Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Bị Huyền Vũ Triết giam cầm quá lâu, đầu óc ta có chút mê muội, thậm chí ta còn tưởng rằng mình bị ảo giác. Nhưng một bảng điều khiển mờ mờ đột nhiên xuất hiện trong tâm trí ta.

【Đếm ngược ngày chết: 6 ngày 23 giờ 59 phút 59 giây】

Những con số vẫn đang tích tắc.

Ta mở to mắt, một lúc sau, ta cuối cùng cũng bình tĩnh lại, trong lòng dâng lên một cảm giác ngây ngất khó tả.

Cuối cùng thì ta cũng có thể rời khỏi thế giới này rồi phải không?

Ta cười với một giọng trầm trầm bị bóp nghẹt, tiếng cười dần trở nên đáng sợ trong cung điện trống rỗng này.

Ta chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó khi ta đối mặt với cái chết, lại không phải là sợ hãi mà là sự chờ đợi.

Đã rất lâu kể từ khi bị giam cầm, ta chưa có được giấc ngủ nào an tâm như vậy. Ta đã mở về lần đầu gặp Huyền Vũ Triết.

Ta vừa vượt qua và xuất hiện ở một ngọn núi kỳ lạ. Sau khi đi loanh quanh hai ngày, ta đã gặp một chàng thiếu niên đang hấp hối với những vết sẹo.

Hắn nhìn ta với cách ăn mặc lạ lùng: "Thần nữ? Yêu nữ?"

Ta đã rất ngạc nhiên nhưng cũng thích thú: "Ta sẽ cứu ngươi, ngươi có thể đưa ta ra khỏi đây được không?"

Hắn trầm mặc hồi lâu mới thốt ra một chữ: "Được"

Giờ phút này, với tư cách là người ngoài cuộc trong giấc mộng này, ta có thể nhìn thấy rõ ràng sự đề phòng và tính toán trong mắt hắn.

Sang ngày thứ 2, cửa cung bị phá tung.

Ta giật mình tỉnh dậy thì thấy trời đã sáng.

Phản ứng đầu tiên của ta là tìm bộ đếm ngược kì lạ trong đầu.

Nó vẫn ở đó và vẫn đang đếm ngược.

【Đếm ngược ngày chết: 6 ngày 13 giờ 15 phút 34 giây】

Ta thở phào nhẹ nhõm, may mắn... may mắn đó không phải chỉ là giấc mơ của ta.

Ngay lúc này, Huyền Vũ Triết đi vào, bình tĩnh nhìn ta nói: "Thời gian đến rồi."

Nhìn Ngự Lâm quân áo giáp phía sau, ta bất giác cười khổ.

Nó vậy mà lại là cuộc diễu hành đường phố mỗi tháng một lần!

Nghĩ đến ký ức đau thương đó, máu trong người ta như đông lại.

Ta nhìn hắn với một chút cầu xin: "Huyền Vũ Triết, hãy tha cho ta lần này đi được không?"

Ta chưa nói hết câu hắn đã thờ ơ xua tay.

Ngay lập tức, Ngự Lâm quân bước tới, kéo ta ra khỏi giường và thô bạo ném ta vào chiếc lồng sắt đặc biệt ở lối vào của điện, giống như ném một con gia súc.

Phố Chu Tước đã được bao quanh bởi những người dân từ lâu.

Ngay khi ta xuất hiện, rất nhiều lá rau và đá rơi qua lồng sắt.

"Đánh đuổi yêu nữ"

"Mau ném đi, đánh trúng yêu nữ sẽ được thưởng"

"Nếu lúc đó ngươi không gây ra dịch bệnh thì mẹ ta đã không chết"

Nỗi đau thể xác không bằng nỗi đau trong lòng. Ta liếc qua khuôn mặt của từng người.

Khuôn mặt họ phẫn uất nhưng đôi mắt họ tràn ngập niềm vui, như thể họ muốn nghiền nát ta thành tro bụi.

Mọi người dường như đã quên năm đó họ quỳ trước mặt ta như thế nào, khóc lóc, cho rằng ta là thần nữ và cầu xin ta cứu họ.

Trước khi ta đến, nước Chu có hạn hán nghiêm trọng đã kéo dài trong ba năm, vô số xác chết bị chôn vùi, thậm chí còn gây ra bệnh dịch. Chính ta đã dùng kiến thức y học hiện đại để cứu chữa cho tất cả. Sau đó, ta thậm chí còn dạy họ đào kênh để dẫn nước và tưới tiêu để những cánh đồng thêm màu mỡ.

Ta không nghĩ mình là "thần nữ" mà họ gọi, nhưng ta cũng đã làm rất nhiều điều cho con người trên thế giới này, vậy tại sao họ lại có thể đột nhiên đối xử với ta như vậy?

Ta yếu ớt ngẩng đầu nhìn tòa tháp cách đó không xa. Có một người mong chờ những điều này từ lâu đang lặng lẽ quan sát tất cả.

Ta biết, đó là Huyền Vũ Triết.

Hắn đang chiêm ngưỡng kiệt tác mà hắn đã tạo ra Nửa năm trước, Huyền Vũ Triết lên ngôi và cầu hôn ta. Nhưng ngay trước hôn lễ của chúng ta, có tin đồn từ đâu đó lan truyền rằng hạn hán nghiêm trọng và bệnh dịch là do ta gây ra.

Sau đó, ta bị gọi là yêu nữ, nhưng Huyền Vũ Triết không nghe lời giải thích của ta, và ngay lập tức giam cầm ta trong Trích Tinh điện. Ta chưa bao giờ hiểu tại sao Huyền Vũ Triết lại tàn nhẫn như vậy cho đến khi Hạ Mộng Du chuyển đến Vị Ương cung ba ngày sau đó.

Một hòn đá sắc nhọn đập vào trán ta, máu chảy xuống làm mắt ta nhòe đi Ta có mùi hôi thối ở khắp người. Vùng da lộ ra cũng bị bao phủ bởi những vết thương nhỏ.

Đau lòng. Nhưng không thể nói với ai.

Bởi vì ta là kẻ dị giáo duy nhất trên thế giới này.

Và người đã đẩy ta đến bước đường này chính là người đàn ông mà ta tin tưởng, yêu thương nhất và từng ước có thể trao cả cuộc đời mình cho hắn Huyền Vũ Triết, ta đoán hắn không biết ta có bao nhiêu đau đớn.

Nếu có thể, ta ước mình có thể cắt trái tim mình ra để nó ngừng đập.

Sau khi cuộc diễu hành kết thúc, ta được đưa trở lại Trích Tinh điện. Huyền Vũ Trách bước tới, đích thân mở lồng và giúp ta đang cuộn tròn trong góc ra khỏi lồng.

Hắn không ghét nó, chỉ cẩn thận lau sạch những thứ bẩn thỉu có mùi hôi thối trên mặt ta. Rồi hắn nhìn ta chằm chằm với nụ cười nửa miệng: "Nhìn đi, ai cũng nhận ra ngươi là yêu nữ.

"Ta không phải yêu nữ." Ta ngắt lời hắn.

Bình thường, ta sẽ không nói lời nào vào lúc này, nhưng bây giờ, nỗi đau trong lòng ta cuối cùng cũng tìm được lối thoát.

Ta nhìn khuôn mặt lạnh lùng đột ngột của hắn và mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm. "Huyền Vũ Triết, ta sắp chết rồi."

3.

Đôi mắt đen nhánh của Huyền Vũ Triết ánh lên sự tức giận. Sau đó hắn cười châm chọc: "Năm đó ngươi còn không thể chết khi kiếm đâm vào tim, hiện tại nói như vậy không cảm thấy buồn cười sao?"

Hắn đang nói về những gì đã xảy ra một năm trước, khi cuộc chiến tranh giành ngôi vị đang ở giai đoạn khốc liệt nhất. Khi đó, hầu như đêm nào cũng có sát thủ lẻn vào Đông vương phủ.

Xung quanh Huyền Vũ Triết có rất nhiều cao thủ, bản thân hắn cũng rất xuất sắc về kiếm thuật. Từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng đêm hôm đó, người động thủ lại là một nữ nhân như băng tuyết.

Huyền Vũ Triết bất động đối mặt với thanh kiếm trên tay cô ấy, ta lao vào vòng tay của hắn mà không kịp suy nghĩ, mũi kiếm đâm vào ngực ta.

Một âm thanh đến nghẹt thở vang lên Ta rơi vào vòng tay của Huyền Vũ Triết.

Hắn ôm lấy ta, vẻ mặt hốt hoảng, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào người kia, thấp giọng nói: "Mộng Du."

Lúc đó ta đau đến mất cả lý trí, nhưng thời khắc này, cái tên ấy lại vang lên bên tai ta rõ ràng như vậy, giống như thanh kiếm sắc bén đêm đó, lại đâm xuyên qua trái tim ta.

Cố nén chóp mũi đau nhức, ta nhìn thẳng hắn hỏi: "Vậy liệu ngươi còn nhớ rõ, thanh kiếm đâm ta kia là ai? Và vì ai?"

Huyền Vũ Triết trong mắt rất nhanh hiện lên một tia cảm xúc ta xem không hiểu, sau đó sắc mặt hắn lạnh xuống, giễu cợt nói. "Không phải ngươi nói sẽ vì ta mà làm tất cả sao? Bây giờ chỉ là ngươi đang thực hiện lời hứa của mình mà thôi."

Những lời này như một tia sét đánh vào ta, cùng với cơn đau dữ dội đến mức gần như khiến ta run lên.

Khi nói những lời đó, ta thực sự rất chân thành, lúc đó làm sao ta có thể nghĩ rằng Huyền Vũ Triết sẽ dùng nó như một vũ khí để bây giờ làm tổn thương ta.

Lẽ ra khi Hạ Mộng Du đâm thanh kiếm đó vào người hắn, ta nên để hắn chết đi thì bây giờ đã không phải ở trong tình huống nực cười này.

Ta run run: "Ta hối hận rồi".

Sắc mặt Huyền Vũ Triết trong nháy mắt tối sầm lại. "Đáng tiếc, đã quá muộn rồi."

Huyền Vũ Triết nói xong liền xoay người rời đi. Không thấy hắn đâu, Phất Liễu chạy tới đỡ ta dậy, giọng nói như khóc: "Nương nương, nô tì đưa đi tắm rửa sạch sẽ."

Ta dựa vào Phất Liễu, và để cho nàng tùy ý di chuyển Thấy nàng tránh vết thương, cẩn thận lau người cho ta, trong lòng ta khẽ run: "Phất Liễu, sau khi ta chết, ngươi cũng sẽ tự do, không cần bị nhốt ở chỗ này."

"Nương nương, người đừng nói như vậy, người..." Nói rồi nàng ấy nghẹn ngào nhìn còn buồn hơn cả ta. Nghĩ về tình trạng của mình bây giờ, ta cảm thấy rằng cuộc sống này còn tồi tệ hơn cả cái chết. Sau khi Phất Liễu thoa thuốc cho ta, nàng nhẹ nhàng đỡ ta trở lại giường.

Vừa nằm xuống, cửa Trích Tinh điện lại bị đẩy ra.

Với một suy nghĩ trong lòng, ta quay lại và nhìn ra cửa.

Khi ta nhìn thấy người phụ nữ mặc đồ đỏ với vẻ mặt lạnh như băng, ta sững sờ rồi thở phào nhẹ nhõm. "Ngươi đến rồi."

Hạ Mộng Du nhìn ta với ánh mắt mỉa mai. "Ôn Di Hồi, ta đã sớm nói với ngươi rằng Huyền Vũ Triết là một kẻ điên không có trái tim, nhưng ngươi lại cứ như một đứa ngốc, cứ muốn giúp hắn ta."

Ta đã rất ngạc nhiên bởi những gì cô ấy nói. Một cách thẳng thắn, trực tiếp mà không lòng vòng.

Im lặng một lúc lâu, ta mới nói được: "Hắn còn có trái tim, ít nhất hắn còn yêu ngươi."

Trong tiểu thuyết, Huyền Vũ Triết đã yêu Hạ Mộng Du một cách vô vọng trong ngay lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng.

Còn hiện tại, để có được nàng ta, hắn thậm chí đã lừa dối ta mười hai năm, và bây giờ tâm nguyện của hắn đã được thực hiện.

Nhưng sau khi nghe những lời của ta, má của Hạ Mộng Du run lên, một tia căm ghét cực độ hiện lên trên mặt nàng ta: "Tình yêu? Bắt Cố Kỳ uy hiếp ta là tình yêu của hắn sao? Như vậy tình yêu của hắn thật đáng ghê tởm!"

Ta thẫn thờ nhìn cô ấy, một niềm có lỗi khó tả dâng lên trong lòng ta.

Đúng vậy, nếu không phải sự xuất hiện của ta thay đổi vận mệnh của Huyền Vũ Triết, nàng đã cùng thanh niên Cố Kỳ của mình cùng nhau sống chết, cùng nhau già đi.

Thấy ta không nói gì, Hạ Mộng Du ho khan vài tiếng, tức giận nói: "Tự nhìn lại bản thân đi, ngươi đã giúp Huyền Vũ Triết nhiều như vậy, nhưng cuối cùng lại thành ra thế này, ngươi không hận sao?"

Ta nhìn những vết thương lốm đốm và gớm ghiếc trên cơ thể mình.
Tất cả đều do Huyền Vũ Triết gây ra cho ta.

Ta có hận không?

Đương nhiên ta hận. Hận hắn bạc tình, hận hắn hại ta, hận hắn khinh thường ta, hận hắn lợi dụng tấm chân tình của ta trong khi rõ ràng hắn không hề yêu ta...

Nhưng cho dù ta có hận hắn ta đến đâu, ta có thể làm gì với hắn bây giờ? Ta lắc đầu đầy lặng lẽ và cay đắng. May mắn thay, ta sẽ được giải thoát sớm thôi.

Hạ Mộng Du ánh mắt biến đổi, nỗi hận tựa như bùng phát. "Ngươi cũng đáng chết như hắn!"

Nhìn bóng lưng cô ấy tức giận bỏ đi, ta chỉ có thể nói: "Xin lỗi."
Cả ta và Huyền Vũ Triết đều là tội nhân không thể tha thứ.

Nửa đêm, ta đang dần chìm vào cơn mê. Đột nhiên, một lực khổng lồ túm lấy cổ ta và nhấc bổng ta khỏi giường!

Ta hoảng sợ mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt của Huyền Vũ Triết đỏ như máu, hắn rất tức giận: "Đồ quái vật, ngươi đã dùng thứ thuật pháp ghê tởm gì để hại Mộng Du?"

4.

Ta không thể hiểu ý của hắn là gì, bởi vì lúc này ta nghĩ rằng mình sắp chết ngạt! Bên cạnh, Phất Liễu bén nhọn kêu lên: "Bệ hạ, người sắp làm nương nương ngạt thở rồi"

Nghe vậy, Huyền Vũ Triết dừng lại, sau đó kéo ta xuống giường và ném ta xuống đất!

Ta nằm xuống nền đất lạnh, không khí trong lành cuối cùng cũng tràn vào mũi.

Ta ho dữ dội, gần như ho ra cả tim và phổi.

Một lúc sau, ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, nước mắt trào ra vì ho và đau đớn. Vừa rồi, hắn thật sự muốn giết ta! "Ta không hiểu ngươi đang nói gì."

Đôi mắt của Huyền Vũ Triết tối tăm và thâm thúy.

Hăn không trả lời ta, mà lạnh lùng nói với thị vệ: "Đưa nàng ta đến Vị Ương cung."

Nửa đêm, Vị Ương cung vẫn sáng đèn.

Sau khi bị ném đến trước giường của Hạ Mộng Du, ta mới phát hiện ra Hạ Mộng Du đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt nhưng đôi môi thâm tím. Nàng trúng độc?

Nhưng chẳng phải buổi chiều đến Trích Tinh điện nàng ta vẫn ổn sao?

Ta cau mày thật chặt, bối rối nhưng cũng nghi ngờ.

Còn chưa kịp hỏi, Huyền Vũ Triết liền nhìn về phía thái y bên cạnh đang quỳ rạp xuống đất: "Nếu không có thuốc chữa, vậy liền thay máu đi!"

Hắn chỉ vào ta: "Dùng máu của nàng ta, bất kể giá nào cũng phải cứu được Mộng Du."

Ta tròn mắt ngạc nhiên, chưa kịp nói lời nào thì bất ngờ có người đè ta xuống, kẹp chặt tay chân. Lưỡi kiếm sắc bén đâm vào động mạch của ta, máu đỏ tươi trào ra.

"A"

Ta rên rỉ đau đớn.

Huyền Vũ Triết híp mắt phượng, lạnh lùng xua tay: "Bịt miệng nàng ta lại, đừng quấy rầy Mộng Du."

Ta đột nhiên mất hết sức lực để vùng vẫy.

Lời nói của hắn còn sắc hơn cả con dao sắc ấy, đâm mạnh vào tim ta, để nó rỉ máu.

Tay chân đau nhức dồn lên đỉnh tim. Một cái gì đó dường như đã sụp đổ hoàn toàn.

Ta chợt thôi giãy dụa, nhưng nước mắt không ngừng rơi.

Ta chỉ cảm thấy như có thứ gì đó đang rút cạn khỏi mình. Mí mắt ta nặng trĩu, lần này... Ta sắp chết sao? Nghĩ đến đây, ta nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Một giây trước khi ta mất đi ý thức, ta dường như nghe thấy giọng nói hơi hoảng hốt và tức giận của Huyền Vũ Triết.

"Khốn nạn, nàng ta làm sao vậy? Nếu như nàng ta chết, các ngươi đều cùng nàng bồi táng đi."

Ta gục đầu xuống, ý thức của ta hoàn toàn chìm vào bóng tối. Khi ta tỉnh dậy lần nữa, đập vào mắt ta là tấm màn quen thuộc của Trích Tinh điện.

Ta thất vọng nhắm mắt lại, may mắn thay, bộ đếm ngược trong đầu ta vẫn còn đó.

Giọng nói lạnh lùng và giễu cợt của Huyền Vũ Triết đột nhiên vang lên bên cạnh ta.

"Tỉnh rồi?"

Ta nhắm mắt lại không muốn hắn. Hắn nói: "Đúng là yêu vật, cho dù rút hết máu ngươi cũng không chết."

Im lặng hồi lâu, ta khẽ thở dài "Huyền Vũ Triết, ta tự hỏi, ta chưa bao giờ làm gì có lỗi với ngươi, ngươi tại sao lại. . . Rất hận ta?"

Hắn nắm lấy hàm ta và buộc ta phải mở mắt ra.

"Ta làm sao có thể hận ngươi?"

"Ta chưa bao giờ biết ơn sự hiện diện của ngươi đến như vậy. Không có ngươi, ta vẫn là một hèn mọn sống trong lãnh cung, ai ai cũng có thể dẫm đạp."

Giọng điệu và ánh mắt của hắn bình tĩnh. Nhưng khi ta nhìn vào khuôn mặt đẹp trai như thần đó, một cơn ớn lạnh từ tận đáy lòng dâng lên, sau đó hóa thành nỗi buồn nôn vô hạn và nhanh chóng lan rộng.

Ta chưa bao giờ rõ ràng như vậy, hắn đã không còn là chàng thiếu niên của ta, mà là Huyền Vũ Triết điên cuồng, tăm tối và bệnh hoạn trong sách.

Hoặc có lẽ hắn luôn là như thế này.

Huyền Vũ Triết nhìn ta, cau mày và đột nhiên hạ giọng. "Đừng nhìn ta như vậy!"

Ta ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm thấy bất lực ngay cả khi nói.

Nhưng điều ta không ngờ tới là giây tiếp theo, Huyền Vũ Triết đã nằm xuống bên cạnh ta và ôm ta vào lòng.

Ta mở mắt ra, khuôn mặt hắn đã ở rất gần. Trong lòng không hiểu nổi, ta thở dài, vươn tay muốn đẩy hắn ra.

Chúng ta đã có những khoảnh khắc thân mật và dịu dàng như vậy, trước khi hắn lên ngôi, sau khi hắn nói "Đời này, ta chỉ muốn cưới Ôn Di Hồi làm thê tử".

Nhưng sự cự tuyệt của ta đối với hắn chẳng khác gì trò trẻ con, vòng tay hắn càng lúc càng mạnh mẽ, như muốn bóp ta thành từng mảnh.

Ta quay người lại để bản thân không thấy hắn ta. Lúc này ta chỉ cảm thấy mình thật đáng thương và buồn cười. Không nói được lời nào, ta nghiến răng nghiến lợi nước mắt từng giọt cứ rơi xuống.

Ta nghĩ rằng mình sẽ không thể ngủ được và thức cả đêm, nhưng ta lại thiếp đi từ lúc nào.

Khi tỉnh dậy, trời đã sáng, Huyền Vũ Triết đã rời đi không một tiếng động.

Ta yếu ớt đứng dậy, bước đến bên cửa sổ và ngồi xuống. Mặt trời đang lên, nắng chói chang và trời trong veo và gió nhè nhẹ.

Tuy nhiên, Trích Tinh điện yên tĩnh và hoang vắng đến mức khiến người ta hoảng sợ, ngay cả tiếng ve sầu kêu vo ve cũng không có.

Ngay cả cung nữ cũng chỉ có Phất Liễu.

Ta hỏi Phất Liễu: "Những người khác đâu?"

Nhưng Phất Liễu lại đột nhiên quỳ xuống, ánh mắt bi thương: "Nương nương, bọn họ đều đã bị điều đi, năm ngày nữa bệ hạ sẽ cử hành nghi lễ phong hậu cho người ở Vị Ương cung kia."

Ta sửng sốt hồi lâu mới nói: "Năm ngày sau, thật là một ngày tốt lành."

Bộ đếm ngược trong não hiển thị:
【Đếm ngược đến cái chết: 4 ngày, 19 giờ, 55 phút và 20 giây. 】

Lễ phong hậu của hắn, là đám tang của ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu