Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đây là năm thứ mười hai ta đến thế giới này, cũng là tháng thứ sáu ta bị người mình yêu giam cầm.

Sáu tháng trước, mọi người đều coi ta như một vị thần.
Nói rằng ta là một vị thần được cử xuống để cứu lấy Triều Chu.
Nhưng bây giờ, tất cả họ đều gọi ta là yêu nữ.

Ba trăm lẻ sáu ngọn đèn ban đêm của Hoàng cung chiếu vào Trích Tinh điện tựa như ngày nắng ấm áp.
Nó gần như rực rỡ hơn những chiếc đèn sợi đốt hiện đại.

Ta đưa tay ra, thị nữ Phất Liễu của ta, một tay cầm bát ngọc bích tráng men, tay kia cầm một con dao. Cô ấy nhìn vào cánh tay đầy sẹo của ta, khuôn mặt đầy bối rối và đau lòng
"Bệ hạ, tay của phu nhân..."
Cô ấy muốn thay ta cầu xin, nhưng được nửa chừng, cô ấy vội im bặt trước cái nhìn lạnh lùng của người đàn ông đang đứng trước mặt ta.

Ta thẫn thờ nhìn vào tay mình với hơn mười vết sẹo cả mới và cũ, một trong số đó vừa mới đóng vảy.

Người đàn ông trước mặt ta, người đã từng rất lo lắng khi ta bị thương, lại lạnh lùng nói:
"Đưa dao đây."
Hắn ta lấy con dao từ tay tì nữ và cắt xuống vết thương mới lành của ta một cách nhanh chóng và quyết đoán, không chút do dự.

Từng giọt, từng giọt máu chảy vào chén ngọc.

Ngay cả khi ta đã phải trải qua điều này mỗi tuần trong nửa năm qua nhưng dường như cơn đau không hề giảm đi chút nào.

Ta nhìn vào người đàn ông lạnh lùng kia, run giọng nói: "Huyền Vũ Triết, đau." Chưa kịp nói xong, ánh mắt Huyền Vũ Triết lóe lên một tia ghê tởm.

Hắn ta cắt đứt lời ta: "Đau? Ôn Di Hồi, ngươi là một yêu nữ không thể chết, tại sao lại sợ đau?"

"Yêu nữ?"

Cơn đau đột ngột từ trái tim khiến ta suýt nữa ngạt thở, ta giật giật khóe miệng: "Thì ra ngươi nghĩ như vậy sao?"

"Mười hai năm rồi, nhưng khuôn mặt này lại không thay đổi chút nào, nếu không phải ngươi là yêu nữ thì ai là yêu nữ?"

Huyền Vũ Triết đột nhiên nắm lấy cằm ta, ép ta ngẩng mặt lên.

Ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của hắn có chút sững sờ.

Mười hai năm, thì ra ta đã sống ở thế giới này nhiều năm đến thế rồi.
Mà Huyền Vũ Triết, từ chàng thiếu niên 14 tuổi khi lần đầu tiên gặp ta đến bây giờ lại đã trở thành một vị hoàng đế lạnh lùng và tàn nhẫn.

Ta tên là Ôn Di Hồi, người sinh ra vào thế kỷ 21. Mười hai năm trước, bởi vì một vụ tai nạn, ta xuyên không đến một cuốn tiểu thuyết ngôn tình cổ đại nổi tiếng có tên là "Giang Sơn Mỹ Nhân"

Huyền Vũ Triết là người đầu tiên ta gặp sau khi xuyên sách
Nhưng hắn không phải nam chính mà là kẻ phản diện lớn nhất của cuốn sách này.

Trong sách, Huyền Vũ Triết là một hoàng tử bị ghét bỏ, bởi vì muốn tranh giành nữ chính Hạ Mộng Du với nam chính, hắn đã âm mưu làm phản muốn lật đổ hoàng huynh của mình để xưng đế. Cuối cùng vạn tiễn xuyên tâm, không còn xương cốt.

Lần đầu gặp, hắn ta là một thiếu niên xinh đẹp nhưng lạnh lùng và khép kín với đôi mắt đen nhánh đầy sự đề phòng với mọi người.
Có thể là do thiếu niên còn quá trẻ, cũng có thể là do sự bất lực trong đôi mắt ấy, ta đã giúp hắn.
Giúp hắn từ một hoàng tử bị bỏ rơi trở thành hoàng đế cao cao tại thượng
Ta nghĩ mình có thể thay đổi hắn.
Ta nghĩ mình đã cứu hắn.
Nhưng thực tế lại cho ta một cú tát đau đớn.

8 năm trước, thiếu niên 18 tuổi Huyền Vũ Triết đã nắm tay ta mà hứa rằng:
"Di Hồi, khi ta trở thành hoàng đế, ta sẽ phong nàng làm hoàng hậu, xây cung điện nguy nga nhất cho nàng, lại tìm cho nàng 108 cung nhân tận tâm chăm sóc nàng"
Khi đó bị ta trêu trọc, Huyền Vũ Triết tức giận đến đỏ mặt tía tai: "Nàng không tin ta?"
Ta tin.
Để rồi 8 năm sau, ta bị hắn giam cầm trong Trích Tinh điện, trở thành kho máu di động cho người trong tim hắn.

Có lẽ bởi vì việc xuyên không có chút kì diệu, ta luôn duy trì dáng vẻ năm 18 tuổi của mình và máu của ta có tác dụng chữa bệnh, giải độc một cách thần kì.

Bát ngọc đầy máu.

Huyền Vũ Triết kinh tởm hất tay ta ra, cánh tay ta buông thõng vô lực.
Thị vệ phía sau vội vàng đưa khăn tay cho hắn, hắn lau rồi vất xuống đất.

Không biết có phải vì mất máu quá nhiều hay không mà ta thấy cả người lạnh toát
Ta nhìn hắn ta, giọng khàn khàn nói: "Ngươi định giam cầm ta thế này mãi sao"

Huyền Vũ Triết im lặng một lúc, nhưng khi mở miệng lại là những lời nói tàn nhẫn vô cùng
"Chỉ khi ngươi ở đây, Mộng Du mới có thể không phải lo lắng mà sống, vui vẻ hạnh phúc."

Nói rồi Huyền Vũ Triết xoay người bỏ đi.

Không phải lo lắng?

Ta ngã quỵ xuống đất, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng bao trùm lấy ta.

Ta chưa bao giờ nghĩ rằng, Huyền Vũ Triết đã lên kế hoạch để ta trở thành ngân hàng máu sống cho Hạ Mộng Du đến cuối đời!

Phất Liễu cẩn thận quỳ xuống bên cạnh ta, giọng đầy đau khổ nói: "Nương nương, để nô tì băng bó lại cho người"

Ta khổ sở nở một nụ cười hỏi: "Phất Liễu, ngươi cũng cho rằng ta là yêu nữ phải không?"

Phất Liễn nước mắt lưng tròng lắc đầu: "Nương nương, người luôn là thần nữ trong mắt nô tì"

Thần nữ? Một thần nữ nhưng muốn chết lại không thể chết?

Ta chưa bao giờ nghĩ rằng, một cái chết lại khó khăn với mình đến vậy.
Nửa năm qua, ta đã tự tử không biết bao nhiêu lần
Nhưng mỗi khi mở mắt ra, dù cho vết thương có như thế nào, ta vẫn sống.
Đây có lẽ là một món quà mà việc xuyên không đem đến cho ta nhưng bây giờ, nó trở thành xiềng xích giam cầm ta.

Ta vẫy tay để cô ấy rời đi.
Ta đang rất buồn, nhưng ta khóc không được. Không một giọt nước mắt nào ra khỏi mắt ta được cả.
Ta thấy lòng mình ngày càng cằn cỗi, tê tái.

Cho đến bây giờ, ta vẫn không biết mình đến thế giới này thế nào. Nếu trên đời này thực sự có thần tiên, ta xin hiến dâng linh hồn mình để được giải thoát.

Đột nhiên, một âm thanh điện tử xuất hiện trong đầu ta
【Phát hiện kẻ xâm phạm bất hợp pháp Ôn Di Hồi đã cứu phản diện Huyền Vũ Triết, khiến nam nữ chính chia cắt, cốt truyện lệch lạc. Cốt truyện thế giới đang được sửa chữa!】
【Đếm ngược ngày chết của Ôn Di Hồi: 7 ngày】

Kẻ xâm phạm bất hợp pháp?
Đếm ngược ngày chết?
----------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu