Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11.
Ngay khi ta đang suy nghĩ, Ngọc Dương lon ton chạy tới với một nụ cười hạnh phúc: "Tiểu thư, thiếu gia đã trở lại!"

Ồ? Người thân duy nhất mà ta chưa được gặp cho đến nay, đệ đệ của cơ thể này - Ôn Hoành

Vừa bước chân vào sân nhà, ta đã nghe một giọng non nớt cất tiếng chào: "Nghe tin a tỷ đã tỉnh lại, nên đệ đã xin phép tiên sinh về thăm tỷ. A tỷ, tỷ có khỏe không?".

Ta ngước mắt lên nhìn, đệ ấy hơi sửng sốt khi nhìn thấy ta.

Chàng trai trước mặt ta đàng hoàng và lịch sự, phong thái cũng dịu dàng đúng như tên của đệ ấy.

Tuy rằng còn rất nhỏ, nhưng đã có thể nhìn ra được, khi lớn lên, đệ ấy sẽ là nhân vật cưỡi ngựa đi trên đường dài, tay áo đỏ rực, áo gấm về quê.

Ta không khỏi thở dài lần nữa, rốt cục gen của Ôn gia tốt như thế nhưng đã xảy ra chuyện gì mà lại nuôi dưỡng ra được một ma vương như Ôn Nguyệt Nguyệt không hợp với cả nhà như vậy.

Ta vẫn làm theo tính cách mất trí nhớ của mình và mỉm cười xin lỗi.

"Ngươi là A Hoành đúng không? A tỷ không sao, đã làm ngươi lo lắng rồi."

Ngọc Dương ra ngoài rót trà, chỉ còn lại ta và đệ ấy trong sảnh.

Lúc này, thiếu niên sắc mặt đại biến, tới gần ta một chút, sau đó lạnh lùng nói: "Ta nghe phụ thân nói ngươi mất trí nhớ? Ôn Nguyệt Nguyệt, ngươi lại giở trò gì mới thế?"

Khuôn mặt ta đông cứng lại với một nụ cười, đầu óc ta đầy những dấu chấm hỏi.
Ai có thể cho ta biết những gì đang xảy ra không? Tại sao hai đứa trẻ nhà họ Ôn có vẻ lại không giống trong lời đồn nhỉ?

Không phải nói nữ nhi Ôn gia bướng bỉnh không chịu nổi, nhưng tiểu công tử lại ôn nhu lễ phép sao?

Ngay lúc ta còn đang mê man, một giọng nói dịu dàng đến cứu ta: "A Hoành biết chuyện của ngươi, khi trở về còn chưa kịp chào hỏi một tiếng, liền đã đi thẳng tới đây đấy."

Một giọng nam khác cười nói: "Phu nhân vừa nghe, liền nói hai người các ngươi thật là tỷ đệ tình thâm đó."

Chính là hai vợ chồng Ôn Vân Hải cùng Thẩm Ninh Mộng tới.

Sau đó ta tận mắt chứng kiến, khuôn mặt ngưng trọng của Ôn Hoành nhanh chóng tiêu tán, sau đó nở nụ cười ấm áp: "Cha, nương."

Là lỗi của con, con cũng là quan tâm đến a tỷ thôi mà. "

Có quá nhiều thông tin đến cùng một lúc, ta im lặng, không nói nên lời.

Ta chỉ có thể thầm cảm thán rằng những thanh thiếu niên ta gặp trên thế giới này dường như đều bị bệnh, vì vậy ta phải cẩn thận.

Ta vẫn còn nhớ rất rõ bài học đau đớn mà Huyền Vũ Triết đã dạy ta trong cuộc đời trước.

Lần tái sinh này lại gặp phải người này.

Dù sao anh cũng là em trai của thân thể này, sẽ không đối xử với ta như thế đúng không?

Không đúng, Ôn Nguyệt Nguyệt không phải là được nhặt về đó chứ?

Nghĩ đến đây, ta rùng mình.

Nhưng khóe mắt ta thoáng thấy khuôn mặt mình trong gương thừa hưởng hoàn hảo những đường nét trên khuôn mặt của Ôn lão gia và Ôn phu nhân, ta thở phào nhẹ nhõm, sẽ không phải vậy đâu.

Chắc chắn là do cách giáo dục có vấn đề, ta tự an ủi mình.

Đứng đó, hình ảnh người cha tử tế và đứa con hiếu thảo.

Thẩm Ninh Mộng nắm lấy tay ta rồi ngồi xuống, ta im lặng.

Ôn Hoành trầm ngâm nhìn ta một cái, sau đó vẻ mặt lo lắng nói với Ôn Vân Hải.
"Cha, tỷ tỷ tựa hồ... thay đổi rất nhiều."

Nếu không phải vừa rồi nhìn thấy tốc độ thay đổi sắc mặt của đệ ấy, ta suýt chút nữa đã tin rằng đệ ấy đang quan tâm đến ta.

Nhưng bây giờ, ta chắc chắn rằng những gì đệ ấy nói chắc chắn không đơn giản như vậy.

Quả nhiên, hắn nói một câu tiếp theo: "Tỷ, tỷ thật sự quên hết rồi sao? Bao gồm cả người tên Ngọc Tâm kia?"

Thấy bọn họ đều nhìn mình, ta có chút sững sờ: "Ngọc Tâm là ai?"
Ta thực sự không biết.

Sau đó liền thấy Ôn gia vợ chồng thở phào nhẹ nhõm: "Chỉ là một kẻ tầm thường thôi, Nguyệt Nguyệt nếu không nhớ rõ, liền quên đi."

Ta biết sự việc không đơn giản như vậy nhưng ta giả vờ như không biết gì, gật đầu mà không hỏi thêm câu nào.

Trong mắt Ôn Hoành hiện lên một tia nghi hoặc.

Lúc này, quản gia đến mời chúng ta đến ăn tối ở sảnh trước.

Vợ chồng Ôn gia đi phía trước, ta và Ôn Hoành đi phía sau.

Ta cố ý đi chậm lại, sau khi giữ khoảng cách với họ, ta cười hỏi Ôn Hoành:
"Tiểu tử, ngươi đối với người tỷ tỷ là ta đây có vẻ rất không hài lòng?"

Ôn Hoành sắc mặt không thay đổi, nhưng trong mắt hiện lên một tia chán ghét: "Cha nương nói ngươi sau khi tỉnh lại liền thay đổi, nhưng ta thấy bản tính của ngươi là không bao giờ thay đổi được."

Ta dừng lại, hình như giữa ta và đệ ấy quả thật có mâu thuẫn, nhưng có vẻ như chưa bao giờ hắn để lộ ra trước mặt người ngoài.

Một đứa trẻ tuổi teen, ta có rất nhiều cách để thuần hóa nó trong tương lai.

Ta hạ giọng hỏi Ôn Hoành: "Ngọc Tâm là ai?"

Ôn Hoành quay đầu nhìn ta một hồi, nghi hoặc nhíu mày: "Ngươi thật sự không nhớ? Đó là nam nhân mà ngươi yêu nhất a!"

TA:"......"
Thấy ta im lặng, Ôn Hoành lại nói thêm: "Vì hắn mà ngươi đã từ chối hôn ước của Lý Phi Vân của Lý gia và Hàn Thịnh của Hàn gia. Bằng không, ngươi nói xem tại sao, một lão cô nương 18 tuổi như ngươi vẫn còn ở nhà mà chưa xuất giá?"

Ta bị câu nói lão cô nương 18 tuổi đâm nhói vào tim, tiếp tục im lặng: "..."

Tại sao Ngọc Dương không nói với ta đoạn này, thu thập thông tin thế này thật hông ổn mà.

Ôn Nguyệt Nguyệt, cô thật hẳn là dám nghĩ dám làm a.

Ta đã làm nhà họ Ôn mất mặt thế mà không bị đuổi đi, ta cảm thấy có lỗi trong ba giây vì nghi ngờ mình được nhặt về.

Thảo nào cậu ta khinh thường người tỷ tỷ này vậy.

Đáng lắm!

Sau khi cân nhắc một lúc, ta thở dài rồi nhẹ nhàng xoa đầu Ôn Hoành.

Hắn tựa hồ muốn nổi trận lôi đình, nhưng khóe mắt lại bắt gặp ánh mắt của cha mẹ nhìn lại, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi.

"Ôn Nguyệt Nguyệt, đừng động vào ta."

Ta không nhịn được cười: "A Hoành, A Hoành, tỷ sai rồi!"

Ôn Hoành sửng sốt một lúc, khó hiểu nhìn ta.

Ta hỏi cậu ấy: "Sau này cậu muốn làm gì? Vang danh thiên hạ? Hay cố gắng học hành giống thầy của mình?"

Danh tiếng của Kỷ Thanh Trần trước khi ta qua đời đã vang dội khắp thiên hạ, Huyền Vũ Triết từng muốn mời người này về dưới trướng mình, nhưng hắn đã bị từ chối. Bây giờ, ta nghĩ người này quả thật rất có mắt nhìn.

Ôn Hoành trầm mặc hồi lâu, nhìn về phía trước, thanh âm có chút thất thường: "Không biết, có lẽ..."

Dừng một chút, đệ ấy nói: "Trở về tiếp quản công việc kinh doanh của cha, nuôi tỷ, một người vô dụng, không lấy được chồng và tiêu tiền như nước.

Ta sửng sốt, cho dù đệ ấy có chán ghét thế nào đi chăng nữa cũng vẫn rất yêu tỷ tỷ của mình nha.

Mặt trời có chút chói mắt, ta giơ tay che lại, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ngươi nguyện ý sao?"

Ôn Hoành nghiêng đầu, giễu cợt nói: "Ngươi quan tâm nhiều vậy làm gì, ngươi nghe không hiểu sao?"

Ta nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Đệ muốn làm gì thì làm. Một người đàn ông chí tại bốn phương, giao gia tộc cho ta đi. Đệ đệ à, a tỷ muốn lập nghiệp rồi!"

Ôn Hoành không thể tin được quay đầu lại nhìn ta: "Ngươi bị bệnh nên đầu óc cũng không còn rồi? Lời nói của ngươi so với trước còn hoang đường hơn."

Ta cười dửng dưng: "Cứ chờ xem!"

Ôn Hoành do dự nói: "Nhà chúng ta đối với ngươi kỳ vọng không lớn, ngươi chỉ cần làm 2 việc thôi. Một, làm người, hai, đừng làm quỷ"

Tại sao cái miệng của đứa trẻ này lại ác độc như vậy.

Nụ cười trên môi ta đông cứng lại: "Ôn Hoành, đệ cứ chờ xem, sớm muộn gì ta cũng sẽ cho đệ thấy".

Ôn Hoành lo lắng về việc học của mình nên đã vội vã rời đi sau hai ngày ở nhà.

Hai ngày qua, ta cũng đã đoán ra tính cách của đệ ấy, trước mặt người ngoài thì lễ độ, nhưng khi một mình đối mặt với ta thì lại khẩu xà tâm phật.

Nhưng tóm lại, đệ ấy tốt hơn nhiều so với một số kẻ ác độc, nhẫn tâm, chỉ biết nói dối lừa người, đệ ấy cũng không phải là một đứa trẻ hư.

Trước khi đi, đệ ấy còn tha thiết nói với ta: "Hiện tại ngươi đã rất tốt rồi, đừng quay lại con đường cũ nữa".

Sau khi Ôn Hoành rời đi, ta nghỉ ngơi nửa tháng, trong thời gian đó ta có lén ra ngoài mấy lần.

Sau khi có đầy đủ thông tin trong tay, ta tự tin bước vào thư phòng của Ôn Vân Hải
"Cha, con gái muốn hỏi cha một câu?"

Có lẽ vì còn sót lại nỗi sợ hãi về những gì Ôn Nguyệt Nguyệt đã làm trước đó, nên trong mắt lão Ôn hiện lên một tia cảnh giác.

Cuối cùng, ông vẫn nói: "Nguyệt Nguyệt, sao vậy?"

Ta chậm rãi nói: "Nếu cha đã gửi đệ đệ đến chỗ của Kỷ nho sĩ, chẳng lẽ mục đích chỉ để nó trở về thừa kế gia nghiệp thôi sao?"

Ôn Vân Hải sững người, ta nói tiếp: "Thương nghiệp lớn cỡ nào, trừ phi là số một thế giới, bằng không tiền lực cuối cùng cũng không thể nào bằng được quyền lực."

"Không biết có bao nhiêu người ở Giang Nam thầm ghen tị với việc làm ăn của nhà chúng ta, nhưng tại sao không ai dám động vào, có lẽ là do nhà họ Thẩm chống sau lưng chúng ta, nhưng sau này... mối quan hệ này nếu đoạn tuyệt thì sao? "

Ôn Vân Hải thần sắc trở nên nghiêm túc, chăm chú nhìn ta: "Nguyệt Nguyệt, ngươi muốn nói cái gì?"

Dường như có một niềm hy vọng không thể giải thích được trong đôi mắt đó.

Ta nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc nói: "Cha, thanh danh của con gái đã bị hủy hoại, cả đời này chắc chắn sẽ không gả được cho một người đàn ông tốt, cha có thể dạy con cách kinh doanh, còn đệ đệ có thể yên tâm thi cử. Trăm năm sau, khi hai người rời bỏ thế giới này, chúng con vẫn có thể tự mình tiếp tục bảo vệ Ôn gia được chu toàn.

Ôn Vân Hải sắc mặt đại biến, mắng: "Nói nhảm, ngươi là nữ nhi của Ôn Vân Hải ta, chỉ cần ngươi muốn gả, ai lại không muốn gả cho ngươi".

Ta cười mỉa mai: "Vậy người đoán xem, bọn họ cưới con là vì tiền của cha, hay là vì bọn họ thích con?"

Ôn Vân Hải nghẹn lại khi ta hỏi và ngừng nói.

Ta khẽ thở dài, buông lời dụ dỗ: "Cha, sau khi trải qua chuyện này, nhìn lại quá khứ khi con bị bệnh nặng, con chỉ cảm thấy cách cư xử của mình trong quá khứ thật vô lý và lố bịch. Con gái của cha muốn đi trên con đường mà con muốn đi, ai nói nữ nhân chỉ có một con đường đi chính là gả chồng..."

Ôn Vân Hải còn chưa nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một nụ cười: "Nói hay lắm, quả là nữ nhân của Thẩm Ninh Mộng ta!"

Ta và Ôn Vân Hải ngẩng đầu lên, chỉ thấy Thẩm Ninh Mộng hai mắt đỏ hoe bước vào.
"Lão gia, ta cũng đã nghe ngươi cùng Nguyệt Nguyệt nói qua, ta ủng hộ Nguyệt Nguyệt."

Trong lòng ta dâng lên một cảm giác ấm áp đã mất từ lâu.

Khi ta đang chọn ngành học đại học, gia đình muốn ta học quản trị kinh doanh, học xong ta có thể về nhà làm việc trong tập đoàn của gia đình.

Nhưng ta nhất quyết chọn ngành học không phổ biến mà mình thích, lúc đó mẹ ta cũng ủng hộ ta như vậy.

Chỉ là có lẽ, ta đã thừa hưởng thiên phú kinh doanh từ trong xương tủy của họ, và ta đã sử dụng tất cả những thứ mà ta cho là vô dụng ở thời hiện đại đó để thành lập thương hội khi đến đây.

Ta ngừng những suy nghĩ này, nhìn Thẩm Ninh Mộng và mỉm cười.

Ôn Vân Hải vẫn như cũ cau mày, lộ ra có chút bất đắc dĩ: "Phu nhân!"

Thẩm Ninh Mộng vỗ vỗ tay ta, ôn nhu nói: "Con gái, con đi ra ngoài trước đi, cha và nương con có chuyện muốn nói."

Ta biết việc gì cũng phải làm từng bước nên rất ngoan ngoãn gật đầu.

Hơn nữa, Ôn Vân Hải cũng giống như người cha hiện đại của ta, ông ấy vẫn là một người nghiêm khắc nhưng lại đội vợ lên đầu, chỉ có Thẩm Ninh Mộng lên tiếng, thì chuyện này may ra mới có thể thành được!

Sau khi ra khỏi cửa, ta bước chân chậm lại, lại nghe thấy giọng nói của Thẩm Ninh Mộng, nhíu mày: "Lão gia, hai năm nay người ở Kinh Thành càng ngày càng khó đoán, e rằng họ muốn cắt đứt quan hệ. Nếu Thẩm gia... chúng ta phải lập kế hoạch sớm ... "

Ta liếc nhìn bầu trời trong xanh ở thành phố Dương Châu, tim ta lỡ một nhịp.

Sau khi tỉnh lại, ta chỉ hỏi thăm Ôn gia và thành Dương Châu, còn về kinh thành nơi hoàng đế xa xôi, ta luôn cố ý tránh né.

Người đó ở Kinh Thành... có lẽ không phải là Huyền Vũ Triết nhỉ.

Nhà họ Hạ là gia tộc lớn nhất trong triều đại nhà Chu, nếu hắn ra tay, nhà họ Hạ sẽ bị chĩa kiếm vào đầu tiên.

Hắn yêu Hạ Mộng Du nhiều như vậy, làm sao có thể để nàng ta buồn.

Ta nghĩ về điều đó một lúc rồi gạt nó sang một bên, dù người đó là ai.

Ôn Di Hồi đã chết từ lâu.

Người còn sống bây giờ là Ôn Nguyệt Nguyệt, người được cha mẹ cưng chiều, có tiền, nhàn hạ và có một người đệ đệ.

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

Lần này ta không muốn làm cứu tinh nữa, ta chỉ muốn bảo vệ gia đình mình.

Ta không biết Thẩm Ninh Mộng đã nói gì với Ôn Vân Hải, nhưng vào bữa tối hôm đó, ông nói với ta: "Nếu Nguyệt Nguyệt muốn học, hãy cùng ta đi xem xét các cửa hàng vào ngày mai".

Ta đã mong đợi điều đó từ lâu nên nói một cách bình tĩnh: "Cảm ơn người."

12.
Ngày hôm sau, ta dậy sớm để chuẩn bị.

Trong lúc chờ ăn sáng, vợ chồng Ôn gia sửng sốt khi thấy ta xuất hiện.

Một giây tiếp theo, Thẩm Ninh Mộng che lông mày cười nói: "Thiếu niên phong độ này là con của nhà ai? Nhà ta có một đứa con gái, nếu cậu không ngại thì có thể làm con rể của chúng ta nha".

Trong khoảng thời gian quen biết này, ta xin rút lại ấn tượng đầu tiên về Thẩm Ninh Mộng - bà ấy có vẻ yếu đuối và không thể tự chăm sóc bản thân.

Ta vốn cho rằng bà là mẫu phụ nữ truyền thống dịu dàng như nước lấy chồng làm trọng, nhưng thực ra tuy mềm yếu nhưng lại mạnh mẽ, tính cách rất quyết đoán.
Nói đơn giản, người này giống hệt mẹ ta.

Mỗi lần nhìn hai người, ta đều ngẩn người, không biết liệu có phải hay không cha mẹ ta cũng xuyên không rồi.

Ta, mặc trang phục nam giới, mở lời chào rồi ngồi xuống: "Nương đừng giễu con, con mặc thế này cho tiện."

Trước đây, Ôn Nguyệt Nguyệt đã pha trò quá nhiều, ta cảm thấy hơi có lỗi.

Thẩm Ninh Mộng nhướng mày trầm ngâm nhìn ta, sau đó cười nói: "Yên tâm đi, với bộ dạng bây giờ của con, cho dù con có mặc đồ nữ ra ngoài cũng sẽ không ai biết con là ai đâu."

Ta đang uống cháo, vẻ mặt tỉnh bơ nhìn lên: "Tại sao?"

Ôn Vân Hải bình tĩnh trả lời: "Ngươi trước kia bôi phấn trên mặt, ban đêm đi đường còn có thể dọa trẻ con khóc rống lên đó."

Nghĩ đến những thứ bột nhiều màu sắc kia, ta trầm mặc một lúc, đặt một chiếc bánh bao hấp vào miệng trước mắt của Ôn Vân Hải và Thẩm Ninh Mộng.

Ta chân thành nói: "Con cảm ơn cha, nương!"

Những tháng gần đây, người dân Dương Châu phát hiện ra rằng ma vương của gia đình giàu có Ôn gia đã lâu không ra mặt đùa giỡn với chó mèo.

Thay vào đó, Ôn lão gia thường ra ngoài kiểm tra cửa hàng và thảo luận về công việc kinh doanh với một chàng trai trẻ tuổi, xinh đẹp theo sau.

Có tin đồn rằng Ôn Vân Hải và vợ không thể chịu đựng được nữa nên đã tuyển một người con rể cho "Nguyệt lão".

Vì lý do này, toàn bộ nơi ăn chơi ở Dương Châu, bất kể nam hay nữ, đều tràn ngập nỗi buồn trong một thời gian.

Thậm chí, có một số người xúc động đã khóc lớn, nói rằng sẽ giải nghệ và không bao giờ tiếp đãi bất kỳ khách nào nữa.

Khi ta nghe tin đồn này, ta phun một ngụm trà.

Ta thở dài: "Có thể lan truyền tin đồn kiểu này, đủ chứng tỏ người dân Dương Châu sống rất tốt".

Ngọc Dương đứng bên cạnh ta rất tò mò: "Sao tiểu thư lại nói thế?"

Ta cười lạnh nói: "Tại mấy người đó rảnh rỗi không có việc gì làm!"

Ngọc Dương gật đầu đồng ý.

Quản gia đột nhiên chạy tới: "Tiểu thư, cửa hàng phía đông thành phố xảy ra vấn đề, lão gia bảo người đi xem một chút."

Ta đứng dậy vặn cái cổ đau và hỏi: "Cha ta đâu?".

Quản gia ngừng nói một lúc, sau đó nói với ánh mắt đồng cảm: "Lão gia đang cùng phu nhân vẽ tranh, ông ấy nói ông ấy không rảnh."

Vì ta và Ôn Vân Hải mới đến cửa hàng vài ngày, và "nhanh chóng" học cách đọc và kiểm kê sổ sách, đồng thời đưa ra một vài ý kiến xây dựng về quản lý kinh doanh, nên ánh mắt của Ôn Vân Hải đối với ta đã thay đổi.

Khi trở lại, ông ấy kích động kéo tay của Thẩm Ninh Mộng, hưng phấn nói: "Bà xã, Nguyệt Nguyệt của nhà chúng ta là một thiên tài trong kinh doanh, Ôn gia của chúng ta đã có người kế vị!"

Sau khi mang ta theo được vài tháng, ông bố không đáng tin này đem tất cả việc lớn nhỏ đều ném cho ta, mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.

Do vậy ông dành nhiều thời gian hơn cho Thẩm Ninh Mộng, cả hai trở nên thân thiết hơn.

Vừa bước ra ta vừa lẩm bẩm: "Sẽ không có thêm người con thứ ba đó chứ..."

Dù sao hai người này cũng chỉ trên dưới bốn mươi tuổi, cũng không phải là không thể.

Vì vội ra ngoài nên ta không kịp thay quần áo.

Khi đến cửa hàng ở phía đông thành phố, ta nhận ra việc cũng không nghiêm trọng lắm

Có một vị khách ở kinh thành đến, nói rằng hắn ta đã bị đau bụng sau khi ăn ở quá của ta và yêu cầu bồi thường tiền. Có vẻ là một kẻ đến ăn vạ.

Bình thường chủ tiệm sẽ tự mình xử lý, nhưng tên này cứ nói có người ở kinh thành, quản gia sợ đụng phải người không thể đụng tới, đành phải thông báo cho chúng ta tới.

Ta vừa đi ra ngoài, người đàn ông nhìn thấy ta liền sửng sốt, sau đó sắc mặt thay đổi rõ rệt, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó.

Ta đến gần hắn, lại nghe hắn không ngừng hô: "Thần Nữ nương nương, Thần Nữ nương nương..."

Ta cau mày, tuy rằng khuôn mặt của ta rất giống với trước đây, nhưng khí chất và cách ăn mặc của ta rất khác, lông mày và môi cũng rất khác so với trước đây, tuyệt đối không thể nhận ra là ta trước đây.

Và nếu ai đó ở Kinh thành biết ta, họ sẽ gọi ta là yêu nữ chứ sao lại là thần nữ nương nương??

Ta gọi to: "Quý khách, quý khách có yêu cầu gì không, có cần đưa quý khách đến khám lang trung không ạ?".

Như thể bị sốc, anh ấy ngay lập tức ngước nhìn ta và lắp bắp, "Không... không... xin lỗi..."

Nói xong lời này, ta còn chưa kịp nói, hắn liền hoảng sợ chạy đi.

Trong lòng nổi lên một tia nghi hoặc, ta nhỏ giọng nói với chủ tiệm: "Tìm người đi theo hắn!"

Nhưng nửa giờ sau, chủ tiệm đến nói với ta rằng người đàn ông đó đã rời khỏi thành.
Ta cảm thấy bất an và có một suy nghĩ khó giải thích là ta phải nên ra ngoài để tranh ánh đèn sân khấu.

Đêm đó ta nói với vợ chồng Ôn Vân Hải: "Sắp tới thời tiết sẽ thay đổi, ta sẽ mang một ít quần áo, chăn mền và thức ăn đến núi Thanh Viễn để gặp A Hoành."

Lúc này hai vợ chồng mới nhớ ra mình có một đứa con trai đang đi học ở xa, lập tức cảm thấy xấu hổ.

Họ khen ta là người hiểu biết, và nhờ ta chăm sóc con trai của họ, v.v.

Sáng sớm hôm sau, ta lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn và đi về phía núi Thanh Viễn.

Thanh Viễn sơn có gần, đi xe ngựa cũng phải ba bốn ngày đường, cho nên Ôn Hoành hai ba tháng mới về nhà một lần.

Chỉ một ngày sau khi rời thành phố Dương Châu, một tai nạn đã xảy ra.

Đêm, trong căn phòng trọ nơi ta ở, ta nhìn hai người đàn ông mặc đồ đen lặng lẽ xuất hiện mà thở dài.

Ta sẽ chết vì cái gì? Nhà đúng là nơi trú ẩn an toàn nhất của ta!

Nhìn nhau một hồi, bên ngoài đột nhiên ánh đuốc lập lòe, sau đó là một trận huyên náo.

Không bao lâu sau, một giọng nam trầm thấp từ đằng xa truyền đến: "Bắt lấy kẻ chạy trốn, kẻ nào cản trở, coi như đồng phạm!"

Ta liếc nhìn họ một lần nữa, và khi ánh sáng dần sáng lên, ta nhận ra rằng một người đàn ông mặc đồ đen thấp hơn đang nhắm mắt và được bảo hộ bởi một người khác.

Người cao hơn có chút áy náy, nhưng giọng nói lại rõ ràng ngoài mong đợi: "Chúng ta không phải người xấu, càng không phải kẻ đào tẩu, cô nương hãy giúp chúng ta, sau này chúng ta sẽ báo đáp ngươi."

Ta không phải là cô gái mồ côi bơ vơ kiếp trước, bây giờ sau lưng ta có bao nhiêu sinh mạng ở Ôn gia, ta đã lĩnh đủ bài học khi liều lĩnh cứu người rồi.

Ta lạnh lùng cầm con dao găm tự vệ: "Cút ra khỏi cửa sổ ngay, nếu không ta sẽ gọi người tới."

Người đàn ông dường như không ngờ ta lại thẳng thắn như vậy, nhất thời sửng sốt.

Nghe thấy người bên ngoài hình như sắp lên lầu, anh tháo chiếc mặt nạ đen trên mặt xuống, cầu xin.

"Ta có thể ra ngoài dụ những người đó đi, nhưng cô có thể che giấu phu nhân của ta giúp ta được không? Nếu ta không quay lại, nhờ cô đợi cô ấy tỉnh lại và để cô ấy đến địa điểm mà chúng ta đã thỏa thuận được không."

Đó là một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, khi ta nhìn vào khuôn mặt đó, trái tim ta đã run lên.

Lại nhìn người trong vòng tay anh, ta chợt thay đổi suy nghĩ.

Ta nhìn người đàn ông buồn bã và nói, "Ngươi quả là một người si tình."

Dưới ánh mắt nghi hoặc của hắn, ta chỉ vào chiếc giường lớn phía sau tấm bình phong, thấp giọng thúc giục: "Dẫn phu nhân ngươi cùng trốn vào đi, nhanh lên."

Phải cảm ơn người cha giàu của ta, dù chỉ là một chuyến đi ngắn nhưng mọi thứ được chuẩn bị đều rất tươm tất.

Nơi ông sống và những thứ ông sử dụng đều là đồ to nhất và tốt nhất, vậy nên đứa con gái là ta đây cũng không thể kém hơn được.

Chiếc giường lớn của ta là quá đủ để che giấu hai người.

Người đàn ông trên mặt lộ ra vẻ cảm kích, vội vàng đem người trong ngực ôm qua.
Có tiếng nói ngoài cửa.

Thị vệ của ta dường như đang tranh cãi với các vị quan và binh lính.

Thấy họ trốn vào trong, ta bước đến mở cửa nhìn sang thì thấy hai bên đang đối đầu nhau ở cầu thang.

Ta lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Buổi tối mà sao lại ồn ào như vậy? Còn muốn để cho ta ngủ hay không?"

A Phong, một thị vệ của ta, cúi đầu nói: "Tiểu thư, vị quan này nói rằng ông ấy muốn tìm kiếm những bỏ trốn. Ta đã nói với ông ấy rằng chỉ có tiểu thư ở tầng ba."

Ta mở to mắt: "Nhìn thấy bổn tiểu thư, ngươi bổn tiểu thư là ai không?"

Kẻ đứng đầu nhíu mày, phụ tá bên cạnh hình như là người Dương Châu, ghé vào tai hắn nói nhỏ: "Đây là nữ nhi của Ôn Vân Hải, người giàu nhất Dương Châu, là đại thúc của đại nhân."

Vị đại nhân đó ánh mắt khẽ quét qua ta, thần sắc dịu đi: "Thì ra là Ôn tiểu thư, thật xin lỗi, nhưng đây là trách nhiệm của chúng ta."

Ta vòng tay đi qua người ông ấy, nhìn ông một lúc rồi cười: "Ông có thể lục soát, nhưng không được đụng vào đồ của bổn tiểu thư."

Nói xong, ta nháy mắt với A Phong, người này khẽ gật đầu rồi lặng lẽ lấy trong túi ra một tờ ngân phiếu đưa cho vị đại nhân kia.

"Tiểu thư chúng ta tính tình tương đối mỏng manh, xin đại nhân chiếu cố."

Không có gì mà tiền không giải quyết được.

Quả nhiên, tên này cười toe toét, vội liếc về phía phòng ta rồi xua tay: "Không có ở đây, đuổi theo đi."

Sau khi các sĩ quan và binh lính rời đi, ta cảm thấy lạnh sống lưng, và một lớp mồ hôi mỏng đã túa ra.

Sau khi gõ vào thành giường gọi hai người đó ra, ta cau mày nói: "Mấy người đó đi rồi, các người lập tức rời đi đi."

Người đàn ông đáp lại.

Nhưng khi nhìn thấy sự xuất hiện của hai người họ, ta lại mở cửa.

Thị vệ canh cửa hỏi: "Có chuyện gì sao tiểu thư?"

Ta cụp mắt xuống: "Mang một ít thuốc lở vàng đến đây".

Các thị vệ của ta đều xuất thân trong cùng một gia đình, được Ôn Vân Hải tuyển chọn kỹ càng nên tuyệt đối đáng tin.

Họ đã làm theo lời ta mà không hề nhấc một mí mắt.

Thuốc vừa được đưa tới, ta liền ném cho bọn họ: "Uống thuốc xong thì nhanh chóng rời đi."

Nam nhân trên mặt lộ ra một ít ngượng ngùng: "Tiểu thư, có thể giúp ta một việc được không?"

Ta cười lạnh: "Ngươi không phải muốn ta giúp ngươi bốc thuốc sao? Ngươi còn muốn gì!"

Nam nhân sắc mặt ngưng trọng, có chút xấu hổ: "Ta chỉ muốn tiểu thư giúp phu nhân của."

Đêm nay ta đã cạn tình cạn nghĩa rồi, ta không muốn làm.

Ngay lúc đó, người phụ nữ tỉnh dậy với một tiếng rên rỉ và gọi một cách khàn khàn: "A Kỳ."

Cố Kỳ trong mắt hiện lên một tia vui mừng: "Mộng Du, ngươi tỉnh rồi?"

Ta lại thở dài trong lòng, đúng là cô ấy rồi.

Làm thế nào số phận chết tiệt này khiến ta gặp lại nam và nữ chính chứ!

Trên thực tế, ta đã nhận ra Cố Kỳ ngay khi hắn tháo mặt nạ ra, dù sao cũng là nam chính, mặc dù ta chỉ nhìn thấy hắn hai lần khi ta ở cùng Huyền Vũ Triết, nhưng ngoại hình của hắn vẫn rất khó quên.

Ta đã nghĩ rằng cả hai xa nhau là do ta.

Mọi người cũng là nạn nhân của Huyền Vũ Triết, vì vậy ta không thể không giúp đỡ họ.

Sau khi Hạ Mộng Du tỉnh lại, nàng ta tháo mặt nạ ra, nhìn xung quanh: "Chúng ta là..."

Cô ấy còn chưa nói xong, ánh mắt đã rơi vào trên người ta, giọng nói có chút khó tin: "Ôn Di Hồi?"

13.
Ta hơi cau mày, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cố Kỳ vội vàng chặn miệng cô lại: "Mộng Du, đừng lớn tiếng như vậy, cô nương này vừa rồi đã giúp chúng ta tránh được truy sát."

Hạ Mộng Du dừng một chút, sau đó cẩn thận nhìn ta một hồi, nhỏ giọng nói: "Không thể nào, nàng đã chết rồi."

Ta chậm rãi rót một tách trà, để cô ấy nhìn lên, đây hẳn là biểu cảm mà Ôn Di Hồi ban đầu sẽ không bao giờ thể hiện ra.

Quả nhiên, nàng yếu ớt nói: "Thực xin lỗi tiểu thư, ta nhầm người rồi, tiểu thư cùng bạn cũ của ta... thật sự rất giống."

Nghe vậy, Cố Kỳ cũng nhìn ta, rồi thì thầm với Hạ Mộng Du: "Thật sự rất giống với người đó."

Bạn cũ?

Ta chợt thấy thật kì lạ.

Cho dù ta và Hạ Mộng Du không có thù oán gì, nhưng chúng ta chắc chắn không thể nào là bằng hữu!

Dù gì lúc đó, nàng cũng muốn giết ta.

Mặc dù ta rất muốn chết, nhưng mà ta lại không thành công, cuối cùng khiến Phất Liễu bị một gậy đánh chết.

Nghĩ đến Huyền Vũ Triết, thủ phạm chính của tất cả những chuyện này, ta lại cảm thấy ngứa ngáy.

Quên đi, ta dùng bộ dạng ngái ngủ xua tay: "Uống thuốc xong thì các ngươi đi đi thôi!"

Nói xong, ta ngồi vào bàn, một tay chống cằm, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau một tiếng răng rắc, ta nghe thấy tiếng bước chân của hai người đang đến gần.

Hạ Mộng Du than âm yếu ớt truyền đến: "Còn dám hỏi đại danh của ân nhân, chúng ta sẽ vĩnh viễn không quên đại ân của ngươi."

Ta rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra với hai người này.

Hạ Mộng Du không phải là hoàng hậu sao? Tại sao nàng ta lại bỏ trốn với Cố Kỳ?

Không phải là sửa cốt truyện và xóa bỏ ta sao, vậy tai sao cẩu hoàng đế Huyền Vũ Triết vẫn còn sống?

Hai người họ định làm gì tiếp theo? Tạo phản?

Nhưng ta cũng biết rằng ngươi biết càng nhiều, ngươi sẽ chỉ chết càng nhanh mà thôi.

Vậy nên, ta không còn cách nào khác ngoài việc kìm nén sự tò mò của mình và giả vờ sâu sắc.

"Ta không cần các ngươi báo đáp ta, hôm nay ta không có cứu các ngươi"

Nhưng hai người cùng nhau quỳ xuống, bên ngoài vang lên tiếng sấm.

Ta giật mình, làm sao vậy, ta để cho nam nữ chính quỳ xuống, ông trời lại muốn cho sét đánh ta sao?

Đột nhiên sau tiếng sét, bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa.

Nghe tiếng mưa bên ngoài, ta thở dài: "Đứng lên đi".

Hai người đều không nhúc nhích, ta bất đắc dĩ nói: "Dương Châu, Ôn Nguyệt Nguyệt."

Hạ Mộng Ngọc trợn to hai mắt, lẩm bẩm nói: "Ngươi cũng họ Ôn?"
Ta giả vờ khó hiểu: "Ngươi nói gì?"

Hạ Mộng Du lắc đầu, hai người đỡ nhau đứng dậy.

"Ta gọi Hạ Mộng Du, đây là lang quân của ta, Cố Kỳ."

"Nếu may mắn không chết, phu thê chúng ta nhất định sẽ đến báo đáp người".

Nhìn thấy hai người đang đi về phía cửa sổ, có vẻ như họ định rời đi ngay lập tức.

Mưa ngày càng nặng hạt, ta không thể ngờ hai người này lại bị thương nặng như vậy.

Cuối cùng không nhịn được nói: "Chờ mưa tạnh rồi các ngươi rời đi cũng không muộn".

Ta thấp giọng lẩm bẩm: "Dù đã cứu được, nhưng vết thương bị nhiễm trùng, không chữa trị sẽ không ổn".

Mặc dù ta biết rằng hai người này hào quang của nhân vật chính, nhưng ta vẫn muốn giúp người đến cùng.

Cả hai sửng sốt một lúc, rồi nhìn nhau cười và đồng thanh nói

"Vậy thì làm phiền Nguyệt Nguyệt tiểu thư rồi!"

Ta nhìn hai người tài giỏi và xinh đẹp, hóa ra Hạ Mộng Du cũng hay cười như vậy, dịu dàng, hiểu chuyện và lễ phép trước mặt người yêu.

Tâm trạng ta lúc lên lúc xuống.

Huyền Vũ Triết, tên khốn kiếp này, ngươi sẽ bị trời trừng phạt!

Hai người trở lại bàn ngồi xuống, Cố Kỳ như có điều suy nghĩ nói: "Nguyệt Nguyệt cô nương có thể trở về giường nghỉ ngơi đi, mưa tạnh chúng ta liền rời đi."

Ta không vui nói: "Để hai người bệnh các ngươi ngồi ở chỗ này, ta ngủ được không? Các ngươi đi nằm nghỉ một lát đi, như vậy còn có khí lực chạy trốn."

Cả hai người họ đều cười, cuối cùng, không ai trong số ba chúng ta di chuyển.

Hạ Mộng Du cẩn thận nhìn ta một lúc, nhưng không nói gì nữa.

Ta ngáp một cái và hỏi: "Có gì muốn nói không?"

Nghe ta hỏi, Hạ Mộng Du hạ quyết tâm: "Nguyệt Nguyệt tiểu thư, nghe ta nói, sau này ngươi tuyệt đối không được đi kinh thành."

Ta, người đang lơ mơ, nhưng vẫn rùng mình, cau mày hỏi cô ấy, "Tại sao?"

Hạ Mộng Du thoáng buồn bã, Cố Kỳ cũng tỏ ra nghiêm túc: "Tiểu thư chỉ cần biết rằng chúng ta sẽ không làm hại ân nhân của mình."

Thấy ta đang trầm tư, Hạ Mộng Du nắm lấy tay ta nói: "Nhớ tránh xa người tên Huyền Vũ Triết ra."

Sau đó, dù ta gặng hỏi thế nào, cả hai vẫn im lặng.

Sự lo lắng của ta ngày càng mạnh mẽ hơn.

Có vẻ như Huyền Vũ Triết đã làm điều gì đó khủng khiếp sau cái chết của ta sau hai năm qua.

Lại mê man ngủ thiếp đi, tỉnh lại thì trời đã sáng.

Cả hai người họ đã rời đi từ lúc nào.

Ta tắm rửa như không có chuyện gì xảy ra, rồi tiếp tục đến núi Thanh Viễn.

Ba ngày sau, ta đến nơi

Qua mấy tháng không gặp, Ôn Hoành lại cao lên rồi.

Nhìn thấy ta, Ôn Hoành trong mắt trước tiên lộ ra một tia vui mừng, sau đó bình tĩnh nói: "Ngươi làm sao lại tới nơi này?"

Ta đưa tay lên xoa đầu đệ ấy, cười nói: "Tỷ nhớ đệ!"

Vừa nói, ta vừa sai thị vệ dọn đồ mang về phòng.

"Cái đó là của đồng học và của A Hoành, còn có của Kỷ tiên sinh. Lát nữa ta sẽ đích thân đưa tặng."

Ôn Hoành bên tai truyền đến một tia ửng hồng, giả vờ bình tĩnh nói: "Ta xem thư phụ thân viết, nói ngươi gần đây đang học kinh doanh?"

Ta quay lại nhìn đệ ấy, ác ý nói: "Đúng nha, sau khi ta học xong, gia sản của nhà họ Ôn từ nay sẽ là của ta"

Ôn Hoành ấm áp nhìn ta một cái: "Những thứ kia, ai muốn cùng ngươi tranh chứ!"

Vừa nói, hắn vừa thấp giọng lẩm bẩm: "Không giống như ngươi, nếu không có những thứ đó, ra ngoài không biết sẽ chịu bao nhiêu thiệt thòi".

Lòng ta chợt run lên, bao nhiêu suy nghĩ, sự xa cách như được trút bỏ.

Từ núi Thanh Viễn nhìn lại, những ngọn núi phía xa nhấp nhô, mây mù bao phủ, ánh sáng và bóng tối nhấp nhô giữa những bông hoa và cây cối.

Ta nhìn về phía xa xăm, rồi lại đưa mắt nhìn khuôn mặt ngày càng rõ nét của Ôn Hoành: "A Hoành, đệ cứ làm những gì mình muốn, đừng lo lắng về tương lai, ta sẽ chăm sóc cho Ôn gia và cha nương thật tốt."

Nói đến đây, ta nghĩ đến bố mẹ mình ở thế kỷ 21, nhưng có chị cả và anh hai ở bên, bố mẹ hẳn sẽ có một cuộc sống rất tốt.

Dù nói vậy, ta vẫn có chút thất vọng.

Ôn Hoành sửng sốt, có chút khó hiểu, nhưng lại làm ra vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi là Ôn Nguyệt Nguyệt, không cần cưỡng ép chính mình làm chuyện mình không thích, chỉ cần có ta ở đây, sẽ không có người nào dám khi dễ ngươi."

Ta hơi sững sờ, bên tai dường như còn nghĩ đến lời nói của một thiếu niên khác.

"Di Hồi, ta muốn ngươi được thoải mái làm điều mình thích, không cần lo lắng."

Khi đó ta còn tự mãn, nghĩ rằng người thật sự yêu bạn sẽ không cần bạn phải lý trí!

Ta đưa tay lên búng nhẹ vào trán, hơi ẩm nơi khóe mắt biến mất không tăm tích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu