Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


5.
Khi thời gian đếm ngược ngày càng ngắn, ta ngày càng yếu đi.

Phất Liễu tỉ mỉ nấu cháo cho ta, nhưng ta chỉ húp được một ngụm là không ăn thể ăn thêm được gì.

Vốn tưởng rằng mình sẽ yên lặng trải qua những ngày cuối cùng trong Trích Tinh điện này, nhưng ta không ngờ khi màn đêm buông xuống, Huyền Vũ Triết lại đến.

Hắn hân hoan ăn tối cùng với ta. "Di Hồi, bao lâu rồi chúng ta không ăn tối cùng nhau? Hôm nay ăn món lẩu yêu thích của nàng đi."

Hắn luôn như vậy, ngày đầu tiên dày vò ta tàn nhẫn, ngày hôm sau lại như không có gì. Hoặc có thể, hắn không hề để tâm đến tất cả những điều này.

Ta im lặng quan sát Huyền Vũ Triết ra lệnh cho ai đó đốt lò đồng và dọn bàn ăn đầy ắp.

Đây là cách ăn ta dạy hắn.

Đáng tiếc thời xưa không có gia vị phong phú, chỉ có thể nấu lẩu trong.

Nhìn nồi lẩu nghi ngút khói, ta chợt nhớ nồi lẩu chua cay quê mình.

Sau khi ta chết, ta sẽ trở lại thế giới ban đầu của mình hay biến mất hoàn toàn?

Mười hai năm rồi, đã... không thể quay lại?

Ta như một linh hồn lang thang vất vưởng, vô cùng cô độc. Chỉ có thể tiếp tục tiến lên, không còn đường lui.

Nghĩ đến đây, lòng ta như bị dội nước sôi, đau đến suýt ngạt thở.

Huyền Vũ Triết gắp một đũa thịt vào trong bát của ta, cười thúc giục: "Ăn đi!"

Ta hoàn toàn không có cảm giác thèm ăn, có hắn bên cạnh, ta uống hai ngụm nước lẩu nhưng không cảm nhận được mùi vị gì.

Ta lại nôn ra mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.

Thấy vậy, Huyền Vũ Triết đích thân rót một tách trà và đưa vào miệng ta.

Sau khi uống một ngụm trà nóng, ta càng nôn nhiều hơn. Huyền Vũ Triết lập tức lạnh lùng nói: "Truyền thái y!"

Toàn thân ta run lên, ta yếu ớt ngước mắt lên nhìn hắn, nhưng lại đụng phải một đôi mắt sâu hoắm.

Sau nhiều năm như vậy, rốt cuộc ta vẫn còn một số sự hiểu ngầm đối với hắn. Ta áp chế sự cay đắng trong mắt, cười giễu cợt: "Yên tâm đi, thuốc này chưa bao giờ hỏng."

Hạ Mộng Du không muốn ngủ với hắn, vì vậy Huyền Vũ Triết không ép buộc cô ấy.

Nhưng Huyền Vũ Triết là một người đàn ông bình thường, luôn có nhu cầu.

Trong vô số đêm tủi nhục, ta trở thành chỗ cho hắn trút giận.

Sau khi trút giận, hắn ta ăn mặc tươm tất rời đi.

Mà ta còn chưa kịp mặc quần áo, liền phải muốn uống canh tránh thai do tì nữ mang đến.

Ta không vui, đầy đau lòng mà hỏi hắn tại sao Huyền Vũ Triết chỉ bình tĩnh nhìn ta, nhẹ nhàng nói: "Đứa trẻ do yêu nữ sinh ra, liệu có phải là một yêu nữ khác hay không? "

Chỉ một câu nói thôi cũng khiến trái tim ta đau nhói, mọi hy vọng đều bị dập tắt một cách tàn nhẫn.

Sau đó, không cần ai thúc giục ta tự uống thuốc một cách nhanh chóng.

Huyền Vũ Triết nhìn ta và khen ngợi: "Thật ngoan!"

Ta cười chế nhạo.

"Đúng vậy, mẹ là yêu vật, cha là kẻ điên. Nếu một đứa trẻ được những kẻ như vậy mà được sinh ra, cũng thật đáng thương cho nó"

Huyền Vũ Triết đã bình tĩnh lại, khuôn mặt hắn đột nhiên chìm xuống. "Kẻ điên?"

Hắn kéo ta vào lòng, kẹp lấy cằm ta và nhìn vào mắt ta.

Một lúc sau, hắn cười: "Nàng nói đúng, ta đã phát điên từ lâu rồi."

Ta quay đầu không nhìn hắn.

Hắn cắn vào cổ ta, hàm răng sắc nhọn đâm vào da thịt, đau vô cùng.

Ta vô thức giơ tay ra đẩy, nhưng Huyền Vũ Triết đã nắm lấy nó.

Hắn nhìn ta với ánh mắt lạnh lùng, tay siết mạnh và tiếng quần áo bị xé toạc

【Đếm ngược đến cái chết : 3 ngày, 20 giờ, 18 phút và 23 giây. 】

Có người từ Vị Ương cung đến nói, Hạ Mộng Du muốn gặp ta.

Ta do dự một lúc, nhưng vẫn đi.

Hạ Mộng Du sắc mặt đã tốt lên rất nhiều, nhìn thấy ta, trên khuôn mặt lạnh như trăng của nàng hiện lên một nụ cười. "Trước đây ta quá hẹp hòi, oán hận người khác. Cảm ơn tỷ tỷ đã cứu ta bất chấp nghi hoặc."

Vẻ ngoài thuần khiết này hoàn toàn khác với cô có đôi mắt đen tối và hận thù ngày đó.

Nữ chính đúng là nữ chính, dù thế nào thì bản chất cô ấy cũng vẫn là người tốt bụng.

Đối với Hạ Mộng Du và Cố Kỳ, ta luôn cảm thấy có lỗi.

Ta không nhịn được hỏi: "Ngày đó xảy ra chuyện gì?"

"Ngày đó, ta trở lại..." Hạ Mộng Du vừa mở miệng, cô ấy ại ho dữ dội.

Ta giật mình, bước tới để kiểm tra tình hình của cô ấy.

Khi ta đến gần, cô ấy giật lấy chiếc trâm trên đầu ta và đâm nó vào bụng cô ấy.

Ta nhìn chiếc áo choàng của Mộng Du ngay lập tức bị nhuộm đỏ bởi máu, và ta sững sờ một lúc.

Nàng thấp giọng cười quỷ dị: "Ôn Di Hồi, chỉ có ngươi chết rồi, Huyền Vũ Triết mới chết"

Ta vô cùng kinh ngạc: "Lần trước ngươi tự đầu độc mình sao?"

Hạ Mộng Du không trả lời, rút chiếc trâm cài ra, nắm chặt tay ta, giọng buồn bã nói:

"Tỷ tỷ, muội biết tỷ hận muội, nhưng muội không muốn cùng tỷ tranh ngôi vị hoàng hậu này"

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Huyền Vũ Triết đứng ở trong bóng tối, hai gò má nửa sáng nửa tối.
Ngay cả từ khoảng cách xa này, ta vẫn có thể cảm nhận được sát ý phát ra từ hắn.

6.

Ta buông thõng hai tay, chiếc trâm cài nhuốm máu rơi xuống đất cùng với một âm thanh chói tai.

Ta thậm chí không còn đủ sức để tự vệ, ta chán nản lùi lại hai bước.

Ta nhìn Hạ Mộng Du, không biết vì sao, ta thấy một nụ cười nhạt trên khuôn mặt của nàng ta.

Giờ khắc này, trong lòng ta chỉ có một câu: Huyền Vũ Triết, ngươi làm cho mọi người trong cung phát điên hết rồi.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, một lực đạo khổng lồ ập đến.

Ta bị đánh bay bởi lòng bàn tay của Huyền Vũ Triết, ngã mạnh xuống đất và nôn ra một ngụm máu.

Phất Liễu ngoài cửa hốt hoảng chạy tới, muốn đỡ ta dậy.

Thanh âm cực kì nham hiểm của Huyền Vũ Triết truyền đến

"Không kẻ nào được phép giúp nàng ta!"

Ta nhìn về phía Huyền Vũ Triết, trong mắt hắn tràn đầy mực đen: "Tới khi Mộng Du bình an vô sự, ngươi cứ quỳ ở đó cho ta!"

Ta quỳ trước Vị Ương cung , nhìn ngự y đến rồi đi.

Không biết qua bao lâu, Huyền Vũ Triết bước ra cửa cung.

Hắn bước đến chỗ ta cười khẩy. "Có phải là bởi vì ngươi cho rằng mình không thể chết, cho nên mới như vậy, cứ vô sỉ mà khiêu chiến điểm mấu chốt của ta sao?"

Tim ta quặn thắt đau đớn, ta mở miệng, rồi lại im bặt.

Hắn không tin ta chút nào, giải thích điều đó sẽ chỉ khiến ta giống như một tên hề hèn hạ, xấu xa và ghen tị.

Thấy ta không nói lời nào, Huyền Vũ Triết ánh mắt tối sầm lại, ánh mắt chậm rãi dời về phía sau ta.

Hắn chậm rãi nói: "Ngươi không chết được, nàng thì sao?"

Ta nhất thời kinh hãi, quay đầu nhìn về phía sau. Là Phất Liễu. Huyền Vũ Triết mỉm cười.
"Nếu nàng không chăm sóc tốt cho ngươi và để ngươi phạm phải sai lầm ghê tởm như vậy, thì nàng ta sẽ thay ngươi nhận phạt!"

Trái tim ta, toàn thân run lên, ta nhìn hắn với vẻ không thể tin được.

"Không, Huyền Vũ Triết, đừng"
Huyền Vũ Triết thần sắc lãnh đạm cùng tàn nhẫn: "Đến đi, một gậy đánh chết"

Thị vệ phía sau hắn bước tới và định kéo Phất Liễu lên. Phất Liễu vẻ mặt khiếp sợ, nước mắt lưng tròng, nhưng lại hướng về phía ta nặng nề dập đầu: "Thần nữ, ta không thể hầu hạ người được nữa, người hãy tự bảo trọng!"

"Phất Liễu!"

"Đừng chạm vào nàng!"

Ta muốn lao ra, nhưng bị Huyền Vũ Triết giữ lại, ép quỳ xuống đất. Tiếng hét chói tai của Phất Liễu vang lên bên ngoài, khiến tim ta như bị dao đâm vào tim, cả người run bần bật.

"Huyền Vũ Triết, làm ơn, làm ơn hãy tha cho nàng ấy ."

Ta nắm lấy quần áo của Huyền Vũ Triết và cầu xin một cách tuyệt vọng

"Ta có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn! Xin hãy tha cho nàng ấy."

Nước mắt làm nhòe đôi mắt ta, Huyền Vũ Triết cúi đầu nhìn ta, sắc mặt dường như càng lạnh hơn.

"Một tiểu tì nữ, thật xứng hầu hạ ngươi."

Ta không ngừng cầu xin hắn: "Huyền Vũ Triết, làm ơn, ngươi muốn đánh, muốn mắng ta thế nào cũng được, xin ngươi, hãy tha cho nàng đi."

Huyền Vũ Triết vẫn bất động.

Bên ngoài, tiếng Phất Liễu càng lúc càng nhỏ cho rồi im bặt.

Ngoài cửa truyền đến thanh âm khàn khàn của thị vệ: "Bệ hạ, người đã chết."

Ta đột nhiên mất hết khí lực, buông quần áo Huyền Ngọc Triết xuống, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng: "Chết rồi..."

Huyền Vũ Triết với đôi mắt lạnh lùng đến gần ta: "Ngươi có thấy không? Nàng ta đã chết vì ngươi rồi."

Ta ngước mắt lên nhìn hắn, lúc này, ta cảm thấy tim mình như bị dao khoét ra, lồng ngực trống rỗng. Lại cũng giống như khi bị nhấn xuống nước, lồng ngực bị nước từ mọi hướng tràn vào làm nghẹt thở, phổi đau đến mức không thể thở được.

Đột nhiên, một cỗ tanh ngọt từ trong cổ họng phun ra, máu đỏ sẫm phun khắp mặt đất. Tầm nhìn của ta tối sầm lại, ta bất tỉnh...

Ta được Huyền Vũ Triết đưa trở lại Trích Tinh điện.

Sau khi tỉnh lại, ta theo bản năng kêu một tiếng: "Phất Liễu"

Giọng nói bình tĩnh của Huyền Vũ Triết vang lên bên cạnh. "Phất Liễu của ngươi đã chết rồi, có cần ta cho người đem thi thể nàng tới cho ngươi không?"

Ta chỉ cảm thấy tay và chân lạnh toát. Một lúc lâu sau, ta ngẩng đầu nhìn hắn, cố giữ bình tĩnh nhưng giọng vẫn khàn khàn.

"Được, mang tới đây cho ta xem."

Hắn ta hơi nhướng mày, nhìn ta chằm chằm một lúc, khóe miệng nhếch lên đầy ác ý. "Đã muộn rồi, người, ta đã sai ném xuống hố chôn tập thể rồi!"

Ta siết chặt hai tay, trong lòng trào dâng một nỗi tuyệt vọng, mỗi lời hắn nói như một tảng đá to đè nặng vào tim, khiến ta đau chết đi được.

Một lát sau, ta buồn bã cười nói: "Huyền Vũ Triết, năm đó ta thật hối hận vì đã cứu ngươi!"

7.
"Ta không cần ai cứu!"

Huyền Vũ Triết híp mắt phượng, đột nhiên vươn tay bắt lấy cằm của ta, cẩn thận từng li từng tí nhìn một chút.

Cái nhìn đó, như đang nhìn vào thứ gì đó thật bẩn thỉu.

"Ngươi biết không? Ta ghét nhất bộ dạng tự cao tự đại của ngươi. Ngươi chỉ là một kẻ muốn chết mà không thể chết, còn cho rằng mình là đấng cứu thế nào đó? Hoang đường! "

Đau lòng đến cùng cực, chắc là tê tái.

Kể từ khi ta gặp hắn, ta đã thành lập một thương đội để giúp hắn gây dựng sự nghiệp, ta đã sử dụng các phương pháp hiện đại để huấn luyện binh lính của hắn.

Cũng chính ta đã cải thiện sinh kế của người dân để thu phục nhân tâm cho hắn...

Ta đã mất mười hai năm để đối xử chân thành với hắn.

Hóa ra đó lại chỉ là tự cho mình đúng.

Ta chợt nhận ra rằng giọng điện tử kia cũng gọi ta là kẻ xâm phạm.

Hóa ra sự tồn tại của ta ngay từ đầu đã là một sai lầm.

Quá khứ như một sợi tơ mảnh, quấn chặt trái tim ta thành một mớ hỗn độn,đẫm máu.

Thấy ta không nói chuyện, Huyền Ngọc Triết lại nói: "Tiêu Vô Huyền đã từ biên cảnh trở về, ta sẽ để hắn tới gặp ngươi."

Tiêu Vô Huyền?

Cái tên này khiến ta như được vớt từ lòng biển sâu lên bờ, lòng ta như Biển Chết dậy sóng.

Ta trầm mặc, lại hỏi: "Tần Nhiễm đâu?"

Trong mười hai năm qua, ngoài Huyền Vũ Triết, ta còn có hai người bạn thân.

Lần đầu tiên gặp mặt, một người là hậu duệ của phủ tướng quân đã sa cơ, còn người kia chỉ là một đứa con gái hèn mọn của nhà họ Tần.

Bây giờ Tiêu Vô Huyền đã được Huyền Vũ Triết bổ nhiệm làm Tướng quân ,

Tần Nhiễm cũng đã trở thành chủ của chuỗi thương hội ở thủ đô với sự giúp đỡ của ta.

Còn ta lại đang mắc kẹt trong Trích Tinh điện, ta không có tin tức gì về hai người này.

Khi Huyền Vũ Triết nghe thấy cái tên này, một nụ cười không rõ ý nghĩa xuất hiện trên khuôn mặt hắn. "Sau này ngươi sẽ biết."

Ta vô thức nắm chặt tay dưới chăn.

Không hiểu sao, lòng ta có chút bất an.

Một ngày sau.

【Đếm ngược ngày chết: 1 ngày, 4 giờ, 30 phút và 44 giây. 】

Nhìn người đàn ông đẹp trai trong bộ quân phục, trái tim lạnh giá của ta có chút ấm áp.

"Tiêu Vô Huyền, đã lâu không gặp."

Tiêu Vô Huyền nhìn ta với vẻ mặt phức tạp.

Trầm tư một hồi, hắn cau mày hỏi: "Nghe nói ngươi vì ngôi vị hoàng hậu mà đâm Hạ Mộng Du?"

Ta không ngờ câu nói đầu tiên của hắn lại như thế này.

Máu của ta trong nháy mắt lạnh đi, nụ cười nơi khóe miệng đông cứng lại: "Ngay cả ngươi cũng không tin ta?"

Tiêu Vô Huyền lắc đầu, thở dài và nói: "Di Hồi, ngươi không thích hợp với vị trí đó. Hạ Mộng Du thích hợp làm hoàng hậu hơn. Sau lưng nàng là Hạ gia, là gia tộc lớn nhất tiền triều, đệ tử vô số, chỉ khi nàng trở thành hoàng hậu, bệ hạ mới có thể có được chỗ dựa ổn định, củng cố được thế lực."

Ta sững người tại chỗ, không biết lúc này mình tin tưởng nhiều hơn, hay choáng váng và hoang mang nhiều hơn...

Tim thắt lại, ta khàn giọng hỏi hắn: "Ngươi đã biết Huyền Vũ Triết muốn nhốt ta ở đây sao?"

Tiêu Vô Huyền không nói gì, tựa hồ ngầm đồng ý.

Hóa ra từ đầu đến cuối chỉ có mình ta là đồ ngốc.

Nước mắt giàn giụa trên mặt không thể khống chế: "Ta vẫn luôn... coi ngươi, ngươi cùng Tần Nhiễm là bằng hữu tốt nhất, chúng ta từng cùng nhau thề ước, để biến thế giới này thành một nơi tốt đẹp hơn."

Những cảm xúc phức tạp tuôn ra từ đôi mắt của Tiêu Vô Huyền mà ta không thể hiểu được.

"Ngươi thấu hiểu nhân tâm, thành lập thương hội, trong đầu có bao nhiêu ý tưởng kì diệu, ngươi đã trở thành thần nữ được mọi người kính ngưỡng.

Nhưng ngươi, lại cũng là một kẻ mồ côi không rõ nguồn gốc, sao có thể mang danh thần nữ? Ngươi không thể trách bệ hạ, muốn trách ngươi cũng chỉ có thể trách chính mình không có xuất thân hiển hách, bất lực trong thế giới hỗn loạn này! "

Những gì hắn nói thật có lí, làm ta chết lặng.

Thật lâu sau, ta cười thành tiếng.

Ta hỏi hắn: "Ngươi nói ta nên tự trách mình xuất thân không cao, ngươi đã quên trước kia chính mình cũng chỉ là con cháu của một phủ tướng quân đã sa cơ sao?"

Tiêu Vô Huyền sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Nỗi căm hận và đau đớn điên cuồng thấm vào mọi ngóc ngách trong trái tim ta, nhưng nỗi oán hận này được chia sẻ giữa mỗi người và dường như nó không đủ mạnh.

Ta thảng thốt: "Ta ngu quá nên mới bị các ngươi lừa".

Tiêu Vô Huyền im lặng.

Sự im lặng từng tượng trưng cho sự ổn định này giờ chỉ khiến ta cảm thấy hắn thật đạo đức giả.

Ta định buông hắn ta ra, nhưng câu nói tiếp theo của anh ta khiến đồng tử ta co rút lại.

Hắn nói: "Ta tới giúp ngươi xuất cung!"

8.

"Hãy chấm dứt mối quan hệ hoang đường giữa ngươi và chúng ta. Sẽ tốt hơn cho cả ngươi và bệ hạ nếu ngươi rời khỏi đây."

Những lời đó như một nhát dao đâm vào tim ta.

Sau một hồi im lặng, ta đồng ý.

Tiêu Vô Huyền ném cho ta một bộ quần áo người hầu.

Ta trà trộn vào xe ngựa của hắn và thực sự rời khỏi cung điện.

Trên phố đông người, ta liếc nhìn hắn: "Để ta xuống đây"

"Ngươi không cần ta đưa ngươi ra khỏi thành sao?"

Trong mắt hắn hiện lên một chút phòng bị cùng cảnh giác.

Ta cố nén nỗi buồn không kìm được mà châm chọc anh ta: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta có thể gây ra rắc rối được sao?"

Tiêu Vô Huyền bị ta chặn lại nghẹn ngào, kêu một tiếng: "Dừng xe."

Ta đã bị nhốt trong Trích Tinh điện trong nửa năm qua, ngoại trừ cuộc diễu hành hàng tháng, ta không thể gặp được nhiều người như vậy.

Ta hòa vào đám đông, nhìn những người bình thường đến và đi.

Mọi người đều mỉm cười và hạnh phúc.

Khung cảnh này làm ta nhớ lại lần đầu tiên ta đến đây.

Vào thời điểm đó, khi thiên tai nặng nề nhất, người gầy trơ xương, nhà cửa tan nát.

Tất cả những gì ta thấy trên khuôn mặt họ lúc đó là sự tuyệt vọng và đau khổ Ta đã dùng tất cả kiến thức của mình để giúp đỡ họ, chỉ để giúp họ thoát khỏi khó khăn.

Bây giờ, đât nước đã thịnh vượng hơn gấp trăm lần so với trước đây.

Ta nghe một cặp vợ chồng đi ngang qua ta giáo dục con cái họ: "Chúng ta được như ngày hôm nay là nhờ hoàng đế ".

Đúng vậy, thật cảm tạ hoàng đế đã bắt con yêu nữ đó.

Lần sau khi nàng ta diễu hành trên đường phố, chúng ta hãy mang theo con cái của mình để đánh bại yêu nữ đó

Con chúng nhất định sẽ thông minh hơn và có một cuộc sống lâu dài, không còn những tai họa trong năm tới nữa. "

Ta đột nhiên thở dốc, cơ thể ta bị thứ gì đó nghẹn lại và ta không thể thở được.

Một cơn ho dữ dội và máu đỏ tươi chảy ra từ các ngón tay của ta.

Ta chóng mặt dựa vào bức tường đá bên đường, phải một lúc sau ta mới hoàn hồn.

Đột nhiên ta cảm thấy như thể có ai đó đang nhìn chằm chằm vào ta từ phía sau, nhưng khi ta quay đầu lại, ta không thấy ai cả.

Ta suy nghĩ một lúc, rồi cười khẩy.

Tiêu Vô Huyền rất tin tưởng ta sao?

Tất nhiên không, bọn họ đã cử người theo dõi ta.

Ta đã hứa với hắn xuất cung, nhưng ta chỉ muốn đến chỗ hố chôn tập thể để gặp Phất Liễu lần cuối rồi đưa xác nàng rời đi

Rốt cuộc, đó cũng là người cuối cùng trên thế giới này đối xử tốt với ta.

Nhưng trước đó, ta phải chuẩn bị một chiếc quan tài tốt cho cô ấy.

Ta đi quanh con phố này, và cuối cùng, ta thấy nơi mình đang cần tìm.

Nhưng đứng ở cửa, ánh mắt lại dán chặt vào bốn chữ to trên bảng hiệu - Thương hội Tần gia.

"Tần gia?"

Làm thế nào mà Thương hội Ôn gia mà ta tạo ra có thể trở thành của Tần gia?

Một tia suy nghĩ lóe lên trong tâm trí ta, ta hoàn toàn sáng suốt.

Ta đột nhiên nghĩ đến nụ cười mơ hồ của Huyền Vũ Triết khi ta hỏi về Tần Nhiễm.

Suy nghĩ cuối cùng cũng tan tành mây khói.

Ta run rẩy khắp người, và cuối cùng không thể kiềm chế mình cười thành tiếng giữa con phố đông đúc này.

Cười nói vui vẻ, nhưng lại biến thành tiếng nức nở không thể ngăn cản.

Người từng bước bên ta nay đã rời đi.

Có lẽ họ nghĩ ta bị điên.

Nhưng ta không quan tâm đến ánh mắt của họ, ta chỉ cảm thấy mình đang sống như một trò đùa.

Trong mười hai năm, tất cả những nỗ lực của ta đều vô ích.

Những người quan trọng nhất trong cuộc đời ta hơn bao giờ hết.

Người yêu của ta Huyền Vũ Triết đã lừa dối ta và làm ta tổn thương sâu sắc.

Tiêu Vô Huyền coi ta như một trở ngại cồng kềnh và loại bỏ ta như một sợi dây giày.

Tần Nhiễm thậm chí còn lặng lẽ phản bội ta và trực tiếp đổi tài sản ta tạo ra thành tên của nàng ta ...

Mười hai năm này hóa thành một mũi dao sắc bén, đâm thấu tâm can!

Vết máu trên da và nỗi đau trong tim khiến ta chỉ muốn chết với thế giới này ngay lập tức.

Ta đã luôn nghĩ rằng mình có lẽ không phải là người xấu.

Làm thế nào để kết thúc với tất cả những kẻ phản bội này?

Mọi người bắt đầu chỉ trỏ xung quanh ta.

Tại sao người này lại phát điên ở đây, không phải là muốn làm gián đoạn công việc kinh doanh của bà chủ Tần chứ? "

"Ta có nên thông báo cho bà chủ Tần không?
Kể từ khi bà chủ Tần tiếp quản Thương hội, việc kinh doanh ngày càng lớn hơn, và nàng ấy giỏi hơn rất nhiều so với mụ yêu nữ đó."

"Đúng rồi, yêu nữ trước kia bán cho chúng ta mấy thứ kỳ quái, ai biết nàng có muốn hại chúng ta hay không?"

Một bóng người xuất hiện cách đó không xa, tràn đầy sức sống.

Là Tần Nhiễm tới.

Ta tiến lên một bước nhưng lại dừng lại, cuối cùng ngay cả bước lên chất vấn cũng không dám, xoay người lảo đảo ra khỏi thành.

Không biết từ lúc nào, trời bắt đầu đổ mưa.

Trong hố chôn tập thể.

Mùi hôi thối đặc trưng của người chết ập đến, khiến người ta muốn nôn ói bốc lên.

Ta đi qua đó, thấy cái xác chưa phân hủy, nên ta đến và mở nó ra.

Lúc này, ta thực sự cảm thấy rằng người chết không đáng sợ chút nào so với người sống.

Một cái, hai cái, ba cái...

Ta không thể tìm thấy Phất Liễu Ta không biết mình đã tìm cô ấy bao lâu rồi.

Mưa ngày càng nặng hạt.

Cuối cùng ta kiệt sức ngã xuống đất.

Cứ như thế này đi
Ta nằm trong cơn mưa nặng hạt, thẫn thờ nhìn đồng hồ đếm ngược trong đầu!

【Đếm ngược đến cái chết: 0 ngày, 20 giờ, 10 phút và 22 giây. 】

Chỉ cần chết ở đây! Nơi chôn cất ta đã chọn cho mình.

Ta co ro trong một ngôi mộ tập thể đầy đất và chất đống người chết.

Những giọt mưa tí tách đập vào mặt khiến ta không thể mở mắt ra, chỉ cảm thấy cuộc sống đang vụt qua.

Những bước chân dừng lại bên cạnh ta, và một bàn tay chạm vào má ta.

Ta không biết liệu đây có phải là ảo giác hay không.

Khi giọng nói của Huyền Vũ Triết vang lên, nó vẫn lạnh lùng và mỉa mai như vậy.

Trên miệng hắn nở một nụ cười nhẹ. "Ôn Di Hồi, ngươi nói ngươi hối hận vì đã cứu ta? Còn họ thì sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu