng ánh mắt dịu dàng, bình thản đó thì đã khắc sâu vào trong tâm trí tôi, cho đến bây giờ cũng chưa thể nào quên được.

Sau này, Triệu Minh Triết quả thực đã thay tôi lo liệu mọi chuyện ổn thỏa, về phía nhà trường cũng không có động tĩnh gì.

Mạc Ngôn Sơ cũng không bao giờ tìm tôi nữa, hắn ta thậm chí còn không dám ho he những chuyện về tôi ở bên ngoài.

Tôi biết rõ những chuyện này là do Triệu Minh Triết làm ra, nên tôi thực sự rất biết ơn anh ấy, nhưng sau đó cũng không dám làm phiền anh ấy thêm nữa.

Hai năm sau, khi tôi lại nhìn thấy 2 câu này, thì bỗng chốc nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

Nhưng tôi nhìn tên của Triệu Minh Triết, trong đầu xuất hiện vài suy nghĩ lung tung, bèn nhắn tin hỏi: Anh là người hay ma? Có thật là Triệu Minh Triết không?

Nhưng sau khi hỏi xong thì tôi lại hối hận.

Người hay ma thì cũng đâu có gì quan trọng. Chỉ có người này hại người khác, chứ ma q.ủy đâu thể nào ác độc bằng lòng người được.

Vì vậy, tôi đã gửi một tin nhắn khác: Hẹn gặp anh vào ngày mai.

...

4.

Tôi đồng ý cuộc hẹn với Triệu Minh Triết, nhưng có lẽ là do tôi hỏi anh ấy là người hay ma, cho nên đến giờ vẫn chưa có tin nhắn trả lời.

Tài khoản đe dọa tôi cũng không nhắn thêm gì nữa.

Cho đến hơn 5 giờ sáng, Hồ Cố Nguyệt đến tìm và kể cho tôi nghe về cái ch.ết của Mai Hy.

Trước khi Mai Hy đến nhà tôi, cô ta đã gửi tin nhắn và địa chỉ cho bạn trai hiện tại. Cảnh sát đã xác nhận điều này, và họ định là sẽ đến gặp tôi để thẩm vấn vào sáng mai.

Khi cô ta rời khỏi nhà tôi thì liền nhắn tin cho kẻ đe dọa, sau đó bảo bạn trai gọi thêm 4 người đàn ông khác. Bọn họ đến Nghĩa trang Vạn Thọ để mai phục trước, định là sẽ đánh phủ đầu và bắt kẻ đứng đằng sau phải lộ diện.

Bọn họ lái xe đến Nghĩa trang Vạn Thọ bằng 2 chiếc xe hơi, và khi đến đó thì Mai Hy đứng đợi ở một khoảng đất trống giữa lưng chừng núi. Trong khi bạn trai của cô ta và 4 anh em khác thì đi tìm một chỗ kín đáo để trốn đi.

Khoảng đất trống đó được xem là "ranh giới" để phân chia giữa khu mộ cũ trên sườn núi và khu chân núi của khu nghĩa trang. Đó là một bãi đất thoáng đãng, chỉ có vài cây to bên cạnh và một gian nhà cũ dột nát.

Nghĩa trang Vạn Thọ là nghĩa địa cũ trong thành phố, vì trước đây chưa được quy hoạch nên đa phần các ngôi mộ đều được nằm ở sườn núi và chân núi. Nhiều ngôi mộ vì không có người trông coi nên càng ngày càng dột nát hơn.

Những bức ảnh được chụp theo phong cách Liêu trai của Mạc Ngôn Sơ đều được chụp ở khu mộ cũ phía trên sười núi.

Mai Hy đã đợi ở khoảng đất trống, còn những người khác thì trốn ở một góc kín để chờ đến cuộc hẹn.

Nhưng sau 12h giờ, trời có vẻ lạnh dần, sương mù giăng đầy khắp chốn và trong nghĩa trang tối tăm không có chút ánh sáng nào.

Lâu lâu trong bụi cỏ lại phát ra tiếng loạt xoạt, giống như tiếng rắn rết hay tiếng côn trùng đang chuyển động.

Những người đàn ông đó đã gửi tin nhắn cho Mai Hy để hỏi thăm tình hình.

Nhưng Mai Hy vẫn ngồi trong bóng tối, không đọc tin nhắn trong di động và đầu cũng không hề ngẩng lên.

Bạn trai Mai Hy trực tiếp đi khỏi nơi ẩn nấp, anh ta định bước đến hỏi Mai Hy là có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Mai Hy lúc đó đang quay lưng về phía anh ta, đầu cúi thấp như thể đang lén nhai một thứ gì đó. Nghe tiếng động thì cô ta ngẩng đầu ngước nhìn lên, trên tay chỉ còn lại phần đuôi của một con rắn, còn hỏi người bạn trai là có muốn ăn nó không.

Người bạn trai tưởng Mai Hy muốn hù dọa mình, nên anh ta vừa kéo đuôi con rắn ra khỏi tay, vừa lên tiếng m.ắng Mai Hy. Kết quả là đuôi con rắn hơi động đậy, quấn lấy bàn tay của anh ta, còn miệng Mai Hy thì đang ngoác ra với đầy da rắn, thịt rắn đỏ lòm bên trong.

Lúc đó người bạn trai sợ đến mức không nói lên được lời nào, phần đuôi rắn quấn chặt lấy tay anh ta không buông, da rắn dinh dính lại còn nhớp nháp. Thậm chí dưới chỗ Mai Hy ngồi còn có một con rắn khác với vòng tròn màu bạc trên đầu. Anh ta trố mắt nhìn Mai Hy cầm lấy con rắn, cầm lấy đầu nó rồi bỏ vào miệng nhai ngon lành.

Khi bốn người đàn ông còn lại chạy đi tìm thì thấy bạn trai Mai Hy đang cầm cái đuôi rắn trong tay. Anh ta sợ đến mức đơ cứng người và tè cả ra quần, còn Mai Hy thì tiếp tục nhai con rắn vẫn còn sống nhăn.

Mấy người họ kinh hoảng quá, vội túm lấy bạn trai của Mai Hy và lập tức bỏ chạy. Nhưng mà bọn họ như thể bị ma ám, cứ đi ra khỏi khoảng đất trống là lại bị dẫn lên khu mộ cũ trên sườn núi, không thể nào thoát ra khỏi khu nghĩa trang đó được.

Cuối cùng, bạn trai của Mai Hy nhìn thấy thi thể của cô ta bị đóng đinh trên cây tùng bách. Anh ta hét lên một tiếng rồi mới nhớ tới việc phải gọi cảnh sát.

Trước khi cảnh sát đến, bọn họ vẫn cứ chạy quanh khu nghĩa trang và không ngừng la hét như bị điên vậy. Chính cảnh sát đã phải lần theo tiếng kêu để tìm ra từng người.

Tôi nghe xong mà bụng như quặn lại, bạn trai của Mai Hy nói rằng lúc 12h còn thấy cô ta ngồi ăn rắn tại khoảng đất trống. Nhưng đến 2h sáng thì Mai Hy đã ch.ết và đến báo mộng cho tôi, có nghĩa là chỉ trong vòng 2h, có kẻ nào đó đã gi.ết Mai Hy và dựng lên cảnh tượng kỳ quặc và đen tối đó

Tôi quay sang hỏi Hồ Cố Nguyệt.
"Họ nhìn thấy Mai Hy ăn rắn, liệu đó có phải là ảo giác không?"
"Không." Hồ Cố Nguyệt nghiêm nghị nói.
"Bác sĩ pháp y đã tìm thấy thịt rắn trong miệng cô ta, cùng với một số da rắn bị dính trong răng và xương rắn chọc vào nướu của cô ta nữa."

Hồ Cố Nguyệt đưa điện thoại cho tôi và chỉ vào bức ảnh trên màn hình: "Nhìn con rắn này đi! "

Đó là tấm ảnh mang phong cách Liêu trai của Mạc Ngôn Sơ. Trong ảnh thì Mai Hy đang mặc một tấm vải liệm, nửa nằm nửa quỳ trong chiếc quan tài cũ nát, bên cạnh cô ta có 2 con rắn, có lẽ là một đực một cái đang quấn vào nhau.

Tấm ảnh này từng bị gửi trong nhóm cựu sinh viên, nhưng lúc đầu tôi không để ý đến mấy chi tiết đó. Bây giờ nhìn kỹ thì mới thấy, 2 con rắn này không phải kiểu giao hợp bình thường.

"Bọn chúng bị dán vào nhau?"

Tôi nhớ rằng Triệu Minh Triết cũng đã gửi cho tôi một bức ảnh, khi Mai Hy ch.ết thì bị treo lên thân cây, với một con rắn vàng bị dán quanh người.

Hồ Cố Nguyệt nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó một lúc, rồi bảo sẽ đem cho chuyên gia để kiểm tra tấm ảnh này. Con rắn vàng ở trong ảnh là loài vật khá hiếm ở Trung Quốc, nên có lẽ việc tìm nguồn gốc của nó sẽ dễ dàng hơn.

Tôi cũng cho Hồ Cố Nguyệt xem lại lịch sử tin nhắn của Triệu Minh Triết, và cô ấy cũng cảm thấy hơi khó tin, sao một người đã ch.ết lại có thể liên lạc với tôi được?

Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến 9 giờ sáng, nên tôi pha trà và nấu một bát mì, còn Hồ Cố Nguyệt luôn bận rộn và liên tục trả lời điện thoại.

7 giờ sáng, cô ấy trả lời một cuộc gọi, cô ấy quay đầu nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ "Con rắn vàng quấn quanh người Mai Hy đã được tìm thấy."

Điều đó có nghĩa là tìm ra kẻ sát nhân?

Nhưng Hồ Cố Nguyệt lại gượng gạo:
"Là Mạc Ngôn Sơ đã nuôi nó. Có một người nào đó đã gửi video này cho cảnh sát và kèm theo một địa chỉ."

Cô ấy đưa cho tôi xem đoạn video trong di động của mình. Video được quay trong một nhà kho cũ nát và tối tăm. Bên trong có rất nhiều lồng chứa mấy loài vật như rắn, cáo, v.v., và có cả những con rắn vàng, và một số rắn đỏ với màu sắc rực rỡ.

Rải rác trong góc là những đầu lâu màu xám và trắng, trông chúng kinh dị và sống động như thật vậy.

Bên cạnh còn có quần áo, máy ảnh, và một số thiết bị khác để chụp ảnh.

Địa chỉ của nơi này là một công viên cũ ở ngoại ô thành phố, và giống như một tầng hầm cũ mà Mạc Ngôn Sơ đã tạo ra.

Nhưng Mạc Ngôn Sơ đã ch.ết rồi, vậy thì ai gửi video này cho cảnh sát?

Hồ Cố Nguyệt cũng cảm thấy tò mò. Nhưng cô ấy bảo với tôi, "Triệu Minh Triết" đó từng gửi bài báo Mạc Ngôn Sơ đã ch.ết cho tôi vì sợ tôi bị lừa. Bởi những bức ảnh trong bài báo đó là tuyệt mật, không thể nào có chuyện cảnh sát làm lộ chúng ra ngoài được.

Hồ Cố Nguyệt nhìn tôi chằm chằm:
"Người đó sợ cậu không biết Mạc Ngôn Sơ đã ch.ết, nếu vậy thì cậu sẽ đến cuộc hẹn và rơi vào tình cảnh như Mai Hy. Vậy nên anh ta đã tạo ra một bài báo giả để cảnh báo cậu."

Cô ấy lại suy nghĩ một chút.
"Kẻ sát nhân được đề cập trong bài báo đó là chồng của người phụ nữ họ Lưu. Anh ta quả thực đã bị bắt tại hiện trường, khi đó tay anh ta vẫn cầm con dao và ngồi cạnh x.ác nạn nhân họ Lưu. Nhưng khi cảnh sát đến thì anh ta đã ch.ết rồi."

Hồ Cố Nguyệt dường như hít một hơi thật sâu:
"Theo khám nghiệm tử thi của pháp y thì anh ta đã ch.ết ít nhất được ba ngày, trên người còn có vài chỗ đã thối rữa. Nhưng anh ta đã lái xe ô tô suốt chặng đường đi đến nghĩa trang, và tất cả các camera giám sát ở các ngã tư đều ghi lại được hình ảnh của anh ta! "

Nói cách khác, người gi.ết Mạc Ngôn Sơ và nạn nhân họ Lưu, là một người đàn ông đã ch.ết được ba ngày?

Tôi chỉ thấy sống lưng mình ớn lạnh, nếu tôi không biết rằng Mạc Ngôn Sơ đã ch.ết thì sẽ không gọi cảnh sát. Cũng có thể tôi sẽ đến cuộc hẹn đó giống như Mai Hy, và người ch.ết ở Nghĩa trang Vạn Thọ chính là tôi!

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến tôi sợ hãi.

Đến hơn 8 giờ, tôi ra khỏi nhà và mang theo cả bình xịt hơi cay và súng gây choáng.

Hồ Cố Nguyệt và tôi không dám lái xe, nên chúng tôi đã bắt taxi đến quán cà phê được chỉ định.

Khi chúng tôi đến thì quán vừa mở cửa, nhưng trong đó không có khách hàng nào khác.

Một anh chàng phục vụ trẻ ngoài 20 tuổi nói với tôi: "Cô Lý Du phải không, mời cô đi với tôi!"

Hồ Cố Nguyệt cho tay vào túi quần, tôi biết cô ấy đã chuẩn bị sẵn máy ghi âm và ghi hình.

Quán cà phê này rất đẹp và thoải mái. Sau đó người phục vụ đưa chúng tôi đến một căn phòng nhỏ nhưng không có ai bên trong.

Vừa ngồi được một lúc, tôi phát hiện ra 4 bức tường đều được dán đầy ảnh, những bức ảnh thân thuộc đến mức không thể nào quen hơn được nữa. Đó đều là những bức ảnh của tôi!

Có tấm chụp trộm lúc tôi đang đùa giỡn, có khi là đang ngơ ngác nhìn xung quanh, có tấm lại là khoảnh khắc tôi đi đừng bất cẩn nên suýt té. Những tấm ảnh đó đều được rửa vào treo cẩn thận lên trên tường.

Tôi nhìn anh chàng phục vụ với vẻ mặt nghi ngờ, nhưng anh ta chỉ cười:
"Cô Lý thích quán cà phê này không? Trước đây Triệu công tử đã mua lại quán này, nên bây giờ nó thuộc quyền tiếp quản của một mình cậu ấy."

Sau đó, anh ta lấy trong tủ ra một cái hộp rồi đưa cho tôi.
"Triệu công tử để lại chiếc hộp này cho cô, thứ bên trong có thể bảo vệ cô an toàn."

...

5.

Nhân viên phục vụ nói rằng những thứ trong hộp là do Triệu Minh Triết để lại cho tôi?

Trong lòng có cảm giác hơi kỳ lạ, nhưng tôi nhìn vào những bức ảnh trên tường, có tấm được chụp vào ngày đầu tiên tôi đi nhập học. Lúc đó, tôi còn là tân sinh viên đến từ một thị trấn nhỏ, không có gì ngoài nhiệt huyết tuổi trẻ, tóc đuôi ngựa buộc cao năng động, lông mày không kẻ và khuôn mặt không trang điểm gì.

Tôi khệ nệ mang theo một đống túi đồ lớn, nhưng lại từ chối sự giúp đỡ của đàn anh trong trường, rồi xách túi đồ vào ký túc xá.

Góc chụp của bức ảnh này khá cao, nhưng lấy nét rất rõ ràng và chính xác.

Những tấm ảnh khác cũng được chụp từ cùng một vị trí và góc độ. Tất cả đã ghi lại từng khoảnh khắc trong 4 năm đại học của tôi, chứng kiến tôi từ một cô gái ngây thơ, rụt rè để trưởng thành như bây giờ.

Nhưng tôi hoàn toàn không biết, hóa ra đã có người đã lén chụp ảnh mình suốt 4 năm.

Tôi nhìn vào chiếc hộp rồi nhìn người phục vụ, sau đó nháy mắt với Hồ Cố Nguyệt.

Hồ Cố Nguyệt ngay lập tức đứng trước mặt tôi:
"Ý của anh là Triệu Minh Triết của Triệu gia? Không phải anh ta đã ch.ết sao? Làm sao anh biết hôm nay Lí Du tới?"

Nhưng dù Hồ Cố Nguyệt có dò hỏi thế nào đi nữa, nhân viên phục vụ đều nói rằng anh ta không biết. Triệu Minh Triết chỉ để lại tài khoản WeChat và liên lạc với anh ta qua tin nhắn.

"Triệu công tử nói, khi nào cô tìm được chỗ này thì sẽ giao chiếc hộp cho cô." Người phục vụ chỉ cười tủm tỉm.

"Vậy thì thêm WeChat đi, lát nữa chúng ta có thể liên lạc." Tôi đưa điện thoại cho anh ta.

Người phục vụ quét WeChat, sau đó anh ta cũng mở tin nhắn mà Triệu Minh Triết đã gửi vào lúc 3h30 sáng: Lý Du sẽ đến vào 9h sáng mai, anh dẫn đường và đưa cho cô ấy chiếc hộp đó.

Tôi ngạc nhiên nhìn anh: "Anh không sợ đó là tin nhắn của ma sao?"
"Triệu công tử rất tốt, cho dù có chết thì cũng là một hồn ma tốt. Có gì mà phải sợ." Người phục vụ bình tĩnh trả lời.
"Cô Lý, cô có thể tin tưởng Triệu công tử."
"Anh ấy là một người yêu thầm cô suốt bốn năm, nhưng vì bệnh tật bẩm sinh mà không dám cho cô biết, người như vậy sao có thể hại cô."

Rồi anh ta cười với tôi "Triệu công tử nói, chuyện này cô có thể giải quyết được."

Tôi liếc nhìn Hồ Cố Nguyệt bên cạnh, hình như cô ấy chăm chú đang kiểm tra thứ gì đó. Một lúc sau, tin nhắn được chuyển đến điện thoại của tôi.
"Quán cà phê này đã được sang tên cho Triệu Minh Triết, thậm chí công ty mà cậu làm việc được mua dưới tên của anh ta."
"Tớ chỉ nói, với năng lực của cậu thì sao có thể vào một công ty lớn với mức lương cao như vậy, sếp lại còn cố tình bao che cho cậu. Chuyện này rõ ràng là không hợp lý."

Hồ Cố Nguyệt thở dài nhìn những bức tranh trên tường "Triệu Minh Triết này đối với cậu cũng thật tốt."

Tôi không thể biết phải diễn tả cảm xúc của mình thế nào.

Khi tôi chia tay với Mạc Ngôn Sơ đã gây ra một vụ ầm ĩ, chính Triệu Minh Triết là người giúp tôi giải quyết ổn thỏa mọi việc và để những người khác không làm phiền tôi nữa.

Có một số bạn học bảo tôi nên mượn cơ hội này để làm thân với Triệu Minh Triết, dù không thể hẹn hò thì cũng có thể lợi dụng được một chút nhờ vào gia cảnh của anh.

Nhưng tôi không thể làm như vậy. Giữa chúng tôi có một sự chênh lệch quá lớn, Triệu Minh Triết là con trai của một tập đoàn giàu có, anh đã giúp đỡ tôi như vậy rồi, sao còn có thể mặt dày mà lợi dụng anh ấy thêm nữa.

Vì vậy, tôi chỉ nhắn tin cảm ơn chứ không dám hẹn gặp riêng anh ấy. Nhưng Triệu Minh Triết cũng không nói gì mà hoàn toàn giải quyết mọi chuyện một cách âm thầm.

Sau khi tốt nghiệp thì tôi được tuyển vào công ty hiện tại, ai cũng nói là do số tôi may mắn, vì công ty đó chỉ tuyển những sinh viên giỏi nhất trường. Rồi tôi còn gặp được một vị sếp nữ tận tâm, chị ấy cầm tay hướng dẫn cho tôi từ những ngày đầu tiên, cho đến khi tôi có thể tự mình xử lý các dự án.

Đến tận bây giờ, chị ấy cũng luôn ra mặt bảo vệ tôi, bất kể là tôi có gặp phải chuyện gì đi chăng nữa.

Hóa ra công ty này hoạt động dưới tên của Triệu Minh Triết. Sao lại có nhiều sự trùng hợp như vậy được?

Tôi cầm điện thoại di động của Hồ Cố Nguyệt mà cảm thấy lồng ngực mình hơi ngột ngạt.

Anh chàng phục vụ nói rằng Triệu Minh Triết đã yêu tôi 4 năm, nhưng vì bệnh bẩm sinh nên anh ấy không dám cho tôi biết.

Vậy bây giờ anh ấy đã ch.ết rồi, liệu có sẵn sàng để nói cho tôi biết không?

Tôi đặt chiếc hộp lên bàn và mở nó ra, bên trong chỉ có một chiếc USB và một chiếc hộp bằng gỗ gụ.

Tôi đưa USB cho Hồ Cố Nguyệt, cô ấy lập tức lắp nó vào laptop mang theo bên mình.

Còn trong hộp bằng gỗ gụ là một chiếc khóa an toàn làm bằng bạch ngọc, trông thanh khiết và nhã nhặn. Đây chắc chắn là một loại ngọc quý hiếm và đắt tiền.

Hồ Cố Nguyệt gọi tôi lại "Mau đến xem này."
Tôi vội đóng chiếc hộp gỗ gụ lại và quay lại nhìn.

Trong ổ USB là hàng loạt thư mục được sắp xếp theo tên từng người. Ở mục của Mai Hy là những tấm ảnh đã được gửi đi trước đây. Ngoài ra còn có những tấm ảnh của các cô gái khác, nhưng tấm nào cũng được chụp rất ghê rợn và đầy vẻ ch.ết chóc.

Tôi đặc biệt chú ý đến thư mục có tên là "Nhạc Thanh Mi", bởi ngoài những bộ ảnh mang phong cách "Liêu trai" quen thuộc, thì những tấm ảnh khác cũng kỳ dị không kém. Thân thể người phụ nữ ẩn hiện trong quan tài, giếng cổ, cáp treo,... nhìn thật tối tăm và nóng bỏng.

"Loại ảnh này thường được đăng trên mấy trang web đen."

Tôi không dám nhìn thêm nữa, Hồ Cố Nguyệt đóng máy tính lại, rút ​​ổ USB ra và định giao cho cảnh sát.

Khi cảnh sát đến thẩm vấn thì tôi đã kể lại mọi chuyện, kể cả chuyện của Mai Hy và Triệu Minh Triết đã liên lạc với tôi. Vị cảnh sát ấy ghi chép xong thì cho tôi về trước, bảo nếu có nguy hiểm gì thì nhớ gọi lại, tuyệt đối không được hấp tấp đến chỗ hẹn giống như Mai Hy.

Hồ Cố Nguyệt đã giao ổ USB của Triệu Minh Triết cho cảnh sát và đồng thời đưa cho tôi xem một tin nhắn.

Tài khoản WeChat gửi địa chỉ và video tầng hầm của Mạc Ngôn Sơ cho cảnh sát chính là Triệu Minh Triết.

"Chuyện này đúng là kỳ lạ. Có thể là hồn ma thật, hoặc Triệu Minh Triết đã âm thầm sắp xếp người bảo vệ cậu, mọi chuyện anh ta đều giải quyết giùm cho cậu hết." Hồ Cố Nguyệt lộ vẻ ghen tị.

Nhưng ngoại trừ mấy tấm ảnh đó và cái khóa an toàn bằng bạch ngọc, thì Triệu Minh Triết cũng không để lời nhắn hay di vật gì khác.

Hồ Cố Nguyệt rất bận, nên không thể lúc nào cũng ở bên cạnh tôi.

Tôi mượn của cô ấy một chiếc điện thoại di động dùng để dự phòng, sau đó đến công ty để xin nghỉ phép vài hôm.

Sếp nữ cũng chỉ nhắc nhở tôi vài câu vì công việc, cũng không đề cập gì đến Triệu Minh Triết.

Trước lúc rời đi, cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà hỏi: "Có phải nhờ Triệu Minh Triết mà em được tuyển vào đây không?"
"Ừ." Chị ấy đáp lời.

Lòng tôi có chút chua xót, chị ấy liền nở nụ cười: "Triệu Minh Triết nói em là người phù hợp. Chị quan tâm chỉ dạy em một chút, cuối cùng chẳng phải cũng đến được ngày hôm nay sao?"

Sếp nữ không phủ nhận điều đó, vậy là đủ rồi.

Tôi mỉm cười, sau đó xin nghỉ 3 ngày rồi trở về nhà.

Tôi mua vé đường sắt cao tốc trở về quê vào ngày 10, và chuyến về là chiều chủ nhật ngày 14. Ngoài ra còn chụp ảnh màn hình đặt vé và đăng lên vòng bạn bè.

Sau khi bàn giao công việc, tôi trực tiếp rút nguồn điện và cáp mạng khỏi mạng nội bộ của công ty.

Khi về đến nhà mình, tôi đặt đồng hồ báo thức lúc 2 giờ sáng, tôi muốn xem kẻ đó định làm gì nếu biết tôi có ý định bỏ chạy.

Nhưng sau khi nằm trên giường rồi, tôi trằn trọc mãi vẫn chưa thể ngủ được.

Trong đầu toàn là hình ảnh về quán cafe đó, tôi nhớ là cùng bạn cùng phòng KTX đến đó một lần và đăng ảnh chụp lên vòng bạn bè. Vì đồ uống ở đó rất ngon, phong cách trang trí cũng đúng kiểu mà tôi thích, nhưng đắt quá nên không dám đến quá nhiều.

Tôi xem lại thời gian mình đăng bài viết đó trên vòng bạn bè của mình. Chỉ hơn 1 tháng sau thì Triệu Minh Triết đã mua lại quán cà phê này.

Mọi thứ xảy ra khiến tôi bắt đầu tin vào lời của người phục vụ. Nhưng tôi và Triệu Minh Triết đâu có liên quan gì đến nhau, gia cảnh cũng chênh lệch rất nhiều, tại sao anh ấy là có thể yêu thầm tôi suốt 4 năm được?

Càng nghĩ càng không hiểu, tay tôi sờ lên cái khóa bình an bằng bạch ngọc, bỗng nhiên cảm thấy có chút quen thuộc với thứ này.

Chỉ một lúc sau, tôi mê man chìm vào giấc ngủ.

Khi đồng hồ báo thức báo hiệu đúng 2h sáng, tôi vội vàng ngồi dậy cầm lấy điện thoại.

Tôi đã xóa hết ứng dụng MXH trên chiếc điện thoại của mình, cũng rút luôn cap Internet trong phòng và ngồi trên giường trong bóng tối mù mịt.

Điện thoại không có động tĩnh gì, lúc này tâm trạng tôi lúc này mới thả lỏng ra đôi chút.

Có lẽ nếu tôi bỏ trốn rồi, thì kẻ đó sẽ không thể tìm đến và đe dọa tôi được nữa.

Đến gần 3h sáng, mắt tôi gần như díp lại nên tôi lại cầm chiếc khóa bạch ngọc và ngủ thiếp đi.

Khi tôi tỉnh lại thì đã là hơn 6 giờ sáng, tôi vẫn tắt điện thoại di động, xách ba lô hành lý xuống dưới lầu và cầm theo điện thoại dự phòng của Hồ Cố Nguyệt.

Hôm nay trời hơi nhiều mây, mặt trời còn chưa ló dạng mà sương mù đã ẩn hiện dập dờn khắp chốn. Nhưng rõ ràng dự báo thời tiết đã nói là hôm nay nắng rất to, nhiệt độ sẽ còn cao hơn hôm trước.

Tôi mua vé tàu cao tốc để trở về quê nhà lúc 8h sáng.

Tôi định bật điện thoại để đặt taxi, nhưng khi tôi xuống lầu thì đã thấy một chiếc taxi đỗ bên đường.

Chiếc xe hơi cũ và tỏa ra mùi kỳ lạ. Tài xế quay đầu hỏi tôi với giọng nói như bị nghẹt "Cô đi đâu vậy."

Tôi trả lời: "Ga đường sắt cao tốc."

Tôi luôn cảm thấy thời tiết không ổn nên nhìn qua đồng hồ trên taxi, lúc đó là 6:42.

Trên đường đi tôi liên tục nhìn giờ trên điện thoại, cổ tay cũng đang đeo chiếc khóa an toàn bằng bạch ngọc. Nhưng không hiểu sao, chiếc khóa trên tay tôi cứ có cảm giác nóng dần lên.

Tim tôi đập thình thịch và thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài xe, đợi đến khi tôi về đến quê nhà thì chắc chắn sẽ an toàn. Dù là người hay ma thì cũng không thể hại tôi được, ở đó có họ hàng anh em của tôi, còn có phúc trạch của 18 đời tổ tông nữa, đủ để che chở cho tôi bình an qua kiếp nạn này.

Nhưng dần dần, tôi lại càng cảm thấy không ổn.

Đã gần 7 giờ sáng nhưng sương mù vẫn dày đặc. Ngay cả hướng đi của xe cũng sai, điều kỳ lạ hơn nữa là trên đường không có bất kỳ một chiếc xe nào khác.

Tôi nhìn đồng hồ taxi vẫn đang là 6:42, nên cố nghiêng người về phía trước và hỏi tài xế:
"Tại sao anh không đi con đường dọc theo bờ sông, đi đường đó sẽ nhanh hơn nhiều."

Đồng thời, tôi cũng lấy chiếc điện thoại dự phòng ra và định gọi cho Hồ Cố Nguyệt.

Có điều, ngay khi tôi đang đang bấm nút, thì bỗng nhiên người tài xế quay đầu lại và nhìn tôi chằm chằm "Nhưng chúng ta phải quay về chốn cũ chứ."

Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là khuôn mặt xanh xao tái nhợt, bị rỉ nước và chất nhầy giống như thịt bị thối rữa. Hắn ta vừa mở miệng ra thì mùi hôi thối bốc ra và bao trùm vào không gian bên trong xe.

Tài xế đó chính là Mạc Ngôn Sơ, kẻ đã bị gi.ết mấy ngày trước đây.

...

6.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc Mạc Ngôn Sơ đã ch.ết sẽ lái taxi đưa tôi đến Nghĩa trang Vạn Thọ.

Tim tôi đập thình thịch như trống. Tôi cầm lấy điện thoại dự phòng trên tay, nhưng tín hiệu trên đó cũng dần dần biến mất.

Hơn nữa, chiếc taxi đã hướng đến đền thờ Liễu tiên ở phía nam thành phố, đây chính là hướng để đi đến Nghĩa trang Vạn Thọ.

Mùi hôi thối trong xe taxi ngày càng nồng nặc.

Tôi không dám nói chuyện với Mộ Ngôn Sơ nữa, tôi cố gắng đạp lên cửa xe để phá vỡ kính. Cửa xe quả thực đã bị vỡ, nhưng tôi không thể nào thoát ra ngoài, giống như một cửa sổ thủy tinh vô hình vậy.

Nhưng khi tôi nhìn ra bên ngoài thì thấy một cây liễu xanh tốt, có lẽ đó chính là Đền thờ Liễu tiên. Dưới tán cây có một thanh niên ngồi trầm mặc, xung quanh đó vẫn là một màn sương mù trắng xóa và dày đặc, khiến cho cây liễu giống như một đốm sáng trong đêm đen vậy.

Người thanh niên dưới gốc cây nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, đôi lông mày của anh có chút nhăn lại.

Tôi đập vào cửa sổ vô hình và nói như hét vào mặt anh ta "Gọi cảnh sát! Mau gọi cảnh sát giúp tôi với! Là thi thể của Mạc Ngôn Sơ!"

Nhưng rõ ràng tôi đã gào như muốn vỡ cổ họng, nhưng người thanh niên đó vẫn không nghe thấy gì cả.

Có điều Mộ Ngôn Sơ lại tỏ vẻ hơi sợ hãi, hắn vội vàng lái xe đi thật nhanh.

Màn sương mù càng ngày càng mơ hồ, bóng dáng người thanh niên lập tức bị chìm dần trong làn sương mờ ảo.

Tôi nhắn tin cuối cùng cho Hồ Cố Nguyệt, cũng không biết là có bắt được tín hiệu hay không nữa: Tớ bị bắt đến Nghĩa trang Vạn Thọ, cậu mau gọi cảnh sát đi.

Mạc Ngôn Sơ lái xe thẳng theo con đường mòn đến khoảng đất trống nơi sườn núi.

Sau khi xe dừng lại, hắn xuống xe rồi thò đầu vào cửa sổ bị vỡ kính để gọi tôi ra ngoài. Lúc đó bộ dạng của hắn rất đáng sợ, tôi có thể nhìn thấy mắt hắn như có chất lỏng hơi vẩn đục, như thể con ngươi sẽ bị rơi ra ngoài bất cứ lúc nào.

Khi hắn cúi đầu mở cửa, dòng m.áu đen đặc và hôi thối từ lỗ mũi chảy ra.

Tôi cầm theo bình xịt hơi cay và súng gây choáng, khóa an toàn bạch ngọc trên tay cũng nóng rực lên như một hòn than.

Ngay khi tôi định bỏ chạy thì liền cảm thấy dưới chân hơi lạnh lẽo, có thứ gì đó quấn lấy chân khiến cho tôi ngã nhào xuống đất.

Tôi vội rút khẩu súng gây choáng và định bắn vào thứ vừa quấn chân mình.

Nhưng hóa ra đó là một con trăn màu sặc sỡ, to bằng cả cánh tay. Có lẽ đó là một giống trăn lưới Miến Điện, như cơ thể của nó đã bị lột da vài chỗ, lộ ra cả phần thịt đỏ lòm bên trong.

Bỗng nhiên tôi nghĩ tới một tấm ảnh trong ổ USB của Triệu Minh Triết.

Cô gái tên là Nhạc Thanh Mi đó đã được chụp một bức ảnh kỳ dị. Cô ta giống như đang cuộn tròn trong một cái tủ đông lớn, quấn quanh cơ thể cô ta là một con trăn lưới khổng lồ. Trăn và mỹ nhân hòa quyện vào nhau, tạo nên một bức ảnh bí ẩn đến mức đáng sợ.

Tuy tâm trí hơi mơ hồ nhưng tay tôi cũng không hề chậm chạp, tôi quyết liệt bắn súng về phía con trăn. Quả nhiên khi bị trúng điện thì cơ thể nó thả lỏng ra đôi chút.

Chính vào lúc này, tôi nhìn thấy con trăn đang nhắm mắt lại, và cũng giống như Mộ Ngôn Sơ, một dòng nước thối đen ngòm đang chảy xuống từ đầu nó.

Tôi vội rút chân ra khỏi con trăn khổng lồ, cơ thể mình như nhũn ra và ngay cả bước chạy cũng không vững. Nhưng tôi phải tìm mọi cách để thoát khỏi nơi này.

Có điều, tôi vừa quay lại thì đã bắt gặp một khuôn mặt đầy sương giá, ngay cả những giọt nước trên lông mày cũng bị đông cứng thành những hạt băng tuyết long lanh.

Trên người cô ta cũng có vết thương như của Mai Hy, trên cổ có một vết cắt và túa ra dòng m.áu đỏ thẫm. M.áu ngưng tụ lại trên xương quai xanh và bị đóng băng thành một mảng đỏ lòm.

Các đường nét trên khuôn mặt cô ta rất đẹp.

Đó chính là Nhạc Thanh Mi, cô gái bị lưu nhiều ảnh "nóng" nhất trong ổ đĩa USB đó.

Lúc này cô ta đang ngồi trước mặt tôi. Với tư thế co ro giống như ảnh chụp trong chiếc tủ đông, nhìn trông như một khối băng bị đông cứng.

Tôi sợ đến mức chân tay như tê dại, vội vàng nghiêng đầu nhìn xung quanh.

Dù bây giờ là ban ngày nhưng trong nghĩa trang vẫn không có chút ánh sáng nào. Mạc Ngôn Sơ đang đứng bên cạnh chiếc xe như một con rối gỗ vô hồn. Thùng xe mở ra, người phụ nữ họ Lưu bước ra với khuôn mặt trầy xước, trên người cô ta không mặc gì và đứng ngay cạnh Mạc Ngôn Sơ.

Bọn họ giống như 2 thây ma vừa đào mồ sống dậy, và bây giờ đang nhìn tôi chằm chằm.

Ở khu mộ cũ trên sườn núi có chút ồn ào, thi thoảng lại xuất hiện những con cáo bị què chân, chó mèo với bộ lông đẫm m.áu, hoặc những con nai bị gãy sừng,...

Những sinh vật đáng sợ đó như sống lại và đang bước ra từ trong bộ ảnh của Mạc Ngôn Sơ, ngay cả con trăn bên cạnh tôi cũng bắt đầu co giật.

Cơ thể tôi như bị nhũn ra và không có chút sức lực nào.

Nhưng khi tôi sờ đến chiếc khóa an toàn bằng bạch ngọc nóng như lửa trên tay, thì những cảm giác sợ hãi đó đã biến mất trong tích tắc. Tôi theo bản năng co chân đứng dậy và nhìn xung quanh.

Lúc tôi định tiến lại chỗ cây tùng bách để lấy que treo đèn lồng làm vũ khí phòng thân, thì bất chợt nhìn thấy Mai Hi nằm trên thân cây. Cổ cô ta có một vết thương lớn và vẫn đang rỉ ra toàn m.áu tươi.

Cô ta cầm con rắn trong tay, nở nụ cười man rợ rồi đưa cho tôi "Ăn không?"

Tôi nhìn cô ta và thở hổn hển.

Không, đây không thể nào là Mai Hy được.

Bây giờ, trong toàn bộ nghĩa trang này hình như không còn một sinh vật sống nào cả, ngoại trừ tôi.

Tôi giữ chặt khóa an toàn và nhìn chằm chằm vào chiếc taxi đổ nát. Tôi vội vàng lao tới, đạp ngã Mộ Ngôn Sơ sang một bên rồi mở cửa và trèo lên xe.

Nếu có chiếc xe này, ít nhất tôi có thể tìm đường để xuống núi.

Nhưng xe cứ như một tảng băng không chuyển động được. Nhạc Thanh Mi mềm mại bò vào và uyển chuyển nằm lên gần vô lăng, con trăn lưới vẫn đang quấn chặt lấy cơ thể của cô ta.

Cô ta mở đôi mắt đang nhắm nghiền và mỉm cười với tôi một cách đầy mị hoặc.

Nhưng đôi mắt ấy chỉ toàn lòng trắng, chỉ có lòng trắng chứ không hề có lòng đen.

Cô ta nở nụ cười:
"Quả thực cô đầu óc cô vẫn tỉnh táo, là do chiếc khóa an toàn của Triệu Minh Triết sao? Khi anh ta còn sống thì luôn bảo vệ cô, đến khi anh ta ch.ết rồi thì vẫn không thể để cô rơi vào nguy hiểm."

Cô ta biết Triệu Minh Triết!

Tôi quay lại nhìn nhìn Mai Hy và Mạc Ngôn Sơ ở bên ngoài. Lúc này tôi mới nhớ ra cô ta là ai.

Mai Hy đã gửi cho tôi một bức ảnh và nói rằng đó là bạn gái mới của Mạc Ngôn Sơ. Cô ta xinh đẹp và trông đơn thuần hơn tôi rất nhiều, với nụ cười ngọt ngào trong sáng và 2 chiếc răng thỏ nhỏ.

Bây giờ Nhạc Thanh Mi đang nằm ngay trên vô lăng của tôi. Tôi chợt hiểu, hóa ra kẻ đã gi.ết Mạc Ngôn Sơ, người phụ nữ họ Lưu và Mai Hy chính là cô ta.

Đêm nay tôi sẽ bỏ mạng ở đây, giống như những người phụ nữ mà Mạc Ngôn Sơ đã từng hẹn hò trước đây sao?

"Mạc Ngôn Sơ và tôi đã chia tay 2 năm trước." Tôi lạnh đến mức không nói nổi và ngón tay cứng đờ, cẩn thận an ủi Nhạc Thanh Mi "Cô biết điều đó mà, đúng không?"

"Nhưng tôi không biết tại sao 2 người lại chia tay."
Nhạc Thanh Mi đang nằm trên vô lăng, mỉm cười quyến rũ và ngọt ngào "Lý Du, tại sao cô không nói cho tôi biết lý do mà cô và Mạc Ngôn Sơ chia tay? Tại sao cô lại bắt hắn ta xóa ảnh, nhưng lại không nói với người khác là hắn ta có sở thích chụp ảnh quái dị như vậy?"

Sau đó, tôi mới nhận ra rằng hai chiếc răng thỏ của cô ta đã bị nhổ mất.

"Lý Du, cô biết rõ sở thích chụp ảnh biến thái của Mộ Ngôn Sơ. Nhưng sao cô lại không tố giác với mọi người, sao không cảnh báo những người khác là không được quen với hắn ta?"

Nhạc Thanh Mi từ từ bò dậy rồi ôm đầu gối, thậm chí còn nhấc cả con trăn khổng lồ lên như một chiếc khăn quàng cổ.

Khi cô ta di chuyển thì cơ thể uốn éo giống như một con rắn không xương vậy.

Nhưng nghe giọng điệu của cô ta, thì cô ta muốn gi.ết tôi và Mai Hy không phải là vì ghen tuông, mà là óa.n hận chúng tôi biết về sở thích kinh dị của Mạc Ngôn Sơ nhưng lại không tố giác. Cuối cùng khiến cho cô ta bị Mạc Ngôn Sơ lừa gạt và bị hành hạ trong những năm tháng sau này.

"Xin lỗi. Tôi đã không vạch trần tên cặn bã như Mạc Ngôn Sơ, đã khiến cô bị rơi vào hố lửa một lần nữa."

Tôi cẩn thận tìm cách để cô ta bình tĩnh lại, bàn tay nhẹ nhàng đẩy cửa định thoát ra ngoài.

Nhưng cả chiếc xe vẫn như bị đóng băng, cả người tôi cũng như bị đông cứng lại.

"Có lạnh không?" Nhạc Thanh Mi giễu cợt nhìn tôi "Lý Du, cô không thể nào biết tôi đã phải chịu cảm giác lạnh lẽo thấu xương như thế nào. Hắn nhốt tôi vào trong tủ đông để chụp ảnh, còn phun nước lạnh vào trong để đông cứng như hoa sương, còn bảo như thế này mới là nghệ thuật."

"Nhưng sau khi nước đóng băng, nước đá lạnh cóng khiến cho cơ thể tôi đau đớn vô cùng."

"Nhưng hắn lại nghiến răng nói răng thỏ của tôi nhìn xấu quá nên đã nhổ nó đi. Còn bảo vết thương trên cơ thể không chân thực, nên đã dùng dao rạch một đường trên cổ tôi..."

"Hắn dính chặt con trăn vào người tôi bằng keo siêu dính, cô làm sao biết được cảm giác lúc ấy của tôi như thế nào..."

"Hắn ta nói m.áu tụ lại trên xương quai xanh thì rất đẹp. Cô đoán xem vì sao hắn ta biết được điều đó."

Nụ cười của cô ta càng man rợ hơn.
"Là do cô. Khi cô ép Mạc Ngôn Sơ xóa ảnh, cô đã rạch cổ hắn và làm cho m.áu chảy xuống dưới. Hắn cảm thấy rất đẹp nên những bức ảnh sau này mới được chụp với phong cách giống y như vậy."

Bàn tay tôi cứng đờ trong giây lát, tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này.

Tôi kinh ngạc nhìn vết thương trên cổ Nhạc Thanh Mi.

Mai Hy cũng có một vết thương giống như vậy.

Nhạc Thanh Mi từng bước, từng bước trườn dần về phía tôi.

"Cô nghĩ tôi không muốn trốn sao? Nhưng tôi trốn không nổi, chỉ cần tôi bỏ đi thì những tấm ảnh nóng đó sẽ bị hắn ta tung lên mạng, thậm chí còn gửi cả thông tin cá nhân của tôi lên web đen. Hơn nữa, Triệu Minh Triết cũng không giúp tôi, không ai có thể âm thầm làm nhiều việc cho tôi như vậy... "

Cô ta lại nhắc đến Triệu Minh Triết một lần nữa...

Chẳng trách Mai Hy không dám gọi cảnh sát, vì số lượng ảnh nóng của cô ta quá nhiều nên cô ta không dám mạo hiểm.

Nếu tôi là cô ta, có lẽ tôi cũng không dám...

Thấy tôi không nhúc nhích, Nhạc Thanh Mi cười với tôi:

"Tôi lạnh quá, rất lạnh, nhưng tôi không thể thoát ra được."

Khi tôi còn nhỏ, tôi đã nghe người ta nói rằng, nếu sau khi ch.ết mà x.ác ch.ết vẫn còn bị dày vò, vậy thì chính linh hồn người đó cũng cảm thấy đau đớn.

Tôi biết về cái ch.ết của Mạc Ngôn Sơ và người phụ nữ họ Lưu, và tôi cũng biết rằng Mai Hy đã ch.ết, nhưng dường như không ai đề cập đến việc Nhạc Thanh Mi cũng đã bỏ mạng!

Hơn nữa, cảnh sát cũng đã tìm thấy một tầng hầm của Mạc Ngôn Sơ ở ngoại ô, là nơi hắn dùng để chụp ảnh. Có thể đến bây giờ thi thể của Nhạc Thanh Mi vẫn chưa được tìm thấy, x.ác của cô ta vẫn đang nằm ở đâu đó trong lớp băng lạnh lẽo.

Tôi nhìn chằm chằm vào Nhạc Thanh Mi:

"Bây giờ cô đang ở đâu? Nói cho tôi biết, tôi sẽ tìm cách cứu cô."

Nhìn Nhạc Thanh Mi thế này, có lẽ là đã ch.ết khi đang chụp ảnh. X.ác của cô ta cùng với con trăn lưới bị nhốt vào tủ đông, nên mới liên tục kêu là mình lạnh quá.

Nhưng Nhạc Thanh Mi chỉ cười:

"Tôi không muốn cô cứu tôi, bây giờ Mạc Ngôn Sơ, chị Lưu, Mai Hy, nhiều cô gái khác mà Mạc Ngôn Sơ đưa đến để chụp ảnh đều đã ở chỗ tôi rồi. Bọn họ đều nghe lời tôi."

Đôi mắt trắng dã của Nhạc Thanh Mi nhìn chằm chằm vào chiếc khóa an toàn bằng bạch ngọc mà tôi đang nắm chặt trong tay trái:

"Triệu Minh Triết, anh ta cho rằng tự chôn mình ở nghĩa trang này thì có thể trấn áp được tôi sao?"

Đôi lông mày của Nhạc Thanh Mi trở nên xanh lét, cô ta hét lên "Cô còn không biết Triệu Minh Triết còn sống hay đã ch.ết, vậy mà hắn ta chỉ bảo vệ một mình cô. Hắn nhắn tin cho cô, còn lo mình là ma sẽ dọa cô sợ, tại sao hắn bảo vệ cô như vậy, tại sao?"

Dòng khí lạnh buốt tỏa ra từ miệng cô ta. Tôi ớn lạnh khắp người, cơ thể như bị một con trăn vô hình quấn chặt lấy khiến tôi không thể nào thở nổi. Nhưng bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện một người khác, tôi hoảng sợ nắm chặt lấy khóa an toàn. Nếu có kẻ muốn manh động, tôi chắc chắn sẽ dùng súng điện đồng quy vu tận với hắn ta.

Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị chạm vào khẩu súng, một bàn tay ấm áp đột nhiên nắm lấy tôi. Tiếp theo là một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ:

"Tôi đã nói rồi mà, đừng hành động hấp tấp."

...

7.

Tôi ngạc nhiên nhìn lại, thì thấy Triệu Minh Triết mặc áo trắng đứng bên cạnh nắm tay tôi, nhanh chóng kéo tôi lại.

"Triệu Minh Triết!"

Nhạc Thanh Mi nhìn chằm chằm vào anh và hét lớn:

"Tại sao anh chỉ cứu cô ta mà không phải là tôi! Tại sao!"

Nhưng khi cô ta hét lên, thì cả con trăn lưới, Mạc Ngôn Sơ, Mai Hy, người họ Lưu cũng la hét điên cuồng và lao về phía chúng tôi. Những con cáo với bộ lông đẫm m.áu, những con nai bị bẻ sừng, và lũ rắn rết bắt đầu lại gần chiếc xe cũ nát.

Nhìn thấy những thứ đó sắp nhấn chìm tôi và Triệu Minh Triết, tất cả cây tùng bách xung quanh những ngôi mộ cũ dường như chuyển động. Cành cây đung đưa và mềm mại như thân rắn, chúng quấn chặt lấy những x.ác ch.ết đó không buông.

Triệu Minh Triết dẫn tôi chạy khỏi khoảng đất trống nơi sườn núi, ở đó đã có một người khác - là thanh niên mà tôi nhìn thấy ở Đền thờ Liễu tiên.

Khoảng đất trống giống như một ranh giới phân cách giữa Âm và Dương, hàng cây tùng bách như một hàng rào khổng lồ, chắn ngang quãng đường di chuyển của Nhạc Thanh Mi và những kẻ khác.

Nhạc Thanh Mi vẫn đang ngồi trong chiếc taxi cũ nát đó.

"Liễu Thăng, Triệu Minh Triết! Sao các người không cứu tôi..."

Giọng nói q.ủy dị như vọng lên từ địa ngục. Cả sườn núi chợt rung chuyển, những khu mộ cũ bị nứt ra, và những bộ xương khô đang bò ra từ những nấm mồ.

Khí lạnh bao trùm cả nửa quả đồi. Tôi nghĩ đến sức khỏe của Triệu Minh Triết nên liến tháo chiếc khóa an toàn đưa cho anh, rồi hỏi Liễu Thăng đang đứng bên cạnh:

"Tôi phải làm gì bây giờ?"

Nhạc Thanh Mi rõ ràng là một hồn ma, còn là hồn ma đã hút hết oán niệm từ những ngôi mộ cũ.

Liễu Thăng chỉ vẫy tay một cái, hàng cây tùng bách đã kéo dài ra vô tận, và chặn đứng những bộ xương khô đang tìm đường xuống núi.

Thấy Liễu Thăng có thể tự xử lý được, tôi kéo Triệu Minh Triết định chạy xuống chân núi:

"Chúng ta đi báo cảnh sát trước, sức khỏe anh không tốt, tạm thời rời khỏi đây đã."

Triệu Minh Triết nhìn bàn tay đang nắm chặt của tôi rồi lắc đầu: "Tôi muốn ở lại."

Liễu Thăng tạm thời ngăn chặn được những thứ từ trên khu mộ cũ, sau đó quay lại nhìn tôi và Triệu Minh Triết:

"Là cô ấy sao, người mà anh bảo sống ch.ết cũng phải bảo vệ ấy? Anh sợ Nhạc Thanh Mi sẽ lợi dụng những oán niệm trên khu mộ cũ và làm hại đến cô ấy, nên mới muốn được an táng ở đây, để thi thể của anh trấn áp bọn chúng?"

Liễu Thăng liếc nhìn chiếc khóa an toàn mà tôi nhét vào tay Triệu Minh Triết.

"Tôi chưa thăng thiên, nhưng vẫn có thể cảm nhận được oán khí trong khu nghĩa trang này. Chờ cho đến khi Q.ủy Môn Quan mở ra thì âm khí sẽ còn mạnh hơn nữa, sợ chúng ta cũng không giải quyết nổi. Cũng may là giờ vẫn chưa muộn, tôi còn nhờ được người giúp đỡ."

Tôi nhìn thấy con trăn lưới quấn quanh người Nhạc Thanh Mi, bây giờ đã thoát khỏi sự khống chế của hàng cây tùng bách và đang lao về phía chúng tôi.

Vì vậy theo bản năng tôi nắm cánh tay Triệu Minh Triết thật chặt, kéo anh ấy chạy khỏi chỗ này.

Triệu Minh Triết thở dài rồi nói với Liễu Thăng:

"Để cô ấy xuống dưới chân núi, chúng ta hãy xử lý mấy x.ác ch.ết này trước đã." Rồi anh quay lại nói với tôi.

"Tôi đã ch.ết rồi, đã không còn là Triệu Minh Triết bị bệnh tim của ngày trước nữa. Cô không cần phải lo cho tôi như vậy. Tôi đã được an táng ở dưới chân núi, cô quên rồi sao?"

Không hiểu sao khi tôi nghe những lời đó thì tim mình có chút hụt hẫng.

"Cô đi trước đi, tôi và Liễu Thăng giải quyết xong chuyện này rồi sẽ xuống."

Triệu Minh Triết đeo khóa an toàn trên cổ tay tôi rồi cười "Đừng sợ!"

Tôi chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, còn chưa kịp nói thêm câu gì thì một cành liễu mềm mại đã quấn quanh eo tôi, rồi kéo tôi xuống dưới chân núi.

Ngay lúc đó, Liễu Thăng đột nhiên khịt mũi rồi lên tiếng:

"A Thiên, bác sĩ Bạch, đến rồi mà không giúp gì sao?"

Rồi tôi bỗng thấy một chú chó to lớn với thân hình cường tráng, cùng một người đàn ông mặc áo trắng đang đi từ phía đối diện tôi, họ đang bước đến khoảng đất trống ở sườn núi.

Chú chó bỗng phát ra tiếng nói "Cái kẻ đã ch.ết đó trùng tên với Mạc Sơ nhà tôi thì sao chứ, rốt cuộc vẫn không đẹp bằng Mạc Sơ."

Mắt tôi như trố ra khi nhìn thấy một chú chó biết nói tiếng người.

Rồi tôi bị vướng vào dây leo trên đất, tôi ngã lăn xuống một ngôi mộ ở chân núi, tấm ảnh trên bia mộ quả thực là Triệu Minh Triết.

Tôi nghe thấy trên núi có rất nhiều người, và còn có cả những tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng rống ai oán, tôi vội vàng đứng lên định xem có chuyện gì xảy ra.

Nhưng bỗng có tiếng cắn hạt dưa, và một giọng nữ phát ra từ khu mộ tối tăm "Đừng lên đó, chúng ta ngồi dưới đây xem là được rồi."

Tôi gần như nhảy dựng lên vì sợ hãi.

Mãi một lúc sau thì tôi mới nhìn thấy một đôi nam nữ đang ngồi bên cạnh bia mộ. Cô gái trông rất cá tính và mạnh mẽ, còn chàng trai lại hơi ngượng ngùng và đang tựa đầu vào vai cô ấy.

"Người nhà của cô là gì vậy?" Cô gái cũng đưa tay về phía tôi, đưa cho tôi hạt dưa, đẩy người đàn ông: "Túc Tinh của tôi là một Khôi tiên, là một loài gặm nhấm. Cô ấy..."

Sau đó, cô chỉ vào một gái đang đứng dưới cây tùng bách: "Đó là người nhà của bác sĩ Bạch, bác sĩ Bạch thực ra là nhím."

"Còn người nhà của cô ấy là A Thiên, chính là con chó mà cô vừa thấy khi nãy." Theo hướng cô ấy chỉ, quả thực tôi nhìn thấy một cô gái khác đang cầm sợi xích chó.

"Bên cạnh là chị Diêu Dao, chị ấy là của Liễu Thăng..."

Cô gái cầm xích chó ho nhẹ một tiếng, rồi tôi nhận ra có một người phụ nữ khoảng 30 tuổi mặc áo dài đen đứng bên cạnh, chị ấy mỉm cười và gật đầu với tôi:

"Đừng sợ, Liễu Thăng sẽ giúp cô."

Quả thực Liễu Thăng đã giúp đỡ tôi rất nhiều, vậy nên tôi gật đầu với chị ấy "Chị Diêu Dao."

Nhưng cô gái đưa hạt dưa cho tôi lại lên tiếng hỏi.

"Tôi tên là Trần Lâm, người nhà của cô là gì thế?"

Cậu thanh niên dễ thương bên cạnh vội vàng kéo cô ấy và nói nhỏ: "Trần Lâm, đừng hỏi."

Lúc đầu tôi cũng không biết cô ấy hỏi gì, nhưng mãi sau mới hiểu ra "người nhà" mà cô ấy muốn nói đến là gì.

Cậu thanh niên đó là một chú chuột? Và còn những người kia là một con chó, Liễu tiên, cả nhím nữa?

Tôi có chút ngượng ngùng, bèn chỉ vào tấm bia mộ bên cạnh "Triệu Minh Triết, anh ấy ch.ết rồi."

Trần Lâm gật đầu rồi lại ăn hạt dưa, cô nhìn chằm chằm bia mộ của Triệu Minh Triết một hồi:

"À, là con trai cả của dược phẩm Thành Nhân đúng không?"

Cô ấy nhìn tôi với vẻ ngưỡng mộ:

"Chắc chắn là nhà giàu lắm nhỉ, anh ấy sẽ cho cô rất nhiều tiền. Không giống như Túc Tinh nhà tôi chỉ biết ăn, thà chỉ ăn nhiều còn đỡ, đằng này lại còn muốn ăn đồ ngon nữa, tôi cũng sắp nghèo rớt mồng tơi rồi."

Trong không khí u ám như vậy trong khu nghĩa trang, vậy mà mọi người có thể tụ tập ở đây cắn hạt dưa và xem trò vui được.

Nhưng Túc Tinh ngượng ngùng nói:

"Anh ngồi đây để bảo vệ em. Để Liễu Thăng bọn họ tự tìm nơi giấu x.ác ch.ết đi."

Túc Tinh cũng sợ chúng tôi tò mò sẽ lên trên sườn núi để hóng chuyện, nên vội kể.

"Thực ra, Triệu công tử đã dự đoán được chuyện này từ khi cậu ấy còn sống. Mạc Ngôn Sơ..."

Phía trên bỗng nhiên có một cơn gió u ám làm cho bầu trời tối đen, có cả tiếng ma q.ủy gào thét rùng rợn như đang ở dưới 18 tầng địa ngục.

Đúng như tôi nghĩ, Mạc Ngôn Sơ đã chụp những bức ảnh đó và đăng lên các trang web đen. Hắn ta đã sử dụng Nhạc Thanh Mi làm người mẫu, ép buộc cô ta quay đủ loại video và hình ảnh nhạy cảm. Sau đó bị photoshop để ghép mặt người khác vào những bức ảnh đó, đây chính là lý do mà tôi nhận được tấm ảnh "rắn lục" với khuôn mặt của mình được chụp ở nghĩa trang.

Mạc Ngôn Sơ đã lừa dối rất nhiều người. Lúc đầu studio của hắn mở các dịp chụp ảnh nghệ thuật miễn phí để dụ dỗ những nữ sinh ngây thơ, chưa trải sự đời.

Triệu Minh Triết sau khi xử lý chuyện chia tay của tôi thì đã chú ý đến hành động của Mạc Ngôn Sơ. Anh cũng báo cho cảnh sát, nhưng vì chưa có bằng chứng cụ thể nên chưa kết tội được.

Triệu Minh Triết thậm chí đã cứu Nhạc Thanh Mi một lần và bảo cô ta gọi cảnh sát. Nhưng cô ta không dám làm vậy, cô ta đã quay lại tìm Mạc Ngôn Sơ và nói rằng mình là bạn gái của Triệu Minh Triết, và yêu cầu Mạc Ngôn Sơ xóa tất cả những tấm ảnh nhạy cảm đã chụp trước đây.

Nhưng cuối cùng cô ta lại bị Mạc Ngôn Sơ hành hạ, hắn ép Nhạc Thanh Mi chụp tấm ảnh với con trăn khổng lồ trong tủ đông. Cuối cùng cô ta bị lạnh cóng và mất m.áu mà ch.ết, vì thế Mạc Ngôn Sơ đã chôn vùi cô ta cùng con trăn trong tủ đông lạnh lẽo.

"Lúc trước Mạc Ngôn Sơ còn gi.ết nhiều cô gái vô tội khác và đều bí mật xử lý. Triệu công tử đoán hắn đã chôn bọn họ ở khu mộ cũ phía trên, nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm ra được là ở chỗ nào."

Túc Tinh nhấm nháp hạt dưa và nói nhỏ:

"Sau khi Nhạc Thanh Mi ch.ết thì bị oán niệm dày vò nên không thể siêu thoát được. Oan hồn của cô ta cứ liên tục gửi ảnh để đe dọa những cô gái khác, khiến cho nhiều người bị ảnh hưởng vì chuyện này."

"Trước đây ở thành phố cũng có vài vụ tự tử, khi Triệu công tử biết chuyện thì di nguyện cuối cùng của anh ấy là được chôn cất tại đây, dùng thi thể của mình để trấn áp những oán niệm đó."

"Trước Triệu Minh Triết ch.ết đi, anh ấy đã nhắc nhở Mạc Ngôn Sơ đừng làm những việc này nữa, nhưng hắn ta tỏ vẻ kiêu ngạo và không muốn nghe lời."

"Vậy thì người họ Lưu và chồng cô ta đều là nhân viên tại studio của Mạc Ngôn Sơ?" Tôi hỏi lại.

Túc Tinh liếc nhìn tôi: "Thật ra, trong đêm Thất tịch thì Nhạc Thanh Mi đã giết chết Mạc Ngôn Sơ và vợ chồng người phụ nữ họ Lưu. Cô ta còn muốn giết hết tất cả các cô, nhưng Triệu công tử đã trấn áp cô ta lại. Lúc đó cô ta không còn cách nào khác, đành phải gửi email và tin nhắn để dụ các cô đến đây."

Cuối cùng, Mai Hy đã phải bỏ mạng tại nơi này.

Tôi khẽ thở dài, rồi tôi nghe thấy tiếng Túc Tinh lẩm bẩm: "Tôi tìm thấy rồi, đi trước đây."

Rồi cậu ấy chạy vào bãi cỏ bên cạnh rồi biến mất.

Trần Lâm cầm hạt dưa và gọi với theo "Cẩn thận đấy."

Tôi tò mò nhìn vào nơi mà Túc Tinh biến mất, không hiểu rốt cuộc cậu ta đã tìm thấy thứ gì nhỉ.

Bỗng một bàn tay thò ra từ bia mộ bên cạnh và kéo tôi chạy đi.

Lúc đó tôi mới phát hiện con trăn khổng lồ đang trực tiếp lao từ trên sườn núi xuống.

Nhưng chỉ có cái xác là của con trăn, còn giọng nói phát ra từ miệng con trăn đó là của Nhạc Thanh Mi:

"Tại sao anh lại coi thường tôi khi tôi chụp loại ảnh này. Cô ấy cũng chụp rồi mà, tại sao anh vẫn bảo vệ cô ấy như vậy?"

8

Tôi không biết tại sao con trăn đó lại phát ra giọng nói của Nhạc Thanh Mi, nhưng tôi nghe thấy được sự không cam lòng của cô ta.

Tình cảm của cô ta đối với Triệu Minh Triết, có lẽ cũng không phải bình thường.

Con trăn lưới đó vẫn gào lên thảm thiết, nhưng Triệu Minh Triết chỉ vẫy tay một cái, bia mộ bên cạnh trực tiếp đè lên con trăn.

"Triệu Minh Triết, anh nói thật là hay. Ngày trước anh cứu tôi vì sợ Mạc Ngôn Sơ lại uy hiếp Lý Du. Nhưng khi Mạc Ngôn Sơ bị tôi giết tại nghĩa trang này, anh rõ ràng nhìn thấy nhưng lại không cứu hắn ta."

"Ngay cả Mai Hy cũng như vậy, anh biết hết tất cả nhưng không hề nhúng tay vào chuyện của cô ta. Từ đầu đến cuối, người duy nhất anh muốn cứu chỉ có một mình Lý Du, chắc hẳn anh còn mong tôi thay anh giết chết Mạc Ngôn Sơ nữa! "

Con trăn lưới bị những tấm bia mộ đè xuống đất, nó liên tục hét lên những tiếng kêu rùng rợn.

Nhìn thấy đuôi trăn đang giật giật và định quấn lấy Triệu Minh Triết, tôi vội vã kéo anh lùi lại. Nhưng Triệu Minh Triết đã vòng tay ôm tôi vào lòng và che chắn cho tôi, anh lấy ra một thứ gì đó và ném vào con trăn khổng lồ.

Triệu Minh Triết chỉ nhìn tôi với vẻ mặt u ám:

"Tôi quả thực có thể cứu Mạc Ngôn Sơ, nhưng tôi không muốn. Tôi cũng có thể cứu Nhạc Thanh Mi, nhưng tôi đã không làm như vậy."

Tôi nhìn con trăn bị chìm trong ngọn lửa dữ dội, dần dần bị cháy thành một đống tro tàn, như thể nó chưa từng tồn tại.

Túc Tinh đứng trên sườn núi và vẫy tay với Triệu Minh Triết:

"Triệu công tử, tôi đã tìm thấy ngôi mộ dưới lòng đất rồi. Mạc Ngôn Sơ đã dùng những xương người và quan tài cũ để xây bức tường ngăn âm khí thoát ra ngoài, vậy nên chúng ta mới tìm không ra. Khi nãy những bộ xương khô đó từ dưới mồ chui ra thì tôi mới phát hiện được."

Triệu Minh Triết khẽ hừ một tiếng rồi từ từ nhấc tay tôi ra:

"Tôi nhờ Hồ Cố Nguyệt đến đón rồi, cô về trước đi, còn chuyện này tôi sẽ lo."

Hồ Cố Nguyệt sao?

Tôi vẫn còn hơi sững sờ, nhưng Triệu Minh Triết đã giống như một con chim nhẹ nhàng bay thẳng lên sườn núi.

Cô gái tên Yến An và bác sĩ Bạch cũng đã trở về. Diêu Dao cũng đi cùng với Liễu Thăng.

Chỉ còn lại Trần Lâm đang ăn hạt dưa, tôi định rủ cô ấy đi cùng thì cô ấy lắc đầu.

"Tôi đã đã học môn Tán thủ mấy năm rồi, và..."

Cô ấy thả nắm hạt dưa ra bãi cỏ, bỗng nhiên có 2 con chuột lang to như con mèo, râu ria trắng muốt chui ra khỏi bụi cỏ. Chúng tha đống hạt dưa vào trong cỏ và tiếp tục nhấm nháp.

Trần Lâm cũng nháy mắt:

"Đừng lo lắng, tôi ở đây đợi Túc Tinh, tính tình cậu ấy rất rụt rè."

Vừa lúc này, Hồ Cố Nguyệt đã dừng xe ở bên ngoài, cô ấy bấm còi, xuống xe và lo lắng nhìn xung quanh.

Tôi tạm biệt Trần Lâm và đứng dậy bước ra xe.

Khi Hồ Cố Nguyệt nhìn thấy tôi, cô ấy vội vàng chạy đến:

"Cậu không sao chứ?"

Trời đã hừng sáng, Trần Lâm vẫn đang ngồi bên cạnh bia mộ trong nghĩa trang. Ở sườn núi là những hàng tùng bách mọc xanh um tùm, nhưng tôi không thấy bóng dáng của Triệu Minh Triết và Túc Tinh đâu nữa.

Khi Hồ Cố Nguyệt lên xe, tôi im lặng một chút rồi hỏi "Cậu cũng biết Triệu Minh Triết?"

Quả thực là tôi rất ngốc, Hồ Cố Nguyệt thông minh lại giỏi giang như vậy, cô ấy đã giúp tôi bao nhiêu chuyện, tôi cũng đã mời cô ấy đi ăn tối và xem như người bạn tri kỷ của mình.

Nhưng là do Triệu Minh Triết đã đưa cô ấy đến để giúp đỡ tôi.

Hồ Cố Nguyệt hơi ngượng ngùngi:

"Tôi chưa đến mức quen biết Triệu công tử. Chính lãnh đạo của tôi đã bảo tôi phải chăm sóc cho cô một chút."

Tôi gật đầu và nói "Cảm ơn."

Dù sao cô ấy đối với tôi là chân thành, như vậy là đủ lắm rồi.

Trên đường đi, Hồ Cố Nguyệt dường như cũng biết một chút về chuyện của Nhạc Thanh Mi, vì vậy cho tôi xem vài bài báo trong máy tính.

Trong năm qua, đã có sáu vụ phụ nữ tự tử trong thành phố, nghi vấn là có liên quan đến studio của Mạc Ngôn Sơ.

Trong đó có một giáo viên mẫu giáo và một y tá, cả hai đều dưới 25 tuổi, vì họ bị lộ ảnh nhạy cảm nên bị dư luận công kích, bị bạo lực ở chỗ làm và cuối cùng là tự sát.

4 người còn lại, tuy họ nói lý do tự tử là do vay nặng lãi hay gì đó, nhưng họ đều là nữ sinh trường tôi và từng chụp ảnh ở studio của Mạc Ngôn Sơ.

Cuối cùng là tài liệu về Nhạc Thanh Mi, nhưng cô ta đã bị đuổi học ngay khi đang là sinh viên năm thứ hai.

Hồ Cố Nguyệt nói với tôi, cô ta làm việc ở studio của Mạc Ngôn Sơ, và nhiệm vụ là dụ dỗ các nữ sinh chụp ảnh nghệ thuật nhạy cảm, sau đó đe dọa họ để bắt chụp thêm những tấm ảnh nóng khác.

Nhưng sau đó Nhạc Thanh Mi đã bị sa thải, theo ước chừng là lúc Triệu Minh Triết thuyết phục cô ta báo cảnh sát, nhưng cô ta đã không làm theo.

Tôi đặt máy tính trở lại túi của Hồ Cố Nguyệt:

"Vì vậy, cô ta cũng là một nạn nhân, và sau đó lại trở thành kẻ đi hại người khác."

"Nhạc Thanh Mi có thể đã bị hội chứng Stockholm."

Hồ Cố Nguyệt quay đầu lại liếc tôi một cái, rồi lái xe chở tôi về nhà.

Khi đi ngang qua Đền thờ Liễu tiên thì trời đã hửng sáng, tôi thấy Diêu Dao đang lấy nước từ giếng cổ và tưới cho cây liễu xanh mướt. Liễu Thăng đứng dưới gốc cây liễu, nhìn Diêu Dao và mọi người xung quanh với khuôn mặt dịu dàng.

Khi tôi về đến nhà, Hồ Cố Nguyệt không đi mà ở lại nhà tôi, cô ấy bảo đây cũng là do Triệu Minh Triết dặn dò.

Vào lúc 8 giờ sáng, Hồ Cố Nguyệt nhận được một tin nhắn là cảnh sát lại tiếp tục phong tỏa khu nghĩa trang đó lần thứ 2.

Nhưng Hồ Cố Nguyệt có được thông tin mật, cô ấy nói rằng họ đã phát hiện Mạc Ngôn Sơ đào một tầng hầm dưới một khu mộ cũ.

Các bức tường được xây dựng bằng quan tài cũ và xương người, bên dưới tầng hầm đó có máy phát điện và rất nhiều thiết bị khác.

Đây chính là studio hắn ta dùng để chụp ảnh, và không gian bên trong khá ảm đạm.

Ngoài xác chết của Nhạc Thanh Mi và con trăn lưới bị đóng băng trong tủ đông, thì người ta cũng tìm thấy 7 thi thể khác đều là của các cô gái trẻ.

Họ đều đang mặc những trang phục chụp ảnh, và trên cơ thể đầy những vết bị đóng đinh.

Trong studio đó có một chiếc đồng hồ điện tử bị hỏng, vì vậy thời gian luôn hiển thị là 2:03.

Có lẽ Nhạc Thanh Mi đã nhìn thấy cái đồng hồ đó và nghĩ rằng 2:03 là giờ mà cô ta chết, vậy nên cứ 2:03 sáng cô ta lại gửi ảnh đe dọa chúng tôi.

Sau khi nghe Hồ Cố Nguyệt nói, tôi đột nhiên hiểu được lý do Triệu Minh Triết không muốn cứu Mạc Ngôn Sơ.

Mãi đến trưa, khi ánh nắng rực rỡ chiếu vào làm tan đi không gian lạnh lẽo, lúc đó tôi mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Tin tức này quan trọng nên Hồ Cố Nguyệt không thể ngồi một chỗ được, nhưng cô ấy sợ tôi ở nhà một mình nên kéo tôi đến quán cà phê của Triệu Minh Triết.

Ngay khi tôi đến, anh chàng phục vụ đã ra chào đón tôi và dẫn tôi vào căn phòng hôm trước.

Tôi cứ tưởng sẽ không có ai ở đó, nhưng vừa bước vào thì đã thấy Triệu Minh Triết đang ngồi bên trong và mỉm cười với tôi.

Ánh sáng mỏng manh chiếu lên thân thể anh ấy, nhưng không để lại bóng người trên mặt đất.

Tôi cầm chiếc khóa an toàn trên tay, rồi ngồi xuống đối diện với anh ấy, nhất thời không biết phải nói gì.

"Anh giải quyết mọi chuyện xong rồi à?"

"Ừm."

Anh ấy đẩy chiếc bánh nhỏ mà tôi từng ăn đến trước mặt.

Tôi nhìn chiếc bánh nhỏ, dùng thìa xúc một miếng, hương vị bánh tan ra trong miệng, vẫn là mùi vị thơm ngon giống như trong trí nhớ của tôi.

Triệu Minh Triết nhìn tôi, rồi cười nhẹ "Nếu thấy ngon thì thường xuyên tới đây ăn, không cần phải trả tiền."

"Tôi biết rồi."

Tôi nhìn Triệu Minh Triết: "Còn anh thì sao, sắp tới anh định làm gì?"

Anh ấy dù sao cũng đã chết rồi...

Triệu Minh Triết cười khổ:

"Thế cô muốn tôi làm gì?"

Tôi nghiêng người về phía trước: "Đêm qua, tôi đã gặp những người đó, họ là chó, là chuột, là nhím,... nhưng họ vẫn có thể tu luyện thành tiên."

"Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ đến việc tìm ra một cách nào đó..."

Tôi cầm thìa nhìn Triệu Minh Triết

"... để anh có thể tồn tại và sống, giống như một người bình thường."

Triệu Minh Triết híp mắt lại nhìn tôi "Có nghĩa là đi đầu thai phải không?"

Anh ấy như thế này, không giống với Triệu công tử trong trí nhớ của tôi chút nào, mà còn có vẻ lưu manh hơn một chút.

Tôi cúi đầu ăn bánh và không nói gì nữa.

"Cô có biết tại sao tôi nhìn thấy cảnh Mạc Ngôn Sơ bị chém hết nhát dao này đến nhát dao khác, nhưng tôi vẫn không cứu hắn ta không?"

Tôi chỉ biết lắc đầu, còn Triệu Minh Triết hơi nghiêng người về phía tôi, rồi anh lạnh lùng nói:

"Tôi đã bảo hắn ta không được đe dọa cô nữa, tôi đã báo cho cảnh sát về những hành động của hắn ta. Nhưng còn chưa kịp làm gì thì hắn đã đến tìm tôi..."

Triệu Minh Triết từ từ ngả người ra sau và nghiêm nghị nói:

"Những chuyện khác tôi không quan tâm lắm. Nhưng hắn tuyệt đối không nên nhắc đi nhắc lại rằng cô là bạn gái cũ của hắn, rằng cô yêu hắn nhiều như thế nào, và thậm chí cô còn không biết tôi là ai."

Khi Triệu Minh Triết nói những lời này, trên mặt anh ấy dần trở nên xám xịt.

Anh không còn nhìn tôi nữa mà quay sang nhìn những tấm ảnh trên 4 bức tường:

"Lý Du, tôi không tốt như cô nghĩ. Tôi không chỉ bị bệnh tim bẩm sinh, mà thực ra là giống như tim bị thiếu đi một mảnh vậy..."

"Từ khi còn nhỏ tôi đã có trí thông minh vượt trội và khả năng ghi nhớ xuất thần, vì thế chuyện kinh doanh và học tập không khó khăn gì đối với tôi."

"Nhưng tôi đã nằm mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, tôi mơ thấy mình có lỗi với một ai đó..."

Triệu Minh Triết nhìn tôi với đôi mắt sâu thẳm: "Tôi đã thấy giấc mộng đó hết năm này qua năm khác, tôi chỉ biết rằng trong mơ tôi cảm thấy rất có lỗi với người đó, và chỉ muốn tìm thấy cô ấy..."

"Tôi đã tìm kiếm rất nhiều người nhờ vào mối quan hệ của gia đình, thậm chí là thờ cúng và tìm đến các pháp sư, nhưng không thu được kết quả gì cả. Cho đến một ngày, tôi đã nhìn thấy cô..."

"Ngày nào tôi cũng đi theo cô, tôi biết mình từng làm ra những chuyện có lỗi với cô nên không dám đến gần. Bởi khi tôi ở gần cô, thì tim tôi bất chợt trở nên đau nhói, giống như căn bệnh lại tái phát vậy."

Triệu Minh Triết tự cười nhạo chính mình.

Anh mím môi rồi lại nói:

"Thực ra tôi cũng rất sợ, sợ cô sẽ hận tôi giống như trong những giấc mơ đó vậy."

Chiếc khóa an toàn trong tay tôi nóng lên như một hòn than. Tôi nở nụ cười gượng gạo "Bây giờ anh ở gần tôi thế này, không cảm thấy đau đớn sao?"

"Bây giờ tôi ch.ết rồi, nên tôi không còn cảm thấy đau nữa." Triệu Minh Triết ngẩng đầu nhìn tôi rồi nói ra từng chữ.

"Tôi đã chọn từ bỏ cơ thể này, bởi vì những cơn đau đó đã khiến tôi không thể nào đến gần cô được."

Tôi không biết tại sao, nhưng tôi bỗng thấy tim mình như bị hẫng một nhịp, và có chút cảm giác xót xa không thể tả nổi.

Triệu Minh Triết không nói thêm câu nào nữa, ánh sáng bên ngoài vẫn le lói chiếu vào căn phòng tối tăm, khiến cho bàn tay anh dần trở nên trong suốt. Tôi cảm thấy lồng ngực mình căng cứng, rốt cuộc cũng không chịu được nữa mà phải đứng lên kéo rèm cửa lại.

Tôi cầm chiếc khóa an toàn rồi đặt vào tay Triệu Minh Triết: "Cái này trả lại cho anh."

Sắc mặt Triệu Minh Triết lập tức tối sầm lại, anh cầm khóa an toàn, nặng nề nhìn tôi rồi cười nhạt:

"Tôi không nên nói với cô những điều này, phải không? Nếu tôi không nói ra, liệu cô có trả lại chiếc khóa này cho tôi? Hay cô nghĩ tôi không nên ở đây nữa..."

"Anh cần chiếc khóa an toàn này." Tôi nhìn anh và thì thầm. "Thật ra, từ lúc biết chuyện thì tôi đã rất hối hận, đáng lẽ lúc đó tôi không nên vì e ngại mà né tránh anh. Bây giờ tôi vẫn có một căn nhà đang thuê, nếu anh chưa biết nên đến chỗ nào thì..."

Nhưng tôi không thể nói thêm gì nữa, Triệu Minh Triết đã bật dậy và ôm chặt lấy tôi. "Lần này là do cô chủ động đấy nhé. Cô đã biết những chuyện tôi làm, và giờ cũng là tự cô đồng ý."

Tôi thậm chí có thể cảm thấy cơ thể anh ấy đang run lên, bỗng trong lòng có chút tò mò. "Giấc mơ mà anh mơ thấy là kiếp trước của chúng ta đúng không, rốt cuộc anh đã làm ra chuyện gì có lỗi với tôi vậy?"

Ngay khi tôi vừa hỏi thì Triệu Minh Triết như đông cứng lại, nhưng anh ấy chỉ ôm chặt tôi vào lòng:

"Đó chỉ là một giấc mơ mà thôi. Trước đây tôi có lỗi với cô, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa."

Tôi nhìn những bức tranh trên tường và có chút tiếc nuối...

Giấc mơ đó, kiếp trước của chúng tôi... đó là lý do Triệu Minh Triết không dám xuất hiện trước mặt tôi suốt 4 năm trời. Nhưng anh đã từ bỏ cơ thể bị bệnh tật dày vò đó, rồi từng chút, từng chút một để tôi cảm nhận được tấm chân tình của mình.

Anh cẩn thận sắp xếp mọi chuyện trong cuộc sống của tôi, từ bạn bè, cấp trên, cho đến công việc,... giống như giăng một chiếc lưới khổng lồ khiến tôi không thể nào thoát ra nổi.

Nếu đã không thể trốn được, vậy thì tôi sẽ không bỏ chạy nữa...

[THE END]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro